Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Chương 56

Có một số việc chính là như vậy, mình càng không muốn người khác biết, thì sự tình có thể đã sớm bại lộ rồi, chính là mình không biết mà thôi. Nếu sớm thẳng thắn, có lẽ chuyện sẽ không đến mức không thể giải quyết được, nếu cố tình che giấu, lại để người phát hiện ra, sự tình lại càng không thể giải quyết được.

Diệp Vĩ Gia không biết là nên giải thích với Mộ Hàn như thế nào, mà cậu cũng không biết là khi giải thích xong, thì hai người sẽ thế nào? Còn có thể như ngày xưa không? Diệp Vĩ Gia rơ vào một mớ bong bong không thể gỡ nổi, tràn ngập phiền muộn.

Cậu không dám về nhà gặp Mộ Hàn, gặp mặt rồi cũng không biết phải làm gì, tạm thời không có chỗ ở, đành ở tạm chỗ Mộ Phi. Khi cậu đến, cũng không mang theo nhiều đồ, hầu hết đều để ở chỗ Mộ Hàn hết rồi, cậu không dám trở về, đương nhiên chỉ có thể năn nỉ Mộ Phi đến lấy giúp.

Mộ Phi vốn áy náy, cảm thấy hắn nên chịu trách nhiệm về chuyện này, nếu lúc trước không phải là có ý tưởng điên rồ kia, còn cùng Diệp Vĩ Gia lên giường, thì bây giờ đã không có chuyện này. Nhưng mà, ai có thể đoán được chuyện sau này chứ, lúc đó cứ nghĩ là làm thôi. Nhưng mà, bất kể thế nào, hắn thấy mình vẫn nên đi gặp Mộ Hàn, giải thích rõ ràng sự việc vẫn hơn.

Hai người làm việc ở cùng một tầng, văn phòng cạnh nhau, hắn đứng ngoài văn phòng của Mộ Hàn, do dự một lát, liền gõ cửa đi vào, Mộ Hàn vẫn đang vùi đầu vào làm việc, không ngẩng đầu lên, hỏi một câu: “Có chuyện gì thì nói đi?”

“Anh muốn nói chuyện với em.” – Mộ Phi bước đến bàn làm việc của y, bình tĩnh nhìn, vẻ mặt trầm tĩnh.

Mộ Hàn chấn động, ngẩng đầu, sắc mặt ủ dột, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh muốn nói gì với em?”

Mộ Phi cảm thấy bầu không khí xung quanh như đặc quánh lại, khiến hắn thấy buồn, liền kéo ghế ra ngồi xuống, cười cười một chút: “Em sẽ không khiếp sợ chứ?”

Mộ Hàn giật mình, cười lạnh: “Khiếp sợ? Anh có ý gì?”

Ánh mắt Mộ Phi sắc bén: “Mộ Hàn, chúng ta đã không còn là trẻ con nữa, không thể cứ gặp vấn đề là từ bỏ. Nếu cảm thấy vấn đề chưa được giải quyết, vẫn là nói rõ ràng với nhau đi, chỉ vì một chút hiểu lầm mà chia tay, quả thực không đáng.”

Mộ Hàn thu lại nụ cười, dừng làm việc, tập trung nhìn Mộ Phi: “Anh là anh trai em, em cảm thấy thực may mắn khi có một người anh trai như anh, em không biết anh nghĩ thế nào, trong lòng anh thì ai là người quan trọng hơn? Tiểu Diệp Tử hay là Cao Nam?”

Mộ Phi cảm thấy chấn động, sắc mặt trầm xuống, Mộ Hàn thu hết những biến hóa nhỏ đấy vào mắt, tiếp tục nói: “Em không đoán được trong lòng anh nghĩ gì, nếu anh thích Cao Nam, anh hẳn sẽ tiếp tục, nhưng anh lại chọn cách là tình nguyện buông tay. Em vẫn thấy anh rất tốt với Tiểu Diệp Tử, nhưng cái cảm giác đấy rất vi diệu. Em không hiểu tại sao, sau đó lại vô tình biết được chuyện đó của hai người, em thực sự khiếp sợ, nhưng mà em không nói, em cố gắng làm mình quên đi chuyện kia, vì lúc đó, tình cảm của anh với Cao Nam rất tốt, em với Tiểu Diệp Tử cũng thế, em đã cảm thấy rằng cuối cùng thì tất cả chúng ta đều hạnh phúc, nhưng mà, mọi chuyện lại không như thế. Anh chia tay Cao Nam, Tề Phong đột nhiên lại xuất hiện, tình cảm của em với Tiểu Diệp Tử cũng vì thế mà rạn nứt, cậu ấy không nghĩ muốn cùng em giải quyết mấy vấn đề này, trực tiếp chuyển đến ở cùng với anh. Khi lòng em như có lửa đốt, lo lắng xem có phải cậu ấy đã xảy ra chuyện gì không, vì sao anh lại không gọi điện báo cho em một tiếng? Rốt cục thì tình cảm của anh là thế nào? Có phải ngay từ đầu anh đã thích Tiểu Diệp Tử, nếu Cao Nam không trở về, anh có lẽ sẽ phát triển tình cảm với cậu ấy đúng không? Hiện tại Cao Nam và anh chia tay, anh lại muốn cùng Tiểu Diệp Tử ở cùng một chỗ?”

Biểu tình của Mộ Hàn rất lạnh nhạt, đáy mắt lộ ra một tia châm chọc.

Mộ Phi tràn đầy khiếp sợ, dần dần tỉnh táo lại, chậm rãi nói: “Anh thật không ngờ em sẽ nói thế. Em nói đúng, lần đầu tiên thấy Diệp Vĩ Gia, anh đã động tâm, anh không phủ nhận điều đó. Từ khi Cao Nam rời đi, anh có quan hệ với rất nhiều nam nhân, nhưng vẫn chưa từng động tâm với ai cả. Diệp Vĩ Gia không giống với những người khác, bộ dáng đau thương lúc đó của cậu ấy làm cho anh thấy chấn động, hình ảnh đó giống anh sáu năm trước, khi Cao Nam rời đi. Em có biết đó là cảm giác gì không, giống như có hàng vạn mũi kim đâm vào lòng mình, đau đớn thống khổ, vì thế anh đã không kìm được dẫn cậu ấy đi khách sạn. Vào lúc đó, ai có thể đoán được cậu ấy với em sẽ yêu nhau, Cao Nam sẽ trở về? Đây là việc mà chúng ta không thể đoán được.”

Mộ Hàn ít khi nghe thấy Mộ Phi nói những lời chân thành đến vậy, trước kia chỉ luôn là bộ dáng bất cần đời, lời nói không phân biệt thật giả, sắc mặt y dần dịu đi một chút.

Ánh mắt Mộ Phi có chút mơ hồ: “Chuyện của Cao Nam, anh không phải không muốn níu kéo, nhưng mà anh phải níu kéo thế nào? Mẹ cậu ấy chỉ có thể sống được vài năm nữa, không thể để cho cô ấy chết mà không nhắm mắt, nếu là anh, anh cũng sẽ làm như cậu ấy.”

Khuôn mặt Mộ Phi tràn ngập ưu thương, Mộ Hàn đau lòng nhìn hắn, anh trai y rất ít khi để lộ vẻ yếu ớt của bản thân ra bên ngoài, giống như lời lúc ấy của Lâm Phỉ Phỉ, không phải là không đau, mà là không nói ra mà thôi, đau hay không, chỉ có bản thân mới biết được.

“Anh.” – Mộ Hàn nhẹ giọng gọi gã.

Mộ Phi cười cười: “Không có chuyện gì, anh có thể có chuyện gì sao? Chuyện khi đó, anh quả thực là xin lỗi em, nhưng chuyện đã rồi, cũng chỉ có thể đối mặt mà thôi. Khi nào có thời gian, tìm cậu ấy nói chuyện rõ ràng, chuyện gì cũng có thể giải quyết.”

Mộ Hàn âm thầm thở dài một tiếng, thấp giọng đáp ứng.

Mộ Phi cảm thấy chính mình công đức viên mãn, đứng dậy, cười nói: “Thế này đi, tối nay anh đặt chỗ ở nhà ăn, hai đứa gặp nhau, sớm nói chuyện thì tốt hơn, nhìn hai đứa thế này anh cũng không thoải mái.”

Buổi tối, Mộ Hàn đi đến phòng ăn nhỏ đã được Mộ Phi đặt trước, Diệp Vĩ Gia đã ở đó. Biểu tình của Diệp Vĩ Gia rõ ràng là cứng ngắc một chút, trong mắt có chút kinh ngạc, Mộ Hàn đi đến ngồi đối diện Diệp Vĩ Gia.

Trong phòng thực im lặng, trong khoảng thời gian ngắn, hai người cũng không biết nói gì, không khí có vẻ quá mức yên tĩnh, lại khiến cho người ta cảm thấy không được thoải mái.

Diệp Vĩ Gia thần sắc mất tự nhiên cúi đầu nhìn mặt bàn, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt kể từ khi xảy ra chuyện hôm đó, cậu nghĩ chuyện này là do Mộ Phi sắp xếp, có một số việc, sớm hay muộn cũng phải đối mặt, cậu ngẩng đầu nhìn Mộ Hàn, nói: “Chúng ta nên nói chuyện.”

Mộ Hàn gật đầu: “Anh cũng nghĩ thế.”

“Chuyện của em cùng Mộ Phi, chỉ là ngoài ý muốn.” – Diệp Vĩ Gia giải thích, kỳ thật, lúc đối mặt với Mộ Hàn, giải thích chuyện này, cũng không phải là việc quá khó khăn – “Khi đó em vừa chia tay với Lâm Phỉ Phỉ, em rất đau lòng, uống quá nhiều rượu, đến khi tỉnh lại mới biết đã cùng Mộ Phi làm chuyện đó.”

“Anh biết, anh ấy đã nói qua chuyện này với anh.” – Mộ Hàn nói.

Mộ Hàn lập tức nghĩ tới cái gì đó, mà lúc này, Diệp Vĩ Gia hiển nhiên cũng ý thức được, cậu căm giận nói tiếp: “Muốn nói sai, chuyện này cũng có lỗi của anh. Ai bảo anh đoạt bạn gái của em, nếu không làm sao em lại đến quán bar uống rượu, không gặp Mộ Phi cũng sẽ không có chuyện đó.”

Mộ Hàn đã ý thức được điểm này, nói cũng đúng, chuyện này một phần nguyên nhân cũng là do y. Y cười nói: “Nhưng nếu anh không làm thế, chúng ta làm sao có thể đến với nhau?”

Có một số chuyện chính là kỳ diệu như vậy, mà Diệp Vĩ Gia lại là nhân vật vớ phải điều kỳ diệu ấy.

Diệp Vĩ Gia đột nhiên cảm thấy ủy khuất, chuyện này từ đầu tới đuôi cũng không phải là lỗi của cậu, mà cậu lại còn làm cho chuyện này rối rắm lên nhiều, cứ giữ mãi trong lòng, bất an lo lắng, luôn cảm thấy có lỗi với Mộ Hàn, hiện tại, cậu cảm thấy cực kỳ ủy khuất.

“Anh lấy cớ thì có.” – Diệp Vĩ Gia phản bác – “Chả lẽ cứ phải dùng thủ đoạn thế sao?”

Mộ Hàn cũng không biết phải đáp lời thế nào, vội chuyển đề tài: “Chuyện này đã qua, chúng ta không nên so đo nữa, em nói xem, vì sao em lại trốn nhà đi?”

“Cái đó không gọi là trốn nhà, em đi là để bình tĩnh lại.” – Diệp Vĩ Gia sửa lời.

“Vì sao phải bình tĩnh? Em lại nghĩ cái gì? Rốt cuộc đêm đó Tề Phong nói gì với em?” – Mộ Hàn truy vấn.

Diệp Vĩ Gia nghe đến cái tên đó liền không thoải mái, nhíu mày: “Anh với Tề Phong rốt cuộc là đã có chuyện gì? Hai người đã phát triển đến trình độ nào rồi?”

“Chuyện của bọn anh không phức tạp như em nghĩ đâu, bọn anh mới chỉ nắm tay mà thôi, chuyện gì cũng chưa làm, ít nhất là với chuyện mà em đang nghĩ là chưa làm.”

Trong lòng Diệp Vĩ Gia xẹt qua một tia vui sướng: “Thật sự là chỉ có thế thôi?”

Mộ Hàn kiên định gật đầu: “Đúng thế.”

Mộ Hàn nói xong ngồi xuống bên cạnh Diệp Vĩ Gia, ôn nhu nói: “Tiểu Diệp Tử, anh nói rồi, bất kể có chuyện gì xảy ra, anh đều nói cho em, chuyện của Tề Phong, anh cảm thấy là không cần phải nói, bởi vì anh và anh ta khi đó thực sự là không có chuyện gì. Anh không nghĩ là em lại để ý chuyện đó nhiều như vậy, anh cũng không biết anh ta đã nói gì với em, nhưng anh có thể khẳng định một điều, anh với anh ta thực sự là không có gì hết.”

Diệp Vĩ Gia trầm mặc một lát, nói: “Em tin anh, thật sự, anh nói gì em cũng tin.”

“Em có thể nghĩ như vậy là tốt, Tiểu Diệp Tử, về sau chúng ta không cãi nhau có được không? Có chuyện gì thì cứ nói rõ ràng, rồi sẽ giải quyết được không phải sao? Cãi nhau, xung đột, thật sự là rất khó chịu, không có em, một ngày của anh cứ như một năm vậy.”

Diệp Vĩ Gia gật đầu: “Được.”

Mộ Hàn nở nụ cười.

Lần đầu tiên hai người gần nhau như vậy, mở rộng lòng hàn huyên rất nhiều, Mộ Hàn tâm sự với Diệp Vĩ Gia tất cả những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống của y, kể cả chuyện của Tề Phong.

Diệp Vĩ Gia thở dài: “Vì sao em không biết anh sớm hơn một chút, như vậy em có thể sớm ở cùng anh, có thể chia sẻ cuộc sống với anh.”

Mộ Hàn ôn nhu cười: “Cuộc sống của anh từ nay về sau đã có em rồi, cũng chỉ có em mới chia sẻ với anh mọi chuyện.”

Trong lòng Diệp Vĩ Gia tràn đầy cảm giác vui sướng, Mộ Hàn chân thành thâm tình nhìn cậu, nghĩ thầm, cuộc sống trước đây của anh cũng đã có em!
Bình Luận (0)
Comment