Từ Trưởng Nữ Thừa Tướng Đến Hoàng Hậu - Cực Phẩm Sủng Phi

Chương 2

Không gian trong nội cung thoáng đảng, nàng vòng quanh bay lượn khắp chốn cũng không ai dám la dám rầy một tiếng.

Phụ thân đã sắp xếp đâu đó ổn thỏa. Dù sao thì cha nàng vẫn là thừa tướng đương triều. Thân phận nàng còn là trưởng nữ, nhưng là nàng không ngang ngược, coi trời bằng vung được.

Bên này, đột nhiên có một bóng đen vụt qua, liền nắm lấy tay của nàng, người nọ cất giọng khẩn cầu, “Cô nương, xin người cứu ta.”

“Cứu ngươi? Nhưng trước tiên phải cho ta biết ngươi bị làm sao đã?”

Hắn gấp gáp, “Ta là người nội vụ phủ, tên Tiểu Nhuận Tử. Cầu cô nương giúp ta, ta biết cô nương là tú nữ tham tuyển. Nhưng cô không giúp chắc chắn ta sẽ bị xử trảm.”

Nàng giật mình, rất thích làm việc trượng nghĩa nên nàng liền gật đầu, “Được rồi. Vị huynh đệ này người có thể buông tay ta ra trước hay không?”

Nam nữ thụ thụ bất thân.

Với nàng, thái giám cũng không ngoại lệ a!

Hắn cười thầm trong lòng, kế sách này của A Cửu muội muội cũng không tệ. Có người chịu giúp đỡ rồi. “Cô nương thứ tội, nô tài phi lễ với người rồi. Nô tài hi vọng người có thể khẩn xin với hoàng thượng khai ân đừng trưu di tam tộc nô tài.”

Nàng lại một phen cả kinh, nô tài này phạm trọng tội gì chăng, “Ngươi phạm phải tội lớn gì sao? Nhưng.... nhưng mà hoàng thượng ta vẫn còn chưa gặp qua, bằng cách nào giúp ngươi?”

Tiểu Nhuận Tử xịu mặt, “Cô nương, cô đã hứa với ta rồi.”

Nàng khóc không ra nước mắt, hứa rồi nhưng chuyện này rất khó làm nha. Ngộ nhỡ hoàng đế đại nhân không có tấm lòng khoang dung, cao cả thì nàng đã hủy đi tấm vé làm phượng hoàng rồi.

Nhưng nếu đã nhận lời thì quyết phải làm cho trót, “Tiểu công công, ngươi đừng lo lắng quá. Ta sẽ giúp ngươi bằng năng lực bản thân.”

Hắn nở nụ cười thâm hiểm, mỹ nhân này không biết hắn phạm phải tội lớn gì mà cũng đành lòng giúp đỡ. Nàng thật rất có tấm lòng.

Chỉ duy một mình nàng trong đám tú nữ mới nhập cung là chọn cách giúp đỡ hắn, không như mấy người kia vừa nghe đến phạm đại tội trưu di tam tộc liền tìm cách thoái thác.

Hắn nhịn cười, cúi đầu cảm tạ. Lại không quên hỏi quý danh của nàng, “Cô nương, người là...”

Nàng thực chất không muốn tiết lộ tên tuổi, chẳng qua là sợ hắn giật mình nên đành trả lời, “À, thật ra... ta họ Vương tự là Uyển Dung. Nhưng ngươi không nên cảm kích ta quá sớm. Hoàng thượng người là thiên tử, chưa chắc đã để lời nói của một nữ nhân như ta trong lòng..”

Hắn giật mình, vội cười nói, “Không sao, Vương cô nương có lòng tốt giúp đỡ nô tài. Ơn sâu như biển nô tài đời này cũng không thể báo đáp hết.”

Nàng cười cười, khoát tay, “Không cần thiết. Ngươi yên tâm ta nhất định sẽ nói với hoàng thượng giúp ngươi.”

Nữ nhân ngốc, nếu nàng biết được thân phận của ta, liệu nàng có còn ngây thơ đến như vậy nữa hay không đây?Hắn từ biệt nàng rồi hướng về phía nội vụ phủ mà đi.

Tiểu Nhuận Tử thấy hoàng thượng trở lại, nét mặt khá vui vẻ, nhất định là đã chọn được người tốt rồi.

“Nô tài tham kiến hoàng thượng.”

“Đứng lên đi. Lần này trẫm mượn danh nghĩa của ngươi đi gây phiền phức. Chuyện gia đình ngươi bị trưu di tam tộc ta sẽ cho người nhanh chóng truyền ra ngoài. Ngươi đừng quá hoang mang, gia đình ngươi ở Dư Thường sẽ không biết được.”

Hắn nói rồi một mạch đi về phía Thiền Kính cung. Bên ngoài Cao Nhân Tâm đã chờ sẵn sàng để hầu hạ thánh thượng.

Thoáng thấy nét cười còn đọng lại trên khuôn mặt của hoàng thượng, ông liền biết chắc rằng ngày mai đại lễ tuyển chọn nhất định sẽ rất náo nhiệt.

Theo tục lệ trong cung, trước ngày tuyển tú các cô nương, tiểu thư của đại nhân, huyện lệnh đều phải được khảo sát để loại trừ những cô nương không có kiến thức.

Chuyện này quá đơn giản, nàng của kiếp trước rất thông minh, học rộng hiểu sâu. Kiến thức về cầm kỳ thi họa cũng giỏi hơn người. Tú nữ không bị loại đầu tiên sẽ là nàng.

“Tiểu thư, một dàn mỹ nhân như hoa như ngọc thế kia, cầm kỳ thi họa cũng được thuộc vào hàng tinh thông. Người nghĩ có thể hay không đấu lại bọn họ.” Vân Tịnh không khỏi lo lắng cho tiểu thư nhà mình. Nàng biết từ thuở nhỏ tiểu thư đã không thích đọc sách, may vá thêu thùa lại cực kỳ tệ hại, chỉ thích học múa.

Sở trường của Uyển Dung tiểu thư chính là múa.

Nàng cũng từng học qua lớp múa nghệ thuật ở trường đại học Văn Hóa Xã Hội. Mấy vũ khúc thời này cũng đã xem qua không ít, kèm theo những động tác tự biên đạo của nàng, nhất định sinh động lung linh.

Nàng cười bảo, “Vân Tịnh, ngươi chớ có lo lắng phiền muộn. Bản tiểu thư nhất định sẽ khiến hoàng thượng không thể không yêu ta..”

Nghe những lời này Vân Tịnh không nhịn được há hốc mồm kinh ngạc, “Tiểu thư, lời này là không thể nói a, những lời đại nghịch bất đạo vừa nãy của người nếu để người khác nghe thấy nhất định người sẽ xong đời...” không chỉ riêng người mà cả Tướng gia phủ cũng bị liên lụy.

Nàng nghĩ nghĩ một lúc, cũng dần dần tiêu hóa được những lời nói của Vân Tịnh. Cũng phải a, nơi này là hoàng cung ẩn chứa đầy rẫy tư vị chết chóc. Không thể nghĩ đơn giản quá được.

Nàng ngáp ngắn ngáp dài, buồn ngủ thật.

Trong khi các tiểu thư khác đang lo sốt sắng cho ngày mai tham tuyển. Một phần cũng là do có sự xuất hiện của hoàng thượng và hoàng hậu nương nương. Ai nấy đều nghĩ đủ mọi cách lấy lòng Đế vương...

Thì đâu đó trong Cẩm Tú các, vị trưởng nữ tài hoa xuất chúng của Vương thừa tướng đang say giấc mộng đẹp.

...

Cung Thiền Kính.

“Ngươi nói gì? Nàng ấy quả thật không quan tâm đến chuyện ngày mai tuyển tú có trẫm tham dự. Liền hạ đèn nghỉ sớm.” Sau khi nghe Cao Nhân Tâm bẩm báo lại sự việc ở Cẩm Tú các, không khỏi ngạc nhiên.

Cao Nhân Tâm cung kính đáp, “Nô tài không dám nói sai nửa lời.” nói đến đây, ông liền không thêm bớt nhiều lời.

Sắc mặt của hoàng thượng thoáng chút suy tư. Hắn nghĩ mãi không thông, việc thức khuya lo lắng tìm cách câu dẫn, chăm chăm lo thu hút sự chú ý của hắn là thiết yếu. Tại sao nàng ấy lại nghỉ sớm?

Thật là, lão già Vương Hoằng Dũng nhất định không phải tốt lành gì, trưởng nữ của ông ta cũng bằng lòng hiến tặng cho hắn.

Nhưng là, món quà này... hắn thích!

Vương Uyển Dung nàng nổi danh đệ nhất tài nữ của kinh thành, là người người nhìn lên người người cảm khái, nhưng là chạm không được với cũng chẳng qua.

Hôm nay quả thật không để lộ chút tâm tư nào cả. Đến việc làm cũng khác người nữa...

Điều đáng nói là ngày mai cần xem biểu hiện của nàng tại đại lễ rồi mới tính tiếp được. Hắn chán lắm cảnh ngày ngày Diệp gia nghênh mặt ngông cuồng trên triều rồi. Hậu cung cũng chưa ngày nào được yên.

Gia tộc họ Vương tuy không nói là lớn nhưng đã có rất nhiều đời làm quan trong triều đình, công lao cũng rất lớn từ lúc tiên hoàng còn sống. Hắn muốn chiếu cố họ thêm một chút, chí ít cũng khiến kẻ muốn mượn việc nhi nữ được sủng ái trong hậu cung mà làm ra loại chuyện càn rỡ để ý mà dừng lại.

Thế lực của Diệp gia và Lâm gia ngày càng lớn, nguy cơ bọn chúng mưu đồ tạo phản, bức hắn thoái vị tuyệt đối không nhỏ.

Mắt thấy hoàng thượng đã mấy ngày không đến hậu cung nghỉ ngơi, Cao Nhân Tâm liền khéo nhắc, “Hoàng thượng, người mệt nhọc chuyện chính sự triều đình cũng nên thư giản đi ạ!”

Hắn cũng hiểu ý của Cao Nhân Tâm liền gật đầu, “Kêu người đem khay chứa thẻ bài đến đây.”

Người đã sớm chờ sẵn bên ngoài để hầu hạ vạn tuế gia, nghe vậy tiểu thái giám liền nhanh chân bước vào, hắn cũng chẳng buồn nhìn liền nhấc tay lấy một bài thẻ.

Là của Trịnh Dung cơ.

Hắn cười thầm trong lòng. Là một phi tần thất sủng vẫn hơn tỷ muội Diệp gia rất nhiều. Quả đúng là ông trời không tuyệt đường sống của người.

“Hoàng thượng có chỉ, tối nay Khánh Vinh viện thắp đèn.”

●﹏●

Vừa mới là giờ Hợi, trời vẫn còn sớm.

Nàng đã thức rồi.

Hôm qua đi ngủ rất sớm nha, nàng nhớ vừa chạng vạng là nàng đã cảm giác buồn ngủ. Dạo gần đây cứ như thiếu ngủ, cơ thể động chút là có thể ngủ bất kỳ lúc nào.

Tức thật, cái chốn này lại không có lấy một giọt coffee. Thứ đó là bạn đồng hành với nàng mỗi đêm học bài miên man cơ mà!

“Tiểu thư, người thức thật sớm.” Vân Tịnh mang bộ dạng ngái ngủ đến hầu hạ nàng. Cẩm Tú các nhìn vậy thôi chứ rất rộng rãi, đến nha hoàn theo hầu vẫn có chỗ ở riêng biệt phía sau hậu viện. “Nha đầu, ngươi là heo sao? Đêm qua trời còn chưa tối chúng ta đã ngủ rồi. Lại còn ít hay sao?” nàng tươi cười nhìn Vân Tịnh, được nàng ta đỡ tay đi đến bên bàn trang điểm.

Trên bàn bày ra một loạt son phấn thượng đẳng, trâm cài bằng hồng ngọc kia quá chói mắt, không thể dùng nó cho buổi lễ tuyển chọn hôm nay.

Nàng quay sang nói với Vân Tịnh, “Vân Tịnh, ngươi bảo Điệp Vũ sang chỗ Vương Uyển Lục thăm dò xem, nhất định đừng để nàng ta phát hiện.”

Vân Tịnh khó hiểu, “Sao người lại muốn biết chuyện của tam tiểu thư vậy tiểu thư? Nàng ta đối với người vốn không phải là trở ngại đáng nói.”

Nàng nhận ra được trong suy nghĩ của Vân Tịnh còn rất ngây thơ, nàng ta vẫn nghĩ dù có thế nào thì Vương Uyển Lục kia cũng phải để ý đến họ của mình không gây hại cho nàng. Nhưng mà, Vân Tịnh lầm to rồi!

Nàng nói, “Ngươi nghĩ sai về Uyển Lục rồi. Nàng ta không phải kẻ dễ đối phó, mưu toan cũng rất nhiều chuyện.”

Vân Tịnh như nhận ra được điều gì liền chuyển chủ đề, “Tiểu thư, nô tỳ thấy cây trâm hồng ngọc kia màu sắc đẹp đẽ lại thanh cao nếu cài lên tóc người nhất định toát lên được nét đẹp tôn quý của người.”

Nàng lại không cảm thấy như vậy, liền cười nói “Ta không nghĩ giống ngươi. Mở hộp gỗ ra lấy chiếc trâm cài có khắc tường vân cho ta. Hoa tai chớ dùng loại quá nổi bật.”

Những lời của nàng nói Vân Tịnh đương nhiên nghe hiểu. Chỉ là hơi bất ngờ trước sự thức thời của tiểu thư nhà mình ngay lúc này mà thôi. Lúc này mà làm bản thân nổi trội hơn người khác há chẳng phải tự rước thêm phiền phức.

Nàng quyết tâm chọn chiếc trâm khắc tường vân và chiếc váy màu hồng nhạt mỏng có thêu hình đóa mẫu đơn đang nở rộ. Nàng đặc biệt có hứng thú với hoa mẫu đơn, từ kiếp trước rồi...

Bởi vì Lan Uyển Các là nơi ở tập thể dành cho các tú nữ là thứ nữ hay thân phận thấp kém nên điều không thể phủ nhận là nơi đó rất không sạch sẽ. Qua lời kể của Điệp Vũ nàng mới thấu tường được nỗi khó khăn mà nàng ta phải chịu.

Cơ mà nàng không có hứng thú với mấy việc này. Nàng ta chịu khổ đâu liên can tới nàng đâu chứ, miễn người khổ không phải nàng là được. Đối với chức nghiệp làm phi trước mắt nàng cũng chẳng mấy để tâm. Chỉ cần hầu hạ tốt hoàng đế đại nhân nhất định sẽ có phân vị tốt.

“Tiểu thư à, giờ lành cũng sắp đến rồi. Chúng ta đi ngự hoa viên trước đi. Sớm một chút không bằng đến quá muộn.” Điệp Vũ đỡ lấy tay nàng, Điệp Vũ là một người cẩn trọng làm việc bài bản, nàng không ưa dùng ‘giờ dây thun’ như Vân Tịnh.

Nàng chỉ mới là tú nữ nên không có kiệu đưa đi. Nhưng Điệp Vũ và Vân Tịnh lại rất thông thạo đường đi trong cung. Vừa đi qua vài hòn non bộ, cách một thủy đình phía trước đã là ngự hoa viên.

Quả là đến sớm! Nhưng ngay ngự hoa viên đã có mặt vài phi tần có phân vị cũng khá cao đang phụ trách việc tuyển tú. Sợ nàng không biết nên Điệp Vũ đã khẽ nhắc trước thân phận của hai vị chủ tử trước mặt.”Dân nữ tham kiến Dương tu nghi, tham kiến Hương tần.” nàng dịu dàng ra mặt, hai vị phi tần trước mắt không hề lộ vẻ kiêu căng, phách lối ngược lại rất hiền hòa dễ gần.

Dương Tu nghi không ngờ lại có tú nữ tới sớm đến vậy, cũng cho nàng miễn lễ, “Cô nương, ngươi miễn lễ đi thôi. Ta không nghĩ nàng lại đến sớm như này.”

Nàng cung kính đáp lời, “Hồi bẩm nương nương, đêm qua dân nữ ngủ không ngon giấc, sáng ra liền thức dậy sớm.”

Dương tu nghi cười nói với Hương tần bên cạnh, “Hương tần muội muội xem kìa, người ta dậy sớm vẫn chạy đến đây. Muội vốn đã thức lại chậm chạp muốn ở trong tẩm cung ngủ thêm. Quả là...”

Lời này Dương tu nghi không tiếp tục nói nữa bởi vì từ phía hòn non bộ đã có nhóm ba, nhóm năm người tiến về hướng các nàng.

Uyển Dung không cảm thấy thích Dương tu nghi lẫn vị Hương tần ít nói kia nên nói không quá đôi câu liền ngay ngắn ngồi vào hàng ghế đầu tiên phía sau bức bình phong.

Hoàng thượng người tuyển chọn tú nữ không đàm luận sâu về nhan sắc khuynh quốc khuynh thành. Cái người cần chọn chính là tam tòng tứ đức, không phải mỹ nhân dùng để trang trí nên hắn mới đặt bức bình phong thêu hình phụng hoàng này nhằm che đi mỹ mạo.

“Tiểu thư, đêm qua người gần như thức trắng đêm lo lắng cho chuyện tuyển tú hôm nay rồi. Người yên tâm, người nhất định sẽ được chọn.” Thái Trân nhận ra vẻ bất an cùng lo lắng trên mặt của tiểu thư nhà mình vội khuyên nhủ.

Nhưng dường như Uyển Lục vẫn chưa hết lo lắng, “Ta rất sợ...rất sợ người sẽ không nhìn trúng ta.”

Thái Trân cũng chỉ biết lắc đầu nói ‘không đâu’ nhưng thật sự thì chẳng ai có thể chắc được mình sẽ được chọn cả, muôn sự là do hoàng đế định đoạt.

Xung quanh người đến cũng đông dần, mặc dù là đến sớm nhưng Uyển Lục vẫn không được ngồi ở vị trí cao, thuận lợi. Vì chỗ ngồi cũng được sắp xếp theo cấp bậc.

Nữ tử ngồi bên cạnh Uyển Dung nàng đây nghe nói là đích nữ của Trương bộ thị lang. Cho là ngồi chung hàng nhưng địa vị của một bộ thị lang vẫn chẳng thể nào so sánh với thừa tướng đương triều như phụ thân nàng.

Xem sắc mặt ngông nghênh của nàng ta kìa, nàng lại sắp sửa có đối thủ mới nữa rồi.

“Hoàng thượng giá lâm.”

Tiếng hô của thái giám như ngưng đọng mọi sự. Các nàng đang làm gì đều ngưng lại, đứng dậy thỉnh an.

“Dân nữ/nô tỳ tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế..”

Hắn vừa bãi triều liền ngự liễn sang ngự hoa viên. Các tú nữ hôm nay cũng chưa được nhìn mặt hắn liền nói, “Miễn lễ đi. Các nàng không cần quá đa lễ, dù gì cũng không thấy mặt nhau.”

Lời hắn vừa dứt, không gian tứ phía đều im lặng đến lạ lùng. Duy chỉ có một giọng nói rất nhỏ như là nhủ thầm, “Giọng nói này... tại sao lại rất quen tai nhỉ? Chẳng phải là Tiểu Nhuận Tử sao? Haizz...”

Mọi người đều nhìn Uyển Dung một cách kỳ quái, nàng ta ngang nhiên dám nói giọng nói của thiên tử giống với một thái giám. Trong khi đó, người ngồi phía sau tấm bình phong vẫn đang ngơ ngác vì sao nàng lại có thể nhận ra? Tinh ý đến từng chút như vậy sao?

Hắn cười khẩy, “Chẳng biết là nữ nhi của đại nhân nào lại nói giọng của trẫm giống như thái giám nào đó?”

Uyển Dung không chậm trễ liền cung kính đáp, “Bẩm hoàng thượng, là dân nữ. Dân nữ là đích nữ của thừa tướng đại nhân - Vương Uyển Dung.”

Nàng vừa dứt lời, đã nghe thấy vài tiếng trầm trồ khen ngợi và bao ánh nhìn hâm mộ. Là một tài nữ địa vị cao quý cùng gia tộc thế gia..

Hắn đã sớm biết nhưng vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên, “Nàng đã nói như thế, chắc hẳn có nguyên do. Nàng có thể cho trẫm biết hay không?”

Nàng cười thật dịu dàng, hoàng đế đại nhân có vẻ rất ranh mãnh, “Hoàng thượng, xin người thứ tội Uyển Dung không thể nói. Chuyện này nếu nói ra nhất định người sẽ không thích.”

Người khác nghe không hiểu nhưng hắn đây thì rõ ràng nhất rồi, “Trẫm ân chuẩn nàng và gia quyến đều vô tội. Nàng có điều chi khẩn cầu thì cứ nói ra đi.”

Hoàng thượng vừa nói vậy, chẳng phải đang bảo vệ cho Vương Uyển Dung ki sao, thế là hoàng đế thành công trong việc kéo thêm thù oán cho nàng.

Nếu hoàng đế đã ân chuẩn miễn tội cho nàng thì ngốc gì không giúp đỡ Tiểu Nhuận Tử, “Hoàng thượng, dân nữ biết mình là tú nữ vào cung tham gia tuyển tú. Nhưng dân nữ là người không thể thấy chết không cứu. Hôm trước, Tiểu Nhuận Tử có nhờ vả dân nữ giúp hắn xin hoàng thượng rút lại lệnh trưu di tam tộc.”

Hắn thoáng giật mình, nha đầu ngốc này còn nhớ chuyện đó, “Trẫm dựa vào đâu để nghe nàng chứ? Nhưng nếu nàng muốn, trẫm vẫn có thể tha cho Tiểu Nhuận Tử. Nàng đừng quá lo lắng chuyện đó nữa.”

Uyển Dung khó hiểu, liền hỏi “Hoàng thượng, vậy người chịu tha cho tiểu Nhuận Tử đúng không?”

Hắn cười rất tươi khiến bọn thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh cùng Cao Nhân Tâm cũng giật mình, “Nàng nghĩ trẫm đùa nàng sao?”

“Dân nữ không dám. Tạ long ân của hoàng thượng.” nàng rất vui vẻ, mình cũng rất biết diễn xuất ấy chứ. Khiến hoàng thượng chú ý lại không làm người nổi giận.

Về sau đó...

Chương trình vẫn diễn biến như bình thường, hầu như những câu hỏi nàng đều bình an đáp được trọn vẹn.

Đám tú nữ không hay biết, trên gốc cây gần đó có một nữ tử thân vận váy lụa mỏng màu tím đang yên tĩnh nằm trên gốc cây quan sát nhất cử nhất động của các nàng.

Đó là quân sư muội muội của hoàng đế - A Cửu công chúa văn võ song toàn.

---------- The End Chapter 2 ----------

Chương này mình đã viết quá quá là dài, các bạn hãy thông cảm do lúc viết đương quá có cảm hứng. Nghĩ gì hay hay mà không viết là mình lại quên ngay...

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Ủng hộ truyện của mình nhé!!

Thân..
Bình Luận (0)
Comment