Uyển Dung tuyệt đối không tin hắn sẽ giết nàng.
Ừ thì chẳng qua là chết thêm một lần nữa thôi mà, nàng cũng không phải người ở chốn này. Biết đâu sau khi chết lại được trở về thế kỷ 21 làm một con người bình thường a.
Nghĩ nghĩ, nàng lại thấy có chút tiếc nuối. Ở nơi đó nàng không có cuộc sống như ở đây, tiêu dao tự tại quả thật sống cuộc đời như thần tiên. Nửa muốn về, nửa kia không muốn về a.
Doãn Phong cảm thấy rất khó có khả năng hù dọa Uyển Dung, bèn cười nói: “Đùa nàng thôi. Ý của ta là thành ý, sao vào tai nàng liền thành ác ý như vậy chứ. Nàng nhìn Song Nhi cô nương xem, người ta vẫn bình thản nét mặt. Nàng đã nhảy toáng lên như thế rồi.”
Uyển Dung bất giác nhìn sang Song Nhi, nét mặt Song Nhi đúng là chẳng có lấy một tia sợ hãi.
Chợt hiểu ra vấn đề, bọn họ là đang hùa nhau trêu ghẹo nàng. Các ngươi được lắm, dám chọc tức bà cô đây, các ngươi đợi đấy.
Nàng cười nói: “A, vậy ý của chàng không phải giết chết nàng ấy sao?”
“Ngốc... ha... nàng đúng là đại ngốc. Nếu ta muốn giết chết Song Nhi vậy phí công đến nơi này làm gì. Ngồi ở Dưỡng Tâm điện cũng có thể hạ lệnh để nàng chết.”
Uyển Dung gật đầu, từ chối cho ý kiến.
Ngân dung hoa cười nhạt: “Hoàng thượng, không biết ý của người có phải muốn dân nữ giả chết để ra khỏi đây hay không?”
“Không ngờ ngươi cũng thông minh. Nhưng cách này có chút rắc rối, bọn họ nhất định sẽ khám nghiệm tử thi. Ngươi nếu là giả chết đương nhiên sẽ bị vạch trần, phanh phui sự thật.” hắn không dám chắc chắn tỷ lệ thành công của việc này.
Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh quen thuộc năm đó...
Sư phụ, hẳn là sư phụ có thể giúp hắn lần này.
Hắn mỉm cười, lại tiếp: “Song Nhi cô nương, ngươi hãy cứ yên tâm ở lại nơi này. Chỉ hai ngày thôi, hai ngày sau trẫm nhất định sẽ đưa ngươi ra khỏi hoàng cung Thục quốc, về bên tướng công của ngươi.”
Ngân dung hoa nở một nụ cười mãn nguyện: “Tạ long ân hoàng thượng. Tạ long ân hoàng thượng.” trong tưởng tượng của nàng, hoàng đế Thục quốc không ngờ lại am hiểu lòng người như vậy, quả thật xứng đáng làm người đứng đầu - thống nhất lại lục quốc.
Uyển Dung bật cười: “Ha ha, được rồi. Nàng không cần tạ ơn nhiều như vậy. Trời cũng không còn sớm nữa, ta cùng hoàng thượng phải rời đi rồi. Nàng nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Nói rồi nàng cùng Doãn Phong rời khỏi Lan Tịch hiên, hướng phía Dưỡng Tâm điện mà đi.
Uyển Dung còn có điều thắc mắc liền hỏi: “Hoàng thượng a, chàng nói xem... nếu như việc này thất bại. Tên Sở thái tử đại biến thái kia có trở mặt với chúng ta hay không đây?”
Doãn Phong quả quyết: “Không thất bại được.”
Uyển Dung ngây người trong chốc lát, tên này đúng là tự đại cuồng nha. Vừa nãy trước mặt người ta còn nói tỷ lệ thành công rất thấp sao bây giờ lại thành ra không thể thất bại rồi.”Chàng lại gạt người, khi nãy chẳng phải...”
Nàng còn chưa dứt lời hắn đã ngắt ngang: “Có điều này nàng không biết. Trước kia thân thể ta yếu ớt lắm bệnh tật. Phụ hoàng đã đưa ta đến Thiên Sơn quan nhận một vị đạo trưởng trong giang hồ làm sư phụ để rèn luyện sức khỏe, cải thiện bệnh tình. Sư phụ này của ta tinh thông y thuật. Giả chết qua mắt người đời đối với ngài không thành vấn đề gì.”
Uyển Dung há hốc miệng, mãi lâu vẫn không thể ngậm lại được. Hắn thấy biểu cảm này của nàng không ngừng cười, trêu: “Nha đầu, nàng làm gì kinh ngạc dữ vậy?”
Nàng còn chưa hoàn hồn, vội nói: “Lợi hại a, sư phụ của chàng quá lợi hại. Hôm nào thiếp cũng muốn ngài ấy dạy cho thiếp y thuật.”
Hắn cong khóe môi, thẳng thắn nói: “Không thể được!”
“Vì sao a? Vì sao không thể được?”
“Ta không muốn cho nàng học. Nàng không được hỏi lý do.”
Uyển Dung tức đến nghiến răng nghiến lợi, được thôi! Nàng phải nhịn, phải biết lấy đại cục làm trọng. Đợi sự việc này qua đi, nàng nhất định sẽ đeo bám hắn, đến khi nào hắn chấp nhận cho nàng học mới thôi.
Màn đêm buông xuống, những tòa đình cổ kính cũng phủ bởi một màu đen huyền bí.
Uyển Dung tựa đầu trên ghế quý phi, bình bình an an mà suy nghĩ.
Nàng cuối cùng không hiểu, Sở Vân Thiên rốt cục lợi dụng quân cờ là Song Nhi để làm gì kia chứ? Hắn cũng không cho người theo dõi kỹ lưỡng nhất cử nhất động của nàng ta. Nếu nói bắt người đi chỉ để uy hiếp Cơ Tử Mộ thì cũng không hẳn là đúng.
Nói sao thì nói, nàng vẫn không thể thấy chết không cứu. Lần này, nếu hoàng thượng không ra tay thì nàng cũng sẽ nghĩ được một cách đưa Song Nhi tẩu thoát.
Còn nữa, nàng muốn nhận vị sư phụ của Doãn Phong làm sư phụ, nàng muốn ông ta dạy y thuật cho nàng nữa. Ít nhất nếu có chút y thuật, ở nơi này sẽ không có kẻ dám khinh khi nàng.
Vân Tịnh nhỏ giọng: “Nương nương. Cũng không còn sớm nữa, để nô tỳ đỡ người đi tắm rửa thay quần áo.”
“Ừ được.” mắt thấy người đến là Vân Tịnh, Uyển Dung cũng thôi không suy nghĩ nữa.
Đêm nay, lại một đêm dài đằng đẳng...
Uyển Dung không cách nào chợp mắt được.
Rồi đây cuộc đời của nàng sẽ ra sao? Hiện nay được sủng thì không nói nha, sau này nếu như hắn quẳng nàng đi thì thế nào?
Không được, nàng cần một đối sách khôn ngoan và thông minh. Đường đường đến từ hiện đại cách đây cả ngàn năm về sau, không thể để địa vị của mình trong hoàng cung bị lung lay được. Chí ít cũng khiến hắn không cách nào rời xa nàng được.
-----
Đêm không trăng cũng không sao.
Bầu trời đêm nay đen khịt, gió đêm cứ thế gầm lên liên hồi trong đêm.
Những hạt mưa nặng nề trút xuống như nỗi ưu tư trầm khuất của một ai đó. Đêm thanh tịnh hà cớ lại phải mưu toan tâm kế vì những thứ phù du, hào nhoáng trước mắt.Tẩm cung tĩnh mịch, quạnh quẽ bao nhiêu lâu rồi. Nàng không còn nhớ nữa...
Ninh phi tựa đầu vào khung cửa sổ, lẳng lặng ngắm những giọt nước mưa còn đọng lại trên song.
Bấy lâu nay, nơi thâm cung nội chiến thị phi bất phân nàng cũng không phải không biết đến. Chỉ là, nàng an phận thủ thường làm một phi tần thất sủng, nhưng hoàng thượng, người lại chưa một lần để ý, quan tâm đến nàng.
Ngày nào đó, nàng vừa được gả vào phủ Thái Tử.
Phụ thân nàng năm đó ốm yếu nhiều bệnh, cứ những lúc trái gió trở trời thì thân thể lại càng yếu đi, yếu đến mức nhiều lúc nàng nghĩ người không qua được nữa...
Hôm nàng chuẩn bị gã đi, dù thân phận bối vị sau này cũng chỉ là thiếp thất nhưng người vẫn rất vui vẻ, cười nói: “Ái nữ, Nhan gia chúng ta mấy đời tận tâm với triều đình, hôm nay ta gã con đến chỗ Thái tử, con cũng đừng hận ta, phải hiểu cho nỗi khổ tâm của ta. Ta thật sự không muốn...”
Ninh phi của hiện tại, cũng chính là Nhan Ly Lạc của sáu năm về trước.
Ly Lạc khóe mắt đỏ hoe, gắng gượng cười: “Phụ thân người yên tâm đi. Nhi nữ nhất định sẽ bình bình an an mà sống hết cuộc đời này. Con sẽ không ngu ngốc mà chết đi, người cũng đừng bận tâm về con nữa.”
Nhan đại nhân mỉm cười, vẫn không mảy may nói lời nào.
Nàng muốn sống một cuộc đời bình bình an an, nhưng sự việc chén trà có độc không cho phép sự im lặng bình yên này có thể tiếp tục kéo dài được nữa.
Người muốn hãm hại nàng, luôn âm thầm nấp trong bóng tối chờ đợi thời cơ để ra tay diệt đi cái gai trong mắt - là nàng. Chỉ là, nàng không hiểu bản thân mình sống khép nép như thế ở nơi thâm cung này mà lại có lắm kẻ ganh ghét, muốn diệt trừ.
Suy nghĩ miên mang, nàng bị kéo về bởi giọng cười giễu cợt bên ngoài truyền đến.
Tần Tần liên tục cất giọng: “Vân thái phi, người không thể vào bên trong được. Nương nương của chúng nô tài đang ngủ, người không thể vào đâu.”
Vân thái phi châm biếm, nói: “Ngươi cút cho bổn cung. Con tiện nhân đó không dám ra đây gặp bổn cung thì có. Phụ thân thối tha của nó hại bổn cung thành ra như thế này, cũng may tân đế giơ cao đánh khẽ tha bổn cung một mạng. Nếu không bổn cung đã sớm hoăng rồi...”
Nhan Ly Lạc cười trừ, hạ lệnh: “Tần Tần, hãy để cho thái phi vào.”
Tần Tần kinh ngạc, Vân thái phi từng là một phi tần được sủng ái nhất của tiên đế, nhưng vì một lý do nào đó mà chỉ tiên đế mới biết. Sau một đêm bà ta từ một phi tần được tiên đế hết mực sủng hạnh bỗng chốc biến thành một sủng phi thất sủng, bị người người cười nhạo.
Kinh ngạc là thế, nhưng Tần Tần vẫn lùi ra một bước, nhường đường rồi mở cửa cho Vân thái phi bước vào.
Nhan Ly Lạc vẫn điềm nhiên: “Mời ngồi.”
Vân thái phi cũng chẳng động đậy, đôi mắt đen thâm trầm vẫn luôn chăm chú nhìn nàng không rời. Ánh mắt mang hàm ý dò xét.
Nàng tiếp lời: “Nửa đêm Vân thái phi người không ở Đoạn Trác cung nghỉ ngơi tịnh dưỡng lại chạy đến Linh Lạc cung của thần thiếp làm gì vậy?”
“Mục đích ta đến đây, người hiểu rõ nhất không ai khác chính là..ngươi!” Vân thái phi nặng giọng nói.
Nhan Ly Lạc nhếch miệng, ý cười nhạo báng đến tận khóe mắt nàng: “Vân thái phi ơi, Vân thái phi. Người hết lần này đến lần khác muốn dồn thần thiếp vào đường cùng, chuyện ly trà có độc hôm đó cũng có liên quan đến người. Tỷ muội Diệp gia cũng chỉ là con ma chết thay mà thôi. Người đừng nghĩ, một tay có thể che trời.”
Nàng vừa dứt lời, Vân thái phi đã đứng vội lên giơ bàn tay dự định ban cho nàng một cái bạt tai thì đột nhiên...
”Vân thái phi, xin hãy chú trọng bối vị. Nương nương không phải là người mà ai cũng có thể đánh.” một giọng nam nhân trầm ấm, tựa làn nước mùa thu trong veo, dịu dàng vang lên.
Nhan Ly Lạc híp mắt, thị vệ thân cận do phụ thân nàng chính tay lựa chọn. Là để bảo vệ nàng những lúc hiểm nguy, yếu đuối như thế này. Thiên Trường - Thiên Tâm là hai huynh đệ giỏi võ lắm tài, túc trí đa mưu. Bọn họ đều là người của nàng cả.
Vân thái phi do tác động mạnh của cánh tay Thiên Trường làm cho một phen chấn kinh. Bà ta ngồi tựa vào thành ghế, thở trút một lúc. Đôi bàn tay yếu ớt vẫn chỉ chỉ về hướng Nhan Ly Lạc, thều thào cất giọng: “Nhan Ly Lạc, Nhan gia các ngươi nợ ta. Đời đời kiếp kiếp nợ ta. Món nợ này, ta không tính được với ngươi. Ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi.”
“Người đâu, mau mang Vân thái phi ra ngoài.” Thiên Trường lên tiếng.
Dứt lời, liền có một toáng thị vệ bước vào 'đưa' Vân thái phi đang ôm một bầu tức giận ra khỏi Linh Lạc cung. Bầu không khí nhất thời lại rơi vào tĩnh mịch...
“Bổn cung không thể ra tay giết bà ta được.” nàng lên tiếng, nàng đang tự nhủ với lòng rằng mình sẽ không để đôi bàn tay này nhuốm máu. Nhưng nếu không có cách nào đó, những tháng ngày sau này nàng phải sống thế nào?
Thiên Trường nghĩ nghĩ hồi lâu, liền dè chừng lên tiếng: “Nương nương, nô tài nghĩ đến một người có thể giúp chúng ta.”
Nhan Ly Lạc giật mình, “Thiên Trường, mau nói.”
“Bẩm chử tử, là Ngọc sung nghi nương nương.” Thiên Trường nhíu mày thật chặt, nhắc đến sủng phi của hoàng đế trước mặt nương nương, người nhất định không cảm thấy vui vẻ gì. Nhưng suy đi nghĩ lại, người có thể nương tựa lúc này cũng chỉ có Ngọc sung nghi.