- Tiểu Vũ, xuống đây đi.
- Tiểu Vũ….
Tứ công chúa Y Nguyệt lo lắng nhìn con chim hoàng oanh quý giá của mình đậu trên nhánh cây anh đào, mà không có cách nào gọi nó bay xuống được.
Những nô bộc và cung nữ khác cố gắng bắt nó xuống trong vô vọng, lại càng làm nó hoảng sợ chuyền từ cành này sang cành khác.
Y Nguyệt sắp khóc tới nơi, đây là con chim được Thái thượng hoàng tặng cho nàng trong lễ sinh thần.
Sáng nay lúc cho ăn không cẩn thận làm nó xổng chuồng bay lên cây cao.
Lữ Vỹ Kỳ đang trên đường đến ngự thiện phòng báo thực đơn với Lưu sư phụ, thì thấy một đám cung nữ đang dỗ dành một vị chủ tử nào đó.
Hắn định đi thẳng nhưng có một thứ gì đó bay vụt qua mặt.
Đám người bên kia thấy động tĩnh liền đuổi theo, miệng còn liên tục gọi.
- Tiểu Vũ, Tiểu Vũ.
Lữ Vỹ Kỳ theo hướng bọn họ nhìn thấy một con chim hoàng oanh, toàn thân màu vàng chanh đậu trên nhánh anh đào phía trên đầu hắn.
Lữ Vỹ Kỳ không suy nghĩ, đạp nhẹ mũi giày phi thẳng lên một cành cây, thành công tóm gọn chú chim trong lòng bàn tay.
Thân thể nhẹ tênh chạm đất, hắn bước tới trước mặt Y Nguyệt trả lại chú chim.
Y Nguyệt lúc này chẳng màng tới thú cưng nữa, nàng bị dáng vẻ tiêu soái ấy cướp mất hồn, đứng yên bất động thật lâu, phải đến khi hầu nữ bên cạnh lên tiếng nàng mới giật mình nhúc nhích.
Trao trả xong chú chim Lữ Vỹ Kỳ cúi đầu chào một cái rồi bước nhanh về phía ngự thiện phòng, để không chậm trễ giờ ngự thiện của Hoàng thượng, mà chẳng hề biết rằng người đứng trước mặt mình là tứ công chúa.
Trái tim bé bỏng của Y Nguyệt nãy giờ vẫn chưa bình lặng lại, nàng cảm thấy khó thở, ở nơi cấm cung này tại sao lại có một nam nhân tuấn tú đến vậy.
Dẫu y phục trên người là của nô bộc nhưng động tác dứt khoát như vậy rất giống với tác phong quân thị vệ.
Nhìn thế nào cũng ấn tượng hơn những nam nhân khác ở hoàng cung.
Y Nguyệt hỏi một cung nữ bên cạnh.
- Hắn là ai vậy?
Hầu nữ bên cạnh lắc đầu không biết, cũng chẳng ai biết.
Y Nguyệt có chút mất mát, biết vậy đã kéo hắn lại hỏi tên.
************
Hôm nay Hoạ Y dùng ngự thiện ở Di Hoà điện, nàng vốn kén ăn nhưng nhờ có Lữ Vỹ Kỳ bên cạnh thường xuyên nghĩ ra món này món kia rồi hợp tác với Lưu sư phụ mà nàng cảm thấy ngon miệng hơn, không còn bỏ bữa như trước nữa.
Uyển Đồng trước giờ không thích Lữ Vỹ Kỳ là thế nhưng từ khi có hắn Hoàng thượng mới ăn nhiều thêm một chút, duy chỉ có điểm này cô mới thấy hắn hữu dụng.
Buổi chiều Bạch Đông Quân diện kiến, y cũng như Trương Tử Văn là thiếu úy dẫn dắt cấm vệ quân, chỉ khác là Trương Tử Văn cầm quân ở biên giới, còn y nắm quân trấn giữ kinh thành.
Đồng thời y cũng là nhị phò mã được Thái thượng hoàng ban hôn với nhị công chúa Y Vân.
Bạch Đông Quân bước vào điện hành lễ, dáng dấp đỉnh đạc nghiêm trang.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, chuyện người giao phó hạ thần đã điều tra kỹ lưỡng, Trương thiếu úy có một đội quân được rèn luyện tinh nhuệ nơi sát biên giới nhưng vẫn chưa tìm ra bằng chứng nào cho thấy họ không phải đội quân phục vụ cho Hoàng Hoa ta.
Hoạ Y nhíu mày nghĩ ngợi một hồi, trước đây nàng lấy cớ cho Trương Tử Văn nghỉ phép vài ngày, để Bạch Đông Quân có cơ hội dò thám tình hình nơi hắn đóng quân.
Bạch thiếu úy trung thành không bàn cãi nhưng rõ ràng biết Trương Tử Văn là phản thần mà vẫn chưa tìm được chứng cứ để loại trừ.
Để hắn ngày đêm trực gác nơi biên giới thật đáng lo, chẳng khác nào chất thêm rơm để người ta mồi lửa.
Muốn điều tra hắn tổng thể một lần lại sợ phụ hoàng nổi điên lên trao thêm quyền hành cho hắn, hơn nữa nghĩa phụ hắn lại là Thái úy liêm chính, trung kiên của hoàng triều.
- Để tránh bức dây động rừng, tạm thời cứ để hắn nhởn nhơ thêm chút nữa, tìm cơ hội khác để vạch tội hắn sau.
Bạch thiếu úy vất vả cho khanh rồi.
Bạch Đông Quân cáo lui một lúc Lữ Vỹ Kỳ mới từ ngoài bước vào.
Trên tay hắn kệ nệ cầm theo mấy tờ giấy khổ lớn để Hoạ Y luyện thư pháp.
Hôm nay trời nắng to, Lữ Vỹ Kỳ mặt mày đỏ ửng vì dầm nắng, đi một quãng đường khá xa, hắn bị mất nước, đứng sau lưng nàng lặng lẽ liếm liếm môi.
Hoạ Y ngồi phía trước nhẹ đưa mắt sang một bên, tách trà của nàng ở trên bàn vẫn chưa uống.
Nàng đẩy tách trà về phía hắn, hờ hững nói.
- Ban cho ngươi.
Lữ Vỹ Kỳ có hơi bất ngờ, hắn đứng yên như pho tượng nhìn tách trà màu xanh ngọc bích ở trên bàn.
Với một tên nô bộc như hắn, uống tách trà này có lẽ phải tổn thọ mất mười năm.
Sở Tiêu đứng bên cạnh thầm ganh tỵ một phen, lâu nay phụng sự cho Người cũng chẳng bao giờ được Người quan tâm đến vậy, y quay mặt đi tủi thân như một đứa trẻ.
Lữ Vỹ Kỳ không tiến lên, Hoạ Y xoay mặt lại nhìn hắn.
Bị nhìn đến ngại, hắn vội cúi thấp đầu tạ ơn rồi bưng tách trà uống một hơi.
**********************
Từ ngày gặp mặt Lữ Vỹ Kỳ, Y Nguyệt ngày đêm nhung nhớ.
Nàng cho người điều tra xem hắn là nô bộc của cung nào nhưng hoàng cung quá lớn, đã mấy ngày vẫn chưa có kết quả.
Y Nguyệt chọc chọc chú chim ở trong lồng, nhớ lại dáng vẻ anh tuấn của hắn lúc ấy khiến nàng tự dưng đỏ mặt cười khúc khích.
- Công chúa, công chúa, nô tỳ đã tra được danh tính của người đó rồi.
Cung nữ Tiểu Yến từ ngoài hớt hải chạy vào bẩm báo.
Y Nguyệt nghe đã dò la được tung tích người cần tìm liền gấp gáp chờ mong.
Tiểu Yên thở hồng hộc rồi nói.
- Người của chúng ta điều tra được hắn là hầu cận bên cạnh Hoàng thượng.
Người của hoàng tỷ, chẳng trách đã tìm kỹ như vậy mà đến giờ mới tìm thấy.
Y Nguyệt có hơi lo lắng, dù hoàng tỷ khá dễ tính với nàng nhưng hầu cận bên cạnh đều là loại xuất chúng, nàng xin về một người không biết có được chấp thuận không.
Mặc kệ, nếu một lần không được thì nhiều lần sẽ được.
Y Nguyệt tràn đầy ý cười chạy ra khỏi tẩm cung hướng về phía cung Cảnh Nghi, người hầu của nàng phải đuổi theo nàng suốt cả đoạn đường.
Hoạ Y đang đọc sách thì Sở Tiêu bước vào bẩm báo có tứ công chúa đến diện kiến.
Nàng gật đầu gấp sách lại, tứ muội xưa nay bản tính vô tư, trong sáng nên Hoạ Y có phần nuông chiều với muội ấy.
Y Nguyệt đúng bản chất là một nàng công chúa sống trong nhung lụa, dù hành động hay lời nói đều toát lên vẻ thanh thuần.
Nàng xúng xính váy hoa bước vào hành lễ xong liền chạy đến ôm lấy cánh tay của Hoạ Y nịnh nọt.
- Hoàng tỷ, muội đến thăm tỷ đây.
Hoạ Y mỉm cười nhìn Y Nguyệt cưng chiều, nụ cười này có lẽ từ lúc nhập cung đến giờ Lữ Vỹ Kỳ mới nhìn thấy ở trên môi nàng.
Lại nói tới hắn có lẽ trí nhớ không được tốt hay cũng không mấy ấn tượng mà chẳng hề nhận ra Y Nguyệt.
Rất nhanh Y Nguyệt đã xác định được vị trí của người cần tìm, nàng không vội điểm mặt chỉ tên mà ngồi tâm sự với Hoạ Y rất lâu, trời cũng tối rồi mới giả vờ bóng gió nói.
- Hoàng tỷ, dạo gần đây Thư Di cung của muội khá vắng vẻ, nô bộc cũng chẳng có mấy người tài giỏi để chơi với muội, chỗ của hoàng tỷ nhiều người như vậy, hay là… Cho muội một người có được không?
Nói xong Y Nguyệt e dè trộm nhìn biểu cảm của Hoạ Y, sợ nàng sẽ nổi giận.
Hoạ Y nhíu mày nhìn xung quanh một lượt, trong phòng hiện giờ chỉ có Lữ Vỹ Kỳ và hai cung nữ, nói tặng cho muội ấy một nô bộc không phải là đang nói tới Lữ Vỹ Kỳ sao?
Môi nàng nhẹ cong lên một chút nhìn khuôn mặt trắng trẻo đã có chút ửng đỏ của tứ muội, nàng là biết tỏng rồi nhưng vẫn đầy mưu mô giả vờ chiều chuộng trả lời.
- Được, muội thích ai ta đều cho muội.
Y Nguyệt mừng ra mặt, gấp gáp bước tới chỗ Lữ Vỹ Kỳ đang đứng, chỉ vào hắn hào hứng nói.
- Vậy muội muốn hắn.
Lữ Vỹ Kỳ muốn trợn ngược hai mắt, nàng vậy mà bán hắn đi không do dự, hắn có chút tổn thương nhìn về phía Hoạ Y, nàng vẫn điềm nhiên ngồi đó uống trà, còn không thèm nhìn lấy hắn lấy một cái.
So với Y Nguyệt, Lữ Vỹ Kỳ còn gấp gáp hơn, hắn đứng ra một bên chắp hai tay vào nhau khom lưng thành khẩn nói.
- Bệ hạ, mạng của nô tài là do người ban tặng, cả đời này nếu không phải là Người thì nô tài sẽ không phục tùng ai khác.
Y Nguyệt nghe hắn nói, mặt mày liền méo mó, nhìn về phía Hoạ Y uất ức.
Hoạ Y vẫn thong thả ngồi đó không có phản ứng gì quá đặc sắc, so với hai người đang gấp gáp đứng đó thì nàng tự dưng lại thấy hơi phấn khởi.
Y Nguyệt chịu không nổi nữa, lần đầu tiên nàng bị người khác từ chối, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi, nàng phụng phịu lên tiếng.
- Hoàng tỷ.
Hoạ Y thở dài một hơi bất đắc dĩ giảng hoà.
- Tứ muội, trẫm xưa nay đều cưng chiều muội nhưng hắn một lòng muốn theo trẫm, muội nói ta phải làm đây.
Lữ Vỹ Kỳ thấy hơi yên tâm một chút, dù gì nàng cũng không ép buộc hắn.
Nhưng còn Y Nguyệt lại tức giận một phen, nàng quay mặt đi chạy một mạch ra khỏi cửa, đây có lẽ là một cú sốc lớn đối với nàng.
Tứ công chúa đi rồi, không ai biết Lữ Vỹ Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn bị nàng doạ đến xanh mặt, tim bây giờ vẫn còn đập mạnh, nếu như lúc nãy là nàng bắt buộc hắn phải đi có lẽ hắn sẽ đau lòng đến ngất mất.
Mọi chuyện cứ trở lại như lúc Y Nguyệt chưa đến, Hoạ Y chẳng nói thêm gì nữa, cũng không trác móc vì hắn từ chối đi về Thư Di cung.
Nàng cầm sách lên đọc tiếp, cũng chẳng như mọi khi nhìn hắn trêu ghẹo, Lữ Vỹ Kỳ thấy có chút mất mát, lại sợ nàng không vui.
Hắn bây giờ hệt như một chú cún con quẩn quanh lấy chủ nhân của mình, nếu để phụ hoàng thấy mặt này của hắn, e là ông ấy sẽ đưa hắn đi lăng trì mới hả dạ..