Hàn Canh bị Hoạ Y chặn họng vô cùng bất mãn, không khí cũng vì vậy mà bị trùng xuống.
Lâm Kỳ Minh trước nay đã không ưa gì Hoạ Y nay nàng lộ vẻ coi thường càng làm hắn thêm phần căm giận.
Thánh thượng giao hắn nhiệm vụ giảng hoà, thực chất là đánh lạc hướng để thừa cơ hội Hoàng Hoa chủ quan liền đem quân đánh úp chiếm thành nhưng nữ nhân ở trên kia lại vô cùng cứng đầu.
Ả ta vậy mà dám chê bai, Hoàng thái tử dẫu đã lập chính thất nhưng ngài ấy là người kế nhiệm của Quang Dao, chưa kể đối với Hoàng Hoa quốc, Quang Dao lại là nước lớn hơn.
Cho làm thiếp đã là phước phần mấy đời rồi.
Lâm Kỳ Minh đứng lên dương dương tự đắc nói rõ quan điểm của mình.
- Hoàng thượng, Hoàng thái tử dù đã lập chính phi nhưng tâm người bao dung rộng lớn, một tứ công chúa ngài ấy vẫn có thể dang tay chở che.
Hôm nay thần đem tới đây một con tỳ hưu khảm ngọc để tỏ lòng kính trọng, nếu việc cầu thân thành công đoàn quân của Quang Dao sẽ mang đến hàng chục gương vàng bạc để làm sính lễ.
Hắn đưa khay đựng tỳ hưu được trùm vải đỏ đưa cho một cung nữ.
Cung nữ đứng dưới điện dâng trước mặt Hoạ Y rồi mở lớp vải ra, một con tỳ hưu bằng đá hồng ngọc được khắc cực kỳ tinh xảo, trên miệng còn ngậm một con rồng bằng vàng đang vùng vẫy.
Hoạ Y chớp mắt nhếch môi cười nhẹ nhàng, đúng là Quang Dao quốc, mấy đời nay đánh đấm nhau bằng gươm giáo chưa đủ, giờ lại dùng cả lễ vật nhồi nhét dụng tâm vào để làm nàng tức giận mà xảy ra xung đột.
Bạch Trạch Dương ngồi phía dưới tay siết thành nắm đấm.
Rồng vàng là biểu tượng của Hoàng Hoa quốc, nay hắn đem tới đây linh vật của Quang Dao, còn đặc biệt khắc ra một con rồng ra sức giãy giụa trong mồm con tỳ hưu kia, chẳng phải đang ám chỉ Hoàng Hoa quốc mãi bại dưới tay của Quang Dao quốc sao.
Hoạ Y điềm nhiên không hề tỏ ra tức giận đối với việc này nàng đã quá quen rồi, càng tức giận càng khiến hắn đạt được mục đích, nàng từ tốn lên tiếng.
- Tứ công chúa của chúng ta là cành vàng lá ngọc, có biết bao thái tử của các nước khác muốn cầu thân đều không được.
Vậy cớ gì phải làm tiện thiếp ở một nơi xa xôi.
Nếu bây giờ Hoàng thái tử có hoà ly với chính phi để rước tứ công chúa về làm chính thất trẫm cũng không gả.
Sính lễ có là một thành trì của Quang Dao quốc trẫm cũng sẽ nói không.
Hoàng Hoa ta không thiếu bạc vàng.
Nếu con tỳ hưu này là tín vật dùng để cầu thân e là Tiết độ sứ mất công mang đến lại phải mang về rồi.
Lâm Kỳ Minh nóng mặt, ý của nàng ta là Hoàng thái tử không xứng với tứ công chúa kia của ả.
Đúng là nực cười, một đất nước nhỏ bé lại học đòi làm cao.
Thái thượng hoàng của Hoàng quốc nhơ nhuốc thế nào ai chả rõ, vậy mà nữ tử của ông ta lại ngang nhiên giữ phận chê vàng.
Hắn muốn nhổ một bãi nước bọt để hả giận nhưng hiện tại phải giữ thể diện cho nước nhà nên không thể lỗ mãng.
Không chỉ có Lâm Kỳ Minh tức giận mà Trương Tử Văn cũng nóng ruột gan không kém, hôn sự này nếu thành công thì tất cả hoàng nữ có địa vị của Hoàng Hoa đều sẽ nằm trong tay thái tử của Quang Dao, đến lúc ấy chỉ cần quyết ngày ra trận là chắc chắn sẽ thắng lớn.
Nữ nhân dù có chí lớn đến đâu rồi cũng phải quỳ dưới chân của phu quân mà thôi.
Hoàng Hoạ Y ơi Hoàng Hoạ Y nếu bây giờ biết đều thì may ra đến lúc ấy ta tiếc hồng nhan mà còn chừa cho một đường sống.
Còn chưa nói đến chuyện giao thương giữa hai nước, Hoạ Y đã kêu mệt, nàng hẹn Lâm Kỳ Minh hôm khác bàn chính sự rồi bình thản rời Nguyệt Quang điện.
Mặc kệ khuôn mặt hắn đã sớm đỏ lên vì kiềm chế nóng giận, đây là sân nhà nàng, thì phải làm theo luật của nàng.
Bạch Trạch Dương đi theo sau Hoạ Y, lòng vẫn còn bừng lửa giận, nói là tới giảng hoà thực chất là muốn thể hiện mình là bậc bề trên mà thôi.
Đi được một đoạn Hoạ Y lên tiếng dặn dò Bạch Trạch Dương điều tra tại sao đất canh tác lương thực bị thiếu hụt khiến năng suất bị giảm đáng kể.
Phải có một lý do nào đó mà nàng chưa biết, đây là chuyện mà mấy ngày nay khiến nàng ăn không ngon ngủ không yên.
Quang Dao chỉ đưa năm trăm binh đến, sợ rằng đã có sự chuẩn bị khác, mà sự chuẩn bị ấy có lẽ đã sớm có mặt ở ngoại thành rồi.
Trương Tử Văn chắc chắn cũng có liên quan đến việc này, mà hắn muốn mọi chuyện trót lọt thì phải có sự giúp sức của phụ hoàng và Y Cơ.
Nghĩ đến đây chuyện mất trộm có lẽ cũng nằm trong kế hoạch ấy.
Bạch Trạch Dương nhanh chóng tuân mệnh.
Ngày mai hắn phải lên đường điều tra, rất lâu nữa mới gặp được nàng, muốn nói với nàng một câu rồi tạm biệt nhưng lại không nói được, chỉ thở dài rồi cô độc bước đi.
Hoạ Y trở về tẩm cung tâm trạng không hề thoải mái, lúc này nàng mới lộ rõ vẻ chán ghét đối với Lâm Kỳ Minh.
Chỉ một Tiết độ sứ nhỏ nhoi lại muốn coi thường nàng, coi thường Hoàng Hoa quốc.
Lữ Vỹ Kỳ vừa nghe ngóng được tin sứ giả của Quang Dao quốc đến liền bồn chồn không yên.
Điều hắn sợ lúc này là thân phận bị bại lộ.
Suốt cả buổi hắn không rời khỏi Ngự thiện phòng.
Hiện giờ đã là đầu canh ba rồi mới dám ló mặt ra.
Hắn không sợ đối mặt với Lâm Kỳ Minh chỉ sợ có gì sơ sót sẽ khiến Hoạ Y nghi ngờ.
Hắn không sợ bị chém đầu chỉ sợ một khắc nào đó sẽ không còn được thấy nàng nữa.
Lữ Vỹ Kỳ ảo não hướng đến tẩm cung của Hoạ Y, lúc này đèn bên trong đã tắt.
Hắn biết nàng vẫn chưa ngủ liền lẻn vào trong.
Hoạ Y vẫn còn đang trằn trọc bởi những mối ngổn ngang thì một bóng đen bao trùm lấy thân thể nàng.
Hoạ Y không bất ngờ, nàng nhẹ xô hắn qua một bên hỏi nhỏ.
- Cả ngày hôm nay ngươi trốn đi đâu vậy?
Lữ Vỹ Kỳ nắm lấy tay nàng xoa xoa rồi bịa đại một lý do cho qua chuyện.
- Nô tài theo Lưu sư phụ học vài món ăn.
Bệ hạ tay của Người lạnh quá.
Hắn đưa tay nhỏ của nàng áp lên má, lợi dụng bóng đêm mà tha thiết nhìn nàng.
Càng được ở bên nàng càng làm hắn trĩu nặng tâm tư, càng thấy có lỗi với nàng.
Hoạ Y xoay người áp cả hai tay lên má Lữ Vỹ Kỳ, rồi tiến gần môi hắn đẩy đưa.
Hôm nay nàng rất mệt, sau dáng vẻ oai nghiêm kia là một Hoạ Y đầy muộn phiền, chỉ có giây phút này nàng mới được yếu đuối mà thôi.
Lữ Vỹ Kỳ hưởng ứng cùng nàng, hôm nay nàng là người chủ động, biết bản thân hắn không sạch sẽ nàng vẫn không do dự chạm vào.
Cả hai triền miên một hồi nàng gục trên cổ hắn thở dài.
Lữ Vỹ Kỳ ôm lấy đầu nàng, vuốt ve làn tóc mượt mà rồi ôn nhu hỏi.
- Bệ hạ có gì phiền muộn sao?
Nàng phiền muộn việc nước, việc dân và cả việc yêu đương nữa.
Nhưng nàng không trả lời câu hỏi của hắn.
Quang Dao quốc đã có động thái muốn gây hấn, dẫu mang danh giảng hoà nhưng nàng hoàn toàn nhìn thấu âm mưu của bọn họ, nàng không sợ đánh giặc, nàng chỉ sợ tàn dư của chiến tranh làm nhân dân rơi vào cảnh lầm than.
Không có câu trả lời, Lữ Vỹ Kỳ biết nàng không dễ tỏ bày tâm tư với người khác, hắn hôn lên tóc nàng ưu sầu hỏi.
- Bệ hạ, Người có ghét Quang Dao quốc không?
Lữ Vỹ Kỳ biết hắn đang hỏi thừa nhưng vẫn muốn nghe nàng nói.
Hoạ Y ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi đen hoà vào bóng đêm không nhìn rõ là đang nghĩ gì, chỉ kiên định lên tiếng.
Năm nàng mới lên ngôi, Quang Dao quốc coi thường nàng là nữ nhi không giỏi mưu tính chiến lược nên ra sức làm càn vùng biên giới.
Chúng bắt người dân phải cung cấp lương thực, bắt họ nộp tiền, còn cướp sắc khắp nơi.
Chỉ nghĩ lại thôi cũng đã khiến tim gan nàng sôi lên sùng sục.
Lữ Vỹ Kỳ như bị đâm một nhát vào tim, nàng hận hoàng triều Quang Dao, vậy một thái tử như hắn phải làm sao đây? Hắn cũng hận bản thân hắn đã không thay đổi được cục diện rối rắm này.
Hoạ Y chìm vào giấc ngủ, chỉ còn Lữ Vỹ Kỳ trằn trọc không yên.
Một mình hắn làm sao có thể cản lại ý trời, làm sao cản được sự hung tàn của quê hương dành cho đất nước mà nàng đang trị vì.
**************
- Nhị thái tử, ả ta quá cứng đầu, nếu cầu thân không thành vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?
Giữa canh ba Trương Tử Văn lẻn đến phòng của Lâm Kỳ Minh để bàn kế hoạch.
Vốn dĩ nếu là Hoàng Khang Dụ hoặc Y Cơ sẽ không ngần ngại mà gật đầu ngay với miếng mỡ thơm này để đổi lại bình yên cho Hoàng Hoa.
Nhưng Hoạ Y lại thẳng thừng từ chối làm hắn cũng không ngờ đến.
Nàng ta quá khó lường, khiến hắn cũng không kịp trở tay.
Trương Tử Văn suy nghĩ cặn kẽ một hồi thì đưa ra kế sách.
- Trước mắt cứ giữ lập trường giảng hoà.
Ả ta không dễ đối phó, lời ăn tiếng nói phải biết tiết chế một chút.
Kế hoạch lớn của hắn sẽ không vì lệch chút quỹ đạo mà thay đổi, hiện giờ số người trở thành con nghiện đang gia tăng, chẳng mấy chốc cả kinh thành cũng sẽ nhuốm một màu đen tối.
Lâm Kỳ Minh không phản đối, hắn đưa cho Trương Tử Văn một bức thư, đây là thư của Thánh thượng gửi cho Tam thái tử.
Nội dung trong thư hoàn toàn y theo lời của Trương Tử Văn, hắn giấu bức thư vào túi rồi lẻn ra ngoài..