Tử Tù Của Nữ Vương

Chương 60


Dứt lời kiếm trên tay ông thẳng một đường chút xuống giữa trán Nhị Thần, một phân cũng không xê dịch.

Nhị Thần ngã xuống máu chảy đầm đìa, hai mắt trợn trắng ngước nhìn Trương Tử Văn.

Trương Tử Văn nổi hết gai ốc vùng vẫy, hắn muốn la hét nhưng miệng bị bịt kín chỉ còn nghe thấy những tiếng ú ớ vô nghĩa.

Trương thái úy đau lòng ôm xác của Từ Thâm lên, sai người đào một huyệt mộ an táng y ở một gốc cây to, rồi đánh dấu để còn biết đường mà tìm.

Bỏ qua uy nghiêm của một đại tướng quân uy dũng, ông quỳ trước mộ của Từ Thâm, nước mắt chảy dài hai hàng ướt đẫm.

- Ngươi vì ta mà bỏ mạng, sau này gia quyến ba đời của ngươi đều khắc lên gia phả của họ Trương để ghi ơn.

Tạm thời ngươi chịu khổ nằm đây, đợi ta giết hết giặc thù sẽ chọn cho ngươi nơi khô ráo ấm áp mà nằm.

Trương thái úy lau nước mắt, gió hanh thổi cạn đáy lòng ông, ông đứng lên nói với toàn quân phía sau lưng.

- Hỡi các tướng sĩ, chúng ta còn một trận địa cuối, cùng ta góp sức với Hoàng thượng trả thù, giữ gìn đất nước.

Đoàn quân kéo nhau đi ầm ầm như thác đổ, lính của Quang Dao thua trận bắt được bị trói hàng dài giải về doanh trại phía trước để giam giữ.

Còn Trương Tử Văn thì giải theo cùng đoàn quân của Trương thái úy đi về phía biên giới tiếp viện cho Hoạ Y.

************
Hoạ Y cùng Lâm Kỳ Minh đấu mấy hiệp không ai thua ai, quân số hai bên đã tổn thất không ít.

Quân của Hoạ Y ít hơn nên có phần thua thiệt, nàng đánh ở bên này nhưng bên kia mỗi lần quân của nàng ngã xuống một người, là tâm nàng cũng đau như dao cắt.

Lâm Kỳ Minh không thương hoa tiếc ngọc, hắn chĩa thẳng gươm vào mặt nàng hòng hủy dung nhan như hoạ tiên ấy.

Hoạ Y tránh được, lưỡi gươm sượt qua tóc nàng đứt mấy sợi.

Lâm Kỳ Minh hung tợn mắng lớn.


- Mũi gươm này là lấy tóc, mũi gươm thứ hai sẽ là mạng của ngươi.

Lâm Kỳ Minh sấn sổ xông tới, Hoạ Y xoay người tránh đi, chân nàng mất trụ, nàng thất thế lảo đảo ngã xuống.

Giây phút ấy một thân ảnh lướt qua đỡ lấy eo nàng, dùng gươm gạt bay lưỡi gươm của Lâm Kỳ Minh.

Lữ Vỹ Kỳ đeo mặt nạ đen che mặt, hắn ôm nàng vào lòng, tình thế khó khăn nhưng hắn vẫn tiếc mấy sợi tóc bị Lâm Kỳ Minh cắt đứt.

Hoạ Y mãi đánh quên luôn cả hắn, giờ thấy hắn xuất hiện vừa vui lại vừa lo.

- Ngươi là tên nào? Dám cản mũi gươm của ta.

Lâm Kỳ Minh điên tiết trước kẻ ngáng đường mình, thân thủ của hắn cũng vào loại không phải dạng vừa.

Nhưng dáng vóc này hắn thấy rất quen thuộc.

Lữ Vỹ Kỳ đâu hai hàng mày thẳng tắp, mắt lạnh lẽo như băng, trầm giọng nói.

- Nơi sa trường chết chóc, chớ hỏi họ xưng tên.

Nói rồi hắn rời eo Hoạ Y, thẳng tới Lâm Kỳ Minh cắt đứt bím tóc dài thắt sau lưng hắn.

Mỗi nhát kiếm đều lạnh lùng đến đáng sợ, trái ngược với trái tim ấm nóng ấy.

Hoạ Y cũng tiến lên giúp sức cho hắn, hai đấu một Lâm Kỳ Minh vẫn dư sức chống trả.

Bên kia Sở Tiêu nói vọng lại.

- Hoàng thượng quân ta thương vong rất nhiều.

Quân của Trương thái úy chưa đến, nàng không biết Trương Tử Văn đã bị bắt chưa nên lúc này càng làm liều càng chết.

- Rút binh.


Hoạ Y ra lệnh lui binh trước, theo kế hoạch quân của nàng sẽ rút về doanh trại trước khi thủy triều lên.

Nàng nhặt lấy một ngọn đuốc quăng thẳng về phía Lâm Kỳ Minh, hắn tránh qua một bên nhưng cánh tay bị bỏng, lúc nhìn lại đoàn người Hoạ Y đã chạy được một đoạn xa.

Hắn ra lệnh đuổi theo, lúc đuổi tới thung lũng cạn chia cắt biên giới hai nước thì thủy triều đã lên cao, hắn không có tàu bè nên không thể qua sông được.

Lâm Kỳ Minh chửi thề một tiếng, hắn đứng quan sát xung quanh, thì ra Hoạ Y đã đóng quân ở đây trước, nếu vậy đoàn quân của Lưu Nam Di thế nào rồi? Nơi này cách doanh trại của Lưu Nam Di không xa, hắn lệnh cho hầu tá cùng bốn ngàn quân ở lại canh chừng, số còn lại theo mình thẳng tới thành trì phía trước tìm Lưu Nam Di.

Quân của Hoạ Y rút hết về doanh trại bên kia, chỉ còn nàng, Lữ Vỹ Kỳ và hơn vài trăm lính còn ẩn náu phía bên này.

Đây cũng là một phần trong kế hoạch của nàng, cầm chừng Lâm Kỳ Minh để hắn không vượt qua được đất của Hoàng Hoa, nàng ở đây đợi quân tiếp viện.

Hoạ Y và Lữ Vỹ Kỳ nấp cùng một bụi cây, sương xuống lạnh như xé thịt da.

Hắn cởi áo choàng mặc cho nàng, rồi ôm nàng vào lòng.

Hoạ Y nhìn khuôn mặt của hắn bị khăn đen che còn mỗi hai con mắt, nàng dẹp suy nghĩ trong lòng, nhỏ giọng nói.

- Cảm ơn chàng lúc nãy đã cứu thiếp.

Lữ Vỹ Kỳ tháo mặt nạ hôn lên tóc nàng ôn nhu nói.

- Giữa chúng ta đâu cần nói những lời đó.

Giây phút nhìn thấy Lâm Kỳ Minh chĩa kiếm tới mặt nàng, Lữ Vỹ Kỳ muốn băm hắn ta ra làm trăm mảnh, cũng may là hắn đến kịp nếu không thì không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa.

Sương xuống ngày một nhiều, môi cả hai tái nhợt vì lạnh, nàng rúc trong người Lữ Vỹ Kỳ mắt mòn mỏi trông tin Trương thái úy.

Nghỉ ngơi lấy lại sức một lúc, nàng ra lệnh cho số binh ít ỏi đi theo mình thận trọng vòng về phía thành trì đang giam giữ Lưu Nam Di để đánh trận tiếp theo.

***********

Lâm Kỳ Minh cùng đoàn quân gần bốn ngàn người băng rừng đi tới thành trì tìm Lưu Nam Di, lúc này hắn cầu cho nơi đóng quân không còn một ai, vì như vậy tức là đội quân ba ngàn người ấy đã lên đường tiếp viện cho Nhị thái tử rồi.

Trời tối đen như mực, phía trước không thấy đường đi, lúc gần tới nơi ngoài thành không một bóng người, âm u lạnh lẽo, hắn mừng thầm trong lòng, chuyến này cả trong lẫn ngoài Hoàng Hoa hắn đều tóm gọn rồi.

Đánh mấy canh giờ, sức lực bị bào mòn không ít, lúc này hắn định mở cửa thành vào trong nghỉ ngơi một chút trước khi thủy triều rút, thì hai bên cánh trong rừng có những cặp mắt sáng quắc đang chằm chằm nhìn thẳng vào bọn chúng.

Lâm Kỳ minh rút gươm đề phòng, những cặp mắt ấy vẫn rất đáng sợ trong màn đêm.

Một tiếng ngựa hí vang, rồi thêm rất nhiều tiếng nữa làm hắn hoảng loạn, chẳng lẽ là có mai phục.

Trong bóng tối mũi tên bắn ra như mưa, Lâm Kỳ Minh nhọc nhằn chống đỡ, còn chưa tìm được kẻ nào nấp trong bóng tối thì một đoàn ngựa khoảng gần hai ngàn con từ trong rừng chạy thẳng ra giẫm lên người bọn chúng.

Vừa tránh ngựa, vừa tránh tên, Lâm Kỳ Minh rã rời thấy rõ.

Từng đợt cung này đến đợt cung khác bắn ra không dứt.

Bạch Đông Quân lúc đầu đã không đi theo Hoạ Y mà được giao nhiệm vụ ở lại đây để đón tiếp Lâm Kỳ Minh, có thể thấy dự đoán của Hoạ Y đều đúng cả.

Một bên ở trong tối, một bên ở ngoài sáng, đánh thế này là không công bằng.

Lâm Kỳ Minh ra lệnh tắt đuốc, cả một vùng trời tối đen như mực, hắn dò tìm kẻ chủ mưu gây rối.

Lúc này thủy triều đã rút, bãi cạn hiện lên, quân của Lâm Kỳ Minh được dẫn dắt bởi hầu tá của hắn nhanh chóng ào qua biên giới.

Nhưng bên này quân của Hoạ Y đã chuẩn bị sẵn, hơn bốn ngàn quân đổ xuống thung lũng cạn giao tranh.

Hai lực lượng ngang bằng nhau, cân tài cân sức.

Phía bên thành trì, Lâm Kỳ Minh đã nghe rõ tiếng giao tranh giữa hai bên nhưng lúc này hắn còn việc phải lo nên ở lại làm cho xong, đuốc đã tắt nhưng tên vẫn bắn ra không ngừng nghỉ.

Lâm Kỳ Minh sai lính tông cửa thành vào trong ẩn nấp trước nhưng lúc này cả vùng trời đột nhiên bừng sáng, tiếng chân ngựa đổ về một nhiều.

Hoạ Y lần nữa ập tới, trong rừng lính ẩn nấp cũng tràn ra.

Tuy không nhiều nhưng nhìn sơ cũng khoảng một ngàn quân.

Bấy nhiêu đây mà cũng đòi đấu với hắn sao.


Lâm Kỳ Minh cười lớn khinh bỉ, hắn đang có trong tay hơn bốn vạn binh không tính số vừa mới chết và gần bốn ngàn quân ở xa kia.

Hắn nhào tới đánh, người đầu tiên hắn tấn công là Bạch Đông Quân, kẻ mà hắn hận không thua kém gì Hoạ Y.

Bạch Đông Quân võ công cao cường đấu một trận sòng phẳng với hắn nhưng hiện tại lực lượng của hắn quá đông, y bị áp sát không kịp chống đỡ.

Lâm Kỳ Minh lao tơi đâm thẳng vào ngực y, tưởng đã từ giã thế gian nào ngờ Hoạ Y đến kịp lúc, nàng dùng kiếm đỡ đường gươm trước mặt.

Bạch Đông Quân lồm cồm bò dậy hộ giá, tay của Hoạ Y bị cứa một đường máu đỏ chảy xuống.

Y lo lắng la lên.

- Hoàng thượng đừng lo cho hạ thần.

Hoạ Y vung kiếm, cả nàng và Lâm Kỳ Minh văng ra một đoạn xa, nàng nhìn Bạch Đông Quân cười nói.

- Ta đã hứa với nhị tỷ sẽ trả lại khanh nguyên vẹn, cẩn thận một chút tỷ ấy còn chờ khanh trở về.

Bạch Đông Quân rơi lệ gật đầu, y đánh vòng ngoài, Hoạ Y lại bị Lâm Kỳ Minh đánh tới, lúc này Lữ Vỹ Kỳ từ ngựa phi xuống dùng tay không đấm vào bên mắt còn sáng của Lâm Kỳ Minh, hắn mất bình tĩnh hét lên.

- Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, không được đụng tới nàng ấy.

Lâm Kỳ Minh đau điếng ôm một bên mắt ngước lên nhìn Lữ Vỹ Kỳ rồi cười như điên dại.

- Ha...!ha...!ha...!Ta đã đoán là ngươi mà, tên bán nước, hôm nay ta sẽ giết chết cả ngươi và con tiện nữ đó.

Lữ Vỹ Kỳ lúc này không còn sợ thân phận bại lộ nữa, điều hắn sợ lúc này là an nguy của nàng.

Hắn xông tới nghiến chặt răng chém tới tấp vào Lâm Kỳ Minh.

Ai cũng hừng hực khí thế nhưng quân của Hoạ Y quá ít không địch nổi, lúc bị dồn vào đường cùng thì phía ngoài tiếng chân ngựa và tiếng chân người ầm ầm kéo đến.

Khuôn mặt Lâm Kỳ Minh biến dạng khi nhìn thấy người ngồi phía trước.

- Hoàng thượng, hạ thần đến giúp người đây.

Trương thái úy kéo đoàn quân hơn năm ngàn người của mình xông tới, quân của Lâm Kỳ Minh chỉ còn hơn ba ngàn người, hắn biết mình đánh không lại liền xông vào thành ẩn nấp..

Bình Luận (0)
Comment