Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 20

Rất nhanh đã đến chủ nhật.

Cha Niệm cũng nghiêm túc đứng đắn thay bộ quần áo mới, chờ xuất phát. Thấy Niệm Tưởng mặt mộc không trang điểm, nhịn không được “Chậc” một tiếng, quay đầu hướng về phía mẹ Niệm hô: “Mẹ nó à, bà mau đến xem Niệm Tưởng nhà chúng ta…”

Mẹ Niệm vừa nhìn thấy, hơi nhíu mày một chút, hiển nhiên là có chút không vừa lòng: “Con lo mà trang điểm một chút đi…” Nói xong, liền kéo Niệm Tưởng vào phòng.

Niệm Tưởng có chút không rõ: “Không phải là chỉ gặp thầy hướng dẫn sao? Sao lại biến thành…giống như…đi xem mặt?”

Cha Niệm im lặng không nói gì ——

Niệm Tưởng không dám tin: “Đây là… tình huống gì?”

Mẹ Niệm giơ tay vỗ đầu cô một cái: “Con nghĩ cái gì vậy? Xem mặt? Con như vậy, ai dám làm mối cho con… Quả thật là không có mắt.”

Niệm Tưởng: “…”  ̄へ ̄ nói bậy.

Bữa gặp mặt hẹn ở một nhà hàng tư nhân, hoàn cảnh tao nhã yên tĩnh, nghe nói là nơi cha Niệm hay tiếp đãi khách.

Bởi vì suốt trên đường đi cha Niệm cứ khen thức ăn ở đây không dứt, thậm chí ngay cả khẩu vị thế nào cũng nói rất kỹ càng, thế cho nên Niệm Tưởng đối với “Bái sư yến” lần này tràn ngập mong chờ…

Nhà hàng tư nhân không có bãi đỗ xe, chỉ có thể đậu xe ở những hàng quán chung quanh, hiện tại đang giờ cơm tối, các chỗ đậu xe gần đó đều đã đầy.

Cha Niệm nhìn nhìn, để Niệm Tưởng ở lại ngay cửa, bản thân thì đi tìm chỗ đậu xe.

Đúng là quang cảnh hoàng hôn, thêm vào mấy ngày gần đây thành phố Z cứ âm u không có nắng, thì ban đêm cũng tới sớm hơn một chút. Đèn đường đã sáng lên, chiếu rọi cây cối hai bên, hiện ra quang ảnh mờ nhạt.

Trên đường dòng xe cộ nối nhau không dứt, giống như một dòng sông lưu động.

Tiếng gió gào thét thổi qua.

Niệm Tưởng đứng ngay đầu gió, bị thổi một hồi làm cô lạnh run, nhìn nhìn mọi nơi, quyết định trốn vào dưới mái hiên.

Lâm Cảnh Thư không lái xe, buổi tối nay liền đi cùng với Từ Nhuận Thanh, giờ phút này đang ở trong dòng xe cộ cứng ngắc ngay đối diện nhà hàng.

Bên trong xe đang phát bài hát nhẹ nhàng thoải mái, anh ta lại không hiểu sao có chút cảm giác bị đè nén, nghiêng đầu nhìn Từ Nhuận Thanh, hỏi: “Có thể hút thuốc không?”

Từ Nhuận Thanh quay đầu nhìn anh ta, lãnh đạm trả lời: “Không.”

Lâm Cảnh Thư: “…” Được rồi, vậy thì không.

Đối với Từ Nhuận Thanh mà nói, tốt nhất không nên hỏi, đây là kết luận anh ta ở cùng anh ở Thụy Kim lâu như vậy, tự mình thể nghiệm ra.

Còn nhớ rõ một năm rưỡi trước, khi anh ta vừa đến Thụy Kim nhậm chức, bệnh viện tổ chức nghi thức hoan nghênh, chuẩn bị một bữa tiệc. Ăn được một nửa anh ta cảm thấy buồn chán, tùy tiện tìm cái cớ ra ngoài hít thở không khí.

Vừa lúc ở cửa nhà ăn gặp Từ Nhuận Thanh, cũng có cùng mục đích hóng gió, anh ta muốn kết giao, muốn cùng Từ Nhuận Thanh vừa hút thuốc vừa nói chuyện, cho nên liền hỏi anh: “Hút thuốc không?”

Vừa nói chuyện, vừa rút ra hộp thuốc lá.

Từ Nhuận Thanh nhìn bao thuốc trong tay anh ta một cái, vô tình nói: “Không hút.”

Lâm Cảnh Thư sửng sốt, không biết có phải vì có chút hơi men hay không, vậy mà nói một câu: “Anh có phải đàn ông hay không, không hút thuốc lá?”

Anh ta còn nhớ rõ ánh mắt Từ Nhuận Thanh lúc bấy giờ, cười như không cười, nhìn qua ôn nhuận như ngọc, kì thực ánh sáng lạnh lẽo trong vắt, người khác nhìn thấy thì trong lòng bỗng chột dạ…

“Không hút thuốc thì không phải đàn ông?” Anh cười khẽ, hỏi lại: “Khi nào thì hút thuốc là phương thức chứng thực đàn ông?”

Lâm Cảnh Thư: “…”

Anh ta dừng một lát, sâu sắc nhìn Từ Nhuận Thanh một cái, rút ra một điếu ngậm trong miệng, vừa lấy ra bật lửa. Chợt nghe người đàn ông bên cạnh nhàn nhạt hỏi một câu: “Đã nói không hút, còn muốn cho tôi hít khói thuốc, anh có phải đàn ông không?”

Lâm Cảnh Thư: “…” Giết!

Cố tình Từ Nhuận Thanh mặt không đổi sắc, không chút để ý tới anh ta, thật là có giận cũng không có chỗ phát tiết…

Sau này, khi Lâm Cảnh Thư vấp phải nhiều lần “trắc trở” vì Từ Nhuận Thanh, có một lần, anh ta ở trên hành lang bệnh viện không thể không phát tiết. Anh ta nhịn không được hỏi: “Có phải tôi đã làm gì đắt tội cậu không?”

Từ Nhuận Thanh kéo nhẹ caravat một chút, chậm rãi trả lời: “Hình như là… Tôi không thích người khác chất vấn tôi.”

Lâm Cảnh Thư: “…” Anh ta cảm thấy, dù mình sống lâu hơn Từ Nhuận Thanh một năm, khí thế cũng không hơn được chút nào.

Nghĩ vậy, anh ta cười rộ lên, ghé mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn phong cảnh, đang muốn thu hồi tầm mắt, thoáng thấy Niệm Tưởng đang đứng ở cửa nhà hàng thì chợt nhíu mày, tươi cười càng sâu: “Nhìn xem đó là ai.”

Từ Nhuận Thanh không kiên nhẫn, nhìn theo ánh mắt của anh ta.

Niệm Tưởng đang dậm chân tại chỗ, khoảng cách có chút xa, nhìn không rõ lắm, bất quá giống con thỏ nhỏ nhảy lên nhảy xuống bật thềm … rất dễ phát hiện.

Từ Nhuận Thanh híp mắt lại một chút, nhìn chăm chú, ánh mắt chuyển qua tên nhà hàng sau lưng cô, nhịn không được nhíu nhíu đầu mày —— nói thật, hiện tại anh có một dự cảm không tốt lắm.

Tâm tình Lâm Cảnh Thư lại có chút sung sướng: “Này, không phải đó là bệnh nhân của cậu à, đợi lát nữa có muốn qua chào một cái không?”

Nghe ra châm chọc trong lời nói của Lâm Cảnh Thư, Từ Nhuận Thanh ghé mắt nhìn qua, mặt mày càng trầm trọng, hiển nhiên khinh bỉ anh ta làm trò: “Không cần thiết.”

“Không hiếu kỳ vì sao tôi lại nhớ rõ cô ấy à?” Lâm Cảnh Thư hỏi.

“Nói thật.” Ánh mắt Từ Nhuận Thanh lại dừng trên người Niệm Tưởng ở cách đó không xa, câu khóe môi một cái, nhẹ giọng nói: “Tuyệt không hiếu kỳ.”

“…” Lâm Cảnh Thư lý trí quyết định nói sang chuyện khác: “Chuyện nhận hướng dẫn cậu nói lần trước, viện trưởng Từ quyết định là ai nhận?”

“Còn chưa xác định, đợi lát nữa có thể hỏi lại.”

Dứt lời, dòng xe cộ phía trước rốt cục bắt đầu dịch chuyển, Từ Nhuận Thanh lại nhìn trước cửa nhà hàng —— vừa rồi còn đứng ở nơi đó nhảy lên xuống, người đã không trông thấy đâu.

Anh thu hồi tầm mắt, môi mỏng hơi mím, trong đồng tử ánh lên ngọn đèn của xe phía trước, trong trẻo mà rực rỡ. Ngón tay khoát lên tay lái gõ nhẹ vài cái, như có đăm chiêu.

Niệm Tưởng đi theo cha Niệm đến ghế ngồi không bao lâu, Từ Khai Thành đã đến.

Cha Niệm cùng bác Từ có hợp tác qua lại, sau này phát hiện có chung sở thích —— câu cá, do đó, dần dần phát triển tình cảm tri giao, hơn nữa, đã chính thức thiết lập quan hệ nhiều năm nay.

Chính vào lúc Niệm Tưởng lên đại học, vẫn chưa gặp qua bác ấy, chỉ biết, hai nhà ngẫu nhiên cũng sẽ tụ họp, cha mẹ hai bên giao tình rất tốt.

Trịnh trọng chào hỏi qua, Niệm Tưởng cùng cha Niệm ngồi xuống, yên lặng chiêm ngưỡng thầy hướng dẫn của mình…

Đồng thời trong lúc này, Từ Khai Thành cũng bất động thanh sắc đánh giá Niệm Tưởng.

Bộ dáng Niệm Tưởng xinh xắn, ngũ quan đoan chính lại tinh xảo, ánh mắt đen trắng rõ ràng, nhìn qua rất có hồn. Lúc cười ánh mắt hơi nheo lại, ngược lại có mấy phần giống mèo con lười nhác, làm người khác nhìn thấy rất vui vẻ.

Thêm vào màu da trắng sáng, Mẹ Niệm lại đặc biệt có tâm cơ chọn quần áo tối màu phối hợp, làm nổi bật thêm làn da trắng đẹp…

Từ Khai Thành gật gật đầu… Vừa lòng, nhìn Lão Niệm như vậy mà khuê nữ lại có thể hơn người như thế… Chậc chậc chậc.

Niệm Tưởng bị nhìn đến ngượng ngùng, mím môi cười cười, châm trà cho trưởng bối. Cô đứng dậy nâng chén kính Từ Khai Thành: “Bác, về sau làm phiền bác chiếu cố nhiều, con nhất định sẽ học hành chăm chỉ.”

Từ Khai Thành vừa giơ cái cốc lên, liền dừng tại nơi đó, ánh mắt liếc về phía cha Niệm, do dự hỏi: “Lão Niệm… Ông còn chưa có nói với Niệm Tưởng à?”

Niệm Tưởng: … (⊙v⊙)

“Niệm Tưởng.” Cha Niệm cười híp mắt nhìn cô, giải thích: “Bác Từ hiện tại không quản việc này, hướng dẫn con là con…”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng ăn liền truyền đến vài tiếng gõ cửa rõ rang và quy luật. Lập tức, người phục vụ đẩy cửa ra, đón thêm người vào.

Niệm Tưởng còn duy trì tư thế nâng cốc muốn kính Từ Khai Thành, theo tiếng nhìn sang, nhất thời như bị sét đánh…

Lâm Cảnh Thư nhìn thấy Niệm Tưởng thì trong nháy mắt có hơi sửng sốt, sau đó nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Từ Nhuận Thanh, câu môi cười.

Từ Nhuận Thanh vốn còn chưa chú ý tới, bị ánh mắt Lâm Cảnh Thư rõ ràng như xem kịch vui đảo qua, khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn lại. Về sau, đồng tử trong cặp mắt thâm thúy kia nhíu lại, lóe ra ánh sáng nguy hiểm.

Niệm Tưởng ngây ngốc nhìn anh, yên lặng nuốt nước miếng…

Sao có thể! Không nên… Tuyệt đối không nên! w(Д)w

Không khí trong nháy mắt có chút ngưng trệ.

Phản ứng chậm hơn người ta, cha Niệm một chút cũng không nhìn ra trong lúc này gió nổi mưa phun, vui tươi hớn hở giới thiệu: “Niệm Tưởng, đó là con trai của bác Từ – Từ Nhuận Thanh. Không xa lạ chứ? Là bác sĩ trị liệu cho con, thật là có duyên phận a…”

… Đúng vậy, điều này cũng kêu là duyên phận sao.

(ノへ ̄,) lau nước mắt.

Cha Niệm híp mắt nhìn Lâm Cảnh Thư đứng một bên cười tủm tỉm…ê, đây là ai…

Cha Từ thấy thế, lập tức cứu vớt: “Vị này là Lâm bác sĩ của bệnh viện chúng tôi – Lâm Cảnh Thư. Cũng là Nhuận Thanh nghĩ chu đáo hơn, sợ bản thân không có kinh nghiệm, hướng dẫn không tốt. Bác sĩ Lâm thì rất có kinh nghiệm trong việc này, đã từng nhận vài thực tập sinh, bây giờ còn là giáo sư thỉnh giảng của đại học B, vậy thì càng thêm thích hợp.”

Lời nói này của Từ Khai Thành hoàn toàn là vì thái độ không hợp tác của Từ Nhuận Thanh ngày ấy, chỉ không ngờ…

Lâm Cảnh Thư nhìn nhìn Từ Nhuận Thanh, quanh thân không khí có chút đông lạnh, cười đến càng vui vẻ: “Có nhớ anh không? Ngày đó nghe anh diễn thuyết, em còn hỏi anh một vấn đề.”

Niệm Tưởng gật đầu.

Tính hiếu kỳ của Cha Niệm nhất thời bộc phát: “Vấn đề gì?”

Lâm Cảnh Thư “à” một tiếng, nghĩ lại một chút, cố ý lộ ra biểu cảm suy tư, nhẹ nhàng nói: “Hình như là muốn số…”

“Ngày hôm qua ở trung tâm mua sắm có nhìn thấy em…” Từ Nhuận Thanh ngắt lời Lâm Cảnh Thư, sắc mặt tự nhiên nhìn Niệm Tưởng, hỏi: “Đang muốn tới chào hỏi, thì dì đã kéo em đi.”

Nói xong, anh cười như không cười nhìn Niệm Tưởng, ngữ khí mềm nhẹ lại bao hàm uy hiếp, cười khẽ một tiếng: “Thấy tôi sao không tới chào?”

Niệm Tưởng trợn tròn mắt, trả lời không được ——

Này, này là tình huống gì?
Bình Luận (0)
Comment