Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 26

Buổi tối, Âu Dương hẹn Lan Tiểu Quân cùng ăn cơm xem phim, vừa lúc tiện đường, có thể đưa Niệm Tưởng về nhà.

Cha Niệm gọi điện thì không quá yên tâm, luôn muốn xác nhận: “Nam? Thật là nam? Chỉ có hai người? Ba biết là đồng nghiệp… dù là đồng nghiệp cũng có vấn đề a. Không được, ba vẫn nên tới đón con đi? Không cần à? Thật sự không cần? Nha, ba cũng là tùy tiện nói vậy thôi, cứ tùy ý con.”

Niệm Tưởng trầm mặc: “…” cha cô sao lạ vậy!

Sau khi cúp điện thoại, Niệm Tưởng thu thập vài thứ rồi đến phòng khám của Từ Nhuận Thanh, Âu Dương đang bận rộn với đèn chiếu, thấy cô đi vào thì chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh anh ta: “Niệm Tưởng, em đợi một chút, lại đây ngồi đi.”

Niệm Tưởng mắt nhìn bệnh nhân, là tái khám, tháo bộ niềng xuống, đổi mới dây niềng. Cô nhìn nhìn thời gian, khoát tay: “Không có việc gì, em chờ anh.”

“Ở trọ bên ngoài?” Từ Nhuận Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái, chỉ liếc mắt nhìn, rất nhanh thu hồi lại: “Tiếp tục.”

Câu nói sau là nói với Âu Dương.

Niệm Tưởng lắc đầu: “Về nhà, trường học ở xa quá.”

“Tôi nhớ là nhà em hình như cũng không phải gần.” Anh chuyên chú cúi đầu, kiểm tra khoang miệng bệnh nhân, sau đó đứng dậy, bắt đầu điều chỉnh dây niềng.

Dưới ánh đèn sáng rọi, đôi mắt anh cũng lóe ra tia sáng, anh điều chỉnh xong chiều dài dây niềng, mới nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Ngồi ở đây đi, đại khái còn phải một lúc nữa.”

Niệm Tưởng ngoan ngoãn dạ một tiếng, kéo ghế ngồi bên cạnh anh, ngưng thần nhìn anh đeo dây niềng cho bệnh nhân, nghĩ nghĩ, trả lời: “So với trường thì nhà gần hơn một chút, giao thông cũng tiện.”

Quan trọng nhất là, cha Niệm gần đây không biết vì cái gì, tâm tình đặc biệt tốt… Cách ba bốn ngày lại xuống bếp nấu ăn…

^w^ cho nên cô liền vui vẻ quyết định tạm thời ở nhà!

Nói xong lại cảm thấy có chút không đúng… Suy nghĩ một hồi, hỏi: “Bác sĩ Từ… Làm sao anh biết nhà em ở đâu?”

Từ Nhuận Thanh đang cố định dây niềng, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, chỉ thấp giọng nói: “Trên hồ sơ của em có viết rất rõ ràng, tôi đúng lúc nhìn thấy.”

Âu Dương trầm mặc —— anh ta tỏ vẻ nghi ngờ đối với hai chữ “đúng lúc” của Bác sĩ Từ, hơn nữa, cho rằng lời nói của đương sự và sự thật rất không hợp nhau…

Đem ra so sánh, Niệm Tưởng liền rất đơn thuần ngây thơ, vui vẻ gật đầu một cái, vẻ mặt kiểu “à ra là thế”…

Âu Dương có chút kinh ngạc, sao lại… dễ bị lừa như vậy! _(:3ゝ∠)_

Cố định xong dây niềng, Từ Nhuận Thanh dùng nhíp gắn vào mắc cài, đầu nhíp kim loại ở dưới ngọn đèn phiếm chút ánh sáng lạnh, tại đầu ngón tay anh lại rất linh hoạt.

Niệm Tưởng nhìn thấy thủ pháp của anh vừa nhanh vừa đẹp, xoay tròn mấy vòng, cố định, rồi tiếp tục kẹp lấy, xoay tròn, cố định.

Ngón tay thon dài làm những động tác này vừa ưu nhã lại trầm ổn.

Anh chính là như vậy cố định dây niềng cho cô sao…

Niệm Tưởng nhìn có chút nhập thần, nhấc mắt, lặng lẽ chăm chú nhìn Từ Nhuận Thanh.

Mi mắt anh giãn ra, ánh mắt chuyên chú. Bởi vì mang khẩu trang, cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt cùng với một chút đĩnh mũi rất thẳng.

Một thoáng cô hoảng hốt, luôn cảm thấy bộ dáng này của anh có chút quen mắt, nhưng cẩn thận lục tìm trong đầu một vòng, thì một chút manh mối cũng không có.

Cô nhịn không được nhíu mi, dời ánh mắt, tiếp tục nhìn thủ pháp của anh, vừa cẩn thận vừa nhanh.

Sau đó tay mang bao tay ở trong khoang miệng bệnh nhân vuốt qua từng chiếc răng, kiểm tra mỗi một mắc cài. Đợi hoàn tất toàn bộ kiểm tra, anh mới thu tay, nói: “Tự mình động đậy một chút, xem có vướng víu gì không.”

Bệnh nhân hoạt động vài cái, lại duỗi ra đầu lưỡi liếm một chút, lắc đầu, từ bàn nha khoa đứng lên: “Không vướng.”

“Được.” Anh lên tiếng, tháo xuống bao tay, đẩy ghế ra, đứng lên đi rửa tay: “Âu Dương đi trước đi, nơi này mình tôi là được, không có vấn đề gì.”

Nói đến cuối cùng, thanh âm có chút khàn khàn, trầm trầm, giọng nói có vẻ mỏi mệt.

Âu Dương đem ly nước ấm đưa cho anh: “Bác sĩ Từ, anh uống trước chút nước nhuận giọng đi.”

Từ Nhuận Thanh vừa rửa tay xong, đầu ngón tay còn nhỏ nước, vẫn chưa nhận lấy, ngược lại là nhìn về phía Niệm Tưởng, khẽ nâng mắt ý bảo cô đem khăn giấy lại đây.

Niệm Tưởng xác nhận anh là muốn khăn tay, trực tiếp đem chiếc hộp cầm đến trước mặt anh, nhìn anh lau khô tay, tiếp nhận cốc giấy uống vài hớp, lúc này mới đem hộp khăn đặt về chỗ cũ.

“Hẹn tái khám xong, cậu đi trước đi.” Anh lặp lại một lần, lúc này đang buông mi nhìn về phía Niệm Tưởng.

Niệm Tưởng bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, ánh mắt cô trốn đông trốn tây, chính là không muốn đối diện cùng anh.

Âu Dương hẹn thời gian tái khám cùng bệnh nhân xong, dọn dẹp bàn làm việc một chút, chỉnh lý xong này nọ mới đi vào phòng thay đồ thay quần áo. Trước khi đi còn đem cốc giấy Từ Nhuận Thanh đã uống hết nhét vào trong tay cô, một đường đẩy cô đến phòng trà nước: “Giúp lão Đại rót cốc nước, nước ấm, không quá lạnh cũng không quá nóng. Lão đại hôm nay nói cả một ngày, cổ họng không thoải mái.”

Nói xong, lại từ trong túi áo blouse trắng móc điện thoại ra, nhìn thoáng qua, lo lắng không yên chạy xuống: “Em chờ anh a, anh đi dưới lầu còn có chút việc, đợi lát nữa lên lầu gọi em.”

Câu “Nha, em đã biết” của Niệm Tưởng mới chỉ nói một chữ, Âu Dương đã như cơn gió lướt đi xa…

Đang trong giờ tan tầm, phòng trà nước sớm đã không có người. Chỉ có một tràn đèn chiếu sáng ngời, ánh sáng lạnh chói lọi càng tăng thêm vẻ trống trải của căn phòng.

Cô đi vào rót cho Từ Nhuận Thanh một cốc nước, hơn phân nửa nước ấm, lại thêm vào một ít nước lạnh. Cô không biết độ ấm có thích hợp chưa, nhưng cách một tầng cốc, nhiệt độ rất vừa phải.

Lúc cô trở về Từ Nhuận Thanh đang lưu bệnh lịch, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy là cô thì có chút ngoài ý muốn: “Sao còn chưa đi?”

“Âu Dương đi dưới lầu thay quần áo.” Cô đem cốc giấy đưa tới bên cạnh tay phải của anh: “Em không biết độ ấm có vừa chưa, anh thử xem.”

Ngón tay Từ Nhuận Thanh đang gõ trên bàn phím chợt ngừng lại, ánh mắt từ trên mặt của cô trượt xuống tay cô, cuối cùng nhìn về phía ly nước ấm có chút khói bốc lên.

Niệm Tưởng thấy anh không có ý muốn uống nước, nhíu nhíu mày, có chút uể oải: “Quá nóng?”

Từ Nhuận Thanh không trả lời, cô liền tự nhủ nói tiếp: “Hẳn là thêm ít nước lạnh, Âu Dương nói cổ họng anh không thoải mái… Cổ họng không thoải mái hẳn là phải lạnh hơn một chút đi…”

Vừa dứt lời, liền thấy ngón tay thon dài của anh nắm nhẹ cốc giấy, đưa đến gần bên môi uống một ngụm, sau đó nhìn cô, thấp giọng nói: “Vừa thích hợp.”

Trên môi anh nhiễm một tầng nước, cộng thêm trong đôi mắt kia có ý cười nhỏ vụn, cả người trong nháy mắt liền nhu hòa một chút.

Thấy cô sững sờ, anh lại uống vài hớp, thế này mới buông cốc giấy tiếp tục gõ chữ, không chút để ý hỏi: “Là hẹn ăn cơm cùng Âu Dương?”

“Không phải.” Cô phủ nhận.

“Hửm?” Anh nghi ngờ khẽ hỏi một tiếng.

Tiểu bạch thỏ thành thật, lập tức liền nói: “Âu Dương hẹn Tiểu Quân ăn cơm rồi xem phim, chỉ là đúng lúc tiện đường chở em về.”

Nói xong, thấy anh quay đầu nhìn qua, lại vô cùng chủ động nói tiếp: “Tiểu Quân chính là Lan Tiểu Quân, bạn cùng phòng của em. À… anh cũng đã gặp. Lần trước sinh nhật của Tống Tử Chiếu, anh còn nhớ không? Và một lần kia, ở hội trường đại học B…”

“Nhớ rõ.” Anh ngắt lời cô, khóe môi câu lên, ý cười nơi đáy mắt càng đậm.

Tim Niệm Tưởng nhất thời đập loạn một nhịp, mơ hồ có dự cảm không quá tốt.

Quả nhiên, một giây sau, anh đã giúp cô nhớ lại sự tình phát sinh đêm đó: “Tôi nhớ rất rõ sự tình của em đêm đó, cho nên mỗi lần nhớ lại ngày đó… toàn bộ chỉ có mình em…”

Câu nói kế tiếp, anh cũng không có nói nữa, cố tình ngừng đúng lúc như thế này mới càng làm cho người cảm thấy xấu hổ a…

Không thể quên chuyện đêm đó sao! Còn nói! còn nói! Còn nói nhớ đến toàn bộ chỉ có mình cô… A a a a, quá khốn kiếp!

Vừa rồi cô còn có cảm giác, vì cường độ công việc, cổ họng anh không thoải mái thật là đáng thương! Ôi mẹ ơi, sự đồng cảm quả nhiên không thể nảy sinh bừa bãi!

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Niệm Tưởng co rút khóe môi, có chút thất bại: “Kỳ thật anh có thể quên …” (┮﹏┮)

“Sau đó thì sao?”

Anh lại uống một ngụm nước, buông mắt nhìn về phía cô.

“à, sau đó, người ngồi bên cạnh em, chính là Lan Tiểu Quân. Anh có nhớ không?”

Từ Nhuận Thanh cố gắng hồi tưởng một chút, không nhớ ra.

Tuy rằng anh không nói chuyện, nhưng biểu tình kia hiển nhiên là đang nói cho Niệm Tưởng rằng, anh một chút cũng không nhớ ra.

“Vậy… buổi tọa đàm của bác sĩ Lâm! Cô ấy cũng ngồi bên cạnh em!” Dứt lời, lại là vẻ mặt chờ mong nhìn anh —— nhớ chưa?

“Không nhớ.” Dứt lời, anh nhìn cô, cười như không cười hỏi lại: “Tôi vì cái gì phải nhớ một người không liên quan?”



Niệm Tưởng sửng sốt.

( つ ﹏ つ) Hình như anh nói rất có lý?

“Bất quá em nói người Âu Dương hẹn là bạn cùng phòng của em?” Anh nhớ tới cái gì, khẽ nhíu mày một cái: “Bọn họ khi nào thì quen biết?”

“Ở lần thứ hai em nhổ răng.” Niệm Tưởng cười híp mắt rồi lung lay đầu, không biết vì sao đề cập tới việc của Lan Tiểu Quân, cô liền vô cùng muốn nói hết, nhưng nghĩ đây coi như là việc riêng tư của Âu Dương và Lan Tiểu Quân, sau khi đấu tranh, cô vẫn đem chút xúc động này kéo trở về.

Từ Nhuận Thanh hồi tưởng một chút, vừa gõ bàn phím vừa hỏi: “Cho nên người cùng Âu Dương hẹn gặp không phải em?”

“Em nói rồi, em chỉ là đi nhờ…” ^w^

A ——

Chân mày Từ Nhuận Thanh hơi nhướn, một chút ủ dột trong đáy mắt kia từng chút tan đi, ánh mắt càng thêm trong trẻo.

Thì ra là như thế.

Âu Dương thay xong quần áo, đi lên gọi Niệm Tưởng xuống lầu.

Từ Nhuận Thanh vừa lúc hoàn tất lưu trữ, mắt nhìn Âu Dương đứng ở cửa, đột nhiên cảm thấy trợ lý của mình cũng không phải là không thuận mắt như vậy…

Sau đó Âu Dương liền nhìn thấy bác sĩ Từ, người gần đây đối với anh ta mặt đã lạnh càng lạnh hơn đến mức đáng sợ, dường như có chút hòa ái dễ gần, khẽ mỉm cười một cái.

Tóc gáy Âu Dương đều muốn dựng đứng…

Sao vậy, Niệm Tưởng đã nói những gì với lão Đại của chúng tôi!!! w(Д)w

Sao mới chỉ một cái chớp mắt, lão Đại liền trở nên không bình thường!!!
Bình Luận (0)
Comment