Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 53

“Không, không cần…” Niệm Tưởng biến sắc, có chút khẩn trương, hơi ngửa ra sau nhìn anh: “Anh đừng đùa em có được không, em không chịu nổi đùa giỡn như vậy.”

Biểu tình và vẻ mặt Niệm Tưởng muốn khóc, đầu tiu nghỉu cúi xuống, thật là đáng thương.

“Sợ anh làm gì em?” Biết rõ cô đang khẩn trương, anh lại còn muốn trêu chọc cô hơn.

Tay Niệm Tưởng vòng ở sau gáy anh rút trở về, ôm lấy mặt anh, lòng bàn tay của cô hơi lạnh, dán trên mặt anh như làn gió mát mùa thu.

Anh thoáng nghiêng đầu áp vào thêm một chút.

Niệm Tưởng cho rằng anh như vậy không thoải mái, ngượng ngùng dời tay, liền nhẹ nhàng khoát lên trên vai anh, rũ mắt nhỏ giọng trả lời: “Làm… Chuyện xấu.”

Hai chữ sau cô nói rất rõ ràng, ngữ khí lơ đãng, nhưng bên trong hoàn cảnh mập mờ như vậy, giống như được thêm vài phần hấp dẫn.

Anh nhẹ “ừm” một tiếng, thái độ “ba phải” cái nào cũng được làm cho Niệm Tưởng không hiểu ra làm sao. Một giây sau… Tay anh ôm trên thắt lưng cô hơi buộc chặt, nghiêng đầu lại gần, chôn tại hõm cổ cô.

Niệm Tưởng nhất thời cứng đờ, một cử động cũng không dám, mặc cho anh ôm như vậy, cũng không biết qua bao lâu, nghe thấy anh đè thấp tiếng cười trầm trầm…

Niệm Tưởng ảo não vỗ nhẹ bả vai anh, lầm bầm một câu gì mơ hồ không rõ, mặt đỏ tai hồng ôm đáp lại anh.

Đến cùng thì thời gian cũng không còn sớm, Từ Nhuận Thanh nhìn cô một cái, ôm cô đi vào trong phòng tắm. Kéo cửa kính ra, tại lúc Niệm Tưởng còn chưa có bất kỳ chuẩn bị, liền giơ tay mở vòi sen.

Dòng nước ấm áp đổ ập xuống, Niệm Tưởng hét lên một tiếng, nhanh chóng ôm chặt anh tránh đi: “Quần áo ướt, ngày mai mặc cái gì?”

“Mặc của anh.” Từ Nhuận Thanh thử nhiệt độ nước, hơi buông tay ra: “Còn không muốn xuống?”

Niệm Tưởng không trả lời, hai chân vòng ở thắt lưng anh kẹp càng chặt hơn, giống như gấu Koala, như thế nào cũng không buông tay: “Không cần, em không xuống.”

“Vậy thì cùng tắm.” Anh lại thấp giọng nở nụ cười, ôm cô quay người ra phòng nhỏ bên cạnh, từ trong tủ lấy ra một cái khăn tắm sạch sẽ bỏ vào trong rổ: “Thật sự không xuống?”

Niệm Tưởng khẽ hừ một tiếng, thế này mới buông chân ra, thông thuận từ trên người anh nhảy xuống.

Kiểm tra nhiệt độ nước xong, Từ Nhuận Thanh lại đi lấy một bộ áo ngủ đặt vào giỏ trúc bên cạnh cửa: “Mới, lát nữa tắm xong mặc cái này.”

Niệm Tưởng chăm chú nhìn, vẻ mặt nhất thời có chút phức tạp… áo ngủ nữ, nhưng lại là kiểu cô thích, in đầy hình Kitty màu hồng.

Bất quá, Từ Nhuận Thanh hiển nhiên không có ý muốn giải thích, nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Cho em nửa giờ tắm rửa, bằng không anh sẽ mở cửa đi vào, hiểu được?”

Niệm Tưởng gật gật đầu, nhìn theo anh đi ra ngoài, ánh mắt dừng tại áo ngủ hồng Kitty trong giỏ trúc, còn chưa kịp hồi thần…

******

Bởi vì nguyên nhân uống rượu, đêm nay Niệm Tưởng ngủ vô cùng ngon. Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, sáng sớm cô còn đang say giấc nồng thì bị Lan Tiểu Quân gọi điện thoại đánh thức.

Cô mơ mơ màng màng nhận máy, vừa rầm rì nói ra một chứ “Alo?”, câu sau còn chưa phun ra, câu nói đầu tiên của Lan Tiểu Quân làm Niệm Tưởng khiếp sợ, toàn bộ cơn buồn ngủ bị dọa chạy sạch …

“Niệm Tưởng, sáng sớm tỉnh lại, mình phát hiện mình chỉ mặc một cái quần lót nằm trên giường Âu Dương.”

Niệm Tưởng xoay người ngồi dậy, trong đầu còn trống rỗng, theo bản năng hỏi: “Cậu cậu cậu bị Âu Dương…?”

“Hiện tại mình ở cửa nhà cậu.” Lan Tiểu Quân khóc thút thít vài tiếng, vô cùng đáng thương: “Cậu nhanh mở cửa a.”

“Chờ một lát, mình đến liền…” Niệm Tưởng vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, vừa chạy đến cửa, nắm chốt vặn, ánh mắt tụ lại thì nhìn thấy bên trong phòng, bày trí và kết cấu hoàn toàn xa lạ… Mới đột nhiên phản ứng lại —— không đúng a, cô cô cô hiện tại không ở nhà…

Niệm Tưởng khó chịu gãi đầu một cái, xoay quanh tại chỗ. Tuyệt đối không thể để cho Lan Tiểu Quân biết, đêm qua cô không về ngủ, còn ngủ lại nhà … Từ Nhuận Thanh.

Đầu óc cô chuyển động thật nhanh, tại lần thứ ba Lan Tiểu Quân gọi tên cô, rốt cuộc cô cũng nghĩ ra một lý do miễn cưỡng hợp lý: “Mình… mình đang chạy bộ buổi sáng, cậu chờ, mình về liền đây.”

Lan Tiểu Quân quả nhiên hoài nghi: “Chạy bộ buổi sáng? Cậu đùa mình à?”

Lan Tiểu Quân nghi ngờ là có nguyên do, Niệm Tưởng 18 tuổi, năm ấy được cha Niệm nâng như châu ngọc trong tay, xem cô như cô bé năm tuổi mà đối đãi, nuôi nấng trắng trẻo mập mạp. Sau này nghe nói răng khôn bị đau, kết quả, sau khi trở về từ bệnh viện nha khoa liền rùm beng muốn giảm béo (*), giảm béo, chuyện thứ nhất là sáng sớm chạy bộ.

(*) Ở các chương trước, sau khi nhổ răng khôn xong, bác sĩ Từ nói một câu làm Niệm Tưởng hiểu nhầm anh ấy chê cô béo, các bạn còn nhớ không.

Hô hào được một tuần, cũng chưa từng thấy cô thực tiễn hóa.

Lan Tiểu Quân làm “đốc quân” vài ngày, mỗi ngày thức dậy còn sớm hơn gà, đi nhà Niệm Tưởng gọi cô dậy. Vô luận dùng phương thức gì, kết quả cuối cùng, đều là thở dài nhìn Niệm Tưởng làm tổ trong chăn, chết sống không đứng dậy, —— quá ngây thơ rồi, Niệm Tưởng làm sao có thể thức dậy chạy bộ sáng sớm.

Niệm Tưởng hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện cũ, bóp trán, thật sáng suốt chuyển đề tài: “Cậu nhất định là chưa ăn điểm tâm sáng đi? Đợi lát nữa, trên đường về thuận tiện mình mang cho cậu.”

Dứt lời, không cho Lan Tiểu Quân phản ứng, nhanh chóng cúp điện thoại.

Quần áo tối qua đã ướt, bất quá, may mắn là ướt không nhiều, sau một đêm, đã có thể được hông khô nhờ hệ thống sưởi. Mặc vào người, cô lại là một hảo hán tử.

Cô vội vội vàng vàng rửa mặt, cũng quên để lại lời nhắn, trực tiếp mở cửa liền xông ra ngoài.

Lan Tiểu Quân sắp đói chết, ở cửa nhà Niệm Tưởng rốt cuộc nhìn thấy cô ấy cầm túi bữa sáng chạy đến, bộ dáng thở hổn hển như trâu… Giống như thật sự là đang chạy bộ buổi sáng?

Một đường Niệm Tưởng chạy muốn bể phổi, đến cửa nhà vừa lấy ra chìa khóa vừa đánh giá Lan Tiểu Quân từ trên xuống dưới: “Cậu không sao chứ? Âu Dương khi dễ cậu?”

Lan Tiểu Quân buông tay, không hề thấy tội lỗi, giải thích: “Mình vừa nhìn thấy bản thân chỉ mặc một cái quần lót, thời điểm đó thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần, sau đó thanh tỉnh một hồi, liền nhớ đến, là do mình lúc ngủ không an phận, tự mình cởi … Mình nghĩ là cậu đang ngủ, không nói như vậy, sợ cậu không dậy…”

Niệm Tưởng: “…”

Trầm mặc qua đi trong chớp mắt, Niệm Tưởng níu chặt bả vai Lan Tiểu Quân, hung hăng đánh cô ấy vài cái, đánh xong, trừng muốn lòi con mắt: “Làm mình sợ vui lắm sao, tối qua cậu được chính tay mình giao cho Âu Dương … Nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì, mình…”

“Đừng a.” Lan Tiểu Quân ôm lấy cô đi vào trong: “Cho dù có cái gì cũng là lưỡng tình tương duyệt, mình cho cậu biết a. Tối qua mình thừa dịp uống say, đánh vào mông Âu Dương một cái, chậc chậc, kêu một cái rất chi là có đàn hồi a…”

Niệm Tưởng nhất thời đen mặt, một ngụm máu bị chặn trong ngực, làm cô trợn trắng mắt.

Lan Tiểu Quân dùng hơn một ngàn từ ngữ hoa mỹ khen mông Âu Dương có co dãn xong, rốt cuộc phát hiện có gì không đúng, cô ấy đến gần trên người Niệm Tưởng ngửi ngửi, vẻ mặt không hiểu nhìn cô: “Không phải cậu ra ngoài chạy bộ sao, còn mặc quần áo tối qua? Rượu này độ cồn cao như vậy…Cậu…”

“Nói đúng a.” Niệm Tưởng níu chặt quần áo ngửi ngửi, giả ngu: “Mình đi thay quần áo, cậu dọn bữa sáng ra đi, mình đánh răng ra liền có thể ăn.”

Lan Tiểu Quân nghi ngờ, nhìn cô giống như con chuột chạy vào trong phòng, híp mắt lại, hừ nhẹ một tiếng, không đúng a… Thật không đúng, vô cùng không đúng…

******

Từ Nhuận Thanh cố ý dậy sớm, vốn chỉ muốn lát nữa đưa cô về thay quần áo xong, sẽ cùng nhau ăn điểm tâm. Ở trước cửa phòng gọi cả nửa ngày cũng không thấy cô trả lời, dứt khoát mở cửa đi vào. Kết quả…

Từ Nhuận Thanh nhìn ổ chăn rối nùi, cùng với áo ngủ để trên sô pha, chân mày nhất thời nhíu chặt. Lướt đến cửa ra vào, thấy đôi dép lê cô mang tối qua, đông nằm một chiếc, tây nằm một chiếc, gần như có thể tưởng tượng ra được, khi cô rời đi có bao nhiêu vội vàng.

Niệm Tưởng đang đánh răng, nhận được điện thoại của Từ Nhuận Thanh thì kinh hoảng bất ngờ, nuốt một ngụm lớn nước súc miệng xuống, nhất thời mặt cũng trắng xanh. Khom lưng ho khan một trận, thiếu chút nữa không thở được.

Đầu bên kia người nào đó kiên nhẫn chờ, thẳng đến khi cô mở miệng nói: “Em vừa… Không cẩn thận uống một hớp lớn nước súc miệng.”

“Yên tâm, sẽ không sinh ra phản ứng hoá học gì kỳ lạ.” Thanh âm anh thanh lãnh, còn ngậm một tia không vui rất rõ ràng: “Ở nhà?”

Niệm Tưởng chột dạ, túm góc áo: “Tiểu Quân ở cửa nhà chờ em, em liền vội vàng chạy về, hình như… Quên nói với anh một tiếng.”

Từ Nhuận Thanh trầm mặc một lát, lại mở miệng thì thanh âm mang theo một tia bất đắc dĩ: “Anh nghĩ là em…” Nói vẫn chưa xong.

Niệm Tưởng không biết phía sau anh muốn nói gì, bất quá, hiển nhiên đối phương cảm thấy có chút ủy khuất.

Cô nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc trả lời: “Anh yên tâm, lần này em tuyệt đối sẽ không bội tình bạc nghĩa!”

Từ Nhuận Thanh hiển nhiên là không ngờ tới cô sẽ đột nhiên nói một câu như vậy, ngẩn ra, lập tức nở nụ cười trầm thấp. Những cảm xúc phức tạp bởi vì cô vội vàng rời đi cũng nhất thời biến mất không dấu vết: “Em cho rằng em dám?

“A?” Niệm Tưởng như nằm mộng, lập tức lại bắt đầu đỏ mặt, đỏ mặt, đỏ mặt, nhỏ giọng trả lời: “Hình như… Là không dám.”

Từ Nhuận Thanh lại cười một tiếng: “Đau đầu không?”

Cô sờ sờ trán: “Không đau.” Tối qua tắm nước nóng, uống nửa ly sữa nóng, lại ngủ sớm, không có một chút di chứng.

“Ừm.” Lời nói của anh chợt chuyển, cố ý giảm thấp ngữ khí vài phần: “Vậy tối qua … còn nhớ rõ?”

Niệm Tưởng nghe giọng anh ôn hòa như vậy, trong lòng nhất thời như có con gì nhảy loạn đụng vào, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy trong gương, sắc mặt mình đỏ ửng.

Sáng sớm đã bắt đầu diễn cảnh yêu đương, thật sự tốt sao?

Một tay cô che mặt, cố gắng hạ nhiệt độ: “Hẳn là nhớ…”

Từ Nhuận Thanh nặng nề “ừm” một tiếng, thanh âm trầm thấp hơn nữa: “Tối qua anh ngủ không phải đặc biệt tốt, em biết nguyên nhân đi, hửm?”

Niệm Tưởng: “…” Cô, cô làm sao có thể biết? Đương nhiên không biết!

******

Lan Tiểu Quân tâm tình khá tốt đang gặm bánh quẩy, quay đầu nhìn thấy Niệm Tưởng nhẹ nhàng lướt ra, sắc mặt còn đỏ như đít khỉ, chấn kinh không nhỏ: “Mới chớp mắt, sao cậu lại ngược đãi chính mình như thế?”

Niệm Tưởng mê mang “ừm” một tiếng, lại lắc đầu: “Không có a…”

Lan Tiểu Quân hiển nhiên không tin tưởng, bất quá, rõ ràng cũng không có ý đuổi cùng vấn để, chuyển đề tài: “Mình nghe nói sư huynh Tống Tử Chiếu muốn xuất ngoại, anh ấy có nói với cậu không?”

Niệm Tưởng ngồi xuống bên cạnh cô ấy, vẻ mặt kỳ quái nhìn: “Vì cái gì phải nói với mình?”

Lan Tiểu Quân cắn chiếc đũa, nhìn cô một cái, nhẹ “ách” một tiếng: “Nói cậu ngốc thật là đúng mà, thành tích học tập luôn có thể đánh vào mặt người khác. Nhưng đích thực… Không thông minh a…”

“Uy.” Niệm Tưởng kháng nghị: “Không cho công kích mình.”

“Sư Huynh Tống Tử Chiếu muốn xuất ngoại, trong khóa của chúng ta, một đống cô gái khóc đến đứt từng khúc ruột a. Quyết định làm gì đó đưa tiễn sư huynh, cậu có đi hay không?”

“Đến lúc đó lại nói.” Niệm Tưởng nhíu nhíu mày, hiển nhiên đối với cái này không có gì hứng thú.

“Còn có a, mấy ngày hôm trước, Nhâm Dĩnh hỏi thăm mình về chuyện của bác sĩ Từ, mình nói mình không thực tập cùng bác sĩ Từ, bảo cô ta đi hỏi cậu. Cậu đoán cô ta nói như thế nào?”

“Nói như thế nào?”

Lan Tiểu Quân cười khẽ một tiếng, trả lời: “Cô ta nói cô ta để ý bác sĩ Từ, muốn kết giao với cậu, nhưng không dám nói thẳng, cho nên tới chỗ mình nói bóng nói gió, muốn nương vào mình nói với cậu, nhờ cậu giúp đỡ.”

“Ba” một tiếng vang lên.

Sắc mặt Niệm Tưởng nhất thời nặng nề, quăng đũa.
Bình Luận (0)
Comment