Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 6

Niệm Tưởng nhanh chóng điền xong thông tin của mình, nghiêm trang nhìn lại mấy lần, xác định không để sót cái gì mới đưa cho anh.

Từ Nhuận Thanh giơ tay nhận lấy, ngón tay thon dài sượt qua đầu ngón tay cô, anh lại giống như không hề phát hiện. Nhìn lướt qua thông tin cá nhân của cô, liền trực tiếp lật đến trang cuối cùng, trang viết phương án trị liệu: “Đã xem phương án trị liệu niềng răng rồi?”

Niệm Tưởng gật gật đầu, trong lòng oán thầm… Không phải anh cũng đã nhìn thấy rồi! Còn hỏi nữa là cố ý sao!

Cô không chỉ xem rồi… mà còn xem chưa đã!

“Có vấn đề gì muốn hỏi tôi không?” Anh hơi hơi cúi đầu nhìn về phía cô, thấy bộ dáng cô có chút ngơ ngẩn, đem tờ giấy ghi phương án đưa tới trước mặt cô: “Hoặc là cô có băn khoăn gì cũng có thể hỏi cho rõ ràng.”

Niệm Tưởng chính là nha sĩ tương lai, tự nhiên không có gì là không rõ ràng, hơn nữa phương án của anh viết, vừa xem hiểu ngay… Hoàn toàn có thể làm giáo án mẫu, cô cũng không phải ngu ngốc…

Nếu cái gì cũng không hỏi, giống như là cô không nghiêm túc. Niệm Tưởng cố gắng nghĩ nghĩ: “Bác sĩ ở bệnh viện các người, kỹ thuật nhổ răng rất tốt sao?”

Từ Nhuận Thanh khó được trầm mặc một chút, thế này mới trả lời: “Nếu lo lắng về nhổ răng, đợi lát nữa nhổ xong, sau khi nghỉ ngơi 30 phút, tôi chờ cô nhận xét.”

Niệm Tưởng: “…” Cô có thể nói không cần không?

Âu Dương đã mang khuông trở lại, vừa rồi khuông kia màu tím nhạt giờ đã thành mô hình màu trắng, được Âu Dương cầm trong tay.

Từ Nhuận Thanh ký xong tên mình lên giấy cam kết, đặt lại trong túi hồ sơ, mới tiếp nhận mô hình kia, nhìn nhìn, dùng bút máy ghi lên mặt trái của mô hình hai chữ “Niệm Tưởng”.

Thấy cô còn đứng đó, đưa cho cô giấy thu viện phí, để cho Âu Dương dẫn cô xuống chỗ bác sĩ Lý dưới lầu nhổ răng.

Kinh qua nhổ răng đích thực quá mức thảm thiết, hôm nay Niệm Tưởng càng khiếp đảm với hai chữ “Nhổ răng”, trước cửa phòng khám do dự cả nửa ngày, cuối cùng bị Âu Dương nhịn không được đẩy nhẹ vào: “Lá gan cô nhỏ quá, kỳ thật khi nhổ răng có thuốc tê, một chút cũng không đau …”

Niệm Tưởng mắt ngậm lệ bò lên bàn nha khoa, run rẩy nhìn cô y tá mang tới các dụng cụ đặt lên trên khay, đợi khi nhìn thấy bác sĩ cầm kim gây tê đi tới—— cô không nhịn được muốn ngất đi.

Lúc này bộ dạng hy sinh oanh liệt của cô quả thực làm cho người ta buồn cười, bác sĩ trẻ tuổi dùng khẩu kính vừa liếc nhìn răng khôn của cô, vừa so sánh với phim chụp, lặp lại xác nhận sẽ nhổ hai cái, rồi mới tiêm thuốc tê.

Niệm Tưởng có thể cảm giác bên trái môi dần dần bắt đầu run lên, nhưng càng run lên, cô càng lo âu bất an: “… Bác sĩ, xin xuống tay nhẹ một chút.”

Bác sĩ Lý đẩy đẩy gọng kính trên mũi, cúi đầu nhìn cô một cái, hình như đang cười, ánh mắt cong cong: “Không cần khẩn trương như vậy, có thuốc tê, nhổ răng cũng không có cảm giác.”

Quỷ mới tin…

“Thuốc tê nhiều … Người ngu đi thì làm thế nào…” Niệm Tưởng rơi lệ.

Cô cảm thấy tâm tính lúc này quá tiêu cực, đã tiêu cực đến tư duy cũng có chút hỗn loạn …

Chờ môi cô được đụng vào cũng không có cảm giác, bác sĩ mới chạm vào phần lợi bị chia ra của cô, hỏi: “Có cảm giác hay không?”

Niệm Tưởng rất nghiêm túc cảm thụ, lắc đầu: “Nhưng tôi khẩn trương…”

“Thả lỏng là được rồi.”

Nếu có thể thả lỏng tôi nói với anh làm gì! Huống hồ… Cái này làm sao có thể thả lỏng được!

Vì thế, trong lúc thần kinh Niệm Tưởng khẩn trương cao độ, bác sĩ cũng bắt đầu vào việc chính, toàn bộ quá trình nhổ răng kéo dài hơn nửa giờ, gần nhổ xong chiếc răng phía dưới bên trái nữa là kết thúc.

Niệm Tưởng đã có thể cảm giác đau đớn của chiếc răng đung đưa trong lợi, loại đau đớn này đến cuối cùng cũng không thể giảm xuống khi có thuốc tê, cô đau đến nhăn mặt, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu, ngọn đèn kia chiếu vào làm đau hốc mắt cô, đầu có chút nóng, còn có chút choáng váng…

Cô đau đến chịu không nổi, giơ giơ tay ý bảo tạm dừng.

Cô cảm thấy lúc này bộ dáng mình nhất định thực anh dũng: “Còn bao lâu nữa có thể nhổ ra?”

“Mệt sao? Nghỉ ngơi một chút chúng ta lại bắt đầu. Nếu đau đợi lát nữa lại tiêm tê thêm, răng cô hơi cong, tôi hoài nghi là độ cong gần như vuông góc.”

Niệm Tưởng nhắm chặt mắt, lại mở miệng thì thanh âm cũng có chút run rẩy: “… Có thuốc mê không? Để tôi ngủ luôn đi thôi…”

Biểu tình của bác sĩ kia… Nhất thời quái lạ đến mức như là nuốt phải ruồi.

Phòng khám này có hai bàn khám, ở giữa ngăn cách bằng một tấm kính mờ, hiển nhiên là hai bác sĩ dùng chung. Vị trí của Niệm Tưởng gần cửa, nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy hộ sĩ cùng bác sĩ bên kia.

Cô cảm thấy hiện tại mình nhất định đã xuất hiện ảo giác… Vậy mà nhìn thấy Từ Nhuận Thanh chậm rãi đi vào.

Cô chớp mắt, lại chăm chú nhìn lần nữa ——

Di, thật là Từ Nhuận Thanh sao?

Trong chớp mắt Từ Nhuận Thanh dừng ở cửa, cúi mắt nhìn Niệm Tưởng mím chặt môi, mắt chứa đầy lệ mới bước vài bước đi đến, cẩn thận nghiên cứu Niệm Tưởng và bác sĩ Lý bên cạnh: “Chuyện gì vậy?”

“Bác sĩ Từ?” Bác sĩ Lý nhìn thấy anh thì chớp mắt kinh ngạc một chút.

Từ Nhuận Thanh chỉ chỉ Niệm Tưởng nằm trên bàn khám, đang cố sức nâng đầu nhìn qua: “Bệnh nhân của tôi.”

“À, ra là vậy. chiếc phía trên đã nhổ, chiếc phía dưới, răng có chút cong…”

Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng, khom lưng nhìn màn hình máy tính, cau mày, ngoài dự liệu của mọi người nói: “Kế tiếp để tôi đi.”

Ngữ khí tuy là hỏi, lại hoàn toàn không cho phép từ chối.

Anh quay người ngồi xuống cạnh bàn khám, tiếp nhận bao tay hộ sĩ đưa tới, mang khẩu trang, từ bàn điều khiển cầm lên một bộ dụng cụ mới, xong cúi đầu nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên Niệm Tưởng nhìn thấy anh mang khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt, đôi mắt kia vẫn như cũ đen như mực, nhưng thật trong vắt. Niệm Tưởng chăm chú nhìn hai mắt của anh, còn có thể mơ hồ nhìn thấy một chút ánh sáng nơi đáy mắt.

Từ Nhuận Thanh dùng khẩu kính nhìn tình trạng của răng, chân mày hơi hơi nhíu một chút, nhăn đến nỗi làm tim Niệm Tưởng đập thình thịch: “Có phải không nhổ ra được không…”

“Đừng nhúc nhích.” Anh nói.

Niệm Tưởng lập tức không dám động.

Từ Nhuận Thanh trước lấy ra bông thấm máu trong miệng cô, lại đổi mới đệm răng ở gần môi cô. Thế này xong mới thay đổi kiềm mới, dùng mỏ kềm chuẩn xác đặt ở trên lưỡi, hơi hơi dùng sức.

Niệm Tưởng nhịn không được nức nở một tiếng, từ miệng vết thương truyền đến đau nhức, quả thực muốn đòi mạng…

Từ Nhuận Thanh cúi mắt nhìn cô một cái, thấy trong mắt cô chứa đầy nước mắt, bộ dáng muốn khóc, thu tay: “Đau?”

Niệm Tưởng gật đầu.

“Tiêm tê thêm, sau đó liền bắt đầu. Nếu như đau cũng nhịn một chút, năm phút là xong.”

Niệm Tưởng tiếp tục gật đầu.

Kim gây tê chui vào miệng đã không có cảm giác, chỉ là hiệu quả cũng không lớn, Niệm Tưởng vẫn cảm thấy đau lợi hại, bản năng quay đầu đi lúc tay anh hơi dùng sức.

“Đừng nhúc nhích.” Anh giơ tay dán lên mặt cô, chuyển hướng qua bên mình, anh dựa vào rất gần, gần đến mức Niệm Tưởng có thể thấy rõ hoa văn trên cúc áo blouse trắng của anh.

Cô khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên lồng ngực anh, chỗ đó được gắn ngay ngắn bảng tên—— Từ Nhuận Thanh.

Chóp mũi lại tràn đầy mùi hương nhạt nhàn trên người anh, không phải bất kỳ mùi nước hoa nào, cô nhúc nhích chóp mũi khẽ hít vài cái, quyết định đợi lát nữa nhổ xong sẽ hỏi một chút anh dùng sữa tắm gì…

Cô cố ý chuyển dời lực chú ý, ánh mắt từ blouse trắng của anh đến bảng tên trên ngực, rồi đến cằm anh—— kỳ thật cằm không có gì đẹp mắt… Bị khẩu trang che hơn nửa, đường cong cũng không thấy rõ…

Cô có chút tiếc nuối tiếp tục nghiên cứu cúc áo anh, nghiên cứu, nghiên cứu, xong mới nhớ tới sáng sớm lúc anh vừa vào cửa…là đang cài cúc áo.

Đang say mê hồi tưởng, chỉ nghe thấy tiếng “Loảng xoảng” vang lên ——

Là thứ gì rơi xuống khay, thanh âm thanh thúy.

Xong.

“Ngậm miệng.” Anh nói.

Niệm Tưởng còn có chút ngơ ngẩn.

Từ Nhuận Thanh cúi đầu nhìn cô một cái, gương mặt mang khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt, hình như là có chút cười nhạt, trong nháy mắt liền dịu dàng một chút, anh lại lặp lại một lần nữa: “Ngậm miệng.”

Niệm Tưởng sững sờ ngậm miệng lại, quanh co hỏi: “Nhổ… Nhổ xong?”

Từ Nhuận Thanh nghiêng người từ trong khay gắp lên chiếc răng còn dính loang lổ vết máu, đung đưa trước mặt cô: “Răng…cong.”

Niệm Tưởng nhìn 70 độ cong của chiếc răng, lòng có chút ưu sầu…

Anh thản nhiên nhìn cô một cái, thấy cô ngồi dậy, liền nhìn đèn chiếu cách đỉnh đầu cô không xa, mắt thấy cô sắp đụng vào, giơ tay đẩy, nhẹ nhàng dời đi: “Có choáng váng không?”

Niệm Tưởng đã từ trên bàn nha khoa nhảy xuống, thời điểm nghe thấy câu nói này cũng thật sự bị choáng phân không rõ phương hướng, che miệng gật gật đầu, thiếu chút nữa không đứng vững.

Từ Nhuận Thanh đang muốn giơ tay đỡ cô, Niệm Tưởng đã ngồi trở lại: “Tôi có chút choáng… muốn nghỉ một lát…”

Đã nhìn ra…

Từ Nhuận Thanh tháo bao tay và khẩu trang ném vào trong thùng rác, đi rửa tay, rồi mới lên tiếng: “Đợi lát nữa lên trên lầu.”

Niệm Tưởng vô lực gật gật đầu, kỳ thật cô lúc này càng muốn đi thẳng về ngủ một giấc…

Cô ngồi nghỉ ngơi không lâu, có y tá phổ cập một chút những chú ý sau khi nhổ răng, lại ân cần đỡ cô đi lên lầu hai, vào phòng khám của bác sĩ Từ.

Niệm Tưởng lúc này đã cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng miệng vết thương có chút đau, hơn nữa sau nhổ răng nước miếng tiết ra nhiều, mà lại không thể phun ra, thời điểm nuốt xuống miệng đầy mùi máu tươi, làm Niệm Tưởng ghê ghê.

Đã gần đến giữa trưa, bệnh nhân dần dần nhiều lên.

Niệm Tưởng ngồi trên sô pha, nhìn người ra vào phòng khám, cùng với bàn tiếp tân ở dưới lầu liên tiếp vang lên tiếng “Bác sĩ Từ “, thế này mới thật sự hiểu ngày thứ hai đó, lúc cô tới đây, cô y tá vì cái gì muốn cố ý nhắc nhở một câu “Hôm nay bệnh nhân của bác sĩ Từ không nhiều”.

Cô ngồi một hồi, quá nửa giờ sau liền đi vào tìm Từ Nhuận Thanh.

Anh đang làm trị liệu cho một bệnh nhân, rũ mắt, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc. Mãi cho đến khi lấy xong tủy, mới ngồi dậy nhìn về phía cô: “Đến giờ?”

Niệm Tưởng gật gật đầu, chủ động lại gần.

Anh đã đứng dậy, bao tay chưa tháo, một tay bóp nhẹ cằm cô cố định, thấy máu đã ngừng lại, đem bông kẹp ra ném vào trong thùng rác: “Các chú ý đã biết chưa?”

“Biết.”

“Đợi lát nữa để cho Âu Dương lấy cho cô mấy viên giảm đau, nếu như trở về có đau quá, trước khi ngủ uống hai viên, có vấn đề gì gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong, anh từ bên máy tính rút ra danh thiếp đưa cho cô: “Nhớ rõ chú ý nghỉ ngơi, đêm nay ngủ sớm một chút.”

Niệm Tưởng gật đầu, gật xong hình như là nhớ tới cái gì, ngưng mắt nhìn anh, nói: “Bác sĩ Từ, lúc anh mang khẩu trang bộ dáng có chút quen quen…”

Từ Nhuận Thanh hơi hơi nhướn mày, đang muốn mở miệng, Niệm Tưởng đã đắc chí bổ sung hoàn chỉnh một câu: “Sau này tôi phát hiện, tôi đối với những bác sĩ mang khẩu trang chỉ chừa lại hai mắt… Đều có cảm giác này.”

Từ Nhuận Thanh: “…”
Bình Luận (0)
Comment