Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 87

Niệm Tưởng nằm mơ thấy một giấc mơ rất dài.

Trong mơ cô trở về năm mười tám tuổi, thời điểm cô mới gặp Từ Nhuận Thanh, cũng mơ thấy ngày đầu tiên mình bước vào trường đại học B…

Hiện tại cô còn nhớ rất rõ lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh mang khẩu trang, dùng ngón tay hơi lạnh nắm cằm của cô, ánh mắt khi đó trong vắt và chuyên tâm. Bây giờ một lần nữa hiện về trong mộng, giống như được xuyên qua thời gian, bối cảnh hư ảo, trong mắt cô chỉ có thể nhìn thấy anh.

Chỉ một lần gặp nhau đó đã là định mệnh. Chẳng sợ bỏ lỡ sáu năm, vẫn có thể vào một ngày nào đó ở một nơi nào đó, một lần nữa gặp lại.

Niệm Tưởng đã nghĩ tới vô số lần, nếu như lần đầu tiên gặp nhau cô không rung động, thì có phải lần gặp thứ hai vẫn sẽ có cảm giác tim đập thình thịch hay không.

Nhưng trên thực tế, cô vẫn chưa nghĩ tới, cô cùng bác sĩ Từ quanh co lòng vòng, cách trở sáu năm cũng tu thành chính quả.

Tựa như cô chưa từng nghĩ tới, vài lần gặp gỡ thoáng qua kia, thật chất chính là nghi thức mở đầu cho một giai đoạn mới trong cuộc đời cô.

Lần đầu tiên ngủ lại trong nhà anh, lần đầu tiên bước vào nhà riêng của một người đàn ông trưởng thành, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn môi…

Cho dù chỉ là ở trong mộng, lúc anh đến gần cùng với hô hấp ấm áp, sức nóng trong lòng bàn tay cũng rõ ràng đến mức như anh thật sự bên cạnh cô.

Niệm Tưởng cảm thấy… Mộng xuân mà quá chân thật cũng không tốt, tuy rằng thỏa mãn, nhưng vẫn sẽ có loại… cảm giác áy náy khi vấy bẩn nam thần.

Cô rửa mặt chải tóc xong xuống lầu.

Từ Nhuận Thanh cùng bà nội đang uống trà nói chuyện phiếm bên cạnh cửa sổ. Không biết là đang nói đến cái gì, mi tâm của anh giãn ra, khóe môi khẽ nhếch, tâm tình tựa hồ rất vui vẻ.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô xuống lầu, anh ghé mắt nhìn qua. Đôi mắt đen như được nhuộm mực, đen đặc mà lại sâu thẳm.

Cô hơi sửng sờ, liền đứng tại cửa cầu thang nhìn anh.

Ngoài sân, sau một đêm tuyết rơi, trước cửa đã có rất nhiều dấu chân in hằn trên tuyết. Tuy rằng tuyết đọng không dày, nhưng cũng làm khắp nơi trắng xóa một mảnh.

Sắc trời vẫn âm trầm như cũ, ánh nắng yếu ớt mang theo hàn ý se lạnh.

Anh ngồi bên bệ cửa sổ, bị ánh nắng xuyên vào chiếu lên ngũ quan tinh xảo như ngọc, mi mắt trầm tĩnh, tuấn mỹ lại ưu nhã. Chỉ khẽ mỉm cười như vậy cũng đủ để gọi là ôn nhuận như ngọc…

Cô đi qua rồi ngồi xuống, ghé vào trên bàn, hai tay nâng cằm nhìn bà nội, rồi lại nhìn Từ Nhuận Thanh, nhỏ giọng hỏi: “Cười vui vẻ như vậy, có phải đang nói xấu con không.”

Từ Nhuận Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái, ý cười trong mắt, anh bưng lên cốc trà nhấp một ngụm, liễm mắt cười rộ lên: “Bà nội đang nói với anh những chuyện khi còn bé của em.”

“Chuyện khi còn bé…” Niệm Tưởng thuận tay rót trà cho mình, vừa cầm lên muốn uống thì bị Từ Nhuận Thanh giơ tay đè lại.

Làm gì…

Cô dùng ánh mắt hỏi.

“Trước nên ăn điểm tâm rồi hãy uống trà.” Anh từ trong tay cô cầm lại cốc đặt về trên bàn, khẽ nâng cằm, ý bảo tự cô đi phòng bếp lấy điểm tâm: “Nấu cho em chút cháo, còn nóng. Ăn xong chúng ta chuẩn bị xuất phát.”

(⊙x⊙) xuất, xuất phát?

Từ Nhuận Thanh thản nhiên liếc mắt nhìn cô.

Niệm Tưởng ngộ đạo.

Cô thiếu chút nữa đã quên ước hẹn “Theo anh đi ra ngoài dạo” tối qua…

Bà nội đối với sự hòa hảo nhanh như vậy của hai người đã như trong dự liệu, bà không khỏi cảm thấy nhìn Từ Nhuận Thanh càng thêm thuận mắt, càng nhìn càng vừa lòng: “Niệm Tưởng tuy rằng đã hai mươi lăm tuổi, nhưng trên thực tế vẫn còn không hiểu chuyện. Ba con bé rất cưng chiều nó, từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa biết khổ sở là gì, đạo lý đối nhân xử thế cũng không phải rất am hiểu. Con có thể hiểu được mà bao dung, bà nội rất cao hứng.”

“Dạ.” Anh quay đầu nhìn Niệm Tưởng đang thập thò nghe lén như con chuột nhỏ, nhịn không được lại cười rộ lên: “Con thực rất quý trọng cô ấy.”

“Vậy thì tốt rồi.” Bà nội cũng cười: “Người không sống qua sáu mươi tuổi cũng không dám nói bản thân đã thấy rõ thế giới này, bà cũng đã là người một chân bước vào đất rồi, nhân sinh này a, là không có quy luật gì cả … Hai người ở cùng nhau, không chỉ là trước mắt, còn có nửa đời sau này cũng muốn ở cùng nhau. Con và Niệm Tưởng, khẳng định là con phải vất vả hơn một chút rồi…”

Từ Nhuận Thanh im lặng lắng nghe.

Nhớ tới năm đầu tiên vừa đi thực tập gặp cô, đối với cô vừa kiên nhẫn lại ôn hòa, vào thời điểm đó bản thân anh đã có chút khác biệt đối với cô. Nhớ tới sau này khi trị liệu kết thúc, cô tựa như lúc xuất hiện, lúc rời đi cũng không hề trong dự liệu, nháy mắt đã rời khỏi thế giới của anh, anh cho rằng gặp lại cô sẽ là chuyện không thể nào, mãi cho đến khi gương mặt cô đã phai mờ trong trí nhớ, lại ở một ngày bình thường ngẫu nhiên gặp lại.

Thủy chung chưa từng quên sự xuất hiện của cô, cũng giống như chuyện không thể nào này đã vô số lần xuất hiện trong tâm trí của anh.

Niệm Tưởng, là phương thuốc duy nhất cho căn bệnh tương tư thành tật của anh.

Làm sao có thể không quý trọng?

*******

Từ Nhuận Thanh không biết lấy từ đâu tới một chiếc xe, lái xe cùng cô ra cửa.

Tuyết rơi nên đường có chút khó đi. Từ nội thành xuyên qua một mảng lớn tuyết trắng, trên đường đi đến giao lộ, Niệm Tưởng nhìn thấy cột mốc chỉ thị mới chợt hiểu ra: “Chúng ta đi đình Tiểu Tây sao?”

“Ừm.” Anh quay đầu nhìn cô một cái, nhíu mày: “Không thích?”

“Thích a!” Trăm lần đi cũng không chán ghét!

Từ Nhuận Thanh không nói chuyện, hình như là đang suy nghĩ chuyện gì, mi mắt cúi xuống, nghiêm trang túc mục.

Đình Tiểu Tây kỳ thật có chút hoang vu, từ lưng núi lên quốc lộ, rồi lại lướt qua một ngọn núi nhỏ mới tới đích đến.

Vùng núi buốt giá, không khí mang theo hơi tuyết càng thêm lạnh lẽo, kích thích mũi Niệm Tưởng có chút đau. Cô che mũi xuống xe, đứng ở ngoài xe một hồi mới thích ứng.

Chỗ bán vé, chú bảo vệ một tay đặt trên radio nghe hí khúc, một tay gõ gõ theo nhịp trên mặt bàn. Thấy bọn họ đi từ bãi đỗ xe lại đây, mắt hơi mở nhìn bọn họ rồi lười biếng nói một câu: “Đầu năm người tới ít, không cần mua vé, các người tự mở cửa vào đi.”

Cửa nhỏ nửa mở, Niệm Tưởng nhẹ nhàng đẩy mạnh đi vào, không mua vé cũng giống như được hưởng ưu đãi, cô nheo mắt cười tủm tỉm.

Rất xa đã nghe thấy tiếng nước chảy, hòa cùng cảnh sắc của hồng thụ nơi đây thật là như lâm vào tiên cảnh. Mùa đông mực nước giảm xuống, trên mặt sông của đình Tiểu Tây lộ ra không ít đá cuội, bởi vì có tuyết đọng nên càng đẹp đến không lời nào diễn tả được.

Bên bờ sông là cây cối cao lớn, không biết là loại cây gì, đã trụi lá chỉ còn cành cây tráng kiện, trên đó cũng có tuyết đọng.

“Ba em thích nhất câu cá ở nơi đó…” Niệm Tưởng chỉ chỉ mặt sau của nhà gỗ: “Chỗ thả câu có cái cầu tình nhân.”

Cô bước vài bước theo sau kéo anh lại, không mang bao tay nên ngón tay đã lạnh đến hồng hồng.

Từ Nhuận Thanh rũ tay xuống, đem ngón tay cô nắm lại trong lòng bàn tay, nhét vào trong túi áo của mình, bao lấy kín kẻ.

Cô hiển nhiên là biết nhiều thứ hay ở đây, cái gì quý đẹp sẽ giới thiệu với anh. Hôm nay nhiệt độ bên ngoài có chút lạnh, chóp mũi của cô cũng hồng, gương mặt trắng nõn được điểm thêm chút hồng nhạt, mi thanh mục tú.

“Niệm Tưởng.” Anh đột nhiên ngắt lời cô, thấy cô “Vâng” một tiếng, vừa cười vừa nhìn qua, anh và cô cùng nhau trải qua nhà gỗ đi đến cầu tình nhân: “Kỳ thật anh là người rất bình thường, có lẽ năng lực có tốt hơn người bình thưởng một chút, nhưng cũng không có khác biệt quá lớn.”

Niệm Tưởng theo bản năng cảm thấy kế tiếp anh sẽ nói chuyện rất quan trọng, nhất thời an tĩnh lại, ngưng mắt nhìn anh.

“Không có mong ước quá lớn trong nhân sinh kiếp này, chức nghiệp ổn định, coi như được hoàn cảnh hậu đãi, nhưng cũng không có gì bất đồng cùng ai. Lựa chọn làm nha sĩ này có nguyên nhân phần lớn là mưa dầm thấm đất, tính đến hiện tại, anh cũng cảm thấy sự lựa chọn này vô cùng thích hợp với anh, anh cũng không phải là người có dã tâm lớn. Anh tình nguyện sống cuộc sống bình thường, điều duy nhất anh kiên trì, vẫn luôn kiên trì chính là sự lựa chọn trên tình cảm.”

Từ xa đã có thể nhìn thấy cây cầu tình nhân, một hàng ván gỗ chắp nối kéo dài thật dài. Hai bên có thành bảo vệ vững chắc, không có người đi lại, tòa cầu treo an tĩnh bên trên đình Tiểu Tây.

Niệm Tưởng cụp mắt nhìn ra phía xa, trong lòng lại bởi vì những lời nói của anh mà dần dần trở nên mềm mại.

Anh có chỗ nào bình thường đâu? Trong nhận thức của cô, anh chưa bao giờ quy về loại này. Anh có thể giải quyết tất cả nan giải của cô vô cùng dễ dàng.

Chức nghiệp là bác sĩ, không cần phân loại đều là người nhận cực khổ lớn nhất. Vì theo ngành y trả giá mọi gian khổ mà người khác không biết được, Niệm Tưởng đã trải qua nên khắc cốt ghi tâm.

Không biết anh nghĩ tới điều gì, môi nở nụ cười, an tĩnh cùng cô đi đến đầu cầu, nghiêm túc cầm tay cô, hỏi: “Có muốn qua cầu không?”

Niệm Tưởng gật gật đầu, nắm tay anh chặt hơn một chút.

Anh liền dắt cô chậm rãi qua cầu, cầu treo chấn động, càng ngày càng lắc lư. Anh chậm lại tốc độ, ghé mắt nhìn cô, đến giữa cầu thì dừng lại: “Chuyện kế tiếp anh muốn nói, phải chú tâm mà nghe, có biết hay không?”

Niệm Tưởng lại gật gật đầu, trong lòng hơi căng thẳng, tim nhịn không được đập mất trật tự.

Anh dừng một chút, thế này mới chậm rãi nói: “Có lẽ anh bây giờ nói rất nhiều lời trước đây đã nói qua với em… Bảy năm trước, chúng ta gặp nhau là tại bệnh viện đại học B. Lần gặp đầu tiên không phải là lúc em đi đến trước mặt của anh, mà là khi anh rửa tay xong, còn mang khẩu trang thì nhìn thấy em ngồi trên hành lang đợi khám bệnh. Sau đó lần đầu tiên nhìn thấy tên em trên hồ sơ bệnh án…”

Tạm dừng trong chốc lát: “Niệm Tưởng, tên như vậy bất luận là ai xem qua cũng đều sẽ khắc sâu ấn tượng.”

Điều này phải cảm tạ cha Niệm… lúc đề cho Niệm Tưởng cái tên này thì chỉ số IQ cũng vừa lúc bình thường.

“Em là bệnh nhân đầu tiên của anh, cũng là bệnh nhân không biết che dấu tâm tư. Từ đó bắt đầu, anh đã luôn nhớ tới em.” Anh bước lên trước một bước, nhẹ nhàng mà hôn môi cô.

Về sau lại hơi cách ra, nhìn thẳng vào cô.

“Chuyện này, thời điểm em nói nguyện vọng của em là muốn làm bà Từ đã bắt đầu chuẩn bị. Vốn tính sẽ là mồng một đầu năm tại nhà anh, hoặc là dẫn em đi xem một bộ phim điện ảnh, tại rạp chiếu phim… Rất nhiều loại ý tưởng, toàn bộ bởi vì em không nói một lời đã bỏ đi mà hủy bỏ. Đối với em mà nói, cảm thấy có mấy tháng yêu nhau như vậy là có chút gấp gáp, nhưng ý muốn ở bên cạnh em, loại cảm giác này trong anh mãnh liệt không có một khắc nào ngừng nghỉ.

Trước khi có quyết định này, anh đã gặp mặt chú Niệm. Thời điểm ông nói đồng ý giao em cho anh… Thời điểm ông hỏi anh, sau này, tất cả thời gian đều muốn ở bên em, gánh vác mọi hỉ nộ ái ố của em, chăm sóc em lúc bệnh khổ, gánh vác những bất lực trong nhân sinh đời em, anh có thể làm được hay không…”

Niệm Tưởng đã đoán được kế tiếp anh muốn nói chuyện gì.

Cô nhịn không được hơi run run, không biết là tâm tình gì. Trong mắt chỉ nhìn thấy anh, anh nghiêm túc nói đến đây, cố gắng muốn cho cô hiểu được tâm trạng anh lúc đó… Loại cảm giác như bị rút đi không khí, làm cho lòng cô căng lên từng đợt.

Rất nhiều cảm xúc cô không biết phải hình dung như thế nào cứ đan vào một chỗ, để cho cô không biết phải làm sao.

Nhưng nhiều hơn chính là, chờ mong những ngày tháng tương lai sinh hoạt cùng anh. Sau này mỗi một ngày anh đều sẽ ở cùng với cô.

“Em có nguyện ý gả cho anh hay không?” Anh đột nhiên quỳ gối, quỳ một gối xuống ở trước mặt cô, trên tay không biết lúc nào đã cầm một chiếc nhẫn, hơi ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt sáng ngời lại thâm thúy: “Anh muốn về sau, người luôn ở bên cạnh anh chính là em.”

Bất cứ lúc nào, chỗ nào đều sẽ có một người cùng chính mình có quan hệ thân mật nhất, cùng chính mình liên hệ chặc chẽ, cùng chính mình tạo thành một gia đình.

Gặp gỡ, yêu nhau, làm bạn đời.

Anh nói điều duy nhất anh kiên trì, chính là lựa chọn trên cảm tình.

Anh nói sáu năm nay anh thủy chung không có quên cô, không phải cố ý chờ đợi, chỉ là không gặp người nào cho anh cảm giác như vậy. Làm cho anh cam nguyện buông hết tự tôn, từ từ dụ dỗ.

Anh nói cô là thực tập sinh đầu tiên và cũng là duy nhất rất biết gây phiền toái, làm cho anh không biết phải làm sao.

Anh nói anh mời cô dũng cảm và không hề băn khoăn đi vào thế giới của anh.

Anh nói anh nguyện ý giải quyết tất cả phiền phức của cô, gánh vác tất cả vấn đề của cô.

Anh nói anh là ngọn hải đăng soi đường dẫn lối là bến cảng cho cô neo vào.

Anh nói anh thích cô.

Anh nói cô là “Niệm Tưởng” của anh, là anh tương tư thành tật.

Mỗi một câu, Niệm Tưởng đều nhớ rất rõ ràng.

Cô biết, anh trước giờ không thích nói những câu tình cảm lãng mạn, ngay cả hứa hẹn cũng rất ít. Ngay cả khi ở rừng cây hồng thụ, anh nói anh đã chuẩn bị một màn cầu hôn thì Niệm Tưởng còn chưa nghĩ tới… Anh sẽ nhanh như vậy, nghiêm túc như vậy cầu hôn cô.

Niệm Tưởng vẫn luôn cảm thấy tình cảm giữa bọn họ tiến triển rất nhanh, nhưng vô cùng tự nhiên, cũng không để cho cô cảm thấy có chỗ nào không thích ứng được. Về phần cầu hôn, cô cũng không phải là không có mơ tưởng qua.

Nhưng không có bất kỳ một loại mơ tưởng nào giống như bây giờ, anh cầm nhẫn, tại đình Tiểu Tây, trên cầu tình nhân hứa hẹn tương lai với cô, trực tiếp và chân thật, làm cho cô cảm thấy cảm động.

Đã sớm quyết định là anh, chưa bao giờ có dao động, chỉ có khăng khăng một mực.

Niệm Tưởng gật đầu, giống như là một dạng hứa hẹn, lồng ngực nóng lên làm cô muốn khóc. Chóp mũi chua xót, thật sự là đã rơi nước mắt. Nhìn anh cười, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, Niệm Tưởng còn phân thần tưởng tượng một chút, nếu như cha Niệm ở thành phố Z biết được, cô cứ như vậy đầu hàng mà không hề chống cự, không biết có thể sẽ đau lòng mà trốn mất hay không…

Thiên địa rộng lớn, bông tuyết trắng xóa cả núi rừng, dòng suối trong veo chảy réo rắt, chiếc cầu treo trầm mặc tĩnh lặng, tất cả đều chứng kiến thời khắc quan trọng nhất cuộc đời Niệm Tưởng.

Phó thác chung thân cần nhiều dũng khí, cảm tạ cô đã gặp được anh, người làm cho cô dũng cảm như thế.

Đó cũng không phải một đoạn cảm tình nhiều trắc trở khắc cốt minh tâm, thậm chí ngay cả oanh oanh liệt liệt gì đó cũng không có. Duy nhất khúc chiết có lẽ chính là trước đó không lâu, cuộc chiến tranh lạnh nổ ra vì tai nạn nghề nghiệp.

Anh nguyện ý dung túng, chẳng sợ cô coi trời bằng vung.

Thời gian giống như là ngừng lại tại giờ khắc này.

Niệm Tưởng nhớ tới giấc mộng dài tối qua, kết cục của nó được dừng lại trên thảm đỏ, cô khoát tay cha Niệm, đẩy nhẹ cửa ra, nhìn thấy anh đang đứng chấp tay ở tận cùng của thảm đỏ.

Tươi cười ấm áp chờ cô, chờ cô bước từng bước một đi vào trong thế giới của anh.

Không hề băn khoăn, dung cảm bước vào.

Cô ban đầu là bệnh nhân của anh, sau này trở thành học trò của anh, cuối cùng, làm vợ anh.

Trong những giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời, từ phút ban đầu cho đến cuối cùng, tất cả đều có anh bên cạnh cô xuyên suốt.

******

Nhân sinh dài lâu như vậy, may mắn có được em, một đường làm bạn.

Cho em cả đời này, dịu dàng hết mực.

“Niệm Tưởng của anh”, Tương tư thành tật.

—— ( toàn văn hoàn)——

Năm 2015 ngày 15 tháng 4 rạng sáng 1:06

( Bắc Khuynh)
Bình Luận (0)
Comment