Trời tối.
Đầu thu, vào ban đêm, không khí có hơi se lạnh.
Lâm Miểu đứng trước cửa chung cư, lấy ra bao thuốc lá trong ba lô, hút một điếu.
Sương khói mờ mịt.
Phía sau làn sương, là một đôi mắt lạnh lùng nhưng có vài phần nham hiểm.
Vài phút sau, một chiếc xe Tesla màu xanh biển đậu trước mặt cậu, cửa xe tự động mở ra.
Lâm Miểu dập thuốc, ném vào thùng rác gần đấy, rảo bước ngồi xuống ghế sau.
” Lâm tổng, hôm nay về luôn chung cư sao? “
Tài xế cung kính hỏi.
” Ừ. ” Lâm Miểu dựa vào ghế, thuận miệng trả lời, nhắm mắt lại.
Hôm nay cậu rất mệt mỏi.
Đối với cậu, việc kìm nén cảm xúc, đóng giả làm kiểu người mà người đó thích, thật sự rất mệt.
Xe chạy êm ru.
Lâm Miểu xoa xoa lông mày, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến.
Trong cơn mê man, nửa ngủ nửa tỉnh, cậu biết, mình đang nằm mơ.
Trong giấc mơ, cậu quay trở lại năm 14 tuổi.
Lâm Miểu 14 tuổi, chưa dậy thì, chỉ cao 1 mét 50, tay chân mảnh khảnh, cơ thể gầy yếu, lại còn ít nói, rất phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp của cậu, đi trên đường còn bị người khác tưởng là con gái.
Hôm đó cũng như bao hôm khác, cậu đứng ở cửa trường chờ tài xế đến đón.
Bỗng nhiên có người đứng đằng sau vỗ vào người cậu.
Cậu vừa quay lại, đã bị một chiếc khăn tay bịt kín miệng và mũi
” Ether! ” Cậu hét lên, giãy giụa thoát ra, nhưng rất nhanh đã mất đi ý thức, bất tỉnh.
Đến khi cậu tỉnh lại, cả tay và chân đều bị trói, trong miệng nhét một mảnh vải, mặt cọ xuống đất, mặt mũi tèm nhem. Ánh đèn mập mờ, mùi tanh tưởi bốc lên nồng nặc, xung quanh toàn là rác, giống như cậu bị ném vào một cái ngõ xó xỉnh nào đó vậy.
” Đứa nhóc này là con trai, đã là con trai thì làm kiểu gì? “
Một giọng nói thô lỗ khó chịu vang lên.
” Con trai thì dùng mặt sau. Mày nhìn xem, khuôn mặt thằng nhóc này trông còn đẹp hơn cả con gái. Tao vừa nhìn đã thấy cứng rồi, ha ha. ” Tiếng cười lưu manh phát ra từ miệng người đàn ông khác.
” Từ từ, nó, nó mới 14 tuổi. Chưa, chưa đến vị thành niên, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì…. ” Giọng nói run sợ thốt lên.
” Thằng ngu, không xảy ra chuyện gì đâu, pháp luật không có tội cưỡиɠ ɦϊếp đàn ông con trai, chỉ cần không làm chết nó, thì muốn chơi như nào cũng được. ” Giọng nói lưu manh ban nãy trả lời.
Lâm Miểu nghe đến đây, cả người run lên. Mấy người, mấy người định làm gì? Không phải là muốn tống tiền sao? Tôi, tôi có thể cho mấy người tiền, nhưng với điều kiện không được làm tổn thương cơ thể tôi…. Lâm Miểu 14 tuổi, đang cố gắng trấn an bản thân.
Nhưng, câu nói tiếp theo, đã đập tan hy vọng của cậu.
” Tao nói cho mày biết, đây là tiểu thiếu gia của Lâm gia, hàng thượng đẳng đấy, ngày thường muốn gặp cũng chẳng gặp được, bây giờ lại có người đưa tiền kêu chúng ta cưỡиɠ ɦϊếp thằng nhóc, sao mày không vui vẻ chơi thử một phen? “
” Tiểu thiếu gia nhà họ Lâm? Chà, ngon đấy, tao phải nếm thử mùi vị của nó thật tốt mới được, ha ha. “
” Còn nữa, đại ca, tuy con ngõ nhỏ này không có ai, nhưng, nhưng, nhỡ đâu…. Không thì chúng ta đưa nó đến nhà kho đi…. ” Giọng nói sợ sệt ban nãy lại thốt lên.
” Xì, mày chẳng biết gì cả! Ông chủ trả tiền là để chúng ta cưỡиɠ ɦϊếp nó ở nơi như này, sáng mai công nhân vệ sinh quét đường đi ngang qua phát hiện thằng nhóc, vụ này một phát lên báo luôn. Mày đưa nó ra nhà kho, người ta phát hiện kiểu gì? “
Sau đó, một người bước đến, kéo hết quần cậu xuống, sờ quả ớt của cậu.
” Ưm ưm! ” Lâm Miểu hét lên, nhưng chỉ có thể phát ra mấy tiếng yếu ớt từ trong cổ họng.
Đáp lại cậu, là một cái tát rất mạnh giáng xuống mặt.
” Kêu cái gì? Mày nghĩ rằng sẽ có người đến cứu mày ở một nơi xó xỉnh như này sao? Hả? ” Một người khác hung hăng kéo tóc cậu.
Sợ hãi, đau đớn, nước mắt Lâm Miểu không ngừng rơi xuống.
” Chà chà, thằng nhóc này lúc khóc trông thật là đẹp! Đại ca, vừa nhìn thấy nó khóc, em đã cứng lên rồi. Không thì, để nó thổi kèn cho em thử xem? ” Giọng nói thô lỗ ban nãy lại cất lên.
” Được thôi, mày trên, tao dưới, cả hai cùng nhau làm. “
Mảnh vải trong miệng Lâm Miểu bị kéo xuống, dây thừng trên chân cũng được cắt, hai bên đùi bị banh rộng ra.
Biết bản thân không thể làm gì được, nhưng cậu vẫn theo bản năng, cố gắng gào thật to:
“ Cứu! Cứu! Cứu tôi với! ”
Sau đó, một tên đàn ông thân thể cường tráng đè lên người cậu. Mà cằm cậu, cũng bị người đó nắm chặt lại, mặc cậu cố gắng mở miệng ra.
“ Choang! ”
Tiếng thủy tinh vỡ.
Lâm Miểu run rẩy mở mắt, nhìn thấy một thiếu niên mặc đồng phục, đeo cặp sáng, tay cầm chai bia – đã bị vỡ mất một nửa, một nửa còn lại thì ở trên đầu ” Đại ca “.
” CMM! Thì ra mày chọn cái chết! “
” Đại ca ” chảy máu đầy đầu, gào lên, xoay người lao tới đánh.
Hai tên đàn em của hắn, cũng kêu lên, nhào vào.
” Chạy! Chạy mau lên! ” Cậu thiếu niên múa chai bia trên tay, vừa lao vào ba tên lưu manh, vừa quay sang hét lớn giục Lâm Miểu chạy đi.
Tay Lâm Miểu run lên, kéo quần, lảo đảo chạy ra khỏi ngõ.
Cậu tuyệt vọng chạy liên tục dưới ánh đèn tối tăm chập chờn, tận cho đến khi có một cửa hàng tạp hóa xuất hiện ở ven đường.
Cậu lao đến, nước mắt nước mũi giàn giụa đập cửa:
“ Cứu tôi với, mau gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát giúp tôi! “
Xe ô tô dừng lại.
“ Lâm tổng, tới nhà rồi. ”
Lâm Miểu chống tay lên trán, không trả lời.