Tư Tự Vạn Thiên

Chương 2


Nhớ lại mấy tiết học ngày trước, cứ đến màn chọn đại diện môn là hầu như cả lớp đều yên tĩnh, thế nhưng hôm nay lại không như vậy.

Đường Tự nhìn từng cánh tay đương giơ cao, anh bất đắc dĩ lắc đầu cười, hành động ấy có hơi giống mấy vai nam chính lưu manh giả danh tri thức trong phim Hồng Kông thập niên tám mươi: “Làm đại diện môn cũng không được cộng điểm, chỉ có bình thường đi thu bài tập, nhọc nhằn mà không được công cán gì đâu.”
Một bạn nam ngồi tại chỗ hô to: “Thầy ơi, bởi vì nhìn thầy đẹp trai quá nên các bạn ấy mới không ngại khổ ngại mệt đấy ạ.”
Một trận cười to vang lên, còn kèm theo mấy cái liếc mắt.
Giơ tay hầu như đều là các bạn nữ.

Ngành kĩ thuật kiểu sói thì đông mà thịt thì ít này đã bồi dưỡng cho mấy bạn nam một loại cảm giác bảo vệ “hoa thơm”, ví dụ như có hoạt động gì bọn họ sẽ trưng cầu ý kiến của các bạn nữ trước, hoặc có chuyện tốt gì cũng ưu tiên cho các bạn nữ lớp mình.

Dù sao con gái mà chọn ngành này thì đều là thiên sứ ông trời phái xuống cứu rỗi cái kiếp hòa thượng của bọn họ.
Thế nên có mấy bạn nam giơ tay đều đã hạ xuống, trừ Đường Thác.
Đường Tự đảo mắt nhìn hồi lâu: “Năm người, các em nói xem nên chọn thế nào đây.”
Có người lớn tiếng nói: “Đua hạng đi ạ!”
Tuy là nói đùa thôi nhưng cũng khá có lí, Đường Tự gật đầu: “Tôi thấy được đấy, vậy các em nói đi.”
Các bạn giơ tay tự giác phát biểu, bắt đầu từ người ngồi trên nhất.


Mấy bạn nữ ngược lại cũng rất thành thật rất thú vị, mới đầu có nói vài câu nghiêm chỉnh kiểu em thích học em thích môn tự động các thứ, cuối cùng còn cười híp mắt bổ sung: “Cơ mà nguyên nhân chủ yếu vẫn là thầy quá đẹp trai!”
Đến lượt Đường Thác, cậu đứng dậy, sống lưng thẳng có hơi cứng ngắc.

Cậu trầm mặc nửa ngày mới nói một câu: “Em muốn làm đại diện môn.”
Đường Tự đứng ở phía trước, nét mặt anh bình tĩnh không chút gợn sóng, đối mặt với Đường Thác cuối cùng cũng nhìn về phía anh.
Ngón tay Đường Tự gõ nhẹ lên mặt bàn, anh suy nghĩ một hồi sau đó mới động khóe miệng nói: “Trường chúng ta khá là lớn, phòng làm việc của tôi cũng hơi xa, nếu đã có bạn nam vậy thì chọn bạn nam nhé.”
Kì lạ, sau lưng Đường Thác không bởi vì câu nói này của Đường Tự mà thả lỏng, ngược lại cậu còn trở nên căng thẳng hơn.
“Thầy ơi, thầy đúng là cuồng cái đẹp, chọn trúng bạn đẹp trai nhất luôn!”
Đường Tự bỗng yên lặng, Đường Thác có đẹp sao? Anh nhìn người vẫn đang đứng tại chỗ kia một cái, thực sự rất đẹp.

Chín năm trước, ở một nơi bốn phía đều là nhà tranh tồi tàn lọt gió, lần đầu tiên anh nhìn thấy Đường Thác, ánh mắt cậu rất đẹp, cho dù trên mặt cậu lấm bẩn toàn là bùn đất, còn gầy rộc như một cành cây xác xơ khô cằn, song đôi mắt đó không hề bị bụi đất che lấp, không chỉ không bị che lấp, ngược lại bên cạnh nước da nhem nhuốc cùng với hoàn cảnh đổ nát tan hoang, đôi mắt ấy càng thêm vẻ ngây ngô không hiểu sự đời, khiến người ta đau lòng.
Có điều anh chọn Đường Thác làm đại diện môn chỉ bởi câu nói muốn làm đó của cậu.

Anh không thể không thừa nhận bản thân anh đã bận lòng về cậu rất nhiều năm, anh cũng muốn biết, những năm này đứa trẻ ngày đó sống có tốt hay không.
Cả tiết học đầu của Đường Thác cứ ong ong, cậu rất khó chịu, từ vai cho đến cánh tay đều tê rần rần.


Giọng nói của Đường Tự ở ngay bên tai cậu, song cậu không dám nghe.

Mãi đến lúc hết giờ, Đường Tự nói: “Đường Thác ở lại một chút.”
Cậu chậm rãi ngồi tại chỗ thu dọn túi sách, các bạn học đều đã rời đi không còn một ai.

Đường Thác nghe thấy tiếng Đường Tự tắt các thiết bị, thu dọn giáo án sách vở rồi bước tới bên cạnh cậu.
“Đưa em đi ăn cơm nhé.” Những lời này của Đường Tự nói ra có vẻ rất quen thuộc, giống như hai người họ là bạn cũ đã nhiều năm.
Đường Thác đứng dậy, ngoan ngoãn gật đầu, đi theo anh ra khỏi phòng học.
Tới nhà ăn giáo viên, Đường Tự hỏi ý của Đường Thác xong thì kéo một cái ghế tới bảo cậu ngồi xuống, còn anh thì tới cửa chắn gọi cơm.

Đợi đến khi đặt đồ ăn xuống trước mặt Đường Thác, nhét đôi đũa vào trong tay cậu, lại đổ thêm chút giấm vào mì cho cậu, Đường Tự lúc này mới có thể cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mặt.
Đường Thác có hơi câu nệ nhưng cậu không hề tỏ ra hoảng loạn.

Cậu thấp giọng nói một câu cảm ơn, lịch sự mà xa cách.
Đường Tự nở nụ cười, anh nhìn Đường Thác đang vùi đầu khuấy mì, nói: “Lớn rồi, cũng hiểu phép tắc rồi.”

Đường Thác ngẩng đầu cười với anh, cậu không tiếp lời.
Thực ra Đường Thác thay đổi rất nhiều, Đường Thác của trước kia nào có được lễ phép lịch sự như vậy.

Xem ra cậu sống khá tốt, trong lòng Đường Tự ít nhiều có chút an ủi, dù sao Đường Thác cũng là đứa trẻ anh đưa đi theo, anh luôn hi vọng cậu được tốt đẹp.
Đường Thác bắt đầu ăn mì, cả quá trình đều không nói chuyện, thậm chí cả chút âm thanh húp mì cũng không có.

Chi tiết ấy Đường Tự ăn tới miếng thứ ba mới phát giác ra, sau đó anh bắt đầu ngẩn người.
Đương lúc ngây ngẩn, Đường Thác lại ngẩng đầu nhìn anh nói: “Nhiều quá, em không ăn hết được, đành lãng phí vậy.”
Bát mì đó rõ ràng còn cả một nửa, Đường Tự cảm thấy kì lạ: “Thế thôi đã không ăn nữa?”
Đường Thác gật đầu.
Đường Tự có hơi khó tin, trước kia mỗi lần ăn cơm Đường Thác đều y chang con heo nhỏ thích bảo vệ đồ ăn, chẳng cần biết trước mặt cậu bày bao nhiêu thứ, cậu đều có thể ăn ngấu nga ngấu nghiến đến mức vụn cũng chẳng còn, như kiểu khẩu vị tốt căn bản không biết cái gì gọi là ăn không tiêu cả.

Lúc mới đầu Đường Tự còn tưởng sức ăn của cậu lớn, kết quả sau hai lần Đường Thác bởi vì ăn quá nhiều mà bị đau bụng, anh mới biết không phải là sức ăn của cậu lớn, mà là cậu đói đến độ sợ hãi.

Từ đó về sau, anh không thể không tự mình kiểm soát lượng cơm của Đường Thác.
Đường Tự bưng bát mì của Đường Thác qua, anh gạt phần lớn số mì trong đó vào bát của mình tới khi chỉ còn lại tầm hai đũa mì mới đưa lại cho cậu: “Chả trách không cao lên được, đang tuổi ăn tuổi lớn, buổi trưa em ăn có chút vậy sao được, ăn thêm đi.”
Đường Thác nắm đũa do dự một lát, cuối cùng cậu vẫn đưa đũa vào trong bát.
Đường Tự gắp một đũa mì lớn, vừa mới định đưa đến bên miệng lại đột nhiên nhớ ra gì đó, anh dừng lại hỏi: “Sao em đổi tên lại rồi?”

Đôi đũa đang kẹp mì bỗng dừng lại, Đường Thác dùng đũa khuấy khuấy mì trong bát giống như đang nghịch vậy.
Qua một hồi cậu mới cúi đầu nói nhỏ: “Không phải anh không cần em nữa sao?”
Nghe vậy, Đường Tự bỗng sửng sốt.
Hai người ngồi bên bàn ăn im lặng không lên tiếng.

Đợi Đường Thác ăn nốt mấy đũa mì còn lại trong bát, giọng nói của Đường Tự mới vang lên giữa một loạt âm thanh bát đũa va chạm: “Em đang trách tôi?”
Đầu ngón tay Đường Thác bỗng cuộn chặt, viền mắt cậu đột nhiên chua xót, nhưng khả năng tự kiềm chế của cậu rất tốt, lập tức ép sự xót xa đó trở lại, khi ngẩng đầu một lần nữa, vẻ mặt cậu đã trở nên bình tĩnh.
Đường Thác nói: “Không có, em biết, đó là vì anh muốn tốt cho em.”
Đường Tự không nhúc nhích nhìn cậu, dường như anh muốn nhìn chằm chằm vào đáy mắt cậu để phân biệt những lời này của Đường Thác là thật hay là giả.

Lần này Đường Thác không tránh anh nữa, cậu còn khẽ nở nụ cười với anh.
Đường Thác không sợ anh nhìn, bởi vì đây là lời thật lòng của cậu.

Đã nhiều năm trôi qua, cậu vẫn luôn thuyết phục chính mình như vậy.

Sửa lại chẳng qua là bởi cậu không xứng dùng cái tên đó mà thôi.
Bản thân cậu chỉ là một sai lầm hoang đường, trước khi gặp Đường Tự là thế, sau khi gặp Đường Tự lại càng là như vậy.

Bình Luận (0)
Comment