Tư Tự Vạn Thiên

Chương 39


Đường Tự vẫn ở trong phòng riêng đó, chỉ là cơm lạnh canh nguội đã được dọn đi, đổi thành chung trà mới.
Về việc Hướng Uyển và Đường Nghị Sơn đã đi còn quay trở lại, Đường Tự không hề thể hiện bất cứ sự ngạc nhiên khác thường nào, anh chỉ đứng dậy hơi khom người, lịch sự mời ngồi.
“Thời gian không còn sớm, tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa.” Hướng Uyển nói: “Có đôi lời tôi không tiện nói trước mặt Thác Thác, nhưng lại thấy không nói thì không được.”
Đường Tự gật đầu, giọng điệu cung kính: “Cô cứ nói, cháu nghe.”
“Nói thật lòng, nếu như hôm nay người ở bên Thác Thác không phải là cậu mà là một người đàn ông khác có điều kiện như cậu, tôi nhất định sẽ phản đối.”
Đường Tự mỉm cười, tỏ ý anh hiểu.
“Nhưng bởi vì là cậu nên tôi thấy tôi không phản đối được.” Hướng Uyển nhìn thẳng vào Đường Tự, vẻ mặt bà nghiêm túc không chút ý cười: “Tôi vẫn luôn cảm thấy tình cảm nó dành cho cậu rất khác lạ.

Lúc nó mới tới bên tôi, khăng khăng muốn đổi tên mình về Đường Thác, khi ấy tôi không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nó đang giận dỗi với cậu.

Nhưng đến sau này, khi mà nó lên cấp ba, buổi tối một ngày nọ tôi trở về rất muộn, tới phòng nó thì thấy nó đang ôm máy tính ngủ say.

Tôi giúp nó chuyển máy tính ra, kết quả không cẩn thận nhìn thấy nó đang viết email, viết cho cậu.”
Nói đến đây, Hướng Uyển dừng lại, ánh mắt lạnh đi mấy phần.
“Tôi rất xin lỗi vì khi ấy đã xâm phạm quyền riêng tư của nó, tối đó tôi đã tìm đọc thư đã gửi và hộp thư đến của nó.

Trong thư đã gửi toàn bộ đều là viết cho cậu, rất nhiều trang… Còn trong hộp thư đến thì chỉ có hồi âm của cậu từ mấy năm trước.

Cũng vào buổi tối hôm đó tôi mới nhận ra, tình cảm nó dành cho cậu không đơn thuần như tôi tưởng tượng… Song có một chuyện tôi vẫn luôn không thể hiểu được, Thác Thác gửi cho cậu những email ấy, cậu Đường là không nhận được, hay là không muốn trả lời?”
Đường Tự hoàn toàn sững sờ.
“Email?”
Đúng thực là anh có hai hòm thư công việc, những năm này vẫn luôn sử dụng, nhưng chưa từng nhận được bất cứ email nào từ Đường Thác.
“Cháu không có nhận được…”
Lúc nói xong hai chữ “không có”, có một thứ gì đó bị lãng quên nhảy xộc vào dòng suy nghĩ của anh.

Bảy tám năm về trước, các phần mềm xã hội không được phong phú đa dạng như bây giờ, khi ấy tác dụng của hòm thư càng trở nên rõ ràng, anh cũng có một hòm thư thường dùng.

Lần đầu tiên Đường Thác nhìn thấy anh đang đọc email người khác gửi tới bèn quấn lấy anh nói muốn học.
Anh nhớ sau khi anh vừa dạy Đường Thác sử dụng chiếc máy tính bàn đã cũ trong nhà xong, hòm thư của anh mỗi ngày đều bị mười mấy cái email điên cuồng oanh tạc.

Nội dung rất không ra làm sao, thuần túy chỉ là những suy nghĩ lặt vặt của trẻ con, bá đạo chiếm lấy chút dung lượng hòm thư đáng thương hồi ấy.
Anh hết cách, một tuần sau bèn đăng kí một hòm thư mới, còn như dỗ trẻ con bảo Đường Thác rằng hòm thư đó là dành riêng cho cậu.

Anh nhớ, hồi đó Đường Thác cười cong cả mắt, hoan hô một trận.
Cái hòm thư đó, anh… đã bao năm không đăng nhập rồi?
Lúc gần một giờ Đường Thác có gửi tin nhắn cho Đường Tự, khi ấy, Đường Tự đang ngồi trong xe, vừa mới đọc xong email trong hòm thư kia, phải có đến hơn bảy trăm cái.
Bắt đầu từ tám năm trước, và kết thúc vào ba năm trước.
Anh chưa từng nghĩ anh sẽ dùng cách này để đi tìm hiểu về Đường Thác trong quá khứ.
Nội dung những email đầu tiên đều là xin lỗi, khẩn cầu, về sau dần dần biến thành mô tả cuộc sống thường ngày, thi được hạng nhất, học thổi sáo, tham gia cuộc thi viết được giải ba toàn quốc, thi được vào trường cấp ba trọng điểm trong thành phố… Những nội dung như thể báo cáo ấy có khi tràn lan một trang dài, có khi lại ít ỏi đôi ba câu, nhưng điểm giống nhau là kết thúc mỗi email đều kèm theo một câu:
Nếu như anh không bận, hi vọng có thể trả lời em một lần.

Đường Tư Hành.
Cổ họng Đường Tự đau đến thít lại, anh úp điện thoại lên mặt, tay siết thật chặt.
Tin nhắn Đường Thác gửi đến rất đơn giản, chỉ có năm chữ– “Anh đã ngủ hay chưa?”
Màn hình điện thoại nhỏ bé sáng rực giữa bóng tối, sáng cùng với nó còn có chiếc laptop đã tản hơi nóng hồi lâu.
Đường Tự cầm điện thoại nhìn một cái rồi lại bỏ xuống, ngón tay khẽ động, mở ba cái email cuối cùng ra.
Ngày 5 tháng 6 năm 2012 có gửi đến hai thư, thư thứ nhất giống như ngày thường.
“Ngày kia em thi đại học.


Nếu như anh không bận, hi vọng có thể trả lời em một lần.

Đường Tư Hành.”
Thư thứ hai mất đi câu kết như thường ngày, trở nên càng đơn bạc, càng yên ắng.
“Anh sẽ không quay lại nữa, đúng không.”
Ngày 6 tháng 6 năm 2012 có một thư.
“Vậy em… có thể đi tìm anh không?”
Đây là email cuối cùng mà Đường Thác gửi.

Hà Chúng chẳng biết kiếm đâu được bộ phim kinh dị được mệnh danh là đáng sợ nhất trong lịch sử, buổi tối nằng nặc muốn xem nhưng lại không dám xem một mình, bèn mặt dày mày dạn kéo đám Đường Thác xem cùng.

Triệu Phi Phi đắp tấm chăn mùa hè, run lẩy bẩy xem được một lúc thì túm lấy Chung Minh trốn tới quán bar qua đêm, trong kí túc chỉ còn lại Hà Chúng với Đường Thác nương tựa lẫn nhau.
Phim đang chiếu đến đoạn khiến tay chân người ta co quắp thì điện thoại của Đường Thác đột nhiên vang lên, dọa Hà Chúng vèo cái bật dậy khỏi ghế, oang oang gào hét, chân tay quấn lấy người Đường Thác.

Đường Thác cũng bị cậu ấy dọa đến mức bắt đầu hét lên, hai người cùng nhau gào khóc một trận.
Đợi đến khi nhìn rõ người gọi đến Đường Thác mới vội vàng kéo Hà Chúng ra, một mình cầm điện thoại chạy ra hành lang nghe.
“Alo?”
“Cổ họng làm sao thế?” Đường Tự hỏi.
Đường Thác vuốt mớ tóc đẫm một tầng mồ hôi mỏng của cậu, khẽ khàng ho một tiếng: “Không có, dù sao cũng không ngủ được nên đang xem phim kinh dị với mấy đứa Hà Chúng.”
Đường Tự ở đầu bên kia bật cười hai tiếng, ngừng lại giây lát rồi hỏi: “Nếu đã không ngủ được, chi bằng đi theo anh đi, anh đang ở dưới kí túc của em rồi.”
Đường Thác chạy như bay xuống lầu, dép lê dưới chân cũng suýt nữa thì rớt mất.
Lúc ra khỏi hành lang nhìn thấy Đường Tự ở phía không xa, lồng ngực cậu hãy còn phập phồng dữ dội, gặp gió đêm, tình cảm rừng rực cũng theo đó tuôn trào.


Cậu dừng bước trên bậc thềm, nhìn về phía người nào đó đang ẩn mình trong bóng đêm, định bụng điều chỉnh hô hấp trở lại bình thường.
Đường Thác không quay về kí túc, trên người cậu còn đang mặc quần short rộng thùng thình, thêm cả chiếc T-shirt màu trắng đã giặt đến biến dạng.

Hôm nay gió khá lớn, áo T-shirt bị gió thổi lệch về một bên, bên còn lại thì dính chặt lấy người cậu, phác họa đường cong thắt lưng đẹp đẽ của thiếu niên.
“Chạy vội thế làm gì hả?” Nói đoạn, Đường Tự dụi tắt điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay vào thùng rác bên cạnh, ánh mắt của anh trong cả quá trình đều khóa chặt lấy gương mặt của Đường Thác, một giây cũng không dời đi.
Anh nhìn thấy đầu vai Đường Thác theo nhịp thở mà rung động, hai má hồng hồng, nương theo ánh đèn trước cửa tòa kí túc thậm chí còn thấy được giọt mồ hôi lóng lánh, kèm thêm cả cái nhìn mãnh liệt về phía bên này của cậu.
Đường Tự đứng nguyên tại chỗ, mỉm cười chầm chậm dang hai tay về phía Đường Thác.
Đường Thác sựng người trong hai giây, ngay sau đó cậu sải bước xuống bậc thềm, chạy qua nhào vào cái ôm ấy.
Anh thích ở giữa bóng đêm ôm lấy em, bởi lẽ bóng đêm nhu hòa, mà em lại dịu dàng quá đỗi.
Đường Thác bổ nhào vào lòng, Đường Tự bèn thu cánh tay siết chặt lấy cậu.

Cằm anh gác nhẹ lên mái tóc cậu, cảm nhận được nhiệt độ chỉ thuộc về một mình Đường Thác.

Cảnh tượng mới nãy Đường Thác chạy về phía anh đang không ngừng hiện hữu trong đầu, cảnh tượng ấy khiến anh không kìm được mà nghĩ, sau hơn bảy trăm email như đá chìm đáy bể ấy, khi đến bên anh Đường Thác của khi đó có tâm trạng gì, mà trước đó cậu phải nghĩ thế nào khi một mình nỗ lực trên con đường cô độc?
Ý nghĩ ấy chỉ cần xuất hiện là tim Đường Tự lập tức trở nên vỡ nát.
“Sao muộn vậy rồi mà anh còn qua đây?” Đường Thác vùi đầu hỏi.
“Nhớ em.” Đường Tự nói.
Vì quá nhớ, thế nên một buổi tối thôi anh cũng không đợi được.
Đại học Công nghệ lúc một giờ sáng đã chẳng còn bóng dáng ai, hai người ôm nhau một lúc rồi Đường Tự bỗng nhiên kéo Đường Thác ra phía sau tòa kí túc.

Giữa phía sau kí túc với tường rào của trường có ẩn một góc nhỏ, trừ mèo hoang ra thì ngày thường không ai để ý đến.
Bởi mới nãy đang xem phim kinh dị nên giờ nhìn thấy một mảnh tối om trước mắt, Đường Thác không khỏi có chút sợ hãi.
Đường Tự lại đi rất nhanh, Đường Thác bị anh kéo theo, bước chân cậu loạng choạng vấp phải hòn đá, cả người mất trọng tâm, ngã về phía Đường Tự.
Đường Tự nhanh lẹ đỡ lấy cậu, mượn lực của anh, Đường Thác vừa muốn đứng vững lại bị anh đột nhiên ấn lên tường.
Cái hôn nồng nhiệt tới nhanh như chớp làm Đường Thác một lần nữa mắc phải lỗi sai của kẻ “tay mơ”.

Từ đầu đến cuối cậu đều mở mắt, nhìn hàng mi bởi động tình mà run run của Đường Tự.
Trán chạm trán, hơi thở của Đường Tự phả lên chóp mũi của cậu, có hơi ngứa.

“Anh làm sao vậy?”
Đường Thác có chậm tiêu cỡ mấy cũng dễ dàng nhận ra vẻ kích động tối nay của Đường Tự.

Vốn cậu cũng đang miên man suy nghĩ rất nhiều, Đường Tự khác thường như thế lại càng khiến cậu lo lắng.

Trực giác mách bảo có chuyện gì đó đã xảy ra mà cậu không biết, nghĩ đến đây, Đường Thác vội vã hỏi: “Có phải bố mẹ em…”
Lời còn chưa dứt bên tai đã truyền đến câu nói của Đường Tự, giữa bốn bề tịch mịch vừa rõ ràng lại vừa khiến lòng người rung động.
“Anh thích em.”
Đường Thác sửng sốt.
Đường Tự bưng lấy mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, tiếp tục nói: “Anh yêu em.”
“Sao… đột nhiên lại nói cái này.” Đường Tự bỗng nhiên bày tỏ làm đầu óc cậu mông lung, mặt Đường Thác bắt đầu nóng rực, cổ cũng rụt lại.
Đường Tự lại chẳng đáp lời cậu, lần này anh nối hai câu lại, bảo: “Anh yêu em, anh thích em.

Yêu em nhiều hơn anh nghĩ, thích em nhiều hơn anh tưởng.”
Gió đêm thổi loạn mái tóc của Đường Thác, một lọn tóc rủ trước trán cậu, che đi mất ánh mắt.
Đường Thác không rõ là chuyện gì, một màn bày tỏ kia của Đường Tự khiến cậu ngại ngùng, chẳng suy nghĩ được gì lặp lại câu hỏi vừa nãy.
Đường Tự giơ tay dịu dàng gạt lọn tóc trước trán của cậu ra, thấp giọng nói: “Chỉ là cảm giác anh thật thất bại.”
Thất bại?
Trong lòng Đường Thác, thất bại là từ vĩnh viễn không thể đặt bên cạnh Đường Tự.

Song lúc này nom vẻ mặt anh đúng thực có hơi uể oải, không giống như đùa.

Cậu chớp chớp mắt, cẩn thận hỏi: “Tại sao?”
Ánh mắt của Đường Thác dịu dàng quá đỗi, Đường Tự nhìn mà lòng muốn trân quý ánh mắt ấy cả đời, kể cả người cũng vậy.
Anh nhịn chua xót nở nụ cười, lại hôn cậu một cái.
“Lấy thầy làm gương, vậy mà lại để em nói tiếng yêu trước.”

Bình Luận (0)
Comment