Tu Vi Của Ta Toàn Bộ Nhờ Nhặt

Chương 1 - Chương 1: Nhặt, Cho Ta Nhặt, Nhặt Hết

Huyền Hoàng đại lục, Đông Hoang vực, Mang Hoang chi địa, Thanh Tiêu tông ngoại môn.

"Các ngươi tránh ra, ta đến trước !"

"Ngươi đánh rắm, ta ngồi đây từ tối hôm qua tới giờ !"

"Các ngươi bọn yếu gà, cút sang một bên !"

Theo một tiếng hét uy nghiêm vang lên, lúc này toàn trường liền lâm vào yên tĩnh.

Chỉ thấy một thanh niên kiêu căng bước lên trước, Hoàng Văn Thụ rất hưởng thụ cảm giác bị người làm tiêu điểm.

Hoàng Văn Thụ tu vi mặc dù không cao nhưng hắn có cái ca ca là nội môn trưởng lão, từ nhỏ hai huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau cho nên tình cảm rất thâm hậu.

Sao khi tiến vào nội môn ca ca của hắn dùng quyền lực của mình cung cấp tài nguyên cho hắn nhưng khó khăn lắm mới đạt tới vũ đồ tứ giai.

Ỷ vào có ca ca là nội môn Hoàng Văn Thụ cũng trở nên kiêu căng hơn dù có người nhìn hắn không vừa mắt nhưng lại không dám đắc tội hắn.

Bọn ngoại môn đệ tử liền đúng ở một bên im re, Hoàng Văn Thụ thấy thế không nói nhiều liền giơ quả đấm lên.

Tần Trường Minh chỉ cảm thấy cả người đau rát, hắn lúc này mới ý thức tới mình là bị một người đánh, hắn nội tâm có chút kinh sợ hô lớn," Ngươi làm gì, dừng tay, không dừng tay ta báo cảnh sát bắt ngươi ...aaa..!"

Nghe Tần Trường Minh lời nói, bọn đệ tử ngoại môn mặc dù không hiểu cảnh sát là ý gì nhưng nghe tới bắt ngươi thì đại khái hiểu lời hắn có ý gì.

Hoàng Văn Thụ không nhịn được khinh thường mở miệng nói," Ai dám bắt ta, chấp pháp đường sao, ngươi kêu a...này thì phản kháng...bắt ta này...!"

Hoàng Văn Thụ ra tay càng ác thêm một chút, quyền quyền thấu thịt làm Tần Trường Minh phun ra không ít dâm chua.

Tần Trường Minh đang lúc không hiểu chuyện gì xảy ra lúc một âm thanh cơ giới từ trong đầu truyền ra," Keng: Phát hiện 10 điểm tu vi có nhặt hay không !"

Nghe thấy âm thanh Tần Trường Minh vô ý thức la lên," Nhặt, cho ta nhặt, nhặt hết !"

Bị một cuống họng của Tần Trường Minh gào lên làm cho bọn đệ tử ngoại môn cảm thấy hắn có phải hay không bị đánh có chút điên rồi.

Hoàng Văn Thụ trào phúng châm chọc mở miệng nói," Ngươi cái phế vật này, mới bị ta đánh có mấy cái mà muốn điên rồi à, thật là bùn nhão không dính lên tường được !"

Những đệ tử ngoại môn cũng là một mặt hài hước nhìn cảnh này, mặc dù bọn họ không ưa nhìn Hoàng Văn Thụ khi dễ người khác nhưng lại rất không hiểu một trận sảng khoái từ dưới đáy lòng dân lên.

Chắc đây chính là bản tính của con người vốn có.

Tần Trường Minh chỉ thấy những chấm sáng lấp lánh ở dưới đất lúc này đột nhiên hướng tới hắn dũng mãnh lao tới.

Theo từng quang cầu dung nhập vào trong người, Tần Trường Minh chủ cảm thấy toàn thân một trận thoái mái, hắn cảm giác những có đánh của tên trước mắt này lực đạo giống như giảm bớt đi không ít.

Tần Trường Minh có thể nhìn thấy trước mặt giống như có một thanh tiến độ, mà phần cuối của nó là 100, nhìn vào thanh tiến độ hắn biết đã là 25 điểm tu vi.

Tần Trường Minh đại khái cũng biết tình trạng của mình bây giờ, trong đầu hắn lúc này có rất nhiều ký ức không thuộc về hắn bị hắn từng chút như xem phim lướt qua.

Thì ra đây là một phương huyền huyễn thế giới, con người có thể tu luyện mà hắn lúc này đúng là một tên ngoại môn đệ tử của Thanh Tiêu tông.

Chủ nhân của cổ thân thể này vì không chịu được những đệ tử khác đánh đập cho nên mới có hắn đứng ở chỗ này.

Không vì cái gì khác, chỉ vì trong tông môn có một cái quy định, mỗi tuần một lần trong ngày sẽ có người khiêu chiến một tên ngoại môn đệ tử khác.

Đương nhiên mỗi khi khiêu chiến xong cả hai bên ai chiến thắng thì người đó sẽ được 5 viên hạ phẩm linh thạch.

Mặc dù ít tới đáng thương nhưng thịt mũi dù sao cũng đỡ hơn không có.

Tần Trường Minh nói là khiếu chiến chứ thật ra đều bị xem như một cái bao cát cho những đệ tử khác luyện tay, nguyên chủ gia nhập Thanh Tiêu tông 3 năm mà chỉ mới vũ đồ nhị giai mà những đệ tử tới khiêu chiến hắn đều là tam cùng tứ giai.

Cũng may có một cái tin tức tốt, thật ra cũng không phải hắn bị xem như là bao cát.

Thời gian trôi qua, Hoàng Văn Thụ chỉ cảm thấy hai tay của mình tê dần, lực đạo cũng không như lúc đầu hung mãnh, hắn thở hồng hộc chống tay lên đầu gối thở.

Tần Trường Minh nhìn thanh tiến độ đã chạy tới 30 điểm thì cảm giác người đánh mình hình như dừng tay lại, hắn lúc này chỉ cảm giác có chút tiết nuối là chuyện gì xảy ra.

Hoàng Văn Thụ cảm giác hai tay mình truyền tới đau đớn thì cố giả ra mình đã đánh đủ mở miệng nói," Hôm nay tới đây thôi, còn lại liền giao cho các ngươi !"

Nói xong liền biến mất ở trong đám người, nhìn thấy tới lượt của mình, những đệ tử khác đều nhau nhau muốn tiến lên nhưng thoáng cái quá nhiều người.

Lúc này một tên tráng hán thừa cơ mọi người không chú ý liền vọt lên, thấy có người nhàu tới mình, Tần Trường Minh hai tay ôm đầu mặt cho tên tráng hán kia quyến đâm cước đá.

Ps/ sách mới cầu ủng hộ, nhớ thích trước khi rời khỏi, cầu một lớp đề cử, mm đọc truyện vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment