Tử Việt Lan San

Chương 24

24, Thổ lộ

Gia Cát một đường ôm Đoạn Tinh chạy về phòng, phân phó hạ nhân đi đốt lửa nấu nước tắm rồi viết phương thuốc cho Lạc Cẩm đi sắc, nhìn sắc mặt Đoạn Tinh đỏ bừng đôi môi khô nứt, Gia Cát đau lòng, đứng lên đi đến bàn rót nước thì nhìn thấy Lâm Hạo Phong đi tới.

“Ách…… Tiên sinh có cần giúp gì không?” Lâm Hạo Phong hỏi.

Gia Cát không để ý tới y, lắc đầu đi qua bên giường đem Đoạn Tinh nâng dậy thật cẩn thận đút nước cho hắn. Đoạn Tinh tuy rằng hôn mê nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng uống, không còn bộ dáng cợt nhã như ngày thường nữa, bệnh thở phập phồng. Gia Cát nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng.

Uống nước xong Gia Cát sờ sờ y phục Đoạn Tinh thấy còn ẩm ướt, vì vậy xắn tay áo muốn giúp Đoạn Tinh thay y phục, quay đầu lại thấy Lâm Hạo Phong còn đứng đó, Gia Cát nhíu mày hỏi:“Lâm đại ca có việc?”

“…… Không có.” Lâm Hạo Phong đang chăm chú nhìn bộ dáng Gia Cát giúp Đoạn Tinh uống nước, nghe Gia Cát hỏi y giật mình tỉnh lại.

“Ta muốn chữa bệnh cho Đoạn Đoạn, Lâm đại ca không có chuyện gì thì hãy về trước đi.” Gia Cát trừng y —– Đoạn Đoạn còn mặc y phục ướt đó.

Lâm Hạo Phong nhìn ra được Gia Cát mất hứng, dục tốc bất đạt đạo lý này mình hiểu cho nên đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.

Gia Cát cho người đem dục dũng vào, đưa Đoạn Tinh vào bồn giúp hắn tắm rửa lại nhìn thấy lòng bàn tay hắn máu me nhầy nhụa, Gia Cát bị hoảng sợ cúi đầu nhìn kỹ —– Là bị cương ngựa ma sát …… Người này rốt cuộc đã sốt ruột bao nhiêu mà đuổi theo a…… Gia Cát cảm thấy cái mũi có chút cay cay. Bởi vì thân thể Đoạn Tinh rất nặng cho nên Gia Cát không dám cho hắn ở trong nước lâu, tắm một chút rồi giúp hắn lau khô người ôm trở lại trên giường. Mở hành lý Đoạn Tinh ra Gia Cát há hốc mồm, y phục bên trong đều ướt sũng làm sao mặc a? Nghĩ nghĩ đành phải xoay người lấy y phục của mình thay cho hắn, tuy rằng nhỏ hơn nhưng cũng không còn biện pháp khác……

Đổi y phục xong Lạc Cẩm cũng sắc xong thuốc, bưng tới thì nhìn thấy Lâm Hạo Phong đứng canh ở cửa, Lạc Cẩm nhíu mày:“Ngươi đứng ở cửa phòng tiên sinh làm gì?”

Lâm Hạo Phong có chút xấu hổ, thở dài bước đi, trong lòng thầm mắng chính mình ma chướng bất thành.

Gia Cát nghe được tiếng nói nên đi ra, nhìn bóng dáng Lâm Hạo Phong lắc đầu, tiếp nhận chén thuốc đi vào đút cho Đoạn Tinh sau đó ở cạnh giường trông hắn. Lấy tay sờ trán hắn cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang từ từ trở lại bình thường, Gia Cát rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Trong ấn tượng của mình, tính tình Đoạn Tinh không lúc nào im lặng được, luôn khiến xung quanh gà bay chó sủa, miệng không buông tha ai nhưng đáy lòng thì rất thiện lương, đối với mỗi người đều rất tốt. Ở trong bảo nhiều chuyện lớn nhỏ lúc Bảo chủ không ở đó một mình hắn quản, còn mình trừ bỏ đọc sách xem bệnh cái gì cũng không làm, còn luôn đấu võ mồm với hắn. Đã quen tư thế Đoạn Tinh luôn gào rống, hiện tại nhìn hắn im lặng nằm nơi này Gia Cát có chút đau lòng, ngẫm nghĩ lại nhẹ nhàng cười, đùa dai lấy tay nhéo nhéo cái mũi hắn, Đoạn Tinh cau mày lắc đầu đem đầu chui vào trong chăn.

“A……” Gia Cát bật cười, thay hắn đem cái chăn che mặt kéo xuống, nhìn cơn sốt Đoạn Tinh có vẻ đã lui đi. Đoạn Tinh mặt nguyên bản đỏ bừng đã dần dần khôi phục thần sắc, mi mắt quật cường bị tóc mai che khuất, đôi mắt ngày thường luôn có thần sắc lúc này lại nhẹ nhàng nhắm chặt, sống mũi cao tuấn lãng, môi cong cong. Gia Cát phát hiện nguyên lai cũng có lúc Thiết Bút Ông không khoa trương, Đoạn Tinh thật sự là anh khí phong thần tuấn lãng.

“Tiên sinh.” Lạc Cẩm và Lãnh Tịch Chiếu đi tới nhìn thấy Gia Cát còn ngồi ở bên giường Đoạn Tinh, liền mở miệng nói:“Buổi trưa nên đi ăn cơm trước đã.”

Gia Cát lắc đầu nói:“Ta không đói bụng các ngươi đi đi, Đoạn Đoạn chút nữa tỉnh ta ở với hắn.”

“Cũng được.” Lạc Cẩm gật đầu đáp ứng:“Chúng ta ăn xong sẽ lại tìm tiên sinh.”

“Nhưng mà…… Ngô……” Lãnh Tịch Chiếu còn chưa kịp nói đã bị Lạc Cẩm bịt miệng tha đi.

“Mọt sách ngươi làm gì!” Lãnh Tịch Chiếu sau khi đi ra ngoài bất mãn trừng hắn:“Tiên sinh còn chưa có ăn cơm đâu!”

Lạc Cẩm vô cùng khinh bỉ liếc hắn một cái, nói:“Lúc Tiểu Cửu sinh bệnh ta cũng như vậy, ăn không vô! Ngươi suốt ngày chỉ biết đọc sách làm sao hiểu được !”

“Nhưng là……” Lãnh Tịch Chiếu buồn bực:“Lâm đại ca bên kia làm sao bây giờ?”

Lạc Cẩm lắc đầu:“Ta nào biết, bất quá thiên hạ lớn như vậy chờ duyên phận đến y sẽ tìm được một nửa của mình. Nhưng tuyệt đối không phải tiên sinh, tiên sinh nhất định phải ở cùng với Đoạn phó bảo chủ!”

Lãnh Tịch Chiếu ở phía sau nhíu mày nhớ bộ dáng thân thiết vừa rồi của Gia Cát, Lâm Hạo Phong lần này tiêu thật rồi!

Hai người đến nhà ăn thì nhìn thấy Lâm Hạo Phong đang đen mặt ngồi trên ghế, thấy chỉ có hai người bọn họ tiến vào tức giận nói:“Gia Cát đâu?”

“Tiên sinh nói…… Y không ăn cơm trưa.” Lãnh Tịch Chiếu thật cẩn thận mở miệng.

“Cái gì?” Lâm Hạo Phong đứng lên đi ra ngoài:“Hồ nháo cái gì, gầy như vậy còn không chịu ăn cơm! Ta đi tìm y!!”

“Làm sao bây giờ?” Lạc Cẩm khẩn trương.

Lãnh Tịch Chiếu bất đắc dĩ, nói:“Ta nào biết, giữ cũng không được, đi theo đi.”

Gia Cát thấy môi Đoạn Tinh vẫn còn khô nên muốn đút nước cho hắn thêm, vừa đứng lên lại cảm thấy bị người giữ chặt, cúi đầu nhìn thì thấy Đoạn Tinh tròn mắt cười với mình.

“Ngươi tỉnh?” Gia Cát mừng rỡ, đỡ hắn ngồi dậy hỏi:“Đã đói bụng chưa? Còn khó chịu không?”

Đoạn Tinh lắc đầu, đem Gia Cát ôm vào trong lòng.

“Nè……” Gia Cát lúng túng, nhẹ nhàng tránh ra nói:“Ta giúp ngươi lấy nước.”

“Đừng đi nữa được không?” Đoạn Tinh đặt cằm trên vai Gia Cát, giọng nói khàn khàn: “Chúng ta về Vân Sát Bảo, ta muốn ở cùng ngươi, nếu ngươi muốn giải sầu ta sẽ đi cùng ngươi.”

Gia Cát trong lòng cảm thấy ngọt ngào khóe miệng không tự chủ được cong lên, lại đột nhiên nghĩ tới một việc, tức giận đẩy Đoạn Tinh ra trừng hắn.

“Ngươi sao vậy? Không muốn?” Đoạn Tinh hoảng sợ, khẩn trương nói.

“Túi hương trong hành lý ngươi là gì?” Gia Cát chỉ trên bàn:“Khó coi như vậy khẳng định không phải là mua, nhìn ngươi xem như bảo bối đặt tận bên trong, là cô nương nhà ai tặng?” Gia Cát ngẫm lại lại bổ sung nói:“Cô nương nào mà tay chân vụng về!”

“Phốc……” Đoạn Tinh ở trên giường cười gập thắt lưng.

“Ngươi cười cái gì!” Gia Cát tiến lên túm hắn cả giận nói.

Đoạn Tinh ôm cổ hôn tóc y:“Ghen tị?”

“Ai mà rãnh đi ăn dấm chua của ngươi!” Gia Cát sốt ruột lại tránh không được, nghĩ rằng người này sao lực mạnh như vậy, đột nhiên nghe Đoạn Tinh ở bên tai nhỏ giọng nói:“Lời này nói cho ta nghe là được rồi, đừng để Bạch tỷ biết, sẽ tai nạn chết người .”

“A?” Gia Cát không kịp phản ứng ngẩng đầu nhìn Đoạn Tinh.

Đoạn Tinh lấy tay gõ trán y :“Là Bạch tỷ thêu, ta cũng không biết nàng bị cái gì kích thích, thời gian trước ngày nào cũng muốn học thêu hoa. Ta tìm ít nhất hai mươi tú nương lên núi dạy nàng kết quả là nàng thêu hơn hai mươi cái, cái nào cái nấy cũng khó coi, lại nhất quyết cho ta một cái, còn nói giữ một cái cho ngươi, cái của ngươi càng khó coi hơn!”

Tú nương……?…… Gia Cát đơ người —– Cô nương Đoạn Đoạn tìm lên núi là tú nương? Nói như vậy…… Mình chẳng phải là không công lưu lạc đầu xó chợ sao!!!

Buồn bực muốn đập đầu vào tường……

Đoạn Tinh nhìn y ngẩn người, vì vậy lén cơ hội chồm qua hôn lên trán y. Thấy Gia Cát không phản ứng…… Đoạn Tinh cười xấu xa, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, môi chậm rãi kề sát vào……

“Tiên sinh!” Cửa phòng đột nhiên bị phá mở, Đoạn Tinh khóe mắt liếc thấy, không quen, bất quá nhớ mang máng buổi sáng lúc mình ôm lấy Gia Cát người này sắc mặt tái xanh, nghĩ cũng biết…… Vì vậy Đoạn Tinh không thèm để ý tới tiếp tục hôn.

Lâm Hạo Phong sửng sốt, vừa bước vào cửa thì nhìn thấy Đoạn Tinh ngồi ở trên giường còn Gia Cát ngoan ngoãn để hắn ôm vào trong lòng, hai người đang hôn môi……

Lạc Cẩm và Lãnh Tịch Chiếu vội vàng chạy theo lúc nhìn thấy cũng choáng váng……

“A!” Gia Cát rốt cục phản ứng lại đẩy Đoạn Tinh ra chỉ vào hắn:“Ngươi dám chiếm tiện nghi của lão tử!” Vừa quay đầu lại thấy có ba người đứng trước cửa, vậy chẳng phải bị nhìn thấy hết rồi?…… Gia Cát tức giận đứng dậy đi ra ngoài.

“Đau đầu!” Đoạn Tinh tựa vào gối rên rỉ.

Gia Cát thả chậm cước bộ, Đoạn Đoạn đang sinh bệnh ni……

“Khó chịu!” Đoạn Tinh tiếp tục suy yếu.

Gia Cát đứng lại, bắt đầu do dự……

“Khụ khụ khụ khụ khụ……” Đoạn Tinh ho khan một trận.

Gia Cát quay đầu, nhanh chóng đem nước lên.

Đoạn Tinh cười meo meo uống nước, nhìn ra ngoài cửa:“Tiểu Lạc Lạc!”

“Phó Bảo chủ!” Lạc Cẩm cao hứng chạy tới ngồi xổm bên giường:“Ngươi còn khó chịu không?”

Đoạn Tinh lắc đầu, chỉ vào cửa nói:“Nhị vị này là ai, giới thiệu một chút!”

“Tại hạ Lãnh Tịch Chiếu.” Người của Vân Sát Bảo ai cũng bị đám nhân sĩ giang hồ nói như truyền thuyết, vị Đoạn phó bảo chủ này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nếu không phải sợ bị Lâm Hạo Phong làm thịt, Lãnh Tịch Chiếu thật sự rất muốn cùng Đoạn Tinh kết giao bằng hữu.

Lâm Hạo Phong tái mặt không nói lời nào, Gia Cát cảm thấy có chút không tự nhiên vì vậy lén liếc mắt nhìn Đoạn Tinh một cái, Đoạn Tinh cảm nhận được ánh mắt Gia Cát, hướng y cười cười nói:“Bằng hữu của ngươi?”

“Ân.” Gia Cát gật đầu nhỏ giọng nói:“Ngươi biết Trấn quốc tướng quân Lâm Hạo Dương đi? Y là ca ca của Lâm Hạo Dương, gọi là Lâm Hạo Phong.”

“Lâm huynh!” Đoạn Tình hướng y ôm quyền, cười tủm tỉm.

Lâm Hạo Phong hừ lạnh một tiếng sau đó quay đầu bỏ đi, Lãnh Tịch Chiếu vội vàng đuổi theo.

Lạc Cẩm nhíu mày:“Phó bảo chủ, ngươi phải đối tốt với tiên sinh a!”

Đoạn Tình chân thành gật đầu.

Gia Cát im lặng……

Chờ Lạc Cẩm đi khỏi Đoạn Tinh túm Gia Cát qua:“Cái tên Lâm Hạo Phong kia coi trọng ngươi ?”

Gia Cát trừng hắn:“Ngươi nói cái gì!”

“Ta chỉ biết!” Đoạn Tinh nghiến răng nghiến lợi:“Y đối với ngươi tâm hoài bất chính? Ân? Còn kẻ nào khác? Kẻ nào bước ra ta giết kẻ đó!”

Gia Cát dở khóc dở cười, nói:“Nói bậy bạ gì đó, Lâm đại ca làm người không xấu ngươi đừng khó xử y, chờ ngươi hết bệnh rồi chúng ta trở về Vân Sát Bảo, được không?”

Đoạn Tinh nhíu mày:“Vậy ngày mai đi! Ta không muốn y mỗi ngày nhìn thấy ngươi.”

“Ân.” Gia Cát ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Hạo Phong rất tốt nhưng mình đã có Đoạn Đoạn, có một trăm Lâm Hạo Phong cũng không đổi.

“Vậy….. Hôn một cái được không?” Đoạn Tinh thật cẩn thận hỏi. Nguồn :

Gia Cát cười, ngẩng đầu lên cắn cằm hắn.

Ngoài Ngự hoa viên, Lâm Hạo Dương bất đắc dĩ nhìn Lâm Hạo Phong xa xa đang nổi bão.

Hoa Thiên Lang đi lại vỗ vỗ Lâm Hạo Dương:“Ngươi muốn khuyên đại ca ngươi buông tay?”

“Ân.” Lâm Hạo Dương rầu rĩ :“Đại ca tính tình không tốt, từ nhỏ đến lớn coi trọng thứ gì thì nhất định phải lấy được đến tay mới an tâm, ta sợ y gặp chuyện không may.”

“Loại chuyện này khuyên không được.” Hoa Thiên Lang ôm Lâm Hạo Dương nói:“Đừng lo lắng, để cho y yên tĩnh một chút. Loại chuyện này chỉ có thể tự mình nghĩ thông, người bên ngoài càng khuyên càng loạn.”

Lâm Hạo Dương vẫn là không yên lòng, nhìn Lâm Hạo Phong trong lòng không biết phải làm sao —– Nhìn dáng vẻ của y sợ là thật sự đã phải lòng Gia Cát, nhưng người kia của Vân Sát Bảo cũng không phải tầm thường, đại ca lần này nên làm cái gì bây giờ……

Hoa Thiên Lang nhìn hắn ngẩn người, nắm chặt thời cơ trái cọ phải sỗ sàng……

Buổi tối cơm nước xong Gia Cát lại đi sắc dược cho Đoạn Tinh, lúc trở lại thì nhìn thấy Đoạn Tinh và Lạc Cẩm chụm đầu vào nhau thì thầm a thì thầm……

“Hai người đang làm cái gì!” Gia Cát nghi hoặc nói.

“Ách……” Lạc Cẩm hoảng sợ, đứng lên chạy ra ngoài: “Tiên sinh ta đi trước!”

“Ngươi nói ta cái gì!” Gia Cát trừng mắt với Đoạn Tinh.

Đoạn Tinh nhướng mày:“Chỉ hỏi một chút chuyện về Lâm đại thiếu gia kia thôi.”

Gia Cát không nói gì ngồi ở cạnh giường cúi đầu thổi thuốc.

“Sinh khí?” Đoạn Tinh khẩn trương nói:“Ta chỉ tò mò thôi không có ý khác……”

Gia Cát đút hắn uống thuốc, chân thành nói:“Lâm đại ca là người tốt, y đối với ta rất tốt ta rất cảm kích y. Nhưng ta cũng chỉ đem y trở thành đại ca mà thôi.”

Đoạn Tinh ngoan ngoãn uống thuốc xong, ôm Gia Cát cọ a cọ:“Chúng ta sáng mai liền xuất phát, đêm nay ta ôm ngươi ngủ được không?”

Gia Cát trừng hắn:“Không được!”

Đoạn Tinh thực ủy khuất:“Nhưng ta là bệnh nhân.”

“Ta cũng không phải thuốc!”

“Nhưng buổi tối nói không chừng ta sẽ đá chăn.”

“……”

“Được không?”

“……”

“Ta chỉ ôm ngươi thôi, không làm gì khác.”

“……”

“Đi mà đi mà~?”

“Ân.”

. : .
Bình Luận (0)
Comment