Tử Việt Lan San

Chương 50

50, Cố nhân

Lãnh Tịch Chiếu một đường chạy xuống núi, vừa lúc đi qua hội chùa, vì thế vui vẻ đi dạo xung quanh —– Bản thân là người Giang Nam, từ nhỏ lại lớn lên ở Thịnh Kinh, đây vẫn là lần đầu tiên đến Tây Bắc, liền cảm thấy mắt hình như không đủ dùng, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua về nhà, đông nhìn tây nhìn không bỏ qua thứ gì, chỉ là không nhìn đường, vì vậy liền đụng vào ngực một người.

Người bị đụng phải là một thanh niên nam tử hơn hai mươi tuổi, mặc cẩm y màu thiên thanh*, mi mục tuấn lãng, không giống người Trung Nguyên cho lắm, lúc này y nhìn thư sinh trước mắt bổ nhào vào trên người mình tay phải gắt gao nắm con hổ bằng vải, tay trái lại giơ một chuỗi thịt nướng, bộ dáng ngu ngốc khiến y không khỏi cười khẽ ra tiếng.

*xanh thẫm

Lãnh Tịch Chiếu bị đụng cái mũi cay cay, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn, nháy mắt mấy cái ngây người —– Người trước mắt vóc dáng cao, mũi thẳng, nụ cười ấm áp, trong con ngươi thế nhưng phiếm màu kim sắc nhàn nhạt, giống như có ánh mặt trời rơi vào trong mắt y.

“Uy, người bị đụng là ta, ngươi làm gì nhìn ta khóc?” Người nọ gõ cái ót Lãnh Tịch Chiếu một cái, nhìn bộ dáng hắn ngơ ngơ ngác ngác ngu ngốc mà dở khóc dở cười.

Lãnh Tịch Chiếu phản ứng lại, ngượng ngùng sờ sờ đầu:“A…… Đúng…… Đúng không…… Không dậy nổi.”

“A……” Người nọ cười lắc đầu, người nọ là ngốc tử. Cũng không rảnh trêu chọc hắn, vì thế dẫn theo tùy tùng xoay người rời đi, Lãnh Tịch Chiếu đứng tại chỗ, đầu óc có chút trống rỗng, xúc động không giải thích được, đợi khi phản ứng lại rồi, người nọ đã biến mất trong đám người, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, xoa xoa cái mũi vừa rồi bị đụng, rầu rĩ đi lên núi.

Vừa trở lại trong viện, đã bị Đoạn Tinh ngăn ở cửa xách bay ra ngoài:“Ngươi chạy đi đâu!!! Gia Cát tỉnh, y nói y không sao, ngươi đi xem y có phải thật sự không sao hay không!!”

“Đoạn Phó bảo chủ! Ta có thể tự đi……” Lãnh Tịch Chiếu bị hắn vứt lên vai, bụng cực kỳ đau, trong lòng kêu khổ không ngừng —— Hoàng Thượng cũng vậy Đoạn Tinh cũng thế, sao mấy người này thích khiêng người khác hơn là tự bước đi?

Trong phòng, Gia Cát đang tựa vào nệm bông dưỡng thần, thì thấy Đoạn Tinh khiêng Lãnh Tịch Chiếu bước vào, nhất thời dở khóc dở cười. Lãnh Tịch Chiếu thấy Gia Cát tỉnh, rất cao hứng, lúc bắt mạch cho Gia Cát lòng lại vô cùng kích động —– Thiên hạ đệ nhất thần y đó nha, ta cư nhiên được xem bệnh cho thần y, trong lòng luôn luôn nói phải bình tĩnh phải tình bĩnh, tay lại kiềm chế không được run run.

“Ngươi run run cái gì a?” Đoạn Tinh chấn động:“Y bị làm sao?”

“Không phải, tiên sinh không sao!” Lãnh Tịch Chiếu vội vàng giải thích:“Thật sự không sao, ta chỉ là…… kích động……”

Gia Cát nâng trán rất vô lực.

Đoạn Tinh liếc trắng mắt, bị hắn chọc đến tức cười.

Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt, cảm thấy mình rất mất mặt.

Đoạn Tinh lắc đầu, xuất ra một quyển sách đưa cho Lãnh Tịch Chiếu:“Nha, cầm xem đi, đây là bản chép tay « Dược Vương kinh » , cho ngươi.”

“A?…… Đa tạ Phó Bảo chủ!” Lãnh Tịch Chiếu nhận lấy sách, vui mừng hồn phi thiên.

“Tạ ta làm gì, muốn tạ thì tạ Gia Cát đi, y lúc trước là chép suốt ba ngày ba đêm mới chép xong cho ngươi.” Đoạn Tinh cười vỗ vỗ đầu hắn —– Người học y quả nhiên đều không giống nhau, lúc trước Gia Cát nhìn thấy « Dược Vương kinh » cũng là một bộ đức hạnh ngốc hề hề này.

“Đa tạ tiên sinh!” Lãnh Tịch Chiếu ôm sách vui mừng chạy ra ngoài.

Gia Cát nhìn bóng lưng Lãnh Tịch Chiếu tựa vào trên giường cười, Đoạn Tinh tiến tới cắn cái mũi y, hung dữ nhìn y.

“Được rồi, lần sau sẽ không.” Gia Cát thành thành thật thật nhận sai, lại có chút không cam lòng:“Cùng lắm thì lần sau ta không bao giờ cứu người nữa!”

Đoạn Tinh nắm quai hàm y, hung dữ mở miệng:“Lần sau mặc kệ ngươi cứu ai, ta phải đứng ở trước mặt ngươi trông chừng!”

“Ân.” Gia Cát ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào trong lòng Đoạn Tinh cọ cọ.

“Có đau không?” Đoạn Tinh đau lòng xoa xoa cổ tay y.

“Không đau.” Gia Cát lắc đầu:“Dược của Tịch Chiếu là Hồi Cương Tuyết Ngọc Cao, hàng năm chỉ tiến cống ba bình cho Thiên Lang Quốc, vết thương nhỏ này, một đêm là có thể kết vảy.”

“Này còn nói là vết thương nhỏ?!” Đoạn Tinh nghiến răng nghiến lợi, tâm nói chờ ngươi khỏe lại xem ta thu thập ngươi như thế nào!

Gia Cát cười cười, tiến tới liếm liếm hầu kết hắn, ở trên mặt hôn “Bẹp” một cái.

Đoạn Tinh nhìn người trong lòng ngẩng đầu nhìn mình, mắt chớp chớp vẻ mặt lấy lòng, nhất thời không biết làm sao, cười khổ bóp mũi y, tâm nói ngươi chỉ biết cứu người khác, lại không biết ta sẽ đau lòng.

Ba ngày sau, bên trong Vân Sát Bảo oanh động, mọi người đều từ sau núi chạy tới —– Hôm nay Đoạn phó bảo chủ cùng với Tiểu thiếu gia luận võ!!!

Thần Tử Việt ngồi ở trong trúc lâu bất đắc dĩ nhìn Đoạn Tinh:“Ai nói ta muốn luận võ với ngươi?”

Đoạn Tinh cười vô liêm sỉ, nghĩ thầm không như vậy sao có thể ép ngươi so chiêu cùng ta, vì thế cò kè mặc cả nói:“Chỉ ba trăm hiệp, như thế nào?”

“Ba trăm hiệp?” Thần Tử Việt nghe vậy mở to hai mắt:“Ngươi có thể tiếp Tiểu Hắc mấy chiêu?”

“Không đến mười chiêu.” Đoạn Tinh thành thành thật thật trả lời.

Thần Tử Việt dở khóc dở cười —– Vậy ngươi còn muốn tiếp ta ba trăm chiêu? Lại ngại sẽ đả kích hắn, nên tùy tay hỏi mượn Thừa ảnh Kiếm của Mộc Tiên Nhiên, đi theo Đoạn Tinh đến bãi đất trống, nhìn giáo chúng Vân Sát Bảo đứng xung quanh hưng trí bừng bừng, Thần Tử Việt cảm thấy mình giống như hầu tử đang bị người vây xem.

Đoạn Tinh trong lòng cũng không để ý, chiêu thứ nhất xuất thủ cố ý giảm đúng mực, nghĩ thầm ngàn vạn lần không được làm Tiểu Việt bị thương, kết quả sau mười chiêu hắn phát hiện mình lo lắng hoàn toàn dư thừa, theo lý mà nói Thần Tử Việt luyện Xích Viêm Tiên là hệ hỏa, vốn là không thể khống chế được Thừa Ảnh Kiếm hệ phong của Mộc Tiên Nhiên, nhưng nhìn hắn lúc này xuất thủ nhiều chiêu sắc bén, nước chảy mây trôi không một chút sơ hở, thiên mã hành không tiêu sái đến cực điểm. Đoạn Tinh không dám khinh thị nữa, thích thú toàn tâm toàn ý ra chiêu.

Khắp núi Vân Sát Bảo mọi người mắt thấy choáng váng —– Cứ tưởng rằng Tiểu thiếu gia chính là Bình hoa nhỏ trưởng thành tốt, không ngờ lại lợi hại như vậy a?

Gia Cát ở trong trúc lâu nhìn thân ảnh bạch y phía xa tung bay cười lắc đầu —– Xem ra mình ngày đó không nhìn lầm, Tiểu Việt quả nhiên là tuyệt thế cao thủ, tiểu tử kia rất biết giả bộ a, cư nhiên giấu diếm mọi người mười mấy năm. Dạ Lan San xoa xoa cằm nhíu mày —– Tiểu Việt lợi hại như vậy? Bạch Nhược Manh trợn mắt há hốc mồm —– Đây mới thật là Tiểu Việt? Hay là bị thứ gì bám vào người a…… Chỉ có Mộc Tiên Nhiên cực kỳ bi thương —– Thần Tử Việt nhìn qua so với mình càng thích hợp làm chủ nhân Thừa ảnh Kiếm hơn……

Sau một trăm chiêu, Thần Tử Việt phản thủ Nhất Kiếm Hoa, Thừa Ảnh Kiếm vững vàng dừng lại cách yết hầu Đoạn Tinh một tấc, Đoạn Tinh ủ rũ nhận thua, Thần Tử Việt chớp mắt mấy cái rất vô tội:“Là ngươi không nên so chiêu với ta ……”

“Cùng ta so một hồi!!” Dạ Lan San nhìn xem cao hứng, dứt khoát từ trên trúc lâu phi thân nhảy xuống đứng đối diện Thần Tử Việt, Đoạn Tinh thấy thế thức thời trở lại bên cạnh Gia Cát, xám xịt. Gia Cát nhịn cười an ủi xoa xoa đầu hắn:“Không sao mà, Tiểu Việt là nhi tử của Lão Bảo chủ, có thể tiếp hắn hơn một trăm đã không tệ.”

Đoạn tính buồn khổ, nghĩ thầm đó là do Tiểu Việt làm cho của ta…… Lòng hư vinh của ta bị quấy phá, nhưng cũng không nói ra khỏi miệng……

Thần Tử Việt bất đắc dĩ nhìn Dạ Lan San:“Ngươi xem náo nhiệt gì?”

“Chỉ một trăm chiêu!” Dạ Lan San thật lâu không gặp được đối thủ, giờ phút này hưng phấn đến đỏ mặt.

“Nhưng mà ta mệt quá……” Thần Tử Việt mếu máo, ủ rũ ủ rũ .

“……!!!” Dạ Lan San tuy nói muốn luận võ, nhưng càng đau lòng Thần Tử Việt, đành phải bỏ cuộc, quay đầu định đi về, lại cảm thấy cổ chợt lạnh.

“Ha ha, ngươi ngay cả một chiêu cũng không tiếp được!” Thần Tử Việt đắc ý dào dạt rút Thừa ảnh Kiếm trên cổ Dạ Lan San về.

Dạ Lan San nắm quyền nghiến răng nghiến lợi.

Mọi người ồn ào, Bảo chủ trúng mỹ nhân kế……!!

Lâm Hạo Dương đứng xa xa nhàn nhạt cười, có chút hâm mộ —– Có thể vô ưu vô lự như vậy, thật tốt.

Lãnh Tịch Chiếu vỗ vai của hắn:“Nhân các hữu mệnh, ngươi cùng Hoàng Thượng, cũng có điểm làm cho bọn họ hâm mộ.”

Lâm Hạo Dương bị nhìn thấu tâm sự, có chút đỏ mặt, nhưng không phản bác, suy nghĩ một chút, hỏi Lãnh Tịch Chiếu:“Ta nghe Gia Cát tiên sinh nói ta nửa tháng có thể phục hồi như cũ, tại sao ngươi nói phải hai tháng?”

“Ách……!!” Lãnh Tịch Chiếu nghẹn lời, nghĩ thầm ta không phải sợ ngươi chạy sao, ta mà để ngươi biến mất, mười cái đầu cũng không đủ cho Hoàng Thượng chém ……

“Ta không sao, cứ nơi này mãi cũng không tốt, chúng ta trở về đi.” Lâm Hạo Dương chân thành nói.

“Trở về?” Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt đưa đám —– Ngươi nếu nửa đường bỏ trốn làm sao ta bắt được ngươi.

“Ta hồi cung, không đi đâu khác.” Lâm Hạo Dương vỗ vai của hắn.

Lãnh Tịch Chiếu mừng rỡ:“A? Ngươi không tức giận ?”

Lâm Hạo Dương cười cười, xoay người đi về —– Ngày đó nghe những lời Lãnh Tịch Chiếu nói, suy nghĩ thật lâu, những năm qua Hoa Thiên Lang đối với mình quan tâm từng ly từng tí, có những chuyện, dù tổn thương nhau như thế nào, cũng không đổi được cũng không thể quên được. Nếu nói muốn bỏ là bỏ, thì đó không thể gọi là yêu.

Sáng sớm hôm sau, Dạ Lan San khi tỉnh lại luyến tiếc rời giường, ôm Thần Tử Việt sờ sờ lại cọ cọ, mắt thấy sắp thành công, đột nhiên nghe thủ vệ báo lại, nói là Tây Đằng Lâm đã muốn đến chân núi, cầu kiến Thần Tử Việt.

“Ân? Đến rất nhanh nha.” Thần Tử Việt từ trong lòng hắn chui ra, chỉnh chỉnh y phục xuất môn.

Dạ Lan San bị gạt ở một bên, trong lòng một trận âu hỏa —– Lúc nào tới không tới!!

Thần Tử Việt xuống núi, thì thấy Tây Đằng Lâm đứng ở cửa khẩu, cho nên cười nghênh đón.

“Tiểu thiếu gia.” Tây Đằng Lâm cung kính cúi đầu.

“Ngươi gọi ta Tử Việt là được rồi, cái gì Tiểu thiếu gia.” Thần Tử Việt cau mày phất tay với hắn.

Tây Đằng Lâm bị chọc cười, chân thành nói:“Ngày đó tại hạ thất lễ, sau khi trở về phụ thân mới nói cho ta biết, nếu không phải năm đó có Thần lão Bảo chủ đại lực tương trợ, Phụ vương cũng không thể trọng chấn gia tộc Tây Đằng, hôm nay ta đến, là cố ý tạ lỗi với Tiểu thiếu gia.”

“Đó là chuyện giữa cha ngươi cùng cha ta, liên quan gì đến ta và ngươi?” Thần Tử Việt nghiêng đầu cười híp mắt:“Lên núi đi, ngươi đi một đường cũng mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơi một chút.”

Tây Đằng Lâm nhìn bóng lưng có vẻ nhỏ yếu của Thần Tử Việt, mỉm cười, đuổi theo đi song song với hắn.

Đến Phòng nghị sự, đám người Dạ Lan San đã đến đông đủ, Tây Đằng gia tộc tuy nói vài năm gần đây không tranh quyền thế nhạt giang hồ, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, năm đó Tây Đằng Vương uy chấn cả Tây Bắc, cho dù hôm nay như vầy cũng có định lực chấn nhiếp. Tây Đằng Lâm là Vương tử xuất sắc đứng đầu Tây Đằng gia tộc, nếu đích thân đến Vân Sát Bảo, đương nhiên xem là đại sự, cấp bậc lễ nghĩa dù sao cũng phải làm chu toàn .

Tây Đằng Lâm tiến vào hai tay ôm quyền, hướng Dạ Lan San nói:“Dạ Bảo chủ.”

“Di? Ngươi biết Tiểu Hắc?” Thần Tử Việt kỳ quái nhìn hắn.

Tây Đằng Lâm buông tay:“Không biết, nhưng là bằng cảm giác, thiên hạ đệ nhất nên ứng với bộ dáng này.”

Đoạn Tinh đứng ở một bên trong lòng trợn trắng, nghĩ rằng tên này vỗ mông ngựa, thành tinh ……

Dạ Lan San cười, nói:“Không biết hôm nay Tam vương tử đại giá quang lâm, có gì muốn làm sao?”

“Lần trước mạo phạm Tiểu thiếu gia, ta phụng mệnh Phụ vương, đến Vân Sát Bảo đưa chút lễ vật tạ lỗi.” Tây Đằng Lâm hướng bên ngoài phất tay, lập tức có thủ hạ nâng hai cái rương lớn đến.

Rương thứ nhất thùng mở ra, là vàng bạc châu báu tràn đầy, Đoạn Tinh khinh thường bĩu môi —– Thiết…… Có ta ở, Vân Sát Bảo sẽ thiếu tiền sao? Tục tằng!

“Nha!!!” Không đợi Đoạn Tinh ghét bỏ xong, Thần Tử Việt đã nhìn ra môn đạo, kích động nhào lên:“ Những cái này là của phụ thân nha, Thiên Tàm Kim Ty nhuyễn giáp, Thâm Hải Mặc Châu, Thiên La Bích Ngọc…… Oa, còn có bình Nam Dương Phỉ Thúy, lúc nhỏ ta thích nhất cái này nhưng phụ thân không cho ta động…… Huyết San Hô? Ha ha ha ha…… Di? Cái này cũng rất đẹp, cũng là của phụ thân sao?”

“Những thứ này đều là của Thần Lão Bảo chủ năm đem đánh cược, bại bởi gia phụ .” Tây Đằng Lâm cười nói:“Lão Bảo chủ trăm trận trăm thắng, chẳng qua là lúc cá cược, may mắn không cao.”

“Lâm Lâm ngươi rất đáng yêu !” Thần Tử Việt trông mong nhìn Tây Đằng Lâm:“Những thứ này đều cho ta ?”

……!! Lâm lâm??!! Tây Đằng Lâm khóe miệng co rút, nhưng nhìn vẻ mặt cao hứng của Thần Tử Việt, vẫn kiên trì chấp nhận xưng hô này, khiêu mi nói:“Đương nhiên, những thứ này vốn là của Thần Lão Bảo chủ gì đó, vật quy nguyên chủ mà thôi.”

Thần Tử Việt vui vẻ, ở trong rương trái lật phải kiểm bất diệc nhạc hồ.

Dạ Lan San trong lòng chua chua —– Lâm Lâm?!! Đáng yêu?!!

Rương thứ hai mở ra, bên trong là mười mấy cái hộp nhỏ, hương dược lượn lờ bay ra, Gia Cát theo thói quen ngửi ngửi, nét kinh hỉ chậm rãi lấp đầy mặt.

“Những thứ này đều là dược liệu chỉ có ở Tây Đằng, nghe nói Gia Cát tiên sinh là thần y, Phụ vương liền cố ý bảo ta đem theo, nếu không để trong cung Tây Đằng mà không dùng, chỉ uổng cho thứ tốt.” Tây Đằng Lâm cười mỉm nhìn Gia Cát.

Gia Cát nghe vậy vui đến sắp nhảy dựng lên, hoa đào trong mắt như có nước đảo a đảo:“Đa tạ Tam vương tử, nhìn cước bộ thân thể ngươi có chút hư nhược, hẳn là khí hậu không quen đi? Buổi tối ta chưng thuốc bổ cho ngươi uống, coi như là đa tạ ngươi.”

Tây Đằng Lâm mỉm cười gật gật đầu:“Làm phiền tiên sinh .”

Đoạn Tinh nghe vậy thiếu chút nữa tức khí, quay đầu cùng Dạ Lan San liếc nhau —– Tiểu tử này rất biết thu mua lòng người a ~!!!!

“Đúng rồi, Bạch phó Bảo chủ đâu? Ta có một vị cố giao* nghe ta muốn đến Vân Sát Bảo, cố ý nhờ ta đưa cho Bạch phó Bảo chủ một vật. Tây Đằng Lâm trái phải nhìn.

*bạn thâm giao

“Bạch tỷ cùng Nhiên Nhiên ở dưới núi rồi, đại khái buổi tối mới trở về.” Thần Tử Việt híu mày:“Cố nhân? Có phải họ Đông Phương hay không?”

“Tiểu thiếu gia biết Đông Phương huynh?” Tây Đằng Lâm có chút kinh ngạc.

“A? Thật sự là tên Đông Phương Khiêm kia?” Gia Cát nghe vậy mở to mắt, chợt cắn răng oán hận nói:“Nguyên lai hắn không chết a?”

“Còn dám tới trêu chọc Bạch tỷ? Hắn ở đâu? Ta đi phế hắn!!” Thần Tử Việt xắn xắn tay áo muốn xông ra ngoài, bị Dạ Lan San một phen túm trụ, dở khóc dở cười nói:“Hai ngươi đừng náo loạn được không?”

Tây Đằng Lâm cùng Đoạn Tinh không rõ trạng huống*, xoa đầu mắt to trừng mắt nhỏ.

*tình huống, tình trạng

“Cái kia…… Đông Phương cùng chư vị từng có quan hệ?” Tây Đằng Lâm thật cẩn thận mở miệng.

Thần Tử Việt ngồi ở ghế trên hầm hừ căm tức nhìn Tây Đằng Lâm:“Hắn chính là tên vương bát đản! Năm đó mạc danh kỳ diệu không cáo không biệt, hại Bạch tỷ thương tâm nhiều năm như vậy, thật vất vả mới quên mất hắn, bây giờ sao lại âm hồn không tán tìm đến Bạch tỷ?”

Tây Đằng Lâm nhìn vẻ mặt tức giận của Thần Tử Việt khóe miệng co rút:“Tiểu thiếu gia, ta chỉ là tới giúp đỡ thôi, ngươi trừng ta làm gì, ta cái gì cũng không biết a…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dạ Lan San lắc đầu:“Nhất thời nói không rõ, Tam vương tử về phòng nghỉ ngơi trước đi, chuyện này trước tiên đừng nói cho Bạch tỷ, chờ chúng ta thử dò xét thái độ của nàng rồi hãy nói.”

Tây Đằng Lâm mờ mịt, cũng chỉ đành gật đầu đáp ứng.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thấy Tây Đằng Lâm đi rồi, Đoạn Tinh vội vàng giữ chặt Gia Cát hỏi —– Mình lên núi trễ, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Gia Cát nháy mắt mấy cái:“Chính là loại kịch mà người ta thường xuyên hát, tiểu thư nhà giàu yêu công tử bần hàn, chính là không nghĩ tới công tử này là kẻ đáng khinh bỉ mà thôi.”

“Có thể giải thích cặn kẽ một chút không?” Đoạn Tinh quen tính kéo Gia Cát vào trong lòng, tay xoa bóp mặt y, bóp xong mới phản ứng lại —– Xung quanh còn có một đống người……!!

“A! Ngươi làm gì!” Mặt Gia Cát “phừng” một cái đỏ bừng, tránh khỏi Đoạn Tinh trừng hắn, quay đầu đi ra ngoài.

Dạ Lan San nhìn trời, Thần Tử Việt nhìn đất, thủ vệ trong phòng một đám nghẹn đến phát run —– Không thể cười a, trăm ngàn lần không thể cười a……

Đoạn Tinh đuổi theo, ra cửa không đến mười bước đã nghe thấy trong phòng tuôn ra một trận cười kinh thiên động địa, người xung quanh bị hoảng sợ —– Có chuyện gì mà cao hứng thành như vậy?

. : .
Bình Luận (0)
Comment