59, Mối hận cũTrong Đồng La Trấn, Dạ Lan San sau khi rửa mặt xong liền leo lên giường ôm Thần Tử Việt cọ cọ.
“Mệt……” Thần Tử Việt lười biếng chui vào lòng Dạ Lan San, chụp lấy móng vuốt đang sờ loạn của y:“Ngủ!”
Dạ Lan San ôm bảo bối nhà mình cắn a cắn:“Việt Việt chúng ta trở về liền thành thân được không?”
Thần Tử Việt vô lực nhìn y:“Ngươi đã hỏi ta rất nhiều lần ……”
“Tiểu Việt chúng ta làm đi……” Dạ Lan San lại muốn hôn hôn, trên mặt viết bốn chữ to —– Dục Cầu Bất Mãn……
Thần Tử Việt nhìn hai mắt tỏa sáng lấp lánh của y, bất đắc dĩ thỏa hiệp, để y tùy tiện ôm hôn vuốt ve nhẹ sờ xoa niết, trước cái này cái này, sau đó cái kia cái kia.
Sáng ngày hôm sau, Dạ Lan San mở mắt nhìn Thần Tử Việt còn đang ngủ lén lút xuống giường mặc y phục, vừa mới chuẩn bị chuồn ra cửa chợt nghe Thần Tử Việt nằm trên giường chậm rãi mở miệng:“Ta đói bụng……”
“Ân ân ân, ta xuống dưới gọi thức ăn cho ngươi ngay.” Dạ Lan San lập tức xoay người chạy về giường ngồi khom lưng xuống:“Phải có hồn đồn nhân tôm Tiểu Việt Việt chúng ta thích nhất, còn có thịt bò cuốn, điểm tâm phải có hạch đào cùng bánh hạnh nhân, có muốn ăn thêm chút cháo không?”
“Ta đi không nổi……” Thần Tử Việt thanh âm u oán.
“Ta bưng lên ta bưng lên!” Dạ Lan San chột dạ đuối lý trốn đi, tối hôm qua làm quá phận, lúc sau Tiểu Việt Việt khóc đến hảo đáng thương nha, nhưng mình chính là dừng không được, Tiểu Việt vốn đã là mỹ nhân, càng khóc nhìn càng đẹp, càng nhìn hắn khóc cầu xin tha lại càng muốn hung hăng khi dễ hắn, vì thế y liền theo cảm tính hung hăng khi dễ một phen……
Thần Tử Việt ghé vào trên giường khụt khịt, xoa xoa cái eo nhỏ, đau đến nhe răng nhếch miệng lại không xử được Tiểu Hắc, tức tối ôm gối đầu cắn a cắn.
Dạ Lan San gọi người đưa điểm tâm sáng với nước ấm đến, trước tiên giúp hắn rửa mặt rồi bưng cháo ngồi ở cạnh giường cười làm lành:“Ngoan, ngồi dậy ăn chút đi.”
“Thắt lưng đau, dậy không nổi……” Thần Tử Việt nghiến từng câu từng chữ.
“Ta ôm ngươi.” Dạ Lan San vô cùng chân chó đỡ hắn ngồi dựa lên đầu giường, cầm cháo đút hắn ăn.
Thần Tử Việt ngậm miệng vẻ mặt u oán, không ăn cũng không nói chuyện.
“Cái kia, tối qua là ta không đúng……” Dạ Lan San chủ động thừa nhận sai lầm.
……
“Sau này không bao giờ… nữa…”
……
“Nếu không ngươi đánh ta xả giận?”
……
“Vậy phạt ta ba ngày không được chạm vào ngươi được không?”
……
“Nếu không năm ngày?”
……
“Mười ngày? Nửa tháng? Một tháng không thể hơn nữa!!”
……
“Cái kia……” Dạ Lan San rốt cục bất đắc dĩ đầu hàng:“Nếu không lần sau ta cho ngươi ở trên……” Còn chưa nói xong, đã thấy Thần Tử Việt vẻ mặt thực hiện được gian kế cười toe toét, nhất thời hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình……
“Chính ngươi nói nha, không được đổi ý!” Thần Tử Việt đạt được mục đích, vì thế miệng cười hắc hắc, muốn ăn thịt bò cuốn, muốn ăn điểm nhỏ còn muốn ăn hồn đồn, dưỡng tinh thần khi dễ Tiểu Hắc a!
Dạ Lan San nhìn bộ dáng Thần Tử Việt hoan hô nhảy nhót, tay cầm thìa có chút run rẩy……
“Bảo chủ!” Ngoài cửa có người gọi:“Hôm nay Hoàng Thượng phái quan viên đến, người khi nào thì đi gặp hắn?”
Dạ Lan San đỡ Thần Tử Việt nằm xuống xong, hôn nhẹ cái mũi nhỏ của hắn:“Ta xử lý chuyện xong sẽ trở lại, trưa ta nói Gia Cát đưa đồ ăn cho ngươi, được không?”
Thần Tử Việt gật gật đầu, nhìn Dạ Lan San rời khỏi xong lại nhắm mắt ngủ tiếp, hắn nằm mơ thấy mình đang áp Tiểu Hắc, hảo vui vẻ a hảo vui vẻ. Ngủ được một hai canh giờ sau thì giật mình tỉnh giấc vì thấy hơi khát, cho nên cắn răng cử động đứng lên, ôm mông nhỏ đến cạnh bàn uống nước, tay cầm ấm trà còn chưa kịp đổ ra đã cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám, gân mạch trên người mơ hồ đi ngược chiều, trong lòng thầm nghĩ không ổn, nâng chưởng muốn vận khí chữa thương lại ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Đến trưa, Gia Cát cầm khay thức ăn lên lầu gõ cửa, gõ hồi lâu cũng không có người ra mở trong lòng âm thầm lắc đầu, Bảo chủ cũng quá không tiết chế đi, đã làm Tiểu Việt mệt thành cái dạng gì rồi. Tự đẩy cửa đi vào thì vô cùng hoảng sợ, Tiểu Việt nằm trên mặt đất sắc mặt tái nhợt, trên mặt đất là một vũng máu đen, hoảng loạn nhanh chóng đem hắn ôm lên giường, nâng tay xem mạch thì thấy nội lực trong cơ thể Thần Tử Việt cực kỳ hỗn loạn, tim đập yếu ớt cơ hồ không nghe thấy, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán. Chạy về phòng lấy ngân châm trát huyệt vị của hắn, đem nội lực hắn ép trở về, nhìn hắn hô hấp dần dần bình thường, thần trí cũng chậm rãi khôi phục Gia Cát mới xem như nhẹ nhàng thở ra.
“Đa tạ ngươi.” Thần Tử Việt chớp mắt, suy yếu cười cười với y.
Gia Cát lắc đầu:“Ta không thể giúp ngươi dấu diếm nữa.”
“Ta còn bao lâu?” Thần Tử Việt túm tay áo Gia Cát hỏi.
Gia Cát nghe vậy mũi chua xót, lấy tay xoa xoa đầu hắn:“Nghĩ cái gì đó, không sao đâu, nội thương của ngươi nhất định sẽ chữa được.”
Thần Tử Việt cười cười, chậm rãi ngồi dậy dựa vào giường:“Ta sẽ không để Tiểu Hắc giúp ta chữa thương, ta không muốn y mạo hiểm mạng sống, ngươi giúp ta dấu thêm một lúc nữa được không?”
Gia Cát thở dài, tay kéo hắn ôm vào lòng:“Ta cứu người nhiều như vậy, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp khác cứu ngươi, trừ bỏ cách trao đổi nội lực với Bảo chủ nhất định còn có biện pháp khác.”
Thần Tử Việt gật gật đầu, trong lòng cười khổ một tiếng.
Gia Cát giúp hắn nằm xuống, trở về phòng định mang dược đến thì phát hiện đã hết, cho nên xuất môn đến dược quán mua về, đi được một lúc thì thấy phía trước có một đám khất cái đang đánh nhau, không khỏi nhớ tới chuyện trước đây Đoạn Đoạn bị người ta đánh, liền bước qua ngăn cản.
“Này.” Gia Cát vỗ vỗ một tên khất cái, vừa định mở miệng khuyên thì thấy người nọ nghiêng đầu, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, trong lòng đã biết không hay, còn chưa tới kịp phản ứng đã bị người lấy đao kê ở thắt lưng.
“Tiên sinh đi theo chúng ta một chuyến đi.” Người nọ đè thấp thanh âm âm hiểm cười.
Gia Cát biết mình quá mức sơ ý, đây hẻm nhỏ, lúc này cũng không có bao nhiêu người đi đường, hơn nữa chung quanh còn có một vòng khất cái, kèm hai bên người của mình võ công cũng tuyệt đối không kém, nếu mạnh mẽ phản kháng chịu thiệt chỉ có chính mình, bất đắc dĩ đành phải đi theo bọn họ lên một chiếc xe ngựa, chờ tìm thời cơ đào thoát.
Xe ngựa chạy một đường ra ngoại thành, Gia Cát miệng bị bịt kín, hai tay cột vào phía sau dựa vào trong xe ngựa, nhìn người trước mặt đang nhìn mình chằm chằm. Đang tính toán đào tẩu như thế nào thì cảm thấy xe ngựa bị xốc mạnh một cái, trở tay không kịp thiếu chút nữa ngã ra ngoài, người phía sau thấy thế liền kéo y về, hung hăng ném vào trong xe:“Đừng có giở trò!”
Đầu Gia Cát đập mạnh lên thành xe, hôn mê bất tỉnh.
“Ngươi làm gì? Mau dẫn ngựa của ngươi đi đi!” Tên mã phu bất mãn nhìn Tử y nhân trước mắt.
Đoạn Tinh cũng thật bất đắc dĩ nhìn Giao Lộ Tử của mình, đang yên đang lành tự dưng chạy tới cản trước xe ngựa người ta, vì vậy lấy tay vỗ vỗ lưng nó:“Tiểu Tử đi thôi, đừng cản đường người ta.”
Giao Lộ Tử nguyên là “Chiêu lăng lục tuấn” tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử. Tuy tốc độ không nhanh bằng Ô Vân Đạp Tuyết của Dạ Lan San, nhưng sự bền bỉ và linh tính cũng là hạng nhất, lúc này nó ngửi được một mùi dược thảo quen thuộc từ trong xe ngựa truyền ra, nó không ngừng lấy đuôi quét Đoạn Tinh —– Gia Cát ở trong xe!!
Đoạn Tinh xù lông, bản thân đang sốt ruột muốn nhanh vào thành tìm Gia Cát mà con ngựa này hôm nay lại phát điên, cứ đứng đó không có chút ý tứ dịch chuyển nào, nhướng mày, một tay đặt lên bụng nó vận nội công nâng Giao Lộ Tử sang đường nhỏ bên cạnh, cười cười hướng mã phu tạ lỗi:“Huynh đài thật ngại quá.”
Tên mã phu lắc lắc đầu vô cùng ngạc nhiên, nội lực người này cũng không khỏi quá tốt đi? Còn chưa kịp phản ứng đã nghe trong xe ngựa truyền đến tiếng ho khan, liền tỉnh táo lại, vội vàng đánh xe chạy đi.
Giao Lộ Tử liều mạng muốn đuổi theo lại bị Đoạn Tinh đánh vào đầu một cái:“Nháo đủ chưa!”
Giao Lộ Tử quay đầu, bất mãn nhe răng há mồm với Đoạn Tinh —– Ngươi ngốc a!
“Có đi hay không?” Đoạn Tinh kéo nó lại:“Không đi ngày mai ta liền đem ngươi đi bán!”
Giao Lộ Tử nghẹn khuất —– Ta là vì cứu tức phụ ngươi, ngươi rống cái gì mà rống! Giận dỗi đi theo Đoạn Tinh, nghĩ cho ngươi hối hận chết luôn!
Đã đến Đồng La Trấn nhưng Giao Lộ Tử vẫn cứ quay đầu lại nhìn, có một tiểu quán bên trái bày bán Hạnh nhân đường, lúc còn ở Vân Sát Bảo đây là món Gia Cát thích đút cho nó ăn nhất, theo Đoạn Tinh nhiều năm như vậy nhưng người chiếu cố nó lại luôn là Gia Cát…… Cho nên nó quyết tâm quay đầu, chở Đoạn Tinh ra ngoại thành cấp tốc đuổi theo.
“Uy, ngươi làm gì!” Đoạn Tinh hoảng sợ, con ngựa này thật sự điên rồi? Vừa định thu dây cương thì thấy Giao Lộ Tử quay đầu hung hăng trừng mình, trong lòng sửng sốt —– Nó muốn đưa mình đi đâu?
Gia Cát mơ mơ màng màng, chỉ cảm giác được mình đang nằm trên mặt đấy, thật lâu sau mới tỉnh táo lại, mở to mắt nhìn người ngồi phía trước, là một trung niên nam tử bộ dáng khoảng bốn năm mươi tuổi, bụng phệ lại xấu xí, hình như có chút quen mắt……
“Thiên Sư, người ngài muốn tìm có phải là y?” Diệp Ô đại đương gia núi Ngọc Diện cúi đầu hành lễ với người nọ.
�
“Nga, đúng là y, giống hệt như cha y lúc còn trẻ.” Người nọ vuốt cằm cười.
“Vậy giải dược……” Diệp Ô khúm núm.
“Ta sẽ sai người đưa cho các ngươi .” Người nọ phất tay:“Đi xuống đi.”
Đợi cho mọi người trong phòng đi hết, người nọ đi lên ngồi ngồi xổm trước mặt Gia Cát:“Nhàn chất, còn nhớ rõ ta không?”
Trong đầu Gia Cát hiện lên một đoạn ký ức, một cái tên thốt ra:“Hồ Ngạo?”
Hồ Ngạo cười lạnh gật đầu:“Đúng vậy, xem ra ngươi còn nhớ rõ ta a.”
“Ngươi muốn làm gì?” Gia Cát giãy dụa ngồi dậy nhìn thẳng hắn.
“Ngươi nói ta muốn làm gì?” Hồ Ngạo hung tợn nhìn Gia Cát:“Mười năm trước cha ngươi hại ta nhà tan cửa nát , hôm nay ta sẽ cho ngươi trả nợ thay hắn!”
“Nếu không phải ngươi có ý đồ mưu phản phụ thân cũng sẽ không liên kết với quan phủ. Trước đó phụ thân đã khuyên ngươi bao nhiêu lần, là do ngươi khư khư cố chấp.” Gia Cát lắc đầu:“Huống chi Hồ Tiêu là do hắn không cẩn thận rơi xuống vực, cùng phụ thân ta có quan hệ gì?”
“Nếu không phải cha ngươi cùng một giuộc với quan phủ, Tiêu Nhi sao có thể đang yên đang lành mà rơi xuống vực? Ta muốn làm Hoàng đế có gì sai, hắn không muốn làm thì thôi, hắn có tư cách gì đến ngăn cản ta?” Hồ Ngạo hai mắt đỏ bừng, kế hoạch năm đó hắn tỉ mỉ bày ra bị Gia Cát sơn trang phá hoại, toàn tộc bị trảm thủ lưu đày, đứa con trai duy nhất thì rơi xuống vực mà chết, bản thân liều mạng mới có thể đào thoát đến Mạc Bắc làm mưu thần mấy năm, đợi bao nhiêu năm rồi mới có cơ hội báo thù Thiên Lang Quốc, không ngờ rằng tên Gia Luật Thanh là kỳ tài Mạc Bắc lại mạc danh kỳ diệu bại trận trở về, bản thân lại phải mai danh ẩn tích trở về Thiên Lang Quốc, thật vất vả tìm được Dư Phương nhưng lại một lần nữa chưa kịp khởi sự đã bị áp chế, dã tâm khi còn trẻ dần dần tiêu tan, nay chỉ còn lại cừu hận:“Cha ngươi năm đó ngăn cản ta, ngươi hiện tại cũng đến ngăn cản ta, người của Gia Cát sơn trang trời sinh chính là đối nghịch với ta có phải hay không?”
Gia Cát nhìn Hồ Ngạo không thể nói lý trước mắt, giận dữ nói:“Phụ thân xem ngươi là hảo bằng hữu, hắn cũng không phải không cứu ngươi, là do ngươi khư khư cố chấp vì muốn làm Hoàng Thượng mà năm đó ngươi không tiếc cấu kết ma đạo, bao nhiêu người bị dã tâm của ngươi làm cho nhà tan cửa nát, ngươi có từng nghĩ cho bọn họ?”
“Ngươi giống y như cha ngươi, nhanh mồm nhanh miệng.” Hồ Ngạo thẹn quá hóa giận, bộ mặt dữ tợn kéo Gia Cát dậy hung hăng đánh một chưởng:“Con ta đã chết, hắn từ nhỏ đã thích ngươi, ngươi xuống đó bồi nó đi!”
Gia Cát cảm thấy ngực từng trận đau đớn, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, cắn răng căm tức nhìn Hồ Ngạo:“Tiểu Tiêu thật đáng thương, chính vì có người cha ngươi, bằng không hắn cũng sẽ không chết!”
Hồ Ngạo cười thảm thiết:“Tiểu Tiêu thật là đáng thương, ta muốn toàn bộ dòng họ Gia Cát nhà ngươi cũng đáng thương như Hồ gia ta.”
Nhìn tay phải hắn ngưng tụ nội lực, Gia Cát nhắm mắt, tay trái gắt gao nắm lấy con mèo nhỏ Đoạn Tinh tặng cho y, trong lòng đao như dao cắt, giờ y mới biết chết kỳ thật cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là biết sau khi mình chết sẽ có người bởi vì mình mà thương tâm khổ sở, sống không bằng chết.
Trong đầu Hồ Ngạo hiện lên rất nhiều hình ảnh, không chút nghĩ ngợi nâng tay giáng xuống đầu Gia Cát, bỗng dưng cửa truyền đến một tiếng nổ, chỉ cảm thấy cánh tay phải chợt lạnh, hoảng sợ nhìn cánh tay rời khỏi thân thể của mình rơi thật mạnh xuống đất, còn chưa kịp phản ứng ngực đã bị đao phong xé rách, mang theo cừu hận cùng không cam lòng mà sa vào hắc ám vĩnh viễn, trước đó hắn chỉ kịp nhìn thấy trong mảnh huyết vụ một Tử y thanh niên màu mắt đỏ tươi chấp đao đứng đó.
Đoạn Tinh một tay chấp đao đứng ở cửa, trong lòng hoảng sợ cực độ, may mắn Tiểu Tử xông vào đây, nếu không chậm một chút nữa thôi hắn cả đời cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Gia Cát nhìn Đoạn Tinh đứng sững sờ cười ra nước mắt, đa tạ ngươi, mỗi lần ta gặp nguy hiểm ngươi đều có thể xuất hiện đúng lúc như vậy.
“Đoạn Đoạn.” Gia Cát nhỏ giọng gọi hắn.
Đoạn Tinh phản ứng lại, kéo người ôm vào trong lòng, tay run rẩy lau vết máu bên khóe môi y:“Ngươi…… sao rồi?”
Gia Cát lắc đầu, tay xoa xoa hai má Đoạn Tinh:“Sao ngươi lại tới đây?”
“Bạch tỷ đã trở về nên ta liền chạy tới .” Thanh âm Đoạn Tinh có chút nghẹn ngào.
Gia Cát khóe môi cong lên, lau nước mắt cho hắn:“Mỗi lần ngươi cứu ta là mỗi lần ngươi khóc.”
“Lần sau đến lượt ta bị thương, ngươi khóc được không.” Đoạn Tinh ngay cả hô hấp cũng thấy đau:“Cảnh tượng như vầy ta không muốn nhìn thấy lần thứ ba .”
“Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Gia Cát dúi đầu vào lòng hắn:“Trở về thôi, Tiểu Việt bọn họ sẽ sốt ruột.”
. : .