Tứ Vương Phi

Chương 20


Sau khi thay lên mình một bộ y phục màu xanh ngọc cùng chiếc áo choàng ngoài.

Lê Tịch Tuyết cùng Vũ Đông Phương và Tư Nhiệm đi nhẹ tới phía của sau của phủ để tránh không làm kinh động tới người trong phủ.
Ba người cũng không ngờ lại bị một nha hoàn đang đi gom rác nhìn thấy.

Nha hoàn đó thấy ba người lặng lẽ lẻn đi liền đứng nép chốn trong một góc khuất thở cũng không dám thở mạnh.
Sau khi tới cửa sau của phủ Lê Tịch Tuyết ngồi một mình trên xe ngựa một mạch đi tới Tứ vương phủ.
Còn Vũ Đông Phương cùng với Tư Nhiệm vừa rồi có chút ngượng ngùng nên không ngồi cùng xe ngựa với nàng mà trực tiếp dùng kinh công nhảy lên từng nóc nhà bay theo hướng cùng theo phía xe ngựa đi tới tứ vương phủ.
Xe ngựa đi gấp gáp Lê Tịch Tuyết ngồi bên trong bụng dạ sốc nảy muốn nôn hết cơm ăn bữa tối ra ngoài.

Cũng may là buổi tối nàng không có thói quen ăn nhiều nên nín nhịn để mình nhịn các cơn buồn nôn đang cuồn cuộn trong bụng mình.
Sau một khắc xe ngựa đang sốc nảy lao nhanh trên đường cuối cùng cũng dừng lại.
Lê Tịch Tuyết lao nhanh ra khỏi xe rồi chạy lại phía bên đường nôn chút nước chè trong miệng ra.

Miệng nàng không ngừng mắng:
- Đúng là muốn làm chết ta mà.

Thấy Lê Tịch Tuyết đang nôn ở bên đường Vũ Đông Phương hơi có chút kinh hãi.

Còn Tư Nhiệm thì bình tĩnh hơn đi chậm tới phía Lê Tịch Tuyết quan tâm hỏi:
- Lê cô nương có sao không?
Lê Tịch Tuyết không vì vậy mà mất mặt nàng liền đứng thẳng xua tay về phía Tư Nhiệm, giọng nói mang phần trách móc.
- Dừng lại đó đi,ta không sao lần sau nếu tới tìm ta thì tìm sớm một chút, để xe ngựa đi chậm một chút.

Mỗi lần như này thật kiến ta tổn thọ.
Nói song Lê Tịch Tuyết đi về hướng cổng phủ lại không thấy hai người kia đi lên phía trước dẫn đường.

Nàng liền rồi quay lại gằn giọng nói với ngũ hoàng tử và Tư Nhiệm:
- Còn không mau chỉ đường, để ta tự mò đường hay sao?
Vũ Đông Phương lúc ấy mới đi nhanh lên phía cổng đi vào trong tứ vươn phủ.

Tiếp theo là Lê Tịch Tuyết cuối cùng là Tư Nhiệm.
Bước vào trong Lê Tịch Tuyết thoáng chút hơi lạnh nơi sống lưng, trong này im ắng, âm và tĩnh mịch quá.

Đi một quãng xa rồi mà cũng không có mấy người hầu hạ hay một gia đinh nào đi lại.


Lê Tịch Tuyết thoáng rùng mình rồi tự an ủi bản thân có lẽ là do trời muộn rồi.
Dưới ánh đèn mờ nhạt của những đèn lồ ng treo thưa thớt trên cây cột bên đường đi.Lê Tịch Tuyết thầm đoán có lẽ đây như là hoa viên trong phủ vì Mùi hương hoa hồng tú cầu sen lẫn mùi hoa Diệp Bạch luôn phảng phất quanh mũi nàng.
Lê Tịch Tuyết khẽ chau mày nói:
- Ngày mai giúp ta nhổ hết những nhành cây của hoa Diệp Bạch đi.
Chưa để Vũ Đông Phương nói gì Tư Nhiệm liền tò mò hỏi:
- Ta thấy mùi hương hoa Diệp Bạch có thể áp chế trùng độc không để nó nổi điên mà chạy loạn trong cơ thể tứ vương gia.
Lê Tịch Tuyết hừ lạnh nói:
- Diệp Bạch vốn mang tính hàn, mà hàn độc trong người của tứ vương gia rõ dàng mạnh gấp mấy lần trùng độc.

Vậy mà ngươi chỉ cần quan tâm tới trùng độc còn hàn độc thì không.

Hẳn nào mỗi lần đứng cạnh tứ vương gia ta đều thấy khí lạnh xung quanh.
Tư Nhiệm thoáng chút ngưỡng mộ Lê Tịch Tuyết, nàng ta chưa từng xem qua mạch cho tứ vương gia vậy mà chỉ cần nhìn và ngửi đã có thể đoán ra tứ vương mắc bệnh gì.

Thân là thái y lâu năm như hắn quả thấy mình thật thảm bại.
Đi qua một khuôn viên nữa, tới gần cửa một phòng lớn mùi thảo dược nồng nặc bay vào mũi Lê Tịch Tuyết khiến nàng nheo mũi lại.

Đoán trừng nơi này chính là nơi Vũ Mặc Hàn ngâm thảo dược cùng trị thương.
Ảnh Nhất thấy bên ngoài có tiếng động liền mở nhẹ cửa cung kính khom người hành lễ.
- Tham kiếm Ngũ hoàng tử, Lê tiểu thư.
Lê Tịch Tuyết gật đầu hỏi:
- Vương gia ở trong sao?
Ảnh Nhất nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng phía ngoài nhìn thẳng đối diện vào trong những cuốn sách giấy cùng những cuốn sách gỗ đặt ngay ngắn trên kệ tủ.

Hẳn đây cũng là thư phòng của tứ vương gia, mà thư phòng là nơi không phải nàng thích là có thể vào.

Lê Tịch Tuyết nhẹ nhìn ngũ hoàng tử rồi hỏi:
- Ta vào được chứ?
Vũ Đông Phương vội vàng trả lời rồi bước nhanh vào trong.
- Được...được.

Tịch Tuyết cô nương mời vào trong.
Lê Tịch Tuyết nhẹ bước vào trong, nhìn bên trong phòng sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng còn vô cùng sạch sẽ.


Lê Tịch Tuyết nghe hơi thở nhẹ nhẹ, đều đều trên giường đoán hẳn là tứ vương gia.
Lê Tịch Tuyết không quá gấp gáp mà điềm nhiên đi về phía giường nhìn thấy khuôn mặt hơi tím đen, có chút hốc hác tâm nàng không hiểu sao lại thấy nhói đau trong lòng.
Lê Tịch Tuyết thản nhiên ngồi luôn xuống bên giường chạm nhẹ lên cổ tay Vũ Mặc Hàn.
Thấy cánh tay hắn nóng rát liền rút mạnh tay lại gằn giọng nói:
- Tứ vương gia phát sốt từ khi nào.
Tư Nhiệm thấy vậy liền kinh ngạc đi tới bên cạnh giường tay hắn chạm nhẹ lên chán Vũ Mặc Hàn rồi nói với Lê Tịch Tuyết:
- Khi nãy trước khi ta tới tìm cô nương tứ vương gia thân nhiệt vẫn bình thường.

Chắc chắn vừa rồi mới phát sốt.
Lê Tịch Tuyết cởi nhẹ áo trên thân thể Vũ Mặc Hàn ra chậm chậm nhìn quanh một vòng thân thể hắn.
Ảnh Nhất đứng cạnh định ngăn lại liền bị ngũ hoàng tử bịp miệng ngăn lại.

Tỏ ý để mặc cho Lê Tịch Tuyết xem bệnh cho Vũ Mặc Hàn.
Lê Tịch Tuyết nhìn kĩ thấy phía trước mặt và thân thể không có gì bất thường,nàng nhẹ kéo ống quần của Vũ Mặc Hàn lên xem qua hai bên đùi của hắn.
Cả ba người ngũ hoàng tử, Tư Nhiệm cùng Ảnh Nhất tất cả đều thất kinh.

Không ngờ nữ tử trước mặt này không một chút e dè mà cởi y phục trên người của nam nhân khác còn cởi trước mặt rất nhiều người như vậy.
Lê Tịch Tuyết khó hiểu nhìn kĩ một lượt, lại sờ lên phía mạch đập ở cổ của Vũ Mặc Hàn mày hơi nhăn lại nói với ba người đứng cạnh đó:
- Mau tới giúp ta lật người tứ vương gia nằm sấp xuống.
Sau đó Lê Tịch Tuyết đứng dậy đi về phía Tư Nhiệm nói nhỏ:
- Ngân châm của ngươi mau cho người đi ngâm qua bằng nước muối pha thêm chút cây cỏ tranh.

Tư Nhiệm gật đầu lấy bộ kim trâm để trên tủ rồi tự mình đi làm theo các bước mà Lê Tịch Tuyết vừa nói.
Còn Ngũ hoàng tử thì cùng Ảnh Nhất nhanh chóng đi lên trước giường một người nhấc phía trên đầu, một người nhấc phía dưới chân.
Vì thân hình Vũ Mặc Hàn rất vạm vỡ nên hai người Vũ Đông Phương Và Ảnh Nhất cũng rất vất vả.
Ngoài cửa quản gia của tứ vương phủ Phó Ngư cũng nhanh chóng đi vào, hành lễ nhẹ với Lê Tịch Tuyết rồi liền tới giúp Vũ Đông Phương và Ảnh Nhất.
Lê Tịch Tuyết đứng bên cạnh nhẹ nói:
- Một người giúp ta cởi hết y phục trên người tứ vương gia ra.
Ba người ngạc nhiên nhìn về phía Lê Tịch Tuyết, cởi hết y phục ra vậy vương gia, nếu vương gia tỉnh dậy thì tất cả sẽ song chuyện.

Từ trước đến nay vương gia đã không thích ai tiếp xúc với thân thể chứ đừng nói là cởi y phục.
Lê Tịch Tuyết ho nhẹ rồi nói:
- Để lại chiếc quần còn cởi hết ra đi.


Nếu không thì ta không thể giúp gì được rồi.
Thấy tình hình cấp bách không ai bảo ai tất cả đều vừa nhấc nhẹ nhàng, tai vừa cởi chiếc áo bên trên trên người Vũ Mặc Hàn ra.
Sau khi Vũ Mặc Hàn nằm sấp xuống yên ổn,Lê Tịch Tuyết mắt có chút kinh hãi nhìn bả vai bên trái của hắn.

Một vết lõm dưới da thịt đã thâm đen, nhìn cũng đoán ra nơi này hẳn là nơi trùng độc chui vào.
Lê Tịch Tuyết bước tới bên giường ngồi xuống tay ấn nhẹ lên bên cạnh chỗ vết thương.

Chỉ thấy bả vai Vũ Mặc Hàn co cúm lại, hẳn rất đau đớn.
Vừa lúc này Tư Nhiệm đưa kim trâm tới bên giường.
Lê Tịch Tuyết không nhìn Tư Nhiệm mà chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Vương gia bị trùng độc vào cơ thể từ khi nào?
Tư Nhiệm nhìn vết thương tím bầm càng ngày càng lan rộng, trong lòng gấp gáp nói:
- Ta cũng không biết? Vết thương càng ngày càng lan rộng rồi.

Lê cô nương cô mau mau tìm cách đi.
Lê Tịch Tuyết trừng mắt giận dữ nhìn Tư Nhiệm nói:
- Ngươi là thái y kiểu gì vậy? Trùng độc vào cơ thể từ khi nào ngươi cũng không biết, thời gian này trùng độc đang ở giai đoạn nào ngươi cũng không biết.

Vậy ta cũng không hiểu thời gian qua vương gia giữ ngươi ở bên cạnh có tác dùng gì.
Tư Nhiệm càng ngày càng thấy mình thảm hại, mắt cũng rất ngưỡng mộ nhìn Lê Tịch Tuyết ấp úng nói:
- Ta..

Ta...
Lê Tịch Tuyết mở hộp kim trâm đặt trước mặt ra, mùi cỏ tranh nhẹ nhẹ đưa lên mũi.

Nhìn qua những chiếc trâm đã thấy rất tinh xảo cùng quý giá.

Sau này nếu được chọn nàng nhất định chọn bộ này.
Lê Tịch Tuyết lạnh nhạt đâm một trâm vào phía sau gáy trái, lại thêm một trâm vào cách vết thương hai đốt ngón tay.

Thêm ba trâm trên đầu vào các huyệt quan trọng.
Sau khi thực thi trâm song Lê Tịch Tuyết mới thở nhẹ ra nói:
- Vương gia trúng trùng độc này là trùng kén đôi, hẳn thời gian này một kén nữa đã tới kinh thành rồi.

Cho nên kén trùng trong người tứ vương gia mới âm trầm như vậy.

Bốn người Tư Nhiệm, ngũ hoàng tử, Ảnh Nhất cùng Phó Ngư tất cả đều ngạc nhiên khi nghe những lời của Lê Tịch Tuyết.
Tư Nhiệm thắc mắc hỏi:
- Vậy làm có phải chỉ cần biết kén kia ở đâu là có thể giải được trùng độc hay không?
Lê Tịch Tuyết lắc đầu tay lại nhẹ thêm một trâm nữa gần miệng vết thương của Vũ Mặc Hàn, giọng nói hơi trầm trầm:

- Không hẳn, người hạ trùng độc trên người tứ vương gia hẳn là có liên quan tới người hạ hàn độc.

Người này rất thông minh vì biết trùng độc mệnh hỏa khắc chế với Hàn độc nếu chúng ta giải Hàn độc trước vậy thì trùng độc sẽ bùng phát khiến cả người vương gia thành hỏa mà chết.

Còn nếu dẫn dụ trùng độc đi rồi hàn độc tràn vào tim phổi mà tứ vương gia cũng sẽ bị hàn độc hành hạ cho tới chết.
Tất cả bốn người càng kinh hãi hơn nhìn Lê Tịch Tuyết, không biết nàng ấy là thần thánh phương nào.

Mà chỉ cần xem qua một chút đã đoán được hết các loại độc trên người vương gia.
Ngũ Hoàng tử đi lên phía giường tò mò nói lớn:
- Vậy mỗi lần tứ ca ta đều phát độc đến đau đớn là sao?
Lê Tịch Tuyết mi tâm nheo lại đưa tay lên phía Vũ Đông Phương ra hiệu cho hắn im lặng.

Nàng điềm nhiên nói:
- Đương nhiên vì nó là trùng kén nên mỗi lần nó ủ và phá kén sẽ rất đau đớn.
Thấy vết thương nhúc nhích lại chảy máu đen ra, Lê Tịch Tuyết đứng bật dậy thu hết trâm trên người Vũ Mặc Hàn rồi quay về phía bốn người đang đứng gấp gáp nói:
- Mau..

mau..

kén trùng song song với tứ vương gia đang ở gần đây.
Lúc này cả ba người quản gia, Ảnh Nhất và Ngũ hoàng tử mới bay nhanh ra hướng cửa sổ đuổi theo bóng đen đang lao nhanh đi.
Lê Tịch Tuyết phất tay với Tư Nhiệm nói:
- Mau mau giúp vương gia ngồi dậy.
Tư Nhiệm cùng Lê Tịch nhanh chóng đỡ người Vũ Mặc Hàn ngồi dậy, vừa hay hắn ho mạnh ra mấy ngụm máu đen ra ngoài.

Ánh mắt hắn nhẹ mở nhìn về phía Lê Tịch Tuyết trước mặt môi khẽ nở nụ cười rồi lại nhắm lại.
Lê Tịch Tuyết sờ một huyệt trên cổ Vũ Mặc Hàn sau đó thở nhẹ một hơi ra hiệu cho Tư Nhiệm hạ hắn xuống.
Tư Nhiệm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vừa rồi hắn cũng thấy mạch của vương gia đập đều hơn và khỏe hơn.

Ánh mắt hắn sau đó lại thay đổi có chút buồn khi thấy Vũ Mặc Hàn tỉnh lại còn cười nhẹ với nàng.

Phải chăng là hắn đã không còn cơ hội nào nữa rồi.
Lê Tịch Tuyết nhẹ lau vết máu trên miệng Vũ Mặc Hàn vừa ôn nhu lau vừa nói với Tư Nhiệm:
- Vương gia tạm thời đã ổn định, còn tỉnh hay không còn phải nhờ vào hắn.

Bây giờ ngươi cho người lấy nước nóng cùng thảo dược mọi khi vẫn ngâm cơ thể cho vương gia để ngài ấy ngâm đi.
Tư Nhiệm xua đi suy nghĩ trong đầu rồi gật đầu quay người rời đi.
Lê Tịch Tuyết nhìn khuôn mặt đã bớt thâm tím của Vũ Mặc Hàn thì thở nhẹ.

Bản thân không hiểu sao lại thấy hắn không có chút hung ác nào như người ngoài vẫn đồn thổi..

Bình Luận (0)
Comment