Tù Xuân Sơn - Khúc Tiểu Khúc

Chương 28

Mùng chín tháng chín, ngày Trùng Dương.

Hôm nay cũng là sinh thần của Thích Bạch Thương.

Từ sáng sớm, Thích Bạch Thương đã tựa mình bên khung cửa sổ của noãn các, ngóng trông ra sân viện.

Đáng tiếc, mãi cho đến khi người trong phủ đến báo, giục nàng chuẩn bị đến Vãn Phong Uyển của An phủ dự yến tiệc Lưu Thương Khúc Thủy, thứ nàng mong chờ vẫn chưa tới.

"Cô nương, người đừng đợi nữa, nếu trưởng công tử có tin tức gửi về, chúng nô tỳ chắc chắn sẽ nhận được đầu tiên." Liên Kiều biết tâm sự của nàng, vừa giúp nàng thắt lại áo khoác, vừa an ủi.

"Nhưng... Thôi, hôm nay các ngươi đều không cần đi cùng ta."

Sự bất an trong lòng Thích Bạch Thương càng lúc càng lớn, nàng dặn dò hai người: "Liên Kiều, ngươi đến Phi Y Lâu hỏi thăm một chút, xem lần này tuần sát sứ đi Triệu Nam tra án dọc đường có gặp phải chuyện gì không, càng tỉ mỉ càng tốt."

Nàng lại quay sang Tử Tô: "Ngươi cầm theo ấn tín của huynh trưởng, đến Đại Lý Tự, hỏi thăm vị đồng liêu thân thiết của huynh ấy là Đại Lý Tự thiếu khanh Tiêu Thế Minh, xem vụ án bên Kỳ Châu đã có tiến triển gì báo về chưa."

"Nhưng mà cô nương, nếu nô tỳ và Tử Tô đều ra ngoài làm việc, vậy người một mình đi dự tiệc sao được ạ?"

"Không cần lo lắng, hôm nay ta lại không đi một mình. Huống chi, đến An phủ rồi, mang theo các ngươi cũng không tiện hành sự."

Thích Bạch Thương chậm rãi nói xong, giao tín vật cho Tử Tô, rồi mới theo gia nhân đang chờ ngoài cửa đi ra khỏi viện.

Hôm nay đến Vãn Phong Uyển của An gia dự tiệc, Thích Uyển Nhi đã cố ý mời nàng đi chung một xe.

Thích Nghiên Dung từ chối hảo ý của Uyển Nhi, xe ngựa của nàng ta đi theo sau xe của Thích Uyển Nhi. Một trước một sau, hai cỗ xe đi qua con đường lát đá xanh trước cửa chính Quốc công phủ, tiếng vó ngựa vang lên lanh lảnh như tiếng chuông đồng buổi sớm.

Trong xe ngựa ngoài hai tỷ muội ra, chỉ có nha hoàn thân cận của Thích Uyển Nhi là Vân Khước. Không có người ngoài, Thích Uyển Nhi liền khẽ giọng hỏi thẳng: "Hôm qua a tỷ nói, yến tiệc Trùng Dương hôm nay, tỷ có cách giúp ta tránh mặt Chinh Dương Công chúa, không biết là cách gì?"

"Đơn giản thôi." Đôi mắt Thích Bạch Thương ánh lên ý cười nhàn nhạt, "Cái này, và cái này."

"Dạ?"

Thích Uyển Nhi khó hiểu nhìn sang.

Chỉ thấy Thích Bạch Thương lấy ra chiếc mũ có rèm che mà các nàng phải đội khi dự tiệc, cùng với chiếc vòng tay mà mấy ngày trước nàng đã tặng cho a tỷ.

"Ý của a tỷ là..."

"Nếu người trong An phủ đến tìm, ta sẽ giả làm muội. Vóc dáng hai ta tương tự, đội mũ có rèm che vào, đủ để lấy giả đánh thật, chắc chắn khiến bọn họ không phân biệt được."

Thích Uyển Nhi ngẩn người: "Vậy thì muội có thể tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi, đi gặp..."

Trong mắt nàng chợt ánh lên niềm vui khôn xiết, nhưng rồi lại nhận ra điều gì đó, vội lắc đầu: "Không được không được, lỡ như Chinh Dương Công chúa thật sự không có ý tốt, chẳng phải sẽ hại a tỷ sao?"

"Sao nào, ta lại không phải tiểu nha đầu ngốc nghếch như muội, thứ gì cũng cho vào miệng," Thích Bạch Thương nhớ lại vụ việc Hồ cơ hạ độc lần trước mà vẫn còn thấy sợ, liền điểm nhẹ vào chóp mũi Thích Uyển Nhi, "Những gì a tỷ từng dạy muội về cách nhận biết độc dược qua sắc, hương, vị, ta thấy muội đã quên sạch rồi."

"A tỷ..."

Thích Uyển Nhi mặt đỏ bừng, né tránh, "Có Vân Khước ở đây nữa."

"Được rồi," Thích Bạch Thương chậm rãi kéo dài giọng, mỉm cười, "Không trêu muội nữa. An nguy của ta, muội không cần lo lắng. Hơn nữa chuyện hôm nay, ta cũng không hoàn toàn là vì muội."

"Dạ?" Thích Uyển Nhi khó hiểu ngẩng đầu.

"Sau vụ án đầu độc ở Lang Viên lần trước, ta đã nói với muội, loại độc đó lai lịch không nhỏ, hẳn là được tinh luyện từ một loại thảo dược hiếm thấy trên đời. Nếu thật sự là Chinh Dương Công chúa hạ độc, khả năng rất lớn là độc dược đến từ An phủ. Ta vốn muốn đến hậu viện An gia tìm hiểu cho ra nhẽ, chỉ tiếc là không có cơ hội."

Thích Uyển Nhi lo lắng hỏi: "Có nguy hiểm quá không, hay là để muội đi cùng a tỷ?"

"Dẫn theo tiểu nha đầu đi đường bằng cũng vấp ngã như muội, lỡ bị người ta truy đuổi, ta còn phải cõng muội chạy nữa à? Thế chẳng phải càng thêm một phần nguy hiểm sao." Thích Bạch Thương trêu chọc nàng.

Sắc đỏ vừa tan trên má Thích Uyển Nhi lại ửng lên, nàng ấy giả vờ hờn dỗi: "A tỷ."

"Ngoài ra, ta còn có một vài việc riêng cần làm."

Thích Bạch Thương khựng lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút lạnh đi, rồi khi nàng quay đầu lại, vẻ lười biếng và nụ cười đã che lấp tất cả, "Mượn thân phận của muội, ta càng dễ tùy cơ ứng biến hơn."

"Vậy được ạ."

Thích Uyển Nhi khẽ gật đầu, tự tay đeo chiếc vòng ngọc kia lên cho Thích Bạch Thương.

"Vậy hôm nay, đành phiền a tỷ."

Để tổ chức yến tiệc Lưu Thương Khúc Thủy lần này, An phủ đã đặc biệt mở một cửa hông ở Vãn Phong Uyển để khách khứa qua lại.

Các công tử tiểu thư của các phủ khi ra vào cửa này, mỗi người đều sẽ nhận một thẻ gỗ nhỏ có khắc tên họ của mình để đeo bên hông. Trước khi vào cửa, nam tử nhận một nhành lá lan, nữ tử nhận một nhành lá trúc, sau khi khai yến có thể tặng cho nhau.

Không ít người có lẽ là lần đầu tham gia một yến tiệc mới lạ như vậy, nên tụm năm tụm ba, cười nói rộn rã.

Chỉ là đến lượt Thích Bạch Thương, nàng vừa báo tên của Uyển Nhi, hai nữ tỳ phát thẻ gỗ và cành lan trúc liền nhìn nhau.

"Thì ra là Thích nhị cô nương," một nữ tỳ đeo thẻ gỗ cho nàng, nữ tỳ còn lại thì từ trong giỏ đựng những cành lan và lá trúc đã được sắp xếp gọn gàng, lấy ra một cành riêng, "Đây là của ngài ạ."

Thích Bạch Thương đang đội chiếc mũ có rèm che bằng lụa trắng nhận lấy, xoay nhẹ trong lòng bàn tay.

Thích Uyển Nhi đi trước nàng một bước vừa quay lại.

Bên hông nàng đương nhiên là treo thẻ gỗ của Thích Bạch Thương, cành trúc trong tay cũng giống như những nữ tử khác, chỉ có một nhành.

Mà cành trúc trong tay Thích Bạch Thương...

"Tại sao của ta lại khác của mọi người?" Ngón tay Thích Bạch Thương khẽ khều tấm thẻ gỗ treo tua rua, "Không chỉ tặng thêm hai cành trúc, mà trên thẻ gỗ cũng được viền chữ vàng?"

Nữ tỳ dường như đã chuẩn bị sẵn, cung kính nói: "Ngài và Tạ hầu gia được Thánh Thượng đích thân ban hôn, tự nhiên là khác với những người khác ạ."

"Vậy sao..."

Thích Bạch Thương dưới lớp lụa trắng khẽ nhếch môi, trong mắt là vẻ trào phúng không cho là đúng, nhưng giọng nói lại giả vờ thoáng chút e thẹn, "Cảm tạ quý phủ đã có lòng."

"Nên làm ạ, Thích cô nương đi thong thả."

"..."

Thích Bạch Thương và Thích Uyển Nhi sóng vai đi vào Vãn Phong Uyển, theo sau các vị quý nhân của các phủ, tiến về phía rừng trúc nơi diễn ra yến tiệc.

Thích Uyển Nhi lo lắng khẽ nói: "A tỷ, tấm thẻ gỗ và cành trúc này có gây phiền phức cho tỷ không ạ?"

"Ừm... không sợ," Thích Bạch Thương cũng khẽ đáp, "Sơn nhân tự có diệu kế."

Thích Uyển Nhi đành chịu, qua lớp lụa trắng của chiếc mũ giống hệt, nàng nhìn sang tỷ tỷ mình.

"Thấy con đường nhỏ rẽ nhánh ở phía trước, ngay trước khi vào rừng trúc không?" Thích Bạch Thương ra hiệu, "Lát nữa đến đó, ta sẽ rẽ trái đến hậu viện An gia, muội một mình vào dự yến, phải cẩn thận đấy."

Thích Uyển Nhi nói: "Người cần cẩn thận là a tỷ mới đúng."

"Ta sẽ."

Hai người tiến gần đến ngã rẽ đó, Thích Bạch Thương giả vờ quay người chỉnh lại mạng che mặt, xác định phía sau tạm thời không có ai, nàng liền khẽ đẩy cổ tay Thích Uyển Nhi.

Hai tỷ muội lặng lẽ nhìn nhau, rồi mỗi người bước về một phía của con đường rẽ nhánh.

Trước khi lên kế hoạch tối qua, Thích Bạch Thương đã ghi nhớ vô cùng kỹ càng bản đồ nhà cửa An gia mà Liên Kiều mua được từ Phi Y Lâu.

Giờ đây đi về phía hậu viện An gia, nàng xem như ngựa quen đường cũ, chỉ là thỉnh thoảng phải né tránh tôi tớ trong phủ. May mà Vãn Phong Uyển của An gia đúng như tên gọi, tao nhã vô cùng, thứ không thiếu nhất chính là cây cối và núi non nhân tạo, đủ để nàng ẩn mình.

Loay hoay như vậy mất một tuần trà, Thích Bạch Thương cuối cùng cũng tìm được nơi mình cần đến giữa hơi thở có phần dồn dập của chính mình.

Nữ tử đội mũ có rèm che bằng lụa trắng dừng lại dưới hành lang của một sân viện ở phía tây Vãn Phong Uyển, nàng ngước mắt nhìn tòa lầu trước mặt, trên đó có tấm biển đen đề ba chữ "Vọng Thư Các".

Đây chính là sân viện của đích thứ tử An gia, An Trọng Ung.

Dừng lại hai nhịp thở, Thích Bạch Thương đè nén tâm trạng cuộn trào, đi đến bên cửa sổ.

Cửa sổ mỏng được đẩy ra một khe hở, nàng đặt bức thư đã chuẩn bị sẵn lên chiếc bàn bên trong, rồi lại dùng một chiếc khăn lụa vuông thêu hoa hải đường đã gấp lại đè lên trên.

Làm xong tất cả, Thích Bạch Thương đóng cửa sổ lại, không quay đầu mà xoay người, nhanh chóng rời khỏi sân viện.

Một nén nhang sau.

Vãn Phong Uyển, cây cầu nhỏ trong rừng trúc.

Hòa vào đám khách cuối cùng tiến vào, Thích Bạch Thương nhìn quanh, muốn tìm bóng dáng của Uyển Nhi.

Con cháu nhà quyền quý ở Thượng Kinh đủ tư cách tham gia yến tiệc này không nhiều, nhưng cộng lại cũng có đến ba năm mươi người.

Các nữ tử lại đa phần đều đội mũ có rèm che, tuy trang phục có khác biệt, nhưng trong rừng trúc nhất thời khó mà phân biệt rõ, cũng khó tìm được ngay.

Nhờ có tấm thẻ gỗ khắc chữ vàng và cành trúc song sinh bên hông, Thích Bạch Thương tìm người thì khó, chứ bị người khác tìm lại quá đơn giản.

"Thích nhị cô nương?"

Khi Thích Bạch Thương đi ngang qua một thị nữ có vẻ mặt vội vã, đối phương đột nhiên lên tiếng, gọi nàng lại.

Thích Bạch Thương dừng bước, quay đầu lại: "Ngươi là?"

"Nô tỳ là thị nữ của An phủ, nghe nói Thích nhị cô nương hôm nay cũng đến dự tiệc, trưởng bối trong nhà đặc biệt lệnh cho nô tỳ ở đây chờ."

Thích Bạch Thương đợi vế sau.

Một lúc lâu sau, không thấy nói tiếp, nàng ngơ ngác ngước mắt: "Sau đó thì sao?"

"A? Ồ," thị nữ vội cúi đầu, "Mời ngài dời bước đến biệt viện một chuyến ạ."

"...Chỉ vậy thôi?"

"Vâng, vâng ạ." Thị nữ hoảng hốt ngước mắt, "Còn cần gì nữa ạ?"

"..."

Thích Bạch Thương hiếm khi bị cứng họng.

Vị Chinh Dương điện hạ này, quả thật đúng như ấn tượng ban đầu, được nuông chiều đến mức ương ngạnh và có chút ngốc nghếch.

Có lẽ vì công chúa điện hạ quen ra lệnh, không ai dám không tuân theo, nên ngay cả việc đào hố gài bẫy người khác cũng không biết phải phủ lên trên một ít cỏ khô để che mắt thiên hạ.

Đúng là thả câu không cần mồi.

Thích Bạch Thương nghĩ thầm, không khỏi cúi đầu cười khẽ.

Thị nữ càng ngẩn ra: "Thích cô nương cớ gì lại bật cười?"

"Không có gì."

Thích Bạch Thương khẽ giọng, "Dẫn đường đi."

Thị nữ vội vàng vâng dạ, chỉ là có chút bất an mà nắm chặt tay áo.

Vị Thích nhị cô nương trông không giống nữ tử khuê các bình thường này, mỗi một phản ứng đều không nằm trong lẽ thường.

Hai người cứ như vậy, mỗi người một tâm tư, bước lên cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước mà ai muốn ra khỏi rừng trúc đều phải đi qua.

Tính theo giờ giấc, lúc này đã là lúc đóng cửa không tiếp khách, những vị khách đến muộn nhất cũng đã ở bên dòng Khúc Thủy trong rừng trúc rồi.

Thế nhưng trớ trêu thay, khi hai người vừa bước lên cầu, phía đối diện cũng có một người đi tới.

Áo bào rộng tay, vạt áo trắng viền vàng, tựa như tuyết trắng gặp ngày xuân. Mái tóc đen như mực được búi gọn bằng một chiếc trâm ngọc. Người nọ khoan thai nhẹ bước lên cầu, toát ra một phong thái thần thanh cốt tú, như ngọc thụ trong rừng dao.

Một người thoát tục như vậy, cả Thượng Kinh này chắc chắn không tìm ra người thứ hai.

"...Sao lại gặp phải hắn."

Thích Bạch Thương gần như nghiến răng, khẽ nghiêng mặt đi, dù cách một lớp lụa trắng cũng cố gắng hết sức để không có nửa phần ánh mắt giao nhau với người đang đi tới.

Nàng tự tin có thể lừa được hơn mười vị công tử tiểu thư trong rừng trúc, nhưng đối đầu với Tạ Thanh Yến...

Thì đúng là múa rìu qua mắt thợ.

Thích Bạch Thương căng thẳng, mà thị nữ dẫn đường đi trước nàng còn căng thẳng hơn.

Mắt thấy đầu nàng ta cứ cúi gằm xuống đất, đi đường cũng sắp sửa vấp vào nhau.

May mà Tạ Thanh Yến dường như mắt không tốt lắm, hắn thản nhiên như mây trôi gió thoảng đi lướt qua bên cạnh nàng, như thể không hề thấy tấm thẻ gỗ khắc ba chữ vàng "Thích Uyển Nhi" treo bên hông nàng.

Vạt váy màu tím nhạt lướt qua áo bào trắng viền vàng của hắn, gió quyện vào nhau, đang lúc sắp sửa tách ra.

"Khoan đã."

Một vệt màu xanh biếc trong tầm mắt của Tạ Thanh Yến đã níu hắn lại. Hắn đột ngột dừng bước, nhíu mày quay đầu.

Nữ tử quay lưng về phía hắn, tay buông thõng, trên cổ tay trắng ngần, rõ ràng là đang đeo chiếc vòng tay phượng hoàng ngậm ngọc mà hắn đã mua về phủ.

"Tại sao nó lại ở..."

Cảm xúc trong đáy mắt Tạ Thanh Yến đột ngột dâng trào, trong một khoảnh khắc không thể kìm nén, hắn lạnh lùng ngước mắt lên, và ngay lập tức đối diện với dáng người yểu điệu có chút quen thuộc sau lớp lụa trắng.

Thích Bạch Thương còn đang cứng người không biết phải ngụy trang giọng nói thế nào, thì phía sau nàng, thị nữ đã hoảng hốt cướp lời: "Tạ hầu, hầu gia, trưởng bối trong An gia có việc muốn, muốn gặp Thích nhị cô nương, nô tỳ chỉ là mời nàng ấy qua biệt viện gặp mặt."

"Thích, nhị cô nương?"

Bên ngoài lớp lụa trắng, Thích Bạch Thương không nhìn rõ sắc mặt của người nọ, chỉ nghe thấy giọng nói của Tạ Thanh Yến chậm rãi lặp lại một lần.

Rồi sau đó, thân ảnh kia tiến lại gần.

Thích Bạch Thương chưa kịp phản ứng, cổ tay trái đã bị hắn đột ngột nắm lấy, giữ chặt trong những ngón tay thon dài hơi lạnh của hắn.

"...!" Thích Bạch Thương run lên, kinh hãi muốn rút tay về, nhưng lại bị Tạ Thanh Yến dễ dàng nắm chặt.

"Chiếc vòng tay này, là mẫu thân ta tặng cho nàng?" Tạ Thanh Yến hỏi.

Thích Bạch Thương khẽ hé miệng, cuối cùng vì sợ hắn nghe ra, chỉ có thể điệu bộ làm màu mà "ân" một tiếng.

Như thể e thẹn đến cực điểm, nàng còn cúi thấp mặt.

Thích Bạch Thương thầm nghĩ trong lòng, vì để không bại lộ, chỉ có thể xin lỗi danh tiếng của Uyển Nhi.

Ngoài lớp lụa trắng, lại nghe một tiếng cười khẽ.

Không biết vì sao lại mang theo sát khí lạnh lẽo.

"Lòng dạ ngươi cũng thật tàn nhẫn."

Thích Bạch Thương: "...?"

Tạ Thanh Yến cúi mắt, ngón tay hơi cong lại, v**t v* nốt ruồi son nơi gốc ngón tay của nữ tử, rồi sau đó khẽ miết qua.

Tựa như muốn khắc sâu nốt ruồi ấy vào lòng bàn tay của chính mình.

Thích Bạch Thương cứng người, rất muốn rút tay về.

...Hoặc không thì tát hắn một cái cũng được.

Tiếc là đều không có cơ hội, Tạ Thanh Yến nắm tay Thích Bạch Thương, xoay người định đi về phía yến tiệc.

Thị nữ vội la lên: "Tạ hầu gia, trưởng bối An gia có việc."

"Vị trưởng bối nào."

Tạ Thanh Yến dừng bước, nghiêng mắt nhìn lại, vẻ mặt ôn hòa, nhưng con ngươi lại thấm đượm cái lạnh, "Không ngại nói rõ, hôm nay ta sẽ đích thân đến bái phỏng."

Thị nữ run rẩy ấp úng hai tiếng.

Tạ Thanh Yến không hiểu sao, không có chút nào vẻ hỉ nộ không lộ ra ngoài như thường ngày: "Trở về nói với Chinh Dương, sau này nếu còn dám động đến người của Thích phủ, đợi đầu xuân năm sau, ta sẽ vì nàng ta mà xin thánh chỉ gả xa đến Phong Châu."

"...!"

Thị nữ phía sau sợ đến mức mặt mày trắng bệch, suýt nữa thì khuỵu xuống.

Thích Bạch Thương cũng kinh ngạc.

Phong Châu...

Cái nơi khỉ ho cò gáy đó, nàng và sư phụ khi đi chu du hành y còn phải đi đường vòng, nếu gả một vị công chúa lá ngọc cành vàng đến đó, e là sẽ phải khóc lóc mắng mỏ mà sống hết quãng đời còn lại.

Thế nhưng Tạ Thanh Yến không có vẻ gì là nói đùa, dứt lời, hắn không nói thêm gì nữa, kéo Thích Bạch Thương đi về phía rừng trúc phía trước.

Tranh thủ lúc chưa đến chỗ đông người, Thích Bạch Thương nhanh chóng từ bên hông váy lấy ra một thứ, rồi nuốt một viên thuốc đã chuẩn bị sẵn vào miệng.

"Khụ..."

Sau khi dược tính k*ch th*ch qua đi, nàng khàn giọng ho hai tiếng.

Rồi Thích Bạch Thương thử mở miệng: "Tạ hầu?"

Một giọng nói như thể vừa bị cảm lạnh nặng, nghe đến mức chính Thích Bạch Thương cũng giật mình.

Dược hiệu này hình như hơi mạnh.

Trở về phải cải tiến lại phương thuốc mới được...

Ngón tay Tạ Thanh Yến đang nắm cổ tay nàng khẽ run lên, vài nhịp thở sau, hắn cúi thấp mắt: "Giọng của nàng?"

"Mấy ngày trước, vô tình bị cảm lạnh, khụ," Thích Bạch Thương giả vờ lấy tay áo che miệng, cố gắng kéo tay mình ra, "Vẫn là nên cách xa Tạ hầu một chút, để khỏi lây —"

"Không cần, ta không sợ bị lây."

Tạ Thanh Yến lại như sớm đã có ý trêu chọc, ngón tay dễ dàng giữ chặt tay nàng, lực đạo gần như khiến nàng hơi đau.

Hắn khẽ cúi người về phía nàng, giọng điệu trầm ấm, như hòa lẫn vài phần sương thu.

"Quan hệ của chúng ta, đồng cam cộng khổ, cũng là lẽ phải."

"??"

Tạ Thanh Yến nói xong, liền kéo Thích Bạch Thương, đi thẳng về phía ghế chủ tọa của yến tiệc.

Những công tử tiểu thư các phủ đi ngang qua, tất cả đều từ kinh ngạc chuyển sang kinh hãi, theo sau đó là những tiếng xì xào bàn tán, dõi theo bóng dáng hai người cho đến tận đầu dòng suối.

Thích Bạch Thương giãy giụa suốt một đường, đáng tiếc như thể bị một chiếc gông cùm khóa chặt vào cột ngọc, không thể động đậy nửa phần.

Mãi cho đến khi bị đặt giữa tầm mắt của mọi người, nàng bị Tạ Thanh Yến kéo, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Thích Bạch Thương tuyệt vọng cúi đầu.

Là nàng đã sơ suất.

Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, Tạ Thanh Yến và nàng trời sinh tương khắc, nàng đáng lẽ nên thừa nhận thân phận ngay khi vừa gặp hắn.

Thế thì cũng không đến nỗi giờ phút này cưỡi lên lưng cọp khó xuống.

Cưỡng ép không thành, Thích Bạch Thương liền mềm giọng, cố gắng gợi lên một chút thương tiếc của Tạ Thanh Yến đối với Uyển Nhi: "Tạ hầu, bàn tiệc này là dành cho ngài, ta ngồi ở đây không hợp với lễ chế, có thể cho phép ta đổi sang một bàn khác không..."

"Nàng muốn đổi đến chỗ của ai?" Tạ Thanh Yến lạnh giọng hỏi.

Thích Bạch Thương ngẩn ra, ngước mắt, gần như tưởng mình bị ảo giác.

Chỉ là lúc này cách một lớp mạng che mỏng, nàng cũng có thể cảm nhận được, ánh mắt của người nọ khi cúi xuống nhìn, cùng với khí thế có phần lạnh lẽo quanh thân, dường như đều đang nói rõ tâm trạng không vui của hắn.

Đây là, ai đã chọc giận Diêm Vương này?

Sao lại đến lượt nàng xui xẻo chứ.

Thích Bạch Thương thầm oán trong lòng, đội lốt "Uyển Nhi", trên mặt lại không dám lộ ra nửa phần: "Tạ hầu đùa rồi, ta chỉ là muốn tìm tỷ muội nhà mình ngồi cùng thôi."

"Tỷ muội nhà mình... Nói nghe thân thiết thật," Tạ Thanh Yến nắm lấy cổ tay nàng, kéo người lại gần hơn một chút, "Cái loại có thể khiến nàng không màng đến sinh tử của chính mình sao."

"—?"

Thích Bạch Thương thật sự có chút không nhịn được nữa.

Tạ Thanh Yến ngày thường vẫn nói chuyện với Uyển Nhi như vậy sao? Sao hắn dám?

Như thể phát hiện ra hơi thở có chút hỗn loạn vì cảm xúc của nữ tử sau lớp lụa trắng.

Ánh mắt Tạ Thanh Yến khẽ dừng lại, có chút tỉnh táo hơn.

Hắn nới lỏng ngón tay.

"Thôi."

Thích Bạch Thương cuối cùng cũng có thể rút tay về, cúi xuống nhìn.

Trên làn da trắng mịn như ngọc, lưu lại dấu tay rõ mồn một của hắn.

Tạ Thanh Yến cũng nghiêng mắt nhìn, ánh mắt sâu hơn một chút, rồi xoay người, khẽ nói gì đó với tôi tớ bên cạnh.

Đối phương vội vàng vâng lời, nhanh chân chạy ra khỏi rừng trúc.

Trong giây lát, người đó liền mang theo một hộp thuốc mỡ dưỡng da đặt trên khay gỗ trở lại.

Tạ Thanh Yến mở nắp hộp sơn tím mạ vàng, để lộ ra lớp cao tuyết trắng bên trong.

Hắn chấm một ít, đè lên lòng bàn tay mình, xoa tan ra.

Dừng lại vài nhịp thở, xác định không có gì khác thường.

"Tay." Tạ Thanh Yến xoay người, giọng điệu thản nhiên.

Thích Bạch Thương đang giả chết liền dừng lại, chậm rãi dịch ra xa một tấc: "Tạ hầu khách khí rồi, không cần..."

Lời còn chưa dứt.

Người nọ đã giơ tay, nâng cổ tay nàng lên, kéo về phía mình.

"...!" Thích Bạch Thương kinh hãi, suýt nữa không giấu được giọng thật, "Tạ Thanh Yến ngươi điên rồi à? Bao nhiêu người đang nhìn."

"Cứ để họ xem."

Tạ Thanh Yến thản nhiên cúi hàng mi dài xuống, vẻ mặt hiện lên vài phần gần như là chuyên chú cẩn thận.

Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng xoay tròn trên cổ tay nàng, khiến lớp thuốc cao bị nhiệt độ cơ thể làm cho sệt lại, tan ra, lại mang theo cảm giác mát lạnh của dược liệu, từng chút một thấm vào làn da của cả hai.

"Nàng là phu nhân chưa qua cửa của ta."

Tạ Thanh Yến nghiêng người, tay áo rộng dài rủ xuống, che phủ lên vạt váy của nàng, như muốn ôm trọn nữ tử trước mặt vào lòng.

Hắn khẽ giọng như hôn lên tai nàng: "Sớm muộn gì cũng chung giường chung gối, da thịt gần gũi, hà cớ gì phải câu nệ lễ nghi nhất thời?"

"...!"

Bình Luận (0)
Comment