Li Sơn, Ngọc Lương sơn trang.
Trong noãn các, những tấm bình phong sơn thủy hoa điểu xếp chồng lên nhau, những lớp gấm dày ngăn cản hơi lạnh se sắt len lỏi qua cửa sổ.
Bên lò lửa, có người giọng nói ôn hòa như ngọc, át đi cả tiếng than củi cháy lách tách:
"Hôm nay có mật báo, Ba Nhật Tư đã đi trước sứ đoàn một bước, vào kinh trước."
Tạ Thanh Yến lơ đãng nói, gấp lại mật báo đã xem xong, tiện tay ném vào chậu than bên cạnh.
"Ba Nhật Tư?" Vân Xâm Nguyệt nghi hoặc, "Vị nào?"
"Tiểu Khả Hãn của Bắc Yên, cũng là nhân vật số một trong đoàn triều cống lần này của Bắc Yên." Tạ Thanh Yến nói nhạt, rồi từ từ ngước mắt, "Ngươi chắc hẳn đã nghe qua danh hiệu của hắn."
"À, là vị Tiểu Khả Hãn có danh xưng 'ấu hổ Bắc Yên' đó sao?"
"Không sai."
Những ngón tay thon dài như ngọc trắng cầm lấy chiếc kẹp sắt, Tạ Thanh Yến lười biếng gảy những viên than đang cháy đỏ rực, hắn thờ ơ liếc nhìn tờ mật báo cuộn lại trong lửa, cháy đen, cuối cùng hóa thành tro bụi.
"Ba Nhật Tư tuy mới mười chín, nhưng đã nổi danh kiêu dũng thiện chiến khắp các bộ tộc Bắc Yên mấy năm nay. Nếu không có vị con trai út này, ngôi vị đại Khả Hãn của Kiều Cách sớm đã không ngồi vững."
Vân Xâm Nguyệt nghe vậy nhíu mày, bắt đầu bẻ ngón tay.
"Tính cái gì vậy." Tạ Thanh Yến liếc hắn.
"Tính xem lúc ngươi thành danh mới bao nhiêu tuổi," Vân Xâm Nguyệt bẻ xong, cười tủm tỉm ngẩng lên, "Còn sớm hơn hắn nhiều năm đấy, vậy mà ngươi còn khen hắn. Ở cái tuổi kiêu dũng thiện chiến của vị ấu hổ Bắc Yên này, ngươi sợ là đã ngồi vững trên trướng trung quân rồi nhỉ?"
"..."
Tạ Thanh Yến lười để ý đến cái h.am muốn thắng thua khó hiểu của hắn, cười nhạt một tiếng.
"Xem ra, hắn chính là người mà ngươi phải chờ?" Vân Xâm Nguyệt lấy quạt giấy gõ nhẹ vào lòng bàn tay, dựa vào đệm mềm lười biếng hỏi.
"Hắn là cơ hội."
Tạ Thanh Yến gõ nhẹ chiếc kẹp than, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh như than hồng, chút ý cười đó lại lạnh như băng,
"Dùng để lung lay, người đủ để đẩy nhà họ Tống vào vực sâu."
Vân Xâm Nguyệt còn đang suy nghĩ trong lòng, liền nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ đi vào từ sau tấm bình phong dày.
Vài giây sau.
Bóng dáng của Đổng Kỳ Thương xuất hiện trước tấm bình phong.
"Công tử, đã tra ra được tung tích của Ba Nhật Tư."
"..."
Tạ Thanh Yến đặt chiếc kẹp than đang cầm hờ trong tay xuống, đứng dậy, tiện tay khoác lên chiếc áo lông chồn đang vắt trên chiếc ghế mỹ nhân bên cạnh.
"Ở đâu."
"Chợ phía tây, phường Vĩnh Nhạc." Giọng nói của Đổng Kỳ Thương ngắt quãng, dường như có chút muốn nói lại thôi.
Tạ Thanh Yến phát hiện ra, thản nhiên quay đầu lại: "Còn có chuyện gì sao?"
"Hắn..."
Đổng Kỳ Thương cúi đầu: "Hắn đang ở cùng Thích cô nương."
"---"
"Rắc."
Trong noãn các tĩnh mịch, một khối than trong chậu vỡ ra, để lộ ra phần lõi đang cháy đỏ rực.
Vân Xâm Nguyệt vô tội mà nén cười quay đầu, nhìn về phía người vừa mới khoác áo lông chồn.
"Chậc, kẻ nào đó lại có lý do để thuyết phục mình đi gặp nàng rồi."
"..."
Tạ Thanh Yến dừng lại một giây, rồi quay người. Hắn giơ tay cởi sợi dây buộc sau gáy, lấy ra một miếng ngọc bội, đặt vào chiếc hộp gấm mạ vàng đã chuẩn bị sẵn trên chiếc bàn dài phía sau, đôi mắt đen lười biếng liếc qua.
Bên lò lửa, Vân Xâm Nguyệt trông thấy cảnh này, hắn chống cằm nhướng mày: "Tại sao không cho nàng biết, ngươi chính là người mà nàng đã quen biết lúc nhỏ?"
"Đối với nàng mà nói, lúc đó ta chẳng qua chỉ là một người khách qua đường, không cần phải biết."
Tạ Thanh Yến đóng hộp gấm lại, thờ ơ cúi mắt.
"Huống chi sau này, nàng càng hận ta, càng được Trường An."
Người Hồ thật sự nhiệt tình đến đáng sợ.
Sau khi ở cùng thiếu niên người Hồ tên Ba Nhật Tư chưa đầy nửa ngày, Thích Bạch Thương đã cảm thán từ tận đáy lòng.
Thiếu niên nói tiếng Đại Dận rất trúc trắc, nhưng lại không thể ngăn cản được ha.m muốn giao tiếp nồng nhiệt của cậu. Cậu như một con thú non từ thảo nguyên mới đến thành thị, mọi thứ trên đời đều khiến cậu cảm thấy mới lạ, nồng nhiệt, chân thành.
Ngay cả một Thích Bạch Thương vốn có nhiều tâm sự cũng bị cậu làm cho cảm động.
Như thể tạm thời xua đi những bóng ma của quá khứ, để ánh nắng rực rỡ xua tan mây mù, ánh sáng ấm áp chiếu rọi khắp nơi.
"Tiên tử tỷ tỷ!"
Ba Nhật Tư đột nhiên quay đầu lại, hưng phấn chỉ vào lá cờ vải cách đó không xa, đôi mắt màu lam của cậu sáng lên một cách đặc biệt, như mặt hồ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Rượu Trung Nguyên! Cùng uống chứ?"
Thích Bạch Thương theo tay cậu, thấy đó là một quán trà cách đó không xa, nhưng nàng cũng không vạch trần: "Được thôi."
Thế là thiếu niên nhiệt tình như lửa lại với tốc độ mà Liên Kiều không kịp ngăn cản, kéo Thích Bạch Thương, bước nhanh vào quán trà đó.
"Ai... cô nương!"
Liên Kiều vừa mới vội vàng đuổi theo, tức giận đến dậm chân, rồi lại vội vàng theo vào.
"Cái này, cái này, còn có cái này... những thứ này, đều muốn hết!" Thiếu niên người Hồ vừa ngồi xuống đã chỉ tay vào tấm bảng gỗ một hồi, khiến tên hầu bàn phải trợn mắt há mồm.
Hầu bàn chần chừ nói: "Khách quan, nhiều bình như vậy, hai vị cũng không uống hết được đâu ạ?"
"...Bình? Không cần bình."
Thiếu niên người Hồ mờ mịt chớp đôi mắt xanh của mình.
"..."
Hầu bàn bất lực nhìn về phía Thích Bạch Thương.
Thích Bạch Thương mỉm cười chống cằm, sau khi phát hiện ánh mắt của hầu bàn, mới mím môi lắc nhẹ tay: "Cứ mang hai bình trà, hai đĩa bánh trà lên là được."
"Vâng!"
Hầu bàn vội vàng chạy đi.
Ba Nhật Tư hài lòng quay lại, rồi dừng lại một chút, ánh mắt đảo một vòng.
Mãi cho đến khi những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đây đều tránh đi, cậu mới nghi hoặc hỏi Thích Bạch Thương: "Tiên tử tỷ tỷ, bọn họ đang nhìn ta, hay là nhìn người?"
Ánh mắt Thích Bạch Thương khẽ lay động, rồi nói đùa: "Cũng có thể, là đang nhìn chúng ta." "Chúng ta."
Ba Nhật Tư lặp lại một lần, đôi mắt sáng lên, "Được, chúng ta!"
Trong lúc hai người nói chuyện, Liên Kiều cuối cùng cũng vào được, lén liếc thiếu niên người Hồ một cái, rồi đi đến bên cạnh ngồi xuống.
Lúc này nàng đang tức giận mà không dám nói gì.
Dù sao thì thiếu niên trước mặt tuy trông vô hại và nhiệt tình, nhưng cảnh tượng hai canh giờ trước đó nàng vẫn còn nhớ rõ:
Khi tên chủ quán lừa đảo thẹn quá hóa giận lao về phía Thích Bạch Thương, thiếu niên người Hồ chỉ dùng một tay, nhẹ nhàng như ném một con gà con, tiện tay một cái đã hất văng tên chủ quán to lớn ra xa hai trượng.
Trong truyện kể có nói sức mạnh có thể nâng cả đỉnh cũng chỉ đến thế.
Cũng không biết cô nương nhà nàng nghĩ thế nào, lại đi cùng một thiếu niên người Hồ không rõ lai lịch như vậy dạo chơi khắp kinh thành.
Liên Kiều đang suy nghĩ miên man, liền nghe thấy giọng nói dịu dàng thanh uyển của Thích Bạch Thương như vô tình khơi gợi chủ đề.
"Từ biên cương đến kinh thành, đường sá xa xôi, ngươi đến đây, là để du ngoạn sao."
"A ba bảo ta đến, ta đến," Ba Nhật Tư phát âm trúc trắc, nhưng trả lời lại không chút do dự, cười rộ lên đôi mắt càng giống hai vũng nước trong veo được tuyết rửa qua, "Đến để cưới cô nương đẹp nhất Đại Dận!"
"?"
Liên Kiều nghe xong lời này lập tức tức giận, chống nạnh ngẩng đầu: "Tên háo sắc nhà ngươi, thì ra là đến vì cô nương nhà ta!"
Ba Nhật Tư bị Liên Kiều đột nhiên nổi đóa làm cho ngơ ngác, theo bản năng nhìn trái nhìn phải: "Đèn (*), đèn gì? Đèn ở đâu?"
"..." Thích Bạch Thương không khỏi mỉm cười, giữ lấy Liên Kiều đang tức giận không nhẹ: "Ngươi đừng thay ta tự mình đa tình."
Liên Kiều tức giận nói: "Hắn rõ ràng chính là---"
"Được rồi."
Thích Bạch Thương trấn an Liên Kiều, quay sang Ba Nhật Tư vẫn còn mờ mịt và vô định: "Ngươi có phải muốn nói, a ba của ngươi, bảo ngươi đến kinh thành, là để hoàn thành một mối hôn sự của ngươi không?"
Ba Nhật Tư phản ứng hai giây, rồi lại cười rộ lên: "Đúng, hôn thư!"
"Ừ."
Thích Bạch Thương khẽ nghiêng đầu, cho Liên Kiều một cái nhìn "ngươi xem".
Liên Kiều xấu hổ gãi gãi má: "Ai bảo hắn nói tiếng Đại Dận kỳ quặc như vậy, không dưng lại khiến người ta hiểu lầm..."
Hầu bàn mang trà đã pha ngon lên.
Ba Nhật Tư cầm lấy "rượu Trung Nguyên" trong mắt mình, vội vàng uống một ngụm.
Vài giây sau.
Đôi mắt xanh của thiếu niên người Hồ cũng nhăn lại vì đắng: "Là nước, đắng."
"Đây là trà," Thích Bạch Thương mỉm cười quay lại, "Uống từ từ thôi, tốt cho sức khỏe."
"Thật sao?" Thiếu niên do dự nhìn nàng, rồi lại nhìn trà.
"Ừ."
"..."
Thế là, thiếu niên vừa mới lặng lẽ đẩy bát trà ra xa, chần chừ một lúc, rồi lại từ từ kéo nó lại.
Ba người từ quán trà ra, trời bên ngoài đã sẩm tối.
Liên Kiều xa xa trông thấy Tử Tô bên đường, quay đầu nói với Thích Bạch Thương: "Cô nương, Tử Tô đến đón chúng ta về phủ rồi."
"Được."
Thích Bạch Thương dừng lại, quay đầu nhìn về phía Ba Nhật Tư đang có chút thất vọng: "Ngày mai, ta dẫn ngươi đi thành nam, ở đó có một sân mã cầu, thế nào?"
Ba Nhật Tư hiển nhiên không ngờ tới, ngây người trên bậc thang, im lặng nhìn Thích Bạch Thương.
Thích Bạch Thương khẽ chớp mắt: "Nếu ngươi không muốn đi, vậy thì..."
"Muốn, ta muốn!"
Ba Nhật Tư đột nhiên hoàn hồn, hưng phấn gật đầu lia lịa, mái tóc xoăn vừa phải cũng theo đó mà lắc lư, dưới ánh hoàng hôn, lộ ra những gợn sóng như lửa.
"Ta ở đây, chờ tiên tử tỷ tỷ."
Thích Bạch Thương khẽ gật đầu: "Ngươi có chỗ ở tại kinh thành không?"
"Có!"
Không đợi Thích Bạch Thương ngăn lại, Ba Nhật Tư đã báo ra tên khách đ**m và cả số phòng Thiên tự số ba của mình.
Thích Bạch Thương có chút bất đắc dĩ: "Ngươi không sợ ta có ý đồ xấu sao?"
"Bao... tâm?" Đôi mắt xanh của thiếu niên khẽ lay động, cậu che giấu mà xoa xoa mái tóc dài của mình, mắt liếc sang một bên, nhưng má lại thành thật mà đỏ ửng lên, "Có phải là ý ngươi thích ta không?"
Đây chắc là câu nói nhẹ nhàng nhất mà thiếu niên người Hồ có giọng nói đặc biệt cao này nói ra.
Thích Bạch Thương ngẩn người.
Liên Kiều tức giận: "Tên nhà ngươi, lại chiếm tiện nghi của cô nương nhà ta!"
Thích Bạch Thương hoàn hồn: "Ý đồ xấu, là không có ý tốt," nàng dừng lại một chút, "là ý muốn hại ngươi."
"A..."
Thiếu niên tiếc nuối buông tay, vẻ mặt uể oải, nhưng rất nhanh cậu lại cười rộ lên: "Sẽ không."
Thích Bạch Thương cúi mắt: "Chúng ta mới vừa quen nhau, sao ngươi biết sẽ không."
"Bởi vì, bởi vì..."
Giọng của Ba Nhật Tư lại nhẹ đi, khuôn mặt vừa mới hết đỏ cũng có xu hướng đỏ trở lại.
Chỉ là lần này cậu không tránh đi ánh mắt của Thích Bạch Thương, mà là nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nàng: "Bởi vì ngươi có một đôi mắt, so với thần hồ Akela còn... còn trong trẻo hơn."
"..."
Thích Bạch Thương ngẩn ngơ ngước mắt.
Giây lát sau, nàng nhẹ giọng lặp lại: "Akela?"
"Ừ! Đó là thần hồ dưới núi tuyết Bố Trát Đạt, ngạch cát nói là hồ đẹp nhất thế gian, cũng là nơi ta muốn đến nhất!" Ba Nhật Tư nói xong, có chút ngượng ngùng cúi đầu, "Ta còn chưa đi qua."
"Akela, ta nhớ kỹ rồi."
Thích Bạch Thương cười khẽ, gật đầu: "Nếu có cơ hội, vậy ta cũng muốn đi xem."
Đôi mắt xanh của Ba Nhật Tư sáng lên như viên đá quý được nước rửa qua: "Ta! Ta dẫn ngươi đi!"
"Được."
"..."
Sau khi từ biệt Ba Nhật Tư, Thích Bạch Thương và Liên Kiều đi về phía chiếc xe ngựa đang đỗ ở bên kia đường.
Liên Kiều đặt những món đồ đã mua vào xe, vừa vén rèm xe cho Thích Bạch Thương, vừa khó hiểu hỏi: "Cô nương tại sao lại thân thiết với tên người Hồ không rõ lai lịch này như vậy ạ?"
"Ta không phải đã nói rồi sao."
Thích Bạch Thương giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, trước khi cúi người vào xe, nàng quay đầu lại, trông thấy thiếu niên người Hồ giống như một con mèo Ba Tư to lớn đang đứng trên bậc thềm cách đó không xa, vẫy tay chào nàng.
"Hửm? Cô nương đã nói sao ạ?" Liên Kiều mờ mịt, "Nói gì ạ?"
"Nói,"
Thích Bạch Thương vẫy tay chào thiếu niên, quay lại, nụ cười thanh uyển trên mặt vào khoảnh khắc đó đã lạnh đi.
"Ta có ý đồ xấu."
Xe ngựa nghiền nát bóng tối nhạt nhòa trên phiến đá xanh, dừng lại ở cửa hông của quốc công phủ.
Thích Bạch Thương được Liên Kiều đỡ, vừa mới xách váy xuống khỏi xe, liền thấy một người đàn ông vốn đang đi đi lại lại sau cửa hông đường xe ngựa tiến lên, lên tiếng hỏi: "Có phải là đại cô nương đã về rồi không ạ?"
"Vâng, Liêu quản gia."
Tên gã sai vặt gác cổng đáp lời.
Thích Bạch Thương nghe thấy tiếng, nhạt nhẽo ngước mắt, liền thấy một người đàn ông trung niên dường như đã từng gặp bên cạnh phụ thân, khom lưng nửa người, bước nhanh về phía nàng.
"Ôi chao, đại cô nương, cuối cùng người cũng đã về rồi!"
Người đàn ông được gọi là Liêu quản gia vài bước đã đến trước mặt nàng, trên mặt lộ vẻ lo lắng: "Yến tiệc trong phủ đang chờ người đấy ạ!"
"...Gia yến?"
Thích Bạch Thương nhíu mày, dừng lại hai giây, nàng giơ tay đỡ ngực, "Xin lỗi, phiền ông thay ta báo lại với phụ thân, hôm nay Bạch Thương không khỏe, nên không..."
"Không đi không được đâu ạ, đại cô nương!"
Liêu quản gia vội vàng cắt ngang lời nàng, nhìn trái nhìn phải, rồi ghé tai lại gần.
"Yến tiệc tối nay, Trấn Quốc công cũng đến!"
___
Giải thích:
登徒子 (đăng đồ tử) là một cách mắng người cổ điển, nghĩa là kẻ háo sắc, tên l* m*ng trơ trẽn.
Nhưng âm “đăng” (登) đồng âm với “đăng” trong “đèn” (灯) khiến Ba Nhật Tư nghe nhầm → tưởng Liên Kiều nói đến “đèn”, nên mới hỏi lại “đèn ở đâu”.