Thích Bạch Thương cẩn thận dò xét và quan sát những biến đổi nhỏ nhất trên nét mặt của Tạ Thanh Yến.
Tuy lời nói có phần không đứng đắn, nhưng ít nhất trên mặt hắn không còn vẻ điên cuồng tàn nhẫn như kẻ phát bệnh giống lần trước ở Lang Viên nữa.
Chắc là... không sao rồi.
Thích Bạch Thương nghĩ vậy, lòng hơi yên ổn lại: “Ta tin Tạ công tử, đã nói trước thì sẽ không nuốt lời.”
Nào ngờ lại nghe Tạ Thanh Yến cười khẩy một tiếng, nửa cười nửa không mà chỉnh lại áo: “Mấy lời khéo léo này, nàng vẫn nên giữ lại để dỗ dành con hổ con từ thảo nguyên tới đi.”
“?”
Thích Bạch Thương không hiểu, người cứng lại.
Ban ngày nàng vừa nghe Ba Nhật Tư nói, ở quê hương của hắn, cái tên "Ba Nhật Tư" có nghĩa là hổ con. Vậy mà đêm chưa qua, Tạ Thanh Yến đã biết rồi sao?
Là do Tạ Thanh Yến ở Thượng Kinh thật sự tay mắt khắp trời, thế lực đáng sợ hơn nàng tưởng, hay là...
Ra khỏi dãy hành lang gấp khúc, Thích Bạch Thương lựa lời, nhẹ giọng hỏi: “Hay là, ngài đã biết lai lịch của Ba Nhật Tư rồi?”
“Câu này phải là ta hỏi nàng mới đúng,” Tạ Thanh Yến lạnh giọng nói, “Nàng ngay cả lai lịch của hắn còn không rõ mà đã dám tùy tiện tiếp cận, còn sinh lòng lợi dụng, không sợ rước họa vào thân à?”
Giờ phút này có việc cần nhờ người, Thích Bạch Thương đành phải nhẫn nhịn, nàng cụp mắt nói: “Ta muốn điều tra rõ người đứng sau Trạm Vân Lâu, muốn biết mẫu thân ta chết trong tay kẻ nào.”
Hai người vừa lúc đi đến sân trước.
Tạ Thanh Yến nghe vậy thì cứng người, hắn dừng bước, lạnh lùng quay đầu liếc nàng một cái: “Dù đã biết bà ta và An gia đã gây ra tội nghiệt thế nào, nàng vẫn cho rằng An Vọng Thư vô tội, phải không.”
Giọng nói lạnh như băng, Tạ Thanh Yến buông tay nàng ra, rút những ngón tay của hắn khỏi kẽ tay nàng đang nắm chặt.
Hơi ấm tức thì bị cái lạnh lẽo thay thế.
Thích Bạch Thương cúi mắt nhìn, chậm rãi thu bàn tay vừa được tự do về, rồi siết chặt lại trong ống tay áo trống rỗng.
Nàng ngẩng mặt nhìn Tạ Thanh Yến: “An gia tội đáng muôn chết, nhưng mẫu thân ta... ít nhất trước khi điều tra rõ mọi chuyện, ta tuyệt không tin người sẽ vì lợi ích gia tộc mà hãm hại người vô tội.”
“Kết cục đã định, nguyên nhân còn quan trọng sao?”
“Quan trọng,” Giọng Thích Bạch Thương nhẹ bẫng nhưng lại đanh thép, “Đối với ta, đó là điều quan trọng nhất.”
“...”
Tạ Thanh Yến lặng lẽ nhìn nàng. Dưới ánh trăng, gương mặt hắn tuấn tú như ngọc, đẹp đến cùng cực mà cũng lạnh lùng đến cùng cực.
Một lúc lâu sau.
“Được.” Hắn hờ hững xoay người.
“Vậy ta sẽ chờ xem. Vì để tìm một lý do nực cười cho hành vi sai trái của một tội nhân mà không tiếc đem cả tính mạng mình ra đánh cược... Đến ngày đó, liệu nàng có hối hận không kịp không.”
Bóng lưng người đó như ngọn gió thanh, cao ráo tuấn tú, nhưng không một lần quay đầu lại, cứ thế khoác ánh trăng mà đi.
Thích Bạch Thương lòng dạ rối bời đứng tại chỗ, có chút thất thần nhìn bóng trăng mờ ảo.
“Cô nương?”
Mãi cho đến khi giọng nói của Liên Kiều từ phía sau kéo tâm trí nàng trở về.
Thích Bạch Thương khẽ chớp hàng mi lạnh đến như muốn đóng băng, rồi quay người lại.
Liên Kiều ôm một chiếc áo choàng lông chồn, vội vã chạy từ trong viện ra: “Trời lạnh thế này, sao người còn đứng ngẩn ra ngoài đây? Hôm nay ra ngoài vội quá, cũng không mang theo áo choàng cho người... Ơ?”
Đến gần, thấy rõ chiếc áo choàng lông chồn gấm vóc dài chấm đất trên người Thích Bạch Thương, Liên Kiều nghi hoặc đi chậm lại.
“Áo choàng trên người cô nương từ đâu ra vậy ạ?”
Thích Bạch Thương hoàn hồn, cụp mắt nhìn xuống, rồi lập tức quay đầu lại.
Thế nhưng trong bóng cây um tùm, bóng hình ấy đã sớm biến mất từ lâu.
Liên Kiều không để ý đến phản ứng của cô nương nhà mình, đôi mắt đã bị cổ áo choàng đẹp tuyệt trần kia hút hồn.
Nàng cẩn thận giơ tay, nhưng lại sợ làm bẩn nên vội đổi thành mu bàn tay, nhẹ nhàng cọ cọ lên trên: “Bộ lông này chắc chắn là loại cực kỳ quý hiếm, e là vật phẩm triều cống từ biên thùy Tây Bắc, chỉ có trong cung mới có được phải không ạ?”
Thích Bạch Thương lấy lại tinh thần, vừa đi vào viện vừa liếc nhìn Liên Kiều: “Tiểu tham tiền.”
“Ai da, Thượng Kinh quả nhiên là nơi tốt...” Liên Kiều ôm mặt đi theo sau nàng, vẻ mặt vui như hoa nở, hoàn toàn không để tâm đến lời nhận xét của cô nương nhà mình: “Từ khi đến Thượng Kinh, được thấy bao nhiêu thứ quý hiếm, trước đây ở Cù Châu mấy vị phú thương giàu có tặng cho cô nương, tuy cũng quý giá, nhưng so với những thứ ở Thượng Kinh này thì chất lông đó đâu có đáng gì...”
Thích Bạch Thương bất đắc dĩ, không buồn để tâm, khi bước vào gian nhà chính, nàng đã cởi áo choàng trên người ra, đưa cho Tử Tô đang lặng lẽ đứng bên cạnh: “Cất cho kỹ, phải trả lại đấy.”
“A? Còn phải trả ạ?” Liên Kiều bước vào sau một bước, tiếc nuối kéo dài giọng.
Tử Tô ghét bỏ đẩy nàng ra: “Không có tiền đồ.”
“Này! Ngươi nói chuyện kiểu gì thế!” Liên Kiều tức giận chống nạnh, “Rõ ràng là ngươi không có mắt nhìn, ngươi xem cái áo choàng này đi... ai da, không thể cầm như thế, sẽ làm gãy lông bạc mất!”
Nói chưa dứt lời, Liên Kiều đã vội vàng giật lấy, ôm như của quý vào phòng trong.
“Tất nhiên là không bì được,” Tử Tô lạnh nhạt nói, “Món nào cũng là do thiên tử ngự ban, nhìn khắp thiên hạ cũng không tìm ra nhà thứ hai.”
Liên Kiều sững sờ, dừng bước: “Cái này, lẽ nào cũng là...”
Hai người cùng nhìn về phía chiếc bàn trong gian chính.
Thích Bạch Thương vừa ngồi xuống đang tự rót cho mình một chén trà thuốc, hơi nóng mờ ảo bốc lên, lan tỏa mùi thuốc đắng nhẹ trong phòng. Hai tay nàng ôm chén trà, để lộ đôi mắt trong veo ẩn sau ống tay áo và vành chén.
“Chậc...!”
Bị bỏng đầu lưỡi, Thích Bạch Thương khẽ hít một hơi, mí mắt ửng hồng cũng chẳng thèm nhấc lên, nói: “Phải, ngày mai đưa đến Lang Viên.”
“...”
Liên Kiều ngậm miệng lại, chậm rãi đi về phòng trong.
“Cô nương.”
Tử Tô nhíu mày nhìn Thích Bạch Thương.
Chuyện Tạ Thanh Yến cầm kiếm, lấy danh nghĩa "tặng ngọc" để uy h**p Bình Dương Vương phi tại yến tiệc ở phủ Trưởng công chúa trước đó đã gây xôn xao trong triều ngoài nội.
Tin đồn ở Thượng Kinh đều cho rằng Tạ Thanh Yến đang chống lưng cho nhà họ Thích, vì thế mới bảo vệ Thích Bạch Thương.
Tử Tô ít nói nhưng cẩn trọng, hiển nhiên không tin vào lời đồn đó.
“Đi lại quá gần với Tạ Thanh Yến, e là bất lợi cho thanh danh của cô nương.” Tử Tô thấp giọng nói.
“Thanh danh...”
Thích Bạch Thương buông mi mắt, trà thuốc vào miệng vừa chát vừa đắng, nàng cười tự giễu: “Ta vốn không quan tâm thanh danh gì cả, chỉ là... làm sao để không phụ lòng Uyển Nhi đây.”
Tử Tô nghe ra điều gì đó, ánh mắt chợt lóe lên tia giận dữ, đôi mày ngang tàng của nàng nhướng lên như một lưỡi kiếm: “Đêm đó cô nương vào cung không về, quả thật là Tạ Thanh Yến đã ép buộc người? ... Nô tỳ đi giết hắn!”
“Quay lại.”
Thân ảnh vừa lao đến cửa bỗng khựng lại, Tử Tô nghiến răng quay đầu: “Cô nương! Người đấu không lại hắn, không thể nhân từ nương tay được!”
“Đấu không lại, thì giết được sao?”
Tử Tô nghẹn lời. Nàng muốn nói dù phải liều mạng cũng không tiếc, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã biết... đó là Tạ Thanh Yến, người vừa được phong hầu, danh trấn Bắc Cương, dù có liều thêm bao nhiêu mạng nữa, nàng cũng không thể làm hắn tổn hại một sợi tóc.
“Huống hồ, hỏa hoạn ở hành cung, sát cục trong cung đình, hắn đúng là có ơn cứu mạng ta... Ta lấy tư cách gì để đòi mạng hắn.”
Thích Bạch Thương nhắm mắt, uống cạn chén trà thuốc. Hơi thở khẽ run cũng bị nàng nuốt xuống cùng.
“Dù là ơn cứu mạng, hắn cũng không nên cậy ơn báo đáp, bắt cô nương phải lấy thân báo đáp chứ!?” Tử Tô tức đến cực điểm, nhưng vẫn không quên đè thấp giọng, gần như nức nở.
Thích Bạch Thương mở mắt ra lần nữa, đặt chén trà xuống: “Không tính là lấy thân báo đáp, cũng không có cái thực của phu thê... Nói cho cùng, chẳng qua chỉ là coi ta như một món đồ trang trí, tùy ý sỉ nhục trêu đùa mà thôi.”
“Cô nương!” Nghe Thích Bạch Thương nói một cách lạnh nhạt như đang bình phẩm chuyện của người khác, Tử Tô tức đến nắm chặt tay, vành mắt cũng đỏ lên.
“Nhưng sau này ta đã nghĩ kỹ rồi. Lỗi không ở ta, cớ gì phải tự trách?” Thích Bạch Thương run run hàng mi, nhẹ giọng ngước mắt: “Tạ Thanh Yến cũng không thể chết. Hắn mà chết, trong triều còn ai có thể ngăn cản thế lực đang lên như diều gặp gió của Tống gia?”
Tử Tô sững sờ: “Nhưng trong việc tranh giành ngôi vị thái tử, Tạ Thanh Yến rõ ràng đứng về phía Tống gia và Nhị hoàng tử...”
Giọng nói chợt ngừng lại. Sắc mặt Tử Tô hơi trầm xuống, ra điều suy nghĩ.
Thích Bạch Thương nhìn về phía Tử Tô: “Xem những lời nói và hành động của hắn sau khi về kinh, có thật sự là đứng cùng một phe với Nhị hoàng tử và Tống gia không? Nếu đúng như vậy, ngày đó ở phủ Trưởng công chúa, hắn tuyệt đối không thể động sát tâm với Tống thị.”
Tử Tô nhíu mày: “Ý cô nương là, Tạ Thanh Yến đối với Tống gia... lòng có điều kiêng kỵ?”
“Không biết là ý của Thánh Thượng, hay là của phủ Trưởng công chúa.” Thích Bạch Thương nhẹ giọng: “Ít nhất theo ta thấy, mối quan hệ giữa Tạ Thanh Yến và Tống gia tuyệt không phải như triều đình vẫn nghĩ, không phải chỉ vì một cuộc hôn nhân mà có thể buộc chặt lại với nhau.”
“Cô nương định...” Môi Tử Tô run lên, “...lợi dụng hắn?”
Thích Bạch Thương cụp mắt xuống.
Không ai biết nàng đang nghĩ gì, ngay cả Tử Tô đã ở bên cạnh nàng nhiều năm cũng không đoán được.
Mãi một lúc sau, Thích Bạch Thương hoàn hồn, ngước mắt: “Ta nào dám. Chuyến đi Triệu Nam lần này như ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy được một góc trời. Những gì ta nghĩ mình thấy được, có lẽ chỉ là những gì hắn muốn thế gian nhìn thấy... Dám nói lợi dụng hắn, chẳng phải là vuốt râu hùm sao?”
Tử Tô nghĩ không ra: “Vậy cô nương định thế nào?”
“Ta phải thăm dò rõ thái độ của hắn đối với Tống gia trước đã.” Thích Bạch Thương nghĩ, mày hơi nhíu lại: “Chỉ là hiện giờ xem ra, thái độ của hắn với Tống gia chưa rõ ràng, nhưng hắn đối với An gia và mẫu thân... lại là hận đến thấu xương.”
Tử Tô nghĩ không thông thì cũng không nghĩ nữa. Nàng nghiêm nghị hạ giọng: “Tử Tô nguyện làm lưỡi đao trong tay cô nương, làm tấm thuẫn trước người cô nương, chỉ cầu cô nương trân trọng bản thân.”
“Được,” Thích Bạch Thương nhẹ giọng đáp, “Coi như là vì ngươi và Liên Kiều, ta cũng sẽ cẩn thận.”
Tử Tô gật đầu: “Trà nguội rồi, để ta đi hâm lại cho cô nương.”
“Ừ.”
Thích Bạch Thương nhìn bóng Tử Tô bước ra cửa, trong lòng khẽ thở dài.
Nàng chống cằm, nhìn ra vầng trăng sáng ngoài cửa.
“Mẫu thân...”
“Người và An gia, rốt cuộc đã chọc phải tên điên đó như thế nào.”
Hôm sau.
Sân mã cầu ở phía nam thành Thượng Kinh.
Kể từ trận tuyết lớn đầu tháng, kinh thành không còn thấy tuyết rơi nữa, tuyết ngọc phủ đầy thành trước đó đến hai ngày nay đã tan hết. Mây mù trên trời cũng bị gió tây đêm qua thổi tan tác, hiếm có được một ngày trời quang mây tạnh, đúng là một ngày đẹp trời để chơi mã cầu.
Thích Bạch Thương hôm nay dậy sớm, nhưng không đến thẳng quán trà Vân Cùng để gặp mặt, mà sai Liên Kiều đi nhắn với Ba Nhật Tư một câu, nói rằng “trại ngựa ở nam thành đường xa, trai đơn gái chiếc đi chung xe không tiện”.
Sợ Ba Nhật Tư không hiểu, nàng còn dặn thêm một câu: tức là bảo hắn cứ đi trước vào buổi chiều, nàng sẽ theo sau ngay.
“...Cô nương đối với tên mắt xanh đó tốt thật đấy, còn cố ý để lại cho hắn một cỗ xe ngựa và cả người đánh xe nữa!”
Buổi chiều, trên xe ngựa đi về phía nam thành. Liên Kiều vén rèm xe, lẩm bẩm với Tử Tô đang đánh xe.
Thích Bạch Thương dựa vào trong xe, lật giở một cuốn y thư, nghe vậy cũng không ngẩng đầu: “Nếu không để lại xe ngựa, hắn tìm không thấy trại ngựa, chẳng phải ta uổng công vô ích sao.”
“Hắn có miệng có tai, người lớn tướng như vậy, lẽ nào còn đi lạc được à?” Liên Kiều ngừng một lát, không biết nhớ ra chuyện gì, khóe miệng suýt nữa không nhịn được cười: “Nhưng ta thấy hắn, e là bị cô nương mê hoặc đến ngốc luôn rồi!”
“?”
Thích Bạch Thương ngước mắt lên đầy khó hiểu.
“Ta nghe chưởng quỹ quán trà nói, cái tên hồ ly gì đó hôm nay trời còn chưa sáng đã đứng ngoài quán trà chờ cô nương! Trời lạnh như thế mà lại không chịu vào trong quán, lúc ta đến xa xa đã thấy hắn, đứng sững ở cửa như một pho tượng vọng thê!”
Liên Kiều nói xong, “phụt” một tiếng bật cười.
“May là người Hồ lớn lên ở thảo nguyên, da dày thịt béo, chứ đổi lại là mấy cậu ấm kinh thành, ta thấy sớm đã đổ bệnh rồi!”
Ánh mắt Thích Bạch Thương hơi dao động, nhưng không lên tiếng.
Tử Tô, người nãy giờ im lặng, bỗng nhiên nói: “Bắc Yên cách Thượng Kinh hàng ngàn dặm về phía Tây Bắc, nếu là kẻ ngốc, sớm đã chết trên đường rồi.”
“...Hả?”
Liên Kiều ngừng lại, mặt mày khổ sở nhìn Thích Bạch Thương: “Lẽ nào... hắn cũng đang giả vờ ạ?”
Thích Bạch Thương coi như không nghe thấy chữ “cũng”, càng không muốn nghĩ người bị “cũng” kia là ai.
Nàng thờ ơ liếc mắt: “Thế thì chẳng phải tốt hơn sao.”
Liên Kiều không hiểu: “Tại sao ạ, cô nương?”
“Cùng lợi dụng lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi.” Thích Bạch Thương chợt nhớ đến đôi mắt xanh lam như mắt mèo Ba Tư kia, đầu ngón tay đang lật trang sách dừng lại.
“...Còn hơn là hắn một lòng chân thành, còn ta thì lòng đầy toan tính.”
Liên Kiều nhất thời nghẹn lời, ngơ ngác nhìn cô nương nhà mình. Không hiểu vì sao, rõ ràng cô nương nói những lời này với vẻ mặt nhàn nhạt, như không có cảm xúc gì, nhưng nàng lại cảm thấy, cô nương nhà mình có chút buồn bã.
Chỉ là nàng ấy ngốc, không nghĩ ra nguyên do.
“Đúng rồi!” Liên Kiều cuối cùng cũng nhớ ra chuyện để đổi chủ đề, “Cô nương, buổi chiều lúc ta đi chuẩn bị xe ngựa, có thấy xe của Uyển Nhi cô nương... hình như hôm nay cô ấy cũng đi chơi đâu đó!”
“Uyển Nhi?” Thích Bạch Thương ngạc nhiên nói, “Hôm qua không nghe muội ấy nhắc đến.”
“Ai da, Uyển Nhi sắp mười tám rồi, đương nhiên không còn là cô bé con chuyện bí mật gì cũng kể cho tỷ tỷ nghe nữa.” Liên Kiều trêu ghẹo.
Thích Bạch Thương trầm tư mấy giây, rồi khẽ gật đầu.
“Cũng phải.”
Chỉ là tại sao... sau khi nghe tin này, trong lòng nàng lại có chút bất an không tên.
“Trời đẹp thật,” Liên Kiều vén rèm nhìn ra ngoài, “Không biết Uyển Nhi cô nương hôm nay đi đâu chơi nhỉ.”
Dưới cùng một bầu trời, sân mã cầu.
Tạ Thanh Yến một thân trường bào đỏ tươi bó eo gọn gàng, đứng bên ngoài hàng rào gỗ cao. Hắn hơi cụp mắt, gương mặt tuấn tú như ngọc, tiếc là không có chút cảm xúc nào, hờ hững buộc lại dây đeo của chiếc bao tay màu đen vừa vặn.
Lúc này ở các đình ngắm cảnh vòng ngoài sân mã cầu, các nữ quyến đã ngồi vào chỗ, phần lớn ánh mắt đều như có như không liếc về phía này.
“Đúng là tai họa.” Vân Xâm Nguyệt dắt ngựa đến gần, chậc lưỡi cảm khái.
“?” Tạ Thanh Yến lạnh lùng liếc mắt, đáy mắt thấm chút lạnh lẽo như sương tuyết, “Chẳng phải là ngươi kêu ta tới, để chống lưng cho cuộc gặp mặt của ngươi và vị tài nữ kia sao.”
Vân Xâm Nguyệt nghẹn họng, dắt ngựa lại gần: “Ngươi xem thái độ của ngươi đi... nói thế nào thì Uyển Nhi cũng là bị Yêu Yêu nhà ngươi liên lụy, lúc này mới bị Thích Gia Học giận cá chém thớt, cùng mẫu thân bị cấm túc trong phủ, đến cửa lớn cũng không ra được. Mời ngài đại giá đến chỉ để chơi một trận mã cầu thôi, thế mà cũng thấy uất ức lắm sao?”
Tạ Thanh Yến khoanh tay, ngón tay lật một vòng, quấn chặt lấy dây đeo, rồi đột ngột siết lại. Bao tay bó sát, toát ra vài phần sắc bén bức người.
Vân Xâm Nguyệt khựng lại, lùi về sau nửa bước: “Ngươi... ra tay nhẹ một chút nhé. Hôm nay đến đây toàn là đám hồ bằng cẩu hữu ta quen hai năm trước, đứa nào đứa nấy thân thể yếu ớt, chịu không nổi ba phần lực của lão gia ngài đâu.”
Tạ Thanh Yến lười biếng nhấc cây trượng mã cầu bên cạnh lên: “Giờ ngươi biết tại sao ta có thái độ này rồi chứ.”
“Haiz, đây không phải là tạm thời gom cho đủ người sao...”
Tiếng của Vân Xâm Nguyệt ngừng lại, hắn đột nhiên kéo Tạ Thanh Yến đang định đi qua bên cạnh lại.
“Tay ngươi... bị làm sao thế?”
Tạ Thanh Yến cúi mắt nhìn.
Trên mu bàn tay trái đang đeo nửa bao tay của hắn, hiện rõ hai vệt máu đỏ tươi. Vừa nhìn đã biết là vết thương mới.
Nhớ tới cô nương nhỏ bé đêm qua ở hành lang, nói không lại cũng tránh không thoát, tức đến mức vừa cào vừa cấu hắn, vẻ bực bội trên mặt mày Tạ Thanh Yến tan đi như mây tan mưa tạnh.
Môi mỏng của hắn khẽ cong lên, gạt tay Vân Xâm Nguyệt ra.
“Mèo cào.”
“? Mèo gì mà cào thành thế này...”
Vân Xâm Nguyệt vừa ngẩng đầu lên đã bị bộ dạng mày chứa ý cười của Tạ Thanh Yến làm cho lóa mắt.
Hắn ta im lặng hai giây, rồi lùi lại phía sau: “Thu liễm lại đi.”
“?” Tạ Thanh Yến quay đầu liếc hắn.
Vân Xâm Nguyệt hất cằm về phía đình ngắm cảnh đang xôn xao: “Ta sợ hơn nửa số cô nương ở Thượng Kinh này đều bị ngươi, tên yêu nghiệt này, dụ tới đây mất.”
Tạ Thanh Yến lại chẳng hề động đậy, ánh mắt hắn thoáng liếc qua, bắt gặp Đổng Kỳ Thương không biết đã xuất hiện từ khi nào.
Hàng mày sắc bén của hắn hơi nhíu lại.
Đổng Kỳ Thương đã bị hắn phái đi theo bên cạnh Thích Bạch Thương, không có lệnh, sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Trừ phi...
Những ngón tay thon dài của Tạ Thanh Yến đang nắm cây trượng mã cầu đột ngột khựng lại.
Đúng lúc này, Vân Xâm Nguyệt hứng thú nhìn về phía con đường núi bên ngoài sân mã cầu: “Xe của Uyển Nhi đến rồi!”
“...”
Tạ Thanh Yến nhìn theo hướng hắn chỉ.
Chỉ là hắn không nhìn vào cỗ xe ngựa của Thích Uyển Nhi, mà là nhìn xa hơn về phía sau.
Một hai giây sau, một cỗ xe ngựa rèm vải không chút bắt mắt nào chậm rãi đi vào tầm mắt hắn.
Đôi mắt dài của Tạ Thanh Yến hơi híp lại, những ngón tay siết chặt, hắn cười như không cười:
“Phải, nàng đến rồi.”
“?”
Cỗ xe ngựa rèm vải chậm rãi dừng lại bên ngoài sân mã cầu.
“Cô nương, hôm nay đông người quá ạ?” Liên Kiều vén rèm xe, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là cả một dãy xe ngựa đỗ cách đó không xa, “Lẽ nào, có nhân vật lợi hại nào cũng đến ạ?”
“Vậy thì xuống xe ở đây đi.” Thích Bạch Thương gấp cuốn y thư lại, “Ba Nhật Tư tới chưa?”
“Để ta tìm xem... Tới rồi! Ba Tư, chúng tôi ở đây này!!” Liên Kiều hưng phấn vẫy tay về phía xa xa ngoài xe ngựa.
Thích Bạch Thương bất đắc dĩ: “Hắn tên là Ba Nhật Tư.”
“Ai da, Ba Nhật Tư đọc lên khó nghe quá, vẫn là Ba Tư dễ nghe hơn... Ai?”
Liên Kiều đang thò người ra ngoài bỗng im bặt, mấy giây sau, nàng kinh ngạc chỉ về phía trước: “Cô nương, là xe ngựa của Uyển Nhi cô nương! Đỗ ngay phía trước chúng ta kìa!”
Thích Bạch Thương ngẩn ra.
Không đợi nàng kịp phản ứng.
Ngay sau đó, Thích Bạch Thương vừa đứng dậy đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tử Tô từ ngoài xe: “Tạ Thanh Yến, hắn cũng tới.”
“...”
Thích Bạch Thương vừa khom lưng bước ra khỏi xe, ngón tay vịn vào xe ngựa bỗng run lên.
Nàng ngước mắt nhìn về phía trước.
Qua tấm rèm Liên Kiều đang vén lên, Thích Bạch Thương nhìn thấy, quả thật ngay phía trước xe của mình.
Bên cạnh cỗ xe ngựa đồng sức theo quy chế cao nhất của Khánh Quốc Công phủ, Tạ Thanh Yến một thân y phục đỏ gọn gàng, hiếm thấy cài trâm quan vàng chạm rỗng, eo thon như kiếm, trường bào lượn lờ.
Hắn đang hờ hững đưa tay, nâng cánh tay lên, để Thích Uyển Nhi cẩn thận vịn vào bao tay của hắn, từng bước một xuống xe.
Và ngay khoảnh khắc Thích Uyển Nhi đi qua, người đó đột nhiên ngước mắt.
Cách mấy trượng đất trống, Tạ Thanh Yến chậm rãi nhướng mi, đối diện với Thích Bạch Thương.
Quân tử như ngọc, ôn hòa nhã nhặn, thanh cao như ngọc khiết.
Chỉ có đôi mắt phượng nhìn nàng lại sâu thẳm như vực tối, sâu đến mức muốn nuốt chửng người ta.
“...!”
Thích Bạch Thương gần như có một thôi thúc muốn quay đầu vào xe, lập tức trở về phủ.
Chỉ là ngay sau đó, một bóng người cao lớn đã đổ xuống bên xe ngựa.
“Tiên tử tỷ tỷ!”
Ba Nhật Tư thấy Thích Bạch Thương đứng yên một lúc lâu, mặt đỏ bừng, đưa bàn tay chai sạn của mình về phía nàng:
“Cần ta bế, bế người xuống không?”