Tựa Như Người Trong Lòng Bước Tới

Chương 7


Edit: Ross
Cô thậm chí còn có một ý nghĩ không thể giải thích được, cô luôn là trường hợp ngoại lệ của chú nhỏ phải không? Trong trí nhớ của cô, chú nhỏ luôn là người rất đỗi dịu dàng, nhưng bây giờ thì không giống nữa.

Trước đây Thẩm Kình Hoài luôn chưng ra bộ dáng bất cần đời, chưa từng một lần để lộ ra bộ dáng như vậy với cô.
Chỉ là cô không quen với tính cách lãnh đạm hung ác như sài lang của chú nhỏ hiện tại.
Qúy Tử lại nhớ trước kia thường chạy theo phía sau Thẩm Kình Hoài, anh không cho cô nắm góc áo vest, mặt mày nhăn nhó than phiền: “Đừng làm nhăn bộ Âu phục mới ủi của chú, phụ nữ nhìn thấy sẽ không thích đâu.”
Cô ngây ngô cười: “Chú nhỏ, con cũng là phụ nữ này, nhìn vẫn rất đẹp mà.”
“Nhóc con thì biết cái gì? Mà sao cháu suốt ngày bám theo chú thế?”
“Mẹ Lý không cho con ăn sô cô la, đi chơi với chú nhỏ còn có chị Hương Hương cho con sô cô la nè.” Cô suy nghĩ một lát, đáng thương nói: “Chú nhỏ không thích đem cháu đi chơi cùng sao?”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Bằng không sao chú không cho con nắm góc áo chứ?”
Thẩm Kình Hoài bất lực thở dài: “Rồi rồi, góc áo đấy cháu thích thì nắm.”
Cô đắc ý túm lấy góc áo của Thẩm Kình Hoài, lẽo đẽo chạy theo phía sau anh.
Khi đó, Qúy Tử trong lòng chú nhỏ…là trường hợp đặc biệt phải không? Nghĩ tới điều này, không hiểu sao trên khóe môi Qúy Tử lại nở ra một nụ cười ngọt ngào.
Thế gian thấy anh không tin quỷ thần, vui buồn khó đoán, đến cùng cũng chỉ là thành kiến mà thôi.


Chỉ có Qúy Tử biết rằng Thẩm Kình Hoài là người tốt, nếu không sẽ không vào lúc Trương Hoài Lễ khinh bạc cô mà ra tay giúp đỡ.
Sau khi Qúy Tử trở về nhà, Lý Trân Ngọc lại nghĩ ra biện pháp lăn lộn cô.
Chuyện Trương Hoài Lễ lần trước, Lý Trân Ngọc chỉ nghĩ mình bị con gái bắt được nhược điểm, thêm nữa bà cũng không muốn trông cậy vào đám người thân lòng dạ bẩn thỉu kia.

Vì vậy hiếm khi có hôm sắc mặt tốt đến nói chuyện với Qúy Tử: “Mẹ nghe bảo con trai nhà họ Thẩm tính tình tốt lắm, hay hai đứa thử gặp mặt nhau xem?”
Nếu là bên họ hàng giới thiệu giống như mối trước, Quý Tử còn nắm chắc năm phần thoái thác.

Nhưng lúc này nghe tới chữ “Thẩm”, trái tim cô không khỏi nhảy thót, dè dặt hỏi “Là cậu Thẩm nào vậy ạ?”
Lý Trân Ngọc còn tưởng phải phí một phen miệng lưỡi, không ngờ con gái lại ngoan ngoãn đáp ứng nhanh như vậy, trong lòng không khỏi vui sướng.

Bà cười lớn nói: “Là Thẩm Tư Vũ”
“Thẩm Tư Vũ?”
“Nhà họ Thẩm không phải có ba chú sao? Thẩm Tư Vũ là con trai Đại công tử Thẩm.”
Qúy Tứ cuối cùng cũng nhận ra, người đó chính là cháu trai của Thẩm Kình Hoài! Cũng chính là cậu cả nhà anh trai ruột anh!
Nhắc mới để ý, nhà họ Thẩm vậy mà cũng có người tầm tuổi cô.

Không biết vì sao, trong lòng cô lúc này lại trăm nỗi ngổn ngang, Qúy Tử khẽ nhăn mày, ưu sầu nói: “Thôi đừng, con không thích!”
Lý Trân Ngọc máu nóng xông lên, giọng điệu không kìm được tức giận: “Chị muốn tôi tức chết phải không? Gia nghiệp nhà họ Thẩm lớn, tuy không tính là bậc nhất Nam Thành nhưng chị gả vào đấy, tháng ngày sau này còn phải nghĩ à?”
“Con không thích Thẩm Tư Vũ!”
“Hay rồi, không thích thì sao? Lệnh cha mẹ, lời mai mối, có phải chị đi học nước ngoài ba cái chủ trương tự do yêu đương đến mụ mị đầu óc rồi không?”
“Mẹ đừng suốt ngày suy nghĩ linh tinh như thế, con không có!”
“Không có thì đi gặp mặt đi.

Mẹ chị tính tình thoáng như vậy cũng không ép gả chị, đi ăn một bữa cơm thì đã tính là gì!”
Qúy Tử cắn môi “Ai cũng được nhưng Thẩm Tư Vũ thì không!”
Vất vả mãi Lý Trân Ngọc mới tìm được một mối mà hiểu tận gốc rễ gia đình người ta, còn đang đắc ý khích tướng bên Lý Ngọc Lan nào ngờ mọi thứ đều bị Qúy Tử bác bỏ trong vài giây.
Bà tức giận đến ngũ tạng đều đau, còn định giơ tay đánh Qúy Tử một trận.
Lúc này, vú Triệu mới vội vàng rời khỏi phòng bếp gọi: “Thái thái, canh gà hầm xong rồi, ngài thử vào xem đã được chưa! Tôi không biết canh lửa, sợ lát nữa Qúy tiên sinh về không có canh uống!”

Lý Trân Ngọc nghe thấy tiếng “tiên sinh”, tức giận trong lòng liền vơi đi một ít.

Lý Trân Ngọc nghĩ muộn chút sẽ xử lý Qúy Tử sau, quay sang trừng mắt nhìn cô một cái, lòng nóng như lửa đốt chạy tới phòng bếp.
Qúy Tử như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, đối diện với ánh mắt đầy lo âu của vú Triệu, cô cũng chỉ biết cười trừ.
Ban đêm, vú Triệu bưng trà lên lầu cho Qúy Tử.

Bà nhìn cô gái nhỏ như hoa như ngọc mặc bộ váy ngủ dài tay, trong mắt tràn ngập ý cười, dịu giọng nói: “Tiểu thư tội gì phải chống đối với thái thái? Thái thái có nghĩ gì đi nữa cũng sẽ không bao giờ hại con mình.

Cãi nhau với ngài ấy khác nào tự chuốc họa vào thân, tiểu thư nên hành xử thỏa đáng một chút.”
Vú Triệu luôn dịu dàng với Qúy Tử, Qúy Tử coi bà giống như người thân của mình.

Cô nhấp một hớp trà xong, đặt tách xuống rồi chậm rãi nói: “Con chỉ hơi sợ một chút, tí nữa là hết ấy mà.

Trong nhà buồn phát phiền, may còn có vú Triệu đau con.

Thôi con mệt rồi, vú đi ngủ sớm đi.”
“Ai da, đúng rồi! Ban đêm gió lớn, nhớ đóng cửa sổ lại” Trên mặt vú Triệu toàn là ý cười, dặn dò mấy câu xong liền xuống dưới lầu.
Qúy Tử ngọt ngào đáp lại, vú Triệu sớm chiều nhìn tiểu nhân tình lớn lên thành đại cô nương, thật lòng yêu thương cô như cháu gái.

Vú Triệu cũng hy vọng Qúy Tử có thể tìm được một người chồng biết ấm lạnh, biết quan tâm, người như vậy mới xứng với cô, gia thế địa vị cũng chỉ là thứ xếp sau, cùng lắm không phải kẻ sa cơ thất thế là được.

Hôm sau Qúy Tử tới tòa soạn đi làm liền nhận được điện thoại của A Thành: “Cô Qúy, cậu chủ Thẩm hẹn cô chín giờ tối nay tại biệt thự Tây có chuyện bàn bạc.”
Qúy Tử cắn hờ môi, nghi ngờ bản thân nghe nhầm, do dự hỏi: “Chín giờ tối nay?”
“Đúng vậy”
“Có chuyện gì sao?”
“Cậu chủ Thẩm tự có cân nhắc.

Chúng tôi hỏi nhiều cũng không tiện.”
“Tôi hiểu rồi, Bác Thành.” Cô cẩn thận gác ống nghe trên tay, lúc này vẫn còn đang xuất thần.
Bạch Nhạn Tùng tươi cười bước vào văn phòng, hỏi cô: “Sao lại thất thần vậy cô nương?”
Qúy Tử tỉnh táo lại, cố rặn ra một nụ cười: “Không có việc gì, em sắp viết xong bản thảo rồi, chốc nữa lại phải phiền tiền bối Nhạn Tùng kiểm tra giúp em.”
“Được rồi, cứ giao cho anh.”
Qúy Tử nghĩ đến đêm hôm khuya khoắt một mình đến nhà đàn ông, gương mặt đỏ ửng như cà chua mọng.

Cùng lúc cô cảm thấy trong lòng nổi lên nỗi bất an phiền muộn như thể đè nặng lên ngực.
Cô đang nghĩ gì vậy? Đó là chú nhỏ Thẩm cô theo từ nhỏ, chú nhỏ sẽ làm hại cháu gái anh “nhặt” được này không? Dĩ nhiên là không! Trưởng bổi là người săn sóc vãn bối nhất và Thẩm Kình Hoài cũng không phải ngoại lệ..

Bình Luận (0)
Comment