Tuấn Nam Vs Dã Tiểu Miêu

Chương 4

Thật vất vả đem được nàng say như chết kéo vào trong.

Tuấn Nam hạ cửa sổ xe xuống, không khi lạnh không ngừng tràn vào bên trong, mặc dù lạnh nhưng có tác dụng làm thanh tĩnh.

Lái xe đến chỗ ở của Khỉ Diệu, lại phát hiện bị tác đương, hắn không thể làm gì khác hơn là đem xe dừng ở một xa lộ.”Kỉ Diệu, về đến nhà, ngươi tỉnh lại đi”

“Ừ…” Đáng tiếc, nàng căn bản không có năng lực hành động.

Cuối cùng, Tuấn Nam không thể làm gì khác hơn là dưới đêm đông rét lạnh cõng nàng về nhà.

“Hô ——” bắc gió gào thét , thổi tới khuôn mặt của nàng “Lạnh quá a…”

Nàng tựa hồ hơi khôi phục một chút thần trí, đem mặt dán vào khoảng lưng ấm áp của hắn, cọ qua cọ lại

“Ngươi không nên lộn xộn.”

“Ngươi nói, nữ nhân kia so với ta ai tốt…” Thật đáng giận, Dương Khải lại thích loại nữ nhân phong trần này, khó trách hắn ban đầu không theo đuổi nàng.”Dương Khải rất không có mắt đúng không?”

Tuấn Nam không trả lời, tiếp tục cõng nàng đi về phía trước.

“Tuấn Nam… Ngươi cảm thấy… Nàng so với ta xinh đẹp hơn không?” Say rượu làm nàng nói năng không còn nên lời

“Làm sao có thể?” Tuấn Nam thấp giọng trả lời.

“Nói đúng nha, không biết thưởng thức!” Mặc dù say rượu, mắng chửi người vẫn rất sắc bén.”Tuấn Nam, ngươi nói, nàng rất không có khí chất…”

“Đúng, không có khí chất.” Hắn theo lời của nàng nói, trước mắt hắn chỉ muốn mau mau đem nàng đưa về nhà.

“Tuấn Nam, ngươi đối với ta tốt nhất.” Nàng lần nữa đem mặt dán chặt lên tấm lưng rộng lớn của hắn

Hắn bỗng nhiên trong lòng chấn động, có lẽ, bây giờ là cơ hội tốt nhất cho hắn biểu đạt tâm ý.

“Tuấn Nam —— ngươi tại sao đối với ta tốt như vậy?” trong lúc nói mê nàng thật lòng hỏi .”Tại sao ta đòi cái gì ngươi đều đáp ứng “

“Đó là bởi vì yêu cầu của ngươi rất nhỏ, đều ở trong phạm vi năng lực của ta “

Cái này là đáp án ôn nhu nhất thế giới rồi a

Một người đối với người khác tốt đều hy vọng có báo đáp, nhưng Tuấn Nam chưa bảo giờ như vậy đối với nàng. Kỉ Diệu còn cho là mình nằm mộng, lẩm bẩm nói: “Tuấn Nam… Ngươi thật tốt …”

Lòng bàn tay của hắn đổ mồ hôi, trái tim của hắn đập loạn, hắn rốt cục quyết định nói

“Ừ… Kỉ Diệu, ta vẫn muốn nói với ngươi… Ta rất thích ngươi, từ năm năm trước khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền thích ngươi , ta sau này sẽ đối với ngươi thật tốt, còn tốt hơn bây bây giờ nữa… Ngươi nguyện ý —— làm bạn gái của ta sao?” Năm năm , hắn rốt cục cũng lấy hết dũng cảm nói ra những lời này

Hắn phát nhiện người trên lưng không có động tĩnh gì, đột nhiên hắn nghe thấy một âm thanh kì lạ

“Hô —— hô —— hô —— “

Không phải là tiếng gió mà là Kỉ Diệu yếu ớt rên.

Tuấn Nam khẽ nhếch khóe miệng, cười khổ. Nhưng bất kể như thế nào, ít nhất hắn đã đem những lời tâm huyết trong lòng nói ra, không phải sao?

Cuối cùng cũng đem được nàng vào trong nhà , để nàng ở trên giường

“Kỉ Diệu?” Hắn vỗ vỗ gương mặt của nàng.

“Ngô… Ừ…” người say rượu căn bản không để ý dđối phương nói gì, tất cả đều gặt đầu đồng ý

“Nhan Kỉ Diệu, làm bạn gái của ta?” Tuấn Nam thử dò xét hỏi.

“Dạ…”

“Làm tân nương của ta?” Hắn hỏi tiếp

“Tốt…”

Tuấn Nam cười một tiếng, cười chính mình thích một cô bé lâu như vậy, nhưng chỉ có thể đợi lúc nàng say rượu mà tỏ tình

Hắn đứng lên chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nhớ tới một vật rất trọng yếu.

Đúng rồi, hắn chưa đem quà sinh nhật đưa cho nàng!

Tuấn Nam đem tay đút vào túi áo, lấy ra một chiếc nhẫn, nhìn gương mặt ngủ say của nàng, chậm rãi đem chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út của nàng.

“Kỉ Diệu, đây là quà sinh nhật của ngươi.” Thanh âm của hắn phá lệ ôn nhu mà trầm thấp.

“Đó… Cám ơn…” Nàng mơ mơ màng màng đáp lời, sau đó trở mình, ôm lấy gối.

“Nếu như ngày mai tỉnh lại, ngươi còn nhớ rõ những lời ta nói với ngươi, cho ta một đáp án được không ?

Tuấn Nam thay nàng đắp kín chăn, chậm rãi đi ra cửa. Ánh đèn đường làm cho thân hình cao lớn của hắn kéo dài đến tận cuối đường

Hôm nay ta chỉ có edit được 2 chap trong chương 4 thôi, tại ta đi học cả ngày mà, cố lắm mới làm xong, mai lại học sớm nữa,các nàng thông cảm nha mai ta bù nha

Edit: n0t

Giữa trưa, ười hai giờ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên mặt của nàng, cảm giác chói mắt nóng rực.

“Ừ…” Đầu đau quá, miệng khát khô

Nhan Khỉ Diệu đưa tay cầm lấy một lọ nước bên giường uống hết nửa bình

“Bây giờ mấy giờ rồi a? Ách a!” Mới ngủ dậy đầu giống như vừa đập vào đâu đó, đau muốn chết a

Nàng hoàn toàn không nhớ tối qua phát sinh chuyện gì chỉ bất q

Úa vừa mở miệng cả bản thân cũng không chịu nổi mùi rượu phả ra

Kỉ Diệu không thể làm gì khác hơn là ôm đầu, từng bước từng bước đi vào phòng tắm.

Nàng thuần thục cầm lấy bàn chải, lấy thuốc, chà chà răng ——

Nàng mở mắt ra nhìn mình trong kính, mặt thật phờ phạc a ….

Di, nàng mới phát hiện, trên tay mình có nhiều hơn một thứ đồ gì đó đang phát sáng

“Đây là cái gì?” Bất kể miệng đang đầy bọt , nàng đưa tay lên trước mặt xem thật rõ rang

Chiếc nhẫn. Sao… Làm sao có thể? Làm sao khi tỉnh dậy trên tay lại có một chiếc nhẫn, chuyện gì đã xảy ra a?

Sẽ không phải nàng bị mộng du, nửa đêm chạy đi bách hóa trộm đồ chứ? Chuyện như vậy rất nghiêm trọng nàng sẽ phải ngồi tù a. ( pó tay với tưởng tưởng của chị nỳ thiệt)

Chờ một chút! Tỉnh táo lại đã! Không thể nào a, ngày hôm qua uống rượu đến nửa đêm, bách hóa đã sớm đóng cửa.

Rút cục xảy ra chuyện gì a ? Nàng nhìn lên trần nhà, cố gắng hồi tưởng lại

Nhớ được uống rượu say sau đó hình như là Tuấn Nam cõng nàng về nhà nha, sau đó thì sao! Đúng, hắn nói muốn đưa quà sinh nhật cho nàng … Sau đó thì sao?

Lúc say rượu hoàng toàn không phải là không nhớ gì, sau nếu hồi tưởng lại, lại cũng nhớ được một chút.

“Đúng, không sai!” Chiếc nhẫn kia chính là Tuấn Nam tặng sinh nhật nàng, nàng giống như còn nói “Cám ơn” hắn nữa

Nhưng là, vấn đề là Tuấn Nam tại sao lại đưa chiếc nhẫn cho nàng! Chiếc nhẫn bình thường không phải là nên đưa cho bạn gái sao? Tại sao lại …..

Nhẫn, lễ vật ? ? Ba chữ kia giống như tối ngày hôm qua cũng có xuất hiện qua, nàng không nhớ rõ nhưng tựa hồ như có thanh âm ở bên tai nàng nhắc nhở, cái gì mà “Thích ngươi”, “Năm năm trước”, “Bạn gái” …

Xong. Kỉ Diệu bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, đây chẳng lẽ là Tuấn Nam tỏ tình với nàng sao ? Chẳng lẽ… Tuấn Nam thích nàng thật? ( ping pong, chính xác rùi ) Không! Không thể nào! … Không thể nào đâu? ( sao lại không thể a? sự thật mà tỉ)

“Linh —- linh —-” chuông điện thoại bỗng nhiên kêu lên phá vỡ đoạn hồi tưởng của nàng

Kỉ Diệu bị tiếng chuông làm giật mình, trong lòng thầm nghĩ , nhất định là Tuấn Nam, nàng nghĩ tới hắn nói hôm nay nàng phải đưa cho hắn một cái đáp án

Nhất định là hắn gọi điện thoại tới muốn đáp án , nhưng là ——

Làm sao bây giờ? Nàng còn chưa có hiểu gì hết, nàng vừa tỉnh dậy, tự nhiên thấy cái nhẫn trên tay, căn bản chuyện gì cũng chưa hiểu rõ .

Lâu như vậy, nàng vẫn xem Tuấn Nam là bạn tốt, Đại ca ca, cho rằng hắn chẳng qua xem nàng như học muội mà thôi nha, nàng chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này.

“Linh ~~ linh ~~” chuông điện thoại vang lên, Kỉ Diệu không thể làm gì khác hơn là nhận điện

“Này, thật xin lỗi, ta… Ta mới vừa tỉnh ngủ, còn không hiểu rõ ràng, ngươi có thể muộn một chút nữa hãy gọi lại “

Trời ạ, nàng đang nói cái gì?

“Ngươi đang nói cái gì nha? Nhận điện thoại cũng cần phải nhớ rõ cái gì a” đầu bên kia truyền tới thanh âm của Hạ Lộ

“Hô!” Kỉ Diệu thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện miệng đầy kem đánh răng “ Uy hạ Lộ , ngươi gọi điện tới có chuyện gì a ?”

“Gọi điện tới hỏi thăm ngươi nha. Như thế nào, có khỏe không?”

“Rất tốt a.” Nàng cầm khăn lông lau khô miệng.

“Tối hôm qua… Không có phát sinh chuyện gì sao?”

“A? Không có chuyện gì, không có chuyện gì, làm sao có chuyện gì được cơ chứ ” Nàng chột dạ được thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại xuống đất

“Tuấn Nam có nói gì với ngươi hay không?” Hạ Lộ hạ thấp thanh âm.

“Nói, nói gì, hắn cái gì cũng không có nói a!” Kỉ Diệu còn chưa hiểu rõ tình hình lúc trước, bất cứ vấn đề gì cũng hù dọa nàng đổ mồ hôi lạnh.

“Hắn… Cũng không có nói tới chuyện của ta a?” Hạ Lộ thanh âm trung tựa như có chút thất vọng.” không có nói sao? Không có hỏi số điện thoại của ta, không tỏ vẻ gì sao ?”

Nga! Nguyên lai là nói chuyện này a.

“Không có, ngày hôm qua ta say đến bất tỉnh nhân sự, không nhớ rõ hắn có nói gì hay không nữa “

“Đúng vậy, ngươi ngày hôm qua uống rất nhiều, có phải có cái gì kích thích hay không a?”

“Nói giỡn, ta là người dễ dàng bị kích thích như vậy sao? Ta chỉ là cao hứng uống vài chén thôi!”

“Ân được rồi, làm gì có cái gì kích thich được ngươi a. mà không phải ngươi nói giúp ta sao? Phiền hồng nương tích cực một chút đi nha “ (hồng nương là bà mối ý)

“Tích cực hai chữ này viết như thế nào?” Thật xin lỗi, trong từ điển của nàng không có hai chữ này

“Dầy ~~ ngươi rốt cuộc giúp hay không? !” Hạ Lộ lớn giọng uy hiếp .

“Giúp như thế nào nữa?” Kỉ Diệu vốn không kiên nhẫn, bị nàng làm phiền thì nhanh chóng đáp ứng

“Đầu tiên đương nhiên là tạo cơ hội gặp mặt nha! Ngươi giúp ta gọi điện thoại hẹn hắn, xế chiều hôm nay ba chúng ta cùng đi xem chiếu phim .”

“Như vậy sao? Có chút là lạ a.” Kỉ Diệu giống như bị làm khó.

“Lạ gì chứ, ngươi nói với hắn muốn chính thức giới thiệu cho chúng ta quen biết. Có được hay không ?! vẫn xen ngươi như tỷ muội đó, ngươi nhất định phải giúp ta.”

“Được rồi.” Nàng gật đầu đáp ứng.

Thật ra thì như vậy cũng tốt, nàng luôn miệng nói Tuấn Nam chẳng qua là đàn anh, bằng hữu, như vậy tác hợp hắn và Hạ Lộ không phải là một chuyện tốt sao?

Suy nghĩ thật lâu, nàng rốt cục cầm lấy điện thoại, gọi cho Tuấn Nam

“Này.” Tuấn Nam nhận điện thoại.

“Tuấn Nam… Cám ơn lễ vật của ngươi.” Nàng nói.

“Không có gì, không phải là cái gì quý giá lắm , ngươi thích là tốt rồi.” (N0t: hix kim cương đó, kim cương đó ca ơi, kim cương mà không quý thì cái gì quý hả trời ? Tuấn Nam *vênh mặt *: dĩ nhiên, người có khả năng mua kim cương mới quý chứ sao nữa. N0t:*gật gù tấm tắc* :chí lý, chí lý ) Không sai, không phải là cái gì quý giá, chẳng qua là tiêu hết một tháng tiền lương của người bình thường mà thôi.( một tháng làm sao đủ hả tỉ?)

“Đúng rồi, ta có một cái vấn đề, ngươi nhất định phải thành thực trả lời đó!”

“Ngươi nói đi.” Ngữ khí của hắn ôn nhu mà tràn đầy mong đợi.

“Ừ… Ngươi cảm thấy Hạ Lộ như thế nào?” Nàng khó khăn phun ra những lời này.

“Có ý gì?”

“Thật ra thì, Hạ Lộ đối với ngươi rất ấn tượng, không biết cảm giác của ngươi đối với nàng như thế nào? Nàng là nữ nhân rất tốt, vừa thông minh, vừa xinh đẹp…”

“Đủ rồi. Ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào?” Thanh âm của hắn lạnh lẽo tưởng chừng dóng băng không khí xung

“Ta cảm thấy được… Không tệ a, ngươi cùng nàng là bạn tốt của ta nha, hơn nữa…” Không nên hỏi nàng nữa nha , nàng thật không biết mình đang nói cái gì.”Hơn nữa ngươi đối với ta tốt như vậy, vì báo đáp ngươi, cho nên đem nàng giới thiệu cho ngươi…”

Bên kia yên tĩnh không tiếng động, Tuấn Nam không đáp lại.

“Buổi chiều, chúng ta ba người cùng đi xem chiếu phim, coi như là chính thức giới thiệu các ngươi với nhau có được hay không?”

Trầm mặc hồi lâu, Tuấn Nam bỗng nhiên lên tiếng.”Tốt, không thành vấn đề.”

Hắn đáp ứng một cách dễ chịu, sảng khóai dứt khoát, làm nàng có một chút giật mình.”Đó… Như vậy chiều ba giờ tại rạp Warner nha ?”

“Chiều gặp lại .” Tuấn Nam sau khi nói xong, ” cộp ” một tiếng đem điện thoại ném đi.

Kỉ Diệu cũng vội vàng cúp điện thoại, trái tim bỗng nhiên đập liên hồi , không biết tại sao, nàng sợ Tuấn Nam, sợ hắn phản ứng như thế.

A! Chẳng lẽ —— hắn cũng thích Hạ Lộ!

Tuấn Nam cúp điện thoại xong , trên vẻ mặt lần lượt thay đổi từ tức giận thành khổ sở .

Tức giận vì nàng thản nhiên không hiểu tấm lòng hắn , khổ sở vì không biết làm sao nói với nàng .

Hắn yên lặng ở bên người nàng bảo vệ nàng nhiều năm như vậy, chưa bao giờ đòi hỏi báo đáp, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới nàng lấy cái chuyện này để báo đáp hắn. Nàng dĩ nhiên có thể cự tuyệt tình cảm của hắn, nhưng không nên lấy phương thức này.

Quá buồn cười, nếu như hắn muốn nữ nhân khác, còn cần nàng giới thiệu sao? Nàng việc gì cần mang bằng hữu ra làm bia đỡ đạn như vậy. Đáp án của nàn so với cự tuyệt còn làm cho hắn đau lòng hơn

Tốt, nếu nàng muốn như vậy, hắn liền đồng ý cho nàng vui !

Tâm hắn tập phần bi thương, chẳng lẽ hắn đối với nàng không còn chút hy vọng nào sao ? .

Tại rạp chiếu phim, Kỉ Diệu Diệu cố ý an bài Tuấn Nam ngồi cạnh Hạ Lộ còn nàng thì ngồi ở phía sau Hạ Lộ ăn bỏng.

“Ngươi mấy tuổi rồi? xem chiếu bóng còn ăn bỏng a?” Hạ Lộ cười nàng .

Nàng quay đầu nhìn Hạ Lộ, Hạ Lộ nụ cười giống như thái dương, rực rỡ có chút chói mắt.

“Chính phủ có quy định xem chiếu phim không được ăn bỏng sao ?” Kỉ Diệu hỏi ngược lại.

“Thục nữ chắc chắn biết ở rạp chiếu phim không phải là thời điểm ăn bỏng.” Hạ Lộ vẻ mặt đứng đắn trả lời.

Wow! Nữ nhân này hôm nay là quỷ nhập vào thân a! Trời lạnh mười một độ lại mặc áo ngắn tay ra cửa, bây giờ lại còn dạy dỗ nàng thục nữ không ăn bỏng! ?

Khỉ Diệu nắm lên một vốc to bỏng bỏ vào trong miệng, nhồm nhoàm nói : “Dù sao ta vốn là cũng không phải là thục nữ, ai quan tâm nào?”

“Tại sao ngươi hôm nay làm chí khí lớn như vậy a?” Hạ Lộ làm ra vẻ mặt vô tội .

“Ta khi nào có?” Kỉ Diệu cười tà ác nhìn nàng một cái.”Ngươi mặc đò “xuyên thấu” như vậy mà không có lạnh a???”

“Sẽ không nha, ta còn cảm thấy hơi nóng nữa nha …” Hạ Lộ dùng tay phe phẩy trước ngực , vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào .

Hôm nay so với lần đầu gặp mặt, thái độ của Tuấn Nam cũng thay đổi 180 độ .

“Ngươi xem phim của ngươi đi!” Khỉ Diệu ôm túi bỏng, bốc một vốc to bỏ vào miệng.

Nhưng tại sao hôm nay ăn bỏng lại vô vị giống như nhai sáp nến vậy?

Trong rạp chiếu bóng ánh đèn tắt dần, phim rốt cục bắt đầu chiếu,

Nhưng ở bên dưới không ngừng truyền tới tiếng cười

Kỳ quái, hai người này bình thường rất ít nói, phim chiếu lại rõ nhàm chán, tại sao bọn họ lại cười vui vẻ vậy a?

Kỳ quái, kỳ quái, kỳ quái muốn chết! Tuấn Nam bình thường vốn rất ít khi nói chuyện… Đúng rồi! Nàng nghĩ nhất định là bởi vì Hạ Lộ là bạn tốt của nàng, bởi vì sợ nàng nhàm chán, cho nên Tuấn Nam mới nói chuyện với nàng a!( mìu dấm ở đâu nồng nặc vậy hả trời?)

Đúng, nhất định là như vậy, bởi vì Tuấn Nam là một nam nhân tốt! ( giờ chị mới bít người ta tốt hả trời ?)

“Ha hả.” lại truyền đến một tiếng cười khoa trương, nhìn Hạ Lộ cười đến run rẩy hết cả người, rốt cuộc đang nói chuyện gì vui như vậy a?

“Đúng vậy, nàng từ trước đến giờ chính là như vậy…” Hạ Lộ nhẹ giọng nói .

Nha… Nàng nghe được, thì ra là bọn họ ở sau lưng nói xấu nàng, đáng giận, dám lôi nàng ra làm chủ đề tiêu khiển .

“Này, xem chiếu phim là xem chiếu phim, nói gì nhiều vậy? Xem chiếu phim phải im lặng, các ngươi có hiểu hay không a?” Nàng không nhịn được oán trách.

Hạ Lộ quay đầu, cười.nói :” Nhưng thật sự rất buồn cười nha, ngươi nhìn cả rạp chiếu phim mọi người đang cười a!”

Phải không? Mọi người đang cười ? Nàng tại sao khong có thấy a?

“Không sao, đừng để ý tới nàng, nàng chính là người như vậy.” Tuấn Nam cầm lấy một lọ nước trái cây đưa cho Hạ Lộ.”Khát không?”

Có lầm hay không a? Không để ý đến nàng, hắn nói những lời như thế? ! Đây là lần đầu tiên Nhan Kỉ Diệu thấy Tuấn Nam đối với người khác không phải nàng mà lại nói chuyện ôn nhu như vậy.

Bỗng nhiên có một cảm giác là lạ nhồi vào lồng ngực của nàng, đây là cái gì? Nàng không muốn nghĩ ngợi cũng không được a

Cả chiều nàng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, ngồi không được đứng cũng không xong , cười không được mếu cũng không thể

Rốt cục phim cũng chiếu xong, ba người rời khỏi rạp chiếu bóng , đèn điện đã bặt sáng rực cả đường phố, Khung cảnh làm cho người hạnh phúc càng hạnh phúc hơn , người tịch mịch càng tịch mịch hơn.

Đắm chìm ở trong hạnh phúc Hạ Lộ đột nhiên đề nghị đi hát.

Còn hát? Nàng không đi!”Các ngươi đi đi, ta không đi.” Kỉ Diệu lớn tiếng

Vừa nói xong câu đó, Hạ Lộ cùng Tuấn Nam đồng thời quay đầu lại nhìn nàng.

“Ngươi làm sao vậy?” Hạ Lộ quan tâm hỏi.”Đi nha, cùng đi cho vui !”

Phải không? Nàng không muốn làm bóng đèn nữa , nếu không nhất định sẽ bị nổ tung .

“Không cần, các ngươi đi đi .” Nàng dĩ nhiên dùng hảo tâm che dấu cảm giác thực tế, miễn cưỡng cười.

Tuấn Nam nhìn nàng không chuyện. Nàng làm sao? Thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt giống như không tốt lắm. Không, là hắn quá lo lắng, có lẽ nàng chỉ muốn tạo cơ hội cho hắn và Hạ Lộ thôi .

Chẳng lẽ nàng vội vã như vậy muốn đem hắn đẩy cho người khác sao? Hắn mang cho nàng áp lực lớn như vậy sao?

( n0t; haizz ông nói gà bà nói vịt , ta chit với mấy người này mất, tay ta cóng lại rồi, làm ơn đừng câu giờ, ý lộn ,câu chữ nữa mà )

Ánh mắt Tuấn Nam hiện lên một tia thống khổ, nhưng ngay sau đó quay dầu đi chỗ khác như muốn che dấu .

“Tuấn Nam ca, Kỉ Diệu không đi, vậy làm sao bây giờ?” Hạ Lộ quay đầu hỏi.

“Không sao, chúng ta đi đi.” Tốt, hắn tuyệt nhiên sẽ không làm cho nàng khó chịu, hắn thậm chí sẽ tiến hành theo đúng mong muốn của nàng .

Kỉ Diệu trong mắt không được kinh ngạc, nàng nằm mộng cũng không nghĩ tới Tuấn Nam sẽ nói như vậy, hắn có thể bỏ nàng lại, cùng Hạ Lộ đi hát?

Hạ Lộ nghe không khỏi mừng thầm, nhưng vẫn quay đầu trở lại nhìn Kỉ Diệu.”Như vậy sao? Một mình ngươi trở về không sao chứ?”

“Không sao! Các ngươi đi đi.” Kỉ Diệu nói.

“Được rồi. Buổi tối ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi đó.” Hạ Lộ nói.

Nàng đẩy Hạ Lộ nói.”Yên tâm, không có chuyện gì, các ngươi nhanh đi đi.”

Cứ như vậy, Tuấn Nam cùng Hạ Lộ đi qua bên kia đường.

Nhìn theo hai người bọn họ đi xa, Kỉ Diệu cơ hồ muốn khóc lên .

Nàng xoay người, hít một hơi thật sâu.

Cái gì nha? Cái gì,cái gì nha? Hiện tại là như thế nào a!

Lòng của nàng bỗng nhiên quặn đau, bắt đầu chán ghét chính mình.

Nếu như nàng thích Tuấn Nam tại sao còn muốn đem hắn giới thiệu cho người khác? Nếu như không phải là vậy thì tại sao nàng khổ sở như vậy?

Kỉ Diệu đi một đoạn đường rất dài mới về đến nhà, nàng chưa từng có cảm giác như bây giờ, Tối nay nàng thật sự chỉ muốn biến thành một con mèo con nằm co ro góc nhà mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment