Tuấn Nam Vs Dã Tiểu Miêu

Chương 9

Trên giường bệnh, nhìn người yêu đang ngủ say, Kỉ Diệu không khỏi cảm thấy khổ sở

May mà lúc đó chiếc xe đã đi chậm lại nên Tuấn Nam chỉ bị xây xát một chút, chân trái tuy bị gãy nhưng đã băng bó lại cũng không có gì đáng ngại

Nàng cúi đầu, đôi môi hôn nhẹ lên tay của hắn, sợ đánh thức hắn, dùng thanh âm mền mại nói : “Tuấn Nam, ta bây giờ mới biết được, ngươi đối với ta quan trọng đến cỡ nào, ta sau này sẽ thật tốt với ngươi. Ngươi phải nhanh khỏe lên nha, chờ ngươi xuất viện ta mỗi ngày sẽ mua đồ ăn bồi bổ cho ngươi thật tốt “ .

“Tuấn Nam, yên tâm, ta sau này nhất định sẽ đối với ngươi thật tốt, những ngày an nhàn của ngươisắp tới rồi …” Kỉ Diệu nắm tay của hắn, lần tỏ tình này ngay cả nàng nghe cũng rất cảm động, nếu như Tuấn Nam nghe được những lời này không chừng sẽ cảm động phát khóc

Lúc này. Cửa phòng bệnh “ cạch” một tiếng mở ra, Kỉ Diệu quay đầu lại

“Hạ Lộ?”

“Ta nhận được điện thoại của ngươi lập tức đến đây. Tuấn Nam hắn thế nào?” Hạ Lộ mặt không chút thay đổi đi đến, giọng nói cùng vẻ mặt của lạnh lùng.

“Đã không có chuyện gì —— ngoại trừ trên người có vài chỗ ngoại thương, não không có chấn động, chân trái bó bột , bác sĩ nói quan sát mấy ngày là có thể xuất viện.”

Ngoại thương? Bó bột ? Như vậy gọi là không có chuyện gì?

“Ngươi có thể đi, nơi này có ta tới chiếu cố hắn là được.” Hạ Lộ đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nhìn nàng.

“Ta… Không, ta không thể đi, ta phải ở chỗ này chăm sóc hắn.” Đột nhiên nghe được lời của Hạ Lộ, Kỉ Diệu cảm thấy kinh hoảng không giải thích được, nhưng kiên trì không nhượng bộ.”Hắn là bởi vì ta mà bị thương, ta muốn lưu lại chiếu cố hắn.”

Thấy Kỉ Diệu kiên trì, Hạ Lộ xoay người, bỏ lại một câu.”Chúng ta đi ra bên ngoài nói.”

Kỉ Diệu hít sâu một hơi, cũng tốt, thừa cơ hội này, mọi người ngồi xuống nói chuyện một chút , tuy ban đầu nàng ngu ngốc, đem Hạ Lộ giới thiệu cho Tuấn Nam, nhưng chuyện phát triển mức này, nàng không thể trốn tránh nữa, cũng không thể rút lui.

Ở bệnh viện ngoài hành lang, gió gào thét liên hồi, hai nữ nhân mặt đối mặt, không khí tựa hồ ngưng trọng lại .

Hạ Lộ không nói, trầm mặc đến đáng sợ. Đây là lần thứ hai trong một ngày Kỉ Diệu bắt gặp ánh mắt ai oán như vậy

“Ta biết ngươi nhất định muốn hỏi ta ——” Kỉ Diệu quyết định thẳng thắn nói

“Ta chuyện gì cũng không muốn hỏi, ta cũng không muốn biết.” Hạ Lộ không cần nói cũng đoán được hôm qua xảy ra chuyện gì, nếu không tại sao sáng sớm Kỉ Diệu lại cùng Tuấn Nam ở chung một chỗ .”Ta không muốn biết chuyện gì xảy ra, ta chỉ hy vọng ngươi cách xa Tuấn Nam ra một chút. Ngươi đi đi! Ta sẽ chiếu cố hắn.”

“Không, ta nói rồi, hắn là bởi vì ta mới bị thương, ta phải lưu ở bên cạnh hắn…”

“Đủ rồi! Ngươi có tư cách gì nói chiếu cố hắn?” Hạ Lộ bình tĩnh, kích động tấn công.”Ngươi tại sao phải chiếu cố hắn? Ngươi đã quên ban đầu là ngươi đem hắn đẩy cho ta, bây giờ tại sao lại muốn tới phá hư hạnh phúc của ta? Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi có năng lực làm cho hắn vui vẻ. Những năm gần đây ngươi chỉ là lợi dụng sự quan tâm của hắn chư không hề yêu hắn. Bây giờ ngươi mất đi hắn, phát hiện không có ai để hành hạ nữa thì cảm thấy không cam lòng có phải không? Ngươi chẳng qua là không nỡ đánh mất một kẻ giúp việc không công mà thôi !”

“Không phải như thế ——” nàng chưa từng lợi dụng quá Tuấn Nam, cũng không phải là bởi vì không cam lòng, nàng lúc đó ngu ngốc như vậy là bởi nàng không có phát hiện nàng yêu hắn nhiều như thế nào.

Đối mặt với ánh mắt của Hạ Lộ, nàng thiếu chút nữa không chống đỡ được. Không nghĩ tới người bạn tốt của nàng lại có thể thay đổi như vậy, so với Tĩnh Hương chỉ có hơn chứ không có kém .

“Ngươi tại vì không thể tự lo được cho bản thân mới đeo bám hắn, ngươi vì ichskir mà muốn đoạt đi hạnh phúc của ta? ” Hạ Lộ gầm thét, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra lực sát thương.

“Hạ Lộ, ta thật xin lỗi ngươi… Ngươi là bạn tốt của ta, ta không cố ý xúc phạm ngươi, tin ta đi, ta không cố ý làm ngươi thương tâm, cũng không phải là không cam lòng như ngươi nghĩ. Ta đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định nói với ngươi, Hạ Lộ, ta…”

Hạ Lộ che lỗ tai, không muốn nghe Kỉ Diệu nói bất kỳ một câu nào, nàng sợ quyết tâm của mình sẽ dao động. Nàng tình yêu của nàng chẳng qua là dùng lời nói dối miễn cưỡng tạo thành, nhưng cho dù xa vời , nàng vẫn tin mình có cơ hội, bất kẻ là dùng phương pháp hay thủ đoạn nào nàng cũng phải dành chiến thắng trong trận đấu này .

“Không cần nói nữa. Ban đầu là ngươi đem hắn đẩy tới bên cạnh ta, bây giờ, ta vô luận như thế nào cũng sẽ không để ngươi cướp hắn đi !” Hạ Lộ cầm hai cánh tay của nàng, ra sức đem nàng đẩy vào bức tường bên cạnh.

Kỉ Diệu ngã ngồi dưới đất, bả vai bị đụng vào vách tường đau điếng. Nàng ôm bả vai, vẻ mặt không dám tin nhìn Hạ Lộ, nước mắt rơi không phải vì đau đớn mà vì nàng không thể nghĩ tới bạn tốt của nàng lại có thể đối xử với nàng như vậy .

“Ngươi biết không? Ta hôm nay rất xui xẻo…” Kỉ Diệu bộ dạng phục tùng, lầm bầm nói: “Hôm nay, là lần thứ hai có người nắm ta như vậy, lần đầu tiên ta bị đẩy ra đường lớn, bây giờ lại bị đẩy vào tường, nhưng lần này ta đặc biệt đau. Bởi vì người làm tổn thương ta lại chính là bạn thân nhất của ta …”

Hạ Lộ cũng bị hành động của bản thân làm cho sợ hết hồn, nhưng ngay sau đó nàng lại tự biện hộ cho mình,. “Là ngươi thương tổn ta trước!”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn ngươi nữa” Khỉ Diệu cảm thấy thật đau lòng, thật thất vọng.

Bây giờ, nàng thật biến thành đầu heo, yêu nữ phá hư hạnh phúc của người khác.

“Hừ!” Hạ Lộ dời ánh mắt đi, không dám đối mặt với ánh mắt của Kỉ Diệu, quay đầu đi vào phòng bệnh.

Một mình nàng ngồi ở trước giường bệnh của Tuấn Nam, trong đầu lại không ngừng hiện lên ánh mắt thương tâm của Kỉ Diệu, Hạ Lộ mãnh liệt lắc đầu, không ngừng thuyết phục chính mình không sai. Là lỗi của Kỉ Diệu lỗi, không phải lỗi của nàng!

Kỉ Diệu đứng ở ngoài phòng bệnh, do dự chốc lát, vẫn lựa chọn rời đi.

Có lẽ, thật sự là nàng quá ngây thơ rồi, cho là mọi người ngồi xuống “Nói chuyện một chút” là có thể giải quyết vấn đề, dù sao tất cả mọi người đều là người lớn, huống chi Hạ Lộ là bạn tốt của nàng, không nghĩ nàng xuất thủ so với Tĩnh Hương còn ngoan độc hơn, làm bả vai của nàng đụng phải tường đau nhức .

Nhưng nàng khổ sở không phải vì vai đau, mà vì thấy Hạ Lộ như vậy.Kỉ Diệu biết mình nhất định làm thương tổn nàng rất sâu sắc, điều này cũng chứng tỏ Hạ Lộ nhất định là rất yêu Tuấn Nam.

Cho nên, nàng không nên ích kỷ như vậy, vì hạnh phúc của mình, mà ích kỉ bắt người khác phải thành toàn cho mình. Nếu như Hạ Lộ yêu Tuấn Nam như vậy, nàng có lý do gì tranh với nàng? Ban đầu chính nàng đáp ứng đem Tuấn Nam giới thiệu cho Hạ Lộ

Nếu như trận chiến tình yêu này nhất định phải có người tổn thương thì hãy để người đó là nàng đi !

Sáng nay nhiệt độ lại giảm xuống, Kỉ Diệu mặc hai chiếc áo lông, hai tầng áo khoác, hai tay mang cặp găng màu đỏ có hình con mèo nhỏ, toàn thân che phủ kín, đi vào phòng làm việc.

“Hắt xì !” Cho dù mặc nhiều như vậy, nàng vẫn hắt hơi một cái

“Tại sao? Cảm mạo a?” Ngốc muội lo lắng hỏi.

“Dạ,hắt xì! Hắt xì——” Kỉ Diệu rất phối hợp hắt xì hai tiếng nữa. Ai! Mấy ngày qua luôn ở ngoài trời hóng gió, không ốm mới lạ-.

“Thiệt là, làm sao tất cả mọi người đều bị bệnh vậy, hôm nay Hạh Lộ cũng gọi điện xin nghỉ nói nàng còn đang ở bệnh viện!” Ngốc muội không biết chuyện gì xảy ra thản nhiên nói .

Kỉ Diệu cúi đầu, nàng biết, Hạ Lộ nhất định là ở bên cạnh chiếu cố Tuấn Nam, như vậy là tốt rồi, nàng an tâm.

“Đúng rồi, ngốc muội, cái công văn mấy ngày trước đâu?” Kỉ Diệu bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng lên hỏi .

“Cái gì công văn a?” Đang ăn điểm tâm, ngốc muội ngẩng đầu lên hỏi lại .

“Cái công văn tuyển người tình nguyện đi Hồng Kông a!”

“Nga, ở chỗ của ta a.” Ngốc muội từ ngăn kéo lôi ra một chồng công văn .”Hạ Lộ để ở của ta, kêu ta suy nghĩ thật kỹ, nhưng ta thật không muốn đi…”

“Cho ta.” Kỉ Diệu cầm lấy công văn, cởi bao tay, tại chỗi điền tên liền viết tên mình lên đó “Ta đi!”

“Cái gì! Tiểu Diệu, ngươi điên ư? Ngươi chưa từng đi Hồng Kông ở đó lại không có thân nhân .”

“Không sao, nơi đó có Chanel, LV, PRADA, như vậy là đủ rồi.” Kỉ Diệu cười nói.

Nàng đã suy nghĩ cả đêm, chỉ có làm như vậy là tốt nhất với tất cả mọi người, cũng có thể đúng như mong muốn của Hạ Lộ khooing còn xuất hiện trước mặt bọn họ nữa và quan trọng hơn là chính nàng cũng không phải đối mặt với mọi chuyện nữa .

“Ngươi thật muốn đi, nhìn kĩ nọi dung công văn đi nha, nếu đăg kí không thể hủy bỏ được nứa đâu, nếu không sẽ bij đuổi việc đó !” Ngốc muội căm giận bất bình nói.”Cái này căn bản là phương pháp đuổi việc mới mà.”

“Không sao.” Nàng cười.

“Kỉ Diệu, ngươi…” Ngốc muội ngây người.

“Ta phải đi tìm quản lý.” Kỉ Diệu cầm lấy công văn đi ra khỏi phòng làm việc, hướng phòng quản lý đi tới.

Quản lý vừa nhìn thấy công văn, cao hứng đến nước mắt chảy ra, bởi vì lão bản mới vừa ra lệnh, nếu là không có nhân viên tự nguyện đi, liền kêu quản lý thu thập hành lý đi Hồng Kông.

“Thật tốt quá! Kỉ Diệu, cám ơn ngươi giúp ta qua một kiếp nạn.” Quản lý cảm kích rơi nước mắt.”Nhưng, ngày mai sẽ phải lên đường, ngươi chuẩn bị sao?”

“Ngày mai sẽ phải lên đường? Nhanh như vậy nha…” Nàng sợ hết hồn, nàng vừa rồi không nhìn kỹ công văn, đến thời gian xuất phát cũng không thấy rõ.

“Quá nhanh là sao? Nếu không, hay là ta cùng lão bản thương lượng một chút, có thể kéo dài thêm vài ngày?”

“Không, không cần.” Nàng

Cự tuyệt ý tốt của quản lý, như vậy cũng tốt, tránh cho nàng có cơ hội hối hận:”” Ngày mai sao ?”

Trước khi tan sở, ngốc muội thừa dịp Kỉ Diệu không có ở đó, vội vàng gọi điện báo cho Hạ Lộ

Lúc này Hạ Lộ đang ở phòng ăn bệnh viện mua bữa tối, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

“Này?” Hạ Lộ nhấc điện thoại.

“Lộ, xảy ra một chuyện trọng đại, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?” Ngốc muội gấp gáp, ngay cả nói cũng không rõ ràng.

“Chuyện gì? Công ty đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Là Kỉ Diệu, nàng tự nguyện xin đi chi nhánh ở Hồng Kông, quản lý đã thông qua rồi.”

Hạ Lộ sửng sốt một chút, túi đò trên rơi xuống đất.”Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, hơn nữa ta khuyên thế nào cũng không được, ta không biết nên làm sao bây giờ, cho nên gọi điện tìm ngươi thương lượng!”

“Đó…” Hạ Lộ thân thể cúi xuống, cầm lấy cái túi .”Vậy thì tìm thời gian thích hợp mở tiệc chia tay đi “

” Cái gì mà tiệc chia tay a? Nàng ngày mai sẽ phải lên đường rồi. Hạ Lộ, ngươi làm sao có thể lạnh nhạt như vậy a? Ngươi đã quên mỗi lần ngươi mỗi lẫn đi trễ đều là tiểu Diệu quét thẻ cho ngươi, trước kia khi còn đi học mỗi lần thi cử đều do tiểu Diệu giúp ngươi làm bài. Lần trước ngươi uống say có kẻ khinh dễ ngươi cũng là tiểu Diệu giúp ngươi nha…. Chẳng lẽ ngươi đã quên hết rồi sao?”

“Nàng muốn đi Hồng Kông là chuyện của nàng, ta cũng không thể xen vào a! Nói như vậy có gì không đúng? Ta coi nàng là bạn tốt mới mở tiệc chia tay, nếu không kịp thì thôi đi, ngươi cũng không cần xen vào chuyện của nàng nữa “

“Không nghĩ tới ngươi lại có thể nói như thế? Lộ, ngươi làm cho ta thật thất vọng, đừng tưởng ta không biết, ngươi vì một người đàn ông mà phản bội lại bạn tốt của mình, chẳng lẽ tỉnh cảm bạn bè bao nhiêu năm của chúng ta chỉ đến thế thôi sao

“Ngươi đừng nói nữa !Là nàng phản bội ta trước ——” Hạ Lộ hốc mắt đỏ hoe.

Kỉ Diệu phản bội nàng trước —— Hạ Lộ ở trong lòng không ngừng tự nói với mình.

“Ba ” một tiếng, nàng vội vàng ngắt điện thoại, cầm túi đồ ra quầy tính tiền rồi quay trở lại phòng bệnh.

Như vậy nàng hẳn là phải rất cao hứng a, tình địch số một rời đi, không cần lo lắng nữa, nàng có thể độc chiếm Tuấn Nam, nàng phải rất cao hứng mới đúng nha

Nhưng là… Tại sao nàng một chút cao hứng cũng không có ? Là bởi vì những lời ngốc muội vừa nói sao?

Ngốc muội nói rất đúng, nàng tất cả đều đã quên. hỉ Diệu từng vì nàng làm bao nhiêu chuyện như vậy, nàng tất cả đều quên trống trơn rồi? Vì tranh giành tình yêu nàng cái gì cũng có thể?

“Hạ Lộ, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Tuấn Nam dựa vào đầu giường nhìn Hạ Lộ đang thất thần.

“A!” Hạ Lộ phục hồi tinh thần , mới phát hiện cốc sữa nàng cầm đã trào cả ra ngoài , vội vàng cầm khăn lau đi.

“Ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì, ta chỉ nghĩ chút chuyện trong công ty thôi “Hạ Lộ miễn cưỡng cười.

“Vậy ngươi về công ty xem có chuyện gì khômg, ta có thể tự lo được. Đúng rồi , ngươi chẳng phải nói Kỉ Diệu hôm nay sẽ đến thăm ta sao ?”

Hạ Lộ nói với Hắn Kỉ Diệu vì chăm sóc hắn mệt mỏi, muốn về nhà ngủ, cho nên tìm Hạ Lộ tới .

“Đúng vậy a, nhưng nàng… Nàng buổi tối cùng Dương Khải có việc, không tới được.” Hạ Lộ lắp bắp nói.

“Nàng cùng Dương Khải ở chung một chỗ?” Tuấn Nam nhíu mày. Kỉ Diệu làm sao có thể cùng Dương Khải ở chung một chỗ, trải qua tối hôm qua, nàng làm sao có thể cùng Dương Khải ở chung một chỗ?” Chuyện này không thể nào!”

“Thật sự, nàng mới vừa gọi điện nói cho ta mà ” Sắc mặt của nàng hơi tái.

“Ta không tin, ngươi đem điện thoại cho ta!” Tuấn Nam giãy dụa muốn đứng lên.

“Tuấn Nam, ngươi đừng như vậy, nàng chỉ là có chút chuyện cần nói với Dương Khải thôi, ngươi để cho bọn họ nói chuyện đi, sáng mai nàng nhất định sẽ tới thăm ngươi.” Nàng trấn an Tuấn Nam, chỉ hết ngày mai, Kỉ Diệu sẽ biến mất, cho nên bằng bất cứ cách nào cũng không thể để hai người họ gặp nhau.

Tuấn Nam lúc này mới bình tĩnh lại. Nói cũng phải, hắn nghĩ, Kỉ Diệu nhất định là đi tìm Dương Khải nói rõ mọi chuyện . Thiệt là, tại sao không đợi hắn khỏe lại rồi cùng đi chứ? Vạn nhất Dương Khải không chịu buông tay,nàng liệu có mền lòng ?

Không, hắn phải tin tưởng nàng, tin tưởng tình cảm của bọn họ. Khỉ Diệu nhất định làkhông muốn hắn lo lắng mới gạt hắn đi tìm Dương Khảinói chuyện . Cho nên, hắn nhất định phải kiên nhẫn đợi đến ngày mai!

Uống thuốc xong hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Song tối nay, Nhan Kỉ Diệu cùng Hạ Lộ cả đêm không chợp mắt.

Kỉ Diệu bận rộn sửa sang lại hành lý, quần áo mùa đông rất nhều, nàng đóng gói cũng tốn không ít thời gian

Mà Hạ Lộ thì nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, trong lòng không ngừng mâu thuẫn. Nàng nhớ lại lời của ngốc muội, chẳng lẽ tình cảm của các nàng bao năm qua cũng chỉ như vậy thôi sao? Giữa hai người đến tột cùng là ai đúng, ai sai đây?

Trời còn chưa sáng, Hạ Lộ đã vội vàng rời nhà, đi đến bệnh viện, hôm nay là ngày rất quan trọng, tuyệt đối không được có bất kì sai lầm nào

Khi nàng mang bữa sáng tới lại phát hiện Tuấn Nam từ sáng đã dạy từ rất sớm .

Nàng sợ hết hồn.”Tại sao ngươi dậy sớm như vậy? ngủ thêm một chút nữa đi” Nàng thật hy vọng hắn sẽ ngủ một giấc đến tận buổi trưa, chờ máy bay cất cánh rồi hãy tỉnh lại

“Ta ngủ không được.” Tuấn Nam xấu hổ cười.”Nói ra thì thật buồn cười, ta nghic hôm nay Kỉ Diệu đến thăm ta thì hứng khởi tới không ngủ được.”

“Ừ… Ngươi có muốn ăn chút gì hay không, ta mua cháo và sữa tới rồi .” Hạ Lộ né tránh chủ đề hắn đang nói .

“Ngươi biết không? Biết nàng năm năm, ta mỗi ngày đều nhìn thấy nàng, nay mới hai ngày không gặp mà đã cảm thấy rất không bình thường, có phải ta rất kì quái không ? Tuấn Nam không ngừng nói.

Hạ Lộ cúi đầu nhìn túi đồ, đột nhiên thân thể cảm thấy vô lực, hai chân mền nhũn ngồi xuống ghế. Có lẽ, tình cảm mà Tuấn Nam dành cho Tiểu Diệu thực sự rất sâu đậm, nàng không thể nào thay thế được .

“Ngươi thật sự yêu nàng như vậy sao?” Hạ Lộ cúi thấp đầu.

” Chính xác là một loại tình cảm ta cũng không thể nói rõ được , nhưng ta rất cần nàng, như kiểu nàng là một bộ phận của cơ thể ta vậy, không thể tách rời .” Có lẽ ở trong bệnh viện lâu quá làm cho hắn trở nên triết lý như vậy.

“Nghe không hiểu.” Hạ Lộ nhìn xuống đất, không ngừng mà đầu.

“Nói như vậy chắc ngươi không hiểu, thế này nhé, nếu không có tình yêu người ta vẫn sống, nhưng nếu không có không khí thì ngươi không thể sống nổi dù chỉ là một phút. Nàng giống như không khí vậy, tồn tại bên cạnh ta một cách hoàn toàn tự nhiên nhưng nếu thiếu đi lại không thể sồng được .”

” Ngươi không thấy nàng giống như đang lợi dựng ngươi ư, nàng hoàn toàn không có làm gì cho ngươi cả?.” Hạ Lộ có chút nghẹn ngào.

“Không, nàng chưa từng lợi dụng ai cả, đầu óc của nàng rất đơn giản nên không hiểu những thứ tính toán phức tạp như vậy đâu, nàng ngay cả phép chia mười số cũng không biết nữa. Ha hả, nếu không phải là ta giúp nàng, nàng căn bản còn không thể tốt nghiệp.” Tuấn Nam nhớ tới những chuyện trước kia, bất chợt mỉn cười .”Nàng chẳng qua là không hiểu tình yêu là gì, may cho nàng gặp một nam nhân tốt như ta, nhưng nàng lại hoàn toàn không hiể rõ tình cảm của mình, may là rút cục nàng cũng đã nhận ra ”

“Này đáng sao?” ở hiện tại không còn ai chờ đợi một tình yêu đến năm năm như vậy? đây là chuyện mà Hạ Lộ không thể hiểu được

“Dĩ nhiên đáng, ta vĩnh viễn không quên được lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của nàng ở lan can tầng thượng, dưới ánh mặt trời nàng như tỏa sáng vậy, , sau đó nàng ngẩng đầu nói với ta: ‘Ngươi có phiền hay không a? …’ Tuấn Nam nhớ lại đoạn kí ức ngọt ngào đó .

Đủ rồi , nam nhân này có vấn đề a? Hạ Lộ hét lên .”Đừng nói nữa, ngươi nhanh đuổi theo nàng đi!”

“A? Ngươi nói gì?” Tuấn Nam sực tỉnh .

” Sáng hôm nay nàng bay đi Hồng Kông, mau đuổi theo nàng đi .” Hạ Lộ bất đắc dĩ nói ra hết thảy.

Không còn cách nào khác, nàng hoàn toàn không thể hiểu nổi hai người này nữa, Nhìn qua thì không phải tình yêu nhưng lại mãnh liệt hơn bất cứ tình yêu nào nàng biết , đối với hai kẻ như thế nàng chỉ còn cách giơ tay đầu hàng .

Hạ Lộ phát hiện mình đã quá ngây thơ, cho rằng Nhan Kỉ Diệu đi Hồng Kông là có thể chia rẽ bọn họ, nàng sai lầm rồi, bây giờ nàng tin tưởng cho dù Tiểu Diệu đi tới Bắc Cực, Bùi Tuấn Nam cả hai chân có bị bó bột cũng nhất định sẽ đuổi theo đem nàng về

Mà nàng: Hạ Lộ, tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ

Tiểu Diệu, ta thật t hâm mộ ngươi, vì ta ích kỷ hại các ngươi , thật xin lỗi. ( hix giờ còn ai ghét Hạ Lộ không? Ta vốn không thấy ghét nàng ta từ đầu, con người ai chẳng có lúc sai lầm, quan trọng là phải nhận ra và sửa sai thôi, nếu hoàn hảo quá cũng không hay nha)

Hạ Lộ thật lòng chúc phúc cho bọn họ. Bất quá, điều này còn phải chờ Tuấn Nam đuổi kịp rồi mới tính tiếp !

Kỉ Diệu đeo ba lô, đi vào cửa hàng bách hóa, muốn mua chút vật dụng hàng ngày.

Nàng đứng ở trong bách hóa, hai mắt nhìn xa xăm về phía trước

Nhớ trước kia, nàng thường kéo Tuấn Nam tới bách hóa này

“Thiệt là, tại sao lại nghĩ tới hắn.” Nàng lắc mạnh đầu mình

“Đô nữa nữa ~~ đô nữa nữa ~~” tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nàng nhìn số gọi tới, nhấc máy trả lời:”Uy? Ngốc muội a?”

“Kỉ Diệu, ngươi ở đâu? Lên máy bay rồi sao?” Ngốc muội thanh âm dồn dập.

“Không có, còn một lát nữa máy bay mới cất cánh, ta đi cửa hàng bách hóa mua chút đồ đã .” Nàng vừa nói vừa đi tiếp

“Của hàng bách hóa! ?” Ngốc muội lớn tiếng phục nói

“Đúng vậy, ngươi lớn tiếng như vậy làm chi, tai ta sắp bị ngươi làm điếc rồi.” Nàng xoa xoa lỗ tai.

“Kỉ Diệu, ngươi không nên đi nha, ta sẽ rất nhớ ngươi…”

” Hồng Kông gần như vậy, ngươi có thể tới thăm ta! Hơn nữa ta cũng có thể trở lại thăm ngươi mà .” Thiệt là, ngốc muội từ lúc nào trở nên biết làm nũng như vậy rồi?

“Kia —— ngươi chuẩn bị xong chưa? Áo khoác có không? Nơi đó trờirát lạnh đó. Còn có, thuốc dạ dày, thuốc nhức đầu a ngươi có mang đủ hay không?…”

Rất kỳ quái, những lờ này tối qua ngốc muội đã nói với nàng không biết bao nhiêu lần nay còn hỏi lại nữa!

“Mang đủ rồi, ngốc muội, thời gian sắp hết rồi, ta còn phải mua ít đồ, chờ ta đến Hồng Kông sẽ gọi lại cho ngươi.” Nàng xem đồng hồ đeo tay, thấy cũng đã muộn

“Chờ một chút! Ngươi, ngươi thật không cần ta ra phi trường tiễn a??”

“Tiểu thư, những lời này đã hỏi mười lăm lần rồi , thật không cần mà .” Kỉ Diệu cười lắc đầu.”Bye——Bye!”

“Chờ một chút! Ngươi… Cái kia…”

“Ta tốt lắm, đến Hồng Kông sẽ gọi điện thoại cho ngươi, gặp lại sau!” Kỉ Diệu rốt cục cũng cúp điện thoại.

Kỉ Diệu đi dạo chung quanh, mua mấy món đồ mĩ phẩm và thức ăn vặt, đi qua đi lại thế nào lại tới đúng quầy bán găng tay

Nàng đứng ở trước giá treo, nhìn đủ loại găng tay, nhớ lại lúc ấy Tuấn Nam mua găng tay cho nàng. Từng cảnh một lần lượt hiện lên trong đầu .

Nàng không tự chủ mín chặt môi, nàng rất muốn gõ đầu mình một cái, đã quyết định rời đi tại sao trong tâm trí vẫn tràn ngập hình ảnh của hắn

“Di? Tiểu thư, ngươi lại tới mua bao tay?” Nhân viên bán hàng nhìn cái găng tay màu đỏ của nàng lập tức nhận ra là hàng của cửa hàng mình , cũng lập tức nhận ra nàng

.

Kỉ Diệu có chút ngượng ngùng gật đầu, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống sợ mọi người nhìn thấy nước mắt của

“Tiểu thư ngươi nhìn xem, bạn trai ngươi đang chờ ngươi nha” Nhân viên bán hàng đem ánh mắt nhìn ra sau rồi lại nói với nàng.” Haizzz ! Tiểu thư, bạn trai ngươi đối với ngươi thật tốt, bị thương như vậy mà vẫn đi bách hóa với ngươi nha ….”

Nhân viên bán hàng vẻ mặt cảm động, nhìn người đứng phía sau Kỉ Diệu , trên đùi hắn còn đang băng bó thạch cao trắng xóa, trong mắt lóe lên tia cảm động, hóa ra trên đời này vẫn còn loại nam nhân như thế a!!!

Kỉ Diệu vẻ mặt nghi hoặc, theo ánh mắt chủa nhân viên bán hàng quay đầu lại nhìn ——

Nàng thấy một nam nhân một chân bó bột, một tay caamg cái nạng đang thở hổn hển sau lưng, nhìn thấy hắn tim nàng lại bắt đầu đập loạn

Thoạt nhìn, hắn dường như ở ngay sau nàng , vậy mà chớp mắt một cái lại tháy mờ ảo như giấc mộng

“Tại sao?” Nước mắt lại không ngừng rơi như vậy.”Tại sao… Ta chỉ chớp mắt lại có thể nhìn thấy ngươi? Ngươi rốt cục tại sao ở đây? …” Kỉ Diệu nhìn thấy Tuấn Nam liền thông suốt mọi chuyện .

Nàng đang nói cái gì vậy? tại sao chớp mắt là có thể thấy hắn? May mà ngốc mội giúp hắn tra xem nàng ở đâu, vừa biết tin hắn liền liều mạng tới đây ng .

“Nghe nói ngươi muốn đi Hồng Kông, ta tới đưa ngươi.” Hắn vẻ mặt như không có gì xảy ra nói.

Hắn cố ý, ai bảo nàng hại hắn ngã gãy xương, lại còn muốn bở rơi hắn một mình chạy tới Hồng Kong sao? Không có cửa đâu !

“Ngươi ——” nàng cắn môi, nước mắt nhìn hắn chằm chằm.

“Ta có lễ vật muốn tặng cho ngươi.” Tuấn Nam vừa nói, vừa nhìn qua một chút, sau đó lấy một cai khăn quàng cổ.”Ừ, lấy cái này đi “

Hắn một tay cầm khăn, một tay chống nạng đi tới chỗ nàng, tới nơi hắn nhẹ nhàng cầm khăn quàng lên cổ nàng :” Trời lạnh như vậy, nhanh quàng lên đi “

Kỉ Diệu cúi đầu, hai hàng nước mắt không ngừng rơi ra

“Đứa ngốc, chúng ta về nhà!” Tuấn Nam vỗ vỗ đầu của nàng.

“Nhưng là ——” nàng ngẩng đầu.”Ta đã đổi công tác đến Hồng Kông…” Hơn nữa, máy bay sắp cất cánh rồi

“Ngươi hại ta té thành như vậy, còn muốn chạy đi Hồng Kông? Người đi rồi ai chiếu cố ta ?” Tuấn Nam mở to hai mắt nhìn nàng chằm chằm

“vậy công việc của ta làm sao bây giờ, công ty quy định nếu đã nhận lời đi còn đổi ý sẽ bị đuổi việc a” Kỉ Diệu chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng. Thật ra thì, cho dù thất nghiệp cũng chẳng phải là vấn đề

“Khụ! Sợ cái gì?” Không biết làm tại sao, Tuấn Nam tựa hồ có chút đỏ mặt.”Ta… Công ty của ta vừa lúc thiếu một vị Bùi thái thái, ngươi ngày mai đi đến đó đi”

Bùi thái thái!

“Đi thôi.” Tuấn Nam thúc giục nàng, hôm nay hắn cũng không có dư tay giúp nàng cầm đồ.

Nhân viên bán hàng cảm động đến phát khóc nói “.”Tiểu thư, bạn trai ngươi đối với ngươi thật là tốt, ngươi phải biết quý trọng a”

u thư, bạn trai ngươi đối với ngươi thật rất tốt, ngươi tốt hơn tốt quý trọng a.”

Những lời này vừa nói ra khỏi miệng nàng đã thấy quen quen, hình như đã có người nói với nàng như vạy rồi thì phải

“Thật xin lỗi, hắn không phải là bạn trai của ta, ha ha…” Kỉ Diệu quay đầu thản nhiên cười.”Hắn là lão công của ta “

Nhan Kỉ Diệu kéo tay Tuấn Nam——không, là Tuấn Nam sải bước đem nàng kéo đi, dọc đường hắn còng nghe thấy một âm thanh ôn nhu nỉ non bên cạnh “ Tuấn nam sau này ta sẽ đối với ngươi rất rất tốt “

**

Một năm sau, vào một đêm mùa đông rét mướt khác, nửa đêm chợt truyền đến tiếng trẻ con khóc.

“Wow… Wow…”

“Dầy ——” Kỉ Diệu trở mình, trời ạ, tại sao lại khóc nữa, không phải là vừa mới ăn no sao?

Lạnh quá, nàng thật sự không rời được cái chăn ám áp của nàng !

Làm sao bây giờ đâu? Có cách rồi !

Nàng đẩy đẩy nam nhân đang ngủ say bên cạnh.”Uy, lão công, ngươi có biết trẻ con nếu khóc nửa đêm thì phải dậy pha sữa hay không a?”

“Dạ… Có chuyện như vậy sao?” Ban ngày phải đi làm, về nhà lại phải chăm con, Bùi Tuấn Nam đã mệt đến không thể dậy nổi .

“Đáp án rất đơn giản, là như vậy ——” Nhan Kỉ Diệu dùng chân đá Bùi Tuấn Nam đang ngủ bên cạnh .”Lão công, đi pha sữa đi !”

Wow ha ha ha —— chiêu này có phải rất lợi hại không! Nàng đá một cước.”Nhanh đi, nhanh đi!”

Tuấn Nam bị ép buộc bất đắc dĩ rời khỏi giường, hai mắt nhấm tịt đi lục bình sữa, không nhịn được oán trách nói “ ngươi không phải trước kia nói sẽ đối xử rất tốt với ta sao?”

Kỉ Diệu không đáp, xoay người đưa lưng về phía hắn, khóe miệng không khỏi nhếch lên tạo thành một nụ cười mơ hồ.

Ha hả a —— loại lời nói lừa người trước khi kết hôn như vậy mà cũng tin a! Ha ha.

Ai nói nữ nhân ngu ngốc , nam nhân có đôi khi cũng rất ngu ngốc nha !
Bình Luận (0)
Comment