Tuần Thú Đại Minh

Chương 111

Vương Thủ Nhân, cũng chính là Đại giáo chủ Vương Dương Minh học truyền hậu thế, danh chấn bát hoang, sáng lập ra Dương Minh học phái!

Ông là nhà tư tưởng, nhà triết học, nhà văn, nhà quân sự nổi tiếng nhất thời Minh Trung Quốc, là người rành rọt Lục Vương tâm học, không những tinh thông đạo nho, đạo phật, đạo gia, mà còn có thể ra trận giết giặc, là một vị đại Nho gia văn võ song toàn hiếm thấy trong lịch sử Trung Quốc.

Vương Thủ Nhân được phong là “Tiên nho”, là vị thứ 58 được thờ phụng trong Khổng Miếu ở Đông Vũ. Học thuyết của ông được người đời sau gọi là “tâm học”, có sự ảnh hưởng sâu rộng và quan trọng tại Trung Quốc, Nhật Bản, bán đảo Triều Tiên và các quốc gia Đông Nam Á. Cho tới ngày nay Dương Minh học phái vẫn ảnh hưởng ra hải ngoại, những danh nhân như là Từ Giới, Trương Cư Chính, Hải Thụy, Tăng Quốc Phiên, Lương Khải Siêu, Hồ Thích, Trần Độc Tú, Tưởng Giới Thạch vẫn vô cùng sùng bái ông. Ngay cả Chủ tịch Mao cũng từng chịu sự ảnh hưởng sâu sắc bởi tâm học của ông.

Sau khi nghe thấy tiếng hét, Đoàn Phi vươn cổ ngóng chờ xem nhân vật vĩ đại nhất trong lịch sử Đại Minh rốt cuộc mặt mũi ra sao. Kết quả là…

Một gã với bộ dạng ăn chơi còn dữ dằn hơn tay ăn chơi trác tang nhất trong thành Nam Kinh, nghênh ngang xuất hiện trước mặt mọi người. Gã ăn mặc luộm thuộm, tay trái mang theo lồng chim, tay phải cầm một chiếc quạt lông chim, ung dung dạo bước. Toàn thân gã toát lên một thứ khí chất ung dung tự tại khó diễn tả nổi.

Xoảng một tiếng, tách trà trong tay lão quan bị sặc ấy, cuối cùng cũng bị tuột tay rơi xuống đất, hóa thành hàng vạn con bướm bay tán loạn, góp phần tăng thêm khí thế cho sự ra mắt của Tuần phủ Vương đại nhân.

Gã đó thật sự là Vương Thủ Nhân sao? Không chỉ Đoàn Phi nghi ngờ vậy, ngay cả người biết rõ Vương Thủ Nhân là Ngũ Văn Định cũng ngạc nhiên không nói nên lời. Chỉ nhìn thấy một gã nhàn rỗi lề mề đang đùa với chim chóc, chậm rãi bước vào trung đường rồi ngồi vào vị trí hết sức cao quý của mình.

Bố chính sứ Triệu đại nhân có thể nói là học rộng biết nhiều. Tuy bị Vương Thủ Nhân làm hết hồn, nhưng mà lão nhanh chóng định thần lại, đứng dậy thi lễ với Vương Thủ Nhân:

- Tuần phủ đại nhân, bổn quan đưa theo Tam ti nha môn cùng với những viên quan ngũ phẩm trở lên tới tham kiến Vương đại nhân.

Tất cả những viên quan đằng sau Triệu đại nhân đều đứng dậy, thi lễ với Vương Thủ Nhân nói:

- Tham kiến Vương đại nhân.

Vương Thủ Nhân vẫn đang ở đấy chơi đùa với con chim của gã, chiếc quạt lôong vũ bên tay phải quạt ra tiếng vù vù, làm ra vẻ không nhìn thấy ai cả.

Triệu đại nhân đợi một hồi, thấy Vương Thủ Nhân mặc kệ lão, trong lòng có chút không vui mà nói lại một lần nữa. Các viên quan đành phải cùng lão hợp ca một lần nữa. Ai ngờ rằng Vương Thủ Nhân sau khi nghe được lần hợp ca vang to như sấm này chỉ vươn vai một cái, đặt lồng chim trên tay lên bàn trà, xoay đầu nói với thuộc hạ của gã rằng:

- Các ngươi đã truyền tin tức ra ngoài chưa? Tại sao lâu vậy rồi vẫn chưa có một người tới gặp ta? Sao lại có thể trễ nải vậy hả, đâu có thế được chứ?

Triệu đại nhân và rất nhiều viên quan chửi thầm trong bụng:

- Ngươi mới đúng là đâu có thế được, dám trêu đùa với chúng quan lại như vậy, coi chừng ta kiện cáo ngươi đó!

Người bị Vương Thủ Nhân hỏi đó vội vàng đáp lời:

- Đại nhân, các đại nhân của Tam ti nha môn và phủ Nam Xương đều đang đợi ở đây, thưa đại nhân, có phải do quá bận rộn nên đã quên mang mắt kính rồi không?

Vương Thủ Nhân ồ lên một tiếng, cúi đầu lấy cái gì để lên mắt nhìn, rồi ngẩng đầu nhìn mọi người, tức thì hai mắt phát sáng rồi cười nói:

- Ồ, ta quả thật quên mang mắt kính, hai mắt lờ mờ, còn tưởng là trong phòng làm gì đặt nhiều tượng Bồ Tát bằng sứ bằng gỗ vậy mà không biết là các vị quan. Ha ha, xin lỗi, xin lỗi, để các vị đại nhân chờ lâu rồi. Mọi người không cần khách sáo. Mời ngồi, mời ngồi.

Triệu đại nhân tuy nhìn thấy Vương Thủ Nhân không đeo gì ở mắt cả, nhưng mà cũng hả được chút giận, cám ơn theo lễ rồi lập tức ngồi xuống. Các viên quan cũng ngồi theo. Những viên quan ở bên ngoài nhân cơ hội dậm chân vài cái, thư giãn tay chân chút, hoặc ho nhẹ cái, chuẩn bị tinh thần ứng phó các lời chất vấn của Vương đại nhân.

Ai ngờ rằng, sau khi mọi người ngồi xuống rồi ngẩng đầu lên, thì vị Vương đại nhân chơi chim lại biến mất nữa.

Triệu đại nhân sửng sốt kêu lên:

- Tuần thủ đại nhân lại đi đâu rồi?

Tuần phủ nha dịch đáp:

- Đại nhân đang ở hậu đường thay áo. Mời chư vị đại nhân chờ chút.

Các viên quan ai nấy đều ngạc nhiên. Tất cả bàn tán xôn xao lên. Nha dịch đó hét lên:

- Mời chư vị đại nhân đừng nóng vội. Đại nhân sẽ ra ngay, và giải thích với mọi người liền.

Lúc này mọi người mới yên lặng chờ đợi. Một lát sau quả nhiên nhìn thấy Vương Thủ Nhân mặc áo chỉnh tề bước ra ngoài. Sau khi ông ta vào phòng nhưng không ngồi vào ghế, mà chắp tay nói với mọi người rằng:

- Chư vị đại nhân xin đừng lấy làm lạ. Vừa rồi bổn quan cố ý trễ nải với mọi người là có nguyên nhân. Hãy nghe ta từ từ nói rõ.

Vương Thủ Nhân dừng lại một chút, đưa ánh mắt bắt đầu liếc từ Triệu đại nhân sang mọi người, một lát sau nói:

- Hồi nãy ta tới trễ một canh giờ, lại ăn mặc quái dị, giả câm vờ điếc, ngó đơ chư vị đại nhân. Chắc mọi người cũng đồng cảm với nhau, nếu bổn quan không phải là khâm sai do chính hoàng thượng sắc phong, e rằng mọi người đã vỗ bàn, nổi giận trách mắng bổn quan lẽ nào lại như thế được rồi.

Các viên quan trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, tuy trong lòng mọi người đều nghĩ vậy, nhưng ai dám nói ra chứ. Hình Tuần là Bố Chính ti Hữu Tham Chính Giang Tây. Y là một trong các cánh tay phải trái của Vương Thủ Nhân bình định cuộc nổi loạn của Ninh Vương, cơ trí hơn người lỗ mãng như Ngũ Văn Định một chút, nghe nói vậy tức thì lập lờ nước đôi mà đáp lại rằng:

- Hành động này của đại nhân nhất định có thâm ý. Xin đại nhân hãy nói rõ.

Vương Thủ Nhân thở dài, rồi nói:

- Bổn quan cũng biết đối xử với chư vị thế là không đúng. Nhưng mà, chư vị hãy tự hỏi lòng mình xem, thường ngày có phải cũng từng đối xử với những người thi hành công vụ như vậy không? Có phải cũng từng đối xử với thuộc hạ và bá tánh như vậy không? Các ngươi e sợ thân phận của bổn quan mà không dám giận ra mặt, các bá tánh chẳng phải cũng vậy sao? Hôm nay ta cố tình tỏ thái độ này để nhắc nhở chư vị rằng, sông có thể chở thuyền cũng có thể lật úp thuyền. Thế cục của Giang Tây vẫn rất phức tạp, lúc nào cũng có thể thay đổi. Chư vị phải cảnh giác. Nếu bổn quan còn nghe nói rằng ai trễ nải công vụ hoặc làm việc qua loa với bá tánh nữa, thì bổn quan sẽ không khách sáo đâu.

- Vương đại nhân nói đúng, kẻ làm quan phải làm phước cho bá tánh. Hạ quan sẽ ghi nhớ lời dạy của đại nhân!

Hình Tuần và Ngũ Văn Định dẫn đầu, tất cả các viên quan có mặt đều lập quân lệnh trạng với Vương Thủ Nhân.

- Như thế rất tốt. Tiếp theo chúng ta hãy bắt đầu bàn công vụ của tháng này nào.

Vương Thủ Nhân vẫy tay một cái, hai nha dịch lập tức bê một chồng công văn tới cạnh tay ông ta. Vương Thủ Nhân lấy tập trên cùng, lật ra rồi đọc:

- Đề hình Án Sát Sứ ti Ngũ Văn Định, từ lúc nhậm chức tới nay bỏ bê chức vụ, trễ nải công vụ. Ngươi có biết tội không!

Người bị điểm danh đầu tiên là đại quan của một tỉnh, Đề Hình Án Sát Sứ ti Đề Sát Sứ đại nhân. Ai nghe đều nể sợ, Ngũ Văn Định càng kinh hãi hơn, khuôn mặt lão ta đỏ bừng, vội vàng quỳ xuống nhận tội. Vương Thủ Nhân nói:

- Đứng dậy đi. Niệm tình ngươi nhậm chức không lâu, chưa quen với công vụ, với lại công vụ gần đây của Đề Hình Án Sát Sứ Ti có đỡ hơn. Ta không phạt ngươi đâu. Về nghỉ ngơi đi.

Ngũ Văn Định lén lau mồ hôi lạnh rồi trở về ngồi. Tiếp theo Vương Thủ Nhân với tay lấy một tập công văn kế tiếp.
Bình Luận (0)
Comment