Đoàn Phi cưỡi ngựa xông về phía kẻ địch, đám người Quách Uy cũng cưỡi ngựa theo đằng sau, bọn họ hét lớn:
- Phi ca, huynh không mang theo vũ khí mà.
Đoàn Phi chợt tỉnh ngộ, cho ngựa chạy chậm lại, nhanh chóng ẩn thân đi
nhặt chiếc đao mà tên đạo tặc chột mắt bỏ lại trên mặt đất, đây vốn là
một động tác rất khó đối với hắn, cây đao này cầm trên tay rất nặng,
Đoàn Phi nhất thời cầm không chắc, lại để cây đao thép kéo rơi khỏi
ngựa, suýt nữa thì bị chính ngựa của mình đá bị thương.
Đám
người Quách Uy hô to gọi nhỏ vội vàng đến giúp, một tên đạo tặc thấy có
cơ hội, hơn nữa lại còn là mục tiêu chính liền nhe răng cười một cách
độc ác thúc ngựa xông đến chỗ Đoàn Phi, xoay người chém xuống một đao.
Ngay tại chỗ vang lên một tiếng thật lớn, Đoàn Phi giương đao đỡ, kết
quả bị chấn ngược lăn lốc trên mặt đất, tên đạo tặc kia định chạy theo
bồi thêm một đao thì đột nhiên thấy che mắt thét lên đau đớn, con mắt
của gã đã xuống nằm bên cạnh hòn đá rồi, chính là Dương Sâm dùng tuyệt
kĩ sở trường bắn cung của mình bắn gã.
Đoàn Phi nhân cơ hội bò dậy, múa đao lên không một tiếng động chém về phía tên đạo tặc.
Đây là một thanh quỷ đầu đao, trọng lượng so với đao Đông Dương còn
nặng hơn gấp ba lần là ít. Cũng may gần đây Đoàn Phi luôn rèn luyện thân thể, lại còn luyện khí công, khí lực không biết từ lúc nào đã được tăng lên, chỉ cần dùng lực một chút vung đao lên cũng có thể chém gọn. Tên
cướp kia mắt đã bị thương nhất thời tay chân luống cuống nên không hề
phát hiện Đoàn Phi đã chém tới phía sau rồi.
Một đao chém thành hai mảnh.
Sự sắc bén của quỷ đầu đao còn vượt qua cả dự liệu của Đoàn Phi, dường
như chẳng tốn chút sức lực nào cũng đem chém tên cướp thành hai mảnh,
nhìn phần thân còn đang kêu thảm giãy dụa của tên cướp trên đất, Đoàn
Phi nhịn không được nhắm nghiền hai mắt lại, lại một đao bổ xuống, chém
đứt đầu tên cướp kia.
- Cường đạo tập kích mệnh quan triều đình, giết không tha! Nếu còn không chịu đầu hàng thì chỉ còn một con đường chết!
Đoàn Phi quay người leo lên ngựa, lớn tiếng hét, giữa vòng vây của đám
Thạch Bân giương cao đại đao nhằm hướng bọn cướp phóng đi.
Tên cướp chột mắt là một tiểu đầu mục, đao của gã là một thanh vũ khí
sắc bén, cũng là một tín hiệu mơ hồ, rất nhiều tên cướp cầm trong tay
chỉ là những thứ vũ phí đơn bạc, chém một cái là gãy, bởi vậy khi nhìn
thấy quỷ đầu đao thì rất nhiều tên lựa chọn chạy trốn, đám bộ khoái
Thạch Bân cũng không hề yếu đuối như chúng tưởng tượng. Sau khi bọn họ
nhặt những vũ khí rơi rớt lại trên mặt đất để chiến đấu với lũ cướp, thì không hề rơi vào thế hạ phong, lũ cướp này càng đánh lòng càng kinh
hãi, mắt thấy đường rút đã bị một đám địch nhân nữa mới tới chặn mất,
tiếp đó lại thấy nhị ca Thanh Diện Ngạc của bịn họ bị chém rơi xuống
khỏi ngựa, đám hải tặc ương ngạnh này rốt cục cũng sụp đổ, nhao nhao
buông vũ khí xuống, quỳ xuống đất giơ hai tay lên đầu hàng.
Ngưu thiên tổng mặt sắc xanh lại để thủ hạ tùacute; liệu thương, trận nà đã mất 3 huynh đệ, ngoài ra số bị thương và tàn phế cũng có 5 người,
tuy rằng đã chiến thắng nhưng cũng là thắng rất thê thảm.
Nhìn thi thể chân tay rơi đầy mặt đất, nghe tiếng những người bị thương
không chịu đau được đang kêu thảm thiết, trong lòng Đoàn Phi cũng nặng
nề không thôi. Hắn cảm thấy số người tử thương lần này nhiều như vậy đều là lỗi do mình, nếu không phải bản thân hắn cứ nhất định muốn rời khỏi
huyện Thượng Cao, có đội quân thiên hộ bảo vệ thì đám cướp này cũng
không dám ra tay, càng không có ai mất đi tính mệnh rồi.
Tô Dung lại nói với hắn:
- Chúc mừng đại nhân lại lập được đại công, ngoài đám Tàn Sa ra thì mấy đại đầu mục của băng cướp Tàn Sa nếu không bị giết ngay tại chỗ thì
cũng đều bị bắt cả rồi, nạn hải tặc rốt cục cũng đã được bình ổn rồi,
không biết có bao nhiêu bách tính ven bờ hồ Phàn Dương được hưởng phúc,
những người bị bọn hải tặc sát hại cũng có thể an nghỉ rồi.
Nghe thấy lời này Ngưu thiên tổng cũng vui vẻ trở lại, ông ta liếm liếm
đôi môi vì ra sức chém giết mà trở nên khô ráp của mình nói:
- Tô sư gia nói không sai, đây đích thực là một đại công, ba người bọn họ có chết cũng không uổng rồi.
Thấy ông ta không còn để bụng nữa, trong lòng Đoàn Phi cũng nhẹ nhõm
hơn, hắn cầm quỷ đầu đao đi đến trước mặt tên Thanh Diện Ngạc với một
cánh tay bị cụt đã được băng bó, đến cánh tay còn lại cũng bị đám bộ
khoái hung hăng dùng dây thừng xích lại, trông gần giống cái bánh chưng, quỷ đầu đao để trước mặt cá Thanh Diện Ngạc, Đoàn Phi lạnh lùng hỏi:
- Tàn Sa ở đâu?
Thanh Diện Ngạc bỗng cười khằng khặc một cách kì quái, thở phì phò nói:
- Nghe nói ngươi rất thông minh, sao lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy?
lão đại Tàn Sa đương nhien là đã đi giết tên Vương Thủ Nhân rồi, lần
trước chưa giết được hắn nên lão đại luôn canh cánh trong lòng, lần này
lão co đầu rụt cổ trên bờ lại còn phái hết thủ hạ đến bảo vệ ngươi rồi,
đây chính là cơ hội tốt để giết lão, sao lão đại lại bỏ qua được cơ chứ? Cho dù bọn ta chết hết nhưng có Tuần phủ đại nhân bồi táng thì cũng
không tồi, hơn nữa sớm một gì lão đại cũng sẽ trở lại xử lý sạch sẽ đám
người các ngươi, lão tử sẽ ở dưới đó (âm phủ) đợi các ngươi.
Đoàn Phi cười lạnh nói:
- Mưu trí của Vương đại nhân đâu phải đám hải tặc như các ngươi có thể
đoán được? Lũ các ngươi đều trúng kế của ngài ấy rồi, cho đến giờ ngoài
Tàn Sa còn chưa xuất thủ ra thì những tên còn lại phỏng chừng cũng đã
thành cá trong lưới rồi, đám hải tặc Tàn Sa các ngươi từ nay kết thúc
tại đây!
Lời của Đoàn Phi đã đánh nát bức tường phòng ngự
cuối cùng trong lòng Thanh Diện Ngạc, gã gắng sức giằng co, miệng há hốc như muốn cắn một miếng trên mặt Đoàn Phi, Đoàn Phi hừ lạnh một tiếng,
nói:
- Băng hải tặc Tàn Sa các ngươi hơn mười năm qua hoành hành
trên hồ Phàn Dương, giết người vô số, mỗi tên chém đầu mười lần cũng
chưa đủ. Phụng mệnh Tuần phủ đại nhân, bắt được băng cướp Tàn Sa thì tử
hình tại chỗ, tránh sinh hậu hoạn, đầu tướng dùng vôi ướp bảo quản đưa
về Nam Xương báo công là được, giết!
Một chữ giết nói ra,
Đoàn Phi giơ quỷ đầu đao trong tay lên, hai mắt Thanh Diện Ngạc bắn ra
ánh mắt không tin, không cam lòng, “xuy” một tiếng đầu bay khỏi cổ.
Thi hành chém 56 tên thủy tặc, băng cướp Tàn Sa từ đây tận diệt, chỉ còn lại Tàn Sa thôi.
Huyện Phù Lương phủ Nhiêu Châu đang chìm trong bóng đêm, nhưng đêm nay
huyện Phù Lương không hề yên tĩnh, toàn bộ huyện nha huyện Phù Lương đều được binh lính bao vây, quả thật đến một con kiến cũng không lọt vào
được.
Tuần phủ Vương Thủ Nhân đang ở trong phòng dành cho
khách phía sau huyện nha, binh sĩ bên ngoài đều là những người mà ông ta đặc biệt điều động đến bảo vệ mình, có điều những binh sĩ này có thật
sự ngăn cản được thích khách của cao thủ Võ Lâm không?
Một
bóng đen như ma quỷ trong bóng đêm, y linh hoạt tránh khỏi tầm mắt binh
sĩ, luồn lách huyện nha, từ từ tiếp cận phía sau huyện nha.
Vương Thủ Nhân vốn đang nằm nghỉ tạm trên giường thì đột nhiên hai mắt
mở to, chậm rãi ngồi dậy, lấy từ trên tường xuống một cây cung lớn, đây
chính là cây cung mà Vương Thủ Nhân dùng hồi “tam tiễn định kinh quân”
(tức là dùng 3 mũi tên để thị uy với quân sĩ), thâm trầm nhìn cây cung
nhẹ nhàng vuốt ve. Vương Thủ Nhân nhắm mắt lại, ngón tay rút lên một mũi tên, khi bóng đen kia nhảy từ trên nóc nhà xuống, mắt Vương Thủ Nhân
vẫn chưa mở ra, đột nhiên giương cung “vù” một tiếng, một tiễn xuyên mây mà phóng đi, bóng đen ngoài cửa sổ phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi
rồi ngã xuống mặt đất.
Vương Thủ Nhân đẩy cửa bước ra, nhìn
tên hắc y nhân đang giãy dụa trên đất, chỗ mũi tên cắm trên ngực máu
tươi tuôn ra, cười lạnh nói:
- Bốn năm trước lão phu tha cho
ngươi một mạng, ngươi đã không biết hối cải, hôm nay còn dám một mình
đến thích sát lão phu, đúng là đồ ngu không biết tự lượng sức mình.
Hắc y nhân chính là tên sát thủ Tàn Sa, y thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) chảy máu, giãy dụa nói:
- Bốn năm nay ta luôn điều tra nhưng vẫn không tra ra rốt cục bên cạnh
ngươi tiềm ẩn vị cao thủ nào, thế nhưng thật không ngờ, ai mà ngờ được
rằng đường đường một mệnh quan triều đình, lại là một vị tuyệt thế cao
thủ võ lâm.
- Giang hồ vốn là giang sơn nhất ngẫu (một phần của giang sơn), điều này đâu phải thứ như ngươi có thể hiểu được.
Vương Thủ Nhân nhàn nhạt nói, máu từ miệng Tàn Sa chảy ra càng lúc càng nhiều, đôi mắt cũng dần dần ảm đạm đi.