Tuần Thú Đại Minh

Chương 137

Đoàn Phi đứng cách đó hơn mười thước, hai mắt mê mẩn nhìn về phía Tô Dung, lên tiếng khen ngợi:

- Đường tiên sinh, mau ra xem tiên nữ này, ta nguyện trả một ngàn lượng bạc để mua một bức tiên nữ dưới trăng!

Tô Dung đã quen những lời nói xằng nói bậy của hắn, nàng cười xinh đẹp nói:

- Vậy tiểu nữ ra một ngàn lẻ một lượng để mua bức Đoàn đại quan nhân rơi xuống nước. Đường tiên sinh sao cũng đến rồi, tiên sinh đừng nghe công tử nói linh tinh, ta đâu xứng với danh xưng tiên nữ, công tử chỉ thích nói linh tinh!

Đoàn Phi cười trách mắng:

- Có tỳ nữ nào dám nói chuyện như vậy với chủ tử không? Ta nói linh tinh? Ngươi cẩn thận đừng để những tên ong bướm bại hoại trên giang hồ nhìn thấy dáng vẻ của ngươi bây giờ, những người trên thuyền giờ thế nào rồi?

Hai thuyền dựa sát vào nhau, Tô Dung lườm hắn một cái, nói:

- Người trên thuyền còn đang ngủ, công tử định xử trí bọn họ ra sao?

Đoàn Phi chau mày nói:

- Nhìn thấy cờ có chữ Vương trên đầu thuyền của bọn họ, ta cũng đã đoán ra lai lịch rồi. Ta muốn tìm cách trì hoãn bọn họ vài ngày. Sau khi thu thập đủ chứng cớ ở Tô Châu rồi, ta cũng không sợ đám người họ Vương kia biết nữa!

Tô Dung than nhẹ một tiếng, nói:

- Đại nhân, đại nhân nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi!

Đoàn Phi nhướn mày, ồ một tiếng. Tô Dũng nhấc tay lên, người lái thuyền đang đứng ở đằng sau Đoàn Phi nấc cụt một cái, ôm lấy cổ, ngã vật xuống. Đoàn Phi kinh ngạc, hỏi:

- Ngươi đang làm gì vậy?

- Tiểu nữ là muốn tốt cho gã thôi!

Tô Dung nhẹ nhàng vén tóc mai lên, nói:

- Đại nhân, suốt đường đi, tiểu nữ đều trốn trên thuyền của bọn họ, nghe được rất nhiều chuyện khi bọn họ vô tình để lộ. Lần này sợ là đại nhân không thể không tiếp xúc trực tiếp với tên họ Vương kia rồi. Bởi vì, thê tử của Chu Đăng đã trở thành tiểu thiếp thứ bảy của Vương Thế Dũng, cháu của thái giám trấn thủ Tô Châu Vương Đường rồi. Mà Lưu gia Lưu tiểu thư Lưu Khanh Vân, thanh mai trúc mã của Chu An cũng đã trở thành tiểu thiếp thứ năm của Vương Thế Dũng. Đại nhân, đại nhân định tiếp tục tra vụ án này như thế nào?

Đoàn Phi nghe đến há hốc mồm, hắn kinh ngạc nói:

- Lưu Khanh Vân Lưu tiểu thư kia thì cũng thôi đi, cô ta có khả năng là nguyên nhân khiến Chu An rước họa vào thân, nhưng sao thê tử của Chu Đăng lại trở thành tiểu thiếp của Vương Thế Dũng? Không phải là cô ta cần thủ tiết ba năm sao? Sao lại tái giá? Con trai của Chu Đăng đâu? Cho làm con thừa tự của nhà họ Vương rồi?

Tô Dung than nhẹ một tiếng, cúi đầu xa xôi nói:

- Sau khi Chu An bị bắt không được hai ngày, Vương Thế Dũng đã cho người đến tịch thu nhà của Chu gia. Thì ra Vương Thế Dũng mở một sòng bạc, dụ dỗ Chu Đăng ngày nào cũng đi đánh bạc. Chu Đăng sớm đã thua táng gia bại sản rồi, đến giấy tờ nhà đất cũng thua cho Vương Thế Dũng, thậm chí gã còn bán cả thê tử mình cho nhà họ Vương. Chu phu nhân bị bắt đi ngay tại chỗ, bị đưa vào kỹ viện Khoái Hoạt Lâu dưới danh nghĩa nhà họ Vương. Không biết Vương Thế Dũng đã dùng thủ đoạn gì mà rất nhanh sau đó Lưu Khanh Vân cũng gả vào nhà họ Vương. Chu phu nhân ở Khoái Hoạt lâu được Vương Thế Dũng bao, qua thời gian khoảng nửa năm, Chu phu nhân cũng bị Vương Thế Dũng mua về nhà. Sau khi Chu phu nhân vào nhà họ Vương không lâu, con trai cô ta cũng không hiểu vì sao mà chết?

Đoàn Phi nghe đến da đầu run lên, bốn người đám Thạch Bân cũng nhìn nhau ngơ ngác không nói được tiếng nào, có vẻ như vụ án Chu An rất đơn giản, không ngờ phía sau lại có nhiều chuyện thảm thương như thế. Chu An đáng thương hình như vẫn không biết chuyện này, căn bản không có ai nói với hắn. Chị dâu và người yêu đều bị Vương Thế Dũng bắt làm tiểu thiếp hết rồi. Đứa cháu trai hắn yêu quý nhất cũng chết. Nếu Chu An cũng bị xử chết, cả nhà họ Chu cứ thế mơ hồ mà bị diệt rồi!

Tô Dung đợi một lát, lại nói:

- Đại nhân, vụ án này đại nhân còn muốn tra tiếp không?

Đoàn Phi hít vào một hơi, nghiêm nghị nói:

- Tra, sao lại không tra? Nếu không biết những chuyện đằng sau này, có khi ta còn gặp khó mà lui. Bây giờ ta còn lý do gì mà coi như không thấy vụ án này? Ta nhất định phải tra, dốc sức mà tra, triệt để tra ra chân tướng!

Tô Dung khẽ thở dài:

- Lòng của đại nhân Tô Dung hiểu, nhưng từ khi Giang Bân, Tiền Ninh bị sụp đổ, Trương Nhuệ Đông Xưởng thăng chức thái giám chấp bút. Nên biết, Hoàng Thượng vẫn sủng hạnh tên thái giám đó vô cùng. Thuế Giang Nam chiếm 60% thuế cả Đại Minh, tam đại thái giám trấn thủ Giang Nam thân mang trọng mệnh, quyền hành cực lớn, Đại Minh bây giờ căn cơ không ổn, đại nhân thật muốn châu chấu đá xe làm chuyện không có khả năng này sao?

- Ngươi sợ sao?

Đoàn Phi nói:

- Gặp loại chuyện thảm thương này, ta có thể không quản sao? Nếu ta quay đầu mà đi, ta đã không phải là người rồi, mất chức quan ngồi nhà lao thì đã là gì? Mất đầu có gì phải sợ? Nếu các ngươi sợ, bây giờ hãy đi đi, ta cũng không trách các ngươi đâu?

Thạch Bân cảm động rơi nước mắt cúi đầu trước Đoàn Phi, nói:

- Phi ca, từ nhỏ đệ đã được huynh chăm sóc, không có huynh, đệ căn bản không biết bản thân sẽ biến thành cái dạng gì? Sợ gì lên núi đao xuống biển lửa, đệ cũng mãi mãi đi theo huynh, quyết không chau mày lấy một cái!

Hồng Bang, Quách Uy, Tưởng Tuấn cũng đều nhiệt huyết sôi trào quỳ xuống trước mặt Đoàn Phi, lớn tiếng nói:

- Đại nhân, nhà họ Chu thật sự rất thảm rồi, nếu chúng tôi cũng không quản, thì thiên lý ở đâu chứ? Tôi nguyện đồng sinh cộng tử với đại nhân, không phá được án này quyết không thôi! Đầu rơi cũng chỉ là thêm một vết sẹo lớn, đại nhân, xin hạ mệnh lệnh!

Đoàn Phi nâng từng người dậy, nói:

- Đứng dậy, các người đều là hảo huynh đệ của ta! Sau này chúng ta sẽ đồng sinh cộng tử, mãi mãi là huynh đệ tốt!

Tô Dung chỉ thấy mũi mình cay cay, thấy Đoàn Phi nhìn sang, nàng hít một hơi, ngửa đầu nói:

- Nhìn cái gì mà nhìn, cùng lắm thì khi các ngươi thất bại, ta sẽ giúp các ngươi giết mở đường, đưa các ngươi đi chạy trốn là được rồi!

Khóe miệng Đoàn Phi hiện lên tia dịu dàng, miệng lại nói:

- Được, nếu như đến cuối cùng chúng ta đấu không lại được gian quyền, chúng ta sẽ ra biển làm hải tặc, làm hải tặc lớn nhất mạnh nhất thế gian, sẽ chiếm hết cái gì mà Tiểu Nhật Bản, Hà Lan, Ottman, Đế quốc Anh...!

- Lại nói hươu nói vượn rồi!

Tô Dung lườm Đoàn Phi một cái, nói:

- Chúng ta nên làm gì bây giờ? Cũng không thể trực tiếp đi tìm Vương Thế Dũng đối chất chứ?

Đoàn Phi tỉnh táo lại, nói:

- Đương nhiên không thể lỗ mãng như vậy. Dung Nhi ngươi nói hết những gì ngươi biết cho ta nghe, chúng ta cùng nghiên cứu tường tận xem nên làm thế nào. Đường tiên sinh, tiên sinh ở đây làm gì? Tiên sinh thật sự muốn vẽ cho Dung Nhi một bức tiên nữ dưới trăng?

Đường Bá Hổ cười nói:

- Quyền mưu phá án ta không hiểu. Bức họa này là vẽ để cổ vũ các ngươi được không? Các ngươi cứ nói chuyện các ngươi, không cần quản ta!

- Thuận tiện vẽ cho Dung Nhi một bức tiên nữ dưới trăng đấy!

Đoàn Phi dặn dò thêm.

Đường Bá Hổ nhìn Tô Dung một cái, cười nói:

- Chỉ sợ Tô cô nương sẽ không bằng lòng đâu. Trong lòng Tô cô nương có băn khoăn, còn không phải là vì lúc vẽ tranh cho nàng, ngươi yên tâm đi, ta đi theo ngươi đi tới đi lui, một trong những lý do chính là vẽ chân dung của Tô cô nương mà!

- Đường tiên sinh sao lại cũng không đàng hoàng giống công tử rồi!

Tô Dung khẽ nuốt nước bọt, nói:

- Công tử, Mai quản gia là nhị quản gia của Vương Thế Dũng, chuyên giúp gã làm những việc thương thiên hại lý, y viết cho Vương Thế Dũng một bức thư, tiểu nữ cũng chưa hủy, có điều đoán rằng cũng là xin Vương Thế Dũng ứng phó với cái gì đó!

Ước chừng còn nửa canh giờ nữa là đến Tô Châu, thời gian còn nhiều, Tô Dung tường tận kể hết những gì nàng biết cho Đoàn Phi, sau đó đợi Đoàn Phi nhận xét. Đôi mắt xinh đẹp đảo qua đảo lại trên người Đoàn Phi, vẻ rất hứng thú, không có chút cảm giác nào là đại nạn đến nơi rồi!

Tất cả mọi người đều đang nghĩ biện pháp, tuy nhiên rõ ràng là Đoàn Phi mưu ma chước quỷ nhiều hơn, hắn đột nhiên quay người sang nói với Đường Bá Hổ:

- Đường tiên sinh, tiên sinh đừng có vẽ nữa, ta hỏi tiên sinh, tiên sinh có thể bắt chước được chữ viết của người khác không?

- Một bữa sáng!

Đường Bá Hổ học thiền ngoài miệng của Đoàn Phi, cười nói:

- Chẳng lẽ là đại nhân muốn ta bắt chước chữ viết của Mai quản gia, biết một bức thư giả cho Vương Thế Dũng?

Đoàn Phi gật đầu nói:

- Không sai, ý của ta chính là thế, không biết bức thư đó có con dấu gì không, Dung Nhi, lấy thư ra đây, nghĩ cách đừng làm hỏng giấy bọc, ngươi vẫn luôn có cách mà!

Tô Dung lườm hắn một cái, nói:

- Vậy thì phải đốt một đống lửa trước, Thạch đại ca, các huynh đi tìm một ít củi khô nhóm thành lửa được không?

Một tiếng ‘Thạch đại ca’ làm cho xương cốt của tiểu xử nam Thạch Bân kêu rôm rốp, không ngừng nói:

- Ta đi, ta đi!

Sau đó kéo theo mấy người Quách Uy cùng đi.

- Tô cô nương nói là ngươi, cũng không bảo chúng ta, ngươi kéo chúng ta làm gì?

Đám Quách Uy bắt đầu trêu Thạch Bân, tản nhau ra đi kiếm củi khô.

- Công tử định sửa bức thư này như thế nào?

Tô Dung hỏi.

Đoàn Phi trầm ngâm nói:

- Nói là ba vị quan chủ thẩm đang do dự, Chu An một mực chắc chắn có người hãm hại, Mai quản gia nỗ lực hối lộ nhưng chức quan lớn, khẩu vị cũng lớn, cần nhiều ngân lượng hơn nữa để mở đường, hỏi Vương Thế Dũng nên làm thế nào!
Bình Luận (0)
Comment