Đoàn Phi và Tô Dung ở Đào Hoa am làm khách hai ngày, Đường Bá Hổ đi
thăm hỏi bà con và bằng hữu trước, nói chuyện mình phải rời khỏi cho mọi người, bạn tốt của hắn Văn Trưng Minh còn đặc biệt tranh thủ đến gặp
Đoàn Phi một lần. Đoàn Phi tính kéo lão về làm phụ tá cho mình, nhưng
Văn Trưng Minh lại không động lòng.
Vị đại gia thư pháp đời
Minh này và Đường Bá Hổ cùng tuổi, tranh sách của lão nổi tiếng đã lâu,
nhưng thân phận của lão vẫn là kẻ chưa đậu tú tài. Đường Bá Hổ mười bốn
tuổi thi đậu thủ khoa tú tài, Văn Trưng Minh thi đến năm mươi tuổi còn
chưa thi đậu, thi tú tài thi đến một đầu tóc bạc, càng khỏi nhắc đến cử
nhân rồi. Lão quả thực còn thảm hơn so với Phạm Tiến.
Khi lão chất vấn thân phận áo vải của Đoàn Phi, cho rằng Đường Bá Hổ không nên
khinh suất quyết định, Đường Bá Hổ mang bài thơ đó của Đoàn Phi đọc cho
lão nghe, nói:
- Hôm nay Bá Hổ đã nhìn thấu tình đời, Đoàn công
tử tặng ta danh hiệu Lục Như Cư Sĩ, người khác nhìn như thế nào thì có
liên quan gì? Văn đệ, đệ không cần nói thêm, có rảnh rỗi đi Bảo Ứng thăm ta, chúng ta cùng câu cá uống rượu, vui biết bao?
Lúc Văn
Trưng Minh nghe đến công danh lợi lộc nhất tràng không, không bằng nhân
sinh nhất tràng túy (công danh lợi lộc chỉ bằng không, không bằng một
trận say trong đời) thì ngẩn người. Lão thường thi rớt, nhuốm bạc một
đầu vẫn là kẻ đồng sinh, cảm khái trong lòng còn sâu sắc hơn so với
Đường Bá Hổ. Lão không nói thêm nữa, ở lại một ngày cùng Đường Bá Hổ chè chén bét nhè. Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Bá Hổ và lão gạt nước mắt
chia tay ở trước Đào Hoa am.
Chuyện Đoàn Phi mời Đường Bá Hổ
đến làm phụ tá vẫn chưa truyền ra ở huyện Bảo Ứng. Đoàn Phi mua một tòa
nhà lớn gần núi gần sông ở ngoài đường lớn cửa bắc huyện Bảo Ứng. A Phi
ca oanh động huyện Bảo Ứng một thời dần dà nhạt nhòa trong tầm mắt mọi
người. Mọi người chỉ biết rằng Đoàn Phi thật sự bắt đầu nỗ lực học hành, mỗi ngày đều ở trong phòng luyện đọc sách viết chữ, cả Thạch Bân và
Quách Uy bọn họ cũng dần ít đến hơn.
Thực tế thì Đoàn Phi
không hề thật sự dụng tâm đi đọc cái gọi là sách thánh hiền kia, mà là
mê mẩn thuật tu luyện mà Tô Dung dạy hắn, hoặc là cùng Đường Bá Hổ tranh luận một hồi, ngày tháng trôi qua cũng ung dung tự tại.
Thấy hắn ngày ngày vừa hừng sáng đã ở trong nhà đứng tấn, Tô Dung nhịn không được bao lâu, thực là không thể xem tiếp nữa rồi. Vào một buổi sáng sớm trời trong gió mát nào đó, lúc Tô Dung bưng thau nước rửa mặt đến, liền khuyên Đoàn Phi rằng:
- Công tử, người thật sự tính luyện ngoại
công Thiếu Lâm tự sao? Không có thầy giỏi chỉ dạy, không thể làm chơi ăn thật, làm không khéo còn có hại cho thân thể, thực là được không bằng
mất ah.
"Còn có cách gì đây, ta muốn trở thành một đời cao thủ cơ." Đoàn Phi nhún vai nói:
- Tuổi ta đã lớn, môn phái lớn không nhận, môn phái nhỏ không lưu, cộng thêm ta không muốn chịu quy củ hạn chế của đám môn phái đó, cũng chỉ có thể học những công phu thô thiển này rồi.
Tô Dung nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi nói:
- Bọn họ nói ngược lại cũng không sai, nhưng điều này cũng không phải
là tuyệt đối, theo ta biết thì có một số công phu yêu cầu tuổi tác cũng
không khắc khe như vậy.
- Thật không? Vậy ngươi còn không nhanh dạy ta?
Đoàn Phi kích động đưa tay ra chụp vai Tô Dung, Tô Dung chợt nhoáng
người tránh đi, Đoàn Phi ngượng ngùng rụt tay về, cười khổ nói:
- Ngươi là đệ tử phái Nga Mi, công phu của ngươi ắt hẳn cũng không thể truyền ra ngoài phải không?
Hai mắt Tô Dung híp lại, ánh ranh mãnh chợt thoáng qua, nàng đột nhiên hỏi:
- Công tử vì sao lại muốn học công phu, vì sao lại muốn trở thành cao thủ vậy?
- Người là đại hiệp, vì nước vì dân!
Đoàn Phi ngôn ngữ tang thương thần thái lẫm liệt, nháy mắt lại trở nên cợt nhả cười nói:
- Nghèo thì chỉ lo thân mình, thành đạt thì lo luôn chuyện thiên hạ, ta là bộ khoái nha, học thành cao thủ há không phải có thể bắt kẻ xấu tốt
hơn? Nếu là gặp phải trộm cướp gì đó, ta cũng có thể liều một phen,
không cần người khác phải bảo hộ nữa, mà là có thể bảo hộ người khác
rồi.
Tô Dung ngẫm nghĩ một hồi, nói:
- Được, ta liền
dạy ngươi một loại công phu yêu cầu tuổi tác không cao, nhưng tuổi tác
ngươi thực là quá lớn, cũng không biết hiệu quả thế nào. Nếu ngươi có
nghị lực không ngại luyện thử thử đi. Đây là một loại tiên thiên công
pháp, trong một chuyến mạo hiểm ta đã phát hiện nó trong một thạch động, ta không thể luyện rồi, vừa hay lấy ngươi làm thí nghiệm. Dù sao ta
phải ở bên cạnh ngươi hai năm, có ta che chở ngươi hẳn là sẽ không tẩu
hỏa nhập ma bán thân bất toại gì gì đâu, ngươi cứ yên tâm đi.
Trông thấy nụ cười vui vẻ mà gian manh của Tô Dung, Đoàn Phi tắc tiếng
một hồi, nhưng hắn vẫn cắn răng bắt đầu tu luyện cái gọi là tiên thiên
công pháp Tô Dung dạy. Công pháp này quả nhiên không giống những công
pháp khác, nó chú ý luyện thần trước mới luyện thân. Những thứ nghe ra
huyền ảo vô cùng Đoàn Phi ngược lại tiếp thu rất nhanh. Đoàn Phi trầm mê trong đó, lại không nhìn thấy lúc Tô Dung đứng bên cạnh hắn nhìn hắn tu luyện mồm nhỏ há to, vẻ mặt kinh ngạc.
Từ lúc bắt đầu tu
luyện công pháp này, Đoàn Phi mỗi ngày không phải cùng Tô Dung thảo luận chuyện tâm pháp thì là cùng Đường Bá Hổ luận đạo. Đạo đây chính là lí
luận trước mắt thịnh hành nhất Tri Hành Hợp Nhất (hiểu biết và thực hành phải đi đôi với nhau), hoặc là đàn ca hát xướng, dùng "hàng" siêu thời
đại khiến cho Đường Bá Hổ và Tô Dung rung động sững sờ. Ngày tháng trôi
qua cực kỳ thích ý, vứt những điều không vui trên quan trường lại phía
sau đầu.
Trong nháy mắt liền qua đi hơn nửa năm mấy tháng,
phủ Ứng Thiên đã xảy ra một chuyện lớn. Ninh Vương đang ở trong ngục chờ chết bỗng dưng chết đi, trên người không một vết thương. Chuyện khiến
người ta kỳ lạ chính là trên mặt hắn không ngờ đọng lại một nụ cười quỷ
dị.
Chính Đức vẫn dự tính mang tù binh trở về Bắc Kinh khoe
khoang liền nổi giận, ra lệnh Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ, Nam Kinh hình bộ,
cùng phủ Ứng Thiên nhanh chóng phá án. Bốn bộ ngành chạy tới chạy lui
mấy ngày vẫn không chút đầu mối, Chính Đức mắng xối xả mấy gã đầu to của mấy bộ ngành trước mặt một bận, Nam Kinh hình bộ thượng thư căng cứng
da dầu bẩm báo rằng:
- Bệ hạ, Ninh Vương tuổi tác đã cao, thân thể suy yếu, các thần đều nghĩ là hắn tuổi thọ đã hết, tự nhiên chết đi.
- Đánh rắm!
Chính Đức đẩy một cái nghiên mực Đoan Khê cống phẩm cực tốt rơi xuống đất bể làm hai, nổi giận rằng:
- Lão mấy hôm trước còn tinh thần phấn chấn chửi nhau với trẫm, sao có
thể mới qua vài hôm liền thọ nguyên hết rồi? Các ngươi làm sao điều tra
án! Có từng nghiêm túc kiểm tra thi thể của lão?
Giang Bân thu được lợi, tiến lên cười hì hì nói:
- Bệ hạ, trước mắt là mùa nắng nóng, Ninh Vương đã quen hưởng thụ ngày
tháng ăn ngon mặc đẹp, ở trong nhà lao nào đâu chịu được, chắc là nắng
nóng không chịu được, uống nước lạnh không sạch sẽ, đột nhiên trúng gió
chết đi. Ninh Vương mặc dù phản nghịch, nhưng dẫu sao lão cũng là dòng
giống của rồng, ai dám mổ ngực phá bụng kiểm tra nguyên nhân chết ạ? Chỉ xem bên ngoài lại không nhìn ra được gì. Bệ hạ, Ninh Vương chính là
chết đều có nguyên do của nó, bệ hạ xin bớt giận.
Chính Đức liếc hắn một cái, lửa giận hơi nguôi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền nói:
- Đều là một lũ thùng cơm vô dụng, Ứng Thiên phủ đâu? Các ngươi lẽ nào
cũng phá không được vụ án này? Gã tiểu bộ khoái đến từ Dương Châu kia
không phải danh hiệu là thần bộ phá án như thần sao?
Ứng Thiên tri phủ Mã Văn Đào ấp a ấp úng không biết nói thế nào, trong lòng Giang Bân chợt thót, vội che đậy rằng:
- Bệ hạ, nhi thần thấy bọn phản loạn Giang Tây vừa bình định xong, án
tồn đọng quá nhiều, đã đem gã tiểu bộ khoái kia điều đến phủ Nam Xương
tỉnh Giang Tây nhậm chức Thôi quan, giờ này hắn công vụ quấn thân thực
là không cách nào thoát thân.
Hơi thở Chính Đức khó giữ bình tỉnh, hổn hển mấy hơi, đột nhiên phẩn nộ quát:
- Đều cút cho ta, toàn bộ cút ra!
Bọn Giang Bân như được đại xá vậy thối lui ra ngoài. Giang Bân đợi chờ
Mã Văn Đào dặn dò một lúc, bấy giờ mới yên tâm rời đi, lại mang theo
người ngựa xộc vào nhà quan giàu có vơ vét ngân lượng rồi.
Vụ án này đã qua mấy ngày vẫn không chút tiến triển, Chính Đức đột nhiên
nhận được mật báo của Đông Xưởng, nói rằng có người ở Sơn Đông âm mưu
làm loạn, chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Tiền Ninh lại mật báo đại đô đốc đoàn
doanh thứ mười hai Giang Bân và Ninh Vương có dính dấp, thu nhận rất
nhiều hối lộ, nghi rằng cái chết của Ninh Vương là giết người diệt khẩu. Xem xong phần mật báo đầu tiên, Chính Đức còn cười lạnh, hắn chấp chính trước giờ người tạo phản bộ ít lắm sao? Căn bản không lo, nhưng phần
mật báo thứ hai lại làm mặt hắn biến sắc
Lúc ấy Giang Bân
đang tại thành Nam Kinh ngông nghênh càn quấy, phạt Thành Quốc Công Chu
Phụ Trường quỳ tại cửa quân, sai khiến quan dân giống như chó, giả danh
hoàng đế xộc vào nhà dân, vơ vét ngân lượng, nhìn thấy phụ nữ tiểu thư
xinh đẹp liền không kiêng nể dâm nhục, sớm đã làm cho trời giận người
oán, càng có rất nhiều lời đồn, nói trong hành cung của hoàng đế xuất
hiện rất nhiều chuyện quỷ dị, ví dụ như có người nói ở trong phòng ngủ
của Võ Tông nhìn thấy một cái đầu người bay giữa không trung, còn có thể miệng nói ra tiếng người:
- Trả lại thân thể cho ta...
Làm cho lòng người bàng hoàng
Đại học sĩ Lương Trữ quỳ bên ngoài hành cung, tay dâng tấu chương, vừa
khóc vừa kêu hơn mấy canh giờ, Chính Đức đế bấy giờ mới phái thái giám
ra thu tấu chương, hắn vẫn quỳ cho đến Chính Đức truyền dụ hồi kinh,
Lương Trữ bấy giờ mới đứng dậy. Nhưng Võ Tông vẫn kéo dài rất nhiều
ngày, cho đến nghe nói kinh thành có biến động khác thường, hắn mới khởi giá về phía bắc.
Trên đường đi Giang Bân và Tiền Ninh bới
móc lẫn nhau, đều nói đối phương có lòng làm phản nhận hối lộ của Ninh
Vương, Chính Đức nghe đến nửa tin nửa ngờ. Thuyền rồng tới Qua Châu,
Chính Đức đến nhà riêng đại học sĩ Dương Nhất Thanh, uống rượu làm thơ,
nhớ lại tình cảnh ân cần dạy bảo khi Dương Nhất Thanh làm thái phó của
thái tử vào những năm ấu thơ, lại nhớ Trương Nhất Thanh đã từng hiến kế
cho Trương Vĩnh tru sát nghịch thần Lưu Cẩn, nghĩ lại bây giờ bên cạnh
không có một người có thể hoàn toàn tín nhiệm, lão cho tả hữu lui xuống, thỉnh giáo lão sư như thế nào phân biệt trung gian.
thầy dạy thái tử
Dương Nhất Thanh cười khẽ nói:
- Bệ hạ, phân biệt trung gian từ xưa đã có. Cái gọi là trung và gian
bất quá là cách nhìn trong lòng mỗi người mà thôi, đại gian như trung,
đại trung như gian, các thần tử bới móc lẫn nhau, lại há có thể cảm động quan niệm trung gian ở trong lòng bệ hạ? Với thần mà nói, thay hoàng
thượng lo nghĩ, thay Đại Minh lo nghĩ thật nhiều chính là trung thần. Cả ngày xúi giục bệ hạ đi chơi khắp nơi, không để ý tới chính vụ liền là
gian thần. Bệ hạ là bệ hạ của người trong thiên hạ, thần dân trong thiên hạ vì bệ hạ tận trung, điện hạ cũng nên tận hết trách nhiệm đối với
thiên hạ thần dân, ai trung ai gian vừa nhìn là hiểu. Lão thần chính là
lý giải như vậy, bệ hạ hiểu chưa?
Nếu trước khi Lưu Cẩn đền
tội nghe được những lời này, Chính Đức tất nhiên nổi giận, nhưng Chính
Đức của bây giờ đã hơn ba mươi tuổi, đã trải qua rất nhiều rất nhiều
chuyện, nghe xong lời khuyên bảo thấm thía của lão sư, trong lòng hắn
trái lại cũng không có ý giận, đẽo gọt những lời của Dương Nhất Thanh,
hắn chậm rãi gật gù.
Dương Nhất Thanh lại mềm mỏng khuyên hắn nên nhanh chóng về kinh, vì thế Chính Đức chỉ ở nhà đấy một ngày, sau
đó đến Dương Châu lần nữa.