Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn

Chương 11

 
Thuở ấy là năm Giang Lan Thời học lớp 11, cũng là dịp kỷ niệm trăm năm của trường trung học phụ thuộc.

Lương Tự là cựu học sinh tốt nghiệp loại xuất sắc về trường diễn thuyết, còn Giang Lan Thời là học sinh ưu tú đang theo học phát biểu trước toàn trường. Sau khi buổi diễn kết thúc, nhóm truyền thông của nhà trường đã chụp ảnh cho bọn họ.

Năm đó, Lương Tự đã học đại học năm ba, tuy chưa chính thức tiếp quản sự nghiệp gia đình nhưng anh đã tự khởi nghiệp. Khi anh về tham gia kỷ niệm thành lập trường, đã mặc bộ vest, đi giày da tiêu chuẩn.

Giang Lan Thời mặc đồng mùa hè của trường, mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa, vài sợi tóc mái rủ xuống trước trán cô.

Trong tấm ảnh chụp chung, chỉ có thể thấy rõ sự cách biệt về tầng lớp và tuổi tác chứ chẳng thể hiện được chút gì gọi là xứng đôi. Nhưng sau khi lễ kỷ niệm kết thúc, Giang Lan Thời vẫn tìm đến gặp thầy cô bộ phận truyền thông rồi xin lại tấm ảnh ấy, giữ gìn nó suốt nhiều năm. Đến tận bây giờ, nó vẫn là ảnh nền khung Wechat của cô và Lương Tự.

Mãi đến khi Lương Tự nói "cảm ơn hai người, bọn tôi rất thích tấm ảnh" thì Giang Lan Thời mới sực tỉnh, mỉm cười nhìn cô gái nọ.

Cô gái vẫy tay chào bọn họ: "Chúc hai người đi chơi vui vẻ!"

Cặp tình nhân kia đi rồi, Lương Tự cầm tấm ảnh hỏi Giang Lan Thời: "Em có muốn giữ nó không?"

Giang Lan Thời nhận tấm ảnh từ tay anh: "Có."

Lương Tự cởi găng ra, lấy điện thoại của mình rồi chụp tấm ảnh lấy liền kia: "Được rồi."

Giang Lan Thời không hiểu tại sao anh lại muốn giữ tấm ảnh này, cô do dự mãi, cuối cùng cũng hỏi anh trên đường về nhà. Lương Tự lại chỉ thốt ra một câu mập mờ: "Em đoán xem."

Lòng cô bồn chồn nhưng chẳng hỏi gì thêm. Thấy cô im lặng, Lương Tự cảm thấy may vì anh không nói cho cô biết, anh đã cài tấm ảnh đó thành hình nền điện thoại.

Sau đó, bà Fonn có đề cử với bọn họ, nếu thấy hứng thú thì hai người có thể đến vùng cao nguyên nội địa phía Tây của Iceland.

"Nếu muốn trải nghiệm giới hạn của phong cảnh Iceland thì sông băng Vatnajokull sẽ là lựa chọn tuyệt vời. Vả lại cũng vừa có một trận tuyết lớn, các khe nứt băng đã bị tuyết dày bao phủ, sẽ an toàn hơn nhiều khi đi trong mùa hè nhưng chắc chắn phải có hướng dẫn viên chuyên nghiệp đi cùng."

Lương Tự cảm ơn bà Fonn, anh quay đầu nhìn Giang Lan Thời: "Em có muốn đi không?"

Nếu không phải không phải sáng nay chuông báo hẹn trước một tháng nhắc nhở cô rằng thời gian chờ một tháng đã kết thúc, từ hôm nay có thể đi làm thủ tục ly hôn, thì Giang Lan Thời đã không nhận ra họ đã ở Iceland gần một tháng rồi. Lương Tự có thể nhắc chuyện trở về Ninh Thành bất kỳ lúc nào, hơn nữa, cô cũng không biết tình trạng sức khỏe của mình trong tương lai ra sao, còn sức đi chơi xa hay không – chúng đều những nhân tố chưa xác định.

Bây giờ là thời điểm tốt nhất.

Nhưng liên tục nghĩ đến hai chuyện này, Giang Lan Thời không thể cười được, chỉ đành nói: "Tất nhiên là em muốn."

Lương Tự lại hỏi ý cô: "Nhưng anh không có chút kinh nghiệm đi sông băng nào, để đảm bảo an toàn cho chúng ta, Đường Chiêu sẽ đi cùng chúng ta nhé?"

Giang Lan Thời khẽ gật đầu: "Cứ sắp xếp theo ý anh là được."

Sau đó, cô thấy Lương Tự quay lưng lại, nghe tiếng anh gọi điện thoại cho Đường Chiêu: "Ừ, ngày mai. Khi đến làm phiền anh mang theo giày đinh, búa băng với mấy dụng cụ chuyên dụng."

Ngày hôm sau, khi vừa lái xe tới là Đường Chiêu đã chào bọn họ. Sau khi hai người an vị trên xe, anh ta mới cười hỏi: "Coi bộ quan hệ giữa anh và cô Lương trong một tháng ở Iceland này khá ổn đấy."

Giang Lan Thời sửng sốt, vô thức nghĩ đến những chuyện xảy ra giữa họ trong khoảng thời gian này. Hình như trong mắt người ngoài đúng là thế.

Có thể nói, Lương Tự rất chiều chuộng cô, chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào. Cũng trong tháng này cô mới biết được, hóa ra một người bận rộn như Lương Tự lại nấu ăn rất "nghề". Mỗi món anh đều biết nấu một ít, với số nguyên liệu hạn chế ở siêu thị nhỏ của thị trấn Reykjanes, anh vẫn có thể phát huy cực tốt, nấu những món cực ngon. Nhưng cô không ngốc nghếch đến nỗi tự làm mình bẽ mặt – đi hỏi anh học nấu vì ai, luyện nấu vì ai.

Thấy cô im lặng, Lương Tự bèn đáp lời Đường Chiêu: "Vợ tôi hơi e dè trước người lạ, anh thông cảm nhé."

Đường Chiêu cười nói: "Tôi hiểu, nhưng phải công nhận là tình cảm giữa anh và cô nhà rất tốt. Hôm ấy, khi thấy ảnh nền bước chân Wechat của anh là ảnh hai vợ chồng chụp chung ở núi tuyết, tôi đây chỉ thấy bội thực cẩu lương."

Giang Lan Thời âm thầm siết chặt tay áo, cô nhìn Lương Tự với ánh mắt khó hiểu. Vậy hôm đó Lương Tự chụp tấm ảnh polaroid lấy ngay kia là để cài hình nền bước chân Wechat sao?

Cô lấy điện thoại ra khỏi áo len, khi mở Wechat, cô mới phát hiện cô chưa cài chế độ bước chân Wechat. Đang định tắt máy, cô bỗng thấy một chấm đỏ xuất hiện trên chỗ cao nhất của khung chat.

Lương Tự gửi tin cho cô: "Nếu em bận tâm thì anh có thể đổi."

Giang Lan Thời nhìn hình nền khung chat của hai người, cô đắn đo, viết rồi lại xóa, cuối cùng chỉ đáp: "Không sao."

Sao cô lại bận tâm chứ? Cô chỉ bất ngờ thôi.

Giang Lan Thời cất điện thoại đi, mỗi lúc một buồn ngủ. Có lẽ bữa sáng do Lương Tự nấu quá ngon, cô không kiềm được nên ăn nhiều một tí nên bây giờ cô hơi chóng mặt. Mặc dù trước đây cô chưa từng bị như vậy nhưng vẫn nhớ lời bác sĩ từng dặn, khi tế bào ung thư di căn, thể lực sẽ giảm sút rõ rệt, chắc cũng vì lý do này. Nhưng vì đang mơ màng nên Giang Lan Thời cũng chẳng nghĩ ra được lý do, thế là cô ngửa ra sau, nghiêng đầu về phía cửa sổ, muốn chợp mắt giây lát.

Chiếc xe vẫn đang vi vu trên con đường vòng quanh núi tuyết, tiến vào cao nguyên đất liền. Iceland nằm trong vành đai gió Tây, cộng với địa hình nội lục nên gió khá to, cộng thêm chiều cao của xe G65, lực cản mạnh nên gió cứ rít ù ù bên vai.

Trong lúc mơ hồ, Giang Lan Thời như nghe thấy tiếng Lương Tự vang lên: "Anh lái chậm chút, tiếng gió to quá, tôi sợ vợ tỉnh giấc."

Nhưng cô không tỉnh lại để xác nhận.

Đường Chiêu nhìn kính chiếu hậu, Giang Lan Thời tựa đầu vào vai Lương Tự, cô đã ngủ rồi. Anh ta bèn mỉm cười, hạ giọng: "Anh chiều vợ như thế, chắc chắn sau này hai người sẽ sống với nhau đến già."

Đôi mắt Lương Tự hơi tối đi, nhìn Giang Lan Thời trong lòng mình, anh nói: "Cảm ơn anh."

Khi Giang Lan Thời tỉnh giấc lần nữa, cảnh tượng trước mắt cho cô cái cảm giác mình không còn ở Trái Đất.

Con đường vừa đủ chạy như bị kẹp giữa hai dãy núi đen cao sừng sững, khiến không gian càng thêm chật hẹp. Sườn núi đầy khe rãnh lởm chởm, khác với vùng núi xung quanh thị trấn Reykjanes vẫn có cây cỏ, nơi này cằn cỗi đến nỗi khiến người ta nghẹt thở. Nhưng cảnh sắc trước kính xe lại khác hẳn, đó là một con đường trải dài tít tắt, như chỉ có chiếc xe G của họ đang chạy mà thôi.

Cái vẻ đẹp hoang vắng tới nỗi điêu tàn như thế lại khiến người ta không tài nào rời mắt được.

Giang Lan Thời chầm chậm ngồi dậy.

Tiếng nói của Lương Tự vang lên bên tai cô: "Em dậy rồi sao? Khoảng mười cây số nữa, chúng ta sẽ đến lối vào sông băng."

Cô quay lại nhìn anh, nhìn thấy vài sợi tóc đen dài dính trên áo len của anh, rõ ràng đó là tóc cô, bèn mím môi rồi hỏi: "Em dựa vào ngực anh hả?"

Lương Tự tiện tay lấy những sợi tóc kia xuống, nhẹ nhàng nói: "Thấy em ngủ ngon quá nên anh không đánh thức."

Giang Lan Thời lại dựa ra sau, nhìn cảnh ven đường lướt qua thật nhanh, cuối cùng cô cũng thốt ra câu hỏi canh cánh suốt chặng đường: "Anh đặt vé máy bay về chưa?"

Lương Tự cụp mắt, giọng anh đều đều: "Chưa, nhưng có thể đặt bất kỳ lúc nào."

Ý anh là sẽ trở về bất kỳ lúc nào sao?

Giang Lan Thời không nói gì nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Thấy cô tiu nghỉu, Lương Tự cũng cảm thấy khó thở như bị hai ngọn núi ở hai bên ép lại.

Chỉ mới không đến một tháng mà Giang Lan Thời đã chán rồi sao?

Nghĩ vậy, anh vô thức ấn vào giữa trán.

Chặng đường mười cây số chẳng xa, thêm cả việc chính phủ Iceland lại rất coi trọng bảo vệ sinh thái vùng cao nguyên nên xe không thể chạy thẳng vào sông băng. Vậy nên chạy được một chốc nữa thì Đường Chiêu đã đỗ xe bên đường.

Lương Tự mở cửa xe bên phía anh rồi đi vòng qua phía Giang Lan Thời, mở cửa thay cô, vô thức giơ tay chắn ngang trên đầu, che cho cô: "Cẩn thận."

Ánh mắt Giang Lan Thời khẽ chớp, cô ngơ ngác trong giây lát.

Nơi bọn họ đến là sông băng Skaftafell phía nam sông băng Vatnajokull, khá gần công viên quốc gia Skaftafell. Ban ngày có thể đi bộ trên sông băng, tối đến cắm trại ở khu cắm trại trong công viên.

Lương Tự đội mũ bảo hộ cho cô, anh kiểm tra hẳn mấy lần rồi mới mới nhận hai chiếc rìu băng từ tay Đường Chiêu, đưa cho cô một cái.

Khung cảnh ở đây khác xa với cảnh dãy núi đen trùng điệp trên đường đến đây, sông băng to lớn, kéo dài, có thể thấy được rìa băng và băng nhọn ở khắp nơi.

Dưới chân bọn họ, đất nâu hòa lẫn với những mảng nước xanh lam, vụn băng trắng như sợi chỉ vắt ngang lớp đất trần. Mỗi khi đi vài bước là thấy một ụ đất xanh nhô lên, đỉnh lõm xuống như miệng núi lửa. Bên cạnh từng ụ nhô đều có những khối băng nhọn trong suốt. Mây trắng như khăn choàng lông vắt ngang chân núi... tất cả chúng khiến người ta có cảm giác nhưng đang ở trên mặt trăng.

Giang Lan Thời ngắm đến nỗi ngẩn người, vô ý không nhìn đường, chiếc rìu băng của cô bị trượt, suýt thì cô ngã xuống. Thấy vậy, Lương Tự vội vàng vươn tay túm lấy cánh tay cô, kéo cô đứng vững.

Giang Lan Thời giật mình khẽ kêu lên, hít sâu một hơi.

"Có cần anh dìu em đi không?" Sự lo lắng lộ rõ trong giọng nói của anh.

Giang Lan Thời nhìn xung quanh, cô nhận ra sông băng không dễ leo như những gì các blogger du lịch miêu tả, bèn nhẹ nhàng gật đầu với Lương Tự. Thấy cô đồng ý, Lương Tự mới nắm cánh tay cô xuống, mãi đến khi hoàn toàn nắm lấy bàn tay cô.

Nhờ sức mạnh từ tay Lương Tự, Giang Lan Thời đã có thể leo trèo dễ hơn.

Nhìn khung cảnh trước mắt, chặng đường tiếp theo không còn quá gập ghềnh, Giang Lan Thời bèn lắc lắc tay mình ra hiệu cho Lương Tự thả tay cô ra, nhưng anh không nhúc nhích.

Chắc là đã nhận ra hành động ấy, Lương Tự quay lại nói với cô: "Nắm chặt vào."

Dù cách một lớp găng tay, Giang Lan Thời vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm nhè nhẹ phả ra từ lòng bàn tay Lương Tự. Nỗi luyến lưu bồn chồn trỗi dậy trong lòng, cô không định buông tay nữa, cứ để mặc Lương Tự nắm tay dẫn mình tiến về phía trước.

Bọn họ đi bộ trên sông băng Skaftafell suốt bốn tiếng, cuối cùng cũng đã lên đến đỉnh. Đứng từ đây có thể nhìn bao quát toàn cảnh bốn phía xung quanh sông băng, càng khiến người ta ý thức được sự bé nhỏ của mạng sống trước thiên nhiên hùng vĩ.

Giang Lan Thời cử động ngón tay đang được Lương Tự nắm, anh quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"

Cô đáp rõ ràng: "Em muốn chụp ảnh, máy ảnh nằm trong balo anh đeo."

Bấy giờ, Lương Tự mới thôi nhíu mày, thả lỏng tay cô, tiện thể lấy chiếc balo đeo lên trước ngực, rồi lấy chiếc máy ảnh Fuji nhỏ màu bạc ra.

Giang Lan Thời cởi chiếc găng tay nặng nề, cô định nhét vào túi áo khoác rộng nhưng Lương Tự đã kịp thời cầm lấy rìu băng giúp cô.

Anh cụp mắt: "Anh cầm giúp em." Rồi mới đưa máy ảnh cho cô.

Giang Lan Thời cầm chiếc máy, chỉnh lại tiêu cự. Mới đầu cô định chụp cảnh tượng sông băng mênh mông rộng lớn, nhưng lại vô tình chụp phải góc nghiêng của Lương Tự.

Hơi mờ.

Cô bất giác nhớ đến tấm ảnh mờ của Lương Tự từng lan truyền khắp nhóm học sinh cấp ba năm ấy – nó cũng mờ như thế. Nhớ lại chuyện cũ, rốt cuộc, cô không tài nào nhấc ngón tay ấn nổi nút xóa.

Cô không nỡ xóa nó đi, thế là cô tiếp tục tìm góc chụp sông băng như chưa có chuyện gì xảy ra. Lương Tự khó kìm được cõi lòng, anh lấy điện thoại ra chụp ảnh Giang Lan Thời.

Câu thơ của Biện Chi Lâm là thế nào ấy nhỉ?

"Trăng sáng ngoài kia làm đẹp cửa sổ em, còn em tô điểm cho giấc mộng của người khác."

Giờ đây, sông băng làm đẹp máy ảnh của Giang Lan Thời, còn cô thì điểm tô trái tim Lương Tự.

Cùng một khung cảnh, Giang Lan Thời đổi góc chụp hàng chục tấm rồi mới vui vẻ tắt máy, đưa máy cho Lương Tự. Khi cất máy vào balo, Lương Tự không lấy găng trả cho Giang Lan Thời, găng của anh cũng đã được cởi ra, cho vào balo trong lúc bọn họ chụp ảnh.

Tay cô lạnh đến nỗi cứng đờ, bèn ngước nhìn anh: "Cho em găng tay đi."

Ngay khi cô nghĩ là Lương Tự sẽ chiều lòng mình, anh lại thốt lên: "Phải làm thế nào đây nhỉ? Anh cất nó vào mất rồi."

Lương Tự thừa nhận, ban đầu anh định lấy nó ra nhưng khi cúi đầu nhìn gương mặt đỏ ửng vì lạnh của Giang Lan Thời, thấy đôi mắt trong veo hồn nhiên như nai con kia, bỗng dưng anh đổi ý.

Mười mấy năm rồi, được tiếp xúc thân mật với người mình âu yếm như thế, không rung động mới là lạ. Tuy đã kìm nén lắm nhưng anh cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ.

Bờ môi của Giang Lan Thời khẽ mấp máy, cô ngập ngừng đôi chút, rồi chỉ có khói trắng phả ra từ cánh môi hồng nhạt kia.

Ngay sau đó, Lương Tự đã nắm trọn bàn tay cô trong lòng bàn tay mình. Cô giãy nhẹ rồi thôi, tùy anh vậy.

Đường Chiêu chứng kiến từ đầu đến cuối, anh ta cùng đường chỉ đành "chậc" một tiếng.

"Tuy là tôi không muốn phá hỏng bầu không khí màu hồng giữa anh Lương cô Lương nhưng gió trên đỉnh to lắm, không thể ở lâu được. Mà trời cũng sắp tối, chúng ta mau xuống dưới, lái xe đến khu vực cắm trại ở công viên nhé?"

Lương Tự đáp lại, nhét cả tay mình lẫn tay Giang Lan Thời vào túi áo len.

Cứ thế, anh nắm tay cô suốt dọc đường về, mãi đến khi lên xe, anh mới buông tay trong sự luyến tiếc giày vò.

Từ đây đến khu vực cắm trại cũng không xa, khi trời vừa chập tối và Đường Chiêu đã lái xe đến công viên quốc gia Skaftafell. Lương Tự giúp Đường Chiêu lấy đồ dựng lều từ cốp xe, hai người phối hợp nhanh chóng dựng xong hai lều trại.

Đường Chiêu nhìn về phía chân trời, quay lại nói với Giang Lan Thời: "Tối nay trời đẹp đấy, chắc chúng ta có thể ngắm được cực quang."

Anh ta nói rất đúng, khi trời tối dần, cực quang cũng từ từ rõ hơn.

Trên màn trời màu đen, ánh cực quang xanh lục như gợn sóng nước hồ chậm rãi lan tỏa, phản chiếu trên mặt hồ băng gần đó, tạo nên cảnh tượng nước trời hòa làm một.

Đây là nơi tận cùng của thế giới.

Giang Lan Thời và Lương Tự cùng ngồi cạnh nhau nơi cửa lều, ngước nhìn những đốm sáng nhỏ đầy trời.

Bất chợt, một ngôi sao băng lướt qua phía chân trời.

Đôi mắt Giang Lan Thời sáng lên, cô vừa quay đầu nhìn Lương Tự vừa chỉ về phía đó: "Lương Tự, là sao băng kìa! Có thể ước đó!"

Cô chỉ vừa dứt lời, nối gót là vài ngôi sao băng bay qua, cô bèn kéo tay anh: "Nhanh lên nào, chúng bay qua nhanh lắm!"

Lương Tự bị cô kéo đến bên bờ hồ băng.

Giang Lan Thời nhắm mắt, chắp tay lại, thật ra khi sắp ước nguyện, cô không biết trong quãng đời ngắn ngủi còn lại, cô còn tâm nguyện gì muốn hoàn thành. Nhưng cô cảm thấy trong giây phút này, có Lương Tự ở cạnh bên là cô đã rất vui rồi.

Lương Tự cũng bắt chước cô, chắp tay lại, nhưng vẫn lén lút hé một bên mắt nhìn trộm cô.

Thấy Giang Lan Thời nhoẻn miệng cười, Lương Tự thầm nghĩ, chắc ước mong của anh là không ly hôn.

Gió thổi lướt qua mặt, một ý nghĩ thoáng hiện trong lòng Giang Lan Thời.

Chuyện cô yêu Lương Tự, có sông băng Vatnajokull biết, có cực quang trôi dạt biết, sao băng vút qua cũng biết, chỉ riêng Lương Tự là không biết.
 

Bình Luận (0)
Comment