Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn

Chương 20

 
Ban đầu, Lương Tự cho tay vào túi áo khoác len màu đen, Giang Lan Thời chỉ khẽ kéo một cái là anh đã buông ra, anh cúi đầu nhìn cô.

"Ừm, em hỏi đi."

Giang Lan Thời hít sâu một hơi, cô vừa định lên tiếng thì điện thoại của Lương Tự lại rung chuông. Lương Tự lấy nó ra, người gọi cho anh là Trần Mai.

Khi đi cùng cô ra ngoài, Lương Tự không mang tai nghe theo, anh ngập ngừng nhìn cô trong tích tắc rồi ấn nút nghe máy.

"Alo, mẹ à? Con đang đi cùng Lan Thời."

Trần Mai chưa kịp nói gì, đã có một giọng nữ trẻ tuổi vang lên từ loa điện thoại. Lương Tự lập tức nhíu mày, giảm volume đi, anh nhích hai bước về phía gần đó.

Ngọn lửa chật vật nhen nhóm trong lòng Giang Lan Thời bỗng bị dập tắt trong chớp mắt, cô đã chuẩn bị kĩ nên đối mặt như thế nào rồi, nhưng sự thật lại tát vào mặt cô một bạt tai đau đớn.

Lồng ngực cô thắt lại, khó thở hệt như bị một tảng đá nặng trịch đè xuống.

Tiếng nói chỉ vang lên trong hai, ba giây ngắn ngủn từ loa điện thoại kia lại như tiếng móng tay cào lên bảng đen thời còn đi học, vừa mỏng manh nhưng cũng rất chói tai.

Giọng của Lương Tự vẫn vang lên đều đều bên tai cô.

"Con nói rồi, mẹ đừng nhúng tay vào chuyện này, con biết con đang làm gì."

"Con mong mẹ đừng ép con."

"Con đã nói nhiều lần lắm rồi, con không thích cô ta."

Giang Lan Thời cảm thấy sức lực trong người đang bị kiệt quệ từng chút một, suýt thì không đứng vững được. Hóa ra tất cả chỉ là do một mình cô ảo tưởng.

Nhưng hợp lý thật nhỉ, suy cho cùng, từ đầu đến cuối, Lương Tự không hề nói "anh yêu em", "anh thích em" nào cả. Tất cả đều chỉ là suy đoán của cô.

Mỗi lần nghe thấy tiếng của Trần Mai, cô luôn nhớ đến những đêm cô đơn triền miên, trằn trọc khó ngủ trong ba năm bọn họ kết hôn.

Những lần xe hỏng giữa ngoại thành không gọi được ai, những lần đổ bệnh tự chống chọi, hay là thư mục "về cô ấy" trong máy tính của anh...

Làn gió biển mơn man dịu dàng trước kia, nay đã như dấy lên một cơn sóng thần, cuốn phăng cô đi.

Cô không đếm được thời gian qua bao lâu, Lương Tự đã kết thúc cuộc gọi, đang quay về đây.

Trời đã sập tối, anh không nhìn rõ gương mặt của Giang Lan Thời, anh vừa đến gần cô vừa hỏi: "Lúc nãy em định hỏi anh chuyện gì nhỉ?"

Bờ môi của Giang Lan Thời khẽ run lên, mãi một lúc lâu sau cô mới đáp: "Không có gì, chúng ta về thôi."

Nhờ ánh đèn, bấy giờ Lương Tự mới nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô, anh bèn quay lại hỏi: "Nhìn em có vẻ không khỏe, em mệt mỏi ư, hay em thấy khó chịu ở đâu?"

Nói xong, anh vô thức định ôm Giang Lan Thời vào lòng nhưng cô lại tránh né.

"Về thôi." Dứt lời, cô lập tức đi về phía xe.

Nhìn Giang Lan Thời cầm lấy nắm cửa sau xe, kéo ra dứt khoát, Lương Tự cứ có cảm giác xảy ra chuyện gì đó nhưng cô lại không chịu nói cho anh biết. Rõ ràng lúc vừa bước xuống khỏi vòng đu quay, trong đôi mắt cô vẫn còn nụ cười lấp lánh.

Anh ấn lên giữa trán, không vội đến chỗ ghế lái mà gập ngón tay gõ cửa xe bên phía chỗ Giang Lan Thời. Cô không nói gì, chỉ nhích về phía còn lại, bày tỏ sự từ chối thầm lặng.

Lương Tự thở dài, đành quay về chỗ ghế lái. Anh chưa vội khởi động xe, chỉ nhìn Giang Lan Thời qua kính chiếu hậu: "Đã xảy ra chuyện gì vậy Lan Thời, em có thể nói với anh được không?"

Giang Lan Thời cứ mãi cúi đầu, rồi khi anh nghe được giọng cô thì lại là giọng mũi rất nặng: "Em chỉ thấy hơi mệt."

Nói rồi, bỗng dưng cô lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

Mười năm đơn phương, ba năm kết hôn, cô chưa từng nghe Lương Tự nói "anh yêu em" lần nào, nhưng hôm nay lại nghe rõ ràng một câu "con không thích cô ta".

Lương Tự còn định hỏi nữa, nhưng anh nghĩ đến tình trạng cảm xúc của cô từ lúc nãy đến giờ, sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của cô, anh chỉ đành thở dài, khởi động xe.

Bọn họ về căn nhà nghỉ dưỡng của bà Fonn ở ngoại ô, Giang Lan Thời tắm rửa thật nhanh rồi leo lên giường, đắp kín chăn, suốt quá trình này cô chẳng nói câu nào với Lương Tự.

Lương Tự chứng kiến hết thảy, lòng anh càng thêm nặng nề.

Anh cảm nhận được mà, rất rõ ràng, Giang Lan Thời không hề vui vẻ chút nào, vì trước đây Giang Lan Thời sẽ thích ôm ipad của anh, đọc vài tài liệu rồi mới ngủ.

Anh gọi thử vài tiếng: "Lan Thời? Lan Thời?"

Giang Lan Thời tiếp tục rúc vào chăn, giấu cả nửa gương mặt trong chăn. Khi không thể giải tỏa nỗi đau tâm lý, cô thường dùng nỗi đau thể xác để che giấu.

Rồi khi sắp bóp ngạt chính mình, cô nghĩ kỹ lại. Theo ý của Lương Tự, anh đã có cách xử lý riêng, sau khi bọn họ về Ninh Thành, ly hôn cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Chỉ cần cô không còn hy vọng thì sẽ không thất vọng nữa.

Nghĩ kỹ rồi, Giang Lan Thời không còn rối rắm nữa, cô nhắm mắt chìm trong cơn mê.

Có lẽ vì ngọn núi đè nặng suốt bao năm cuối cùng đã được gỡ xuống, hiếm khi Giang Lan Thời lại cảm thấy nhẹ nhõm đến thế. Nhờ việc uống thuốc đặc trị suốt một tuần, trạng thái tinh thần của cô như đã trở về thời kỳ trước khi được chẩn đoán mắc chứng ung thư dạ dày thời kỳ cuối.

Giờ giấc sinh hoạt bắt đầu ổn định trở lại, thỉnh thoảng đọc tài liệu xong, cô còn gọi video nói chuyện với thầy hướng dẫn.

Thấy tình hình căn bệnh của Giang Lan Thời dần giảm đi, Lương Tự cảm thấy rõ ràng anh phải dần vui hơn mới đúng, nhưng anh không có cảm giác đó. Vì thái độ của Giang Lan Thời cũng bắt đầu trở về khoảng thời gian ba năm kết hôn kia.

Cô bình tĩnh, khách sáo, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Anh biết là có vấn đề nhưng không biết vấn đề nằm ở đâu, mỗi lần anh muốn hỏi Giang Lan Thời, cô luôn tránh né.

Anh không biết được lý do, chỉ đành dồn hết tình cảm vào từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống.

Bàn chải đánh răng đã có kem sẵn vào mỗi sáng, ba bữa ăn không lặp món, đồ tráng miệng hoa quả, cốc nước ấm luôn nằm trong tầm mắt cô...

Lúc này anh đang ngồi ở góc còn lại trên sofa, nhìn Giang Lan Thời gọi video cho thầy hướng dẫn ở Ninh Thành xa xôi qua Ipad.

Anh đã cố gắng để không lọt vào ống kính, cầm dao gọt táo thay Giang Lan Thời, nhưng vẫn nghe được cuộc nói chuyện điện thoại kia. Thi thoảng, anh nghe thầy hướng dẫn của Giang Lan Thời nói: "Có vẻ là hai tháng nay em đi chơi ở Iceland vui nhỉ, nhìn sắc mặt của em tốt hơn nhiều."

Giang Lan Thời sững người rồi đáp: "Chắc là do hiệu ứng filter trong điện thoại thôi ạ."

Thầy lại nói: "Tuy thầy già nhưng mắt còn sáng lắm, đấy đâu phải là công lao của filter camera, thầy vẫn nhận ra được em trông khỏe khoắn rạng rỡ hơn mà."

Hình như Giang Lan Thời cũng không định tranh luận gì với thầy, cô chỉ nói: "Vậy coi bộ Iceland là một nơi phù hợp để nghỉ ngơi nhỉ."

Có giọng nói thứ ba vang lên ở đầu dây bên kia.

Giang Lan Thời khẽ cúi đầu về trước: "Nếu đàn em có việc cần tìm thầy, em xin phép cúp máy trước nhé."

Thầy hướng dẫn mỉm cười ôn hòa rồi cúp máy.

Bấy giờ, Lương Tự mới đẩy đĩa táo đã cắt gọn đặt trước mặt cô, ngồi cách cô hai nắm tay.

"Anh gọt chút táo, có lợi cho việc hồi phục sức khỏe."

Giang Lan Thời cầm nĩa xắn một miếng, đáp đều đều: "Cảm ơn anh."

Bầu không khí tĩnh lặng lại bao phủ lấy hai người.

Lương Tự khẽ ho khan, anh nghiêng đầu nhìn Giang Lan Thời: "Lúc nãy anh nghe em nói, em thích Iceland lắm nhỉ?"

Giang Lan Thời ngừng nhai táo.

Sao cô lại không thích nó được chứ?

Trong thời gian chưa đến hai tháng ở Iceland, số câu nói giữa cô và Lương Tự còn nhiều hơn trong ba năm kết hôn ở Ninh Thành, thậm chí còn nói chuyện nhiều hơn mười mấy năm cô đơn phương anh. Một người vốn đã không còn lòng can đảm trước số phận và cuộc đời như cô, lại tìm được lý do sống sót để chống chọi ở vùng đất này.

Suy cho cùng, cũng có quá nhiều việc xảy ra trong hai tháng nay.

Thế là cô bèn đáp bừa: "Đúng là có ý nghĩa đặc biệt thật."

Nhưng cô không ngờ Lương Tự lại nói: "Vậy mùa xuân năm sau, chúng ta lại tiếp tục đến đây nhé?"

Giang Lan Thời nín thở, con ngươi co lại, cô nhìn Lương Tự với ánh mắt khó tin.

Vẻ mặt của Lương Tự vẫn nghiêm túc: "Hay không chỉ là mùa xuân năm sau, mà là tất cả những mùa xuân trong tương lai. Chỉ cần em bằng lòng thì anh sẽ giải quyết mọi vấn đề."

Hàng mi Giang Lan Thời khẽ run.

Đúng là trong khoảng thời gian này, tình trạng cơ thể của cô đã khá hơn nhiều, tuy thỉnh thoảng vẫn bị rụng tóc nhưng dường như đó là chuyện hiển nhiên. Hơn nữa, cơ thể cô đang dần hồi phục nên cô cũng không để ý, chỉ cất những sợi tóc bị rụng hằng ngày thôi.

Ngoài việc này ra, thể trạng của cô tốt đến mức khiến cô từng nghĩ, sau khi trở về Ninh Thành sẽ làm gì tiếp theo.

Bây giờ Lương Tự lại nhắc đến chuyện này, trong phút chốc, cô sửng sốt vô cùng. Rõ ràng hai tháng trước bác sĩ còn nói cô không sống nổi ba tháng, nhưng hôm nay, kỳ tích và sự may mắn ấy lại đến với cô.

Nhưng tại sao Lương Tự lại nhắc đến mùa xuân năm sau? Anh không định ly hôn ư?

Giang Lan Thời nhìn chằm chằm quả táo trên bàn, khẽ hỏi: "Anh không ly hôn sao?"

Lương Tự nhíu mày khó hiểu: "Anh nói ly hôn bao giờ?"

Nhưng tại sao lại không ly hôn? Chính miệng anh nói là "không thích cô ta", không ly hôn thì làm sao cô Liễu kia có thân phận chính thức được?

Nỗi niềm thắc mắc nghẹn lại trong lồng ngực Giang Lan Thời khiến cô thấy khó thở, nhưng mấp máy môi mấy lần, cô chợt nhận ra mình không hỏi được, đành đáp qua loa: "Vậy thì chờ năm sau hẵng tính."

Lỡ như... lỡ như những câu nói vừa rồi của Lương Tự chỉ để ổn định tâm lý cho một người bệnh như cô thì sao?

Giang Lan Thời, chẳng phải đã nói là mày không được suy nghĩ viển vông ư?

Cô hít sâu một hơi, ép bản thân xóa đi những suy nghĩ không nên có.

Sau khi thoát Wechat,nhìn giao diện chính trên chiếc iPad với vài phần mềm văn phòng như Phi Tư, hội nghị Tencent, Giang Lan Thời thoáng sững lại. Bấy giờ, cô mới chợt giật mình nhận ra, trong khoảng thời gian này, chiếc iPad mà trước đây Lương Tự dùng để làm việc và theo dõi thị trường chứng khoán, bây giờ đã hoàn toàn bị cô "chiếm dụng".

Lương Tự lại chỉ tỏ thái độ cô muốn làm gì cũng được. Thế là cô tắt máy, lẳng lặng đưa nó cho anh.

Trông anh bất ngờ lắm, anh nhướng mày nói: "Em cần thì cứ dùng là được, đồ của anh là đồ của em, em khách sáo thế làm gì?"

Nghe thế, lòng Giang Lan Thời cũng rộn ràng giây lát, nhưng khi nghe được hai chữ "khách sáo", cô bỗng nhớ ra. Lương Tự đã từng nói với cô, trong Ipad này không có tài liệu cá nhân gì.

Thảo nào anh để cô dùng.

Trong tích tắc, lòng cô lại chìm xuống đáy.

Hệt như năm cô mười tuổi, cha mẹ dẫn cô đến công viên trò chơi mới mở ở Ninh Thành. Cô hồn nhiên cho rằng mình có thể chơi tất cả các trò ở đó. Nhưng đến khi vào mới biết được, vé vào cổng công viên mà cha mẹ cho cô chỉ cho phép chơi những trò cơ bản như ngựa gỗ xoay tròn, tách trà, tàu lửa nhỏ... Còn những trò thú vị hơn như tàu hải tặc, tàu lượn siêu tốc, cáp treo trên cao thì phải mua vé riêng mới được chơi.

Sau khi cô chơi hết những trò cơ bản ấy, muốn cha mẹ mua vé cho riêng mình thì lại bị từ chối thẳng thừng.

Giang Kiến Bân nói với cô: "Cho con chơi những trò này là vì con chỉ xứng đáng đến thế, giữa hạng nhất lớp và nhất khối vẫn còn chênh lệch xa lắm."

Mà que kẹo bông gòn cô tặng cho Lương Tự cũng là món ăn vặt duy nhất cô được ăn ngày đó.

Bắt đầu từ khi ấy, cô đã sâu sắc nhận ra mình không thể sở hữu một vài thứ là vì mình chưa đủ tư cách. Người ta không cho mà mình vẫn giành giật là tự rước lấy nhục.

Nỗi u ám ngồn ngộn lắm cõi lòng Giang Lan Thời.

Cô không hỏi nhiều, chỉ đứng dậy khỏi sofa: "Em đi nghỉ trưa."

Lương Tự thấy cô buồn bã hẳn đi, anh không hiểu chuyện gì xảy ra.

Giang Lan Thời đứng dậy, anh cũng đứng dậy theo, định đưa tay giữ cô lại từ phía sau. Nhưng rồi anh chỉ chạm nhẹ vào chiếc khăn choàng len trên vai cô khi cô nghiêng người tránh.

Sau đó, có tiếng đóng cửa vang lên từ phòng ngủ. Lương Tự như chìm trong sự bất lực mênh mông.

Anh ấn lên giữa trán, nghĩ đến chuyện mới nãy mình còn đồng ý với Giang Lan Thời - mùa xuân năm sau, bọn họ sẽ lại đến đây. Thế là anh lấy áo khoác đang vắt trên sofa, thay già rồi xuống lầu lái xe.

Lương Tự vào trung tâm thành phố.

Lúc trước, anh từng tìm hiểu quy định về việc người nước ngoài mua bất động sản tại Iceland. Nếu không có cổ đông mang quốc tịch Iceland thì không thể mua nhà với danh nghĩa công ty vì mục đích công vụ, mà anh cũng không có dự tính định cư hay nhập quốc tịch Iceland. Phương án phù hợp duy nhất là mua biệt thự nghỉ dưỡng theo mùa, nhưng phải cần được bộ trưởng nội vụ Iceland đặc cách phê duyệt mới được.

Khi biết chính sách này, Lương Tự đã định lấy danh nghĩa công ty Thời An để tiếp cận bộ trưởng đương nhiệm của Iceland, bà Livdottir. Bà Livdottir thuộc đảng liên minh dân chủ xã hội của Iceland, luôn ủng hộ việc thu hút đầu tư nước ngoài và cho phép công dân ngoài EEA sở hữu bất động sản tại Iceland. Trong công việc, hai người khá ăn ý.

Lần này, anh cũng không mất bao nhiêu sức lực đã hẹn được bà Liv đi uống cà phê.

Lương Tự ngồi chờ ở chỗ hẹn khoảng 5 phút, Liv đã ngồi xuống chỗ đối diện anh.

"Tôi đã nghe nói từ lâu, Thời An là công ty internet mới nổi của Trung Hoa, không ngờ cậu Lương lại trẻ tuổi đến thế."

Lương Tự lịch sự đáp: "Cảm ơn bà, bà trở thành bộ trưởng bộ nội vụ Iceland ở tầm tuổi này, tiếng cách nói của người Hoa là "nữ nhi nào thua đấng mày râu". "

Liv là một nhà chính trị sắc bén, bà ta chỉ chú ý đến những chuyện có lợi cho mình. Sau khi chào hỏi đúng lễ, bà ta nhắc đến Thời An.

"Cậu Lương hẹn tôi ra đây là định mở rộng mảng kinh doanh của Thời An sang Iceland sao?"

"Đúng là tôi có ý định tương tự."

Hai tay Lương Tự đan lại, anh chống cằm, đưa chủ đề cuộc nói chuyện về phía mình: "Nhưng Thời An là tác phẩm tôi thành lập vì vợ mình, cô ấy và tôi có quyền lên tiếng tương đương ở Thời An, cũng cần sự cho phép của cô ấy trong chuyện này."

Liv nhướng mày: "Ồ, thế thì tình cảm giữa cậu Lương và vợ rất đáng ngưỡng mộ."

Lương Tự rất biết thời thế: "Đúng vậy, không giấu gì bà, hôm nay tôi mời bà ra đây cũng vì vợ tôi."

Liv không nói gì, ra hiệu cho anh tiếp tục.

"Ngoài khảo sát tình hình thực tế, lý do quan trọng nhất trong dịp tôi đến Iceland này là đi nghỉ dưỡng cùng vợ. Nhưng nếu mỗi lần đến lại phải ở trong nhà nghỉ dưỡng, nói chính xác hơn là nhà của người khác thì có nhiều điều bất tiện. Vậy nên tôi mong bà có thể đặc cách phê duyệt cho tôi mua đất, rồi xây biệt thự nghỉ dưỡng cho vợ tôi ở Iceland."

Liv cầm thìa, khẽ khuấy tách cà phê, ra vẻ khó xử: "Cậu Lương à, theo quy định hiện tại, công dân ngoài EEA muốn mua nhà tại Iceland với danh nghĩa cá nhân thì rất khắt khe. Trường hợp phổ biến nhất là kết hôn với người Iceland."

Lương Tự biết Liv đang cố gắng lấy càng nhiều ích lợi cho bà ta, anh bèn nói thẳng: "Sắp tới, Thời An đang có dự án đầu tư xuyên quốc gia, hiện tại đang thương thảo với vài nước Bắc Âu, trong đó có Iceland. Mà quan trọng là vợ tôi rất thích Iceland."

Có nghĩa là nếu Liv đồng ý đặc cách phê duyệt, có thể nguồn đầu tư này sẽ đến với Iceland chứ không phải nước khác.

Không ngoài dự đoán, Liv bật cười: "Trường hợp phổ biến thì là như vậy, nhưng gặp tình huống đặc biệt thì cũng nên đối xử đặc biệt, đúng không nào?"

"Tất nhiên rồi."

Sau khi bàn bạc xong, Liv lại hỏi vài chuyện đầu tư với Lương Tự, Lương Tự cũng chỉ đáp những câu cần thiết, anh nhìn đồng hồ: "Cũng đã muộn rồi, nếu không về, vợ tôi sẽ sốt ruột."

Liv đã có được thứ bà ta muốn, bèn cười trêu anh: "Hôm nay cậu cứ nhắc đến vợ mãi nhỉ."

Lương Tự tiện tay để lại tiền boa, anh đáp: "Thật ra không chỉ mỗi hôm nay."

Khi Lương Tự định lái xe đi, anh vô tình quay đầu, thấy một tiệm hoa được trang trí ấn tượng. Anh chú ý đến một châu hoa màu trắng ở trước cửa, bèn buông vô lăng, đi về phía tiệm hoa.

"Chào cô, cho tôi hỏi tên loài hoa của bó màu trắng này là..." Lương Tự đứng trước kệ hoa, hỏi người chủ đang cắt tỉa cành ở bên cạnh.

Chủ tiệm đặt kéo xuống, quan sát anh từ đầu đến chân, nhận ra màu da của anh hơi khác: "Đây là quốc hoa của Iceland, tên là hoa tiên nữ. Ý nghĩa của nó là đừng bao giờ quên có một người đang chờ anh."

Nghe vậy, Lương Tự kinh ngạc.

Nhân viên tiếp tục nói: "Hoa tiên nữ có thể sinh trưởng quanh năm trong môi trường khắc nghiệt, vẫn có thể mạnh mẽ vươn lên và sinh sôi trong điều kiện lạnh giá, thiếu dinh dưỡng, và nó cũng là minh chứng cho sức sống kiên cường."

Tuy anh không chắc Giang Lan Thời có biết đến ý nghĩa của hoa tiên nữ hay không, nhưng anh vẫn muốn tặng nó cho cô.

"Nhờ cô gói một bó nhỏ lại giúp tôi."

Nhân viên cửa hàng mỉm cười đồng ý, lúc đang chọn hoa phụ để phối thì quay đầu hỏi: "Thưa quý khách, tôi thấy anh có đeo nhẫn kết hôn, anh định tặng vợ anh bó hoa này sao? Hay là tặng cho bệnh nhân khác?"

Lương Tự cụp mắt: "Đó là vợ tôi, cô ấy cũng bị bệnh."

Nhân viên nhanh tay gói hoa lại giúp anh, khi đưa bó hoa cho Lương Tự, cô ấy nói: "Chúc vợ anh sớm khỏe lại nhé."

Lương Tự khẽ gật đầu: "Cảm ơn cô."

Khi Lương Tự lái xe về căn nhà nghỉ dưỡng ở ngoại ô, anh đặt bó hoa lên ghế phụ - nơi đã lâu rồi Giang Lan Thời không ngồi, rồi bật danh sách bài hát của ca sĩ cô thích.

Như thể Giang Lan Thời đang ngồi bên cạnh anh vậy.

Nghĩ đến việc tình hình sức khỏe của cô đang dần khá hơn, chỉ cần không ly hôn thì sau này bọn họ còn có thể đến đây trong nhiều năm sau này, lòng anh càng hạnh phúc.

Anh và Giang Lan Thời vẫn còn nhiều năm tháng bên nhau.

Vậy là sau khi đỗ xe trong xe, anh còn vô thức ngân nga vài câu từ bài hát trong danh sách kia. Nhưng khi vừa đến chỗ góc cầu thang, một mùi khét nhẹ thoảng qua khiến anh khựng lại.

Giang Lan Thời gặp sự cố bất ngờ gì sao?

Đôi mày vừa mới giãn ra, nay lại nhíu chặt trong tức khắc, Lương Tự vội bước lên cầu thang, ăn gian vài bậc, chạy lên lầu hai.

"Lan Thời, Lan Thời?" Sự căng thẳng hiện rõ trong giọng nói của anh, mà chính còn chưa nhận ra.

Khi thấy Giang Lan Thời mặc tạp dề bước ra khỏi nhà bếp, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh vội đi đến chỗ cô, nhìn phòng bếp, thấy không có gì nguy hiểm mới nói: "Sao em lại vào bếp vậy?"

Giang Lan Thời cụp mắt, cô khai thật: "Dậy rồi em thấy hơi đói, không thấy anh đâu nên muốn nấu tạm chút gì đó, ai ngờ em không kiểm soát được lửa."

Cô không giỏi nấu ăn cho lắm, với cô, phòng bếp là nơi còn nguy hiểm hơn cả phòng thí nghiệm hóa học.

Ba năm trước, khi mới kết hôn với Lương Tự, cô từng thử học nấu ăn, nhưng nếu không nấu quá lửa thì cũng là cho quá nhiều gia vị. Sau khi nhận ra Lương Tự không hề về nhà, cô không còn tập nấu ăn nữa.

Trong ba năm học cao học, cô sống ở ký túc xá đại học Ninh Thành, thường ăn cơm ở canteen trường hoặc đặt đồ ăn ngoài.

Lương Tự nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cô, an ủi: "Đợi anh một chút."

Nói rồi, anh cởi áo khoác ra, đặt trên sofa rồi mới vào nhà bếp.

Trong chảo là trứng chiên bị nát do kịp không trở mặt, Lương Tự lấy chén đĩa bên cạnh, xúc trứng vào chén.

Giang Lan Thời đứng ở cửa nhà bếp, nhìn động tác thuần thục của anh, vành mắt cô ươn ướt. Lúc nãy, khi bối rối trong nhà bếp, phản ứng đầu tiên của cô lại là: tại sao Lương Tự không có mặt ở đây? Nếu có anh thì tốt rồi.

Cô rất muốn né tránh sự thân mật của Lương Tự để làm tê liệt cảm xúc bản thân, nhưng cô phát hiện mình không làm được. Cô biết, sự dịu dàng này đang dần bị đếm, ngược, nhưng trong tiềm thức cô không muốn rời xa Lương Tự.

Cô chẳng biết mình nên làm thế nào nữa.

Cô dựa vào khung cửa với đôi mắt mơ hồ, bất lực như thể bị người ta đẩy vào mê cung gương khi chưa kịp chuẩn bị.

Khi Lương Tự lấy nguyên liệu, anh quay lại nhìn cô rồi nói: "Trứng chiên hơi dầu, anh đổi thành trứng chần nước sôi nhé?"

Giang Lan Thời khẽ hít mũi: "Ừm."

Lương Tự khựng lại giây lát, anh rửa tay, lau khô rồi chầm chậm đến gần cô, ôn tồn dỗ dành cô: "Sao em khóc rồi?"

Giang Lan Thời cố chấp quay đầu đi: "Em không khóc."

Anh bật cười rồi cởi tạp dề ra giúp cô: "Anh có mua hoa cho em, đặt ở phòng khách ấy, em xem có thích không?"

Giang Lan Thời ngước nhìn anh, đôi mắt kia long lanh trong veo như như những tia sáng vỡ ra trên mặt hồ ban trưa.

Bờ môi cô mấp máy vài lần, cuối cùng chỉ đáp: "Được."

Cô không thể kìm nén tình yêu của mình, cũng không tìm được cách ép bản thân ngừng yêu Lương Tự.

Giang Lan Thời ngồi trên sofa được một lúc, Lương Tự đã bưng một chén trứng chần nước sôi còn tỏa hơi nghi ngút đến, cho người ta cảm giác buồn miệng.

Nhìn quả trứng nguyên vẹn trong bát, cô không kìm được mà rằng: "Thảo nào lúc học cấp ba, ai cũng gọi anh là "anh Lương siêu nhân", làm gì cũng có thiên phú cả."

Lương Tự ngồi cạnh cô, nhìn cô thật kỹ: "Thật ra cũng không hẳn, anh phải tập rất lâu đấy."

Giang Lan Thời nuốt thìa canh, cắn miếng trứng chần nước sôi, nhưng vừa nuốt tới cổ họng thì cô đã nhả ra. Rồi khi cô hoàn hồn lại, anh đã đưa tay ra đỡ trước môi cô.

Giang Lan Thời vô thức nói: "Em xin lỗi."

Lương Tự rửa rất nhanh, anh lo lắng hỏi: "Có phải em bị bỏng rồi không?"

Giang Lan Thời chầm chầm lắc đầu: "Không phải, em thấy hơi buồn nôn." Cô dừng lại đôi chút rồi bổ sung: "Không phải do trứng đâu, chắc là vì cơ thể của em."

Lương Tự không để ý đến chuyện này, anh hỏi: "Dạ dày em thấy khó chịu ư?"

"Hơi khó chịu, như là cơ thể của em đang từ chối ăn uống, nhưng em có đọc bản hướng dẫn sử dụng rồi, hình như đây là tác dụng phụ bình thường."

Lương Tự khẽ thở dài, anh giơ bàn tay sạch vỗ về vai Giang Lan Thời: "Em không muốn ăn thì đừng ăn."

Cô gật đầu.

Anh nhìn cô: "À phải rồi, lúc nãy anh thấy em định hỏi anh điều gì đúng không?"

Giang Lan Thời hơi sững sờ, cô nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Bỗng dưng em quên rồi, chắc không phải chuyện gì quan trọng đâu."

Cô không nói dối, cũng không cố ý lừa Lương Tự, cô thật sự không nhớ những gì mình định hỏi.

Lương Tự không nghi ngờ gì: "Vậy em nghỉ ngơi một lát nhé, anh đi nấu cháo, cháo loãng chắc là dễ ăn hơn."

Trong lúc Lương Tự nấu cháo ở phòng bếp, Giang Lan Thời nằm dựa vào sofa xem tài liệu trên Ipad. Đó vốn là lĩnh vực cô thông thạo nhất, nhưng khi đọc những dòng chữ chi chít kia, cô lại thấy đau đầu vô cớ.

Cô không còn tinh thần đọc tiếp, cảm giác uể oải đang xâm chiếm cô. Đọc được nửa tiếng mà vẫn chưa hết một trang thứ tư của bài nghiên cứu.

Sau khi nấu cháo xong, Lương Tự gọi cô mấy lần, cô mới gắng gượng tỉnh táo.

Cô ăn được hơn nửa chén cháo, cũng không buồn nôn như khi ăn trứng chần nước sôi nên không nghĩ nhiều. Ban đầu cô còn tưởng đây là tác dụng phụ của thuốc, tuy có rối loạn nhưng ít nhiều gì vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được.

Nhưng rồi khi tờ lịch của quyển lịch bàn trà dần vơi đi, cô cảm giác bản thân càng lúc càng phản ứng chậm chạp, thường mất tập trung khi Lương Tự nói chuyện với mình. Đôi khi cô muốn hỏi anh chuyện gì đó, nhưng nhoáng cái mà đã quên.

Cô biết rõ trí nhớ của mình không kém đến thế.

Thậm chí có một lần, thầy hướng dẫn gọi điện thoại video cho cô như thường lệ, khi đó cô đang cầm Ipad mà mãi không bắt máy. Đến tận khi chuông điện thoại sắp tắt, Lương Tự đi tới vỗ vai cô, cô mới giật mình hoàn hồn ấn nghe máy.

Trong một tuần nay, cơ thể cô thay đổi chóng mặt, khiến trong lòng cô dấy lên một nỗi sợ không thể tránh khỏi.

Mãi đến một lần nọ, cảm giác tanh ngọt đột ngột ập lên cổ họng khiến cô bừng tỉnh giữa cơn mơ.

Lương Tự không ngủ say, Giang Lan Thời nằm ở bên này vừa nhúc nhích thì anh cũng đã tỉnh. Khi thấy Giang Lan Thời chạy vội ra khỏi phòng ngủ, hướng thẳng về toilet, anh lập tức tỉnh ngay.

Nhưng khi anh đến cửa toilet, Giang Lan Thời đã trở tay đóng cửa từ bên trong.

"Lan Thời? Lan Thời!"

Lương Tự lo lắng gõ cửa, nhưng đáp lại anh là tiếng ho sặc sụa của Giang Lan Thời, tiếng xả vòi nước, và tiếng nước chảy sau khi vòi bị vặn.

Qua cánh cửa, Lương Tự liên tục hỏi tình hình của cô nhưng mãi không có câu trả lời, sau một lúc, cửa mới được mở ra.

Giang Lan Thời trông như vừa bị rút cạn sức lực, hai tay vịn vào khung cửa, nhưng cô không còn sức đứng thẳng nữa. Hai chân cô nhũn ra, ngã khuỵu trong lòng Lương Tự.

Bấy giờ, Lương Tự mới nhận ra vừa nãy cô vội quá nên không đi dép vào toilet, anh bèn cúi người bế cô lên, đưa cô về phòng ngủ.

Anh rót nước ấm đưa cho cô, dù ánh sáng khá mờ, phòng ngủ hơi tối nhưng anh vẫn thấy được gương mặt trắng bệch và nước mắt rưng rưng nơi cô.

Con ngươi co lại, tim anh như bị ai đó siết chặt. Giang Lan Thời không nói gì, chỉ dựa vào lòng Lương Tự, để anh bưng cốc nước cho cô, cô chầm chậm uống nước.

Vài ngụm nước ấm vào cổ họng giúp cô tìm lại chút ý thức từ cơn kiệt quệ. Cô không nói cho Lương Tự biết, mình đã nôn ra máu ở toilet. Cô sợ mình lại ho ra máu lần nữa nên chỉ uống vài ngụm nước ấm là quay đầu đi.

Lương Tự đặt cốc nước trên tủ đầu giường, đỡ cô dựa vào giường, anh đứng dậy.

Giang Lan Thời gần như vô thức bật dậy nhìn anh, bản thân cô cũng không ngờ mình lại làm thế.

Lương Tự quay lại, anh xoa đầu cô: "Một chiếc dép của em rơi bên ngoài rồi, để anh đi tìm."

Cô cụp mắt khẽ đáp. Thấy cô đã yên tâm nằm đó, anh mới an lòng rời khỏi phòng ngủ. Nhưng anh không tài nào ngờ được, khi anh vô tình ngước lên lại thấy được vết máu trên cạnh bồn rửa mặt.

Lương Tự nín thở, ban đầu anh cứ tưởng mình nhìn nhầm, anh bần thần nửa tin nửa ngờ, kề sát lại gần mới biết quả thật là vết máu.

Chiếc dép rơi "bộp" xuống đất, nhìn hai chấm máu kia, Lương Tự không thể kìm nén được cảm xúc nữa, anh chống hai tay lên bồn rửa.

Bờ môi anh run rẩy: "Sao lại ho ra máu? Tại sao lại ho ra máu chứ..."

Lương Tự từ từ nhớ lại những điểm kỳ lạ của Giang Lan Thời suốt cả tuần nay.

Nếu là tác dụng phụ của thuốc thì tại sao tận hai tuần sau khi uống mới xảy ra tình trạng này. Hơn nữa theo tình trạng tuần trước, cô rõ ràng là đã ổn hơn nhiều rồi mà?

Một Lương Tự đã được dạy là phải bình tĩnh, lý trí từ nhỏ, lại bắt đầu hoảng hốt vì Giang Lan Thời lần nữa.

Nhưng anh biết càng vào lúc này, anh càng phải vững vàng, gánh vác mọi chuyện. Anh vặn vòi nước lạnh, rửa mặt rồi hít một hơi thật sâu, ép mình trở về trạng thái bình thường.

Anh nhặt chiếc dép lên, sau khi về phòng ngủ, anh vẫn đặt nó xuống cạnh dép của Giang Lan Thời, như thể làm vậy là bọn họ sẽ mãi ở bên nhau.

Anh ngồi xuống đối diện Giang Lan Thời, kéo bàn chân lạnh ngắt của cô vào lòng, dùng thân nhiệt sưởi ấm.

Nghĩ ngợi một lúc, anh nhìn Giang Lan Thời rồi hỏi: "Lan Thời, ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, xem tình trạng bệnh của em hồi phục thế nào nhé?"

Giang Lan Thời lại như chìm vào thế giới riêng, mãi đến khi Lương Tự hỏi thêm lần nữa, cô mới như người vừa sực tỉnh. Cô nhìn Lương Tự, bỗng mỉm cười nhẹ nhàng, đó là một nụ cười bi ai.

"Lương Tự, anh biết rồi phải không? Anh đã thấy vết máu trên bồn rửa mặt."

Giọng cô rất bình thản, như đang trần thuật.

Cổ họng Lương Tự nghẹn đắng, anh cố kìm nén hơi thở run rẩy, mãi mà không thốt ra được một chữ. Cô nhìn anh, ánh mắt dần nhòe đi.

Cơn run bần bật lộ rõ trong giọng nói sắp vụn vỡ: "Em thật sự chưa sẵn sàng, rõ ràng là em có uống thuốc đầy đủ, em không biết tại sao lại ra nông nỗi này..."

Nhìn đôi mắt ướt nhòa của Giang Lan Thời, cảm giác thất bại ê chề trong lòng khiến anh như nghẹt thở, nhưng anh vẫn cố dặn lòng bình tĩnh, ôm cô vào lòng rồi gác cằm lên vai cô: "Rồi em sẽ bình an mà, chắc chắn là vậy."

Không ai nhìn thấy gương mặt ai, bọn họ cũng không biết khi Lương Tự nói hết lời, đôi bên đều rơi nước mắt, nhưng cả hai đều khóa chặt tiếng nấc nghẹn ở cổ họng.

Ánh đèn dịu nhẹ đặt sát sàn không đủ soi sáng cả căn phòng. Chỉ có ánh trăng từ khe rèm chưa khép hẳn len vào, chia căn phòng làm hai nửa, một nửa còn thấy được ánh sáng, nửa kia thì chìm trong bóng tối.

Sáng sớm hôm sau.

Qua hai mươi ngày, Lương Tự và Giang Lan Thời lại đến bệnh viện thành phố Reykjavik.

Lần trước, Lương Tự bận rộn với một tâm trạng lo âu, mà lần này lại là đầy bất an lẫn sợ hãi. Anh nắm chặt bàn tay Giang Lan Thời, anh sợ chỉ cần buông lỏng một chút, anh sẽ mất cô mãi mãi, lại vẫn cố gắng trấn an Giang Lan Thời đang sắp tan vỡ: "Thật ra anh có nằm mơ, mơ thấy một cụ già tóc trắng xóa tự xưng là thần y Hoa Đà, ông ấy nói với anh, chắc chắn Giang Lan Thời sẽ bình an."

"Đây mà là giấc mơ gì, anh chỉ biết trêu em." Giang Lan Thời thấy buồn cười nhưng sống mũi lại cay cay, lệ rơi chẳng biết từ khi nào.

Lương Tự vụng về lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc đừng khóc, anh không nói nữa là được mà, ai không biết còn tưởng anh ức h**p em."

Giang Lan Thời cố gắng kìm nén cảm xúc, đến khi đứng trước cửa phòng khám mới rút tay mình khỏi tay anh.

Lương Tự vén lọn tóc lòa xòa bên tai ra sau vành tai cô: "Anh chờ em."
 

Bình Luận (0)
Comment