Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn

Chương 22

 
Trong phòng bệnh yên ắng đến nỗi chỉ còn một bầu không khí chết chóc.

Lương Tự nắm lấy bàn tay Giang Lan Thời, cảm nhận được thân nhiệt của cô dần tan biến. Anh lại càng siết chặt lấy tay cô, như thể chỉ cần mình truyền hơi ấm trên người cho cô, cơ thể cô sẽ không bao giờ lạnh hẳn.

"Lan Thời, nếu anh nắm tay em, phải chăng em sẽ không thấy lạnh?"

"Chúng ta không lạnh."

Ngay lúc này, chuông điện thoại của Lương Tự chợt reo lên, anh nhìn màn hình - đó là một dòng số lạ. Anh thẫn thờ chết lặng, không hề bắt máy, để mặc tiếng chuông vang vọng khắp căn phòng.

Sau khi chuông tắt, anh nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn bằng tiếng Iceland: "Anh Lương, bánh anh đặt theo yêu cầu đã xong rồi, mong anh đến lấy đúng giờ."

Bấy giờ, Lương Tự mới thảng thốt nhận ra, hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của anh và Giang Lan Thời.

Khi lấy tờ giấy phép kia, anh tiện đường đặt bánh, còn để lại số điện thoại của mình.

Lương Tự vội đứng dậy, lảo đảo cất bước chạy về phía giá áo khoác, lục trong túi áo măng tô lấy ra một chiếc hộp nhung hình vuông. Anh loạng choạng quay về theo lối cũ.

Anh ngồi bên cạnh Giang Lan Thời, run rẩy mở chiếc hộp nhung kia ra, bên trong là một chiếc vòng tay và vòng kiềng gắn đá lam ngọc.

Đó là viên đá từ sợi vòng cổ anh tặng nàng vào dịp Valentine dành cho nữ giới năm ấy, nhưng Giang Lan Thời từng nói cô không thích vòng cổ nên anh đã cất đi. Anh nhờ thợ đổi thành vòng tay, ngoài ra còn làm thêm một cái vòng kiềng cùng loại đá đó.

Những món này được gửi đến từ hôm qua, Lương Tự định coi đó là quà kỷ niệm ba năm kết hôn của bọn họ. Nhưng Giang Lan Thời đã... mãi mãi ngủ say.

Lương Tự lấy chiếc vòng tay ra khỏi hộp, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Giang Lan Thời, hệt như hôm nay cô rất thích ngủ, vẫn chưa dậy. Anh dịu dàng dỗ dành: "Lan Thời, nếu em buồn ngủ thì có thể ngủ nhiều thêm một chốc, nhưng phải nhớ tỉnh dậy nhìn anh nhé. Thật ra, em không nhớ tên anh cũng chẳng sao, vì rồi anh sẽ kể lại chuyện cũ đôi mình với em mà, anh đã thuộc lòng rồi."

Anh nâng cánh tay Giang Lan Thời lên, đeo chiếc vòng cho cô: "Lan Thời, hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của chúng ta, đây là quà anh dành cho em. Giờ anh đeo trước giúp em nhé?"

"Em có tặng quà cho anh hay không chẳng phải vấn đề, chỉ cần em gọi tên anh thêm một lần nữa, đó là món quà dành cho anh rồi. Anh sẽ nhận được món quà ấy chứ? Phải không?"

Giọng Lương Tự khẽ run: "Em đừng lặng im, em nhìn anh một lần thôi được không?"

Nói rồi, anh chầm chậm cúi người, áp sát gò má vào giường, nâng lòng bàn tay cô dán vào gò má mình.

"Vì anh không đồng ý ly hôn nên em giận anh đúng không? Vậy sau khi chúng ta về Ninh Thành, anh sẽ đồng ý mà. Có phải em thấy anh phiền quá? Xin lỗi em, sau này anh sẽ không làm phiền em nữa, em có thể làm chuyện mình thích, yêu người em yêu, chỉ cần em cử động là được, nhé?"

Dứt lời, Lương Tự ho khan hai tiếng rồi ngồi dậy: "Em không nói gì với anh vì em đói ư?"

"Thôi bỏ đi, em không muốn nói thì anh cũng biết em thích ăn món gì mà, trong ba tháng sống cùng em, sao anh không biết khẩu vị của em thế nào chứ?"

Nói xong, Lương Tự nghiêm túc đứng dậy, đến phòng bếp nhỏ trong phòng bệnh.

Lương Tự lặp đi lặp lại động tác nấu ăn, như thể chỉ cần tiếng leng keng của nồi niêu xoong chảo còn vang lên thì hôm nay chẳng khác gì mọi ngày. Chính bản thân anh cũng không biết đã qua bao lâu, trong phòng khách nhỏ đầy những món ăn mà Giang Lan Thời thích.

Nhưng người nằm trên giường chẳng hề nhúc nhích.

Lương Tự nhìn chăm chú vào những món ăn dần nguội lạnh, anh chẳng hề muốn ăn. Anh không nói năng gì, chỉ ngồi thừ người bên bàn.

Mãi đến khi y tá và bác sĩ bệnh viện gõ cửa, anh mới chầm chậm đứng dậy, đờ đẫn bước ra mở cửa. Người đi đầu tiên là bác sĩ chữa trị chính cho Giang Lan Thời trong khoảng thời gian này.

Ông ta đánh chữ thập trước ngực bày tỏ sự tiếc thương rồi nói: "Bọn tôi rất lấy làm tiếc trước sự ra đi của cô Giang. Cô Giang qua đời ì ung thư dạ dày, thuộc trường hợp tử vong tự nhiên. Chúng tôi sẽ nhanh chóng cấp giấy chứng tử, mong cậu liên hệ với đại sứ quán nước ngoài tại Iceland để chuẩn bị đưa thi thể hoặc tro cốt về nước."

Y tá đi theo sau lưng ông ta cũng lên tiếng: "Chúng tôi cảm thông cho sự đau lòng của anh, nhưng mong anh hãy phối hợp với công tác của chúng tôi."

Lương Tự không phải kẻ ngang ngược vô lý, anh chỉ đành gật đầu, tránh sang một bên để bọn họ đẩy giường vận chuyển vào.

Anh đi theo bác sĩ và y tá vào căn phòng, trước khi bọn họ định dời Giang Lan Thời lên giường vận chuyển, anh cản lại.

"Để tôi."

Nhóm người tôn trọng ý muốn của anh nên lùi lại. Lương Tự cẩn thận bế Giang Lan Thời lên, đặt lên giường vận chuyển, tự tay kéo tấm vải trắng che cô lại.

Khi nhìn về phía bác sĩ, giọng anh khàn đi: "Tôi muốn tiễn cô ấy một đoạn đường cuối cùng."

Anh và nhóm bác sĩ, y tá cùng đẩy giường đến nhà xác. Khoảnh khắc sắp vào trong, Lương Tự lại xốc một góc vải trắng lên vì luyến lưu, chỉ một góc nhỏ thôi.

Anh biết cả đời này, mình sẽ không bao giờ quên cô, nhưng anh vẫn luôn nhớ hình ảnh của cô trong từng giây từng phút.

Sau khi tận mắt chứng kiến Giang Lan Thời được đưa vào nhà xác, Lương Tự bước về phòng bệnh như kẻ mất hồn.

Chỉ còn mỗi mình anh nơi đây.

Anh ngồi thẫn thờ trong phòng, mãi đến lúc bóng tối bao trùm lấy anh, anh tính giờ lệch trong nước rồi gọi điện thoại cho Mạnh Thành. Anh không ngờ mình lại bình tĩnh dặn dò: "Mau làm thủ tục xin chuyến bay từ Ninh Thành đến Reykjavik"

Hình như Mạnh Thành vừa thở phào: "Chủ tịch Lương, rốt cuộc ngài và bà chủ sắp về rồi sao?"

Lương Tự thản nhiên đáp: "Ừ, đặt lịch hẹn với nhà tang lễ."

"Nhà... tang lễ?" Rõ là Mạnh Thành còn chưa kịp phản ứng.

"Cô ấy đi rồi."

Ở đầu dây bên kia, Mạnh Thành hít sâu một hơi: "Được, tôi sẽ thực hiện ngay, mong chủ tịch Lương bớt đau buồn, hãy để mọi chuyện thuận theo tự nhiên." Rồi anh ta dừng lại giây lát mới hỏi tiếp: "Vậy có cần tôi thông báo cho gia đình ngài và gia đình bà chủ không?"

Lương Tự véo mũi: "Không cần đâu, chỉ cần cho giáo sư và bạn học cùng khoa của Lan Thời ở đại học Ninh Thành biết là được."

Tạm thời anh vẫn chưa muốn để cha mẹ biết chuyện này. Trong quãng thời gian sắp tới, anh chỉ muốn tập trung lo liệu chuyện hậu sự cho Giang Lan Thời một cách trọn vẹn, không muốn bị làm phiền bởi bất kỳ tiếng động nào từ thế giới bên ngoài.

"Vâng, cho tôi hỏi chủ tịch Lương còn việc gì cần dặn dò không?"

"Tạm thời thì không. Sau này, nếu có thủ tục gì cần làm trong nước, tôi sẽ báo cho cậu." Nói rồi, Lương Tự cúp máy.

Anh cứ tưởng mình sẽ điên, sẽ suy sụp, sẽ đớn đau đến nỗi câm lặng, nhưng những chuyện này không hề diễn ra với anh.

Trong những ngày tiếp theo, anh làm theo hướng dẫn của đại sứ quán, chuẩn bị và nộp đủ giấy tờ cần thiết như giấy phép xuất cảnh cho thi thể, giấy chứng tử, giấy hủy hộ chiếu... Về phía Mạnh Thành, anh ta cũng mau chóng xin được chuyến bay riêng từ Ninh Thành đến sân bay Reykjavik, sắp xếp phi công sang đón.

Sau khi sắp xếp chuẩn bị mọi thứ, Lương Tự tận mắt nhìn nhân viên chuyên môn ướp xác cho nàng, rồi đặt vào quan tài đặc biệt đạt chuẩn IATA và WHO.

Số người quen ở Iceland ít ỏi đếm trên đầu ngón tay. Trong ngày bọn họ chính thức rời khỏi, bà Fonn, Đường Chiêu và Liv đều đến sân bay. Bọn họ cùng thốt ra những lời giống nhau, thấy đau buồn, tiếc nuối thay Giang Lan Thời và khuyên Lương Tự bớt đau buồn.

Lương Tự cảm ơn vì bọn họ nghĩ đến cô, anh lịch sự đáp lại.

Chẳng biết có phải là trùng hợp hay không, Lương Tự gặp lại cặp tình nhân mà anh và Giang Lan Thời đã từng gặp ở sân trượt Blue Mountain.

Cô gái xoay quanh chàng trai, cười đùa gì đó, chàng trai chỉ dịu dàng xoa đầu cô gái, thì thầm vài câu bên tai cô ấy. Lương Tự không nghe được, nhưng anh thấy cô gái muốn đấm nhẹ vào lồng ngực chàng trai, mà anh ấy lại nắm cổ tay cô ấy, ôm người yêu vào lòng.

Vành mắt Lương Tự dần ướt nhòa.

Khung cảnh này sao giống hệt lần ở sân trượt tuyết hôm ấy?

Nhưng Lan Thời của anh sẽ chẳng bao giờ nói, chẳng bao giờ cử động nữa.

Anh hít sâu một hơi, giơ tay lau đi giọt nước mắt sắp lăn xuống, bước lên máy bay.

Bay suốt mười mấy tiếng, Lương Tự cũng ngồi đờ ra suốt mười mấy tiếng, không ăn không uống chút gì.

Sau khi về Ninh Thành, làm xong thủ tục nhập cảnh, nhân viên nhà tang lễ đã đợi sẵn để nhận thi thể. Lương Tự đi theo bọn họ đến nhà tang lễ, tự mình chứng kiến hết thảy quy trình rồi mới bảo tài xế lái xe về biệt thự Vịnh Thủy Nguyệt.

Dì giúp việc còn đang cầm dụng cụ dọn dẹp, hình như bà ấy mới vừa vệ sinh biệt thự từ trong ra ngoài.

Bà ấy lễ phép nhìn Lương Tự: "Thưa ông chủ, ông chủ đã về rồi."

Mạnh Thành đã báo cho bà ấy đừng nhắc đến bà chủ trước mặt Lương Tự, thế nên bà ấy cũng không nói gì, chỉ lấy đôi dép từ tủ giày ra, đặt ngay trước mặt anh.

Lương Tự nhìn bà ấy: "Chắc hẳn Mạnh Thành cũng đã kể cho dì nghe rồi, tôi sẽ không nói thêm. Sau hôm nay, dì không cần đi làm nữa, chắc là trước đó Mạnh Thành cũng đã thanh toán lương cho dì rồi."

Dì giúp việc sửng sốt: "Ý ông chủ là sau này không cần tôi dọn dẹp nhà cửa nữa ư?"

Suy cho cùng thì đồng lương này rất hời. Ba năm trước, khi chủ tịch Lương và bà chủ kết hôn, đã mời bà ấy đến giúp việc. Bà ấy cứ tưởng bà chủ là một người đỏng đảnh, kiêu kỳ nhưng không ngờ là cả hai vợ chồng đều không về nhà. Bà ấy không phải hầu hạ chủ nhà hằng ngày, chỉ cần lau dọn, nấu vài bữa cơm mỗi khi bà chủ về nhà đột xuất - mà lương thì cao chót vót. Rời khỏi nhà họ Lương này, bà ấy thắp đèn cũng khó tìm được công việc tốt như thế.

Lương Tự không quay đầu lại, anh vừa đi vào nhà vừa nói: "Ba năm trước tôi thuê dì cũng vì thường ngày tôi bận rộn, nhờ dì chăm sóc bà chủ. Bây giờ chỉ còn một mình tôi trong nhà, không cần dì đâu."

Lòng Lương Tự rất khó chịu, lấy đôi dép từ tủ giày ra, đặt ngay trước mặt anh.sự bình tĩnh mà anh cố gắng duy trì suốt thời gian qua đã bào mòn hết kiên nhẫn, nên giọng điệu với dì giúp việc cũng chẳng mấy hòa nhã.

Dì giúp việc không dám nói gì nữa, bà ấy lẳng lặng dọn dẹp dụng cụ vệ sinh rồi mới đi.

Lương Tự đứng lặng một lúc lâu trước cửa phòng ngủ của anh và Giang Lan Thời, rồi mới mở cửa bước vào. Tuy căn phòng ngủ chính này được thiết kế dành cho đôi lứa nhưng sự thật là ba năm nay, anh chẳng vào được bao lần.

Lần gần đây nhất là hơn ba tháng trước, Giang Lan Thời nói về chuyện ly hôn với anh, giờ đây mở cửa vào phòng, cũng đã là cảnh còn người mất.

Có lẽ căn phòng vừa được quét dọn, cửa sổ trượt hai bên của bức tường kính để hé một khe cho thông gió, cửa phòng thay đồ cũng mở.

Lương Tự dừng bước trước phòng thay đồ, chỉ cần liếc nhìn là có thể thấy được toàn đồ nữ, nào là quần áo, giày dép đủ kiểu, sắp xếp gọn gàng theo mùa, theo màu, theo kiểu.

Anh nhìn lướt qua, chợt nhận ra bộ quần áo gần mình còn chưa cắt tag.

Lương Tự nín thở, anh bước vào phòng thay đồ vì không cam lòng, tiện tay vén lên, mới phát hiện chín phần trong đó chưa từng được đụng tới, chỉ có một hai chiếc lễ phục là đã cắt tem.

Chợt, Lương Tự cười khổ, hóa ra Giang Lan Thời chẳng muốn mặc những bộ quần áo, những món trang sức mà anh chuẩn bị cho cô.

Khi anh rời khỏi phòng thay đồ, lại thấy được một thùng nhựa đục ở cạnh ban công. Anh biết đó là thứ gì, cô đã từng ôm chiếc thùng này khi dọn đồ từ đại học Ninh Thành về đây.

Lương Tự ngồi xuống cạnh thùng, khẽ mở chiếc thùng chẳng nặng nề là bao. Anh tự nhủ, coi như bản thân đang sửa sang di vật cho Giang Lan Thời vậy.

Đúng như dự đoán, trong thùng không có nhiều món đồ, thứ ở trên cùng là một khung ảnh ép hoa khô, bên trong là một bông hướng dương đã được bảo quản. Nếu không phải chữ viết trên tấm thiệp chúc mừng ở khoảng trống bên cạnh quá quen thuộc, anh cũng chẳng nghĩ ra được, đây chính là bó hoa anh tặng cho Giang Lan Thời khi cô đỗ vào đại học Ninh Thành.

"Tại sao cô ấy lại giữ bó hoa này?"

Lương Tự cầm khung cảnh, tròn mắt kinh ngạc.

Cảm giác hy vọng bỗng trỗi dậy trong lòng anh, tuy anh cũng không biết mình mong chờ điều gì, tạm trạng rối bời khó tả.

Anh cẩn thận đặt khung ảnh hoa khô qua một bên. Phía dưới chẳng có gì đặc biệt, chia thành hai chồng: một là các loại giấy khen, một là những cuốn sổ tay gần như cùng kích cỡ.

Lương Tự lật mở những tờ giấy chứng nhận này, từ cấp hai đến đại học. Những dòng chữ trên đó lần lượt là tốt nghiệp loại giỏi, tới giải đặc biệt, giải nhất các cuộc thi khoa học, rồi chiến sĩ thi đua, huy chương vàng, bạc các cuộc thi học thuật. Càng lật xem, thời gian trên tờ giấy chứng nhận cũng càng xa.

Nhưng anh biết đây chỉ là một phần thành tích được cô giữ lại, với sự xuất sắc của cô, bấy nhiêu đây không đủ.

Anh lại xem những quyển ghi chú, ghi chép những nội dung nghiên cứu khoa học, có cả báo cáo quan sát. Lương Tự không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành Hóa, nhất là vì lúc ấy, Giang Lan Thời dùng tên gọi tắt để tiện ghi chép.

Mãi đến khi lục đến phía dưới cùng, đầu óc của Lương Tự trống rỗng trong giây lát. Dưới cùng của chồng giấy khen, là giấy chứng nhận kết hôn của họ.

Khi Giang Lan Thời sắp xếp đồ đạc, cô có nguyên tắc riêng, ví dụ như giấy chứng nhận được sắp xếp dựa theo thời gian, còn những quyển ghi chú kia thì xếp từ lớn đến nhỏ.

Nhưng anh không hiểu tại sao Giang Lan Thời lại đặt tờ chứng nhận kết hôn của bọn họ ở dưới cùng.

Bên cạnh là một cuốn sổ khác, không giống mấy cuốn ở trên, không phải loại bìa da mềm màu đen để ghi chép công việc mà là màu hồng, đã cũ, ngay cả viền trắng cũng đã ngả vàng.

Nếu Lương Tự nhớ không lầm, đây là phong cách "thơ" từng thịnh hành khi anh còn nhỏ. Khi ấy, các bạn nữ trong lớp thường dùng những cuốn sổ xinh này để chép lại câu thoại phim hay lời bài hát.

Lương Tự cứ tưởng đây là sổ ghi chép hay trích dẫn của Giang Lan Thời hồi bé, bèn tiện tay mở ra, nhưng anh không ngờ đó lại là nhật ký thời thiếu nữ của cô.

Vốn là anh không dám đọc trộm những lời tâm sự cô giấu đi, nhưng khi thấy được nội dung trên trang đầu tiên, anh chợt khựng lại.

Ngày 12 tháng 4, trời trong.

Hôm nay, cha mẹ dẫn mình đến công viên trò chơi vừa khai trương ở Ninh Thành. Trong công viên có rất nhiều trò thú vị, tuy chỉ chơi vài trò cơ bản nhưng mình gặp được một cậu bé. Nhìn anh ấy có vẻ cao hơn mình một tí, khi mình chơi vòng xoay ngựa gỗ, cậu bé đó lại ngồi xem. Chẳng biết tại sao mình cứ thấy anh ấy thật đáng thương, thật cô đơn, không có người lớn cũng không có bạn bè nào đi cùng anh ấy. Thế là mình đã tặng cho anh ấy que kẹo bông gòn màu hồng mà mẹ mua cho mình. Ban đầu anh ấy còn không muốn, mình nằng nặc đòi đưa nên anh ấy mới chịu lấy.

Tuy que kẹo bông gòn đó là đồ ăn vặt duy nhất mình có trong hôm nay, nhưng mình nghe nói vị ngọt sẽ giúp người ta vui hơn, nếu có thể khiến anh ấy vui vẻ, mình cũng sẽ vui vẻ.

Ngày 3 tháng 5, trời trong.

Sao mình cứ quên viết nhật ký thế nhỉ? Nhưng trong nửa tháng mới đây, ngoài hôm nay thì hình như không có chuyện gì đáng để viết cả. Về hôm nay ấy hả? Mình lại gặp được cậu bé kia, hóa ra chúng mình sống gần nhau đến thế? Anh ấy ở ngay đối diện nhà mình! Mình ngồi trên xích đu ngoài ban công là có thể thấy anh ấy rồi. Anh ấy cũng đứng trên ban công nhà đó, cúi đầu cầm sách giáo khoa, không biết là học cái gì nhưng anh ấy đẹp trai ghê! Rất giống diễn viên mình xem trong phim, mà còn rất nghiêm túc nữa. Nói chung là ngày nào thấy anh ấy, mình cũng thấy tâm trạng tốt hơn.

Ngày 6 tháng 5, trời trong.

Anh ấy chủ động nói chuyện với mình! Vốn là mình đang nhìn người ta, không ngờ người ta lại chợt ngẩng đầu nhìn mình! Lúc đầu mình còn tưởng đã bị anh ấy phát hiện chuyện ngày nào cũng nhìn lén anh ấy, ai ngờ anh ấy lại nói với mình, bảo mình cẩn thận, coi chừng ngoài kia có sâu? Hừ, đùa gì vậy chứ, mình đâu có sợ sâu, nhưng trời tối lạnh thật, thôi, mình vào nhà thì hơn.

Ngày 7 tháng 5, trời mưa.

Hôm nay mưa rồi, mình không thể ngắm anh ấy bằng cái cớ hóng gió đêm ngoài ban công nữa, đành ngồi bên bàn làm bài tập. Mưa xối qua cửa kính, chẳng nhìn rõ gì, nhưng trời thế này, chắc anh ấy cũng không đứng ngoài ban công học bài đâu nhỉ? Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc anh ấy ở ngay căn nhà đối diện, mình đã thấy yên lòng và vui lắm. Chẳng biết từ lúc nào, tất cả nội dung trong quyển nhật ký này đều là về anh ấy, vậy thì sau này mình chỉ viết nhật ký về những chuyện liên quan đến anh ấy.

Ngày 17 tháng 6, trời âm u.

Thời tiết hôm nay làm người ta khó chịu quá. Sắp phải chọn trường cấp hai rồi, chắc chắn mình sẽ vào trường trung học trực thuộc, đó là ngôi trường trung học tốt nhất Ninh Thành. Mình tin chắc là mình sẽ thi đỗ vào đó. Còn một lý do nữa, vì anh ấy cũng học ở trường này. Mặc dù mình vẫn chưa biết anh ấy tên gì nhưng nếu đã học ở trường trung học trực thuộc, chắc hẳn anh ấy xuất sắc lắm nhỉ? Mình cũng phải càng giỏi hơn mới được. Nhưng cha mẹ không cho mình đi học ở trường đó vì bọn họ bận rộn, cho là việc đưa đón mình đi học rất phiền phức. Nhưng không sao, mình có thể đi xe bus, mình còn lấy lý do là vì anh ấy. May mà sau khi mình đấu tranh, cuối cùng cha mẹ cũng đồng ý cho mình đăng ký vào trường.

Ngày 2 tháng 9, trời trong.

Mình gặp anh ấy ở lễ khai giảng, hóa ra anh ấy chính là Lương Tự - "anh Lương, học sinh xuất sắc" ở trường trung học phụ thuộc mà mọi người thường nhắc đến! Anh ấy giỏi quá đi mất, khác hẳn những bạn nam cùng lớp mình. Trên xe bus về nhà, vốn mình định chào hỏi anh ấy, nhưng anh ấy lại đeo tai nghe. Mình nghĩ mãi, cuối cùng không làm phiền anh ấy vậy. Nhưng ngày nào cũng có thể đi học rồi tan trường cùng anh ấy, mình đã thấy rất vui.

...

Ngày 4 tháng 7, trời mưa.

Trời lại mưa rồi, cha mẹ bảo sẽ tìm người dạy kèm môn lý cho mình, nhưng mình còn nhiều bài tập hè chưa làm nữa. Ban đầu mình không muốn, ai ngờ người dạy kèm cho mình là Lương Tự. Coi bộ học thêm môn lý cũng không phải chuyện gì xấu! Trời ơi! Chữ viết của anh ấy đẹp quá, giọng cũng hay nữa, anh ấy siêu siêu kiên nhẫn với mình. Mình cứ tưởng anh ấy sẽ cho là mình ngốc lắm, nhưng anh ấy lại khen mình thông minh!

Nói chung là hôm nay vui cực.

Ngày 20 tháng 10, trời trong.

Hôm nay mình nghe các bạn xì xào, bọn họ nói anh Lương lại thích đồ ăn vị dâu. Mình hỏi bạn cùng bàn, sao bạn biết được? Cô ấy nói đã thấy anh Lương mua sữa chua vị dâu, không biết anh ấy uống hay tặng ai đó, anh ấy thật sự thích vị dâu sao? Thế tại sao kem dâu mình chia cho anh ấy trong kỳ nghỉ hè, anh ấy ăn chậm vậy? Mình còn tưởng anh ấy không thích đấy. Nhưng rồi mình cũng đến hàng quà vặt trong trường, mua sữa chua vị dâu giống như vậy.

Hình như ngon thật.

Ngày 25 tháng 10, trời trong.

Hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên của hội thao mùa thu, không ngờ anh ấy không chỉ học giỏi mà còn chơi bóng rổ rất cừ! Mình nhìn chăm chú vào anh ấy, không dám rời mắt. Bạn cùng bàn nói chắc chắn đội đỏ sẽ thắng, nhưng mình không tin, mình nói đội xanh của Lương Tự mới là đội thắng. Bọn mình cược với nhau một túi que cay. Cuối cùng, khi anh ấy bị nhiều thành viên của đội đỏ bao vây, mình rất căng thẳng, không phải vì tiếc gói que cay của mình... mà ừ thì cũng có một chút. Nhưng mình vẫn chưa kịp phân vân xong, anh ấy đã vào một quả ba điểm, xoay chuyển cục diện! Anh ấy thật sự rất giỏi... Hình như mình bắt đầu thích anh ấy rồi.

Khi đọc đến đây, tay Lương Tự khựng lại.

Anh ngỡ ngàng, vậy mà Giang Lan Thời lại thích anh sớm đến thế.

Anh cố dặn lòng bình tĩnh, tiếp tục lật những trang nhật ký tiếp theo.

Ngày 10 tháng 1, tuyết rơi.

Hôm nay mình lại lén đến trường trung học trực thuộc tìm anh ấy nhưng không có anh ấy ở đó. Mình sắp đi rồi, anh ấy lại xuất hiện nên mình không kìm được nước mắt. Nhưng hình như anh ấy không muốn nói chuyện với mình, lại tặng mình trà sữa, lạ thật.

Ngày 9 tháng 8, trời âm u.

Bọn họ cãi cọ đòi ly hôn. Cha đánh mình, mắng mình là đồ con gái vô dụng. Lúc mình xuống lầu lại gặp Lương Tự, anh ấy mua túi chườm lạnh và thuốc bôi cho mình nhưng trông có vẻ không muốn nói gì với mình. Có phải anh ấy ghét mình không? Chắc là thế, suy cho cùng, có ai thích mình đâu.

Lòng Lương Tự như bị đâm mạnh. Anh chưa từng ghét Giang Lan Thời, anh chỉ không biết nên an ủi cô với tư cách gì.

Rất nhiều trang giấy tiếp theo đã bị xé đi, không biết Giang Lan Thời đã viết điều gì.

Chỉ còn một đoạn.

Ngày 14 tháng 12, tuyết rơi.

Tại sao mọi người đều ghét mình, sống thật mệt mỏi, mình muốn chết đi cho rồi.

Mình trèo lên lan can, nhưng không biết có phải ảo giác không, hình như đèn phòng ở ban công đối diện đã sáng lên, anh ấy về rồi sao? Chắc không phải đâu, anh ấy đỗ đại học Ninh Thành rồi, còn lâu mới quay về. Phải rồi... đại học Ninh Thành, mình còn phải đỗ đại học Ninh Thành để tìm anh ấy, thế thì bọn mình sẽ lại gặp nhau.

Vậy nên mình trèo xuống khỏi lan can.

Con ngươi của Lương Tự co rụt, anh chưa từng nghĩ rằng sự ảnh hưởng của mình đối với Giang Lan Thời lại lớn đến thế.

Năm cô đỗ đại học Ninh Thành, anh đã tốt nghiệp rồi.

Trong lúc đọc nhật ký của Giang Lan Thời, Lương Tự chỉ cảm thấy như có một con dao cùn chầm chậm mổ xẻ trái tim mình, nhưng anh vẫn muốn đọc tiếp.

Ngày 3 tháng 4, trời nắng.

Mình được tuyển thẳng vào đại học Ninh Thành, anh ấy tặng cho mình một bó hoa, là hoa hướng dương cực kỳ đẹp. Đây là bó hoa đầu tiên mình được tặng, chắc chắn mình sẽ trân trọng nó!

Lương Tự tiếp tục lật những trang sau, rồi dừng lại trước một tờ, nét chữ bấy giờ của Giang Lan Thời đã trưởng thành hơn, cô đã viết nó khi học đại học.

Ngày 10 tháng 5, trời nắng.

Hôm nay anh ấy hẹn mình đi ăn cơm, còn đem bó hoa theo. Anh ấy đẹp trai lắm, còn nói là có buổi diễn thuyết ở khoa, nhưng khi mình ngồi lên xe, mới biết anh nói dối. Rõ ràng anh ấy muốn hẹn gặp cô gái khác, là mối tình đầu anh ấy thầm thương kia nhỉ? Vì trên người và trong xe anh toàn mùi nước hoa nam cổ điển, nhà hàng đó cũng phải đặt trước mới có bàn, chắc hẳn cô gái kia không đồng ý nên anh ấy mới tiện đường tới gặp mình nhỉ? Như anh ấy đã nói rồi, tiện đường thôi.

Giang Lan Thời, đừng thích anh ấy, đừng thích Lương Tự được không?

Tầm mắt Lương Tự chợt nhòe đi, anh liên tục lấy vài tờ khăn giấy che kín mặt.

Nếu khi đó, anh thử tỏ tình thì sao?

Nếu khi đó, anh cố chấp hơn thì sao?

Có phải câu chuyện của hai người cũng viên mãn như câu chuyện anh kể cho Giang Lan Thời nghe khi bọn họ còn ở Iceland không?

Phải mất một lúc lâu anh mới bình tĩnh lại, mới dám tiếp tục đọc nhật ký.

Phần tiếp theo cách rất xa so với những đoạn trước, có thể thấy đã bị xé bỏ nhiều trang.

Ngày 13 tháng 3, trời âm u.

Hôm nay mình và Lương Tự đi đăng ký kết hôn.

Ngày 21 tháng 3, trời nắng.

Hôm nay mình chụp ảnh cưới với anh ấy, anh ấy ghét mình thật rồi, nếu không thì sao anh ấy chẳng muốn hôn mình?

Thôi, cứ vậy đi.

Ngày 18 tháng 4, trời âm u.

Mình kết hôn với Lương Tự rồi, nhưng đêm đó bọn mình ngủ riêng.

Ba chuyện quan trọng đến thế, mà Giang Lan Thời chỉ viết vài dòng trần thuật đơn giản, không miêu tả gì về tâm trạng của cô.

Lương Tự như bị ai đó bóp cổ.

Ngày 27 tháng 4, trời mưa.

Giang Lan Thời, mày còn không hiểu hả? Anh ấy thích người khác, không hề thích mày, mày đừng nằm mơ được không? Nếu không thì sao anh ấy đi suốt một tháng chẳng về nhà?

Đến lúc này, Lương Tự chỉ cảm thấy quyển nhật ký trong tay như nặng nghìn cân, tay anh run lên, cổ tay buông lỏng, quyển nhật ký rơi xuống sàn nhà.

Trang cuối cùng của nhật ký đã là ba năm sau.

Ngày 6 tháng 2, trời mưa.

Hôm nay mẹ tìm mình, bà ấy kể về chuyện cô Liễu. Hóa ra người Lương Tự thầm âu yếm trong lòng bấy lâu nay chính là cô Liễu. Chắc hẳn thư mục "Về cô ấy" trong máy tính của Lương Tự cũng là hình ảnh của cô Liễu nhỉ?

Bỏ cuộc thôi Giang Lan Thời. Chuyện này tốt cho cả đôi bên.

Sau khi ly hôn xong, mọi chuyện đã yên ổn, mọi thứ đều mới mẻ... đúng không nào?

Lương Tự chưa từng nghĩ rằng, trong những năm tháng tuổi trẻ, Giang Lan Thời lại từng yêu mình chân thành đến thế, mà anh lại không biết cái gì, hệt như một khúc gỗ.

Bọn họ từng cùng bước vào cổng soát vé của nhà ga, nhưng mỗi người lại chọn một hướng tàu ngược nhau.

Bọn họ yêu nhau, lại chừng từng công khai rõ ràng.

Ngày ấy là dần xa, dần mất liên lạc, còn bây giờ, là nước rộng cá chìm, biết hỏi nơi nao.

Anh vừa cúi đầu đã nhận ra, một tờ giấy rơi xuống từ phía sau quyển nhật ký.

Đó là tấm ảnh đầu tiên anh và Giang Lan Thời chụp chung vào ngày kỷ niệm trăm năm thành lập trường trung học trực thuộc, nhìn như được cắt từ báo ra.

Giang Lan Thời lại nâng niu, đặt tấm ảnh ấy trong quyển nhật ký yêu thầm, còn anh thì đặt nó là tấm ảnh đầu tiên trong thư mực "Về cô ấy".

Nhưng tại sao, tại sao phải là lúc này anh mới phát hiện ra manh mối?

Rốt cuộc, Lương Tự chẳng thể kìm nén được cảm xúc nữa, tất cả những tích tụ suốt bao ngày qua vỡ tan thành một trận khóc nấc nghẹn. Ngọn núi trong lòng hoàn toàn sụp đổ, anh ngồi thừ người dưới đất trắng đêm.

Sáng sớm hôm sau, Trần Mai gọi điện thoại đến.

"Tự Nhi, sao con về mà không báo tiếng nào vậy? Tối nay con về nhà đi, mẹ sẽ nấu món ngon, tiện thể mời cô Liễu..."

Trần Mai vẫn chưa nói hết lời, đã bị Lương Tự cắt ngang.

Anh ngồi thất thần như kẻ mất hồn, bật thốt: "Nếu có một ngày cha con qua đời, con tìm một người đàn ông khác để mẹ xem mắt, mẹ có chịu không?"

"Thằng nhóc này!"

Lương Tự không muốn nghe bất kỳ tiếng nói của người nhà nào nữa, anh dập máy.

Bấy giờ, anh mới nhận ra mình vẫn còn ngồi trong phòng ngủ chính, xung quanh là đống đồ hôm qua anh lục ra từ chiếc thùng của Giang Lan Thời.

Anh tỉ mỉ đặt từng thứ trở lại nguyên chỗ cũ, rồi đưa cả cái thùng về vị trí ban đầu. Toàn bộ mọi thứ trong phòng rất đỗi quen thuộc, nhưng cũng thật xa lạ, trên vách tường còn có ảnh cưới của anh và cô.

Chỉ là với anh, không khí nơi này như bị rắc đầy tiêu, chỉ cần ở đây, nước mắt anh sẽ không bao giờ cạn.

Thế là anh dọn dẹp qua loa, thay quần áo rồi gọi tái xế tới đưa mình đến Thời An.

Đã ba tháng anh không ở Thời An, tuy thường ngày có Mạnh Thành chăm sóc nhưng cũng có rất nhiều chuyện tồn đọng. Nhưng Lương Tự nghĩ, đó cũng chẳng phải chuyện xấu.

Anh không dám để bản thân rảnh rỗi, vì chỉ cần có thời gian, bóng hình và giọng nói của Giang Lan Thời sẽ chen vào từng khe hở trong tâm trí anh.

Gần như anh chỉ muốn bị vùi lấy bởi những cuộc họp và tài liệu, mỗi ngày chỉ ngủ nhiều nhất hai, ba tiếng.

Lương Tự cứ trải qua những ngày tháng như thế, cho đến lúc diễn ra lễ truy điệu của Giang Lan Thời.

Anh biết mình không trốn được, về mặt lý trí, rõ là anh nên đối diện với sự thật, nhưng về tình cảm, anh phải làm sao để quên đây?

Chỉ cần nghĩ đến Giang Lan Thời, ngay cả thở anh cũng thấy đau. Như thể có vô vàn lưỡi dao sắc bén trong không khí, chỉ cần anh hít vào thì chúng sẽ chu vào phổi anh.

Vào ngày lễ truy điệu, có rất nhiều người đến dự. Xe đỗ kín bên ngoài nhà tang lễ, mỗi chiếc đều đại diện cho một thân phận quyền quý hoặc giàu sang của khách đến. Trong số họ, có thầy cô bạn bè của Giang Lan Thời, cũng có đối tác kinh doanh của Lương Tự.

Ai cũng thốt ra cùng một câu "xin bớt đau buồn" với Lương Tự. Thỉnh thoảng, Lương Tự chỉ đáp vài câu, anh thật sự không có tâm trạng đáp lại những lời khách sáo ấy. Anh biết rõ, chẳng có bao nhiêu người thật sự đau lòng thay Giang Lan Thời.

Nếu nói thật lòng, trong đó có thầy hướng dẫn của cô. Thầy nói, cô xuất sắc thế nào, được đàn chị đàn em quý mến ra sao, tiếc là trời đố kỵ người tài.

Người đến tiễn đưa nhiều như mây, nhưng Lương Tự biết anh và Giang Lan Thời sẽ không bao giờ đoàn viên được.

Sau khi rời khỏi lễ truy điệu rồi về Thời An, Lương Tự bỗng tìm thấy bản thỏa thuận ly hôn giữa anh và cô trong thật nhiều tài liệu cũ.

Thật ra, tờ giấy đó vốn chẳng có giá trị gì, bởi lúc đó anh chẳng hề muốn ly hôn. Vậy nên anh không hề ký tên chính mình lên bản thỏa thuận đó, mà viết ba chữ "anh yêu em".

Anh thầm nghĩ, khi bọn họ rời khỏi Iceland, nếu anh không thể lay chuyển được lòng Giang Lan Thời thì anh sẽ in lại bản khác rồi ký tên. Thật ra, đến tận bây giờ anh cũng không biết mình có níu kéo được cô hay không.

Trước khi cô nhắm mắt, cô gõ tên của bọn họ trên ghi chú, chắc là anh đã níu kéo được một chút nhỉ?

Lương Tự lại nghĩ đến những lời khen của thầy hướng dẫn dành cho Giang Lan Thời, ông ấy nói, lẽ ra cô đã là một ngôi sao mới chói sáng trên bầu trời học thuật.

Vậy là anh quyết định lấy phần lớn tài sản vốn định chia cho cô lúc ly hôn, lập nên một quỹ học bổng tư nhân.

Việc này được tiến hành khá nhanh.

Vào ngày công bố, Giang Lan Thời qua đời chỉ mới không đến hai tháng mà Lương Tự lại như già đi mười tuổi trong một đêm. Phỏng viên từng hỏi anh: "Chủ tịch Lương, anh đặt tên giải thưởng này là Giải Lan Thời, lại chỉ trao cho các nữ nhà hóa học trẻ, có phải để tưởng nhớ cô Giang, người vợ quá cố của anh không?"

Hiếm khi Lương Tự xuất hiện trong những dịp công khai, và cũng hiếm khi anh thất thần.

Hóa ra cô đã là "người vợ quá cố" thật rồi sao?

Mãi một lúc sau, anh mới chầm chậm đáp: "Là vợ, chứ không phải vợ quá cố."

Quần chúng dưới bục nghe mà lòng thổn thức.

Sau hôm ấy, báo chí truyền thông trên các nền tảng đều đăng tin nói anh tình si thế nào, yêu Giang Lan Thời ra sao. Nhưng anh không nghĩ thế, nếu anh thật sự "tình si" thì tại sao lại để Giang Lan Thời chờ anh nhiều năm đến thế?

Sau khi cô mất, rất ít lần Lương Tự ở lại căn nhà tân hôn ở Vịnh Thủy Nguyệt, mà anh không có cách nào kiểm soát bản thân ngừng dõi theo những dấu vết cô để lại trên thế giới này.

Công viên trò chơi nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, nó đóng cửa thì hoạt động không suôn sẻ, anh bèn mua nó lại.

Lúc anh đến công viên ấy, chỉ có lác đác vài người. Nếu hỏi quá khứ của bọn họ là gì, có lẽ chỉ còn lại chiếc ngựa gỗ hỏng hóc vẫn chậm rãi xoay vòng, nhưng đã chẳng còn ai bán kẹo bông gòn, càng không còn ai đưa cho anh cây kẹo ngọt ngào ấy nữa.

Anh sẽ thấy một bóng hình quen thuộc khi đi ngang qua trung tâm mua sắm, nhưng chỉ cần chớp mắt, cửa tự động lại đóng, không ai đi ra ngoài.

Anh níu giữ từng vết tích của Giang Lan Thời còn sót lại bên mình. Mùa xuân hàng năm, anh vẫn đến Iceland như kẻ mò trăng đáy nước, và bước qua những nẻo đường năm ấy bọn họ từng đi với sự cố chấp trong lòng.

Hệt như xương rồng sa mạc, chờ một cơn mưa chẳng bao giờ kéo đến.

Đêm nay anh không ở lại Thời An, mà quay về căn nhà ở Vịnh Thủy Nguyệt.

Căn nhà trống vắng, chỉ còn lại mình anh, lần đầu tiên anh nằm lên chiếc giường ở phòng ngủ phụ.

Bỗng dưng, anh nghe thấy có ai đó gọi tên mình.

"Lương Tự, A Tự ơi?"

Anh nhìn lại, là Giang Lan Thời. Cô mỉm cười đến gần rồi ngồi xuống cạnh anh. Anh vẫn chưa kịp nắm tay cô, cô đã đứng dậy.

Cô xoay một vòng trước mặt Lương Tự, khi nghiêng đầu cười, cô vẫn xinh đẹp trẻ trung như trước.

Cô hỏi: "Em mặc bộ này đẹp không?"

"Kiểu tóc này hợp với em không?"

Cổ họng Lương Tự nghẹn ngào, nước mắt lăn dài:"Đẹp, Lan Thời thế nào cũng đẹp cả."

Nói rồi, anh định nắm tay Giang Lan Thời nhưng lại bắt hụt.

Mở mắt ra lần nữa, anh mới nhận ra đây chỉ là giấc mơ, quyển nhật ký màu hồng nhạt của cô vẫn còn nằm bên gối.

Bất chợt, Lương Tự nhớ ra, đây là năm thứ mười bốn sau khi Giang Lan Thời rời khỏi anh.

Mười năm cách biệt âm dương, đôi bờ vô vọng. Dẫu dặn lòng không nghĩ đến, nhưng làm sao lãng quên.

Lệ tuôn khắp mặt, nước mắt anh thấm đẫm quyển nhật ký.

Lương Tự hoảng hốt, vội vàng lấy khăn lau quyển nhật ký kia, không thể để dính nước mắt được.

Mỗi lần về căn nhà tân hôn ở Vịnh Thủy Nguyệt, anh đều đọc nhật ký của Giang Lan Thời, cứ lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần, đến nỗi thuộc cả nội dung bên trong. Đây không phải lần đầu anh mơ thấy Giang Lan Thời, anh biết, nó cũng không phải lần cuối cùng.

Nhưng sau ngày hôm ấy, anh cảm nhận rất rõ, trạng thái tinh thần của anh đã kém đi nhiều, thời hay quên mình muốn làm gì giữa cuộc họp quan trọng.

Thế là Lương Tự đến bệnh viện khám, bác sĩ nói, đây là chứng thương tổn trì hoãn do đau thương và cả PTSD, đề nghị anh nên điều trị sớm, thoát ra sớm.

Lương Tự không nói, vì anh biết bản thân không thể thoát được, suốt cả cuộc đời này cũng không thoát được.

Càng về sau, triệu chứng mỗi lúc một nặng, anh biết rõ khi về Vịnh Thủy Nguyệt, bệnh sẽ tái phát, nhưng anh vẫn cố chấp quay về. Vì gặp ảo giác trong mơ là cách duy nhất anh có thể nhìn thấy Giang Lan Thời.

Có lẽ vì nhiều năm mất ngủ, ăn uống thất thường, lại thêm áp lực tinh thần quá lớn, chẳng bao lâu sau, Lương Tự ngã bệnh nặng không thể gượng dậy. Nhân lúc bản thân còn tỉnh táo, anh lập di chúc.

"Sau khi tôi chết, không cần làm lễ truy điệu. Hỏa táng rồi hãy chọn tôi chung mồ với vợ tôi. Tất cả doanh thu của Thời An đều rót vào quỹ "Giải Lan Thời".

Lần đầu tiên anh gặp Giang Lan Thời là năm mười bốn tuổi, bọn họ đã lỡ nhau mười bốn năm. Cuối cùng, anh đến tìm Giang Lan Thời sau mười bốn năm cô ra đi.

Trong một buổi sáng mùa xuân bình thường, Lương Tự chậm rãi nhắm mắt lại.

Anh như thấy được Giang Lan Thời trước khi khép mi.

Như buổi xuân năm ấy, ánh nhìn ngoảnh lại, một thoáng ngỡ ngàng, đẹp tựa cánh chim bay.

- HOÀN CHÍNH VĂN -
 

Bình Luận (0)
Comment