Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn

Chương 3

 
Giang Lan Thời không hề do dự, chỉ rửa mặt qua loa, chẳng thèm trang điểm gì là cô đã lấy chìa khóa, lái xe đến công ty của Lương Tự.

Khó khăn lắm cô mới ép bản thân hạ quyết tâm đưa ra quyết định như thế, lại chỉ nhận được câu trả lời nước đôi của Lương Tự, rốt cuộc anh coi cô là gì chứ?

Trên đường lái xe đến Thời An, Giang Lan Thời lại tự hỏi bản thân hết lần này đến lần khác, đó là tình cảm suốt mười mấy năm, thật sự phải kết thúc bằng việc ly hôn sao?

Rồi khi nhớ đến thư mục trong máy tính của Lương Tự, bàn tay nắm chặt vô lăng khẽ run rẩy.

Cô vốn có phần rạch ròi trong chuyện tình cảm, không mở ra xem không có nghĩa là chưa phát hiện. Nhất là khi Lương Tự thản nhiên cho cô xem toàn bộ dữ liệu trong máy tính của anh, càng khiến cô phản cảm hơn cả việc anh không để cô đụng tới.

Đúng là cô thích Lương Tự lâu đến thế, nhưng cô cũng có lòng tự trọng.

Một người sống không được bao lâu như cô, sao có thể chiếm vị trí của người khác mãi chứ?

Trong lúc chờ đèn đỏ, màn hình điện thoại đang ở mục bản đồ lại chợt thông báo có cuộc gọi đến – là Giang Kiến Bân, người cha về mặt huyết thống của Giang Lan Thời.

Không phải nghĩ ngợi gì nhiều, chắc chắn là vì cô chưa hồi âm đoạn tin nhắn dài của ông ta tối qua.

Giang Lan Thời tiện tay cúp máy, nhưng Giang Kiến Bân cứ gọi liên tục như không biết mệt là gì, Giang Lan Thời cúp máy bao nhiêu lần, ông ta sẽ gọi bấy nhiêu lần.

Thấy đã sắp đến đèn đỏ, cô bèn lờ những cú điện thoại đó đi, coi tiếng chuông điện thoại là nhạc nền. Nếu không phải lạ đường đến Thời An, phải có bản đồ giọng nói hướng dẫn di chuyển thì cô đã tắt nguồn điện thoại rồi.

Suốt quãng đường cô lái xe đều có tiếng chuông điện thoại từ Giang Kiến Bân, sau khi cô đỗ xe ở ga ra, cuối cùng ông ta cũng dừng lại, nhưng Giang Lan Thời vẫn chỉnh chế độ im lặng để tránh tình huống bất ngờ xảy ra.

Tất cả mọi người đều biết đến cuộc hôn nhân giữa cô và Lương Tự, nhân viên tiếp tân trong công ty cũng biết cô là bà chủ. Sau khi chào hỏi lễ phép, nhân viên này đưa cô đến thang máy chuyên dụng cho sếp.

Bấy giờ, Giang Lan Thời mới nhận ra Lương Tự không đưa thẻ quyền sử dụng thang máy tổng tài của Thời An cho cô.

Cũng đúng thôi, sao anh có thể cho cô một thứ như vậy được? Có lẽ khi ấy, anh đồng ý kết hôn với cô cũng vì thấy cô bận rộn với công việc nghiên cứu, không hay đến công ty làm phiền anh nhỉ.

Cô nghĩ vậy rồi ấn nút thang máy hành chính bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Phòng của Lương Tự ở tầng mấy nhỉ?"

Nhân viên tiếp tân nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, rồi giật mình nhận ra mình phản ứng hơi quá, bèn đáp: "Lầu 23 ạ."

"Cảm ơn cô, tôi biết rồi." Nói xong, Giang Lan Thời ấn nút đóng thang máy.

Khi con số trên thang máy dần lên đến 23, Giang Lan Thời rất tò mò không biết Lương Tự sẽ ra sao khi nhìn thấy cô.

Tầng 23 là tầng lầu của sếp, trong tầng này chỉ có văn phòng chủ tịch và văn phòng của Mạnh Thành. Khi cửa thang máy mở ra, Giang Lan Thời thấy được thư ký Mạnh Thành của Lương Tự.

Đây là chàng trai đã làm việc với Lương Tự từ khi vừa tốt nghiệp đại học, cũng từng gặp cô vài lần.

Mạnh Thành sửng sốt nhìn cô: "Bà chủ, sao chị lại đến đây?"

"Tôi muốn gặp Lương Tự." Giang Lan Thời nói thẳng.

Mạnh Thành vội nghiêng người, dẫn cô đến văn phòng của Lương Tự. Cậu ta gõ cửa văn phòng hai lần, cung kính nói: "Sếp Lương ơi, bà chủ đến rồi."

Mạnh Thành mở cửa cho Giang Lan Thời và lùi qua một bên.

Lương Tự ngồi ở sau bàn làm việc, nghe vậy bèn ngước lên, chẳng mấy chốc, anh cúi đầu rồi lại ngẩng lên, chắc là không ngờ Giang Lan Thời lại chạy đến Thời An tìm mình.

Giang Lan Thời chưa kịp thốt ra câu nào, Lương Tự đã đứng dậy, vội vàng đi ra cửa, nhưng lại tránh mặt Giang Lan Thời, chỉ nhìn chiếc đồng hồ trên tay: "Có phải năm phút nữa sẽ có một cuộc họp không?"

Giang Lan Thời nhận ra chiếc đồng hồ đó, ấy là quà sinh nhật cô tặng cho Lương Tự khi bọn họ vừa kết hôn.

Khi đó, đã lâu rồi cô không dựa vào nhà họ Giang, cũng chưa có việc làm, càng không muốn lấy tiền Lương Tự đưa để mua quà cho anh nên chiếc đồng hồ này cũng chẳng phải loại xa xỉ phẩm gì. Tuy đó đã là món quà tốt nhất cô có thể tặng trong khả năng, nhưng nó cũng chỉ hơn mười nghìn tệ, hoàn toàn không xứng với thân phận "người thừa kế Lương thị, người sáng lập Thời An" của Lương Tự.

Cô không hiểu tại sao Lương Tự lại đeo nó trên tay.

Mạnh Thành lập tức hiểu ý Lương Tự, cậu ta gật đầu, quay lại nhìn Giang Lan Thời: "Bà chủ, hay là chị đợi chút nhé, chị cần trà hay cà phê để tôi đi chuẩn bị."

Lương Tự đã chạy đến chỗ thang máy rồi, vừa nghe Mạnh Thành dứt câu thì anh lại chợt lên tiếng: "Pha hồng trà là được, hệ tiêu hóa của cô ấy không tốt và dị ứng cà phê."

Mạnh Thành chẳng thấy có gì sai, cứ đáp vâng dạ.

Giang Lan Thời ngỡ ngàng ngay tại chỗ, làm sao Lương Tự biết được những thói quen nhỏ này?

Cô chỉ ngơ ngác trong chốc lát thôi mà cửa thang máy đã đóng lại, còn cô th2i được mời vào văn phòng của Lương Tự.

Mạnh Thành đặt tách trà nóng xuống trước mặt cô.

Gần như là Giang Lan Thời đã chờ Lương Tự suốt một buổi sáng, tách trà được thay vài lần, cuối cùng, cô không nhịn được nữa mới hỏi Mạnh Thành: "Đến bao giờ cuộc họp của Lương Tự mới kết thúc vậy?"

Mạnh Thành ái ngại nhìn cô: "Cuộc họp lần này của sếp Lương quan trọng lắm, nếu chị sốt ruột thì để tôi đi giục nhé?"

Cô vừa đến là Lương Tự đã chạy đi tham gia một cuộc họp quan trọng. Nếu nó thật sự quan trọng, tại sao lại sao lại chờ đến năm phút trước cuộc họp mới rời đi? Rõ ràng là đang né tránh cô, cô đâu cần làm khó một người làm công như Mạnh Thành?

Thế là Giang Lan Thời nhìn cậu ta, chầm chậm lắc đầu: "Thôi không cần đâu."

Mạnh Thành trộm nhìn cô: "Bà chủ, mắt gấu mèo của chị hơi đậm, ở sau văn phòng sếp Lương có phòng nghỉ đấy, hay là chị nghỉ ngơi một lát nhé? Sau khi cuộc họp của sếp Lương chấm dứt, tôi đến gọi chị dậy, được không?"

Nghe cậu ta nói thế, Giang Lan Thời cũng chợt thấy đầu óc mệt mỏi, cô đồng ý luôn.

Tuy nói là phòng nghỉ nhưng có vẻ Lương Tự đã coi đây là nhà, hơi thở sinh hoạt tràn ngập nơi đây.

Chắc vì anh không muốn về nhà gặp cô nhỉ?

Giang Lan Thời nhếch môi, xốc chăn, leo lên giường. Mùi hương riêng biệt chỉ thuộc về Lương Tự lan tỏa từ chăn, khi đắp nó, không hiểu sao cô lại thấy an tâm đến lạ.

Cô bỗng nhớ đến một chuyện. Năm thứ tư đại học, cô từng thực tập ở một nhà máy liên quan tại Ninh Thành. Cô sống trong căn hộ một người trong công ty đó, ai ngờ lại gặp tình huống đột phá – cả thành phố bị phong tỏa.

Khi ấy, Giang Lan Thời chẳng biết mình bị nhiễm bệnh từ khi nào, chỉ nhớ là cô bị sốt khi tỉnh giấc vào sáng sớm ngày nào đó, cổ họng khàn đặc không nói được – chỉ chốc lát, cô đã nhận ra tình trạng của mình.

Cô mơ màng mở điện thoại ra, gọi cho Lương Tự, nhưng vì đầu óc mụ mị, cô không nói được một câu đầy đủ nào. Hình như Lương Tự ở đầu dây bên kia đã im lặng khá lâu, hoặc anh đã nói chuyện liên tục, cô không chắc nữa, chỉ nghe rõ được hai chữ: "Chờ anh."

Có lẽ là khá nhanh, cô nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên ở ngoài, và dường như còn có tiếng nói gấp gáp của Lương Tự: "Giang Lan Thời, Giang Lan Thời, Lan Thời?"

Giang Lan Thời gắng gượng bò dậy, vịn tường ra mở cửa cho Lương Tự. Vừa trông thấy anh, cô đã loạng choạng sắp ngã vào lòng anh, nhưng vì nghĩ đến căn bệnh của mình nên cô nỗ lực kìm lại, sau cùng, cô vẫn được anh ôm vào lòng.

Giữa cơn mê man, cô cảm giác có người đút thuốc, thay khăn trên trán liên tục, rồi dùng cồn lau sau gáy cô.

Anh còn nói: "Em đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây."

Cơn đau nhói lên khắp người, đau thấu tận xương thủy, cô không còn quan tâm ai là người ôm mình, chỉ biết nắm chặt vạt áo anh mà khóc, và được ôm chặt hơn.

Cô chỉ nhớ vòng tay kia rất ấm áp, rất dễ chịu.

Khi cô tỉnh lại sau cơn sốt hạ dần, đã không còn bóng dáng người kia đâu nữa, nếu không vì những tờ giấy nhớ dán khắp nhà, cô đã tưởng ấy chỉ là một giấc mơ.

Nội dung những tờ giấy nhớ đó là từ liều lượng thuốc đến hạn sử dụng đồ ăn trong tủ lạnh, đầy đủ mọi thứ.

...

Khi Giang Lan Thời tỉnh giấc, bên gối ướt đầm đìa, đầu cô cũng đau nhức.

Cô khẽ vỗ đầu, tiện tay mở điện thoại ra. Giờ đã là buổi chiều, trên điện thoại có nhiều cuộc gọi nhỡ, ngoài cái tên Giang Kiến Bân ra thì còn có một cái tên khác: Mẹ.

Nói chính xác hơn – đó là Trần Mai, mẹ của Lương Tự.

Hiếm khi Trần Mai gọi điện thoại cho cô, nếu có thì chắc chắn đó là chuyện rất quan trọng, thế là Giang Lan Thời phớt lờ những cuộc gọi của Giang Kiến Bân, chỉ gọi ngược lại cho Trần Mai.

"Alo, mẹ, xin lỗi mẹ, lúc đó con đang ngủ."

Đầu bên kia im lặng giây lát mới nói: "Giờ cô có rảnh không? Cô về nhà đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."

"Nhà" ở đây là căn nhà lúc trước của Lương Tự.

Lòng Giang Lan Thời có cảm giác mơ hồ nhưng cô không từ chối Trần Mai được.

Khi cô rời khỏi văn phòng của Lương Tự, Mạnh Thành đã tiến lên: "Bà chủ, chị không chờ sếp Lương sao?"

Giang Lan Thời chậm rãi lắc đầu, cuộc họp nào mà kéo dài từ mười giờ sáng đến ba giờ rưỡi chiều chứ? Chẳng lẽ cô còn không biết đáp án là gì?

Giang Lan Thời không ngờ, khi cô đi tới ga ra Thời An thì lại đụng độ một vị khách không mời. Sắc mặt cô chùng xuống: "Ông đến đây làm gì?"

Giang Kiến Bân chỉnh lại cà vạt: "Con gái không bắt máy, người cha này đến tìm con rể cũng không được à?"

Gặp ông ta, Giang Lan Thời chỉ thấy đau đầu, đã tan vỡ đến độ sắp ly hôn rồi mà ông ta còn muốn để Lương Tự cười vào scandal của gia đình mình sao?

"Lương Tự bận lắm, không có thời gian gặp ông đâu." Giang Lan Thời từ chối thẳng thừng.

Giang Kiến Bân lại chẳng màng lý lẽ: "Tôi không quan tâm, hôm nay, nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ gặp cậu ta cho bằng được."

"Giang Kiến Bân, ông thấy như vậy thú vị lắm hả?"

Giang Kiến Bân có vẻ ngỡ ngàng khi cô gọi thẳng tên mình: "Cô vừa mới nói gì đấy? Đứa con gái bất hiếu này! Cô dám gọi thẳng tên tôi à? Tôi cực khổ nuôi cô khôn lớn, cô chẳng biết báo hiếu thì thôi, giờ lại còn vô ơn nữa sao? Xưa kia, nếu không có tôi, cô có được làm vợ Lương Tự không chứ? Bây giờ gia đình gặp khó khăn, cô định không giúp thật à?"

"Cô có biết rủi ro lần này của nhà chúng ta rất nghiêm trọng không? Nó gần như sẽ khiến nhà họ Giang sụp đổ! Nhưng chỉ cần nhà họ Lương chịu giúp đỡ, à không, không cần nhà họ Lương, chỉ cần Lương Tự thôi, cậu ta chịu nhả ra một tí là chúng ta sẽ có thể vực dậy! Cô và Lương Tự kết hôn đã ba năm rồi, hằng ngày không chịu về nhà, chỉ biết cắm đầu vào nghiên cứu gì đó, nhưng có thấy cô làm ra thành tích gì đâu? Ba năm mà vẫn không có con với Lương Tự, cô nói xem mình làm được gì?"

Giang Kiến Bân huyên thiên đủ thứ, Giang Lan Thời chỉ thấy phiền.

"Ông nói đủ chưa?" Cô không chịu được nữa, bèn quát vào mặt Giang Kiến Bân, tiếng quát vang vọng khắp cả ga ra.

Giang Kiến Bân kinh ngạc, sững sờ tại chỗ.

Giang Lan Thời đi lướt qua người ông ta, ngồi xuống ghế lái: "Lương Tự rất bận, tôi còn chưa gặp được anh ấy nữa là, nếu không tin thì ông có thể thử."

Nói xong, cô khởi động xe, xoay vô lăng chạy đi, còn nhắn tin âm thanh cho Mạnh Thành vì lòng không yên thay Lương Tự: "Làm phiền cậu báo cho tiếp nhân, nếu lát nữa có người đàn ông trung niên nào tên là Giang Kiến Bân đòi gặp sếp Lương nhà các cậu thì đừng cho gặp."

Chẳng mấy chốc, cô nhận được hồi âm "vâng" từ Mạnh Thành.

Giang Kiến Bân đến đây gây chuyện như thế, Giang Lan Thời lại càng quyết tâm muốn ly hôn. Nếu cô không ly hôn, cô sẽ bị Giang Kiến Bân làm phiền suốt ba tháng cuối cùng này.

Khi cô lái xe đến nhà họ Lương thì đã là một tiếng sau, nhìn Trần Mai thế kia, hình như bà đã chờ cô lâu rồi.

Giang Lan Thời thay giày ở huyền quan, đi đến chỗ Trần Mai: "Con chào mẹ."

Trần Mai ra hiệu cho cô ngồi xuống sofa đối diện rồi nói: "Lan Thời, cô và Tự Nhi kết hôn cũng được ba năm rồi nhỉ?"

Giang Lan Thời gật đầu trong im lặng.

"Cô cũng biết là khi ấy, thật ra tôi không đồng ý để hai đứa kết hôn cho lắm, nhưng tôi không còn cách nào nên mới để cô bước vào nhà họ Lương. Trước đó, tôi không muốn gâp áp lực với cô nên không nói, nói thật là người sẽ kết hôn với Tự Nhi năm ấy là thiên kim nhà họ Liễu ở Bắc Kinh."

Trần Mai nói một mạch, đến đây, bà ta còn cố ý dừng lại giây lát, bưng tách trà uống một chút.

Giang Lan Thời biết đến nhà họ Liễu này, đó mới là gia đình môn đăng hộ đối với nhà họ Lương. Nói vậy, người trong lòng của Lương Tự chính là cô thiên kim mà cô chưa từng gặp đó sao?

Thảo nào năm đó, Lương Tự đã muốn thi ở đại học Bắc Kinh trước. Thảo nào, qua mấy năm rồi mà Giang Lan Thời vẫn không biết cô gái ấy là ai. Thảo nào, mấy năm nay Lương Tự vẫn luôn lạnh nhạt với cô.

Hóa ra mọi thứ đều đã có nguyên do.

Tiếng nói của Trần Mai lại tiếp tục vang lên: "Nếu ba năm nay, tình cảm giữa cô và Tự Nhi cộng với việc làm ăn diễn ra tốt đẹp thì tôi cũng không nói gì. Lúc Tự Nhi nói kết hôn xong sẽ dọn ra ở riêng, tôi cũng đã đồng ý, tôi không can thiệp vào chuyện của vợ chồng trẻ. Nhưng chắc không cần tôi nói, cô cũng biết mấy năm nay hai đứa sống chung ra sao."

Trần Mai vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của cô.

"Qua một thời gian nữa, cô Liễu sẽ về từ Anh sau khi du học bác sĩ, cô là người thông minh, tôi nghĩ chắc không cần phải nói toạc hết ra là cô cũng hiểu ý tôi rồi."

Giang Lan Thời siết chặt cổ tay áo mình.

Bị nói trắng ra đến thế, rõ là ép người ta bẽ mặt.

"Năm đó, vì Tự Nhi nhà bọn tôi mà cô Liễu đã chạy từ Bắc Kinh xa xôi đến Ninh Thành để học đại học, rõ là vì muốn sau này sẽ ở lại Ninh Thành với Tự Nhi rồi? Ai ngờ ba năm trước, cô chắn ngang giữa đường, cô Liễu vừa nghe xong là đã làm thủ tục du học bác sĩ ở Anh, chưa từng về Ninh Thành lần nào, chắc cũng vì đau lòng."

Giang Lan Thời cắn môi, ngẩng đầu nhìn Trần Mai: "Mẹ, đã như vậy thì con cũng không ngại nói thẳng."

Trần Mai nhếch môi mà vẫn giả đò buồn lo: "Thoáng cái mà Tự Nhi nhà bọn tôi đã sắp ba mươi, lại chưa có đứa con nào. Tôi và ba nó nhìn sốt cả ruột, bọn tôi chỉ có một đứa con như vậy thôi. Cô nói xem, nếu lúc trước nó cưới cô Liễu, e là bây giờ cháu tôi đã biết chạy nhảy rồi."

"Vậy nên mẹ cũng muốn con và Lương Tự ly hôn đúng không?"

Trần Mai không phủ nhận: "Cô về suy nghĩ kỹ đi. Nếu ba năm trước cô không làm dâu nhà này thì có lẽ mọi chuyện đã không rắc rối như vậy."

Giang Lan Thời cố gắng kìm nén nước mắt, ngẩng đầu lên cười gượng: "Con biết rồi, cảm ơn mẹ đã nhắc nhở."

Nhìn Trần Mai rõ là nóng lòng muốn bọn họ ly hôn, bà ta còn chẳng giữ cô ở lại ăn tối nữa là.

Khi Giang Lan Thời rời khỏi biệt thự nhà họ Lương, làn mưa bụi nhẹ nhàng lất phất bên người.

Tiếc là cô không đem ô theo.

Cô định mở cửa xe, nhưng lại chợt dừng tay khi vừa tựa vào cửa xe thì bất chợt khựng lại.

"Nếu ba năm trước cô không làm dâu nhà này thì có lẽ mọi chuyện đã không rắc rối như vậy." Tiếng nói của Trần Mai lại văng vẳng bên tai cô.

Cô sắp tan vỡ mất rồi.

Là do cô không muốn ly hôn với Lương Tự hả? Rõ ràng cô đã quyết tâm nhưng anh mới là người trốn tránh cô.

Tại sao lại đổ hết tội lỗi lên đầu cô?

Giang Kiến Bân trách cô không giúp gia đình, Trần Mai trách cô làm lỡ cuộc đời Lương Tự.

Giang Lan Thời vừa nghĩ vừa bật khóc, chẳng thể biết chất lỏng trên mặt cô là nước mưa hay nước mắt. Cô chầm chậm ngồi xuống.

"Đúng, tất cả là lỗi của mình, là do mình cả. Vì mình nên năm ấy cha mẹ mới ly hôn, mọi chuyện là tại mình nên Lương Tự mới không ở bên người anh ấy yêu được. Mình là nguồn gốc tội lỗi..."

Nhưng dần dần, cô không còn cảm nhận được những giọt mưa rơi trên đầu nữa.

Chỉ còn tiếng "lộp bộp" của mưa rơi trên mặt ô, vang lên trên đầu cô...

 

Bình Luận (0)
Comment