Thư kí riêng đã giúp cô
tìm một khách sạn ở gần bệnh viện, thật ra mấy ngày nay đã ngày đêm
cực nhọc, trông chừng Vũ Chính mà không thể yên ổn nghỉ ngơi, cho tới bây
giờ cô vẫn chưa bước vào phòng thuê một bước. Luôn ngủ trên ghế sô pha trong
phòng bệnh, bởi vì môi của Vũ Chính phải thường xuyên được làm ướt nên thỉnh
thoảng cô lại dùng một miếng bông thấm nước chấm chấm lên môi anh. Những việc
này y tá sẽ làm nhưng mà cô nghĩ cho dù có là việc nhỏ đi nữa thì cô cũng muốn
tự mình làm cho anh. Bởi vì anh đã từng nói “Muốn bước vào sinh mạng của cô,
cùng cô chia sẽ buồn vui yêu giận”. Mà hiện tại chính là lúc cô phải
hòa tan để bước vào sinh mạng của anh.
“Vũ Chính, y tá phải đâm
một mũi kim vào anh để lấy máy làm xét nghiệm, có thể sẽ đau, anh cố chịu một
chút nha.” Sau đó lại ghé vào tai anh nói: “Tuy y tá rất dịu dàng,
nhưng mà không xinh đẹp bằng em đâu.”
“Vũ Chính, chúng em trở
mình cho anh, nằm yên một thời gian quá lâu sẽ làm cho da anh bị lở
loét dẫn đến bị hoại tử.”
“Vũ Chính, có đàm, em sẽ
hút đàm ra cho anh…Chắc là anh không thoải mái, em sẽ nhanh chóng hút hết đàm
cho anh, hút sạch rồi anh sẽ thấy thoải mái hơn.”
Mỗi một ngày, Hinh Ý
không giây phút nào dừng lại việc kêu gọi ý thức của anh trở về, bác sĩ nói
phương pháp này rất có ích cho việc làm cho người bệnh tỉnh lại. Lúc mới bắt
đầu, cô chỉ có thể nhìn y tá làm, nhưng mà dần dần cũng theo y tá học được một
số công việc của một hộ lý. Hiện tại, một số việc cơ bản hàng ngày của hộ lý cô
đã có thể tự mình làm được.
Bởi vì Vũ Chính chẳng
những bị gãy xương sườn, cột sống, xương ngực mà xương cổ cũng gãy, xoay người
lại có thể thấy sau lưng có chút dị dạng, cho nên khi xoay người cho Vũ Chính
chỉ có thể lựa chọn nằm ngửa hoặc xoay sang bên trái, ba người cùng nhau đỡ
đầu, chân, thân cuộn tròn lại để xoay người cho anh. Mỗi khi thấy anh bị di
chuyển như một con cá gỗ, lòng Hinh Ý đều co thắt lại.
Bác sĩ nói: “Trải qua
vài lần làm phẫu thuật và vật lí trị liệu, hiện tại thân thể của cậu
Giang đã khá hơn trước nhiều, nhưng còn cần phải chờ anh tỉnh lại cùng
với làm thêm một vài quan sát trị liệu nữa.”
Lúc ấy Hinh Ý đã rất vui
sướng hỏi có phải anh sẽ nhanh chóng tỉnh lại không.
Bác sĩ lại nói
tiếp: “Nhưng mà những biến chứng phát sinh có khả năng sẽ làm tăng thêm
tổn hại đến chức năng não, sẽ ảnh hưởng đến quá trình khôi phục ý
thức. Thêm vào đó bởi vì thần kinh xương sống cùng tay phải tổn
thương nghiêm trọng, làm cho nửa người dưới của người bệnh tê liệt cùng tay
phải bị mất khả năng hoạt động.”
Hinh Ý khẽ giật mình, lập
tức nói với bác sĩ: “Chỉ cần anh ấy còn sống, vẫn còn sống chính là đặc ân
tốt nhất ông trời ban cho tôi.”
Ra khỏi phòng làm
việc của bác sĩ, cô ngồi xụi lơ trên mặt đất, cắn răng khóc nức nở, nước
mắt tùy ý rơi trên khuôn mặt không trang điểm. Chỉ cần anh còn sống, nhưng còn
sống là tất cả sao?
Vũ Chính có thể nuốt,
nhưng răng không thể nhai hết, Hinh Ý dùng ống hút nước, chen vào kẽ răng
nói: “Vũ Chính, nuốt đi, nuốt đi.” Chỉ 160 ml nước mà phải đút trong
gần một tiếng. Có thể cô chính là một người kiên nhẫn, dường như trên thế giới
này, chỉ có cô là quan tâm đến sự tồn tại của Vũ Chính.
Cô còn mua dự phòng
miếng lót tai, đệm lót chân, đệm lót mông, còn đặc biệt mang cho Vũ Chính
đôi vớ đàn hồi dự phòng bị tắc tĩnh mặc, bởi vì người bệnh hôn mê hai tay
hai chân không được hoạt động, khiến cho máu khó lưu thông, dễ dàng gây
nên tình trạng tắc tĩnh mạch.
Mỗi ngày Hinh Ý đều giúp
Vũ Chính vận động và mát xa tay chân, ngày ngày nhìn tấm thân gầy gò, lòng đều
ẩn ẩn co rút đau đớn. Đặc biệt sau khi bác sĩ tuyên bố nửa người dưới bị liệt
cùng với tay phải tàn phế, cô càng kiên trì không ngừng mát xa cho Vũ Chính.
Trong nước
rất nhiều cuộc điện thoại đã gọi đến, nói suốt hơn một tháng, tuần trăng
mật cũng nên chấm dứt rồi, làm sao lại không có chút tin tức nào truyền về. Mỗi
lần đều làm cho Hinh Ý thấy áp lực, cô vốn có thể giảm bớp áp lực cho mình,
nhưng mà ở bên kia Giang hình như có chút vấn đề, không có người quản lý nên
mọi việc đều loạn cả lên. Tên Giang Vũ Minh kia càng kêu gào muốn chủ
tịch lập tức xuất hiện, nếu không sẽ bầu lại ban giám đốc. Cô không phải người
của Giang thị, tất nhiên cũng không có quyền nhúng tay vào, dần dần cảm thấy
cục diện như đang vượt khỏi tầm khống chế của mình.
Chỉ là cho dù như vậy, cô
cũng không biểu lỗ chút lo lắng nào trước mặt Vũ Chính còn đang hôn mê sâu, chỉ
ở bên cạnh anh ôn lại những chuyện vui trước kia cùng tương lai của bọn họ.
“Vũ, sau này anh muốn có
bao nhiêu đứa con vậy?”
“...”
“Em đã nghĩ rồi, hai đứa
là vừa, sinh con trai trước rồi sinh con gái. Bởi vì anh trai có thể chăm sóc
cho em gái nha! Anh biết không, khi còn bé em rất muốn có một anh trai.”
“…”
Hinh Ý vừa cẩn thận giúp
Vũ Chính làm vài động tác vận động, vừa nói chuyện phiềm với anh, cô tin tưởng
anh đang nghe thấy.