Mặc dù hiện tại Giang thị
đã huyên náo đến long trời lở đất, nhưng Hinh Ý cũng không dám nói gì trước mặt
Vũ Chính, một mặt cô không muốn hai người lại rơi vào cục diện bế tắc như lần
trước, mặt khác cô tin tưởng vào năng lực của Vũ Chính, cùng với tin tưởng
chồng của mình nhất định có thể giải quyết mọi việc, huống chi anh còn có Lý Tử
Ngôn có tiếng tăm như vậy đến trợ giúp.
Nói đến Lý Tử Ngôn, Hinh
Ý cảm thấy rất khó hiểu, anh ta gần như ngày nào cũng chạy đến trung tâm phục
hồi chức năng. Mỗi buổi sáng sau khi Vũ Chính làm xong trị liệu đều đi nghỉ
ngơi, chỉ là vào mỗi xế chiều Lý Tử Ngôn đều đến đây, không phải đẩy anh đi ra
ngoài tản bộ thì ở trong phòng không biết nói những thứ gì, cô cũng vô cùng
hiểu phải tôn trọng không gian riêng của chồng mình, mỗi lần Lý Tử Ngôn đến đều
tránh đi.
Tuy lúc nhìn thấy Vũ
Chính nói chuyện với lão Lý, Vũ Chính không hề cảnh giác cùng buông lỏng làm
cho cô rất yên tâm. Nhưng đồng thời, cô cũng có chút ghen. Từ sau khi Lý Tử
Ngôn đến đây, buổi tối trước khi ngủ hai tiếng Vũ Chính mới chính thức thuộc về
mình. Hết lần này đến lần khác sau khi Vũ Chính bị thương đều rất dễ dàng mệt
mỏi, buổi tối hơn chín giờ đã đi ngủ. Dựa vào cái gì mà thời gian Lý Tử Ngôn
nói chuyện phiếm với chồng mình lại còn nhiều hơn thời gian nói chuyện với mình
chứ?
Hôm nay, lúc Lý Tử Ngôn
ra về thì sắc trời đã tối hẳn. Hinh Ý đi vào phòng bệnh, Vũ Chính đang ngồi một
mình trên chiếc ghế lớn trong phòng khách, trên đùi đang đắp một tấm chăn lông
được đặc chế từ Ai Cập, còn đặt trên bàn một chiếc latop đa năng, tay trái
chuyển động trên bàn phím. Anh đang chăm chú nhìn vào màn hình, thậm chí còn
không phát hiện ra Hinh Ý đi vào.
Hinh Ý vừa đi đến gần anh
vừa nói: “Đang nhìn cái gì vậy?” Có hơi lo lắng cho anh, bác sĩ nói
bây giờ anh vẫn chưa thể quá vất vả.
Vũ Chính ngẩng đầu lên
nhìn cô, dịu dàng nói: “Chỉ xem chút tin tức tài chính kinh tế
thôi.” Vừa nói vừa đưa ngón tay lơ đãng dường như muốn sờ lên bàn phím nhẹ
nhàng nhấn xuống một cái, thoát ra khỏi một đống những con số báo cáo.
Tay của cô đặt lên vai
anh, độ mạnh yếu vừa phải mà mát xa, ánh mắt lơ đãng nhìn nghiêng về phía màn
hình, thật sự chỉ là vài tin tức tài chính kinh tế mà thôi.
Bả vai cứng ngắc của anh
bời vì những động tác mát xa của cô mà buông lỏng, cả tấm lưng đều dựa vào ghế
sofa mềm mại, trên mặt còn lộ ra một chút mệt mỏi.
Hinh Ý đau lòng vuốt ve
khuôn mặt gầy gò của anh, lại dùng giọng nói trầm thấp nói: “Vợ của anh đi
rồi hả?”
Vũ Chính vốn đang mệt mỏi
nhắm mắt lại sắp ngủ nghe những lời khó hiểu kia thì lập tức tỉnh lại
hỏi: “Ai là vợ?”
Hinh Ý nhịn không được,
cuối cùng bộc phát ra: “Vợ của anh, Lý Tử Ngôn, một ngày gần như một phần
ba thời gian đều dành cho anh ta, không phải vợ của anh thì là cái gì? Không
đúng, quả thật còn thân hơn cả vợ, cả ngày dính lấy nhau. Cũng chẳng phải có
quan hệ công việc gì, trò chuyện cái gì mà mỗi ngày đều trò chuyện vậy hả?
Không chịu dứt ra, gạt em sang một bên thì không nói, ngay cả thân thể của anh
cũng không thèm quan tâm sao? Anh đang làm công cho anh ta sao? Hay là hai
người thật sự có ‘cái kia’ hả?”
Sau khi cô nói xong một
hơi, mặt phồng lên hồng hồng, lồng ngực bởi vì kích động mà phập phồng.
Vũ Chính giống như đang
ngồi thiền, một lúc sau mới kịp phản ứng, đè nén, đè nén, cuối cùng cười ha ha,
cười đến ho sặc sụa, vừa ho vừa nói: “Em…khụ khụ khụ…có thể xem như em…khụ
khụ khụ…đang ghen phải không?” thật sự rất vuiu vẻ nở nụ cười, thì là bộ
dạng Hinh Ý ghen chính là như vậy, cùng với hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ
trước kia thật sự kém rất xa.
Cô giúp anh vuốt ngực,
mặt đỏ như một trái hồng chín mộng, từ mặt lan đến cổ. Cô cũng không biết tại
sao mình lại nói như vậy, cô chỉ…lo lắng cho anh mà thôi, còn có, cô thừa nhận
mình thật sự….thật sự ghen tị, hơn nữa còn ăn dấm chua với một người đàn ông.
Vũ Chính bình tĩnh lại,
kéo tay của cô nói: “Thật xin lỗi đã không để ý đến em, anh chỉ có một
chút chuyện muốn nhờ cậy cậu ấy thôi. Hơn nữa anh thề, anh sẽ quan tâm đến sức
khỏe của mình, còn có…” anh ngừng một chút, vẻ vui sướng trên khuôn mặt
càng nhiều hơn, “Anh tuyệt đối là một người đàn ông có tâm lí bình
thường.” Anh nhìn Hinh Ý thật sâu như muốn hòa tan cô vào trong linh hồn
của anh. Những nụ hôn nhỏ của anh rơi trên mặt cô, sau đó dùng cách thức tiêu
chuẩn nhất hôn thật sâu trên môi cô, cuối cùng tiến công dần xuống cổ cô.
Toàn thân Hinh Ý dường
như đang nóng lên, nóng đến kinh người. Chỉ là nghĩ lại, bác sĩ đã dặn, không
thể “vất vả”. Vì vậy cô đứng vụt dậy, lặp bắp nói: “Bây giờ vẫn chưa thể
làm….chuyện kia….chuyện kia…bác sĩ nói phải cấm dục.”
Vũ Chính đau đầu nhíu
mày, giống như đùa bỡn nói: “Nói khi nào thế, anh chưa từng nghe thấy,
chúng ta tiếp tục được không?” hình như có nghe qua, nhưng mà lửa tình đã
bị nhóm lên làm sao có thể dập ngay được đây?
Cô nói thêm vào: “Có
nói mà, không phải vừa rồi anh mệt mỏi sao? Được rồi, giờ thì lên giường ngủ
đi.” Sau đó cô chuẩn bị sẵn xe lăn, vươn tay muốn đỡ anh lên. Thật ra thì
Vũ Chính tuy gầy hơn trước kia rất nhiều, nhưng thân hình cao đến 1m 80, muốn
một người phụ nữ như Hinh Ý một mình đỡ anh lên thì thật sự rất khó khăn, nhưng
lúc ngồi lên xe lăn, Vũ Chính có thể mượn một chút lực của tay trái, cô cũng dễ
dàng hơn rất nhiều. Lúc trước nếu như cô muốn làm vậy thì Vũ Chính cũng không
muốn, bởi vì sẽ làm cho cô rất mệt. Sau đó cô nói, để cho người khác ôm
đi ôm lại chồng của mình, rồi lại sờ tới sờ lui thì càng mệt mỏi hơn. Cuối
cùng, Vũ Chính đành phải chịu thua cô.
Vũ Chính sau khi ngồi vào
xe lăn còn nói: “Lên giường thì có thể, nhưng mà có thể làm một chút việc
có ích cho thân thể và tinh thần hay không? Bây giờ anh còn chưa muốn ngủ!”
“Không được nghĩ đến
nữa!” Lập trường của Hinh Ý vô cùng kiên định, có thể ngăn cản được
cám dỗ nha!
“Được không?”
“Không được là không
được.”
•••••••••••
Hinh Ý không ngờ mấy ngày
sau lại có thêm một người còn đáng hận hơn Lý Tử Ngôn vạn lần đến.
Vũ Chính vừa làm xong vật
lý trị liệu, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi. Hinh Ý đẩy anh vào phòng giúp anh tắm
rửa, thay quần áo. Sau đó cô đỡ anh lên giường mát xa cho anh, làm một vài động
tác vận động cho hai chân dưới bị liệt của anh.
Lúc Vũ Chính đang từ từ
nhắm mắt lại ngủ, cửa phòng bệnh đột nhiên bị một người dùng sức đẩy ra.
Vũ Chính bị đánh thức,
Hinh Ý cau mày quay đầu lại, đang muốn quở trách người kia không biết lễ phép
là gì. Ánh mắt của bọn họ đều chuyển sang phòng khách, nhìn người đang đứng
trước cửa.
Giang Vũ Minh
“Anh hai, chị dâu. Thật
sự là đã lâu không gặp.” Giang Vũ Minh đắc ý nói với bọn họ.
Hinh Ý nhìn thấy Giang Vũ
Minh thì hận đến cắn chặt răng, nhưng vẫn cố nén giận. Cô nhìn sang Vũ Chính,
vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, hơn mười giây sau tỉnh táo lại mới mở miệng
nói: “À, Vũ Minh hả!” bộ dạng giả trư ăn thịt cọp. (một thành
ngữ ý chỉ anh giả nai ^^)
Giang Vũ Minh đi đến
trước giường của Vũ Chính, vẻ mặt lo lắng nói: “Anh hai, thật là ngại quá,
bây giờ mới đến thăm anh được. Nghe nói anh hưởng tuần trăng mật ở Pháp bị tai
nạn em vô cùng lo lắng nha. Chỉ là, lúc vừa vào nhìn thấy những động tác cẩn
thận của chị dâu, em tin tưởng anh nhất định có thể phục hồi.” Hắn ta đặc
biệt nhấn mạnh hai chữ “phục hồi”, tay trái vươn ra muốn bắt tay Vũ Chính tỏ vẻ
“chúc mừng”. Bình thường anh em gặp mặt, cho dù không thân mật ôm nhau thì cũng
phải thân thiết bắt tay nha.
Hinh Ý nhịn không được
muốn đánh xuống một cái, nhưng Vũ Chính lại nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay của cô.
Tay của Giang Vũ Minh đưa
ra vài giây, sau đó hắn ta vỗ vỗ đầu, vẻ mặt hối tiếc nói: “Anh xem đi,
gần đây công việc bận rộn quá, lại quên mất tay của anh hai…” Hắn không
nói tiếp, chỉ hơi cười cười.
Không khí yên tĩnh trở
lại, Vũ Chính và Hinh Ý đều tỏ vẻ chán ghét ruồi bọ, chán ghét lời nói của
Giang Vũ Minh quanh quẩn bên tai.
Giang Vũ Minh lại cười
khàn nói: “Thật ra thì lần này em đến đây là muốn nói với anh hai một
tiếng, anh cứ yên tâm ở Mĩ dưỡng bệnh đi. Giang thị đã có em đây rồi! Em nha,
tiếp nhận Giang thị thật sự là bận rộn vô cùng nha. Lần này đến Mĩ cũng là muốn
bàn chuyện làm ăn mới thuận tiện ghé thăm anh hai luôn.” Sau đó, có một
người đến nói: “Giang tổng, đến giờ họp rồi.”
Tiếng “Giang tổng” này
Hinh Ý cảm thấy cực kì chói tai, trời mới biết cô rất muốn tát vào mặt cái tên
Giang Vũ Minh kia.
Lúc này, rốt cuộc Vũ
Chính lên tiếng: “Nếu quý nhân như Giang tổng đã bận việc như vậy thì Hinh Ý,
em giúp anh tiễn Giang tổng đi.” Anh lười biếng mở miệng, dường như tấ cả đều
không liên quan gì đến anh. Đôi mắt nhắm lại một lần nữa, dường như chuyện vừa
rồi cũng không chút nào ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.
Hinh Ý đóng cửa phòng
bệnh của Vũ Chính lại, đứng đối diện với Giang Vũ Minh lạnh lùng mở
miệng: “Giang tổng, thứ cho tôi không tiễn xa được.”
Giang Vũ Minh rất hứng
thú nhìn khuôn mặt tinh tế của cô nói: “Tôi đã nuốt cả Giang thị, đợi một
thời gian nữa sẽ có thể nuốt chửng luôn Lâm thị, đến lúc đó sẽ ăn cả em nữa.”
Hinh Ý không hề tức giận,
nhìn hắn nói: “Tôi chỉ sợ anh không tiêu hóa nổi lại bội thực mà chết
thôi.”
Hắn đã có chút tức
giận, “Một tên bị liệt thì có gì tốt? Tôi kém anh ta ở điểm nào chứ? Trước
kia thì mệnh danh là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), cái gì mà hoàng tử
đàn dương cầm, tổng tài Giang thị…., hiện tại thì sao? Anh ta không có gì cả,
sống một cuộc sống của một kẻ tàn phế mà mỗi ngày đều cần người khác chăm sóc,
rốt cuộc thì em yêu anh ta ở điểm nào? Lại nói tiếp, gia đình của em chịu gả em
cho anh ta cùng lắm cũng chỉ là ham cái vị trí lúc trước của anh ta ở Giang thị
mà thôi. Đừng nói với tôi là lúc này nhà họ Lâm vẫn chưa yêu cầu em ly hôn với
anh ta!”
Hinh Ý tỏ vẻ phục tùng
cười nhẹ nói: “Cho dù anh ấy không là ai cả, không có gì cả, tôi vẫn yêu
anh ấy, trước kia, hiện tại, từ nay về sau, vĩnh viễn.”
Giang Vũ Minh phất tay áo
bỏ đi, Hinh Ý nhìn bóng lưng của hắn nói: “Còn nữa, đừng để cho tôi nghe
thấy anh nói anh ấy tàn phế lần nữa.” Cô căn răng, hung hăng nói, đôi mắt
hồng hồng.
Cô đi vào phòng bệnh,
nhìn thấy Vũ Chính đang ngủ, làn da tái nhợt, bởi vì quá gầy nên khuôn mặt
trông cũng rất hốc hác. Vũ Chính của cô, sao có thể ẩn nhẫn như vậy chứ.