Vẻ mặt Giang Vũ Chính khó
xử đứng trước cửa lớn nhà họ Lâm, bởi vì hôm nay kết hôn nên anh vui mừng
vô cùng , nay lại lọt vào cánh cửa của đoàn phù dâu cùng bạn bè thân thiết của
Hinh Ý mà trước nay anh chưa từng có cơ hội trải nghiệm.
Thật ra phù dâu của Hinh
Ý phần lớn là nhân viên của hai công ty Giang Lâm, bình thường lại “không vừa
mắt” với chủ tịch Giang cao cao ở trên, nhất định phải thừa dịp ngày hôm nay
chủ tịch Giang mới hai mươi tuổi đã nổi tiếng trong giới thương
nhân, hô mưa gọi gió phải xấu mặt.
Trạm kiểm soát đầu tiên
là cửa chính của biệt thự, đây là cửa không khó khăn nhất, cho nên các
chị em nhất trí quyết định để cho chủ tịch Giang dễ dàng vượt qua cửa
kiểm soát.
Khi đoàn xe đến nơi tốt
đẹp dừng trước cánh cửa lớn nhà cô, phù rể đi phía trước, sớm đã đưa ra một bao
lì xì đã chuẩn bị từ trước gọi là “Tiền lì xì để qua cửa”. Chỉ là các chị em
không chịu chấp nhận, nói là với tài lực của chủ tịch Giang thì bao tiền
lì xì “nho nhỏ” này làm sao lại keo kiệt như vậy!
Tiền đó, không phải là
công cụ giải quyết mọi chuyện dễ dàng nhất ư, những tinh anh trong giới thương
nhân này phóng khoáng nói: “Các cô muốn bao nhiêu?” các chị em trăm miệng một
lời nói: “Chín trăm chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín
đồng.” Cuối cùng còn cố ý cường điệu: “Tiền mặt!”
Nhóm phù rể vô cùng khó
xử, ai kết hôn mà lại mang theo nhiều tiền mặt như vậy chứ?
Lúc này, nam chính của
hôm nay bước xuống, anh mở cửa xuống xe, trong nháy mắt làm cho phái nữ thậm
chí muốn té xỉu, tuy bình thường cũng ở công ty ngẫu nhiên nhìn thấy ông chủ,
chỉ là tại sao chú rể lại có thể đẹp trai như vậy chứ! Quần áo vest màu trắng
được cắt may bởi nhà thiết kế nổi tiếng Italy,
từ trên xuống đều lộ ra vẻ cao quý và nhã nhặn. Ngay cả ánh mắt ôn hòa lúc
này cũng không còn thấy vẻ lạnh lùng ngày thường, nhẹ nhàng vui vẻ có thể làm
cho người ta tan ra mất. Chú rể chậm rãi mở miệng nói: “Các vị hãy nể mặt cho,
tôi sẽ ghi chi phiếu ngay bây giờ, về phần tiền mặt thì chờ đến bữa tiệc tối
nay sẽ đưa đến tay các vị, được không?”
A, mọi người nào dám nói
không được ,rất nhanh đã mở cửa chào đón đoàn xe đón dâu đi vào.
Trạm kiểm soát thứ hai
chính là cửa chính ở phòng lớn, cái này thì không thể tùy tiện cho xong việc
được, mọi người trong nhà mẹ đẻ của cô dâu đều lớn tiếng nói, tuyệt đối
không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu nhóc Giang kia.
Vì vậy chú rể rút ra một
phong bì đỏ thẫm ghi câu đố cần phải giải, Vũ Chính không cần hỏi cũng biết
chính là Hinh Ý giở trò quỷ, bởi vì có một lần cô giận anh không chịu hát cho
cô nghe, anh nói mình hát khó nghe muốn chết, cô không tin, nói có thể đàn ra
một bản nhạc bằng đàn dương cầm như vậy, khẳng định là hát cũng rất hay. Cuối
cùng vẫn bị anh từ chối, không ngờ tới hôm nay lại vẫn bị móc ra.
Anh nhìn thấy những chữ
thật to viết trên bao đỏ: hát bài “Phượng dương hoa cổ”. Bên phù dâu mang đến
hai cái hoa cổ (một loại nhạc cụ dùng cho điệu múa dân gian) để lên tay Vũ
Chính, anh nhìn nhìn mọi người xung quanh, vẻ mặt mỗi người đều ý nói anh hãy
tự cầu phúc. Đành phải kiên trì, anh nhìn lên cửa sổ phòng của Hinh Ý, hít một
hơi thật sâu, dù sao cả đời chỉ có một lần, đành phải chịu thôi mà!
“Tay trái chiêng, tay
phải trống, tay cầm chiêng chống mà ca hát, khúc ca khác ta sẽ không hát, chỉ
biết hát khúc “Phượng Dương ca” ~~~~~ nam chi đắc chí không sợ rét,…..” tiếng
hát tuy không có âm điệu ngọt ngào như ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng lại rất trầm
bổng, rất thuần hậu, làm cho người nghe cảm thấy thoải mái.
Trên lầu truyền đến một
tiếng cười lớn, dưới lầu có thể mọi người đã cố nhịn đến mức mặt đỏ rần,
nhưng không ai dám cười ra tiếng.
Đáp án cuối cùng của cô
dâu dĩ nhiên là: cho qua!
Tram kiểm soát thứ
ba chính là cửa phòng cô dâu, trong lúc này không có bất kì người nào ngăn lại,
thậm chí cửa cũng chỉ khép hờ, Vũ Chính biết rõ ý tứ của Hinh Ý.
Anh đứng trước cửa nhẹ
giọng nói: “Hinh Ý, anh là Vũ Chính nè, có thể vào không?” Trước mặt vẫn không
có tiếng trả lời, tất cả mọi người đều khó hiểu, nhóm phù rể thậm chí còn sốt
ruột thay anh.
Chủ rể lại đứng trước
cửa, nghiêm túc nói tiếp: “Từ lần đầu tiên em xuất hiện trước mặt anh, anh đã
bắt đầu yên lặng chú ý đến em, em kiêu ngạo, em độc lập, vẻ đẹp của em, đều
khiến cho anh không có cách nào tự kiềm chế được mà yêu em. Yêu không phải là hứa
hẹn mà là phải dùng cả đời để chứng minh. Hinh Ý, có thể cho anh một cơ hội
được nắm tay em cùng nhau bước đi, cho đến vĩnh viễn không?”
Giọng nói của Vũ Chính
dịu dàng đến nỗi có thể chảy ra nước, đôi mắt thâm tình nhìn cánh cửa, dường
như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa, nhìn thẳng vào trong lòng của cô.
Cả phòng đều rất yên
tĩnh, dường như đang nín thở chờ đợi thứ gì đó. Cuối cùng, người sau cánh cửa
khẽ lên tiếng: “Ừm!”
Cửa chậm rãi mở ra, lộ ra
vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của cô dâu đang mặc một chiếc áo cưới trắng
thuần khiết, khóe mắt còn vương nước mắt. Vũ Chính nắm tay Hinh Ý, lại dùng tay
lau đi nước mắt trên mặt cô, thấp giọng nói: “Đứa ngốc!”
Mọi người có mặt đều hoan
hô, có người còn cảm động khóc ròng, hiện trường là một bầu không khí vui mừng.