Trong thư phòng của
biệt thự nhà họ Giang.
Ánh mắt của Giang Vũ
Tuyên, chị hai của Giang Vũ Minh không chút cảm xúc nhìn Lâm Đạt
Quảng, sắc mặt âm hiểm gần như chảy nước.
“Qua vài ngày
nữa Vũ Chính sẽ ra tay, hiện tại ông ở trong Lâm thị còn nắm chắc
được bao nhiêu phần?”
“Trong hạng mục với JL
lần trước Lâm thị cũng chịu thiệt hại rất lớn, hiện tại có người
đang điên cuồng thừa dịp này mà thu mua một số cổ phần khá lớn của
Lâm thị, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Hiện tại trong
tay tôi nắm giữ cũng không bao nhiêu.” Lâm Đạt Quảng thấp giọng chán
nản nói.
Thật sự ông ta cũng
không biết đang xảy ra chuyện gì, dường như có người đang đứng phía
sau chỉ đạo tất cả.
Giang Vũ Tuyên cau mày,
gần đây Giang thị cũng không hề bình yên, bởi vì trong hạng mục với
JL đi khắp nơi gom góp tài chính, hiện tại đang thiếu một khoản nợ
lớn, điểm chết người nhất là tên Giang Vũ Chính kia đã trở lại.
Nhắc tới Vũ Chính cô
lại nhận không thể giết chết nó. Đứa em trai bảo bối của cô cũng
bởi vì nó mà phải lưu lạc ở nước ngoài. Cô đã sớm nhắc nhở Vũ
Minh là Vũ Chính không phải một ngọn đèn đã cạn dầu, không ngờ nó
lại không kiên nhẫn như vậy, giờ thì…, cô tuyệt đối không thể để cho
mình thua trên tay nó.
“Ông tiếp tục trở về
giám sát Lâm thị, tôi không tin nó ngay cả gia nghiệp của nhà vợ mình
cũng muốn nuốt.” Giang Vũ Tuyên biết rõ Giang Vũ Chính yêu Hinh Ý như
yêu mạng, lúc trước khi nó dám chống lại lời của ông nội trong lúc
bệnh tình nguy kịch đã dặn dò, tình nguyện từ bỏ 30% cổ phần của
công ty cũng không đính hôn với tiểu thư nhà họ Phương thì cô đã nhìn
ra.
Nhưng mà cô cũng không
nhìn ra được đến tột cùng Giang Vũ Chính muốn làm gì, nó muốn nắm
bắt Lâm thị với mục đích gì? Theo lí mà nói, là con rể của nhà họ
Lâm, nếu nó muốn gia nhập vào Lâm thị thì cũng có thể có một vị
trí nhất định, vì sao phải đi nước cờ hiểm này chứ? Một ý niệm
không tốt chợt lóe lên trong đầu cô, chẳng lẽ nó…
Vũ Chính ngồi trong
văn phòng tổng tài tòa nhà Giang thị, nhìn những hạng mục của công
ty bị Vũ Minh làm cho rối tung lên, hàng mi nhẹ khép lại, môi hơi
nhếch lên.
Các giám đốc bộ phận
tài vụ cùng bộ phận kinh doanh đều rất phẫn nộ, không lên tiếng.
Thật ra thì cũng không
thể trách bọn họ, ông chủ yêu cầu làm, sao bọn họ có thể không nghe
theo? Huống chi khi đó Giang Vũ Minh lại nắm quyền cao nhất.
Sau khi Vũ Chính xem
hết những văn kiện cùng báo cáo, nhấn nút gọi Kelvin vào.
“Thông báo cho bộ phận
nhân sự, bộ phận tài vụ do Ngô Trạch tiếp nhận, bộ phận kinh doanh
để cho Phàm Kính tiếp nhận. Về phần hai vị này…”
Anh nhìn hai người kia
cũng đang yên lặng nhìn anh: “Thì đều đưa đến bộ phận nhân sự.”
Lúc đầu giám đốc La
bộ phận tài vụ không phục: “Giang Vũ Chính, lúc ba của tôi thay Giang
thị giành thiên hạ không biết anh còn đang ở đâu đấy. Hiện tại anh
dám một cước đá văng tôi sao? Tôi cũng không tin…”
Không đợi ông ta nói
xong, Vũ Chính dựa lưng vào chiếc ghế bên bàn làm việc, nhẹ nhàng
nhắm mắt lại, khuôn mặt hiện lên một chút mệt mỏi.
Bảo vệ hiểu ý lập
tức kéo ông ta ra ngoài.
Trợ lí tổng giám đốc
Kelvin lo lắng nhìn anh, “Giang tiên sinh, muốn nghỉ ngơi một chút
không?”
Trên danh nghĩa anh là
trợ lí tổng giám đốc, nhưng trên thực tế lại là người Vũ Chính tin
tưởng nhất, anh được Vũ Chính mang về từ Mĩ, là một trong số ít
những người biết Vũ Chính là ông chủ của JL, từ khi du học trở về
đi theo Vũ Chính vẫn luôn ở bên cạnh anh. Cho nên trước mặt mọi người
vẫn giả vờ gọi anh là Giang tiên sinh.
Vũ Chính chỉ hơi cau
mày, không trả lời anh. Cơn đau đầu chết tiệt đánh úp lại từng cơn,
cộng với việc ngày hôm nay đã ngồi trong một tư thế liên tục bốn
tiếng đồng hồ, toàn thân đều vô cùng khó chịu.
Kelvin biết sau khi anh
bị tai nạn rất dễ bị mệt, lập tức đỡ anh lên xe lăn đẩy vào phòng
nghỉ ngay trong văn phòng.
Sau khi Vũ Chính trở
về phòng nghỉ của anh được thiết kế lại, còn có một toilet thiết
kế dành riêng cho anh.
Đang lúc Kelvin giúp
anh đắp lại tấm chăn rồi kéo màn lại thì tiếng chuông điện thoại
vang lên.
Vũ Chính cau mày, trên
vầng trán tái nhợt đã lấm tấm một tầng mồ hôi, như là không nghe
thấy điện thoại đang vang lên.
Kelvin đành phải nhận
điện thoại.
“Lý tiên sinh.” Anh cẩn
thận đi đến phía bên trái Vũ Chính nói với anh.
Vũ Chính biết Lý tiên
sinh chính là chỉ Lý Tử Ngôn, cũng không muốn cậu ta phải lo lắng nên
mở mắt ra cầm lấy điện thoại.
Cả cuộc điện thoại
anh chỉ nói “Ừ”, “Tuần sau tôi trở về.”
Bên kia Lý Tử Ngôn nghe
thấy giọng nói yếu ớt của anh cũng vô cùng lo lắng, chỉ muốn khuyên
anh cứ để mọi chuyện từ từ rồi trở về xử lí cũng không muộn, không
nghĩ tới anh đã trực tiếp cúp điện thoại.
Vũ Chính nằm trên giường,
cơn đau đầu cũng gần hết, toàn thân đẫm mồ hôi ngược lại càng làm
anh thêm tỉnh táo, chỉ nhắm mắt lại nhưng không ngủ.
Chuyện này phải nhanh
chóng giải quyết cho thật tốt, kéo dài càng lâu, đối với Giang thị
cùng Lâm thị mà nói cũng không phải chuyện tốt.
Văn phòng tòa nhà Lâm
thị.
Hinh Ý vẫn bận rộn
như bình thường, bởi vì tổn thất nặng nề trong hạng mục hợp tác
với JL, cả công ty đều rốt tung lên, hơn nữa đáng sợ nhất chính là
có người bên ngoài đã thu mua cổ phần của công ty, bên trong các cổ
đông đều rục rịch, tình thế giống như đang dần dần thoát ra khỏi tầm
khống chế của cô.
Giọng nói của thư kí
vang lên từ đường dây nội bộ, “Lâm tổng, Phương Đổng nói muốn gặp cô.”
“Mời dì ấy vào!”
aizz, lại thêm một tam cô lục bà rồi. Chỉ là bình thường cô rất ít
lui tới với Phương Đổng, sao đột nhiên lại tới đây?
“Hinh Ý à, dì đi thử
lễ phục cùng với Khứ Hằng và Quảng Trường mới thuận đường ghé qua
đây thăm cháu một chút. Dạo này cháu và Vũ Chính có khỏe không?”
Phương Đổng chậm rãi mở miệng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Phụ nữ nhà họ Phương
đều có đặc điểm như vậy, nói chuyện thường có thói quen nhìn từ
trên xuống dưới, kể cả mẹ của mình. Tuy những năm gần đây thế lực
của nhà họ Phương rõ ràng đang suy sụp trên thương trường, nhưng bởi
vì bám theo Lâm thị cho nên người hay gia cảnh vẫn có thể duy trì như
trước.
Hinh Ý cũng khách sáo
trả lời: “Dì sao phải chạy tới đây vậy? Cứ bảo cháu xuống quán cà
phê bên dưới là được rồi?”
Cô nhìn thấy khuôn mặt
trang điểm lòa loẹt của Phương Đổng thì trong lòng dâng lên một cảm giác
chán ghét, đột nhiên muốn nhanh chóng về nhà. Nhớ tới lúc sáng Vũ
Chính lại ngủ nướng như trẻ con, cô nhìn ly trà trước mắt bốc khói,
vẻ mặt cũng giãn ra.
Thật ra thì bình
thường Vũ Chính đều thức dậy trước cô, hơn nữa vô cùng đúng giờ, cho
tới bây giờ cũng chưa từng ngủ nướng. Nhưng mà sáng hôm nay lần đầu
tiên anh lại không muốn xuống giường, cô sợ anh mệt mỏi nên muốn bảo
trợ lí của anh hủy bỏ lịch trình hôm nay.
Anh dường như đoán
được cô sẽ để anh không đi làm nên hắng giọng hỏi: “Sao em không gọi
anh dậy? Đến muộn rồi.”
Cô biết rõ cho
tới bây giờ anh đều yêu
cầu rất cao đối với nhân viên cũng như với mình, nhưng mà thời gian
chuẩn bị của anh trước khi ra ngoài nhiều hơn người khác gấp vài
lần, mỗi lần Hinh Ý đều rất đau lòng, nhìn thấy anh đi giải quyết
gọn gàng từng việc mà đối với người khác được xem là “impossible
mission”. (nhiệm vụ bất khả thi)
“Dì nói này Hinh Ý,
gần đây con có nghe thấy tin đồn gì không?” Phương Đổng thử hỏi.
Cô kéo suy nghĩ của
mình trở lại: “Tin đồn gì?”
“Nghe nói bên ngoài có
người thừa dịp thu mua cổ phần của Lâm thị hả? Còn nữa, cổ phần
của Giang thị hình như cũng bị một thế lực nào đó thâu tóm. Có
phải có người đang muốn chơi hai nhà Giang Lâm chúng ta không?”
“Dì nghe những lời
đồn bên ngoài làm gì? Với tư cách là người đứng đầu Lâm thị cháu
biết những lời đồn bên ngoài chỉ là mặt trái, cơ cấu hoạt động của
Lâm thị vẫn rất bình thường.” Cô hơi giật mình, tại sao là hỏi
chuyện này?
Hinh Ý lại cười cười
hỏi: “Chẳng lẽ dì không tin tưởng cháu?”
Phương Đổng xấu hổ ho
khan: “Sao lại thế được? À, đúng rồi, gần đây sức khỏe của Vũ Chính
đã khá hơn chút nào chưa? Lần trước trong bữa tiệc nhìn thấy nó,
hình như sắc mặt không được tốt lắm.” Bà thức thời nhanh chóng
chuyển đề tài.
“Nhờ phúc mọi người
quan tâm, gần đây cũng không tệ lắm.”
Thật ra thì cô rất
muốn nói, không có mọi người “quan tâm” có lẽ sẽ nhanh khỏe hơn. Thời
gian trước lúc nghe nói anh một lần nữa trở lại Giang thị, biết rõ
anh cần nghỉ ngơi mà vẫn cứ kéo đến nhà “thăm nom”.
Lúc Hinh Ý về đến
nhà đã là hơn bảy giờ tối, hôm nay bởi vì hủy bỏ một hội nghị
buổi chiều cho nên cô về nhà sớm hơn bình thường.
Nhưng mà dù có về
nhà theo thời gian bình thường thì Vũ Chính cũng về trễ hơn mình.
Trước kia bởi vì Giang Vũ Minh nhúng tay vào Giang thị, rất nhiều thứ
bị làm cho rối tung, hiện tại Vũ Chính cầm lái một lần nữa, tất
nhiên sẽ không để cho Giang thị tiếp tục xuống dốc, cho nên khoảng
thời gian này vô cùng bận rộn.
Hinh Ý cho dù có lo
lắng cho sức khỏe của anh cũng không làm gì được, dù sao việc Vũ
Chính đã quyết thì trên thế giời này cũng không có ai có thể thay
đổi được.
Nhưng mà lúc Hinh Ý
lái xe vào gara cảm thấy rất khó hiểu, hôm nay lái xe đã đưa anh ra
ngoài xe nhưng giờ xe vẫn còn đậu trong gara.
Hinh Ý đi vào trong
vườn hoa, xa xa nhìn lên thư phòng, trong thư phòng không có ánh đèn,
mà phòng ngủ lại có ánh đèn nhàn nhạt xuyên qua bức màn.
Cô cảm thấy rất khó
hiểu, từ sau khi anh trở về từ Mĩ, anh dường như mỗi lúc trời tối
đều ở trong thư phòng đến gần mười một giờ mới trở về phòng ngủ.
Bởi vì lo lắng nên
bước chân cũng nhanh hơn.
Đẩy mạnh cửa bước
vào, quản gia vội vàng chạy tới.
“Vũ Chính về rồi sao?
Đang ở trong phòng ngủ sao?” Cô nóng lòng hỏi thăm.
Quản gia tuy cũng lo
lắng nhưng lại không nóng vội, “Chiều nay thiếu gia đã trở về, lúc
về sắc mặt không được tốt lắm, sau khi xuống xe thì trợ lí Thẩm đã
cõng thẳng vào phòng. Trợ lí Thẩm nói có thể thiếu gia quá mệt
mỏi nên bị đau đầu, còn nói thiếu gia dặn không cần phải gọi bác
sĩ. Vừa rồi thiếu gia nhận một cuộc điện thoại nên đã bảo trợ lí
Thẩm về công ty lấy văn kiện.”
Hinh Ý cau mày, bước
nhanh lên cầu thang xoắn ốc. Bình thường khi được người khác cõng
xuống xe Vũ Chính đều cảm thấy không được thoải mái, hôm nay lại
chịu để người khác trực tiếp cõng lên phòng ngủ, cô càng nghĩ càng
lo lắng.
Trong phòng chỉ có
chiếc đèn âm tường le lói, sau khi Hinh Ý đẩy cửa phòng ra, giẫm lên
tấm thảm mềm mại đến bên cạnh giường.
Chỉ thấy Vũ Chính
đang lẳng lặng nằm trên giường, tuy đang ngủ nhưng vẫn cau mày. Dù chỉ
có ngọn đèn âm tường nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt trắng bệch
của anh.
Hinh Ý nhẹ nhàng ngồi
bên mép giường, lấy tay khẽ vén những sợi tóc rơi trên trán anh sang
một bên, ngón tay cảm thấy ươn ướt, thì ra là mồi hôi.
Đau lòng vô cùng, cô
chỉ có thể cúi đầu đặt những nụ hôn nhỏ vụn trên mặt anh, giống như
chuồn chuồn lướt nước, sợ đánh thức anh.
Nhưng anh lại hơi giật
giật, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy cô thì khóe miệng yếu ớt hiện
lên một nụ cười.
Đôi mắt Hinh Ý rưng
rưng, nhẹ nhàng cười với anh, nắm tay của anh nói: “Đánh thức anh rồi
sao?”
“Không có, anh mơ một
giấc mơ, trong mơ có em và anh, còn có một công chúa đến hôn chúng ta,
cho nên anh không thể chờ đợi được nữa mà tỉnh lại.”
“Chỉ biết ba hoa! Đầu
còn đau không? Có muốn em gọi bác sĩ đến ngay bây giờ không?”
“Cũng không phải bệnh
gì nặng, cùng lắm chỉ là mệt một chút thôi, nghỉ ngơi một lát là
được rồi.”
“Nếu không thì sắp
xếp thời gian đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi, lần trước không
phải bác sĩ Dương đã nói anh phải trở lại bệnh viện…”
“Anh đói bụng, anh còn
chưa ăn cơm trưa nữa.” Người này am hiểu nhất chính là đánh trống
lảng.
Nhưng là lần này lại
làm cho Hinh Ý tức giận, “Vì sao còn chưa ăn cơm trưa, Kelvin làm gì
hả? Anh ta…” cô hơi kích động.
“Anh đói bụng.” Lại
khoác lên mình cái ánh mắt đáng thương, đây quả thật là đòn sát
thủ.
“Được rồi, để em gọi
quản gia mang đồ ăn lên.” Hinh Ý dỗ dành anh.
“Anh muốn ăn mì Ý hải
sản do em nấu.” Người này am hiểu nhất chính là một tấc lại tiến
thêm một thước.
Hinh Ý nhìn thấy sắc
mặt yếu ớt tái nhợt của anh, không thể tưởng tượng được anh còn nhớ
đến món mí Ý hải sản.
Đó là món mà lúc
còn bên Mĩ cô đã đọc sách và nấu cho anh ăn trong nhà trọ. Bọn họ
học đại học ở hai thành phố khách nhau, Noel năm đó, anh một mình
lái ô tô vượt hơn 1000 km đến gặp cô.
Boston tuyết
trắng bồng bềnh, cô từ trên cửa sổ nhà trọ nhìn xuống, Vũ Chính
mặc áo khoác màu đen đứng tựa vào xe, thở ra khói trắng phất tay
với cô.
Giờ khắc ấy, những
giọt nước mắt nóng hổi lưng tròng.
Trong căn hộ không có
gì cả, chỉ còn một chút súp hải sản còn lại của buổi trưa, cô lấy
nó làm cho anh món mì Ý hải sản.
Thật ra thì Vũ Chính
cũng không nghĩ tới một Lâm
Hinh Ý được nuông chiều từ bé lại biết nấu ăn, vừa ăn vừa khen ngợi
cô đảm đang.
Thật ra thì cô cũng
muốn nói cho anh biết, cô chỉ biết làm món này.
Nhưng lại không ngờ
rằng anh đột nhiên nói: “Từ nay về sau, không cho em nấu cho những
người khác ăn, chỉ được nấu cho anh ăn.”
Cô không biết, thì ra
anh trong mắt người khác luôn khách sáo giữ lễ lại có thể báo đạo
như vậy.
Trong nháy mắt đã
nhiều năm như vậy, không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ rõ.
“Được, em đi nấu.” Hinh
Ý lấy lại tinh thần, đã nhiều năm như vậy không xuống bếp rồi sao.
Nhưng mà Giang Vũ
Chính, anh là kẻ bại hoại nhất trên thế giới.
Lúc Hinh Ý làm xong
món mì Ý hải sản mang tới trước mặt anh, đút cho anh hai miếng anh
lại nói no rồi, không thèm nể tình chút nào.
Vốn muốn bắt anh phải
ăn nhiều một chút, nhưng nghĩ kĩ lại, bời vì anh đã làm phẫu thuật
dạ dày cho nên mỗi bữa ăn không được bao nhiêu, thì thôi vậy.
Khi cô muốn đi ra ngoài
thì Vũ Chính gọi cô lại.
Mặt Hinh Ý đầy vẻ
nghi hoặc nhìn anh, anh lẳng lặng nói: “Tuần sau anh muốn sang Mĩ.”
Hinh Ý cũng yên lặng
không nói gì.
“Không được.” Cô đột
nhiên nói.