Trong linh đường, tất
cả đều trằm lắng làm cho người ta thấy khó thở, Hinh Ý mặc váy lụa
màu đen, tay đeo hoa trắng, đầu đội khăn tang. Khuôn mặt cô trắng bệch
đứng trong linh đường rộng lớn, vài ngày không ngủ bôn ba lo cho tang
lễ của ba, sắc mặt tiều tụy, rõ ràng đã gầy hơn rất nhiều.
Bởi vì Lâm mẹ còn
đắm chìm trong nỗi đau đớn cho nên Hinh Ý phải đại diện cho gia tộc
lên đài nói lời cảm tạ. Nhớ lại tất cả về ba làm cho Hinh Ý vài
lần nghẹn ngào khóc òa lên.
Cô cúi đầu trả lễ,
lấy hai tay chặn mũi lại nhưng cũng không có cách nào ngăn cả được
những giọt nước mắt lăn xuống, nhìn thấy những người bạn thân lúc
còn sống của ba đến thăm hỏi càng làm cô nghẹn ngào.
Mà mọi người đến
phúng viếng cũng cảm thấy khó hiểu, vì sao con rể duy nhất của nhà
họ Lâm lại không xuất hiện ở linh đường? Tin tức JL thu mua cổ phần
chuẩn bị xác nhập Lâm thị cùng Giang thị được tung ra ngoài, nhưng mà
chủ tịch Lâm lại qua đời. Nghe đồn Giang Vũ Chính con rể của nhà họ
Lâm tự mình bay sang Mĩ để cứu hai nhà Giang Lâm, cùng hợp tác với
người bên JL, kêu gọi người ta bơm tiền cứu nguy cho hai nhà Giang Lâm.
Lúc này không có lí do gì ba vợ qua đời lại
không thể đến chịu tang nha, thật sự là giữa hai nhà giàu có này
đang có chuyện gì mờ ám nha!
Cho dù Hinh Ý chỉ bận
rộn lo chuyện hậu sự cho ba mình nhưng những tin đồn tràn lan từ bên
ngoài vẫn truyền đến tai cô.
Hừ! Vì cứu hai nhà
Giang Lâm? Cùng lắm cũng chỉ là muốn đen tất cả nhét vào trong túi
anh ta mà thôi. Trước kia cô chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém anh
trên thương trường, nhưng mà hiện tại xem ra thì mình chỉ mới là một
đứa trẻ ngây thơ mà thôi. Anh ta che giấu thân phận của mình tại JL
làm cho tất cả mọi người cho rằng anh ta đang phổ độ chúng sinh, thật
sự là không chịu nổi!
Mình vĩnh viễn sẽ
không thể làm được như Giang Vũ Chính, là vì cô không có lòng dạ độc
ác như anh. Hinh Ý nhìn di ảnh của ba trên linh đường, ngẩn người.
Lúc này ngoài cửa
lớn truyền đến một tiếng ồn ào, Hinh Ý chậm rãi xoay đầu về hướng
đó.
Vũ Chính nhìn Hinh Ý
không có chút cảm xúc tựa như một con búp bê vải, chỉ cảm thấy khó
chịu đến không thể thở được. Tất cả đau đớn trên người so ra đều thua
kém loại rung động khi thấy cô tiều tụy xoay đầu lại, anh chỉ cảm
thấy đau lòng.
Lâm Đạt Quảng đứng
giữa cửa ra vào của linh đường muốn ngăn cản Vũ Chính tiến vào trong
nhưng lại bị Kelvin chặn lại, chỉ có thể kích động mắng: “Mày là
cái thứ ăn cây táo rào cây sung không biết xấu hổ, mày còn dám tới
đây nữa sao?”
Hinh Ý nhìn những vị
khách trong sảnh đường, thật sự không muốn sau khi chết ba vẫn không
thể bình an, liền đi ra ngoài cửa.
Ánh mắt của Vũ Chính
chỉ yên lặng rơi trên người Hinh Ý, tay trái nắm chặt lấy xe lăn như
muốn chèo chống trọng lượng của cả cơ thể, nhìn thấy trong ánh mắt
của Hinh Ý đều là mỗi bi thống cùng thương tiếc.
Hinh Ý đến bên cạnh
Lâm Đạt Quảng, nhẹ nhàng nói: “Chú, chú cứ vào trong linh đường đi.
Cháu nói với anh ta vài câu.”
Lâm Đạt Quảng trừng
mắt nhìn Hinh Ý cùng Vũ Chính, yết hầu run run, thấp giọng nói với
Hinh Ý: “Cháu chớ quên anh cả đã chết như thế nào!” Sau đó xoay người
đi vào.
Cô không nhìn Vũ Chính
lấy nửa con mắt, chỉ hờ hững nhìn về phía trước, giống như không hề
có tiêu điểm, “Tìm một chỗ nói chuyện, được chứ?”
Giọng điệu lạnh nhạt
giống như không để cho người ta từ chối, dẫn hai người họ vào phòng
nghỉ bên cạnh linh đường.
Lý Tử Ngôn giúp Vũ
Chính vào phòng nghỉ rồi nháy mắt với Kelvin, bảo anh cùng mình ra
ngoài. Trước khi đóng cửa vẫn chưa yên tâm cố ý liếc nhìn Vũ Chính
một cái, thở dài.
Hinh Ý đưa lưng về
phía Vũ Chính đang ngồi trên xe lăn
khẽ run nhè nhẹ, mệt mỏi và lãnh đạm mở miệng: “Anh có chuyện gì
thì cứ nói hết một lần ở đây đi. Tôi không có ý định tiếp đón anh
trước mặt ba ba, cho nên mời
anh cứ nói hết trong này đi.”
Vũ Chính căn
bản không có sức chuyển xe lăn
đến trước mặt cô, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cô, thấp giọng nói:
“Anh muốn gặp mặt ba lần cuối.” Lúc này anh không có cách nào chứng
minh cuối cùng mình có phải là hung thủ hay không, anh đến đây chỉ là
muốn tiễn ba một đoạn đường cuối cùng, dù sao thì Lâm Đạt Bình
trước đây vẫn luôn xem anh như con ruột của mình.
Hinh Ý chỉ cảm thấy buồn
cười, “Anh có tư cách gì mà nói muốn gặp mặt ba lần cuối cùng? Không
phải vì văn kiện kia của anh thì ba cũng không nằm ở trong kia. Anh
nói xem rốt cuộc thì anh có tư cách gì?” Còn còn chưa bao giờ gặp
người nào không biết xấu hổ như vậy.
Vũ Chính tựa hẳn lưng
vào chỗ dựa của xe lăn, yếu ớt nói: “Rất xin lỗi!” Tuy anh biết rõ chuyện
này khẳng định không đơn giản như vậy nhưng mà anh thật sự cũng biết
rõ văn kiện kia có kích thích đến ba, anh không nên chỉ biết lo lắng
cho chuyện của công ty mà xem nhẹ sức khỏe của ba.
Nhưng mà lọt vào tai
Hinh Ý thì uy lực của câu “rất xin lỗi” này quá lớn, đây chính là
anh đã thừa nhận mình là hung hủ. Cô rất hy vọng anh đến nói cho cô
biết thật sự không phải là anh, tất cả chỉ là hiểu lầm, văn kiện
kia không phải là do anh đưa tới, anh cũng không gọi điện thoại cho ba,
tất cả đều là giả.
Cô cắn chặt răng, hai
tay nắm chặt. Trong ánh mắt đều là nước mắt, cô gắt gao kìm nén,
không cho chúng chảy xuống. Quay người lại, dùng hết sức lực toàn
thân, vung một cái tát lên mặt Vũ Chính.
Một tiếng ‘ba’ thanh
thúy trong phòng nghỉ yên lặng nghe rõ ràng lạ thường, thậm chí
dường như còn có thể nghe được tiếng vang lại.
Vũ Chính bị cô dùng
hết sức tát một cái, trên mặt là năm dấu ngón tay, trong miệng còn
có mùi mặn mặn, thân thể đau đớn chống đỡ không để cho mình ngã
xuống khỏi xe lăn. Nhưng lưng truyền đến một cơn đau đớn làm cho toàn
thân anh run rẩy, ánh mắt tràn đầy hối hận nhìn Hinh Ý.
“Cái tôi cần không
phải là một câu rất xin lỗi, xin lỗi thì có thể làm cho ba tôi sống
lại sao? Anh cho rằng một câu rất xin lỗi thì có thể xóa sạch những
việc làm của anh sao? Hiện tại tôi nhìn thấy anh đã thấy chán ghét,
biết tại sao không? Mỗi một lần anh đều cho rằng chỉ với một câu rất
xin lỗi tôi sẽ tha thứ cho anh. Nhưng lần này thì không. Tôi chưa từng
hận anh như bây giờ, cho nên xin mời anh từ nay về anh đừng xuất hiện
trước mặt tôi nữa.” Nước mắt cô rơi đầy mặt, từng chữ dường như đều
phải thét lên mới thoát ra khỏi cổ họng được.
Sau khi nói xong Hinh Ý
liền rời khỏi phòng nghỉ, một khắc khi dùng sức đóng cửa lại, cô
biết rõ tất cả đều đã vỡ nát, tình yêu của cô, gia đình của cô,
tất cả mọi thứ của cô đều đã vỡ nát.
Vũ Chính nhếch môi,
muốn nói điều gì đó nhưng biết có nói gì cũng không thể giữ cô lại
được, một dòng máu chảy ra từ khóe miệng.
Hai ngày sau tiến hành
lễ truy điệu, mây tuy thưa, nghĩ trời sẽ mưa nhưng lại không mưa, chỉ
là sắc trời vô cùng âm u.
Từ hôm ba qua đời đến
hôm nay Hinh Y đều không hề nghỉ ngơi, Lâm mẹ còn có thể đắm chìm
trong thế giới của mình, mặc kệ hết thảy mọi việc. Nhưng mà Hinh Ý
thì không thể, tất cả những việc lớn nhỏ trong tang lễ, còn có một
đống việc khi Lâm thị bị xác nhập…từ khi ba qua đời đến nay, tất cả
những người thân lớn nhỏ trong nhà đang dựa vào Lâm thị đều muốn đến
đạp phá trước cửa nhà.
Cô cảm thấy mệt chết
đi được, rất muốn có người ôm lấy cô thật chặt, nói không cần phải
sợ, tất cả đã có anh. Nhưng mà, sẽ không có người như vậy, từ nay
về sau cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Xe tang chở linh cửu
của Lâm Đạt Bình chạy trên đường núi uốn lượn, Hinh Ý ngồi bên ghế
phụ, hai tay ôm lấy di ảnh của ba mình, mờ mịt nhìn về phía trước.
Xe tang cuối cùng cũng
dừng lại tại khu nghĩa trang, bởi vì phần mộ được xây trên khu mộ cao
cấp nhất trên ngọn núi cho nên phải khiêng quan tài vượt qua hơn một
ngàn bậc thang xuôi theo sườn núi mà lên.
Lúc Hinh Ý vừa xuống
xe đã nhìn thấy một hình dáng quen thuộc tại bãi đỗ xe, trong lòng
cảm thấy mệt mỏi, không muốn liếc mắt nhìn anh.
Lý Tử Ngôn cũng nhìn
Vũ Chính, tên kia vẫn còn chưa chịu đủ những lời nhục mạ của người
nhà này sao? Một lần rồi lại một lần chặn ngang họng.
Lâm Đạt Quảng cũng
nhìn thấy Vũ Chính, đứng ở bên cạnh Hinh Ý, mở miệng mắng: “Nó còn
dám tới? Hôm nay tao không cho nó bò trở về thì tao không còn mang họ
Lâm nữa.” Nói xong liền chuẩn bị đi qua.
Hinh Ý bắt lấy ống
tay áo của ông, cau mày kêu một tiếng: “Chú!”
“Làm sao? Cháu còn đau
lòng cho cái thứ kia sao? Cháu chớ quên nó đã hại chết anh hai, cháu
chớ quên mình họ gì.” vừa nói vừa đẩy tay Hinh Ý ra.
Hinh Ý kéo mạnh tay của
ông lại, thấp giọng nói: “Hôm nay nhiều khách như vậy, nhà họ Lâm
chúng ta cũng phải giữ lại mặt mũi chứ. Thôi, để cho ba yên tâm ra đi
đi, được không?” cô dường như đang khẩn cầu, bởi vì cô cũng không còn
sức lực đi xử lí tình huống khi người người đều biết sự thật về
cái chết của ba.
Lâm Đạt Quảng hung hăng
nhìn Vũ Chính, nhớ đến 5% cổ phần của Lâm thị giờ đã hóa thành hư
không thì “hừ” một tiếng rồi quay đi.
Hinh Ý nhìn thấy Vũ
Chính đang cùng Lý Tử Ngôn đi về phía này, nghĩ một lát rồi chủ
động đi về phía bọn họ.
Mây đen ùn ùn kéo
tới, từng đợt gió thổi đến làm cho chiếc quần lụa mỏng màu đen của
Hinh Ý phất phới trong gió, càng nổi bật vẻ thon gầy tiều tụy.
Thân thể Vũ Chính khi
thời tiết không tốt vốn rất khó chịu, hơn nữa mấy ngày nay xương
sống vẫn chưa khỏe nên chỉ có thể cố sức ngồi, không thể nhúc
nhích. Mấy ngày nay, anh cũng gầy đến không còn nhìn ra hình người
nữa. Nhìn thấy Hinh Ý đi tới, trong lòng tràn đầy tình cảm không thể
nói nên lời.
“Các người còn muốn
gì nữa? Muốn bức chúng tôi đến hoàn cảnh nào nữa đây?” Hinh Ý vừa
nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Vũ Chính thì lửa giận bị khơi dậy.
Cô cũng muốn biết rốt cuộc vì sao phải giả vờ từ bi mèo khóc chuột
nhưa vậy.
Vũ Chính nhìn khuôn
mặt không chút tình cảm của cô, nặng nề nói: “Anh…chỉ muốn đưa tiễn
ba đoạn đường cuối cùng.” Đã đến nước này, anh cũng thật sự không
thể nói bất kì điều gì nữa.
“Đưa tiễn? Anh muốn đưa
tiễn làm sao đây? Gọi người khác cõng anh trên lưng đưa đi hay là kéo
lên? Anh đã trở nên như vậy còn muốn đưa tiễn như thế nào đây? If you
would go up high, then use your own legs! Do not let yourselves carried aloft;
do not seat yourselves on other people's backs and heads. Ba của tôi không
cần một người tàn tật đến đưa tiễn.” (Nếu anh muốn lên đó thì hãy dùng
chính đôi chân của anh ấy. Đừng để mình được đưa lên trên đấy; đừng
để mình phải ngồi lên lưng hay lên đầu những người khác). Ngón
tay của cô chỉ lên những bậc thang kia, nghiến răng nghiến lợi nói ra
những lời này.
Vũ Chính không ngờ
tới cô sẽ nói như vậy, trợn tròn mắt nhìn cô, một câu cũng không thể
nói nên lời.
Mà Lý Tử Ngôn cũng
bị những lời của cô dọa, anh vốn đứng phía sau Vũ Chính lập tức
bước lên phía trước, “Cô…người phụ nữ này có phải điên rồi không?
Cậu ấy không phải vì cô mà trở thành như vậy sao? Trên thế giới này
ai cũng không có tư cách nói ra những lời kia, nhất là cô.”
Mắt của anh đỏ lên,
chỉ cảm thấy đau lòng cho người anh em của mình, vì một người phụ
nữ như vậy, đáng giá sao?
Hai người đứng trước
mặt Vũ Chính mà giằng co, chỉ có tiếng gió không ngừng quanh quẩn
bên kia.
“Thôi, đi thôi.” Vũ
Chính tựa cả người vào xe lăn, nếu như không có sợi dây buộc cố định
thân thể lại thì có lẽ cả người anh đã đổ xuống.
Anh cười khổ nhìn lên
cầu thang, thật sự thì mình cũng không lên được. Nhưng mà ngay
lúc Hinh Ý nói ra lời kia vì sao trong nháy mắt lòng anh đã không còn
cảm thấy đau đớn? Bởi vì nó đã chết lặng mất rồi.
Cảm giác lúc vừa trở
lại rồi lại đột ngột bị gió cuốn rớt xuống vách núi, hơi thở đều
ngưng trệ, không có cảm giác đau đớn, chỉ có chết lặng.
Hinh Ý chỉ cảm thấy thật
khoan khoái, nhưng ngay lúc cô xoay người đi thì nước mắt lại từng
giọt từng giọt rơi xuống. Tay nắm thật chặt vào nắm tay, loại cảm
giác tự làm khổ mình nhanh chóng mang đến cơn đau xuyên thấu từng lỗ
chân lông toàn thân. Dù cho như vậy, cô vẫn không ngừng tự nói với
mình, đây chính là báo ứng của anh vì đã làm quá nhiều chuyện không
có tính người như vậy.
Lý Tử Ngôn nhìn hai
người yêu nhau nhưng lại càng ngày càng cách xa nhau thì nhẹ nhàng
lắc đầu.
Cảm thấy một chút
mất mát, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, mưa đã bắt đầu rơi xuống, tranh
thủ thời gian muốn đưa Vũ Chính vào xe, thân thể cậu ta như vậy cũng
không thể gặp mưa được.
Nhưng mà Vũ Chính nắm
chặt bánh xe, không chịu để cho Lý Tử Ngôn đẩy anh ra xe.
Anh chỉ đứng trong mưa
nhìn bóng dáng càng chạy càng xa của Hinh Ý, thẳng cho đến khi biến
mất trong màn mưa.
Đây tột cùng là tang
lễ của ai? Lâm ba? Hay là tình yêu và hôn nhân của anh và cô?
Vũ Chính toàn thân
ướt đẫm nhưng lại không chịu để cho Lý Tử Ngôn đưa anh trở về bệnh
viện, sau khi lên xe chỉ nói một câu: “Về nhà đi, tôi muốn yên tĩnh
một chút.” Sau đó không hề nói thêm tiếng nào nữa.
Trong nhà yên ắng, ngay
cả người giúp việc cũng cảm thấy lạnh băng khác thường, mới vài
ngày trước phu nhân của bọn họ còn rất vui sướng, sao lại gặp phải
nỗi đau mất cha như vậy chứ? Hơn nữa Giang tiên sinh vừa trở về tình
trạng cũng không ổn, tự nhốt mình trong phòng, cả ngày đều không
bước ra ngoài.
Vũ Chính ở trong
phòng nhưng không có lên giường nghỉ ngơi, chỉ ngồi trong sảnh nhỏ
trong phòng ngủ, nhìn tấm ảnh kết hôn của hai người treo trên tường,
ngồi đúng năm tiếng.
Trong phòng chỉ có hai
ngọn đèn tường nhàn nhạt, ngọn đèn in bóng Vũ Chính lên tấm thảm,
có vẻ cô độc cùng thê lương lạ thường.
Cơn đau đầu chiết tiệt
liên tiếp đánh úp lại, anh đã đau đến nỗi ý thức gần như mơ hồ mới
nhớ đến thuốc giảm đau. Tayrun rẩy lục lọi
trên bàn, lại cầm phải một tấm hình.
Cầm lên nhìn, cái gì
đó đen sẫm, phía dưới viết một hàng chữ, anh nhận ra là chữ của cô.
Sau khi nhìn lại thì đột nhiên giống như bị sấm sét đánh trúng, đầu
óc trống rỗng.
Chỗ đó viết: “Tiểu
bảo bối đáng yêu của chúng ta được 12 tuần!”