Hinh Ý cũng không biết
mình đã đi trên đường thế này bao lâu rồi, lúc nước mắt trên mặt khô
hết mới ngồi lên taxi, cũng không biết mình trở về nhà như thế nào.
Nhà cô cũng không phải
địa chỉ lúc trước nữa, từ lúc Lâm ba qua đời, Hinh Ý đã đưa Lâm mẹ
từ biệt thự nhà họ Lâm chuyển đến một biệt thự nhỏ khác, cô làm
vậy là không muốn cho bà nhìn cảnh nhớ người.
Thật ra cô cũng biết
mình chỉ lừa mình dối người, nếu như không thấy vật là có thể không
nhớ đến người vậy thì trong hai năm cô bỏ đi, người kia cả ngày lẫn
đêm tại sao vận xuất hiện trong đầu cô, chiếm cứ lấy trí nhớ của cô?
Sau khi về đến nhà cô
không nói gì cả, cũng không có đủ sức đối mặt với những lời trách
cứ của bọn họ, trở về thẳng phòng, ai nói gia đình là bến đỗ yên
bình nhất chứ? Trong mắt Hinh Ý, gia đình là nơi xảy ra tất cả những
chuyện phiền toái.
Cô nằm trong bồn tắm
mát xa thật to, hơi nước làm cho mặt cô hồng hồng, càng lộ ra vẻ xinh
đẹp hấp dẫn.
Sự tình càng ngày càng
phức tạp, cuộc hôn nhân của cô và Vũ Chính cũng chỉ là xuất phát từ
tình cảm của hai bên, nhưng hiện tại xem ra thật sự như Giang Vũ Chính
đã nói, mình đã quá ngây thơ rồi.
Hinh Ý nhẹ nhàng thở
dài, vùi đầu vào trong nước, dường như làm như vậy có thể giúp cho cô
ngăn cách với tất cả phiền não của thế giới bên ngoài.
Vũ Chính ngồi trong
văn phòng tổng tài Giang Lâm, vừa họp xong với tổng bộ JL bên Mĩ, thể
xác và tinh thần đều mệt mỏi. Nhìn lại một đống báo cáo của Giang
Lâm trên bàn, đầu lại bắt đầu đau, từng cơn chóng mặt tập kích về
phía anh.
Anh thoáng lấy lại bình
tĩnh, tay run rẩy mở ngăn kéo ra, lấy ra lọ thuốc giảm đau. Trong hai năm
qua, chứng đau đầu ngày càng nghiêm trọng, liều lượng thuốc giảm đau
cũng ngày càng lớn. Bác sĩ cũng đã nói với anh, muốn anh phải đi
kiểm tra tổng quát một lần, còn phải chú ý nghỉ ngơi, không được
quá vất vả, liều lượng thuốc ngày càng lớn cũng sẽ gây nên tác
dụng phụ ngày càng lớn cho cơ thể. Mỗi lần anh đều nói không sao,
dường như căn bản không thèm để ý đến. Thật ra thì anh cũng biết đây
không phải là bệnh gì nghiêm trọng lắm, lúc trước khi bị tai nạn ở
Mĩ, bác sĩ cũng từng nói với anh, dù cho sau khi khôi phục lại, não
bị tổn thương nghiêm trọng như vậy nhất định sẽ để lại di chứng.
Sau khi anh uống thuốc
giảm đau, hình ảnh của Lý Tử Ngôn liền truyền tới, Vũ Chính cũng
mở ra.
Lý Tử Ngôn nhìn thấy
sắc mặt tái nhợt của Vũ Chính trên màn hình máy tính, muốn nói gì
đó nhưng lại thôi.
Anh biết Lâm Hinh Ý đã
trở lại, anh cũng biết Vũ Chính nhất định sẽ tìm cách để cô trở
lại Giang Lâm, nhưng mà anh không ngờ tới Vũ Chính lại sử dụng cách
đó, từng bước từng bước một khiến cho Lâm Hinh Ý không có đường lui.
Vũ Chính nhìn dáng
vẻ nghẹn họng không nói được lời nào của anh thì khóe miệng khẽ
nhếch lên, nói: “Có gì cứ hỏi.”
Lý Tử Ngôn thở dài
nói: “Cậu cam đoan tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn sao?” (biết thì sẽ
nói, nhất định không giấu diềm) Không còn cách nào nữa, tên Giang Vũ
Chính này có đôi khi thật sự quá âm trầm, luôn dấu tâm sự trong
lòng.
“Không đảm bảo.” Vũ
Chính cực kỳ thẳng thắn.
“Cho dù muốn Lâm Hinh
Ý trở về thì cũng không cần dùng cách đó nha! Cậu rất thích đóng
vai kẻ ác hả?” Anh nghĩ mãi mà không rõ tên Giang Vũ Chính này, tất
cả mọi chuyện đều ôm vào thân.
“Chỉ cần cô ấy trở
về, dù có thế nào tôi cũng không sao cả.” Giọng nói của Vũ Chính
trầm thấp, giống như tiếng đàn violin sầu bi. Anh quá hiểu Hinh Ý là
người thế nào, áp lực càng lớn thì sức chiến đầu càng mạnh.
Thật ra thì cô là một
người phụ nữ rất mạnh mẽ.
Anh nhìn vẻ mặt lo
lắng của Lý Tử Ngôn, lại nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nói cách khác,
làm cho cô ấy trở về cũng là vì chính mình, Giang Lâm và JL thật sự
rất nhiều việc, đôi khi cũng khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi, để cho cô
ấy trở về tiếp nhận công việc trong nước, không phải là rất tốt
sao?”
Lý Tử Ngôn có chút
kinh ngạc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Vũ Chính, anh chưa bao giờ nói
mình mệt mỏi trước mặt người khác như vậy, thời khắc hiện tại nói
những lời này như một lời tuyên cáo, làm cho người ta có cảm giác
sợ hãi.
Hình như Vũ Chính
cũng phát hiện ra vẻ khác thường của mình, nói với Lý Tử Ngôn ở
bên kia sắc mặt cũng đang trầm xuống: “Dạo này cũng vất vả cho cậu
rồi, JL trên toàn thế giới có rất nhiều hạng mục lớn, 30% trong số
đó bởi vì nguy cơ tài chính mà phải ngừng lại. Cậu ở bên đấy cũng
rất mệt mỏi, tôi biết.”
Lý Tử Ngôn lại khôi
phục dáng vẻ cà lơ phất phơ, “Thôi, cậu không phải lo lắng đâu, các
lãnh đạo bị giảm lương nha, tôi vẫn giữ được như ban đầu.”
Vũ Chính biết dạo
này việc giảm lương không đơn giản như vậy, cổ đông không nhận được
tiền lợi nhuận, người đầu tiên bị mang ra khai đao chính là CEO, có
thể thấy được Lý Tử Ngôn rất áp lực. Nhưng Vũ Chính cũng biết, cho
dù Lý Tử Ngôn có mang dáng vẻ không tim không phổi thế nào thì cậu
ta chắc chắn sẽ không thua kém mình, anh cũng chưa từng đánh giá thấp
cậu ta.
Trong đại sảnh không
tính là xa hoa của biệt thự nhỏ nhà họ Lâm, một đám người đang ngồi
trên ghế sofa, đều đang mong đợi diễn viên chính của hôm nay.
Hinh Ý biết rõ dù có
thế nào thì hôm nay cũng không thể tránh bị bọn họ oanh tạc, nghĩ
thầm thà chết sớm đầu thai sớm, không bằng lúc này cứ kiên trì đối
mặt.
“Hinh Ý à, rời đi hai
năm cháu càng ngày càng xinh đẹp. Chơi cũng đã chơi hai năm rồi, theo
dì thấy thì cũng nên trở về công ty đi.” Người mở miệng chính là dì
Hinh Ý, quả nhiên đã đi thẳng vào vấn đề nha.
“Hinh Ý, không phải
chú sợ Giang Vũ Chính mà là Giang Lâm dù sao cũng là tâm huyết cả
đời của anh cả, cháu lại là đứa con duy nhất của anh cả, những thức
thuộc về anh cả cháu nhất định phải giành lại nha.” Người nói chính
là ông chú Lâm Đạt Quảng, thậm chí còn lôi cả ba ra nói.
Hinh Ý ngồi trên một
chiếc ghế sofa khác, nhàn nhạt mở miệng nói: “Cháu sẽ trở về Giang
Lâm, nhưng tuyệt đối sẽ không trở về bên cạnh Giang Vũ Chính.” Cô đã
nghĩ rất kĩ, cô hẳn là nên đối mặt, nếu đã muốn đối mặt thì cô
chưa bao giờ là người nhu nhược.
Dì lập tức gây khó
dễ, “Cháu có biết người của nhà họ Lâm và nhà họ Phương trong Giang
Lâm hiện tại đang gặp phải tình cảnh khó khăn thế nào không? Bên
ngoài đều đồn đại chuyện cháu cùng Giang Vũ Chính đã ly hôn, chúng
tôi cũng không thể trụ nổi ở Giang Lâm nữa. Cháu xem những thứ viết
trên tạp chí xem, tuyệt đối không thể để cho Giang Vũ Chính chiếm hết
tiện nghi. Mặc kệ cháu yêu hay không yêu Giang Vũ Chính, cho dù là ly
thân, cháu cũng phải trở lại bên cạnh Giang Vũ Chính.” Bà thuận tay
ném tạp chí đến trước mặt Hinh Ý, Hinh Ý lấy tay đẩy ra, cuốn tạp
chí doanh nhân có ảnh bìa Vũ Chính mặc đồ vest rơi xuống mặt đất.
Hinh Ý mặt không một
chút biểu cảm nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không trở về.” sau đó đứng lên đi
lên lầu.
Nhưng mà lúc này Lâm
mẹ lại mở miệng nói: “Ba của con đã từng nói với mẹ, đời này thứ
ông ấy trân quý nhất là con, Lâm thị tuy là tâm huyết cả đời nhưng so
ra vẫn kém con nửa phần. Con cứ nhìn tâm huyết của ba ba đều rơi vào
tay hung thủ giết ông ấy như vậy sao?” lời nói của bà thê lương, mặc
dù là vì kích thích Hinh Ý mới nói vậy, nhưng cũng là những lời
thật lòng, thật sự bà rất hận Giang Vũ Chính.
Hinh Ý nghe thế thì
nước mắt đã nhòe hai mắt, đúng vậy, đó là tâm huyết cả đời của ba,
nhưng mà chẳng lẽ ngoại trừ trở về bên kia thì không còn cách nào
khác sao?
Đêm đã khuya, trong
phòng im ắng, gió thu thổi vào trong phòng, thổi tung tấm rèm mong
manh, một cảm giác mát rượi thổi đến.
Không biết có phải do
ban ngày ngủ quá nhiều hay bởi vì chính mình suy nghĩ quá nhiều là
Hinh Ý lăn qua lộn lại không ngủ được, lại cảm thấy tâm phiền ý loạn,
miệng đắng lưỡi khô, dứt khoát đi xuống lầu uống nước.
Lúc đi qua phòng
khách, cô nhớ tới quyển tạp chí, tuy đã cố gắng hết sức bắt mình
không được nghĩ đến anh, nhưng mà vẫn không có khí phách nhớ tới hết
lần này đến lần khác.
Cô cầm ly nước, ngồi
chồm hổm trên mặt đất, tìm quyển tạp chí bị cô ném xuống hôm nay
nhưng mà không thấy đâu. Chắc là người giúp việc đã thu dọn sạch sẽ
rồi, làm sao còn có thể ở đây được?
Cô cười khổ ngồi trên
ghế sofa, lại lơ đãng nhìn thấy quyển tạp chí được đặt trên chiếc
bàn nhỏ bên cạnh ghế sofa.
Cô nhẹ nhàng buông ly
nước lên mặt bàn thủy tinh, do dự một lát rồi lại nhẹ nhàng cầm
quyển tạp chí lên, nhìn khuôn mặt anh, cảm thấy vừa quen thuộc lại
vừa lạ lẫm.
Sau khi ra khỏi sân bay
chỉ liếc nhìn vài lần đã phát hiện ra anh rất gầy yếu, nhưng khi
nhìn kĩ ảnh chụp thì càng gầy, tuy chiếc bàn làm việc che khuất
nửa người dưới nhưng vẫn cảm thấy gầy vô cùng.
Khuôn mặt vẫn giữ
vẻ hờ hững, như một vị
vương giả, cũng không giống như người thường, anh luôn mang lại cho cô
cảm giác mâu thuẫn như vậy. Mở từng trang giấy ra, phần lớn đều là
chữ, rất ít ảnh của anh, mà chữ dường như cũng chỉ viết về sự
phát triển của công ty cùng cách nhìn về nền kinh tế hiện nay của
anh, không có một người nào, không có một chữ nào nhắc đến cuộc
sống của anh, cũng không có một chữ nhắc đến cô.
Hinh Ý tìm kiếm tin
tức của mình trên internet, chỉ thu thập được tin tức từ bộ phận PR
của Giang Lâm, nói cô đã xuất ngoại đi du học, trừ tin đó ra thì không
thu hoạch được gì khác.
Cô biết rõ giới
truyền thông lợi hại như thế nào, đào móc tin tức vô cùng chuẩn xác,
cô tin tưởng giới truyền thông cũng biết vấn để của cô cùng Vũ
Chính. Nhưng cô càng tin tưởng Giang Vũ Chính có vô số thủ đoạn làm
cho tin tức mình và anh đã ly hôn không bị truyền ra ngoài.
Trong căn phòng yên
ắng, lầu hai truyền đến tiếng động, Hinh Ý yên lặng không một tiếng
động đặt quyển tạp chí lại chỗ cũ. Đi lên lầu hai, là tiếng của mẹ
truyền tới từ trong phòng, cô lẳng lặng đi trên hành lang chỉ có một
ánh đèn mờ nhạt.
Nhẹ nhàng gõ cửa
phòng mẹ, nhưng không thấy mở cửa.
Hinh Ý nhìn thấy cửa
thư phòng mở hé, còn có một ngọn đèn đang sáng liền đi qua, qua khe
hở nhìn vào trong.
Lâm mẹ đứng trước bàn
sách, một tay cầm ảnh của chồng mình, tay kia nhè nhẹ vuốt vuốt
khung ảnh thủy tinh, trên mặt còn lộ ra một nụ cười nhẹ.
Hinh Ý lấy tay che miệng
lại, không để cho mình khóc thành tiếng, nước mắt tích tích không ngừng
rơi vào lòng bàn tay, nhiệt độ của những giọt nước mắt nhanh chóng
lạnh buốt.
Cho tới bây giờ cô chỉ
biết đến cảm thụ của mình, lại không hề nghĩ tới thời gian qua mẹ
sống thế nào. Cô có thể rời đi rất xa, ba năm cũng không trở lại,
nhưng mẹ thì chỉ có thể yên lặng chịu đựng, để tang chồng trong nỗi
đau đớn, bị người thân gây áp lực, còn con gái thì không có hiếu.
Cô đau lòng, nhớ tới
lời nói hôm nay của mẹ, cho tới bây giờ mình chỉ biết sống vì mình,
không chịu nghĩ xem người bên cạnh sống thế nào.
Cô quá ích kỉ.
Cô chậm rãi xoay
người, không hề nhìn vào trong phòng nữa, từng bước một trở lại
phòng mình, bước chân kiên định như vậy, giống như sau khi đưa ra một
quyết định vô cùng gian nan, loại dũng cảm liều lĩnh kia thẩm thấu
vào từng lỗ chân lông trên cơ thể cô.