Cuối tuần lúc làm việc,
Hinh Ý bởi vì có chuyện cần phải thảo luận với Dư Chân nên gọi điện thoại đến
văn phòng của anh, thư kí thông báo lại hôm nay Lưu phó tổng bị bệnh cho nên
không đến làm việc.
Hinh Ý cầm điện thoại,
ngẩn người, gọi vào số di động của anh. Đầu dây bên kia thật lâu sau mới có
người tiếp điện thoại, giọng nói không chút khí lực vang lên bên tai.
“Alo, tôi là Jonh.” Giọng
nói dày đặc giọng mũi.
Hinh Ý chần chờ một chút
rồi mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Anh…không sao chứ?”
“Ừ, khá tốt. Đường tiêu
hóa không tốt cộng thêm nóng sốt cảm mạo thôi.”
“Vậy anh đã đi khám bác
sĩ chưa?” Đây mà cũng gọi là tốt sao?
“Ừ, bác sĩ nói bị rối
loạn tiêu hóa.” Anh miễn cưỡng nói, như là tuyệt đối không để ý đến.
Hinh Ý nghĩ nghĩ, rối
loạn tiêu hóa, đêm qua, quán thịt nướng. Cô càng nghĩ càng buồn cười, cố cắn
chặt răng, cuối cùng cười ra tiếng.
Bên kia Dư Chân sững sờ
rồi mở miệng nói: “Em còn không biết xấu hổ mà cười nữa, nếu không vì em thì anh
sẽ thành như vậy sao?” Chưa từng thấy qua người nào lại hả hê như vậy, nhưng mà
vì sao nghe thấy tiếng cười của cô anh lại cảm thấy vui vẻ như vậy?
Hinh Ý cười đến độ dường
như cả người đền nằm trên bàn, “Chính anh muốn đi mà…ha ha…ha ha…đâu có liên quan
gì tới tôi nhỉ?”
Tại văn phòng của Vũ
Chính ở lầu 75 nhìn sang văn phòng của Hinh Ý lầu 73, tầm mắt khoáng đạt cùng
rõ ràng lạ thường.
Thị lực của anh tốt như
vậy, dù cho cách xa như thế cũng có thể nhìn thấy nụ cười tươi tắn đến híp cả
mắt lại của cô, anh thật sự rất lâu rồi chưa nhìn thấy cô cười như vậy. Trước
kia lúc anh mệt mỏi, lúc đau đớn, cô lại cười an ủi anh như thế, đôi mắt cười
đến nỗi trở thành vầng trăng lưỡi liềm.
Cô đối với người ngoài
cực kì ít khi cười tươi như vậy, anh cho rằng anh là độc quyền, trước kia anh
luôn cho rằng tất cả đều thuộc về anh, cho nên nhận lấy không kiêng nể gì cả,
lại không ngờ tới hạnh phúc lại có một ngày mất đi.
Lúc này cô đang cùng ai
cười vui vẻ như vậy? Anh nhớ đến ngày đó lúc cửa thang máy mở ra, Lưu Chân đang
nắm tay cô, đêm qua lúc về nhà, áo khoác trên vai cô…
Anh cảm thấy một loại xao
động căng thẳng vô danh đang thiêu đốt cơ thể mình, cho tới bây giờ anh đều cho
rằng mình là người nắm giữ tất cả, thời khắc này lại không có cách nào đè nén
được sự ghen tị của mình.
Anh dùng lực đè lấy đôi
chân không hề có cảm giác của mình, thật lâu sao mới quay xe lăn đi, không nhìn
cô nữa.
Hinh Ý vồn định sau khi
về đến nhà sẽ gọi điện cho Dư Chân, hỏi xem anh có muốn bác sĩ đến khám cho
mình không, nhưng mà xe còn chưa tới nhà thì đã nhận được điện thoại của Dư
Chân gọi tới.
“Alo, Dư Chân sao? Anh đã
khá hơn chưa?” Hinh Ý một tay cầm điện thoại, một tay lái xe.
“Anh rất đói bụng.” Dư
Chân ra vẻ buồn bã ỉu xìu, giọng điệu tội nghiệp.
“Vậy thì anh ăn tạm cái
gì đi.” Hinh Ý trợn tròn mắt, đói bụng mà nói cho cô biết thì làm được gì chứ?
“Trong nhà không có đồ
ăn.”
“Được vậy kêu người giao
đến đi, tôi gọi điện thoại bảo khách sạn mang cơm đến.”
“Lâm Hinh Ý, có người bạn
nào như em không? Anh đã bệnh như vậy mà vẫn làm như không quen, chỉ có người
bạn như em mới làm vậy thôi, cũng chẳng thèm tới quan tâm. Bác sĩ nói không thể
ăn những món dầu mỡ bên ngoài.” Anh tỏ ra rất đáng thương.
Anh mà không có bạn bè,
ngày đầu tiên đến đây chỉ sợ đã đi dạo hết tất cả các Pub trong thành phố, sáng
sớm các nữ nhân viên trong công ty đều thảo luận chuyện tối hôm qua ở đâu nhìn
thấy Lưu phó tổng ôm gái đẹp trong ngực…
Nhưng mà nghĩ lại thì anh
cũng bởi vì muốn làm cho mình vui mới có thể đến chỗ như vậy, tối hôm qua còn
cho mình mượn áo, người ta tốt với mình như vậy, không có lí do gì lúc anh ta
bị bệnh cô lại không đến thăm hỏi một chút.
“Vậy thì anh ở nhà chờ
tôi đi.” Cuối cùng cô cũng bất đắc dĩ thở dài rồi miễn cưỡng mở miệng.
Nhưng Dư Chân lại hồn nhiên
không phát hiện ra giọng điệu của cô, chỉ vui vẻ với kết quả mà thôi.
Buổi tối trong phòng bếp.
Hinh Ý nhìn người giúp
việc bỏ cá vào nồi, còn mình lại mang dáng vẻ kính nhi viễn chi, cô không biết
nấu ăn nên chỉ đứng ngoài xem, chỉ cẩn thận dặn dò người giúp việc đừng cho quá
nhiều gia vị vào. (kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối
tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó)
Lúc đi đến thang máy thì
điện thoại vang lên, Hinh Ý nhìn màn hình, tức giận nhận điện: “Tôi nói này,
anh có cần phải phiền như vậy không? Vừa mới nấu xong đây.”
“Này người ta đói mà, đói
đến mức toàn thân đều rã rời.”
Hinh Ý nghe thấy giọng
nói như đang làm nũng của anh thì nhớ tới lúc Vũ Chính bị bệnh cũng vậy, nhìn
vào mắt cô làm nũng mà chẳng hề cảm thấy xấu hổ.
Vì sao mà cô lại đem hai
con người đối lập như vậy mà so sánh với nhau chứ? Rõ ràng là hai người hoàn
toàn khác nhau, vì sao ở bên cạnh ai cũng nhớ tới anh, cô hận chính mình luôn
lơ đãng mà nhớ đến con người đã thấm sâu vào máu thịt của mình kia, như là một
loại cổ độc trong thân thể, một ngày nào đó sẽ hoàn toàn xạm chiếm cô.
Cô vội vàng nói một câu:
“Đã xong rồi, tới ngay đây.” Nói xong liền cúp điện thoại, giọng nói lãnh
đạm đến chính cô cũng thấy sợ hãi.
Hôm nay sắc trời đặc biệt
u ám, mây đen trên bầu trời gần như sắp áp mái lầu 75, hôm nay tại văn phòng
tổng tài trong tòa nhà Giang Lâm sẽ có quyết định cuối cùng với phương án lần
trước của Lưu Dư Chân, sắc mặt mỗi người đều có chút âm trầm.
Hinh Ý trộm liếc nhìn Vũ
Chính, thậm chí sắc mặt còn hơi xanh xao, thời tiết như vậy nhất định anh sẽ
không thấy thoải mái, vậy mà còn nhất quyết đến công ty.
Vũ Chính một tay cầm văn
kiện, một tay không một tiếng động ra sức chống lấy tay ghế sofa, thân thể đều
nghiêng lệch tựa lên thành ghế.
Hinh Ý nhìn nếp nhăn giữa
hai hàng chân mày của anh ngày càng sâu, cuối cùng nhịn không được lớn tiếng
thở dài.
Ba người khác đều đưa mắt
nhìn về phía cô, cô có vẻ mệt mỏi nặng nề nói: “Đã hai giờ rồi, nghỉ ngơi một
chút đi.”
Tất cả mọi người đều
không phản đối nhưng lại không có ai lên tiếng. Hà Thư Mẫn nhìn sắc mặt Vũ
Chính rồi lại nhìn mặt Hinh Ý, nhẹ nhàng thở dài, đứng lên nói: “John có thể
xuống dưới nói chuyện một chút không? Phương án này tôi thấy còn có một số chỗ
không rõ.”
Dư Chân ra vẻ không sao
cả đứng lên, đi theo cô ra ngoài.
Sau khi cánh cửa gỗ nặng
nề được đóng lại, trong văn phòng vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng, ánh mắt
của Hinh Ý đảo qua Vũ Chính, anh vẫn cầm văn kiện xem, thỉnh thoảng so sánh với
các số liệu trên màn hình laptop đặt trên đùi.
Rốt cuộc Hinh Ý nhịn
không được đứng dậy trước mặt anh, “Tôi nói anh nghỉ ngơi anh có nghe hay không
hả?” Một tay cô giật lấy văn kiện trong tay anh.
Mà Vũ Chính vẫn giữ vẻ
mặt bình tĩnh nhìn cô, sửng sốt một hồi rồi mới thở dài, đặt latop trên đùi
xuống, hai tay chống lấy sofa, chậm rãi thay đổi tư thế ngồi.
Nhưng thân thể chỉ vừa
nhúc nhích thì anh liền không thể không ngừng động tác lại, phía sau lưng co
rút đau đớn làm cho mọi dây thần kinh toàn cơ thể anh đều căng lên, ngay cả đôi
chân cũng run rẩy, trong lòng anh biết là không ổn, tay dùng sức đè hai chân
lại.
Hinh Ý nhìn thấy mặt của
anh càng ngày càng căng thẳng, chân run run ngày càng nhìn rõ thì lập tức biết
rằng có chuyện không ổn.
Cô vịn eo của anh chậm
rãi giúp anh nằm trên ghế salon, dù cho cách một bộ áo vest thì tay vẫn cảm
thấy cơ thể đang căng cứng của anh, lòng của cô cũng theo đó mà co rút
lại.
Mà Vũ Chính chỉ từ từ
nhắm hai mắt lại, nhếch môi, cố hết sức chịu đựng cơn co rút đau đớn này, các
ngón tay liên tục run rẩy.
Sau khi cô giúp anh nằm
xuống thì giúp anh mát xa đôi chân còn đang run rẩy, nhẹ nhàng lướt qua, ấn lấy
những huyệt vị mà cô đã từng quen thuộc.
Đây là lần đầu tiên trong
ba năm qua cô chạm vào chân của anh, rõ ràng gầy yếu hơn rất nhiều so với trước
đây, cho dù có trị liệu nhiều hơn nữa thì cũng không thể làm cho đôi chân to
lớn vững chãi trước kia của anh có thể tùy thích rong rủi được nữa.
Hinh Ý đè nén bi thương
trong lòng, nâng đôi chân của anh lên, chậm rãi cởi giầy ra, chân rời khỏi đôi
giày lập tức thả lỏng cùng với bàn tay thẳng tắp cũng đã giãn ra một chút, cầm
lấy bàn chân mang tất của anh, lành lạnh, mềm mại, làm cho lòng cô đau như cắt.
Nhẹ nhàng cởi tất ra, lộ ra làn da tái nhợt dị thường cùng lưng bàn chân gầy
yếu.
Cô nhẹ nhàng xoa chân của
anh, trong nháy mắt, từng giọt nước mắt lớn nhỏ rơi trên bàn chân anh, đáng
tiếc anh không thể cảm giác được.
Vũ Chính nhíu chặt chân
mày, nhắm mắt lại, chờ đợi cho cơn co giật qua đi, lại cảm thấy ngày càng thoải
mái, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Lúc Dư Chân cùng Hà Thư
Mẫn trở lại lầu 75, gõ cửa, nhưng sau khi mở cửa bước vào bước đầu tiên thì
không hề cử động nữa, như là đang đứng đông cứng một góc, một bước cũng không
thể tiến lên.
Sau khi Hinh Ý giúp anh
mát xa xong thì cẩn thận giúp anh mang tất vào, tỉ mỉ lấy tấm chăn dày đắp lên
người anh, lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn anh ngủ say.
Dư Chân chưa từng thấy vẻ
dịu dàng như thế trên mặt cô, dịu dàng tinh khiết không có bất kì tạp niệm nào
làm cho lòng mình dường như muốn tan ra. Nhưng mà, đây cũng không phải là đối
với anh.
Hà Thư Mẫn đứng bên cạnh
anh nhỏ giọng nói: “Giữa bọn họ, ngay cả một cây kim cũng không thể lọt vào,
anh nha, tốt nhất không cần động vào đâu.” Cô đến đây đã ba năm, tuy có quan hệ
bạn bè cùng đồng nghiệp với Vũ Chính nhưng ngay cả xe lăn của anh cũng không có
tư cách chạm vào, cô biết rõ, cũng chỉ có Lâm Hinh Ý mới có tư cách làm người
phụ nữ đứng phía sau anh giúp anh làm những việc này, cũng chỉ có Lâm Hinh Ý mới
có tư cách động vào anh.
Dư Chân làm cách nào cũng
không thể xóa đi hình ảnh Hinh Ý đặt tay lên bàn chân có hơi biến dạng của Vũ
Chính trong đầu, nghiêm túc mát xa như vậy, như đang làm chuyện quan trọng nhất
trên thế giới này, không có thứ gì khác có thể lọt vào mắt cô.
Tay của cô
đẹp như vậy, trắng nõn mà thon dài, giống như một ngọn cỏ mềm mại, lại cầm lấy
đôi chân xấu xí kia như đang nắm giữ bảo vật trân quý nhất.
Anh không cam lòng, những
gì Giang Vũ Chính có thể cho cô thì anh cũng có thể, thậm chí anh còn có thể
mang lại cho cô nhiều niềm vui hơn.
Anh không để ý tới Hà Thư
Mẫn, bước nhanh vào, nhưng không ngờ Hinh Ý lại quay đầu lại, ngón tay đưa lên
môi ý bảo mọi người đừng lên tiếng.
Anh nhìn ánh mắt có chút
tức giận của cô cùng động tác cẩn thận tỉ mỉ, dáng vẻ sợ anh đánh thức Giang Vũ
Chính, anh thật sự thua sao?