Hinh Ý tức tốc rời
khỏi văn phòng, nghe thấy đằng sau truyền đến âm thanh thủy tinh vỡ,
chần chờ một chút nhưng vẫn không dám dừng bước, cô sợ chính mình
sẽ quay đầu lại, cho dù có nuối tiếc thì sau đó vĩnh viễn cũng
không có cách nào rời khỏi.
Cô mở cửa ban công ra,
lao ra ngoài nhưng lại không ngờ cửa ra vào lại có người đang đứng
chắn, cả người cô đập vào người kia.
Dư Chân cầm văn kiện,
nhìn Hinh Ý vẫn còn vệt nước mắt trên mặt, tâm tình vốn đã chìm
xuống đáy cốc bây giờ lại có một loại cảm giác nói không nên lời,
có chút vui sướng, cũng có chút lo lắng.
Hinh Ý lấy lại bình
tĩnh, khàn giọng hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?” cảm giác được ánh mắt
của anh dán trên người mình nên có chút mất tự nhiên.
“Ừm..anh…” anh ấp a ấp
úng, cảm thấy cực kì quẫn bách, lúc này mới phát hiện văn kiện
nằm trên tay mình, lập tức nói: “Anh đưa văn kiện này cho Giang tổng
kí tên.”
Hinh Ý không thèm để
ý đến anh tìm những lí do gì, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây,
thấp giọng nói một câu: “Tôi đi xuống trước đây.” Sau đó vượt qua anh,
trực tiếp đi về phía thang máy.
Dư Chân đứng tại nguyên
chỗ nghĩ nghĩ, cuối cùng trước khi cửa thang máy đóng lại vẫn đi vào,
nhìn Hinh Ý đứng cạnh không nói một lời, anh cũng muốn nói gì lại
thôi.
Hinh Ý không hề đảo
mắt qua anh, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi anh ở ngoài sao. Cần gì phải
vậy, anh biết tôi và anh ta không thể mà.”
Dư Chân không nghĩ tới
cô lại biết mình vừa rồi đứng nghe lén, xấu hổ không dám lên tiếng.
Mà Hinh Ý lại tiếp
tục nói: “Tôi cũng không muốn anh hiểu lầm, dù cho tôi và anh ta không
có khả năng, vậy cũng không có nghĩa là sẽ có gì với anh. Tôi quý
trọng người bạn như anh, có nhiều thứ không thể là không thể.”
Thang máy ‘đinh’ một
tiếng, cửa mở ra, Hinh Ý bình tĩnh bước ra ngoài, mà Dư Chân chỉ có
thể nhìn theo bóng dáng của cô. Vậy là ngay cả một cơ hội cũng không
thể cho anh sao?
Phòng làm việc của
anh vốn cùng lầu với cô, nhưng không đi theo cô ra khỏi thang máy, nhìn
cửa thang máy đóng lại, màn hình tinh thể lỏng trên tường đang giảm
xuống dần dần, giống như anh đối với cô, vĩnh viễn chỉ có thể chìm
xuống vực sâu, không thể nhìn thấy ánh sáng ban ngày.
“Mọi người nói xem,
lần này JL họp hàng năm, công ty của chúng ta sẽ chọn ai tham dự đây?”
Trong một tầng lầu của Giang Lâm, các chuyên gia buôn chuyện lai tiếp
tục sự nghiệp của mình.
Hàng năm vào tháng
mười hai, tất cả các tổng giám đốc trên toàn cầu phụ thuộc công ty
mẹ JL, tổng cộng ba trăm quản lí cấp cao đều tụ tập ở JL New York,
tham gia cuộc họp hàng năm của JL.
Hàng năm công ty họp
một lần, mục đích là chia xẻ tất cả kinh nghiệm, làm báo cáo tổng
kết năm, còn có đưa ra mục
tiêu cùng sách lược cho năm kế tiếp.
Chỉ cần là nhân viên
của tổng bộ ở New York đều có thể tham gia cuộc họp lần này, mà ở
44 địa điểm trên toàn cầu các nhân viên cũng có thể quan sát trực
tiếp cuộc họp thông qua vệ tinh. Trong cuộc họp hàng năm của công ty,
CEO sẽ tuyên bố các chính sách của công ty năm tới, đồng thời những
quản lí cấp cao đến từ khắp các chi nhánh cũng sẽ tiến hành phân
tích khả năng xâm nhập vào thị trường quốc tế.
“Không phải cuộc họp
hàng năm năm ngoái là do Giang tổng cùng phó tổng đi sao? Năm nay hẳn
là cũng không ngoại lệ nhỉ.” Một nữ trưởng phòng 30 tuổi chụm đầu
vào đám phụ nữ mân mê móng tay của mình ung dung nói.
“Làm sao có thể? Cô
ngẫm lại xem, mấy năm trước bà Giang Lâm phó tổng của chúng ta vẫn
chưa trở lại, Giang tổng đi cùng Hà phó tổng cũng không có gì đáng trách.
Nhưng mà hiện tại bà Giang chính quy đã về rồi, việc đó sao vẫn còn
đến phiên Hà Thư Mẫn được?”
“Nhưng mà hai người ấy
đều là người bên này, tổng bộ JL sẽ không có ý kiến gì sao? Chính
mình phái hai quản lí cấp cao mỗi năm đều không tham gia buổi tiệc
cuối năm nào của công ty mình. Nghe nói cuộc họp hàng năm này đối
với tất cả các quản lí cấp cao chính là chong chóng đo chiều gió
tiền thưởng cuối năm đấy.” Một cô gái trẻ mặc bộ cánh thịnh hành
nhất năm nay nói.
Lúc này một nhân viên
nữ dáng vẻ trông giống như một cô gái trẻ mới tốt nghiệp hưng phấn
nói: “Tất cả mọi người không cần đoán nữa, tin tức mới nhất từ
cuộc họp lầu 74, tham dự cuộc họp hàng năm của JL năm nay chính là
Giang tổng, Lâm phó tổng, còn nữa dĩ nhiên là có Lưu phó tổng.”
Trong phòng họp lầu
74, không khí cực kì yên lặng, tất cả các giám đốc đều hai mặt nhìn
nhau, nhưng mà không ai dám lên tiếng, chỉ nhìn vào “tứ đại trụ cột”
của Giang Lâm.
Đầu tiên Hà Thư Mẫn
làm khó dễ, “Tôi không cho rằng Lâm phó tổng biết tình hình năm
trước, cô ấy mới đến Giang Lâm chưa tới nửa năm, căn bản là không đủ
để hiểu hết về tình hình công ty.” Tuy trong công ty Vũ Chính có
tiếng nói tuyệt đối, nhưng Hà Thư Mẫn vẫn cho rằng chính mình có
thể cùng anh tranh luận mọi chuyện.
“Thành tích của cô ấy
rất tốt, tôi nghĩ lần này để cho cô ấy tham gia cuộc họp hàng năm
của JL sẽ có thể gia tăng lòng tin của JL đối với chúng ta.” Dư Chân
từ đầu đến cuối không hề lên tiếng lần đầu tiên mở miệng lại là
bênh vực cho Lâm Hinh Ý, tuy anh cố ý để cho chuyện xấu của mình với
Hinh Ý truyền khắp công ty nhưng anh là do tổng bộ phái tới, trong mắt
mọi người chính là một khâm sai đại thần, vốn đến đây để phân chia
thế lực với Guang Vũ Chính, giờ khắc này lại không hê bận tâm đến
lợi ích của JL.
Vũ Chính mệt mỏi
nhíu mày thoáng nhìn qua Hinh Ý, cô từ khi bước vào phòng họp đều
không liếc mắt nhìn anh, không biết tại vì khinh thường hay trốn
tránh.
Mà Hinh Ý vẫn chỉ
mặt không chút biểu tình nhìn vào màn hình laptop trước mặt, cô vốn
cho rằng sáng nay đã chọc giận anh, anh nhất định sẽ không để cho cô
sống yên ổn trong cuộc họp chiều nay. Nhưng mà cô đã đánh giá thấp
Giang Vũ Chính, cho tới bây giờ anh vẫn chưa làm bất cứ chuyện gì quấy
rầy đến công việc của cô.
“Tôi vốn còn không tán
thành Lâm…” Hà Thư Mẫn vẫn kiên trì không tán thành Lâm Hinh Ý đến dự
cuộc họp hàng năm của JL, thế lực của nhà họ Lâm trong công ty gần
đây đã được nâng lên, mặc dù biết Vũ Chính đúng là đang giúp cô ấy
nâng cao vị thế, nhưng mà cô lại không thể vừa mắt Lâm Hinh Ý có mắt
không tròng không biết Giang Vũ Chính đang giúp mình. Hoặc là cô cũng
đang đố kị, đố kị Lâm Hinh Ý có thể là người duy nhất anh yêu.
“Cứ quyết định vậy
đi, tan họp.” Vũ Chính không đợi Hà Thư Mẫn nói xong đã điều khiển xe
lăn ra khỏi phòng họp, Kelvin đi theo phía sau.
Hà Thư Mẫn cũng đuổi
theo, chỉ để lại một nhóm giám đốc đang hoang mang bàn tính. Dư Chân
ngồi bên cạnh Hinh Ý nhẹ giọng nói với cô, “Yên tâm đi, anh ủng hộ
em.” Sau đó cho cô một nụ cười an ủi.
Hinh Ý chỉ lễ phép
đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng lại không có một
chút hưng phấn nào. Cô không biết Vũ Chính đang nghĩ gì trong lòng,
nếu như muốn hạn chế địa vị của cô trong Giang Lâm, vậy thì cho cô dự
cuộc họp hàng năm của JL không phải là giúp cho cô nâng cao vị thế hơn
một chút sao?
Văn phòng tổng tài
lầu 75 Giang Lâm, Hà Thư Mẫn nhìn sắc mặt tái nhợt và có chút xanh
xao của Vũ Chính, cơn giận vừa rồi không thể bùng lên nữa, chỉ có
thể buồn bực nói: “Anh hẳn là thiếu em một lời giải thích nhỉ.”
Vũ Chính sớm chỉ biết cô
sẽ đuổi theo, Hà Thư Mẫn khi quyết tâm bảo vệ quan điểm của mình thì
sẽ không nhượng bộ, đây cũng là nguyên nhân anh coi trọng cô.
Anh cười cười với cô,
“Sớm đưa cô ấy lên cao không phải càng tốt sao? Không phải hai người đều
muốn anh trở về Mĩ quản lí mọi việc sao?” Trong nụ cười kia lại mang
theo một nỗi khổ bất đắc dĩ.
Anh rất ít dùng giọng
điệu như vậy nói chuyện, làm cho Hà Thư Mẫn có chút hoảng hốt, một
Giang Vũ Chính có chút lạ lẫm làm cho cô không thích ứng được.
Một lúc sau mới thử
hỏi một câu: “Anh định lần này đến Mĩ sẽ không trở về nữa sao?”
Vũ Chính chỉ bình
tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững đáp một câu: “Ai mà biết được?”
Ánh mắt trống rỗng, một chút không không giống người đang nắm giữ
thế gian phồn hoa như anh.
Từ lầu 75 nhìn xuống
thật ra thì không hề có phong cảnh gì, chỉ vì quá cao, như thể gần
chạm vào mây xanh, nhưng mà vẫn không thể sờ tới nó. Mỗi khi anh cho
rằng đã lấy được thứ gì thì thật ra nhiều thứ khác cũng đã mất
đi.
“Không thể tưởng được
cuối cùng vẫn là Giang tổng, bà Giang cùng với Lưu phó tổng đến Mĩ, Hà
phó tổng thật là thảm, được ở lại quản lí trong nước nhưng lại mất
đi cơ hội thể hiện mình trước mặt các sếp lớn ở JL.” Những kẻ buôn
chuyện lập tức hành nghề sau khi cuộc họp chấm dứt.
“Aizz, người đến từ JL
vẫn không thể chọi lại Giang tổng nhỉ,
mọi người ngẫm lại xem, bình thường Giang tổng nói ra câu nào, Hà
phó tổng có thể phản bác sao? Cùng lắm chỉ có Lưu phó tổng mới bỏ
một phiếu chống vào thôi. Xem ra, lực lượng trong nước vẫn tương đối
mạnh.” Một người có tuổi đưa ra kết luận.
“Anh không nhớ Giang
tổng là ai sao? Làm sao có thể để cho người khác nắm gáy mình sao?
Năm đó lúc anh ta dẫn JL về Giang Lâm, người trong ngoài nước đều nói
anh ta dẫn soi về nhà, vậy mà đã bao năm nay, Giang tổng của chúng ta
vẫn khống chế được đấy thôi.” Một nhân viên nữ ái mộ nói.
Tháng mười hai ở Mĩ
nhiệt độ đã xuống tương đối thấp, không nghĩ tới đoàn người sau khi
tới New York lại có một trận tuyết rơi, khắp nơi toàn một mảnh trắng
xóa, những tòa nhạ cao chọc trời được phủ thêm lớp áo trắng thuần
xinh đẹp cực điểm, làm cho Hinh Ý cảm thấy một New York xa hoa như vậy
cũng có thể nhẹ nhàng thanh lịch.
Sau khi đến New York, cơ
bản là cô và Dư Chân bận rộn không ngừng tham gia các cuộc họp ở JL,
không hề nhìn thấy Vũ Chính đi chung với bọn họ.
Vậy mà cũng nói là
anh đến đây dự họp sao? Ngược lại cô có gặp Lý Tử Ngôn vài lần nhưng
đều thảo luận trong cuộc họp, cho dù có ngẫu nhiên gặp mặt nhau thì
Lý Tử Ngôn cũng coi như không biết cô, rất lạnh lùng.
Hinh Ý đang cùng với
Dư Chân đứng trước thang máy trong tòa nhà tổng bộ JL, lại lơ đãng
phát hiện thì ra nhân viên ra ra vào vào trước cửa lại chưa từng đến
gần thang máy có hoa văn màu tím, giống như là quy định từ trước.
Dư Chân nhìn thấy dáng
vẻ thắc mắc của cô thì cười nói: “Thang máy chuyên dụng của CEO, có
thể đi từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm lên tầng cao nhất. Ngay cả một
quản lí cấp cao như anh cũng chưa từng có cơ hội đi nó.”
Chuyên dụng? Là của
anh sao? Hinh Ý lại lơ đãng nhớ tới anh, một loại mong nhớ luôn quấn
quýt lấy cô cả ngày lẫn đêm. Vì che dấu vẻ ngây
người của mình, cô nói đùa: “Thế nào, người ngang hàng với người Mĩ
như anh cũng không được hưởng quyền lợi sao?”
Dư Chân ít khi thấy cô
nói đùa nên vô cùng hào hứng nói: “Được nhiều đặc quyền hơn, có thể
dùng máy bay riêng trên sân thượng, cũng là thứ chuyên dụng cho cổ đông
lớn cùng CEO! Còn có…”
Hinh Ý không nghe rõ Dư
Chân nói những gì, cô chỉ nhớ đến người kia. Hôm nay nhiệt độ thấp
như vậy, không biết anh có cảm thấy khó chịu hay không, bất tri bất
giác tâm hồn cô lại bay đến chỗ anh.
Nhưng không nghĩ tới
tại cuộc họp hàng năm của JL lại còn gặp được người quen, đó là
người bạn thời đại học của Hinh Ý ở Mĩ, sau khi tốt nghiệp thì đến
JL làm việc, từ đó cho đến nay đã lên làm giám đốc bộ phận PR.
Bởi vì nhiều năm không
gặp, hai người có rất nhiều chuyện để nói, cho nên quyết định đêm nay
đến Minetla Lane họp mặt.
Chỉ trước khi đi cảm
thấy hai người bạn học cũ nhất định sẽ điên cuồng cả đêm nên Hinh Ý
tính gọi điện thoại về biệt thư ven biển, nói cho quản gia biết hôm
nay mình sẽ không về.
Bởi vì thường cách
một thời gian sẽ sang New York cho nên toàn bộ người giúp việc trong
biệt thự vẫn luôn làm việc. Thật ra thì cô cũng không biết vì sao
mình lại phải nói cho quản gia biết đêm nay không về.
Cô không muốn anh lo
lắng, tuy vậy nhưng lại không chịu thừa nhận. Trong lòng lo lắng không
yên gọi điện về, lúc quản gia hỏi cô có muốn nói cho tiên sinh biết
trước không thì cô cũng chỉ mơ mơ hồ hồ nói cứ tùy ý.
Cô biết rõ như vậy
nhất định quản gia sẽ nói cho anh biết, gọi điện xong tâm lí vẫn
không thấy thoải mái, cảm thấy mình làm vậy chẳng khác nào nói cho
anh biết đêm nay đừng chờ em, cảm thấy mình thật giống như một cô gái
nhỏ.
Bởi vì sợ mình uống
quá nhiều lại làm chuyện như bữa tiệc lần trước của Giang Lâm nên
Hinh Ý chỉ uống một ly cocktail nhỏ, nói chuyện với bạn hơn hai
tiếng, cuối cùng tất cả mọi người nói phải thay đổi một quán bar
khác nói chuyện nên cả đêm Hinh Ý đều không yên lòng.
Buổi sáng nay khi đi
ngang qua phòng anh, nghe thấy anh khó chịu ho khan, không biết có phải
bị bệnh hay không. Càng nghĩ lại càng lo lắng, nhìn đồng hồ đã hơn
11h.
Hinh Ý cầm lấy túi
xách, nói lời tạm biệt với đám bạn cũ rồi nhanh chóng trở về biệt
thự.
Tuyết vẫn đang không
ngừng rơi trên mặt đất, hệ thống lò sưởi trong xe đã mở hết cỡ,
ngoài cửa sổ xe đều đóng một tầng sương trắng, Hinh Ý không rảnh
nhìn cảnh vật ngoài cửa số, trong lòng đang rất lo lắng cho anh.
Thật ra thì từ lần
trước sau khi giúp anh bôi thuốc trong phòng làm việc xong thì hai
người đều không nói với nhau lời nào, đa số chỉ nói chuyện công
việc, về đến nhà càng không ai lên tiếng. Bị đè nèn như vậy tuy làm
cho Hinh Ý rất khó chịu nhưng đồng thời cũng làm cho cô yên tâm, ít
nhất cô cũng không xúc động mà làm ra những việc khác người.
Căn biệt thư cách biển
rất gần, dù cho phòng ngủ có cách âm rất hiệu quả nhưng khi ngủ vẫn
có thể nghe thấy tiếng sóng biển.
Lúc Hinh Ý đến nhà
thì tuyết đã ngừng rơi, nhưng mà vẫn cảm thấy rất lạnh, chỉ mặc
một bộ quần áo công sở, lúc xuống xe cô cảm thấy lạnh đến phát run.
Phòng khách chỉ có
ánh đèn tưởng le lói, có vẻ yên lặng an nhàn, trong phòng hệ thống
sưởi ấm được bật tối đa, làm cho Hinh Ý vừa vào nhà tự nhiên đã
thấy trầm tĩnh trở lại. Vừa rồi lúc xuống xe đi vào vườn hoa, phòng
ngủ không có ánh đèn, có lẽ anh đã ngủ rồi.
Nhưng khi Hinh Ý lên
cầu thang thì lại mơ hồ nghe thấy trên lầu có tiếng động, đi lên lầu
hai, cửa phòng Vũ Chính không khóa.
Hinh Ý nhẹ nhàng đi
vào, đèn bàn sáng rỡ, ánh mắt của cô lướt qua xe lăn bên cạnh giường
cùng đôi dép lê đặt trên mặt thảm lông, lòng thấy yên tâm hơn.
Nhưng khi cô nhìn thấy
trên giường không có một bóng người thì sợ tới mức tim muốn nhảy ra
ngoài, người đâu?
Cô còn chưa kịp thay
giày đã chạy thật nhanh vào phòng tắm, đi qua phòng chứa quần áo
cũng không có.
Đầu cô trống rỗng,
vội vàng chạy sang thư phòng, vẫn không có ai. Cho dù trời lạnh như
vậy nhưng cô vẫn toát mồ hôi lạnh, toàn thân run lên.
Có tiếng động từ trên
lầu truyền đến, giống như tiếng cây gậy gõ trên sàn nhà gỗ, từng
cái từng cái đánh sâu vào trái tim Hinh Ý.
Ngôi nhà chỉ có ba
tầng, phòng của chủ nhà và thư phòng đều ở tầng hai, sân thượng
tầng ba có một vườn hoa, còn có một căn gác nho nhỏ dùng để cất
giữ những cuốn sách cũ.
Hinh Ý lập tức chạy lên
lầu ba, nhưng mà khi đứng trên cửa cầu thang lầu ba cô lại không dám
bước tiếp, không nhúc nhích cầm chặt lấy tay vịn cầu thang gỗ, dùng
sức nắm lấy nó, các xương ngón tay đều nổi lên.
Từ lâu ba đến căn gác
nhỏ kia chỉ cách nhau khoảng năm sáu bậc thang, mà Vũ Chính đang mặc
đồ ngủ, mang theo đôi nạng, dùng hết sức lực toàn thân “bước lên” mấy
bậc thang.
Dù cho ngọn đèn rất
tối, Hinh Ý vẫn thấy được anh đang run rẩy, nắm chặt lấy đôi nạng,
chống đỡ thân thể của mình, vật vả bước trên mặt đất.
Anh không mang giày,
thậm chí cả tất cũng không mang, mũi chân nhẹ nhàng nhón lên, run run
theo từng động tác của cơ thể, lại hoàn toàn không hề có lực chống
đỡ, bàn chân dùng tư thế không được tự nhiên mà kéo lên trên sàn nhà.
Hinh Ý nhìn đôi chân co
rút gầy yếu của anh, cảm thấy thân thể mình hình như đã không còn
là của mình, như đang run lên, nước mắt không tiếng động mà rơi trên
mặt, dường như chính cô cũng tự hỏi không biết vì sao nước mắt của
mình lại rơi xuống. Cô không có cơ hội nào để kìm nén, cô một chút
cũng không thương khóc, nhưng mà nước mắt của cô bây giờ lại đang không
theo sự khống chế của mình mà rơi xuống.
Nhiều lần anh không
giữ thăng bằng được lảo đảo, nếu như không phải cô cắn chặt môi thì
cô thật sự sẽ xông lên, nhưng mà cô không cho phép mình làm thế.
Lúc Vũ Chính sau bao
gian khổ lên được căn gác thì Hinh Ý đã khôi phục lại tinh thần, cô
tự nói với mình bất kể anh có làm gì thì cô cũng không được để ý
đến, việc hiện tại cô cần phải làm là lập tức trở về phòng của
mình.
Nhưng cô lại không làm
được, cô từng bước một nhẹ nhàng bước trên sàn nhà, sợ bị anh nghe
được.
Thật ra mang giày cao
gót đi trên sàn nhà gỗ dù có thế nào cũng sẽ phát ra tiếng động,
nhưng tâm tư của Vũ Chính đặt vào việc làm thế nào để giữ vững cơ
thể mình, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi vô cùng, làm gì còn
đầu óc mà để ý đến tiếng động nào khác.
Tuy bình thường bọn
họ không hay đến đây, nhưng trước kia Vũ Chính rất thích ngồi ở đây
giở từng trang sách cũ ra xem, ngẫu nhiên sẽ tìm thấy một vài cuốn
sách đã lâu không đọc được trợ lí thu dọn rồi đặt trên giá sách cũ.
Hinh Ý đứng ở cửa ra
vào, nhìn bàn chân trống trơn của anh, đau lòng không nói nên lời. Hệ
thống lò sưởi trên lầu không được như tầng dưới, sàn nhà lạnh buốt,
mặc dù cô có đi giày cũng cảm thấy cái lạnh từng chút một truyền
đến lòng bàn chân.
Vũ Chính chống nạng
đứng trước giá sách, tựa lưng vào bức tường lạnh buốt, đoán chừng
có thể chống đỡ được cả người nên chậm rãi buông nạng bên trái ra,
cẩn thận với tới tầng cao nhất của giá sách, rút ra một quyển
sách.
Bởi vì ngọn đèn rất
tối nên Hinh Ý không có cách nào nhỉn rõ đó là quyển sách gì, nhưng
lúc nhìn thấy anh với được cuốn sách thì đột nhiên giống như đang ôm
trong lòng một thứ rất quan trọng, mặt vẫn thoáng hiện lên một vẻ
dịu dàng.
Nhưng thân thể của anh
lại không thể chống đỡ thêm nữa nên lảo đảo, anh vội vàng vịn lấy
đôi nạng chống đỡ cơ thể mình, lại cầm cuốn sách không được, ‘pằng’
một tiếng, cuốn sách rơi xuống đất.
Sau khi cuốn sách rơi
xuống mở ra Hinh Ý mới nhìn thấy rõ, đây không phải là sách, đó là
album ảnh kết hôn của bọn họ, một trang được mở ra, cô đang cầm bó
hoa, nhìn anh cười như đang nắm giữ toàn bộ thế giới, đôi mắt cong
cong, trong ánh mắt đều lấp lánh ánh sáng.
Móng tay cô cắm sâu
vào lòng bàn tay, dường như không có loại đau đớn nào có thể so sánh
với cảm giác trong lòng, đã không phải là đau đớn, cô không có bất
kì lời nào để hình dung về cảm giác đó. Nước mắt lén lút chảy
xuống mặt, làm ướt cả vạt
áo, mà cô lại hồn nhiên chưa phát hiện ra.
Sau khi Vũ Chính thật
vất vả mới đứng vững được, cúi đầu nhặt album ảnh trên mặt đất,
trên ảnh là nụ cười của Hinh Ý, làm cho anh không tự giác nở nụ
cười.
Hinh Ý lại cảm thấy
trên người mình không có chỗ nào là không run rẩy, cho tới bây giờ cô
chưa từng nhìn thấy nụ cười đó của Vũ Chính. Đó là nụ cười thê
lương nhất cô từng nhìn thấy, một người không bao giờ dám biểu lộ
cảm xác của mình, cho dù là lúc chỉ có một mình anh, cũng chỉ có
thể lộ ra nụ cười hèn mọn như vậy.
Ánh mắt của anh
thoáng rời khỏi tấm ảnh, nhìn thấy đôi chân co rút biến hình của
mình, bất kể là có cố gắng thế nào thì cũng không có dấu hiện
nhúc nhích nào, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cười nhạo chính đôi
chân vô dụng của mình.
Hinh Ý không còn khống
chế được nữa, run rẩy gọi một tiếng “Vũ Chính”, đã không còn vẻ
bình tĩnh cùng e dè như mọi người, kích động đến nỗi không thể nghe
ra mình đang cất giấu tình cảm như thế nào.
Vũ Chính nghe thấy
tiếng gọi của cô thì toàn thân run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên, đầu
tiên là sững sờ, rồi lại rất nhanh mỉm cười với cô. Cơ thể lại không
nghe theo sự sai bảo của mình nghiêng về một phía, mềm nhũn, đổ
xuống như một người không có xương cốt.