Giày cao gót của Hinh
Ý gõ trên sàn nhà của biệt thự nhà họ Lâm, nặng nề mà dồn dập, cô
vừa vào cửa thì chị Hàng đã kéo tay của cô khóc, khóc đến nói
không thành tiếng: “Mấy hôm trước phu nhân bắt đầu bị bệnh, nhưng mà
nhất quyết không chịu đến bệnh viện…cũng không chịu ăn gì…”
Lòng của cô cũng nặng
nề như bước chân của mình, đi vào gian phòng tăm tối của mẹ, nhẹ
nhàng gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào, trong phòng chỉ có một ngọn
đèn lập lòe, còn có mùi thuốc nhàn nhạt. Cô nhìn thấy mẹ nằm trên
giường, một nỗi chua xót dâng lên trong lòng.
Cô nhẹ nhàng ngồi bên
giường, “Mẹ, con về rồi. Mẹ bị bệnh, con cùng mẹ đến bệnh viện
được không?” Giọng nói nhu hòa của cô rơi vào tai mẹ cô.
Lâm mẹ khẽ lay động,
nhẹ nhàng xoay người lại, sắc mặt tiều tụy của bà làm cho Hinh Ý
đau lòng, cho tới bây giờ mẹ vẫn luôn thích mình xinh đẹp như vậy,
mỗi lần ra ngoài đều hỏi xem cách ăn mặc của mình hôm nay thế nào, nhưng
mà bây giờ lại tiều tụy như vậy.
Lâm mẹ nắm chặt lấy
tay Hinh Ý: “Mẹ cho là con không cần mẹ nữa rồi…Đạt Bình cứ bỏ mẹ
đi như vậy, mẹ cho là Hinh Ý nhỏ bé cũng không quan tâm đến mẹ…” nước
mắt chảy xuống che kín những nếp nhăn, vẻ già nua hiện ra.
Hinh Ý ôm lấy mẹ, vỗ
về trấn an bà: “Làm sao có thể thế được? Không phải con đã về rồi
sao? Đừng khóc…bây giờ chúng ta đến bệnh viện được không?” Vừa nói
vừa đỡ bà dậy giúp bà mặc quần áo.
Lâm mẹ chỉ bắt lấy
tay cô, có thế nào cũng không chịu buông, còn nhắc đi nhắc lại: “Đừng
đến bệnh viện…không đi…” Trong ánh mắt đều là nỗi sợ hãi bất an.
Hinh Ý biết bà đã
khắc cốt ghi tâm nỗi đau đớn khi chứng kiến cái chết của ba trong
bệnh viện, lại an ủi bà: “Được được, không đi, không đi nữa…nhưng mà
bây giờ mẹ phải ăn gì đó, lát nữa gọi bác sĩ tới được không? Chúng
ta không đến bệnh viện.”
Lâm mẹ chỉ hờ hững gật
đầu, cực kỳ mệt mỏi dường như mơ mơ màng màng như đang ngủ.
Hinh Ý chậm rãi ra
khỏi phòng, thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại di động ra gọi cho Vũ
Chính, nhưng mà lần nào cũng chuyển đến hộp thư thoại.
Lại nhấn số của Lý
Tử Ngôn, vẫn là phải để lại tin nhắn, khi cô đang muốn cúp điện
thoại thì đầu dây bên kia nhận điện, lòng Hinh Ý tràn ngập căng thẳng
hỏi: “Vũ Chính…anh ấy không sao chứ?”
Lý Tử Ngôn thở hổn
hển, ngập ngừng một lúc lâu mới nói: “Không sao, đã đưa cậu ta về lâu
rồi.” Giọng nói lạnh lẽo, giống như được ngâm trong nước đá.
Hinh Ý nghe thấy đầu
dây bên kia tĩnh lặng không một tiếng động, tiếp tục cẩn thận hỏi:
“Anh ấy…đợi có lâu không?” Cô cầm điện thoại mà toát mồ hôi, vô cùng
căng thẳng.
Lão Lý đã không còn
kiên nhẫn, “Khoảng hai tiếng. Cô nói hết chưa vậy? Tôi còn phải đi dự
party, có chuyện gì thì lát nói sau đi.” Rồi cứng rắn ngắt điện
thoại.
Hinh Ý như nhớ ra gì đó,
“Vậy tại sao anh ấy không nghe điện thoại? Anh ấy có khỏe không?” cô
bắt đầu có chút lo lắng, quán cà phê kia ở ngoài trời, một người
bình thường mà chờ hai tiếng ngoài trời gió tuyết còn có thể ngã
bệnh, huống chi thân thể của anh lại như vậy.
Lão Lý ở bên kia trợn
trắng mắt, thở dài, mất tự nhiên an ủi cô: “Nếu đổi lại là cô lòng tràn
đầy mong đợi chờ hai tiếng, cô có tức giận không? Thân thể của cậu
ấy khá tốt, mấy ngày nữa tôi thấy cô không cần gọi điện cho cậu ấy
đâu, tôi nghĩ cậu ấy cũng sẽ không nhận.” Bình thường anh cũng coi như
là một cao thủ tình trường, rất giỏi dỗ dành phụ nữ, nhưng giờ
phút này lại không có cách nào chọn một giọng điệu thích hợp để
nói Vũ Chính đang rất khỏe.
Hinh Ý thở phào nhẹ
nhõm, thấp giọng nói: "Cám ơn anh." Cuối cùng không có xảy ra
chuyện gì lớn, cô biết rõ anh nhất định sẽ tức giận, hiện tại đành
phải chờ anh nguôi giận thôi, sau đó từ từ mà dỗ ngọt anh.
Lão Lý cũng an ủi cô:
“Tôi sẽ để ý đến cậu ấy, cô cũng không cần phải lo lắng.” Ánh mắt
chạm đến giường bệnh của Vũ Chính, thở dài.
Trong phòng họp Hà Thư
Mẫn cầm điện thoại, không đếm xỉa đến những quản lý đang chờ cô lên
tiếng, ánh mắt ngưng trọng cao giọng nói: “Cái gì?” Làm cho tất cả
ánh mắt của các quản lý đều tập trung về phía cô.
Mà cô chỉ đứng bật
dậy trong phòng họp, vẫn chừa hoàn toàn kịp phản ứng với lời của
đối phương, trong miệng vẫn không ngừng nói: “Anh đánh anh ấy ngất
xỉu…làm sao anh dám đánh anh ấy?” Giọng nói có chút không thể tin
cùng xúc động.
Lý Tử Ngôn ở đầu dây
bên kia thở dài: “Đúng vậy đó, anh đánh ngất cậu ấy.”
Hà Thư Mẫn không thể
nào tin được, hơi run rẩy nói: “Anh dám dùng một quyền đánh cho Vũ
Chính hôn mê? Làm sao anh có thể làm vậy? Thân thể của anh ấy…”
“Anh còn có cách nào
khác sao, lúc ấy cậu ta không chịu đi, tình thế cấp bách nên cũng
không nghĩ được nhiều như vậy, hơn nữa một quyền kia thật sự cũng
không mạnh lắm…” Lý Tử Ngôn có chút rối loạn, nếu ngay tình cảnh
lúc đó, có cho anh lựa chọn lại lần nữa thì anh cũng sẽ dùng một
quyền mà đánh ngất cậu ta.
Tối hôm ấy, Vũ Chính
cứ bám chặt lấy đàn dương cầm, dù cho yếu đến mức một giây sau có
thể bất tỉnh ngay vẫn không chịu buông tay.
Có thế nào thì Lý
Tử Ngôn cũng không thể nào quên được biểu lộ hôm đó của cậu ấy, một
Giang Vũ Chính hoàn toàn mất đi lý trí, anh chưa bao giờ biết một
Giang Vũ Chính như vậy.
Trên người Vũ Chính
không có chỗ nào là không bị ướt, cứng đờ mà lạnh run, mười đầu
ngón tay bám lấy đàn dương cầm đều lạnh cóng chuyển sang tím xanh,
trên mặt lại đỏ bừng khác thường.
Lý Tử Ngôn biết rõ
cứ tiếp tục như vẫy sẽ xảy ra chuyện lớn nên đành phải…, anh thề
thật sự không dùng bao nhiêu lực, mà Vũ Chính lại cứ ngã xuống như
vậy.
Lão Lý tự an ủi
mình, cái này thì có là gì so với một quyền mà trước kia cậu ta
đã đánh anh, cú đánh kia làm cho hàm răng của anh muốn rơi ra, mặt
sưng lên gần hai tuần lễ.
Khi đó hai người chỉ
là bạn cùng phòng vừa mới quen, còn chưa gọi là bạn bè. Có một
ngày Lý Tử Ngôn và một người bạn da đen nhìn thấy một tấm ảnh chụp
trong máy tính của Vũ Chính, vừa vặn lại nói ra chủ đề có chút không
lịch sự. Lão Lý cười chỉ vào tấm hình của Hinh Ý nói với người
bạn da đen kia: “Phụ nữ châu Á như có ấy là tốt nhất, tại sao vậy
chứ? Bởi vì…” Còn chưa nói hết lời thì đã bị Vũ Chính cho một
quyền, Vũ Chính lạnh lùng túm lấy cổ áo nhìn anh nói: “Lời nói và
việc làm của cậu tỏ ra tôn trọng một chút, người…châu…Á.” Mà lão
Lý chỉ có thể trợn tròn mắt ra mà nhìn tên điên này. Đây là lần
đầu tiên Lý Tử Ngôn nhìn thấy Giang Vũ Chính không thể khống chế
được vì Lâm Hinh Ý.
Có thể tình bạn của
bọn họ cũng vì một quyền đó mà bắt đầu, đúng là không đánh nhau
thì không quen biết.
Giọng nói của Hà Thư
Mẫn kéo suy nghỉ của anh lại, “Hiện tại Vũ Chính sao rồi?” Giọng
nói tràn ngập lo lắng.
“Tình hình không tốt
lắm, bác sĩ nói phải nhập viện theo dõi.” Thật ra thì anh muốn cô
không phải lo lắng nên mới nói tránh đi rất nhiều. Anh nhớ lúc ấy khi
ôm Vũ Chính đang hôn mê đến bệnh viện, bây giờ nghĩ lại mà còn thấy
sợ.
Trong chạm vào quần
áo ướt đẫm, vốn phải lạnh buốt, mà nhiệt độ cơ thể cậu ta lúc đó
nóng đến mức có thể hong khô quần áo, trên xe dù đang hôn mê vẫn
còn nói mớ: “Đừng cho cô
ấy biết…” Lý Tử Ngôn không thể nói được gì nữa, chỉ có thể nhanh
chóng phóng xe đến bệnh viện.
Khi anh ôm Vũ Chính
đến phòng cấp cứu của bệnh viện, quần áo của anh cũng đẫm mồ hôi,
quần áo trên người Vũ Chính cũng hoàn toàn giống vậy, anh nhìn Vũ
Chính đang dồn dập thở, dáng vẻ khó chịu cực điểm lại cảm thấy
bất lực.
Bác sĩ trong phòng
cấp cứu kiểm tra chừng nửa tiếng sau đó bác sĩ riêng của Vũ Chính
cũng đến bệnh viện, lúc đó đã là rạng sáng.
Đang lúc ý tá đang
mặt nạ dưỡng khí vào cho Vũ Chính rồi đẩy vào phòng bệnh cao cấp
thì anh cầm lấy tay bác sĩ hỏi tình hình. Bác sĩ riêng chỉ thở dài
một hơi, chậm rãi tháo khẩu trang xuống nói: “Sao lại để nặng như
vậy? Sốt cao đến gần 40 độ, xem tình huống của cậu ta thì chắc đã
hơn 4 tiếng, đã chuyển sang viêm phổi….”
Bác sĩ còn chưa nói
hết lời thì y tá vừa rồi đẩy Vũ chính vào đã chạy tới nói: “Bệnh
nhân lại co giật.”
Bác sĩ riêng lập tức
chạy vào thang máy, lão Lý nghe xong thì lòng trầm xuống, cũng chạy
theo, trước kia anh cũng từng chứng kiến tình trạng co giật của Vũ
Chính, nhưng lần này lại nghiêm trọng đến mức vượt qua sức tưởng
tượng của anh.
Bốn y tá đè chặt lấy
chân tay của anh, mà trong cơn hôn mê anh lại không ngừng run rẩy, chân
tay như đang không bị khống chế mà run rẩy kịch liệt, hơn nữa biên độ
rung động cũng rất lớn. Lão Lý nhìn anh trong cơn hôn mê cũng cắn
chặt răng, gương mặt căng thẳng vì rốt cuộc cũng không thể hiểu được
anh có bao nhiêu thống khổ.
Bác sĩ cũng đè chặt
cơ thể của anh lại, miệng không ngừng gọi y tá đi lấy băng vải
đến…hốc mắt lão Lý đỏ lên, anh không dám nhìn, cho dù một nam tử
hán cũng không dám nhìn, đến tột cùng là thê lương như thế nào
đây?
“Chuyện này thật sự
phải gạt Lâm Hinh Ý sao?” Hà Thư Mẫn không quá tán thành, anh vì cô
mà một lòng chờ đợi, hiện tại bệnh nặng nhập viện, dựa vào cái
gì mà Lâm Hinh Ý có thể thoải mái hoàn toàn không biết gì cả. Thật
ra thì cho dù cô không hề thích người tên Lâm Hinh Ý này nhưng mà hiện
giờ ở Mĩ Vũ Chính thật sự cũng cần người chăm sóc mà.
Lão Lý nằm duỗi lưng
trên ghế sofa một cái, cổ đau nhức nói: “Đúng vậy, giấu cô ta. Đây là
lệnh của Giang Vũ Chính – Giang đại tổng tài đã dặn dò, anh có thể
làm sao?” Anh thật sự không dám đi nói chuyện này cho Lâm Hinh Ý biết,
bởi vì ánh mắt đêm đó của Vũ Chính làm cho anh kinh hãi, anh không
dám tưởng tượng sau khi cậu ta tỉnh lại mà biết anh chạy đi nói cho
Lâm Hinh Ý biết thì hậu quả sẽ thế nào, huống chi…anh thật sự đã
đánh cho Giang Vũ Chính một quyền, chuyện này nếu mà bị Lâm Hinh
Ý phát hiện ra thì không
chạy đến nhai xương anh thì không phải là Lâm Hinh Ý.
“Em cứ nói với các
quản lý là gần đây JL có hành động mới là được, anh sẽ gọi điện
thoại làm tròn lời nói dối này.” Anh mệt mỏi ngắt điện thoại, nhắm
mắt lại nghĩ, hai người kia kiếp trước thật sự là oan gia sao?
Trong căn phòng của
Hinh Ý tại biệt thự nhà họ Lâm, Hinh Ý mệt mỏi nằm trên giường,
nhìn điện thoại trong tay, trở về đã được bốn ngày, chính cô cũng
không thể nhớ rõ rốt cuộc mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho
anh, nhưng mà anh vẫn không nhận. Cô biêt rõ anh nhất định sẽ tức
giận, lại không nghĩ tới lại quật cường như vậy, nhất định không
chịu nhận điện thoại của cô.
Nếu như không phải
bệnh tình của mẹ vẫn chưa ổn định thì cô thật sự đã bay về tìm
anh, chỉ là vừa về đến nhà thì lại thấy mình thân bất do kỉ.
Gọi điện thoại di
động anh không nhận, gọi đến biệt thự thì quản gia nói anh không muốn
nhận, một chút tin tức cũng không thèm hồi âm (mặc dù biết anh sẽ
rất ít khả năng hồi âm lại). Cô không thể làm được gì, chỉ có thể
từng ngày trông ngóng anh sớm nguôi giận.
Đây đã là lần thứ 12
trong ngày hôm qua gọi sang đấy, cô nghe âm thanh “đô…đô..đô...” trong điện
thoại mà tràn đầy cô đơn vì khẳng định lần này cũng sẽ không có
kết quả.
Lúc đang chuẩn bị cúp
điện thoại thì bên kia có người nhận, một âm thanh trầm thấp quen
thuộc vang đến bên tai Hinh Ý, “Alo…” vành mắt của cô nóng lên, cảm
giác như nước mắt sắp rơi xuống.
Cô lập tức bắt lấy cơ
hội, run rẩy nói: “Vũ Chính à, rất xin lỗi.” Ngoại trừ câu rất xin
lỗi thì không thể nói gì hơn.
Bên kia hình như đang
ngừng lại, rất lâu không có động tĩnh gì, hai người đều im lặng không
lên tiếng trong vài phút, cuối cùng Hinh Ý nghĩ anh đã vứt điện
thoại đi nên thút tha thút thít nói: “Vũ Chính…”
Bên kia chỉ là nhẹ nhàng
mà "Ừ" một tiếng, nhưng không lên tiếng.
“Có phải anh bị bệnh
không, sao giọng lại khàn như thế? Mấy ngày hôm nay có phải không nghỉ
ngơi tốt không?” Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, rồi lại yếu
ớt không có lực, làm cho cô lo lắng không biết anh có bị bệnh không.
Bên kia dừng lại một
lúc lâu mới chậm rãi nói: “Vừa thức dậy.” Tiếng nói rất chậm, nhẹ
nhàng mà vang lên bên tai.
Giữ lời như vàng vậy
sao? Hinh Ý biết anh còn đang giận nên không muốn nói tiếp, cho nên
cũng không hoài nghi gì, tiếp tục cố gắng, “Mẹ bị bệnh, cho nên đêm
giáng sinh em phải trở về gấp. Rất xin lỗi, anh chờ rất lâu phải
không?” Cô cẩn thận hỏi.
Bên kia quay về trạng
thái yên tĩnh, Hinh Ý chỉ nghe thấy trái tim cô đang nhảy nhót, nhưng
rồi lại nghe thấy Vũ Chính gấp rút nói: “Đang họp…không nói chuyện
được…”
Cô còn chưa kịp nói
lời tạm biệt anh thì đã cúp điện thoại, nghe thấy điện thoại quay
về âm thanh đơn điệu “đô…đô…đô”, cô nhìn ra bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa
sổ thủy tinh, con đường mòn trong vườn hoa được ánh đèn nhàn nhạt
chiếu sáng đều bị bao phủ bởi tuyết, trong lòng cô cũng như đang chất
đầy những bông tuyết, thở không nổi.
Bầu trời New
York bao la lại trong trẻo, ánh mặt
trời lười biếng chiếu xuống mặt tuyết, hắt xuống từng vệt sáng
vàng kim. Trong căn phòng VIP trên tầng cao nhất của bệnh viện truyền
đến từng tiếng ho khan tê tâm liệt phế.
Bên ngoài phòng bệnh y
tá nhỏ giọng nói chuyện, sợ đánh vỡ không gian yên tĩnh này.
“Tối hôm qua Giang tiên
sinh thế nào?” Y tá trưởng có tuổi hỏi một y tá tóc vàng.
“Ho khan rất nhiều,
cũng không có quá nhiều đàm, chỉ ho cả một đêm. Buổi tối lúc vào
giúp ngài ấy xoay người có đo nhiệt độ, cơ bản chỉ sốt nhẹ, không
xảy ra tình huống hai ngày trước một lần nữa. Cũng có tình trạng co
giật nhưng không nghiêm trọng như lần đầu tiên…”
Thật ra thì lúc Vũ
Chính tỉnh lại đã là ngày 28, anh không biết tại sao mình lại vào
bệnh viện, trong trí nhớ mơ mơ hồ hồ đều là chuyên đêm Giáng sinh hôm
đó.
Vừa rồi nhận điện
thoại của Hinh Ý động đến vết thương ở khóe miệng nên thấy đau đớn
mới nhớ thì ra là mình bị lão Lý đánh cho một quyền, chuyện về sau
thì không nhớ gì cả.
“Khụ khụ khụ…khụ khụ
khụ…” toàn thân mềm nhũn không còn chút lực mới nhớ tới đêm hôm đó
mình đã làm một việc thật ngốc, thật là ngốc mà.
Lúc này có người gõ
cửa bước vào, anh không cần nghĩ cũng biết người đó là ai.
Lý Tử Ngôn nói với y
tá khi nào Vũ Chính tỉnh thì gọi điện cho anh, nhưng lúc bước vào
phòng bệnh thì lại giống như đang đi ăn trộm, thật ra thì phòng bệnh
được phủ kín bằng thảm lông dê, cũng sẽ không tạo nên bất kì tiếng
động nào nhưng mà anh lại có tật giật mình.
“Khụ…khụ…khụ…” Vũ
Chính đang đè nén cơn ho khan, nhìn bộ dạng lén lút của lão Lý thì
khàn giọng nói: “Tới đây, tôi không trách cậu.”
Không nghĩ tới những lời
này lại kích thích đến lão Lý, anh đi thật nhanh vào nói: “Dù cho cậu
có trách tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy. Nói thật, tôi chưa từng
thấy người đàn ông nào ngốc như cậu…” Anh cố ý nhấn mạnh chữ đàn
ông, giọng điệu châm chọc.
Nhưng Vũ Chính lại không
tức giận, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Khụ khụ khụ…ngay
cả chính tôi, khụ khụ khụ…cũng chưa từng thấy một Giang Vũ Chính như
vậy.”
Lão Lý nhìn khóe
miệng bị thương của anh mang theo một nụ cười giễu cợt thì không đành
lòng nhìn nữa.
Trong văn phòng lầu 73
của Hinh Ý trong Giang Lâm, cô vừa trở lại làm thì đã bị vô số những
cuộc họp vây quanh, thật vất vả cuộc họp buổi sáng mới tạm nghỉ, cô
nhìn những báo cáo cần cô phê duyệt chồng chất như núi trước mặt,
chỉ có thể kiên trì tiếp tục công việc. Thì ra nghỉ ngơi quá lâu,
tính lười biếng của con người sẽ bộc phát. Cô nhớ đến cuộc sống
mình đã trải qua cùng Vũ Chính hơn nửa tháng ở biệt thư tại New
York, thật sự rất hạnh phúc. Loại thoải mái khi vứt bỏ tất cả, cảm
giác không gì sánh được.
Có khi hai người chỉ
lười biếng nằm trên ghế sofa trong phòng khách đọc sách, cô uốn éo
trong ngực anh, bị hơi thở của anh bao quanh, xem một lát thì ngủ mất,
mà anh lại luôn không muốn đánh thức cô. Khi cô tỉnh lại thì cả người
đều nằm trên người anh, nửa người trên vẫn còn hoạt động được của
anh cũng bị cô làm cho chết lặng không còn cảm giác.
Cô vừa nhẹ nhàng giúp
anh bóp bả vai đã chết lặng, vừa đau lòng trách anh: “Sao không gọi em
dậy? Sao anh lại đần vậy hả? Heo, đã mệt vậy còn không gọi em dậy?”
Mà Vũ Chính lại nhe
răng ra cười: “Ai là heo hả?” Còn giả vờ ra vẻ đáng thương.
“Giang Vũ Chính!”
“Giang Vũ Chính là ai?”
“Là ông xã yêu quý
nhất của Lâm Hinh Ý.”
“Giang Vũ Chính là
heo, vậy Lâm Hinh Ý bà xã yêu quý nhất của Giang Vũ Chính là cái
gì?”
“…”
Cô ngẩng đầu nhìn về
phía phòng làm việc của anh trên lầu 75, khi nào thì mới trở về đây?
Hôm nay cũng đã từ miệng Hà Thư Mẫn biết một số chuyện của JL, ban
giám đốc xảy ra một chút chuyện, có lẽ dạo này anh thật sự bận
rất nhiều việc, cho nên lúc nói chuyện anh mới lãnh đạm như vậy,
nhưng mà cô biết anh vẫn còn giận.
“Vũ Chính, mở webcam
lên đi mà. Rất muốn gặp mặt anh…” Hinh Ý ra vẻ cô vợ nhỏ nói.
“Anh để chờ đến dịp
khác thôi.” Giọng nói nhẹ nhàng mà lãnh đạm.
“Chỉ liếc nhìn một
cái cũng không được sao?” Cô biết anh nói dối, hiện tại ở New York đã
là hơn 10h tối, làm gì còn cuộc họp nào.
Bên kia hình đang đang
cuống quýt che microphone lại, đột nhiên không còn âm thanh nào nữa,
Hinh Ý khẩn trương nói: “Vũ Chính…anh làm sao vậy?”
Bên kia một hồi lâu sau
mới có thanh âm, anh nhẹ nhàng mà hắng giọng một cái, khàn khàn nói:
“Không sao.” Cuối cùng cúp máy.
Câu nói “Khi nào thì
anh về?” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, chỉ co thể ngẩn người nhìn
điện thoại, ánh mắt dâng lên một chút sương mù.
Cô lo lắng cho anh nhưng
cũng không thể ngay lập tức bay đến bên cạnh anh, bệnh của mẹ vừa
mới khởi sắc, bất kể thế nào thì cô cũng không thể bỏ mặc bà
được, hơn nữa Giang Lâm cũng còn rất nhiều việc chờ cô.
Tiếng chuông điện
thoại trên bàn làm việc vang lên kéo suy nghĩ của cô lại, lúc đang
làm việc sao lại nghĩ vẩn vơ như vậy chứ? Từ trước đến nay cô không
bao giờ như vậy, điều chỉnh lại tâm tình của mình, hít một hơi thật
sâu mới chậm rãi cầm lấy điện thoại.
Cứ mơ mơ màng màng
kéo dài khoảng nửa tháng thì Hinh Ý mới từ lão Lý mà biết được
Vũ Chính sắp trở về. Khiến cho cô buồn bực chính là tin tức chồng
của mình sắp trở về lại biết được từ người ngoài.
Lần này chu kì giận
dỗi của anh đã phá kỉ lục, trong trí nhớ của cô thì số lần Vũ
Chính giận rất ít, dường như mỗi cơn giận đều lén la lén lút đến
rồi lại lén lút đi, nhưng lần này thì lại…
Chẳng qua là cô nhớ
đến câu nói kia của lão Lý, “Cô cứ thử một lần lòng tràn đầy hy
vọng chờ đợi dưới trời gió tuyết hai tiếng đồng hồ…” còn nói anh
đã tỉ mỉ chuẩn bị cho cô tất cả…anh tực giận là chuyện đương nhiên,
thế nhưng ngay cả một cơ hội giải thích cũng không thèm cho cô nữa.
Ngày Vũ Chính trở
về, cô đã xuất hết mọi kĩ năng, phấn đầu trong phòng bếp từ sáng
sớm, còn học hỏi những chuyên gia trong nhà bếp, phối hợp với những
khẩu phần dinh dưỡng trong sách cùng với khẩu vị của anh mới làm ra
được cả một bàn thức ăn.
Cô nhìn thấy trên bàn
ăn bằng thủy tinh dùng toàn những chén đĩa bằng sức để đựng thức
ăn, trong lòng cảm thấy mỹ mãn, muốn giữ được trái tim của một
người đàn ông thì trước tiên phải giữ được dạ dày của anh ta.
Thật ra thì bình
thường cô rất ít xuống bếp, ngoại trừ bận rộn thì thật ra cũng
không có thói quen, từ nhỏ đến lớn đều có người lo những thứ này,
làm sao mà biết nhúng tay vào làm cơm? Cho dù lúc đi du học ở Mĩ
cũng luôn mua ở ngoài về ăn.
Nhưng mà cảm giác tự
tay nấu một bữa cơm cho người mình yêu rất tuyệt vời. Khóe miệng cô
không ngừng mỉm cười, cuối cùng vẻ chờ mong trong ánh mắt làm cho cô
trông càng giống với một cô gái nhỏ đang ở nhà chờ chồng mình về,
một cây cung duy nhất trong lòng đã bị anh nắm giữ, mỗi một động
thái lắc lư đều là vì anh mà nên, không thể hơn.
Vũ Chính nhìn xe cách
nhà ngày càng gần, tuy trong lòng rất muốn nhanh chóng gặp lại cô
nhưng lại mâu thuẫn như vậy, “Về nhà mà cũng sợ sao?” Khóe miệng của
anh lại nhếch lên một nụ cười vui vẻ không tên, rồi lại ho nhẹ từng
đợt.
Kelvin ngồi kế bên tài
xế vội vàng quay đầu lại lo lắng nhìn anh, mà anh chỉ giơ tay lên ý
bảo Kelvin không cần khẩn trương.
Dù cho thân thể của
Vũ Chính mấy ngày nay đã tốt hơn nhưng Kelvin vẫn không dám xem
thường, từ khi anh nằm viện đến nay vẫn luôn là Kelvin và lão Lý gác
đêm.
Thật ra thì cũng không
phải là không tin vào y tá ở bệnh viện, huống chi còn có hộ lý
chuyên nghiệp, nhưng mà hai người bọn họ vẫn khẩn trương muốn chết,
nửa đêm vừa nghe thấy tiếng anh ho khan là tựa như trông gà hóa cuốc.
Cũng không lạ khi bọn họ quá phận mà căng thẳng, bởi vì từ khi Vũ
Chính vào viện thì không ngừng sốt cao cùng co giật, làm bọn họ sợ
gần chết.
Lòng Hinh Ý sung sướng
tràn đầy khi nhìn Vũ Chính đi vào đến cửa thì tan biến hết, nhìn
thấy thân hình gầy gò của anh ngồi trên xe lăn, mặt không có chút
huyết sắc nào, cô biết anh đã gạt cô, nói không bị bệnh là gạt cô,
nói rất khỏe cũng là gạt cô. Cô không dám chảy nước mắt, chỉ có
thể để cho mình khóc thầm trong lòng.
Khóe miệng cố nặn ra
một nụ cười, nghênh đón ngồi chồm hổn trước mặt anh, nhẹ nhàng nâng
chân anh lên cởi giày cho anh.
Người giúp việc đứng
bên cạnh đưa đôi dép lẹ lông tơ cho Hinh Ý, vừa cười vừa nói với Vũ
Chính: “Hôm nay phu nhân đã bận rộn cả ngày vì làm bữa cơm này cho
tiên sinh.”
Ánh mắt Vũ Chính
hướng về phía bàn ăn, thân thể trong nháy mắt cũng cứng ngắc lại,
ánh mắt lập lòe ánh sáng nhưng rồi không biết vì sao lại đột nhiên
đen sầm xuống.
Hinh Ý nâng lấy đôi
chân gầy yếu của anh, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt, chân của anh
nửa tháng nay nhất định không được mát xa kĩ lưỡng,
khớp xương nơi mắt cá chân đều sụp xuống, cơ co rút rất căng, lúc nắm
lấy bàn chân lạnh buốt của anh, cô chỉ có thể thầm liều mạng nói
với chính mình ngàn vạn lần không được rơi nước mắt.
Cô cúi đầu điều chỉnh
khuôn mặt mình rồi ngẩng đầu lên cười với anh: “Thay xong rồi, chúng
ta đi ăm cơm trước được không, hôm nay em…”
“Anh mệt, lên tắm rửa
trước đã.” Vũ Chính thẳng thừng cắt lời cô, giọng nói trầm thấp mà
bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như tàn nhẫn, sau đó tự mình điều
khiển xe lăn đi về phía thang máy, chỉ để lại mình Hinh Ý ngồi đó,
ngơ ngác nhìn đôi giày vừa cởi ra khỏi chân anh.
Trước kia bởi vì Vũ
Chính bị ngã trong phòng tắm ở biệt thự ven biển nên Hinh Ý đã hạ
lệnh nhất định phải để cho cô giúp anh tắm rửa, anh cũng không có ý
kiến gì. Nhưng khi Hinh Ý cầm áo tắm của anh chính đẩy anh vào phòng
tắm thì anh cũng đang đứng ngoài cửa phòng tắm, cầm lấy áo tắm
trong tay cô, thấp giọng nói: “Tự mình tắm.”
Khi anh nhận lấy quấn
áo Hinh Ý nhìn thấy trên mu bàn tay anh đầy những vết kim đâm xanh đen
thì trong lòng run rẩy không kịp phản ứng gì, anh đã đi vào nhà tắm
đóng cửa lại. Cô nhìn thấy cánh cửa phóng tắm đóng lại, kinh ngạc
đến ngây người.
Lần này giận thật
rồi nha, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy anh như vậy, rốt cuộc muốn
cô làm thế nào cho phải đây?
Bởi vì hôm nay cả
ngày Hinh Ý không đến công ty cho nên phải đem văn kiện về nhà xem, Vũ
Chính tắm rửa xong phải mất khoảng hơn một tiếng, đành phải chờ anh
tắm xong rồi dỗ dành anh ăn cơm vậy.
Nhưng khi cô bước vào
phòng ngủ thì phát hiện anh đang nằm ngủ. Mở cửa phòng, trong phòng
không có ánh đèn, anh cuộn mình trong chăn lộ ra mái tóc đen sẫm. Có
lẽ lúc nằm ngủ đã tự trở mình nên anh đưa lưng về phía cửa, Hinh Ý
nhìn bóng lưng cô đơn của anh, cảm thấy sao mà yếu ớt.
Cô nhẹ nhàng bò lên
giường, từ phía sau lưng ôm lấy anh, thân thể của anh trở nên cứng
ngắc, cô biết anh vẫn chưa ngủ, nhỏ giọng hỏi: “Ăn cơm trước được
không?”
Anh không trả lời cô,
hai người cứ giằng co như vậy, hệ thống sưởi ấm mở hết cỡ nhưng lại
không thể sưởi ấm tâm hồn đang lạnh buốt.
Cô chậm rãi mở miệng
nói: “Mệt thì cũng hãy ăn cơm rồi hãy ngủ.” Tay vẫn ôm chặt lấy eo
của anh, mặt dán vào lưng anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mà Vũ Chính lại im
lặng một lúc lâu mới lạnh giọng nói: “Đêm nay…em trở về phòng khách
ngủ đi.”
Cánh tay của Hinh Ý
đang ôm lấy anh như đang đông cứng lại, nước mắt tranh nhau từ khóe mắt
chảy qua mũi, lướt qua mắt còn lại, chậm rãi chảy xuống vành tai.
Cô chậm rãi buông tay ra,
bất động thanh sắc mà rời đi, mà Vũ Chính cũng cảm thấy luồng hơi ấm
truyền qua lưng mình đã biến mất, thân thể dường như ngã xuống một
hầm lăng lạnh lẽo.
Hinh Ý dùng sức ôm gối
đầu, trong miệng nhắc đi nhắc lại: “Giang Vũ Chính…thật không thể nhận ra
anh lại giống quỷ hẹp hòi như vậy, em đã xin lỗi ăn nói khép nép như
vậy rồi, anh còn muốn em phải thế nào nữa?” suy nghĩ của cô loạn cả lên,
thương cho sức khỏe của anh mà đồng thời cũng ghét thái độ của anh,
nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, nửa đêm lặng lẽ đứng
dậy đi qua giúp anh xoay người.
Nhưng khi cô đi đến cửa
phòng của anh thì nghe thấy tiếng ho khan, trong màn đêm yên tĩnh rét
mướt cực kì rõ ràng, những tiếng ho chạm vào lòng cô.
Cô vội vàng mở cửa, nương
theo ngọn đèn tường yếu ớt, chứng kiến người trên giường bởi vì kịch liệt ho
khan, mà thân thể co lại, cô không thể ngăn được nỗi đau trong lòng
mình, lập tức chạy đến cẩn thận nâng anh dậy, nhẹ nhàng vuốt lưng
cho anh.
“Khụ khụ khụ…” Vũ
Chính ho đến nỗi mặt đỏ ửng, nhìn thấy ánh mặt lo lắng của cô thì
muốn nói một câu an ủi nhưng lời nói đến miệng cuối cùng lại hóa
thành những tiếng ho khan.
Cô đỡ lấy thân thể
đang run rẩy của anh, đợi tiếng ho của anh ngừng lại thì cầm lấy ly
nước ấm trên đầu giường, anh vịn tay cô uống một hớp nhỏ rồi liền
lắc đầu.
Lưng tựa vào giường
nhẹ nhàng thở hổ hển, vuốt vuốt bàn tay vì khẩn trương của Hinh Ý
mà nắm chặt lại, khàn giọng nói: “Không sao, đi ngủ đi.”
Cô chỉ nhẹ nhàng nức nở,
nước mắt rơi xuống, uất ức nói: “Anh gạt em…nói không bị bệnh…sao anh
lại gạt em chứ? Trước kia sao lại không cảm thấy anh nhỏ mọn như vậy?
Em đã xin lỗi rồi…hơn nữa vì mẹ bị bệnh nên em mới…”
Bờ môi lạnh của anh
phủ lấy môi cô, không cho cô
tiếp tục nói nữa, chỉ là nụ hôn bị gián đoạn bởi tiếng ho khan, cô
nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của anh, không biết hình dung cảm giác
trong lòng mình thế nào nữa, mỗi một tiếng ho khan giống như một
thanh đao, đâm thật mạnh vào da thịt trong lòng cô.
Trời đã sáng, bầu trời
lất phất dường như tuyết lại sắp rơi, cô muốn xuống giường kéo rèm
lại, lúc ngủ Vũ Chính không thích quá sáng.
Nhưng lúc cô muốn ngồi
dậy thì anh lại ôm lấy cô, dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Lại muốn
đi đâu nữa?”
Anh không nghĩ tới anh
sẽ dậy sớm như vậy, tối hôm qua ho cả đêm, đến rạng sáng năm giờ mới
thoáng yên tĩnh một chút, nhìn đáy mắt mệt mỏi của anh, lòng như bị
kim đâm.
Cô sờ lên vầng trán
trơn bóng của anh, cười hỏi: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Anh cũng cười, nhàn nhạt
nói: "Dù sao cũng đã tỉnh dậy, vậy thì dậy luôn đi."
Mà cô lại õng ẹo
trong ngực của anh, rầu rĩ nói: “Quà giáng sinh của em.” Giọng nói
rất nhẹ, giống như muốn biến phòng tuyến cứng rắn nơi đáy lòng anh
thành tuyết tàn hoa rơi.
Anh vươn tay lên tủ đầu
giường, kéo ra, nhẹ nhàng lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ, mở ra rồi
liếc nhìn đôi mắt ướt át của Hinh Ý, cười nói: “Không cho phép khóc
nhè.”
Cô gật đầu lia lịa,
không thể tin được anh lại có thể nhờ Tolkowsky làm lại một chiếc mới,
chiếc nhẫn đã bị cô ném xuống biển Thái Bình Dương.
Anh cầm bàn tay mềm
mại của cô, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón vô danh bên trái của cô, thấp
giọng nói: “Lần này không cho phép làm mất nữa.” Giọng nói dịu dàng
phiêu đãng bên tai cô.
Cô ôm lấy anh thật
chặt, chôn đầu vào ngực anh, khóc nói: “Sẽ không để mất nữa…vĩnh
viễn đeo…đời này đeo…kiếp sau vẫn muốn đeo…” Lời nói của cô lộn xộn
đến nỗi chính cô cũng không biết mình đang nói gì, giống như một đứa
trẻ ôm lấy anh khóc nức nở.
Vũ Chính nhẹ nhàng
vuốt ve lưng cô để trấn an, cúi đầu nói lời an ủi cô, giọng nói có
chút khàn khàn và mềm mại quanh quẩn bên tai cô, như một làn gió xuân
ấm áp.
Vũ Chính ngồi trên
chiếc ghế quý phi trong phòng chứa quần áo, nhìn Hinh Ý nghiêm túc
chọn đồ cho anh, cân nhắc một chút rồi lại rầu rĩ mở miệng hỏi:
“Có phải em đã quên cái gì đó không?”
Hinh Ý vẫn đang chui
đầu vào tủ tìm đồ, quay trái rồi lại quay phải, xoay đầu lại mặt
mang theo một dấu chấm hỏi lớn: “Quên cái gì?”
Vũ Chính không thể nhịn
được nữa, đè nặng giọng nói, “Quà của anh?” Lúc anh đeo nhẫn cho cô cũng
đã chờ mong món quà của cô, một món quà đến chậm. Nhưng
mà cô lại không biết đang giả ngu hay là quên thật mà không đưa cho anh.
Hinh Ý nhìn thấy khuôn
mặt nhăn nhó của anh, Giang Vũ Chính cũng có lúc quẫn bách như vậy
sao, “Anh không được chê em, anh phải hứa trước là không được chê bai.”
Cô nghiêm túc nhìn anh, làm cho Vũ Chính cảm thấy không khí thật quỷ
dị.
“Ừ” anh chăm chú gật
gật đầu, không biết rõ đến tột cùng là trong hồ lô bán thứ gì.
Hinh Ý cầm một cái
túi giấy không biết chứa gì bên trong, ngồi xổm xuống trước mặt anh,
nhẹ nhàng nâng bàn chân có hơi biến dạng của anh lên, cẩn thận mát xa
bàn chân cong cong cho anh, giúp cho những ngón chân co quắp của anh
được thả lỏng.
Rồi sau đó lấy ra một
đôi tất màu đen trong túi, nhẹ nhàng xỏ vào chân anh. Tiếp đó vừa
làm lại động tác vừa rồi cho chân còn lại vừa nhỏ giọng nói: “Em
tự tay đan…” Trên gương mặt đỏ ửng là một nụ cười hạnh phúc.
Cô theo Phương Hiểu Văn
học đan, thật ra thì đã học rất lâu nhưng mà chưa từng làm thực tế,
chỉ mơ hồ nhớ cái gì mà mũi trên mũi dưới…thời gian ở trong biệt
thự ven biển, đột nhiên nhớ tới nên hào hứng bừng bừng đi mua mũi đan
và len lông dê về đan. Trước kia lúc cô nhìn thấy bạn học ngày đêm
không ngủ mà đan khăn quàng cho bạn trai thì cười nhạt, dựa vào cái
gì mà phụ nữ luôn phải làm những việc này? Nhưng khi cô vì người
mình yêu mà tỉ mỉ đan từng mũi thì cô phát hiện thì ra lại hạnh
phúc như vậy. Dù cho đó chỉ là một việc rất nhỏ.
Vũ Chính cúi đầu
nhìn đôi tất đang mang trên chân mình, trong lòng không biết đang có tư
vị gì, thốt ra một câu: “Thật xấu.”
Khuôn mặt tràn đầy nụ
cười của cô cứng lại, khóe miệng khẽ giật giật, cô đã tốn nhiều
công sức như vậy…
Anh lập tức nhàn nhạt
nói: “Chân của anh…thật sự rất xấu.” Ánh mắt rơi trên đôi chân héo
rút của mình, gầy như vậy, dường như chỉ còn lại da bọc xương, nhưng
lại không có chút sức sống, cứng ngắc mà tái nhợt.
Vành mắt cô lại rưng
rưng nước mắt, nhưng vẫn tiếp tục giúp anh mang tất vào, nhẹ nhàng
nâng bàn chân của anh lên, đưa đến gần khuôn mặt mình vuốt ve, ngẩng
đầu cười nói: “Một chút cũng không xấu, còn dám nói chân của chồng
em xấu, em sẽ không tha cho anh.”
Anh dùng ngón tay nhẹ
nhàng lau đi nước mắt cho cô, cố nặn ra một nụ cười nhẹ: “Đứa ngốc.”