Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 56

Vũ Chính nằm hôn mê trong bệnh viện hơn một tuần lễ, bởi vì xương gãy làm bị thương đến phổi nên thở rất khó khăn, cần phải dùng đến máy trợ hô hấp. Hơn nữa luôn bị sốt nhẹ, đôi chân bị bó thạch cao cũng thường bị co giật.

Cả ngày lẫn đêm Hinh Ý đều ở trong phòng bệnh cùng anh, chỉ bảo trợ lý mang văn kiện vào công ty cho cô xem, cả một tuần không hề đến công ty.

Cô chỉ dùng cả ngày để nhìn anh ngủ say, bác sĩ nói vì thân thể quá suy nhược cho nên mới hôn mê lâu như vậy. Bởi vì căn bản không thể ăn uống nên chỉ dựa vào truyền dịch để duy trì chức năng cơ thể, cô chỉ có thể nhìn anh từng ngày từng giờ gầy đi. Lúc nâng tay trái của anh lên, chiếc nhẫn kết hôn đeo trên ngón vô danh bên trái rộng đến mức có thể tháo ra mà không hề tốn chút sức nào.

Cô nói không nên lời thực xin lỗi, cái gì cũng không dám nói, ngay cả ngủ cũng ghé vào giường của anh mà ngủ. Mấy ngày nay, cô thường mơ thấy ác mộng, mơ thấy ánh mắt cuối cùng anh nhìn cô, mơ thế anh dùng sức hất tay cô ra, lãnh đạm nói cho cô biết rốt cuộc anh đã không còn yêu cô nữa. Cho nên cô không dám buông tay anh ra, sợ vừa đặt xuống thì sẽ cầm lên không được nữa.

Thật ra thì anh ngay cả cử động ngón tay cũng không còn sức, chỉ yên lặng nằm đó, ngay cả hô hấp cũng yếu ớt đến đau lòng người.

Vào lúc rạng sáng, ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi nho nhỏ đập vào tấm kính thủy tinh, âm thanh xa xôi mà thưa thớt. Phòng bệnh cao cấp to như vậy chỉ có ba ngọn đèn tường nhỏ, hắt xuống đất ánh lên những hình dạng đồ vật trong phòng trông có vẻ quạnh quẽ dị thường.

Vũ Chính nằm trên giường giật giật hàng mi rồi chậm rãi mở mí mắt nặng nề ra, hàng lông mi vừa dày vừa dài của anh khẽ nhướng lên, xinh đẹp giống như một chiếc quạt lông công vừa xòa ra, nhưng mà giờ phút này ánh mắt kia vừa suy yếu lại không còn sức, thậm chí tản ra một vẻ vô hồn.

Trong mơ mơ màng màng, dưới ánh đèn yếu ớt nhìn thấy người đang nằm sấp bên giường mình, thân thể anh cứng lại, những nơi còn cảm giác trên cơ thể đều thấy mệt mỏi, cánh tay trái duy nhất có thể hoạt động cũng mềm nhũn không còn sức, cắn răng, dùng hết toàn lực giơ tay trái lên nhưng lại không ngờ động đến bình truyền dịch. Tiếng động đánh thức Hinh Ý, cô nhìn thấy anh mở nửa mắt đang cố thở, lại nhìn thấy tay trái bị kim đâm đang không ngừng chảy máu nên vội vàng nhấn nút đầu giường gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ điều trị chính chạy đến phòng bệnh trước tiên, làm những kiểm tra đơn giản cho anh, còn hỏi mấy vấn đề, lúc này mới xác định anh đã tỉnh lại.

Hinh Ý ngay cả thở mạnh cũng không dám nhìn Vũ Chính, anh yếu ớt như không có một chút biểu lộ nào, trong ánh mắt đều là vẻ trong trẻo thê lương lãnh đạm như nước. Không hề né tránh ánh mắt của cô, nhưng nhìn về phía cô lại phảng phất như đang nhìn một người khác, có bình tĩnh, cũng có lãnh đạm.

Lòng cô khẽ run rẩy, cắn môi, vành mắt ngấn lệ lại không dám tự nhiên chảy ra, nhưng vẫn nhịn không được, vài giọt nước mắt rơi trên mặt, vẫn đang nhìn anh.

Mà Vũ Chính chỉ nhẹ nhàng dời ánh mắt đi, không nhìn vào nước mắt của cô nữa, anh chỉ thấy mệt, mệt chết đi được. Chậm rãi nhắm mắt lại, không nghe thấy bác sĩ đang nói gì, anh không hề muốn thấy nước mắt của cô, cũng không muốn suy nghĩ nữa.

Sau khi Hinh Ý tiễn bác sĩ đi thì chậm rãi cầm tay trái của anh lên, đặt trên mặt mình nhẹ nhàng vuốt ve, mà Vũ Chính cũng cảm nhận được nước mắt trên mặt cô thấm ướt mu bàn tay, nhưng vẫn không mở mắt ra, một mực nhắm chặt.

“Thật xin lỗi…em không biết…thật sự không biết chú em có thể làm ra chuyện như vậy…em chỉ không muốn anh có xung đột với bọn họ, em chỉ không muốn làm cho mẹ đau lòng…thật xin lỗi…” Lời nói của Hinh Ý đứt quãng, cô không biết anh có nghe thấy không, nhưng mà cô cũng không biết mình có thể làm gì nữa.

Cô tưởng anh đang ngủ lại không nghĩ rằng sau khi cô nói xong thì giọng nói khàn khàn yếu ớt của anh lại lẳng lặng vang lên trong phòng bệnh, “Bắt đầu từ khi nào chúng ta ngoại trừ câu nói thật xin lỗi thì không thể nói gì khác vậy?”

Giọng nói cô đơn như vậy làm cho những giọt nước mắt cô cố kìm trong hốc mắt không tự giác chảy xuống. Cô không lên tiếng, giọng nói của anh lại tiếp tục nhẹ như lông vũ là phiêu đãng trong phòng bệnh, “Khi nào thì em mới có thể phát hiện ra Giang Vũ Chính cũng biết đau? Giang Vũ Chính cũng có một ngày mệt mỏi?” Lời nói của anh thê lương như vậy, Hinh Ý mở to mắt, giống như một đứa bé đang chịu uất ức nhưng không có chỗ khóc lóc kể lể, chỉ nhìn anh, nắm lấy tay của anh nằm bên giường khóc không thành tiếng.

Cô không nghĩ tới anh sẽ nói lời như vậy, chỉ cúi đầu hôn vào chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của anh, nước mắt tưng giọt từng giọt từ trên mu bàn tay của anh chảy xuống giường, cô chỉ gật đầu lia lịa: “Em biết rồi…ô ô…biết rồi…ô ô…” Cô thật sự hiểu, nếu như anh có thể cho cô thêm một lần cơ hội nữa.

Anh nhất thời quên đi vết thương trên tay phải của mình, muốn nâng lên vuốt ve an ủi cô, vừa khẽ động đậy thì toàn thân đau nhức, khóe miệng tạo thành một nụ cười, nhàn nhạt nói một câu: “Ngay cả chính mình cũng không hiểu, sao có thể yêu cầu xa vời bắt em hiểu?”

Từng con chữ, mỗi một câu nói của anh đều chạm vào trái tim cô, máu thịt mơ hồ đau đớn, lan tràn khắp toàn thân, suy yếu vô lực như vậy, bỗng dâng lên một loại cảm giác không thể buông tay. Nếu như có một ngày anh không cần cô nữa, cô phải làm gì bây giờ?

Cô buông tay anh xuống, tới gần mặt anh, khuôn mặt tràn đầy nước mắt đặt môi in lên bờ môi lạnh băng của anh một nụ hôn, miệng lầm bầm: “Không cho phép rời bỏ em…không được rời xa em…vĩnh viễn cũng không được…”

Nước mắt của cô đều rơi trên mặt anh, lành lạnh, xuyên thấu qua lòng anh, anh nhếch khóe miệng, “Vĩnh viễn không rời xa ư, không thể hứa hẹn chuyện anh không thể làm.” Nếm thử giọt nước mắt của cô, mặm như vậy sao, khó trách phụ nữ luôn thích khóc, thì ra là muốn thổ lộ hết những đau đớn trong lòng mình.

“Dù sao thì…ô ô…vẫn là không thể…” Cô khóc giống như một đứa trẻ, người khác nhìn thấy còn tưởng rằng anh đang bắt nạt cô.

“Đừng khóc, nếu không nữa thì mắt sưng lên hết đấy…” Anh không thể dùng tay trấn an cô, chỉ có thể dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi cô, nghe tiếng khóc nức nở của cô, lòng như dao cắt.

Cô còn chưa kịp phản ứng, đang muốn cãi lại anh, sưng thì sưng, có sao đâu? Anh lại đột nhiên dùng sức hôn cô, dùng sức cắn môi của cô, dùng sức mút vào tất cả của cô, làm sao có thể buông tay đây?

Sáng sớm mùa đông luôn trong trẻo mà lạnh lẽo lạ thường, lớp kính thủy tinh bị phủ kín bời một tầng sương trắng, mưa bên ngoài đã dừng hẳn, chỉ để lại trên mặt đất từng vũng nước đọng.

Trong phòng bệnh, Hinh Ý cầm khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho Vũ Chính, lại cầm kem cạo râu bôi xung quanh hai gò má của anh, cuối cùng cầm dao cạo râu cạo cho anh, bắt đầu từ gò má, sau đó là phần trên môi, tiếp theo là hai bên góc, cẩn cẩn thận thận nhưng lại vô cùng quen thuộc, tuyệt đối không có vẻ lạnh nhạt cứng ngắc.

Vũ Chính chỉ chằm chằm nhìn vào gương xem kĩ mặt mình, ánh mắt chạm vào băng gạc màu trắng thì có hơi ão não nhìn gương lầm bầm: “Không biết có để lại sẹo không…”

Cô nhìn dáng vẻ tự kỉ của anh thì mỉm cười nói: “Không để lại sẹo đâu, vả lại ông xã của em đẹp trai như vậy, để lại một vết sẹo lại càng man.” Tay nâng khuôn mặt vừa cạo hết râu bóng loáng của anh lên, cẩn thận rửa bằng nước. Nghiêm túc nhìn khuôn mặt của anh, cô thích nhất là ánh mắt của anh, thâm thúy giống như có thể hút người ta vào, cùng chiếc mũi cao thẳng cân xứng, lúc không cười sẽ rất nghiêm khắc, nhưng lại làm cho người ta nhìn đến mất hồn. Một khi cười tươi lên thì lại càng hấp dẫn mê hồn, làm cho người khác không có cách nào kìm chế mà sa vào.

Trải qua hai tuần dưỡng bệnh, thật ra thì tinh thần đã khá hơn nhiều, chỉ là ăn uống không được tốt lắm, miễn cưỡng ép anh ăn thì anh sẽ nôn ra, nhìn dáng vẻ khó chịu của anh, Hinh Ý cảm thấy khó chịu nói không nên lời.

Bữa sáng uống vài hớp sữa, những thứ khác đều ăn không vô, tuy mấy ngày trước nói muốn xuất viện nhưng bộ dạng tỏ ra khỏe mạnh của anh ai mà chẳng thấy được, bác sĩ cẩn thận nên đề nghị ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày.

Sau khi tận mắt nhìn thấy anh uống thuốc, có người nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi đi vào thì Kelvin nói với anh: “Giang tiên sinh, luật sư Tưởng cùng luật sư Trần đang đợi ở ngoài.”

“Nói bọn họ vào đi.”

Giọng nói của anh bình tĩnh, lại làm cho lòng Hinh Ý chấn động, hai người bọn họ đến đây làm gì? Luật sư Tưởng và Trần là người của Giang Lâm, lúc này anh gọi hai người kia đến đây là có việc giao cho họ sao? Cô cẩn thận nhìn khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm gì của Vũ Chính, cố gắng tìm ra một chút dấu vết nào đó.

“Giang tiên sinh, ngài bảo chúng tôi soạn ra một văn kiện chuyển nhượng tất cả cổ phần của ngài đang nắm giữ trong Giang Lâm chúng tôi đã chuẩn bị xong, hơn nữa thư đề nghị ban giám đốc bầu lại cô Lâm Hinh Ý làm chủ tịch hội đồng quản trị của Giang Lâm chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong…chỉ cần hai vị xem qua những điều khoản có liên quan sau đó kí tên trước mặt luật sư làm chúng là có thủ hoàn tất thủ tục…”

“Stop. Tôi không biết đến tột cùng các người đang làm gì nữa, nếu như việc này có liên quan đến tôi, vậy có phải để cho người trong cuộc như tôi có quyền được biết không?” Hinh Ý ngắt lời luật sư, không nhìn về phía luật sư nhưng đôi mắt hồng hồng lại nhìn thẳng vào Vũ Chính. Anh đang có ý gì? Cô bắt đầu có chút luống cuống, sợ hãi anh đột nhiên nói không cần cô nữa.

“Cứ để văn kiện ở đây, các người ra ngoài trước đi.” Anh chỉ nhàn nhạt mở miệng.

Sau khi Kelvin đưa bọn họ ra ngoài thì nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn hai người đang giằng co nhau, thật lâu sau vẫn không lên tiếng, tĩnh lặng như chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình.

Hinh Ý nhìn anh đang rủ hai mắt xuống, dáng vẻ như đang suy nghĩ, cô biết Vũ Chính không hào phóng như vậy, anh đang tức giận. Tất cả mọi người cho rằng anh ngấp nghé Lâm thị của ba nên mới lấy cô, tất cả mọi người đều cho rằng anh nuốt chửng Lâm thị sáp nhập vào Giang Lâm là vì lợi ích cá nhân…nhưng mà cô lại không giúp anh làm sáng tỏ, thậm chí ngay cả chính mình cũng hoài nghi anh, cho nên một đứa trẻ như anh mới hờn dỗi đem cả Giang Lâm đặt lên danh nghĩa của cô.

Ở trước mặt cô, anh vĩnh viễn đều là một Giang Vũ Chính không có lý trí. Đáy lòng mơ hồ đau đớn vì người đàn ông toàn tâm toàn ý kia của mình.

“Lại đây đi.” Anh nhẹ giọng gọi cô, mà cô chỉ nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ, không để cho anh với được mình. Vũ Chính bỗng dùng lực nhúc nhích nửa người trên nhưng không ngờ chạm vào vết thương, khẽ hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch.

Cô lập tức đi tới, đè lại bả vai đang lộn xộn không ngừng dùng sức của anh, khom lưng hôn lên chiếc cổ mẫn cảm của anh, nước mắt rơi trên cổ anh, nói: “Em không cần, cài gì cũng không cần, em chỉ cần một mình anh thôi…những thứ khác em đều không cần.” Cô thật sự biết sai rồi, cô tin tưởng anh, thật mà…

Mặt anh cọ cọ vào tóc cô, ghé vào tai cô nói: “Anh chỉ thấy mệt mỏi, không phải không cần em nữa mà là không cần Giang Lâm nữa…đừng khóc.” Giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, lại có một chút sủng nịnh như đang dụ dỗ một đứa bé.

Hinh Ý càng khóc càng lớn, đây là lần thứ ba anh nói mệt mỏi trước mặt cô, mỗi một lần đều bi thương xuyên thấu qua trái tim cô, cô cũng biết anh đã mệt chết đi được.

Giang Lâm ở trong nước là cuộc đấu đá không ngừng của hai gia tộc, JL ở nước ngoài thí gần đây vài đại cổ đông gây sự đòi bỏ ba lĩnh vực trung tâm…Cô đứng phía sau lại không có khả năng giúp anh một nửa mà người nhà họ Lâm còn không ngừng gây phiền toái khắp nơi cho anh. Cô đột nhiên có cảm giác mình thật vô dụng, cho tới bây giờ cô luôn tự cao tự đại, nhưng mà bây giờ chỉ có thể để cho anh một mình nhíu mày, thậm chí người nhà của cô còn làm anh bị thương…

Tay trái của anh dịu dàng vỗ vỗ bời vai của cô, hôn lên vành tai cô, như là đang tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Cố cắn răng, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Tổng giám đốc và chủ tịch hội đồng quản trị em đều có thể làm, nhưng em sẽ không lấy cổ phần của anh, anh cũng không được vứt bỏ em, có muốn nghĩ cũng không được.”

Anh nhìn khuôn mặt trang điểm bị nước mắt cả một buổi sáng làm cho phai hết, nhàn nhạt cười cười, hôn lên giọt nước mắt trên chóp mũi cô.

***

“Lâm tổng tài, nghe đồn tổng tài trước kia của Giang Lâm chồng của cô Giang Vũ Chính tháng trước mắc bệnh nguy kịch phải nhập viện. Xin hỏi có phải Giang tiên sinh vì bệnh nặng nên mới từ chức chủ tịch hội đồng quản trị của Giang Lâm không?” Trong buổi họp báo Hinh Ý tiếp nhận chức chủ tịch hội đồng quản trị của Giang Lâm, một phóng viên của báo thương mại đã hỏi.

Hinh Ý mặc một bộ đồ tây màu đen gọn gàng, khóe miệng khẽ cong lên, trả lời cẩn thận: “Đầu tiên xin chân thành cảm ơn những người bạn trong giới truyền thông đã quan tâm đến sức khỏe của tiên sinh nhà tôi, nhưng tuyệt đối không phải vì tin vịt về tình trạnh bệnh nguy kịch, anh ấy chỉ cần ở nhà nghỉ dưỡng thôi. Hơn nữa anh ấy cũng không rời khỏi hội đồng quản trị của Giang Lâm, mà chức vụ của tôi trong Giang Lâm cũng là do hội đồng quản trị thông qua.” Ánh đèn camera loang loáng không ngừng chiếu lên mặt Hinh Ý, mà cô cũng chỉ giữ một dáng vẻ bình thản.

Người đại diện bước ra nói đỡ: “Xin mời vị phóng viên kế tiếp.”

“Lâm tổng tài, bên ngoài truyền ra tin tức Giang tiên sinh là vì áp lực hai bên nhà họ Lâm và JL mới rời khỏi cương vị quản lí của Giang Lâm, xin hỏi có thật vậy không?”

“Không thể trả lời.” Hinh Ý vô cùng không kiên nhẫn với những câu hỏi không đúng chủ đề như vậy của phóng viên, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ lên bàn, người đại diện lập tức phủ quyết: “Thời gian còn lại là do tổng giám đốc của Giang Lâm chúng tôi trả lời các câu hỏi của các vị phóng viên.”

Hinh Ý mặt không biểu cảm đứng lên, ánh đèn loang loáng toàn hội trường tập trung trên người cô.

Sau khi mở xong buổi họp báo đưa tin, cô lập tức như ngựa không dừng vó mở tiếp hội nghi cấp cao của Giang Lâm, hội nghi chặn đứng tất cả các hạng mục do Lâm Đạt Quảng phụ trách, còn sắp xếp lại các chức vụ quản lý có liên quan đến nhà họ Lâm, nói tóm lại là chỉ có giáng chức chứ không thăng chức.

Tất cả các quản lý, kể cả Hà Thư Mẫn và Lưu Dư Chân đều có chút kinh ngạc về vị tổng tài mới nhậm chức này, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một tổng tài không hề bao che khuyết điểm như vậy.

Mà Lâm Đạt Quảng cầm đầu nhóm người nhà họ Lâm vốn tưởng rằng sau khi Giang Vũ Chính xuống đài, có Hinh Ý trong Giang Lâm thì bầu trời của nhà họ Lâm sẽ có ngày tốt đẹp, quả thật không nghĩ đến Hinh Ý trái lại tự hạ bệ người một nhà. Mỗi người đều rất tức giận nhưng lại không dám làm gì trong hội nghị, chỉ có thể đợi đến khi chấm dứt hội nghị sẽ bàn lại sau.

Hội nghị vừa kết thúc, Lâm Đạt Quảng liền theo chân Hinh Ý lên văn phòng tổng tài lầu 75, thư kí đóng cửa lại, Lâm Đạt Quảng liền không thể chờ đợi được mà chất vấn cố ngay: “Hinh Ý, cháu làm vậy là muốn đẩy người nhà họ Lâm chúng ta về đâu?”

Hinh Ý liếc nhìn ông ta, nặn ra một nụ cười trên mặt, nụ cười đúng tiêu chuẩn giao tiếp, “Chú, không phải các người từng nói muốn bảo vệ sự nghiệp của ba ba sao? Hiện tại cháu đã ngồi lên vị trí này, sự nghiệp của gia đình cháu sẽ bảo vệ, về phần các người…”

“Cháu thật là quá đáng.” Lão ta bày ra bộ mặt người lớn giáo dục con cháu, vốn cho rằng cô lên đài thì từ nay về sau sẽ trọng dụng người nhà họ Lâm, thật không ngờ lại bị chèn ép như vậy. Nhất định là do Giang Vũ Chính, tay của lão ta chăm chú đặt trên mặt bàn, nhất định là tên Giang Vũ Chính oan hồn bất tan đã xui khiến cô đối phó với người nhà.

“Đây là quá đáng sao? Vậy chú tự tay đẩy Vũ Chính xuống thì gọi là gì? Chú rõ ràng có thể níu lấy anh ấy nhưng lại không làm thì gọi là gì? Đó là ân huệ mà chú ban cho anh ấy sao?” Cô càng nói càng kích động, hung hăng trừng mắt đứng đối diện Lâm Đạt Quảng, đây là ông chú ruột của cô, ông chú ruột không hề có nhân tính của cô.

Lâm Đạt Quảng nhất thời nghẹn lời, cả buổi mới nói được một câu: “Đó là do nó…nó gieo gió gặp bão. Nếu không phải là nó thì anh cả sẽ không chết. Đó là sự thật.” Lão ta lớn tiếng gào lên với cô.

Cô thở thật mạnh một hơi, bình tĩnh nói: “Chuyện trước kia đều đã trôi qua rồi, không cần phải tiếp tục vương vấn nữa.”

“Cháu là bị tên nghiệt chủng Giang Vũ Chính kia dụ dỗ cho nên mới nói nó đã là quá khứ, nhưng cháu có nghĩ đến mẹ của cháu chị dâu của chú phải sống thế nào không?” Ông ta lấy thứ vũ khí cực kì lợi hại kia ra trong lúc này, Hinh Ý không thể nào không để ý đến mẹ của cô.

“Nếu chú mà dám ba câu bốn lời trước mặt mẹ tôi thì không chỉ đơn giản là quét chú ra khỏi Giang Lâm đâu.” Cô gằn từng chữ từng chữ một, sắc mặt sắc bén hung ác.

“Cháu đang có…thái độ gì vậy, sao dám nói chuyện với người lớn như vậy? Cháu…cháu…” Lâm Đạt Quảng nhìn cô con gái khí phách càng mạnh mẽ hơn ba ba của mình, khí thế lập tức bị đè xuống.

“Hừ, cháu có thái độ gì sao? Chú, sao chú không nghĩ xem chú có bao nhiêu thứ bị cháu nắm trong tay?” Cô chỉ cười khẽ, đẩy Vũ Chính lăn xuống bậc thang, đây là cố ý mưu sát; thâm hụt công quỹ của Giang Lâm lại còn lấy cắp bí mật kinh doanh bán cho đối thủ cạnh tranh chính là phạm tội…chỉ một trong những cái đó cũng có thể tống lão ta vào tù.

Lâm Đạt Quảng kinh ngạc nhìn Hinh Ý không nói nên lời, cô lại dám lấy thứ này uy hiếp lão ta? Cắn răng, giận dữ rời khỏi văn phòng.

Khi Hinh Ý lái xe chạy về nhà thì đã là 6h tối, hôm nay anh tháo thạch cao, anh nói muốn chờ cô về. Nhưng khi cô cấp tốc chạy về nhà thì quản gia đã tiễn bác sĩ ra khỏi cửa.

Bác sĩ nhìn ánh mắt chờ mong và lo lắng của cô thì thở dài thấp giọng nói: “Xương cốt liền lại không được tốt lắm, đặc biệt là đùi phải, mắc cá chân có hơi bị biến dạng, xương bánh chè cứng lại…sau này có khả năng tình trạng co giật sẽ càng nguy hiểm. Cổ tay phải xem như đã ổn, sau này có thể khi trời mưa dầm sẽ hơi khó chịu một chút.”

Hinh Ý không lên tiếng, hơi ngẩn người, bác sĩ nhìn thoáng qua vẻ nghiêm trọng của cô thì vỗ vỗ vai cô an ủi: “Cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần từ nay về sau giữ gìn cho tốt thì thân thể sẽ dần dần khá hơn.”

Cô đang ngẩn người rồi đột nhiên hỏi: “Gần đây tôi thấy anh ấy luôn có vẻ mệt mỏi, ngồi lâu một chút đầu sẽ choáng váng, hơn nữa lại kén ăn, ăn vào cũng hay nôn ra…có thể bị gì khác không?” Trong ánh mắt cô đều là vẻ lo lắng, bởi vì gần đây anh thật sự không khỏe lắm, từ sau khi trở về từ bệnh viện thì căn bản không thể xuống giường.

Bác sĩ trầm tư một lát, mở miệng nói: “Ngồi lâu choáng váng đầu óc có thể là do thân thể quá suy nhược, thuốc cũng có ba phần độc, có thể là do tác dụng phụ của thuốc gây nên chứng chán ăn. Nếu như tình huống này có chuyển biến xấu thì nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra kĩ lưỡng toàn thân một lần.”

Hinh Ý bảo quản gia tiễn bác sĩ ra ngoài, đi thẳng lên lầu, dừng lại trước cửa phòng khách, Vũ Chính đang ngồi trên xe lăn nhìn ra hồ nước bên ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất, cũng chỉ là yên lặng ngắm nhìn mà thôi. Cô nhìn thấy bóng lưng cô độc của anh, muốn đến ôm lấy anh nhưng lại không có cách nào bước lên. Cô biết tâm trạng anh không tốt nhưng lại không thể nghĩ ra cách nào để dỗ dành anh.

Giày cao gót yên lặng không một tiếng động dẫm trên mặt thảm dày cộm, Vũ Chính nhìn ra hình ảnh của Hinh Ý phản chiếu trên tấm kính thủy tinh sát đất nhưng không có động tĩnh gì, chỉ nhìn ra ngoài.

Cô bước đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống, nâng tấm chăn dày đang đắp trên chân anh lên, khô ráo mà hơi lạnh, nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt mình, dịu dàng nói: “Không phải đã nói chờ em về tháo thạch cao cùng anh sao? Sao lại không nghe lời hả?”

Anh kéo lại dòng suy nghĩ, không muốn để cô lo lắng nên nhếch nhếch khóe miệng, miễn cưỡng cong khóe môi lên nói: “Hiện tại bà xã của anh đã là nhật lí vạn ky (chỉ việc đế vương ngày xưa bận muôn vàn việc chính sự, hàm ý nói Hinh Ý bận trăm công ngàn việc), anh làm sao dám phiền đến cô ấy?”

Hốc mắt cô nóng lên, Giang Vũ Chính trong tình huống này còn có thể nói đùa với cô, Giang Vũ Chính dù cho chính mình có đau nhức cả thể xác lẫn tinh thần vẫn không quên an ủi cô…

“Anh cũng biết bà xã của anh mệt mỏi sao? Vậy thật, bây giờ em thật sự mệt, phạt anh lập tức đi ăn cơm cùng em, đêm nay còn phải uống thuốc bổ cùng em…anh biết không, gần đây da của em rất xấu…” Cô chu miệng lên nhìn anh.

Mà anh chỉ nghiêm túc nhìn nét mặt cô, miệng còn nói: “Nào có, rõ ràng da rất đẹp mà! Bà xã của anh là xinh nhất!”

“Có mà, anh nhìn xem…” Cô ngẩng đầu đến gần sát mặt anh, khoảng cách ngày càng gần làm cô khó có thể kiềm chế được, hai tay ôm lấy đầu anh, hôn thật sâu xuống.
Bình Luận (0)
Comment