Trên con đường lớn
thẳng tắp, vô số xe rít lên từng đợt, thế giới vẫn bận rộn như
trước.
Hinh Ý một tay cầm tay
lái, cau mày, một tay cầm điện thoại gọi, nhìn con đường phía trước,
ánh mắt có chút mơ màng. Cô không tìm thấy anh, ở đâu cũng không có
anh. Lòng của cô như đang rơi xuống vực sâu tối đen vô tận, mờ mịt mà
bất lực.
“Xin chào bà Giang,
bác sĩ Dương còn đang phẫu thuật, nếu như bà có việc thì có thể để
lại lời nhắn, tôi sẽ…” Thư kí của bác sĩ riêng của Vũ Chính không
nhanh không chậm nói.
“30 phút sau tôi sẽ
đến, đến lúc đó tôi nhất định phải nhìn thấy ông ta trong phòng làm
việc.” Hinh Ý ngắt lời thư kí rồi cúp điện thoại.
Cô cắn răng, chân không
kìm chế được giẫm ga chạy nhanh hơn. Cây cối hai bên đường rút cực kì
nhanh về phía sau, cô chỉ chăm chú nhìn về phía trước.
Trong văn phòn chủ
nhiệm khoa ngoại của bệnh viện, Hinh Ý xuất thần nhìn tách cà phê
bốc khói mờ mịt trước mặt.
“Bà Giang, để bà đợi
lâu rồi. Hôm nay bởi vì có một ca phẫu thuật cho nên…” tiếng bước chân
của bác sĩ dồn dập truyền đến từ phía sau, giọng nói mang thang vẻ
xin lỗi cùng nghi hoặc.
“Tôi chỉ muốn biết rõ
rốt cuộc tiên sinh đã xảy ra chuyện gì.” Cô cứng rắn ngắt lời ông ta.
Lần trước lúc Vũ Chính bị té phải nằm viện, cô đã cảm thấy anh có
chuyện muốn giấu nhưng không kiên trì hỏi cho rõ, cho rằng đó chỉ là
một việc nhỏ.
Bác sĩ Dương sửng sốt
một chút, ánh mắt u ám, sắc mặt hơi ngưng trọng, “Giang tiên sinh đã
từng nói không cho phép bất kì ai biết tình hình của ngài ấy, mà
bệnh viện chúng tôi cũng không có quyền tiết lộ tư liệu của bệnh
nhân.”
“Tôi là vợ anh ấy, anh
ấy là chồng của tôi. Anh ấy có chuyện gì mà tôi không thể biết
chứ?” Cô không giận ngược lại cười nói.
“Thật xin lỗi, làm
một bác sĩ phải tôn trọng tư liệu của bệnh nhân, mà tôi cũng không
có quyền…”
“Tôi biết ông đang tỉ
mỉ chuẩn bị cho đợt tranh chử viện trưởng sắp đến.” Cô lại một lần
nữa cắt đứt lời ông ta. Giang Lâm cũng nắm 25% cổ phần trong bệnh
viện, vô cùng có tiếng nói trong cuộc tranh cử viện trưởng.
Bác sĩ Dương khẽ run
lên, nhìn biểu lộ không đạt được mục đích thì không bỏ qua của Hinh
Ý, lắc đầu nói: “Bà hãy trở về đi.” Giọng điệu tràn đầy bất đắc
dĩ.
“Chứng động kinh của
anh ấy là vì nguyên do gì?” Ánh mắt của cô không chút gợn sóng nhìn
bác sĩ.
Bác sĩ Dương lại đột
nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cô cũng biết rồi sao? Kinh ngạc vạn phần,
thở dài nói: “Bởi vì Giang tiên sinh không làm kiểm tra kỹ càng ở đây
cho nên tôi không có cách nào trả lời câu hỏi đó của bà, chỉ là…”
Ông ta dừng lại một chút, do dự có nên nói tiếp hay không, nhưng rồi
vẫn nói: “Trong đầu Giang tiên sinh vẫn còn một khối máu tụ, nhưng mà
lúc ở Mĩ tình hình của ngài ấy không thích hợp để lấy nó ra,
khiến cho trong đầu ngài ấy…về phần nguyên nhân của chứng động kinh
thì chúng tôi thật sự không biết…” Ông ta đứt quãng nói. Thật ra
những gì ông ta biết cũng rất có hạn, bởi vì Giang Vũ Chính kiên
quyết sang Mĩ tiến hành trị liệu nên ông ta cũng không thể cản được.
Cô nhíu chặt mày, nắm
chặt tay để cho móng tay đâm vào lòng bàn tay, cô không biết mình đã
xuống bãi đỗ xe thế nào, đứng bên cạnh xe chân mềm nhũn quỳ rạp
xuống mặt đất, đầu gối đập xuống đất. Cô nhìn máu trên mặt đất,
không biết mình bị đau ở đâu.
Cho tới bây giờ anh
vẫn chưa nói với cô trong đầu anh vẫn còn một khối máu tụ, mỗi khi
anh đau đến chết đi sống lại, anh vẫn yếu ớt nhìn cô cười nói không
sao.
Những điều này cô
phải nên biết, lúc anh đau đớn, cô phải nên biết thân thể anh nhất
định có vấn đề. Nhưng mà cô không biết, cô vẫn luôn canh cánh trong
lòng cái chết của ba mình, cô ba lần bốn lượt vì lợi ích của gia
đình mà cãi nhau với anh, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng chính thức
quan tâm đến anh, cho nên cái gì cô cũng không biết.
Cô chậm rãi vịn vào
cánh cửa xe trơn bóng đứng lên, bây giờ cô không thể khóc, mở cửa xe
ngồi vào, vừa nổ máy xe vừa gọi điện thoại.
“Giúp tôi đặt vé máy
bay đến New York sớm nhất.” Giọng điệu của cô bình thản, ánh mắt
nhìn về phía trước kiên định lạ thường.
Lúc xe tiến vào hoa
viên của bọn họ, cũng vẫn bình tĩnh như vậy, âm thanh trầm thấp của
động cơ xe vang lên trong hoa viên, cô rất tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn
về thư phòng của anh, vẫn chỉ một mảnh đen kịt như trước.
Lòng cô lúc này cũng
thế, cô vẫn gọi đến điện thoại di động của anh nhưng vẫn tắt máy;
mà cả điện thoại của Lý Tử Ngôn cũng chuyển đến hộp thư thoại;
biệt thự ven biển nói anh không về đó…cô cảm thấy rất sợ hãi, rất
bàng hoàng, cô không dám nghĩ đến những cái nếu như kia, sợ chính
mình tưởng tượng đến sẽ phát điên mất. Bác sĩ nói anh phải trở về
làm phẫu thuật nhưng lại không có cách nào xác định độ nguy hiểm
của ca phẫu thuật. Cô chỉ có thể tự an ủi mình, anh nói mình phải
chờ anh trở về, vậy anh nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ như thế.
Hai giờ sau máy bay
mới cất cánh, phòng ngủ lóe lên ánh đèn tường, mờ mịt mênh mông, cô
tựa vào giường của bọn họ dùng hết sức mình hít lấy hương thơm của
anh nhưng lại xa xôi như vậy. Ánh mắt chạm vào chiếc gối mềm đặc chế
đặt ở cuối giường, trong lòng như bị kim đâm run lên từng đợt.
Lúc anh ngủ, vì để
giúp cho máu tuần hoàn, hai chân đều đặt lên chiếc gối mềm để tư thế
nửa người dưới được nâng lên. Nhưng lúc anh ở một mình thì đều không
có kiên nhẫn làm những việc này. Mỗi lần đều là cô giúp anh làm, cô
vĩnh viễn không quên được cảm giác lúc bàn tay nắm lấy chân anh, mềm
nhũn, không có một chút lực, rất gầy và thật lạnh…
Cô chậm rãi vươn tay
tới, ôm lấy chiếc gối mềm kia, ôm thật chặt vào lòng.
Chân trần bước đi trên
mặt thảm, như một linh hồn đi tới thư phòng của anh. Bên trong gọn
gàng và yên tĩnh, nguyên một kệ sách xếp đầy sách cùng văn kiện.
Thật ra cô rất ít đi vào thư phòng của anh, nhìn gian phòng to như vậy
ngoại trừ sách có liên quan đến kinh doanh, tài chính của anh cũng
vẫn còn rất nhiều văn học quốc tế, triết học, nghệ thuật, kiến
trúc, thậm chí cả tôn giáo đều có.
Giá sách bởi vì sắp
xếp thuận tiện cho anh cho nên cũng không cao. Cô khom người rút ra một
quyển, là sách của Benser, cô đọc không hiểu nhưng hẳn là liên quan
đến triết học. Anh và ba đều giống nhau đều thích trong sách có dòng
bút ký, tiện tay có thể viết xuống lời phê bình hoặc chú giải của
mình, trước kia cô đã từng cười anh, sao lại đọc sách như một ông lão
vậy? Anh cũng chỉ nhẹ nhàng cười với cô.
Tay không
tự giác được mở sách ra, những trang sách lướt cực kì nhanh qua tay,
cô lại thấy một tờ giấy tràn ngập chữ, rút ra xem. Ngón tay run rẩy,
đôi mắt chua xót rất muốn rơi lệ nhưng cũng không có cách nào thổ lộ
nổi đau trong trái tim. Lúc này mới phát hiện ra, thì ra đau đớn không
thể dùng nước mắt để diễn tả.
Nhìn trang sách bình
thường, mặt trong viết đầy tên của cô. Hinh Ý, Hinh Ý, Hinh Ý….lớn,
nhỏ, xiên vẹo, nghiêng ngả….chữ viết cũng không đẹp, cong vẹo, tuyệt
đối không phải là phong cách của anh, một người luôn theo đuổi sự
hoàn mĩ như anh làm sao có thể viết nên những chữ như thế.
Cô nghi hoặc lật sang
trang khác, nhìn thấy những con chữ mà giật mình, từng trang sách như
một mũi tên sắc bèn dùng tốc độ nhanh nhất cùng lực lớn nhất mà
bắn vào trái tim cô.
“Rất đau, làm sao bây
giờ?” Cũng chỉ có vài chữ đơn giản như vậy.
Chữ đau kia, nét chữ
xiên vẹo, một số chữ dường như phải cực kì vất vả mới ghi được. Cô
ôm chặt cuốn sách trong lòng, đã là đầu xuân, hơn nữa nhiệt độ trong
nhà cũng rất ổn định, nhưng mà cô lại cảm thấy lạnh giống như không
thể nào thở nổi.
Lúc anh đau đớn, cô
đang ở đâu? Cô rất nhanh gấp cuốn sách lại, đặt vào chỗ cũ. Cô không
dám nhìn nữa, thật sự, không dám nhìn nữa.
Anh là một người như
vậy, một Giang Vũ Chính lúc đau đớn đều cắn răng chịu đựng mỉm cười
với cô, rốt cuộc là loại đau đớn như thế nào mới có thể khiến cho
anh viết xuống những chữ này? Cô vô lực ngồi trên chiếc ghế trước
bàn sách, nhìn về phía cửa sổ, hoa viên im ắng tràn ngập hoa, dù có
có thật nhiều loại hoa, không có anh ở đây, tất cả đều không còn màu
sắc, chỉ còn là một mảnh tái nhợt mà trống rỗng.
“Tiên sinh, xin hỏi có
cần tạp chí không?” Tiếp viên khoang hạng nhất dịu dàng ân cần hỏi
hành khách trong tiếng động cơ máy bay vang vọng.
Hinh Ý có hơi xuất
thần nhìn ra ngoài những đám mây trắng ngoài cửa sổ, tuy cô vẫn chưa
biết anh đang ở đâu nhưng có thể đến gần bên anh một chút cũng tốt,
ít nhất có thể khiến cô không cảm thấy bất lực.
Mắt lơ đãng nhìn sang
tờ tạp chí của người nước ngoài ngồi bên cạnh, lập tức bị tiêu đề
hấp dẫn “JL phủ nhận lời đồn về việc tan rã.”
Cô lập tức cầm tờ
nhật báo Wall Streel lên, cẩn thận đọc nội dung bên trong, “JL thu nạp
cổ phiếu cảu M&B, các cổ đông lớn nhỏ dường như đã chập nhận
việc thu mua M&B. Nhưng phía người phát ngôn chính thức của JL lại
chần chừ không chịu tiết lộ nửa chữ về nội dung cuộc thu mua lần
này…”
“Tình hình kinh tế
hiện nay tôi rất rõ, JL vẫn còn đủ khả năng tài chính cho hoạt động
thu mua quy mô này, xin người đầu tư hãy cứ tin tưởng vững chắc…”
Cô nhớ tới một đống
văn kiện cùng báo cáo tài chính về M&B trên bàn của anh, lần này
anh trở về nhất định không chỉ tìm kế sách cứu vẫn nguy cơ tan rã
mà còn có hành động lớn hơn. Cô thở phào một cái, nếu như anh còn
có tinh lực đi thuyết phục tất cả các cổ đông duy trì phương án thu
mua M&B vận không phải nói lên sức khỏe của anh vẫn rất tốt sao?
Có lẽ anh thật sự
bởi vì công việc bận rộn nên không thể nhận điện thoại, có lẽ chính
cô đã quá lo lắng, có lẽ Lý Tử Ngôn không phải cố ý tránh cô…có
thể buông lỏng tảng đá nặng trĩu trong lòng sao? Nhưng cô lại không có
cách nào ổn định lại tâm trạng, cô chỉ muốn thật nhanh biết được hiện
nay anh ra sao rồi.
New York vẫn phồn hoa
như trước, vô số xe cộ chạy trên con đường lớn , lúc đến nơi cô không mang
theo hành lý gì, ra khỏi sân bay liền đón taxi chạy về tòa nhà tổng
bộ JL, cô vẫn luôn gọi điện cho Lý Tử Ngôn nhưng đều chuyển tới hộp
thư thoại, thư kí thì luôn nói anh ta đang họp hoặc không có ở
đây…nhìn những dòng xe dài dằng dặc bên ngoài, cô càng ngày càng
không thể kìm nén nỗi kinh hoàng trong lòng mình, còn nghĩ đến cả những
nỗi cay đắng của anh.
Vừa đến cửa chính to
lớn mà không mất đi vẻ nghệ thuật của JL, cô liền công khai chạy về
phía thang máy chuyên dụng màu tím, trong hành lang, vô số những nhân
viên mang giày tây nhìn cô gái châu Á lạ lẫm mà kinh ngạc, tại sao cô
có thể có đặc quyền như vậy?
Thang máy từ lầu 1
chạy lên, cô đã chờ mong, rồi trong lòng lại tràn đầy sợ hãi, mờ
mịt nhìn vào nhưng con số đang dần tăng lên màn hình LCD, tay nắm chặt
đến đẫm mồ hôi, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được những sợi tơ
áo sơ mi ướt mồ hôi.
Thang máy
"Đinh" một tiếng, cửa mở ra. Cô bước đi thật nhanh, thư kí cao
gầy tóc vàng hiển nhiên vô cùng kinh ngạc rồi lại lập tức trấn
định, Hinh Ý có thể đi ra từ trong thang máy, chắc hẳn cũng không
phải là một nhân vật đơn giản.
“Lý Tử Ngôn đâu?” Cô
dùng tiếng anh hỏi đơn giản, lại không để ý đến ánh mắt của thư kí,
đi thẳng vào căn phòng của Lý Tử Ngôn.
“Lý tiên sinh ngài
ấy…” Thư kí còn chưa nói hết thì giờ phút này cánh cửa chính của
phòng Lý Tử Ngôn nặng nề mở ra, anh ta đi từ trong ra nhìn thấy Hinh
Ý thì cũng ngạc nhiên, trong ánh mắt hiện lên một vẻ khác thường, nhíu
mày, nhìn vào ánh mắt thư kí, gật đầu nhẹ, sau đó thở dài nói:
“Vào đi đã.”
Hinh Ý đi theo anh vào
văn phòng, sau khi thư kí đóng cửa lại thì liền hỏi anh ta: “Giang Vũ
Chính đang ở đâu?” Giọng nói không chút gợn sóng, nhưng lại kiên định
như vậy.
Lý Tử Ngôn đưa lưng về
phía Hinh Ý dừng lại một chút rồi lại tiếp tục đi về phía bàn làm
việc, cố gắng nén giọng nói: “Tôi làm sao mà biết được?”
Cô biết rõ anh ta đang
cố gắng lừa gạt cô, bước lên trước mặt anh chất vấn: “Anh làm sao có
thể không biết?” Ánh mắt ngoan độc sắc bén như muốn đâm thủng Lý Tử
Ngôn.
Anh ta nhìn bộ dạng
của cô, giọng cười nhạo nói một câu, “Chồng của mình ở đâu cũng
không biết, người làm vợ như cô thật sự là không tồi.” Cầm lấy ly
rượu đỏ trước quầy bar nhấp một ngụm.
Hinh Ý cắn răng, nhìn
chằm chằm vào anh ta nói: “Rốt cuộc anh ấy ở đâu?” Giọng điệu vẫn
ngang ngạnh như trước, ánh mắt lại mờ đi vì hơi nước, quật cường mở
to hai mắt để không cho nước mắt chảy xuống trước mặt người khác.
Lý Tử Ngôn lãnh đạm
cười nhạo: “Rốt cuộc câu ta ở đâu, hiện tại đang thế nào? Cô có quan
tâm sao?”
Cô nghe thấy giọng điệu
giễu cợt của anh ta thì lớn tiếng phản bác: “Có” Đôi mắt tràn ngập
nước mắt nhưng lại không chảy ra, giọng nói toàn bằng giọng mũi, làm
lộ ra cảm xúc sâu trong lòng, thật ra thì cô vẫn chưa đủ quan tâm. Dù
cho có nói lớn tiếng thì từ kia cũng thiếu một chút lo lắng làm cho
người ta thất vọng.
Lý Tử Ngôn thu hồi
giọng điệu trêu tức lại, nhếch khóe miệng, nói: “Đúng vậy! Cô có
quan tâm.”
“Cô có quan tâm, cho nên
có thể hoàn toàn không tin cậu ta, chỉ vào cậu ta mà nói cậu ta hại
chết ba cô; cô có quan tâm, cho nên trong tang lễ nói cậu ta là một
kẻ tàn phế ngay cả đường cũng không đi được; cô có quan tâm, cho nên
có thể không quay đầu đi rời xa cậu ta ba năm; cũng bởi vì cô quan tâm
cho nên mới thờ ơ mà nhìn cậu ta lăn từ những bậc thang đá xuống….”
Anh ta càng nói càng kích động, cuối cùng dừng hẳn lại.
Cô cắn môi, nước mắt một
giọt một giọt rơi trên mặt, lặng yên không một tiếng động, khuôn mặt cùng cơ
thể bởi vì cố hết sức nhẫn nhịn mà khẽ run rẩy. Cô cho là mình có
thể nhịn được, nhưng khi Lý Tử Ngôn đào bới lên những vết thương rất
lớn nơi đáng lòng thì cô mới phát hiện thì ra mình đã đánh giá cao
chính mình, không cô hề kiên cường như mình tưởng tượng.
Lý Tử Ngôn không nhìn
vào mặt cô, cười cười, nói tiếp: “Mà cậu ta? Thằng ngốc Giang Vũ
Chính kia lại vì một người phụ nữ như vậy làm có thể làm đến mức
nào nữa đây?”
“Cậu ta quan tâm nên có
thể vì cô mà mỗi khúc xương trên cơ thể đều vỡ vụn; cậu ta quan tâm
nên lúc tê liệt nhất còn có thể cười mà nói với cô không sao cả;
cậu ta quan tâm nên tình nguyện một mình đối mặt với tất cả ốm đau
hào phóng mà buông ta cho cô ra đi…”
Tay cô dùng sức che
miệng lại nhưng vẫn không nén được tiếng nức nở, cúi đầu càng khóc
càng lớn, cô không dám nghe tiếp nữa, bởi vì những lời nói kia đã
cứng rắn mà xé rách tâm trí cô, toàn bộ những hình ảnh kia đều
hiện lên trước mắt cô, tàn nhẫn đến nỗi chính cô cũng không thể đối
mặt.
Anh ta cười lạnh một
tiếng, nói: “À há, nhất định cô còn chưa biết nhỉ. Đêm Giáng sinh năm
trước cậu ta đã ở trong quán cà phê ngoài trời mà chờ cô đến hai
giờ sáng, trong cơn mưa tuyết vẫn quật cường nói phải chờ cô tới. Khi
cậu ta sốt cao hôn mê, khó thở, lúc toàn thân co giật, trong miệng còn
lẩm bẩm nói không được cho cô biết…Khi rốt cuộc cậu ta có thể chứng
minh mình không phải hung thủ giết ba cô, cậu ta nói nếu như phẫu
thuật thành công vậy thì cũng không cần phải nói ra…cậu ta làm vậy
cũng chỉ vì cô…”
“Lâm Hinh Ý, nếu như
đó là cách cô quan tâm một người vậy thì cậu ta là cái gì?” Anh nặn
ra một nụ cười mỉa nhìn cô.
“Đừng mà…đừng nói
nữa…” Cô lắc đầu, chưa từng ở trước mặt người nào lớn tiếng khóc
mất hình tượng như vậy, đó là vì chưa từng có ai nói với cô những
việc anh đã làm cho cô. Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói cho cô
biết anh đã vất vả thế nào, cho nên cô vẫn không hề biết. “Tôi
chỉ…muốn biết anh ấy…hiện tại anh ấy thế nào…ở đâu…” Cô không thể
nói thành lời, đứt quãng mở miệng nói ra vài từ.
Cô kéo lấy áo anh,
nhìn vào ánh mắt của anh, đó là ánh mắt hèn mọn chưa bao giờ có,
mặt đầy nước mắt, “Van xin anh…nói cho tôi biết…”
Lý Tử Ngôn xoay người
sang, anh đã từng nhìn thấy phụ nữ khóc, khóc đến lê hoa đái vũ (hoa
lê dính hạt mưa, mô tả kiểu khóc của Dương quý phi), làm cho người ta
đau lòng. Mà kiểu khóc lớn không hề có hình tượng này của Lâm Hinh
Ý, ít nhất với những hiểu biết của anh về người này thì anh chưa
từng nhìn thấy. “Cô không thể thấy ánh mắt chờ đợi của cậu ấy trong
quán cà phê ngày đó đâu…có lẽ cô cũng yêu, nhưng mà…cậu ấy đã dùng
hết một chút sức lực của mình đối xử với cô, toàn tâm toàn ý như
vậy, liều lĩnh như vậy, giao cho cô tất cả, chỉ có cô là không hề
biết trân trọng…” Giọng nói của anh ta nhẹ tênh, không còn vẻ hung ác
vừa rồi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài.
Cô níu lấy áo vest của
anh ta chân nhũn ra quỳ trên mặt đất, “Trước kia tôi không hiểu, nhưng
mà bây giờ thật sự…đã hiểu…van xin anh…nói cho tôi biết…” Giọng nói
khàn khàn vỡ òa ra. Cô không có cách nào, cô biết rõ nhất định Lý
Tử Ngôn biết anh đang ở đâu, cho dù phải vứt bỏ tự tôn, cô cũng không
thể không có anh.
Anh không đành lòng
nhìn bộ dạng của cô như vậy, nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói: “Không
biết đại hội cổ đông lầu 62 đã xong chưa…” Anh không còn cách nào
nhìn hai người kia tra tấn nhau nữa, càng không có cách nào nhìn Vũ
Chính đi về phía vực sâu không đáy.
Hiện tại có lẽ chỉ có cô
ấy mới có thể thuyết phục cậu ta, dù cho chỉ có cơ hội xa vời như vậy, nhưng
mà không bỏ cuộc sẽ tốt hơn.