Trong giấc mộng Hinh Ý
nghe được một số người nói bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, còn có tiếng
Trung, đang trong cuộc họp sao? Còn nghe thấy tiếng nức nở của vài
người. Thật là quá đáng ghét, cô chậm rãi mở mắt ra, cố gắng thích
ứng với ngọn đèn chói mắt.
Cô nhìn thấy bác sĩ
mặc áo trắng, y tá, còn có mẹ, còn có chị Hàng, nhưng lại thiếu
gì đó? Hình như là thiếu cái gì.
Lâm mẹ nhìn thấy con
gái bảo bối tỉnh lại thì cười vỗ vỗ tay cô nói: “Cuối cùng đã
tỉnh lại, con đã ngủ ba ngày rồi. Bác sĩ nói không có vấn đề gì,
chỉ là bị chấn động thôi.” Chỉ là trong ánh mắt của bà căn bản
không có chút vui vẻ nào.
Hinh Ý cố gắng nhớ
lại mấy hôm trước đã làm gì, tại sao lại phải vào bệnh viện. Đột
nhiên, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào một chỗ. Cô nhớ đến, cô
cùng Vũ Chính đi hưởng tuần trăng mật, đi Nepal, trượt tuyết… Còn có,
ngoài ý muốn tuyết lở. Đúng, Vũ Chính, Vũ Chính?
Cô cầm lấy tay Lâm mẹ
đang ngồi bên mép giường, khẩn trương nói:
“Vũ Chính? Vũ Chính đang đi cùng con, hiện tại anh ấy đang ở đâu?”
Nụ cười trên mặt Lâm
mẹ cứng đờ, chị Hàng bưng một chén cháo tới: “Tiểu thư, ăn cháo
trước đi a. Ngủ lâu như vậy, cô nhất định rất đói bụng.”
Lâm mẹ lập tức nhận
lấy nói: “Ăn cháo trước đi a!”
Sắc mặt Hinh Ý lập
tức ngưng trọng, chậm rãi nói: “Có ai có thể nói cho tôi biết, chồng
của tôi Giang Vũ Chính đang ở đâu không?”
Trong phòng
lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính cô.
Cô lại dùng tiếng
Pháp hỏi, nhưng mà không có ai trả lời.
Lúc này có người gõ
cửa, một người Pháp đi vào. Anh ta hỏi: “Xin hỏi ở đây ai là Giang phu
nhân, cô Lâm Hinh Ý?”
“Là tôi.”
“Giang phu nhân, xin
chào. Tôi là cảnh sát nước Pháp. Tôi đến đây thông báo với cô tình
hình điều tra về việc ngày 15 tháng 1 cô
cùng một người nữa đi trượt tuyết trên đỉnh núi Mont Blanc thuộc dãy
núi Alps thì đột nhiên gặp sự cố tuyết lở.”
Hinh Ý đờ đẫn nhìn
về phía trước, tuyết lở, cô nhớ đến nơi xinh đẹp kia, tuyết lở.
Cảnh sát người Pháp
nói tiếp: “Tại một vách đá trên đỉnh núi chúng tôi đã phát hiện ra
cô, lúc ấy cô đã hôn mê. Hơn nữa cách đó không xa nơi cô hôn mê, chúng
tôi phát hiện ra dụng cụ trượt tuyết cùng với GPS của chồng cô.
Chúng tôi đã kịp thời dùng trực thăng đưa cô đến đây. Thật may, cô
không có việc gì. Chỉ là chúng tôi rất tiếc phải thông báo với cô,
bởi vì chồng cô Giang Vũ Chính tiên sinh khi rơi xuống núi đã tháo GPS
của anh ấy xuống, tuy cảnh sát nước Pháp chúng tôi cùng với người
nhà của cô đã dùng trực thăng cố gắng tìm kiếm Giang tiên sinh, chỉ
là hiện tại đã qua thời gian vàng tốt nhất để cứu viện, chúng tôi
vẫn chưa có biện pháp tìm ra Giang tiên sinh. Trải qua cuộc thảo luận
của các chuyên gia, chúng tôi cho rằng khả năng sống sót của Giang tiên
sinh là vô cùng nhỏ…” (GPS – Global Positioning System, là hệ thống định
vị toàn cầu)
Hinh Ý không còn nghe
thấy những câu sau của anh ta nữa, cái gì mà khả năng còn sống vô
cùng nhỏ? Anh ấy rõ ràng còn ở trước mặt
cô, rõ ràng vẫn còn.
Cô không biết vì sao
mình lại đi tới Nepal, giống như một du hồn mà leo lên đỉnh núi đầy
tuyết kia. Cô quỳ gối tại nơi mình đã gặp chuyện không may, ôm lấy
mặt đất. Vũ Chính của em à, anh ở trong này sao? Nghe được tiếng em
gọi không? Em tới đây, em sẽ không bỏ lại anh một mình, chúng ta sẽ
vĩnh viễn ở bên nhau.
Bầu trời trong xanh,
quang đãng, chúng ta sẽ ở nơi tuyết trắng này mà tìm kiếm sự vĩnh
hằng.