Cơn gió miễn cưỡng
thổi tới từ đầu phố bên kia, quét qua những lá ngô đồng rụng trên
mặt đất lát đá đỏ, những phiến là vàng óng ánh tà tà bay đến từ
nền trời trong xanh. Từ lầu 60 nhìn xuống bầu trời thu trên công viên
trung tâm, từng mảng lá phong lớn, lốm đốm sắc đỏ, thiêu đốt cả một
góc đường, hợp cùng lá ngô đồng vàng óng ả và từng bụi cây xanh
biếc không biết tên, từng sắc thái mãnh liệt đối lập nhau khiến cho
người mê muội nhưng lại có cảm giác không chân thật.
Anh ngủ mê suốt ngày
đã hơn phân nửa mùa hè, cảm giác như thơi gian đã ngừng lại nơi đây,
dù cho đã hơn hai tháng, loại cảm giác không chân thật này vẫn mãnh
liệt như vậy, bởi vì lúc hôn mê phải thông ống thở vào yết hầu nên
từ mở to mắt ra hay là mở miệng nói chuyện anh đều phải tập suốt
hơn một tháng, chưa từng bao giờ cảm thấy nói chuyện liên tục đối
với anh lại là một điều xa xỉ. Lúc vừa tỉnh lại, anh không tỏ ra
nhận ra ai, dù cho là lão Lý hay Kelvin tới anh cũng giữ một vẻ mặt
hờ hững, một bộ phận trí nhớ bị đông lại trong đầu, nhưng vẫn biết
rất rõ cô không có ở bên cạnh mình. Nhưng mà khi anh đằng đẵng buồn
chán chìm trong mộng, rõ ràng đã thấy hình bóng cô, mỗi ngày đều
bận rộn vì anh, mỗi ngày đều cầu nguyện cho anh…nhưng mà, khi anh mệt
mỏi mở đôi mắt ra thì mỗi ngày chỉ còn lại một mình mình, ngoại
trừ lão Lý, y tá, bác sĩ,…không hề có cô.
Anh ngồi tựa vào đầu
giường, thật ra tư thế như vậy cũng không gọi là ngồi, chỉ có thể
là nằm ngửa, chiếc bàn gắn trên giường có đặt một bình thủy tinh
không, cách đó không xa đặt một cái đĩa, trong đĩa là những hạt châu
thủy tinh năm màu. Bỏ chính xác từng hạt châu này vào trong bình là
bài huấn luyện phục hồi hàng ngày của anh, bởi vì thời gian hôn mê
quá dài, dù cho liên tục mát xa, muốn tay chân khôi phục lại chức năng
như trước ngoài trừ trị liệu phục hồi rườm rà như vậy thì không còn
cách nào khác.
Bên ngoài có người gõ
cửa, lão Lý đẩy cửa ra giẫm trên mặt thảm dày cẩn thận đi tới, nhìn
về phía Vũ Chính trên giường bệnh, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng mà
lại không giống như tro tàn thiếu sức sống như trước nữa, nhẹ nhàng
thở ra một hơi, cười nói: “Woa, xem ra mấy ngày nay phục hồi không tệ
lắm nhỉ?” Vẫn là dáng vẻ không tim không phổi.
“Cậu còn không biết xấu
hổ mà nói ra…” Vũ Chính cũng chẳng thèm liếc nhìn anh ta, tiếp tục
dùng tay phải không quá linh hoạt cầm lấy những hạt châu kia, ngón tay
thon dài hơi có vẻ cứng ngắc, thật ra phải vất vả lắm mới lấy được
một hạt, chậm rãi vươn tay về phía bình thủy tinh. Nhưng không ngờ
nửa đường lại rơi xuống, rớt vào trên mặt thảm, trong ánh mắt của
anh hiện lên một vẻ bất đắc dĩ cùng thất bại, nhưng trong nháy mắt
ánh mắt lại khôi phục lại bình thường.
“Cái này cũng không
thể trách tôi được, cậu hôn mê hơn hai tháng, cô ấy vẫn luôn ở bên
cạnh, bình thường vô cùng, bất kể Dư Chân có ở bên cạnh thêm mắm thêm
muối thế nào cũng không thể thay đổi được cô ấy, ai mà biết được
trước khi cậu vừa mở mắt ra thì cô ấy đã bay về Giang Lâm chứ?” Thật
ra nghĩ cũng biết, Lâm Hinh Ý sao có thể dễ dàng tha thứ việc Vũ
Chính kí tên vào đơn ly hôn chứ? Đôi khi chôn giấu càng sâu thì lúc
bộc phát lại càng khủng bố, phụ nữ mà…
Lúc lão Lý ngồi xổm
xuống nhặt hạt châu trên mặt thảm lên, Vũ Chính nhìn thấy tờ báo anh
ta cầm phía sau lưng, nhướng mày hỏi: “Đó là cái gì?”
Động tác của lão Lý
trở nên cứng ngắc, thật ra cái này vốn chính muốn cầm đến cho cậu
ta xem, nhưng mà lúc vừa bước vào đã hối hận, nhìn thấy cậu ta nói
cũng phải thở gấp, “tin tức”như vậy làm sao cậu ta chịu nổi?
Vũ Chính nhìn thấy
anh ta né tránh lời anh nói, dùng bàn tay trái đã sử dụng tốt cầm
lấy điều khiển từ xa trên bàn, chỉ về phía chiếc TV LCD cực lớn
nhấn một cái, “Cậu muốn nói cái này sao…” giọng nói không mang theo
một chút tình cảm.
Trên màn hình, Hinh Ý
cằm đầy, cổ thon dài, bờ vai mĩ nhân trơn mượt, khuôn ngực vừa phải,
eo thon nhỏ tinh tế, cặp mông hơi cong lên…nghiêng người, sườn xám xẻ
cao, trở thành một người phụ nữ Trung Quốc ưu nhã, vẻ tinh tế, vũ
mị cùng gợi cảm đều được phô bày hết sức tinh tế, dường như đang
dùng một loại phương thức hàm súc nhất, chiếc sườn xám chuyển động
giữa dòng người dịu dàng ung dung. Dáng vẻ phục tùng cười yếu ớt,
một loại xinh đẹp thanh tao không thể nắm lấy hút hồn người. Lão Lý
thừa nhận, bỏ qua Lưu Dư Chân đứng bên cạnh mà cô đang khoác tay thì
hình ảnh này quả thật phi thường xinh đẹp.
“Cậu…cậu không tức
giận sao?” Lão Lý cẩn cẩn thận thận để không chạm đến cơn lôi đình
của anh, thật ra còn có thể trách ai đây, cũng chính bản thân anh dẫn
sói vào nhà ngầm đồng ý cho người ta đi quyền rũ bà xã mình thôi.
Từ chuyện này nhìn lại, có thể rút ra một kết luận, Giang Vũ Chính
dù có thông minh thế nào, dù cho không ai có thể bì nổi cũng sẽ có
lúc hồ đồ ngớ ngẩn.
Vũ Chính vẫn bình
tĩnh như vậy, “Trong công nghiệp cạnh tranh càng cao thì không phải
càng có lợi cho sự phát triển sản xuất sao?”
“Giọng điệu của cậu
cứng rắn nhỉ, xem ra lại sắp có trò hay để xem rồi!” Lý Tử Ngôn
nhìn Vũ Chính cúi đầu không nói, âm thầm cười trộm, nếu như cái thế
giới này thật sự có người có thể trị được Giang Vũ Chính, người
này không phải Lâm Hinh Ý thì còn ai vào đây? Tuy từ khi anh cậu ta
tỉnh lại đến giờ cô ấy vẫn chưa thèm liếc nhìn lấy một cái nhưng
ngẫm lại cô ấy là loại phụ nữ gì nha, mỗi ngày Giang Vũ Chính nháy
mắt bao nhiêu lần đều sẽ có số liệu lập tức truyền đến Giang Lâm cho
cô ấy, hơn nữa hình như còn lệnh cho bệnh viện trong lúc phục hồi
không được cho cậu ta rời đi nửa bước. Giang Vũ Chính có muốn không
để ý đến sống chết chạy về tìm cô ấy cũng không có cửa, chỉ có
thể cách cả một đại dương nhìn ảnh chụp của cô ấy cùng Lưu Dư Chân
mỗi ngày anh anh em em được đăng báo thôi. Thật ra từ đáy lòng anh rất
bội phục cô, anh không phải không nghĩ tới cô sẽ tức giận, chỉ là
dùng cách này để trả thù Vũ Chính thì…
Mà cũng chỉ có tên
nhóc Lưu Dư Chân quá ngốc mới cho là mình có cơ hội, xem ra chiến
tranh giữa ba người này sẽ nhanh chóng nổi lên. Cái khoảng trời thu
Giang Lâm kia có muốn nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ được bình an.
“Thật sự nhẫn tâm để
một mình cậu ta ở Mĩ sao?” Giọng nói của Hiểu Văn truyền đến từ
trong điện thoại, mang theo một chút ý cười, hai người này thật đúng
là oan gia kiếp trước mà, sóng gió dồn dập.
“Ai bảo anh ta làm ra
chuyện như vậy chứ? Đổi lại là chị, chị có tức giận không?” Hinh Ý
đứng từ lầu 75 Giang Lâm nhìn thành phố phồn hoa, cắn răng hung dữ
nói.
“Đúng, Giang Vũ Chính
ơi, Giang Vũ Chính, thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời nha, không
để cho Hinh Ý của chúng ta thành quả phụ ngược lại thành bị chồng
ruồng bỏ…” giọng điệu trêu tức rõ ràng như vậy.
“Chị trêu tức em thì
cảm thấy vui vẻ vậy sao…” Hinh Ý chỉ thấy tức, mỗi người đều đem cô
ra chê cười, tuy người biết chuyện này cũng không nhiều lắm.
“Còn nữa, rốt cuộc em
và Lưu Dư Chân đã xảy ra chuyện gì? Không phải em thật sự dùng anh ta
để trêu tức Giang Vũ Chính đấy chứ?”
“Chuyện này tự em sẽ
biết chừng mực, hơn nữa em và Dư Chân cũng chỉ là bạn bè mà thôi,
bạn bè thân thiết.” Cô nhìn vào một đống email từ bệnh viện bên Mĩ
trên màn hình.
“Này, đến lúc đó ông
xã của em không trở lại thì đừng có mà tới tìm chị khóc lóc đấy!
Chị cũng không muốn bị chìm trong cơn đại hồng thủy này của người
hai đâu!” Rõ ràng chính mình đau lòng cho Giang Vũ Chính muốn chết
lại còn làm ra vẻ không thèm quan tâm, đến lúc cậu ta đau ở đâu đớn
ở đâu còn không phải chỉ có em đau lòng thôi sao, Lâm Hinh Ý, em còn
chưa thấy qua sự lợi hại của cậu ta sao?
“Trước hết chị cứ lo
mà chú ý đến chuyện của ông xã chị đi!” Cô thẳng thừng cúp máy,
đầu dây bên kia Hiểu Văn cười điên cuồng.
Đèn tường chiếu vào
hành lang thật dài, lá cây bên đường đã bay mất, một chiếc đèn chụp
rớt bên cạnh một cái cây trơ trụi, tiêu điều thưa thớt đến đáng
thương, cô đảo đầu xe dừng ở trước gara, theo thói quen ngẩng đầu lên
nhìn thư phòng, đèn không sáng. Sau khi quản gia gọi điện thoại nói
anh đã trở về, cô lùi lại tất cả cuộc họp đầu tiên. Cô liều mạng
tự nói với mình cô vẫn còn đang chiến tranh lạnh với anh tuy không có
cách nào để ngừng nghĩ về anh dù chỉ một giây. Mỗi khi trời tối y
tá bên kia đều gửi đến một bản báo cáo đầy đủ về quá trình hồi
phục, nhưng mà không đủ chính là không đủ, có trời mới biết cô rất
muốn nhìn thấy anh…nhưng mà cô lại không cam lòng, dựa vào cái gì
lại bị anh xỏ mũi dẫn đi, anh dựa vào cái gì chứ?
Đứng trước cửa lớn
hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa ra, quản gia ra
chào, cô ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn ông ấy quay đầu đúng ngay
về phía ông ta hỏi: “Anh ấy ở đâu?”
“Vừa về đến nhà đã
về phòng nghỉ ngơi…” không đợi quản gia nói cho hết lời, cô đã trầm
giọng nói: “Ai cho anh ta vào phòng tôi ngủ.” Quả gia nhìn thấy cô ủ
dột như sắp khóc, không dám nói một câu. Từ khi phu nhân từ Mĩ trở
về thì không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là…
Dẫm trên bậc thang
bằng gỗ, cô không biết mình đang mang tâm tình gì, tức giận, hay là
vui vẻ? Từ thời khắc anh tỉnh lại cô đã không hề liếc nhìn anh, cho
dù là tức giận cũng không thể đánh đuổi đi sự lo lắng cùng mong nhớ
trong đáy lòng. Có thể cô như thế nào cũng không thể thừa nhận mình
giống như một đứa trẻ vậy, lúc trước anh nói một câu không ly hôn thì
có thể kéo cô về bên cạnh anh, nhưng một tờ giấy ly hôn của anh lại
đuổi cô ra khỏi cuộc đời anh. Cô giận chính mình không có sức đấu
tranh như vậy, để mặc cho anh cần thì anh cứ lấy.
Ngọn đèn trong phòng
vẫn nhu hòa như vậy, thói quen của anh, cho dù chỉ có một mình cô ở
đây cũng chưa từng thay đổi nó, nhưng mà sao anh lại tàn nhẫn như vậy,
nói bỏ cô sang một bên là bỏ.
“Giang Vũ Chính, anh đi
ra ngoài cho tôi…” Giọng nói của cô không lớn nhưng ánh mắt lại đỏ
bừng, làm thế nào cũng không thể khiến cho mình bình tĩnh lại.
Người ngủ trên giường
không chút động tĩnh nào, dường như thật sự không hề nghe thấy.
Đi đến bên giường nắm
cô tay anh kéo đi, lúc sờ đến cổ tay anh, đau lòng đã vượt qua hết
thảy, một người đàn ông lớn như vậy mà cổ tay lại gầy đến nỗi không
có một chút thịt nào, nắm trong tay mà nhẹ bổng. Cho dù trong lòng cô
đang cất một bụng tức giận nhưng giờ phút này cũng đã biết mất
không còn tăm hơi.
Người ngủ trên giường
không biết khẽ lẩm bẩm câu gì đó, giật giật nửa người trên chết
lặng, lại mê man ngủ. Cô nhìn thấy tư thế ngủ không được tự nhiên của
anh, cẩn thận tỉ mỉ nâng eo của anh lên, nhẹ nhàng giúp anh xoay
người, lại cầm qua một cái gối mềm chặn lên lưng anh. Ngồi trên mép
giường nhìn người hai tháng qua không gặp, cảm giác giống như có rất
nhiều thứ tích tụ trong lòng muốn đào bới ra tất cả, không còn chỗ
nào để che giấu, lẩn trốn.
Đầu ngón tay nghịch
lướt qua vết thương chỗ yết hầu bị thông ống thở, vết thương đã đóng
vảy, nương theo ngọn đèn mờ nhạt nhìn lại đã mờ đi rất nhiều nhưng
làm sao có thể xóa đi những đau đớn kia?
Ngoài cửa truyền đến
tiếng động, cô lập tức đứng lên, ánh mắt giấu đi tất cả tình cảm,
lấy lại vẻ ngoài bình tĩnh. Y tá riêng đứng ngoài cửa, Jane. Jane là
hộ lý chăm sóc cho anh từ khi ở Mĩ, lần này hẳn là cùng hộ công
Daniel trở về.
Cô nhìn thấy trên tay
Jane cầm tinh dầu mát xa, kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?” Trong tình
huống bình thường, không phải đặc biệt không thoải mái thì anh sẽ
không để cho người khác giúp anh mát xa.
“Từ sau khi Giang tiên
sinh hôn mê tỉnh lại, bởi vì lượng hoạt động mỗi ngày có hạn, thần
kinh phần eo không vận động nên vô cùng yếu, thường thì nửa đêm đau
đến mức không thể nào ngủ được, nhưng mà thuốc giảm đau se ảnh hưởng
đến nhận thức, mỗi ngày sau khi ngài ây tỉnh lại bác sĩ đều kiểm
tra nhận thức cho ngài ấy…cài này cũng là một trong những tiêu chuẩn
quan trọng để cân nhắc xem ngài ấy có được xuất viện không, ngài ấy
vì để được nhanh chóng xuất viện nên chỉ có thể nhịn không uống
thuốc giảm đau…bình thường trong tình huống này chúng tôi đành phải
chọn phương pháp trị liệu phù hợp để giảm
bớt đau đớn cho ngài ấy. Trên đường trở về từ Mĩ bởi vì gặp thời
tiết xấu, máy bay xóc nảy gay gắt, thiếu chút nữa đã làm cho ngài
ấy bị co giật. Cho nên phải cho ngài ấy uống thuốc chống co giật, sau
khi trở về đã nói qua với bác sĩ riêng, vì để tránh khả năng nửa
đêm bị co giật nên phải giúp ngài ấy mát xa toàn thân….” Jane là
người Mĩ gốc Hoa, tiếng Trung cũng khá lưu loát, nhưng mà khẩu âm vẫn
rất nặng. Lúc Giang Vũ Chính hôn mê vẫn luôn là cô và hộ công Daniel
chăm sóc anh, tuy không biết hai vợ chồng Giang Vũ Chính xảy ra chuyện
gì nhưng dù cho là ai cũng đều phát hiện ra có điểm không ổn. Sau khi
nói xong chỉ lẳng lặng nhìn Hinh Ý, không lên tiếng nữa.
Mắt Hinh Ý nhìn tinh
dầu trong tay cô, nhẹ nhàng thở dài, nhận lấy chai dầu nói: “Để đó
cho tôi đi.”
Trong gian phòng trống
rỗng, ngọn đèn bàn lập lòe chiếu vào khuôn mặt tái nhợt không chút
máu của anh, khuôn mặt bởi vì gầy mà càng thêm anh tuấn cùng mạnh
mẽ. Tay cô tràn đầy tinh dầu, tản ra một hương thơm thấm vào ruột gan,
nhẹ nhàng mát xa tấm lưng cùng cơ thể cứng ngắc của anh, thật ra
cũng chẳng gọi là cở thể, bởi vì gầy nên tay nhấn xuống cảm giác
như chỉ còn lại một bộ xương, xúc cảm tuyệt đối không tốt chút nào,
nhưng mà cô lại rất yêu thích. Xương sống có một vết sẹo thật dài,
chính vết sẹo chỗ này đã làm cho phần eo của anh hoàn toàn mất đi
tri giác.
Cô cảm thấy nước mắt
đã rưng rưng, cắn chặt môi, lực trên bàn tay vẫn cực kì nhẹ, nghiêng
người nằm xuống bên cạnh anh, ôm lấy eo của anh, ôm lấy bụng nhỏ của
anh, trong chốc lát, chân của cô nhẹ nhàng quấn lấy hai chân lạnh buốt
lại còn thon gầy của anh, vuốt ve, muốn đem nhiệt độ của mình truyền
đến trên người anh.
Cô không biết đã bao
lâu không ôm anh như vậy, cô đã từng cho rằng không còn cơ hội nữa. Mặc
kệ trong lòng có tức giận đến đâu, giờ khắc này, cô thầm muốn ôm
chặt anh như vậy, dán sát vào lưng anh, cảm thụ nhiệt độ cùng mùi
hương cơ thể anh, mùi hương chỉ thuộc về cô. Cô chỉ cần được ôm anh là
tốt rồi, thật sự, để cho cô có được sự ấm áp trong chốc lát của
anh, làm cho cô giảm bớt nỗi nhớ nhung đè nén hai tháng nay, làm cho
cô khôi phục lại khí lực để ngày mai đối mặt với anh, làm cho cô có
thể tiếp tục xem nhẹ sự yếu ớt của anh mà đối kháng anh…
Nhưng mà, Lâm Hinh Ý
đã quấn lấy Giang Vũ Chính thì thật sự chỉ là một lát thôi sao?
Hãy cứ để cho chúng ta tin tưởng, Tomorrow is another day. (Ngày mai lại
là một ngày mới)