Túc Hạ Đích Luyến Nhân (Dưới Chân Người Yêu)

Chương 20

—— phía dưới có chảy nước không?

Lăng Đạo Hi xem hết tin nhắn, hơi không được tự nhiên quay đầu nhìn thoáng, quả nhiên vừa vặn đối diện ánh mắt trêu chọc của Kỳ Đông ngồi ngay dãy bàn cuối.

Kỳ Đông vẫy vẫy di động, bày ra biểu tình ái muội chỉ có Lăng Đạo Hi mới xem hiểu, Lăng Đạo Hi đỏ mặt, lập tức quay đầu lại.

Kỳ Đông khinh thường cười cười, lại phát qua một tin.

—— tư vị kẹp chặt đùi thích hay không thích?

Lăng Đạo Hi đọc xong, theo bản năng đem hai đùi vốn đã sát vào nhau kẹp chặt thêm chút nữa.

Kỳ Đông vẫn không buông tha.

—— nếu thật sự chịu không nổi, thì thả nguồn gốc sinh mệnh ra hít thở không khí, đừng nghẹn hỏng luôn đó.

Lăng Đạo Hi bí mật hoạt động đũng quần một chút, cố khiến cho chỗ đó bớt khó chịu.

—— cậu nói có khi nào bạn học bên cạnh đã nhìn ra không?

Lăng Đạo Hi bắt đầu chột dạ nhìn chung quanh, lại lo sợ động tác rõ ràng quá sẽ gây chú ý.

—— người bên tay phải cậu cứ nhìn cậu suốt.

Lần này Lăng Đạo Hi ngay cả đầu cũng không dám xoay qua, tiềm thức cứ cảm thấy có  tầm mắt đến từ bên phải nhìn mình chằm chằm.

—— ch*m nhỏ lẳng lơ có ngứa không? Có phải lại muốn có ai thao không?

Lăng Đạo Hi chỉ nhìn liếc một cái liền nhanh chóng xóa sạch, tựa hồ trên phím bấm đó có lửa đang thiêu đốt.

—— hồi sáng lúc cậu bị làm kêu thật là dâm đãng nha.

Tay Lăng Đạo Hi đặt trên đùi dùng sức nắm chặt quần.

Cách tin nhắn trước chừng hơn một phút, âm báo nhắc nhở có tin mới lại vang lên.

—— a a, vừa rồi người bên cạnh đột nhiên sáp lại muốn coi tôi nhắn cái gì, đóng không đủ nhanh, cũng không biết cậu ta có thấy không nữa.

Lăng Đạo Hi trong lòng cả kinh, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Đông tươi cười xấu xa mới nhớ ra hôm nay đối phương đặc biệt chọn một chỗ ngồi trái phải đều không có ai, tảng đá trong lòng mới buông xuống.

Di động Kỳ Đông cư nhiên rung động một cái, hắn nhíu mày.

—— chủ nhân ngài đừng đùa tôi nữa mà.

Giọng điệu nhắn tin của Lăng Đạo Hi khiến Kỳ Đông thật sự nhịn không được muốn cười.

—— không đùa cậu thì đùa ai a?

Hắn hơi giương mắt, vừa hay nhìn thấy Từ Vĩ ngồi chếch phía trước, giảng đường này là dành cho môn chung, có vài đồng học cùng năm nhưng khác ban cũng đến học, Từ Vĩ tự nhiên cũng ở đây.

—— nếu không thì tôi đi đùa chó khác là được.

Một lát sau bên kia mới trả lời.

—— chủ nhân ngài cứ đùa tôi đi.

Kỳ Đông vùi đầu vui vẻ cả nửa ngày.

Hắn nghe thấy giảng viên gọi tên Lăng Đạo Hi, trong đại học thầy cô thường không nhớ tên được mấy bạn, nhưng loại sinh viên ưu tú như Lăng Đạo Hi đi tới đâu cũng được thầy cô chiếu cố bội phần, đi học bị điểm danh là chuyện cơm bữa.

Cũng không biết hôm nay gặp tình huống này là may mắn hay xui xẻo của cậu.

Thầy gọi Lăng Đạo Hi hình như không phải bảo cậu trả lời câu hỏi, mà là muốn cậu lên bảng tính toán một đoạn công thức.

Kỳ Đông nheo mắt lại, muốn từ động tác của cậu tìm kiếm sơ hở.

Nhưng ngoài dự liệu của hắn, Lăng Đạo Hi vẫn như thường ngày tự tin tới trước bảng, lưu loát viết lên, mỗi một nét đều cứng cáp hữu lực, sau khi được thầy đồng ý, cậu liền nhanh chân xuống bục, sống lưng thẳng tắp, không tỏ vẻ nửa phần bất tiện, ngay cả Kỳ Đông từ tận đáy lòng cũng muốn huýt sáo vì cậu.

—— diễn xuất hoàn mỹ vô khuyết, cậu không làm diễn viên thật là lãng phí.

Lăng Đạo Hi mới vừa đọc xong, tin nhắn mới lại tới.

—— bởi vì cậu là người biết giả bộ nhất mà tôi từng thấy.

—— quên cậu dưới thân tôi rên rỉ phóng đãng thế nào rồi sao?

—— quên cậu cầu xin tôi muốn ăn dương v*t tôi thế nào rồi sao?

—— quên cái bộ dạng ti tiện của cậu khi bị tôi đạp bắn rồi sao?

—— nếu để những bạn học ở đây biết bộ dạng chân thật của cậu, không biết họ sẽ nghĩ như thế nào.

—— xem xem đến lúc đó diễn kỹ của cậu có còn đủ cho cậu giả vờ ngầu không.

Lăng Đạo Hi đọc một tin thì xóa một tin, trên mặt ngày càng nóng, bộ vị nào đó trên thân thể trướng đau đến muốn nổ.

Cậu vô pháp nhắn lại Kỳ Đông bất kỳ chữ nào, nhưng ngón tay lại như có vô số con kiến đang bò, tâm lý thì kháng cự, nhưng bản năng thân thể lại đã phản bội đại não.

—— van ngài đừng nói nữa.

Kỳ Đông nhìn thấy trong điện thoại ngắn gọn năm chữ, cười một tiếng, phát đi một tin nhắn ‘hẹn hò’ cuối cùng xem như tổng kết.

—— giữa trưa cùng nhau ăn cơm.

Sau khi tan học, Kỳ Đông chờ Lăng Đạo Hi ra cửa phòng mới chậm như rùa lung lay đi ra ngoài, quả nhiên Lăng Đạo Hi không dám đi, đang đứng chỗ không xa chờ hắn.

Kỳ Đông đi ngang cũng không dừng lại nói gì với cậu, trực tiếp đi thẳng, Lăng Đạo Hi ngoan ngoãn đi theo đằng sau cách hắn hai mét.

Kỳ Đông chọn căn tin hai đông người nhất Yên Đại, lựa cái cửa đang xếp hàng dài nhất, thời gian chờ lâu nhất mà bĩu bĩu môi.

Lăng Đạo Hi mặt lộ vẻ lúng túng đi qua xếp ở cuối hàng, Kỳ Đông tìm vị trí tầm nhìn tốt nhất ngồi xuống, vừa lúc có thể giám thị nhất cử nhất động của Lăng Đạo Hi.

Xếp hàng phía trước cũng là cán sự trong hội sinh viên nhìn thấy Lăng Đạo Hi, hô lên, "Hội trưởng, đến gọi cơm a."

Lăng Đạo Hi lễ độ gật đầu, "Ừ."

"Lại đứng xếp chỗ tớ này.”

Lăng Đạo Hi trộm nhìn Kỳ Đông, cự tuyệt hảo ý của cậu ta, "Cám ơn, bất quá vậy không tốt, hay là thôi đi.”

Đồng học kia thấy Lăng Đạo Hi nói thế, cũng thôi.

Lúc Lăng Đạo Hi bê hai khay thức ăn đến trước mặt Kỳ Đông thì đã qua tròn mười lăm phút, hai người vào giờ nghỉ trưa cùng ngồi một bàn trong căn tin cho sinh viên, đây vẫn là lần đầu.

Kỳ Đông nhìn biểu hiện vẫn đang cố gắng trấn định của cậu, chỉ là một vài động tác nhỏ trong lúc lơ đãng đã tiết lộ khẩn trương dưới đáy lòng cậu giờ phút này, cậu thường sẽ dùng các đốt ngón tay ngón trỏ cọ cọ chóp mũi, nhãn thần phiêu hốt bất định, còn luôn không tự chủ được ngó nghiêng xuống dưới.

Kỳ Đông thừa nhận Lăng Đạo Hi là một người rất biết giả vờ, bất quá sống chung lâu, đối với mấy động tác nhỏ của cậu hắn rõ như lòng bàn tay —— khi cậu nhìn thẳng xuống, tức là thuận theo; nhìn chằm chằm phía dưới bên phải, tỏ ý không phục; mắt phiêu xuống dưới bên trái, chứng tỏ đang bất an; lúc nhìn mình, dù hai người đang nằm ngang nhau, cũng phải hơi hơi cúi đầu, ngước mắt nhìn lên phía trước, chính là biên độ cúi đầu tùy thuộc vào trường hợp đang ở trước mặt hay sau lưng người khác mà thôi.

Giữa trưa căn tin ồn ào huyên náo, chung quanh đều là sinh viên dùng cơm, nói chuyện chút cũng sẽ bị nghe thấy, Kỳ Đông ngồi đối diện Lăng Đạo Hi nhắn tin cho cậu.

—— khẩn trương cái gì?

Lăng Đạo Hi lắc lắc đầu biên độ cực nhỏ, tỏ vẻ không có.

—— còn làm bộ?

Người đối diện mấp máy miệng, đây cũng là phản ứng cậu quen có khi bị Kỳ Đông chọc thủng tâm tư.

—— vừa rồi đứng chân có nhũn không? Người chen chúc như vậy, thì lặng lẽ cọ cọ lên thân người khác chắc cũng không bị phát hiện đi.

Lăng Đạo Hi hạ mắt không lên tiếng.

—— hay là kỳ thật cậu đã cọ rồi?

Lúc này Lăng Đạo Hi nhắn tin lại.

—— không có.

Hai người cách nhau không đến nửa thước, lại cứ nhắn tin cho nhau như vậy, cảnh tượng thật là buồn cười.

Kỳ Đông lùa cơm hai miếng, Lăng Đạo Hi một mực yên lặng ăn, vị như đang nhai sáp.

—— cơm ở căn tin hai thực sự chả có vị gì.

Những lời này kỳ thật có thể nói thẳng ra, bởi vì người chung quanh đều đang nói y chang vậy, Lăng Đạo Hi không rõ vì sao hắn cứ phải đánh chữ.

—— nếu thêm chút gia vị thì tốt rồi.

Kỳ Đông vừa lòng chứng kiến Lăng Đạo Hi khi đọc những lời này đũa trên tay run lên.

—— lần sau nhớ để dành lại một chút, đem đến căn tin cho cậu trộn vào cơm ăn, nghe nói bao cao su dùng xong cho vào tủ lạnh sẽ không bị khô.

Kỳ Đông gửi tin này qua xong thưởng thức phản ứng của Lăng Đạo Hi, quả nhiên mắt cậu lóe lên, né tránh tầm mắt Kỳ Đông, đầu cũng nghiêng về bên trái, hầu kết cũng mấp máy một chút.

Kỳ Đông chơi đã rồi mới bắt đầu ăn cơm, Lăng Đạo Hi thấy hắn rốt cục cất di động vào, bản thân cũng thả lỏng thở phào một hơi.

Dưới tình huống như vậy ăn cái gì cũng thấy khó nuốt, Kỳ Đông lại khẩu vị đại khai, trong nháy mắt thổi quét sạch sẽ đồ ăn trên bàn.

Lăng Đạo Hi chờ hắn ăn hết, cầm qua khay ăn của hắn vừa định đứng lên, đột nhiên thân mình cứng đờ, cả người như bị đóng đinh xuống chỗ ngồi.

Kỳ Đông đối với kết quả mà hắn tạo thành phi thường hài lòng, bên dưới cái bàn, hắn đem mũi chân hơi chuyển động một độ cung, biểu tình Lăng Đạo Hi biến đổi thật sự rất đặc sắc, nhẫn nại, mê luyến, lo âu, khẩn cầu, toàn bộ tràn ngập trên gương mặt.

Kỳ Đông thu hồi chân lại, tiếp đó ‘lỡ không cẩn thận một cái’ gạt chiếc đũa rớt xuống bàn.

Dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, Lăng Đạo Hi cẩn thận nhìn hai bên, thấy mọi người đều đang dùng cơm không ai chú ý tới bên này, mới cực nhanh khom lưng nhặt đũa trên đất.

Chỗ chiếc đũa rớt xuống khá gần chân Kỳ Đông, Lăng Đạo Hi vừa mới đụng đến mục tiêu, đã bị Kỳ Đông một cước giẫm lên lưng bàn tay, nặng nề nghiền rồi nghiền.

Lúc Lăng Đạo Hi lần nữa ngồi lại, ôm chặt lưng bàn tay tay trái, mơ hồ có thể từ kẽ hở thấy được da chỗ đó có dấu hiệu đỏ lên.

Kỳ Đông nhếch khóe miệng, không tiếng động nói hai chữ, dâm —— tiện ——

Lăng Đạo Hi đọc hiểu khẩu hình của hắn, trong mắt lưu chuyển tình tự không rõ, nhưng lại cho Kỳ Đông lỗi giác ánh mắt đang nhìn mình kia ướt sũng.

Trên đường trở về, Lăng Đạo Hi hiển nhiên không trấn định như vừa rồi trên lớp học, nhịp chân hơi hỗn loạn theo sát phía sau Kỳ Đông.

Vừa vào phòng, Lăng Đạo Hi liền quỳ gối chỗ cửa, dùng răng cởi dây buộc giày cho Kỳ Đông, thuần thục cắn gót giày, tháo giày chủ nhân ra, rồi ngậm dép lê đến bên chân mang vào cho hắn.

"Cởi quần, " Kỳ Đông vừa đi vào phòng trong vừa ra lệnh.

Lăng Đạo Hi bò theo, vào phòng ngủ ngoan ngoãn cởi quần dài, quả nhiên đầu vớ đã ướt đẫm.

“Nước còn nhiều hơn cả con gái.” Kỳ Đông cười nhạo cậu.

Lăng Đạo Hi nghẹn một buổi sáng, rốt  cục có thể thở hổn hển nói, "Chủ nhân..."

“Ừm?”

Cậu không nói lời nào, Kỳ Đông cũng không mở miệng, muốn buộc cậu chính miệng nói ra.

Cuối cùng vẫn là Lăng Đạo Hi không nhẫn nại nổi trước, cúi đầu, "Chủ nhân ngài bây giờ có tâm tư thao tôi không?”

Kỳ Đông bất động thanh sắc nhìn kỹ cậu một lúc lâu, đột nhiên cười không rõ nghĩa, mỗi lần hắn cười như vậy, đều khiến trong lòng Lăng Đạo Hi rờn rợn, cậu hoàn toàn suy đoán không được chủ nhân của mình kế tiếp muốn làm gì.

“Giữa trưa đi thỉnh an, cậu tới kỳ chó động dục ư?” Kỳ Đông hếch cằm, "Hơn nữa, chẳng phải cậu thẳng sao? Thế nào, bị thao sướng quá rồi, ngay cả tính hướng của mình cũng không nhớ rõ sao?"

Lăng Đạo Hi thấy hắn nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, "Chủ nhân, lúc trước tôi sai rồi, ngài đừng nhắc nữa.”

“Sao tôi lại không thể nói tới? Tôi phải thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu, tôi sợ cậu càng chạy càng xa trên con đường sai lầm này thì biết làm sao?” Hắn dùng mũi chân trêu trọc hạ thân sung huyết của Lăng Đạo Hi, cố ý dùng ngữ điệu khoa trương châm biếm cậu, “Một trai thẳng ưu tú như thế hủy trong tay tôi, tôi sợ có cô nào tới tìm tôi tính sổ a."

Lăng Đạo Hi bị hắn khiêu khích hô hấp ngày càng trầm trọng, chủ động áp sát về phía trước, Kỳ Đông lại đem chân thu về, không cho cậu như nguyện, Lăng Đạo Hi lại dùng cái loại ánh mắt ướt sũng đó nhìn hắn.

“Tôi rất hiếu kỳ,” Kỳ Đông từ trong gói thuốc lá ngậm ra một điếu, Lăng Đạo Hi lập tức quỳ gối lết đến bên cạnh châm cho hắn.

Hắn phun ra một hơi khói thật dài mới nói, "Cậu cứ luôn miệng nói bản thân mình là  dị tính luyến, cậu từng thích con gái?”

Lăng Đạo Hi thong thả lắc đầu, "Không có."

"Vậy sao cậu biết cậu là thẳng?"

Lăng Đạo Hi nghĩ nghĩ, "Tôi cũng chưa từng thích con trai.”

Logic của Lăng Đạo Hi khiến Kỳ Đông cảm thấy rất thú vị, hắn hơi nghiêng người xuống, gằn từng tiếng hỏi, "Tôi đây thì sao? Cậu không thích tôi sao?"

Vấn đề này khiến Lăng Đạo Hi suy nghĩ càng lâu hơn, lâu đến mức Kỳ Đông cơ hồ cho là cậu không cho ra được đáp án.

An tĩnh thật sâu, cuối cùng thanh âm Lăng Đạo Hi trầm trầm vang lên trong phòng.

“Tôi làm sao dám thích ngài chứ.”
Bình Luận (0)
Comment