Tục Lạt Giang Hồ

Chương 19



Khí trời phương Bắc vẫn luôn nổi danh.

Vào mùa đông gió Tây Bắc sẽ thổi mạnh, khi chuyển sang xuân thu lại là cát vàng đầy trời, mùa hạn sẽ làm đất đai nứt nẻ, còn mùa lũ lại chỉ hận không thể dội sạch gốc rễ.

Cho nên cây cối nơi đây mới thật sự là anh hùng, lớn lên bề ngoài xấu xí, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng rễ cây lại cắm sâu vào trong lòng đất.

Mà năm nay tuyết thật sự lớn quá, lớn đến mức có thể đè gãy cành khô, xem ra năm nay hẳn là một năm được mùa.

Nhưng sống qua năm nay lại khó.

Bão tuyết cứ liên tục xuất hiện nhiều ngày như vậy, biên quan năm nay cuối cùng cũng hình thành tuyết tai.

Chết cóng trăm ngàn gia súc, đông chết hàng trăm bách tính, cứ việc đến xem phía Bắc sông Hoàng Hà, trên đỉnh núi không có một bóng người, mà người lên phố cũng vô cùng ít.

Hoàng đế phát cho gia quyến của quân sĩ bị lạnh chết không ít tiền, gia súc chết rét là thiên tai, người bị chết rét lại phần nhiều là nhân họa, bởi vì nghèo.

Phía trên phát xuống lương thảo, chăn bông cùng bố thí ở cửa thành đã là một món tiền không nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, nếu như ông trời đã giáng xuống thiên tai, liền nói rõ hoàng đế có vấn đề, hoàng đế chỉ có thể bỏ tiền.

Ở cửa thành, đội ngũ chờ nhận bố thí có thể xếp tới ngoài rừng cây, hoàng đế tìm đạo sĩ ở bên cạnh dâng hương, trong tay cầm cây phất trần đứng ở bên cạnh, nhưng mùa đông ở biên quan thật sự là lạnh quá, đạo sĩ kia lại đến từ phương Nam, rét run cầm cập, nước mũi cứ thi nhau chảy xuống.

Lý Đông Thanh đạp cầu thang chạy xuống, phát ra tiếng thịch thịch thịch, trên mặt hắn có một vết rách, từ lông mày kéo đến bên má, nhìn qua thì có vẻ xuyên qua đôi mắt, bởi vì mắt bên phải đã được che lại.

Khoác trên người một cái áo bông lớn, trên đầu đeo nón rộng vành, trong tay còn cầm một cái áo bông, đến tầng cuối cùng cầu thang hắn liền nhảy xuống, khoác áo bông lên trên người đạo sĩ kia, đạo sĩ thiên ân vạn tạ: "Anh hùng anh hùng, thật cám ơn."
Lý Đông Thanh cười phất phất tay với hắn, xoay người đi thay ca, tiếp tục phân phát vật tư thay người vừa nãy.

Hắn mở miệng hỏi: "Họ gì?"

"Lưu." Người kia ngắn gọn trả lời.

Lý Đông Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn: "Quê quán?"
"Nhạn Môn." Người kia nói.

Lý Đông Thanh nghe hai câu, liền biết người này tiếng Hán không tốt.

Vậy thì quá nửa là người Hung Nô.

Biên quan xuất hiện tuyết tai, vậy thảo nguyên Hung Nô tất nhiên cũng có tình trạng thiên tai, rất nhiều quân đội Hung Nô bị ngưng lại trên thảo nguyên, người sống không nổi thậm chí còn mặc y phục của người Hán trà trộn vào trong thành, học hai câu tiếng Hán để đáp lời, mạo hiểm đi nhận vật tư.

Lý Đông Thanh nói: "Gió lớn nổi dậy, mây toả ra, câu tiếp theo là gì?"
Người kia: "..."
"Vị kế tiếp!" Lý Đông Thanh nói, sau đó nói với hắn, "Không thể cho ngươi."
Người kia không đi, nhìn Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh chỉ đành nói: "Ta cũng không phải quản sự, đừng làm khó ta."
"Lưu Chuyết, ngươi đến đây sao?"
Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, hỏi: "Gì cơ?"
Người Hung Nô kia tiếng Hán không tốt, nói một cách ngắc ngứ: "Ta từ trong đại doanh của Liệp Kiêu Mỹ đi ra."
"Liệp Kiêu Mỹ là ai?" Lý Đông Thanh nói, "Ngươi nói ai đều vô dụng, chỉ phát cho người Hán, phía trên chính là quy định như thế, thật không tiện, vị kế tiếp!"
Vị kế tiếp liền đẩy hắn ra, người kia nhìn Lý Đông Thanh thật lâu không động đậy, mà Lý Đông Thanh vẫn phân phát đồ vật như thường, người kia sau một hồi lâu liền đi.

Công việc này một khi làm chính là ba canh giờ, người bình thường căn bản đứng không được, Lý Đông Thanh lại còn muốn đi nuôi ngựa, từ bên trong chuồng ngựa lại nhìn thấy nam nhân kia.

"Tại sao lại là ngươi nữa." Lý Đông Thanh dang tay ra nói, "Ta không có thứ gì cho ngươi."
Người kia nói: "Ta nhận ra ngươi."
"Cái gì cơ," Lý Đông Thanh nói, "Lúc nào, ở đâu? Có thể gặp qua đi, ta đi qua rất nhiều nơi."
Người kia nói: "Lưu Chuyết."
Lý Đông Thanh vừa nhìn máng cỏ của chuồng ngựa, thế mà lại hết rồi, kinh ngạc nói: "Oa."
"Ngươi trộm lương thảo của ngựa à," Lý Đông Thanh quay đầu hỏi hắn, "Trả lại cho ta."
Người kia nói: "Không trả, trừ phi ngươi thừa nhận ngươi là Lưu Chuyết."
"Ta là!" Lý Đông Thanh nói, "Ngươi trả lại cho ta, trời ạ, ta sắp bị đòn rồi! Đại ca, ta lại không đắc tội ngươi."
Người kia liếc mắt nhìn hắn, nhưng không muốn trả, Lý Đông Thanh xoay người lại, lúc này mới tỉ mỉ mà quan sát hắn: Nguyên lai là một nam nhân còn trẻ, nhìn tựa hồ chỉ có chừng hai mươi tuổi, da dẻ ngăm đen, mái tóc xõa ra, trên tóc đã có vết được tết lại.

Lý Đông Thanh thực sự là không có ấn tượng với hắn, nam nhân kia tựa hồ biết được hắn đang suy nghĩ gì, dùng tiếng Hung Nô nói: "Ta là Đô úy của kỵ binh võ dũng."
"Chức quan lớn thật nha," Lý Đông Thanh cũng không ngẩng đầu lên, ném cỏ khô xuống, nói, "Có liên quan gì đến ta đâu?"
Hẳn là đã gặp qua trong đại trướng của Lâu Phiền vương, chẳng trách không ấn tượng, Lý Đông Thanh lúc đó căn bản không ngẩng lên nhìn mặt người khác.

Người kia nói: "Uy hiếp ngươi, cho ta ba trăm thạch (dung tích bằng khoảng 100 lít) gạo tốt cùng bông tơ."
"Ha ha ha ha," Lý Đông Thanh cười to không thôi, nói, "Một hạt gạo cũng không cho ngươi, ngươi cứ việc đi nói cho người khác biết ta là Lưu Chuyết đi."
Người Hung Nô nói: "Bọn họ sẽ tin."
"Đó là đương nhiên!" Lý Đông Thanh nói, "Ta chạy chứ, ta chạy mấy tháng nay rồi, giỏi nhất là chạy.

Đi thôi, ta làm xong việc rồi, quay về ăn cơm."
Người Hung Nô: "..."
Lý Đông Thanh đi ra ngoài mấy mét, lại quay lại nói: "Hoặc là ta có thể chia cho ngươi một cái bánh bao."
Người Hung Nô trầm mặc trong chốc lát, nói: "Cũng được."
Một buổi tối Lý Đông Thanh có thể nhận được hai cái bánh màn thầu, còn có hai phần dưa ướp muối, Lý Đông Thanh còn cho thêm củ cải đông đã được hong khô của chính mình, vật này là từ Tây Vực truyền đến, là vật hiếm lạ, trước đó vài ngày Lý Đông Thanh ở trên đường tiện tay cứu một tên sâu rượu, giúp hắn thoát khỏi chết rét, người kia là một người buôn lậu, liền cho Lý Đông Thanh nho cùng củ cải.

Nho đã bị ăn hết rồi, còn củ cải Lý Đông Thanh phơi lên, hắn cảm thấy rất không tệ, dù sao thì hắn vẫn luôn cảm thấy có miếng ăn là không tệ rồi.

Lý Đông Thanh nhận cơm, bưng đến phòng của chính mình, người Hung Nô kia đang lật giường của hắn, Lý Đông Thanh đóng cửa, chỉ làm như không nhìn thấy đưa cho hắn một cái, người kia nhận lấy.

"Liệp Kiêu Mỹ đã cùng đường đến nước này sao?" Lý Đông Thanh lần này rốt cuộc cũng nói tiếng Hung Nô.


"Hết đạn hết lương thực," người Hung Nô ăn một miếng dưa muối nói, "Cầu ở bến đò Hoàng Hà đã bị tuyết đè gãy rồi, quân đội không qua được, nếu đi đường vòng phải mất nửa tháng, sĩ binh đã không chịu nổi.

Đây là cái gì? Không tệ."
"Củ cải, ngươi là người Hung Nô mà chưa từng ăn sao?" Lý Đông Thanh hỏi: "Ngươi tên gì?"
Người Hung Nô nói: "Vương Tô Mẫn."
"Vương?" Lý Đông Thanh giương mắt liếc mắt nhìn hắn, "Người Tiên Bi? Hay là người Hán?"
"Tiên Bi." Người Hung Nô nói.

Lý Đông Thanh cười nói: "Ngươi cũng là một vương tử sao?"
"Không phải," Vương Tô Mẫn nói, "Tổ tiên của ta là nô lệ của đại thiền vu."
"Đừng lừa gạt ta, nếu họ Vương, nhất định là quý tộc," Lý Đông Thanh nói, "Đại thiền vu bắt không ít quý tộc người Tiên Bi đây.

Không dám trêu chọc nhóm người như ngươi, từng người từng người không phú thì quý.

Ăn xong rồi thì đi đi, làm người phải biết tri ân báo đáp."
Vương Tô Mẫn hỏi hắn: "Ngươi liền ở chỗ này sao?"
"Đương nhiên sẽ không nói cho ngươi," Lý Đông Thanh uống một hớp nước nóng, áp xuống cảm giác nghèn nghẹn của bánh màn thầu, lại bắt đầu ợ rồi, nói, "Ta khờ sao? Ta ai cũng không nói cho."
Vương Tô Mẫn nói: "Thương thế của ngươi là do ai làm?"
"Không quen biết," Lý Đông Thanh dửng dưng như không, "Bọn họ giết ta cũng sẽ không tự giới thiệu."
"Mắt mù rồi sao?"
"Hình như là thế?" Lý Đông Thanh nói.

Vương Tô Mẫn không nói gì, chỉ gật gật đầu, tựa hồ cũng cảm thấy không đáng để ý lắm, sau đó nói: "Ngươi tìm được địa phương không tệ, ai có thể nghĩ tới ngươi lại ở Nhạn Môn chứ?"
"Là không có người nào truy đuổi ta, " Lý Đông Thanh nói, "Ta không còn tác dụng gì nữa."
Vương Tô Mẫn nói: "Không không, ngươi phải nhớ kỹ, bất kể thời điểm nào Y Trĩ Tà cũng đều muốn cái mạng của ngươi, đừng có tự ti."
Lý Đông Thanh nói: "Ăn xong nhanh chóng, ợ, cút!"
"Không quay về được," Vương Tô Mẫn lại đẩy bát cơm, bắt tay đặt trên đầu gối, nói, "Phạm phải sai lầm, Liệp Kiêu Mỹ muốn giết ta, ta trốn ra được."
Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn hắn: "Phạm phải lỗi gì?"
"Ài" Vương Tô Mẫn rót cho hắn một chén nước, "Chuyện cũ không đề cập tới."
"Vậy thì tự tìm đường sống," Lý Đông Thanh mới không tin dáng vẻ này của hắn, một hớp nuốt xuống nước lạnh, "Ta chỉ có thể nuôi sống chính mình, ngươi cách xa ta một chút, ta khắc người, thiên sát cô tinh."
Vương Tô Mẫn nói: "Ngươi cho ta một trăm thạch gạo tốt, có thể mua mạng của ta, ta không sợ khắc."
"Không có tiền," Lý Đông Thanh lại ợ một cái, "Ta muốn mạng của ngươi làm gì, không muốn."
Vương Tô Mẫn nói: "Ta nghe nói cha ngươi để lại cho ngươi một núi vàng."
"Ai nói?" Lý Đông Thanh dở khóc dở cười, "Dù sao ta cũng không biết."
Thế nhân vẫn luôn lan truyền linh tinh, tin tức nên tin hay không nên tin đều nói chắc như đinh đóng cột, đến Lý Đông Thanh đối với rất nhiều chuyện liên quan đến chính mình cũng đều là nghe người khác nói.

Vương Tô Mẫn: "Chắc chắn không? Không mua ta, ta chỉ còn một con đường chết thôi đó."
Lý Đông Thanh: "..."
"Liên quan gì tới ta hả, " Lý Đông Thanh nói, "Ta cũng chưa chết, ngươi lấy tâm tình đi chết đâu ra? Chân dài không biết chạy à? Liệp Kiêu Mỹ có truy đuổi thế nào đi nữa, chẳng lẽ còn có thể đuổi theo ra ngoài biên quan?"
"Ơ, ngươi quan tâm ta như vậy," Vương Tô Mẫn nói, "Ta theo ngươi lăn lộn đi."
Lý Đông Thanh bình tĩnh mà hỏi: "Ta không có tiền, cũng không làm quan nổi, về Trường An chỉ có một con đường chết, ngươi muốn lăn lộn cùng ta? Ta nghe nói dũng sĩ như các ngươi đều đi theo cường giả, bằng không Tiên Bi tộc đang lưu lạc trong tay Mạo Đốn cũng sẽ không sống tạm bợ, là thần phục sự cường đại của hắn, ta đời này sẽ không sống dưới ánh mặt trời chói chang, cũng không muốn có người cùng ta."
Vương Tô Mẫn lại bắt đầu thu dọn bát đũa, nói: "Ngươi không tin ta, không bằng nói cho ta ai làm đôi mắt của ngươi bị thương, ta nhấc đầu hắn về cho ngươi, ngươi nên tin chưa?"
"Ta không muốn đầu của bất cứ người nào," Lý Đông Thanh nói, "Thả xuống đi, rời khỏi nơi này."
Vương Tô Mẫn lại từ trong lồng ngực móc ra một món đồ, để lên bàn.

Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn, cũng không quen biết.

"Là cái gì?"
"Cục đá," Vương Tô Mẫn nói, "Nhặt được trên núi Côn Lôn, thời điểm ta xuống núi bị mắc vào khối đá này ngã lộn mèo một cái, cuộc đời ta đã định, khi đi đến giữa sườn núi sẽ gặp phải một kiếp."
"Vậy ngươi đưa cho ta xem làm gì?"
"Cầm nhầm," Vương Tô Mẫn lấy cục đá về, đặt vào trong lồng ngực, lại lấy ra một vật, bỏ lên trên bàn.

Là một khối ngọc, điêu khắc thành hình con cá, vừa nhìn đã biết là trang sức của nữ nhân.


Lý Đông Thanh: "Lại cầm nhầm?"
"Lần này không có," Vương Tô Mẫn nói, "Lửa trại đại điển mừng công ngày ấy, một phụ nữ người Hán đã chết đi, đây là của nàng."
Lý Đông Thanh giương mắt nhìn hắn.

Vương Tô Mẫn: "Ta chôn nàng rồi.

Liệp Kiêu Mỹ truy bắt ta, là bởi vì thảo nguyên tuyết lớn, người Hung Nô vừa lạnh vừa đói, ta chặn lấy lương thảo trong quân đến phân phát cho các binh sĩ."
"Hai ta là bạn cùng đường," Vương Tô Mẫn nói, "Có tin không?"
"Không có gì có tin hay không," Lý Đông Thanh chỉ đành nói, "Huynh đệ, ngươi lớn hơn ta vài tuổi, ta nói thật cho ngươi biết, ta đã ăn khổ rồi, không muốn giống như trước đây nữa."
Vương Tô Mẫn trầm mặc liếc mắt nhìn hắn, Lý Đông Thanh cũng nhìn lại hắn.

"Chim khôn chọn cây mà đậu," Vương Tô Mẫn nói, "Mạo Đốn chết rồi, trên thảo nguyên không có vương giả chân chính.

Vô dụng liền hành hạ đến chết chính là tàn bạo, vô vị tàn bạo liền là ngu ngốc.

Ta còn tưởng rằng ta nhìn thấy thần thánh Côn Lôn hạ ý chỉ, gặp được sói xám mới trên thảo nguyên."
"Ta không phải," Lý Đông Thanh nói, "Ngươi liều mạng đến trước mặt ta nói như vậy rất không lịch sự.

Ta không muốn nghe những chuyện này, Vương Tô Mẫn, ta sẽ nói cho ngươi biết một lần, ta chỉ muốn sống tiếp như vậy.

Ai cũng không thể ép ta."
"Không ép ngươi," Vương Tô Mẫn cảm thấy buồn cười, "Làm bạn thôi cũng không được sao?"
Lý Đông Thanh lại phòng bị nói: "Ngươi muốn cùng ta làm bạn? Không phải muốn ký khế ước?"
"Có thể ký khế ước tất nhiên là càng tốt hơn," Vương Tô Mẫn thản nhiên nói, "Huynh đệ kết nghĩa đều có thể phản bội, tình cảm giữa bạn bè còn có thể sâu đậm bao nhiêu? Ta càng muốn ký khế ước chủ tớ cùng với ngươi, nhưng ngươi không muốn, vậy liền quên đi."
Lý Đông Thanh đương nhiên không vui nổi, hắn mũi đao nhuộm máu, chạy thoát từ trong miệng hổ cũng chỉ vì muốn sống, liền vực dậy tinh thần phòng bị.

Tuyệt không muốn lại bị người khác vứt bỏ, bị người ta bỏ đi hay bị người phản bội nữa.

Nếu như người không ở trong tôi luyện gian khổ mà trưởng thành, vậy ăn nhiều khổ hơn nữa thì có ích gì?
Vương Tô Mẫn lại hỏi: "Là ai làm ngươi bị thương?"
Hắn vẫn luôn canh cánh vấn đề này, Lý Đông Thanh chỉ đành nói: "Ta xác thực không biết, mà cho dù có biết, ta cũng không có ý định báo thù."
Vương Tô Mẫn nói: "Ta nhất định phải làm cho ngươi tin tưởng ta, không thì ngươi nói, muốn ta làm sao bây giờ?"
"Vậy ngươi nói cho ta, ngươi làm sao tìm được ta?" Lý Đông Thanh hỏi.

"Đoán," Vương Tô Mẫn sảng khoái mà nói, "Ta nghe người ta nói, Ninh Hòa Trần căn bản không chết, thời điểm móng ngựa Hung Nô bước qua Nhạn Môn từng nhìn thấy Ninh Hòa Trần, chúng ta còn chết mất một kỵ binh."
Lý Đông Thanh trong nháy mắt sửng sốt, nói: "Chuyện khi nào?"
"Ngươi không biết?" Vương Tô Mẫn nói, "Hôm qua."
Lý Đông Thanh: "..."
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Từ chương sau mình sẽ đổi Nguyệt Thị thành Nguyệt Chi nhé.

Tại nếu search google sẽ ra tìm kiếm của Nguyệt Chi nhiều hơn ạ.

Những chương trước đó mình cũng sẽ cố gắng edit lại.


Bình Luận (0)
Comment