Tục Lạt Giang Hồ

Chương 41



Trên đường trở về, Vương Tô Mẫn ngồi trên lưng ngựa, hát: "Chiến thành Nam, tử quách Bắc, tử dã bất táng ô khả thực --Vị ngã vị ô: Thả vị khách hào!
Dã tử lượng bất táng, hủ nhục an năng khứ tử đào?"*
*Đây là bài Chiến Thành Nam thiên Nhạc Phủ cổ từ, một trong "Nạo ca thập bát khúc" thời nhà Hán, là một bài hát dân gian.

Bài ca dao này được viết cho những người lính đã hy sinh trên chiến trường, bài thơ miêu tả sự tàn khốc của chiến tranh, nói lên một thực tế xã hội rằng con người chỉ là nạn nhân của chiến tranh, đồng thời thể hiện ý chí phản đối và nguyền rủa chiến tranh của nhân dân.

(Theo baike.baidu.com)
*Dịch nghĩa:
Chiến nam thành, chết bắc quách,
Chết hoang không táng, mồi cho quạ.

Nói quạ giùm ta:
"Vì khách khóc gào!
Chết hoang tất không táng,
Thịt rữa cho ngươi, tránh được sao!"
(Theo thivien.net)
Giọng hát kia giống như cất vang trên thảo nguyên mênh mông, trống trải trầm thấp, vang vọng trong núi.

Vương Tô Mẫn hát: "Thủy thâm khích khích, bồ vi minh minh—Kiêu kỵ chiến đấu tử, nô mã bồi hồi minh.

Lương trúc thất, hà dĩ nam? Hà dĩ bắc? Hoà thử bất hoạch quân hà thực? Nguyện vi trung thần an khả đắc?
Tư tử lương thần, lương thần thành khả tư: Triêu hành xuất công, mộ bất dạ quy!"* ①
*Nước trong chảy xiết, lau cỏ âm u.

Tuấn mã anh dũng chết, ngựa yếu bồi hồi kêu.

Nhà trên cầu cất, vì sao nam? Vì sao bắc? Vua ăn gì nếu lúa không gặt? Muốn thành trung thần làm sao được?
Thương kẻ lương thần, lương thần thực đáng thương: Sớm đi chinh chiến, tối chẳng trở về.


(Theo thivien.net)
Hỏa Tầm Sưởng Minh nghe được vô tình rơi nước mắt, lau vành mắt của chính mình, mắng một tiếng.

Lý Đông Thanh mỉm cười nhìn hắn, Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Nếu như ta mang đàn đến thì tốt rồi.

Hát một lần nữa đi, Vương huynh."
Vương Tô Mẫn cưỡi ngựa ở phía trước, nói: "Trả tiền đây, muốn nghe bao nhiêu lần sẽ hát cho ngươi bấy nhiêu."
Mấy người lại cười, Vương Tô Mẫn cũng cười.

Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi: "Ngươi hát một khúc, được bao nhiêu tiền?"
"Giá đầu bảng của thành Trường An," Vương Tô Mẫn định giá vô độ, không chút bận tâm, nói, "Một khúc chính là hai mươi lượng hoàng kim.

Ta giảm cho ngươi một nửa, thế nào?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Chịu trước nhá."
Vương Tô Mẫn thuận miệng nói: "Cút đê."
Khoảnh khắc bình yên trong đời quá ít ỏi, càng sống trên thế đạo này sẽ càng cảm thấy, có lúc ngay cả một khắc thanh bình vô dục vô cầu, không có ràng buộc cũng không có.

Ngày hôm nay khí trời thật hợp với phong cảnh, không gió không mưa.

Lý Đông Thanh nói: "Nếu như ta không trở về, sẽ như thế nào?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ta sẽ chết, còn lại không biết."
"Vậy còn may," Lý Đông Thanh giả bộ nghiêm trọng, nói, "Không có ảnh hưởng gì."
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Vậy trước khi chết, ta hỏi ngươi, ngươi muốn đi đâu?"
"Chỉ thuận miệng nói thôi, " Lý Đông Thanh không có nơi nào để đi, nói, "Ta nghĩ rõ rồi, không đi."
Ninh Hòa Trần quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn.

Lý Đông Thanh rất khó mới có thể nghĩ rõ ràng, hắn vẫn luôn không biết mình đến cùng nên làm gì, người khác giao cái mạng này cho hắn có rất nhiều ý nghĩa, tựa như nếu không làm gì sẽ có lỗi với thân thế này, nhưng bản thân Lý Đông Thanh lại không có bất luận ý nghĩ nào cả, trước đây hắn vẫn muốn an phận sinh hoạt, mà nếu như vậy, hắn làm sao có thể giữ lại những bằng hữu ưu tú ở bên mình?
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ngươi mới nghĩ rõ ràng? Hóa ra trước đây ngươi vẫn luôn muốn rời đi sao?"
"Có chút," Lý Đông Thanh nói, "Dù sao cũng không phải tự nguyện tới."
Hắn năm đó là bị Hỏa Tầm Lệ bắt đi, bị động đi đến một nơi, khó tránh khỏi trong lòng có mâu thuẫn, Lý Đông Thanh làm hao mòn loại cảm tình tiêu cực này cũng tốn một đoạn sức lực.

Lý Đông Thanh cảm giác, hắn nếu như không có dự định rõ ràng sẽ liên lụy đến Ninh Hòa Trần còn đang mờ mịt với con đường phía trước, hắn đã phí hết tâm tư giữ lại Ninh Hòa Trần, vậy cũng muốn chính mình không chịu thua kém, có một mục tiêu nhất định.

Quả nhiên, Ninh Hòa Trần không có dị nghị gì, cũng không mở miệng nói chuyện.

Lý Đông Thanh biết y chắc chắn đã nghe thấy được.

Vương Tô Mẫn nói: "Người trẻ tuổi đều chí tại tám phương, kết quả đến cuối cùng phát hiện vô luận là ở đâu đều làm cùng một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Làm gia súc," Vương Tô Mẫn nói, "Còn có thể làm gì?"
Bọn họ đành không nói gì nữa.

Ninh Hòa Trần cả đường đi đều trầm mặc, mà không giống như dáng vẻ tâm tình không tốt.

Lý Đông Thanh tỉ mỉ quan sát mấy lần, sáng sớm hôm nay nghe thấy Hoắc Hoàng Hà mời Ninh Hòa Trần, trong lòng hắn bồn chồn, thế nhưng Ninh Hòa Trần tựa hồ còn không có ý định rời đi, hơn nữa lần này đi rồi còn có thể trở về, hắn an tâm hơn rất nhiều.

Lý Đông Thanh nói: "Ta lần này ra ngoài, gặp được cao thủ trong võ lâm Trung nguyên, kỳ thực cũng chỉ thường thôi, không có lợi hại lắm, hình như đều không bằng ta."
"Không phải vẫn thua sao?" Ninh Hòa Trần cảm thấy buồn cười, mở miệng nói, "Thua còn muốn khoe khoang?"
Lý Đông Thanh: "Nếu để cho ta làm tướng quân, nhất định sẽ không thua."
"Thua chính là thua," Ninh Hòa Trần nói, "Có phải ngươi làm tướng quân hay không đều giống nhau."
Lý Đông Thanh vốn muốn nói chuyện với y một chút, kết quả bị chặn cho nghẹn họng, chỉ đành không nói gì nữa.

Ninh Hòa Trần nói: "Người lợi hại đến đâu không phải cũng sẽ thua sao? Bớt đắc ý vênh vang."
Nhưng Lý Đông Thanh quả thực không có đắc ý, hắn chỉ là muốn để Ninh Hòa Trần biết mình bây giờ cũng có chút bản lĩnh, không có phụ lòng y một năm này bồi dưỡng hắn.

Lý Đông Thanh nói: "Biết rồi."

Vương Tô Mẫn nói: "Thế nhưng đi ra ngoài một lần cũng coi như là hiểu rõ, bất kể là võ lâm Trung nguyên hay là thành Trường An, chỗ nào cũng đều có người ngớ ngẩn."
Vương Tô Mẫn đánh trận này không quá vui vẻ, cũng là lần đầu tiên gặp phải chiến trận loạn như vậy, hơn nữa còn không thể nói được gì, không có quyền lên tiếng, chỉ có thể mắt thấy một trận thua.

Kỳ thực đến ngay cả Lý Đông Thanh cũng vậy, trong suốt một trận này, chỉ biết giết người làm việc, không có quá nhiều khoe mẽ, Diệp Chi Trạch không coi bọn họ ra gì, thua rồi cũng không quá liên quan đến họ.

Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi: "Thế nào, Hung Nô không có à?"
"Cũng có," Vương Tô Mẫn nói, "Nếu không ta tới đây làm gì?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Lần sau nếu như đánh trận với Côn tộc, ta thỉnh cầu Đại ca nữ cho ngươi tới làm tướng quân, thời điểm đó ngươi sẽ biết lợi hại của nam nhân Nguyệt Chi."
"Trả tiền đi" Vương Tô Mẫn lại không để tâm, "Cái gì cũng có thể thương lượng."
Vương Tô Mẫn bình thường khi ở Đông Âu thật giống như thần ẩn không thấy tung tích, căn bản không tìm thấy người, chỉ có Lý Đông Thanh sẽ đi tìm hắn chơi, không ai biết hắn rốt cuộc là nhân vật như thế nào, Hỏa Tầm Sưởng Minh lần này mới biết người này rất thú vị, nổi lên tâm tư muốn giao du.

"Công phu của ngươi không tệ," hắn nói, "Học của ai?"
Vương Tô Mẫn có hỏi thì có đáp: "Tự học, công phu đâu phải do người dạy."
Lý Đông Thanh nói: "Ta cũng là tự học, hai ta giống nhau."
"Hai ta thế nhưng không giống nhau," Vương Tô Mẫn nói, "Ngươi đó gọi là không học, không phải tự học."
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, Lý Đông Thanh ngượng ngùng rồi, không có gì để nói, trước khi hắn đến Nguyệt Chi, đúng là chưa từng học qua, lúc còn ở trong thôn thỉnh khoảng khua tay mấy lần là vì để diễn kịch trông càng đẹp hơn, sau này đến Nguyệt Chi rồi cũng không dụng tâm, chỉ muốn ứng phó thi cử, hắn vẫn luôn không có lòng học tập.

"Theo ta biết," Vương Tô Mẫn nói với Lý Đông Thanh, "Võ lâm Trung nguyên kỳ thực có không ít cao thủ."
Ninh Hòa Trần hỏi: "Ngươi biết những ai?"
"Ngươi coi như là một người," Vương Tô Mẫn nói, "Trừ ngươi ra, hắn còn chưa từng thấy cao thủ khác."
Ninh Hòa Trần: "Còn cần thấy ai?"
"Sở Đoạn của Mao sơn là một người." Vương Tô Mẫn liệt kê từng người.

Ninh Hòa Trần có chút bất ngờ hắn thế mà lại biết đến một vài ẩn sĩ, gật gật đầu, nói: "Xem như là một."
"Nữ du hiệp Lưu Viễn Phương là một người nữa."
Ninh Hòa Trần quay đầu nhìn hắn, khẽ cau mày, nói: "Nàng đã mười năm không ra khỏi cửa, thành thân sinh con rồi."
"Nhưng nàng lợi hại," Vương Tô Mẫn nói, "Có biết hay không?"
"Biết" Ninh Hòa Trần nói, "Hai người ngươi nói đến, mấy năm gần đây đã không còn ai biết, ngươi làm sao nghe nói?"
Vương Tô Mẫn nói: "Ta còn biết những thứ khác, " hắn liếc nhìn Lý Đông Thanh, hỏi, "Ngươi đã có thiên phú võ học, đã từng nghĩ đến là do giống cha ngươi hay giống nương ngươi chưa?"
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi nói thẳng đi, ngược lại các ngươi nói ta cũng không biết."
"Ta nghe nói Lưu Triệt cũng là võ học kỳ tài, biết văn biết võ," Vương Tô Mẫn nói, "Hắn vẫn chưa từng ngự giá thân chinh đi."
Nghe thấy thế, Ninh Hòa Trần thoáng chốc lạnh mặt, lại hỏi Vương Tô Mẫn: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Người Tiên Bi," Vương Tô Mẫn nói, "Xin thề với trời."
Nhưng ai cũng biết Ninh Hòa Trần không phải hỏi cái này.

Vương Tô Mẫn lại nói: "Dù sao bây giờ là bằng hữu của các ngươi, không sai đi?"
"Đương nhiên," Lý Đông Thanh ngây ngô, nói, "Như vậy là đủ rồi."
Trong trong mắt Lý Đông Thanh chỉ có bằng hữu, Ninh Hòa Trần cũng đã quen.

Người chính mình không muốn nói, hỏi thế nào cũng hỏi không ra, y cũng không phí miệng lưỡi làm gì.

Ninh Hòa Trần hỏi Lý Đông Thanh: "Nghe ra là có ý gì sao?"
Lý Đông Thanh thật sự nghe không hiểu, hỏi: "Hả? Có ý gì?"
"Hắn là muốn nói cho ngươi," Ninh Hòa Trần nói, "Trên đời này người có thiên phú hơn ngươi, mạnh hơn ngươi còn có rất nhiều.

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên."
Lý Đông Thanh liếc nhìn Vương Tô Mẫn, Vương Tô Mẫn không hề phản bác, ngược lại có mấy lời hắn nói không tiện, để Ninh Hòa Trần nói là tốt nhất.

Lý Đông Thanh nói: "Biết rồi."
Hắn không phản bác, Vương Tô Mẫn có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn hắn.

"Chẳng qua cũng không cần quá để ý," Ninh Hòa Trần lại nói, "Ngươi bây giờ vẫn chưa tới mười bảy tuổi, sau này đây sẽ là thiên hạ của ngươi."
Tuổi tác quả nhiên là lá chắn thuận buồm xuôi gió nhất, quá nhiều người khi nhìn thấy Lý Đông Thanh, trong mắt tuôn ra ngưỡng mộ, cảm thán hắn đang ở độ tuổi thiếu niên, Lý Đông Thanh cho dù tạm thời kém hơn người ta, nhưng cũng có rất nhiều thời gian có thể đuổi kịp, lại bởi vì tuổi trẻ, còn có thể phạm sai lầm, tương lai còn có rất nhiều khả năng, bất kể là quang minh hay là hắc ám đều khiến người ước ao.

Thế nhưng Lý Đông Thanh lại không thích những lời như vậy, nói: "Ngươi cũng đang còn trẻ."
Ninh Hòa Trần lúc này hiểu rõ ý hắn, chỉ có điều không lên tiếng, đánh ngựa đi về phía trước, một hồi lâu sau nhắc nhở bọn họ: "Trước khi trời tối còn không quay lại, Hỏa Tầm Lệ thật sự sẽ đuổi tới đây."
Dưới câu nói uy hiếp này, hoặc là nói là dưới thế lực uy hiếp của Hỏa Tầm Lệ, bọn họ trước khi mặt trời lặn đã chạy về Đông Âu, mấy người không đi qua thủ vệ của cửa thành, mà trực tiếp trèo qua tường thành, chạy về nhà, Ninh Hòa Trần lên lầu, trở về ngủ, mà Lý Đông Thanh vừa vào cửa phòng của mình, nhìn thấy Hỏa Tầm Lệ đã đoan chính ngồi bên trong, triệt để ủ rũ.


Hỏa Tầm Lệ đặt chén trà xuống, móng tay thật dài vỗ trán của chính mình, tựa hồ cũng có chút mệt mỏi, nửa ngày không lên tiếng.

Lý Đông Thanh đóng cửa lại, nói: "Ngươi thả ta ra ngoài, cảm tạ."
Hắn không đến nỗi sẽ tin những nhân thủ của Đại ca nữ lại chỉ khiến một mình Hỏa Tầm Sưởng Minh có thể thoải mái xử lý, đến cùng vẫn là Hỏa Tầm Lệ tha cho hắn một đường, để hắn ra ngoài làm chuyện chính mình muốn làm.

Hỏa Tầm Lệ cũng rất đau đầu, nói: "Nghe nói Thôn Bắc Hải đã thua, chiến sự kết thúc, ngươi nếu như đêm nay vẫn chưa trở lại, ta cũng không biết nên làm gì bây giờ."
Lý Đông Thanh thật sự đã từng nghĩ tới không trở lại, nếu là Hỏa Tầm Lệ liều mạng ngăn cản, hắn thật sự có khả năng không trở về nữa, thế nhưng Hỏa Tầm Lệ lại dung túng, vậy hắn không có cách nào khác, tim người đều bằng thịt mà.

Hỏa Tầm Lệ thở dài, đứng lên nói: "Ngươi ngủ đi."
Quen biết nàng lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lý Đông Thanh nhìn thấy nàng yếu thế, hắn vốn cho là sau khi trở về không ăn một trận đánh là không được, ai biết như vậy so với chịu đòn còn khó chịu hơn, Lý Đông Thanh nói: "Khi ta quay về đã nói cho Sưởng Minh sẽ ở lại Nguyệt Chi, đi ra ngoài một lần ta cũng hiểu rõ, bất kể là giang hồ hay là triều đình, đều không phải nơi ta thuộc về."
Hỏa Tầm Lệ ngẩng mặt lên nhìn hắn, ánh mắt kia tuyệt đối là mừng rỡ, Lý Đông Thanh cũng trở nên cao hứng.

Hỏa Tầm Lệ không nghĩ tới, nàng một năm qua đều không thả Lý Đông Thanh đi ra ngoài, không thể lưu lại trái tim của người này ở Nguyệt Chi, thế mà đi ra ngoài một lần, lại chủ động muốn quay về, hai người chưa từng mở lòng như vậy, Hỏa Tầm Lệ nhất thời cũng không biết cư xử như thế nào với hắn, nói: "Vậy, ngươi đi ngủ sớm một chút đi."
Lý Đông Thanh cười nói: "Đừng trách phạt Sưởng Minh, hắn chỉ là muốn giúp ta."
Hỏa Tầm Lệ than thở: "Trách phạt nếu có tác dụng, trên đời này còn có chim chóc rời ổ sao? Các ngươi đã lớn rồi, không thể đánh nữa."
Nói xong nàng đứng dậy, nhìn hắn một thân chật vật, nói: "Ninh Hòa Trần mang theo ngươi, vẫn luôn giống như khỉ đầy bùn đất mà trở về, y phục này ném đi, tắm rửa rồi đi ngủ thôi."
Lý Đông Thanh đáp lại, cười với nàng.

Đại ca nữ cũng cười, quay người đi.

Tác giả có lời muốn nói: Lần này chú thích hơi dài, không để trong chính văn
Chú thích
①: "Chiến Thành Nam"
"Chiến Thành Nam" là đề thơ cũ của Nhạc phủ, là một bài trong "Nao ca thập bát khúc", là một bài dân ca.

Bài dân ca này là vì tướng sĩ chết trận trên chiến trường mà làm ra.

Bài thơ miêu tả chiến tranh tàn khốc, nói ra hiện thực xã hội nhân dân chỉ là vật hy sinh của chiến tranh, biểu đạt ý nguyện phản đối cùng nguyền rủa chiến tranh của nhân dân.

Bài thơ này lấy lời của người chết để nói con quạ, ý tưởng mới mẻ nô mã (ngựa tồi, ngựa chạy chậm) gào thét biểu đạt cảm xúc bi thương của tác giả, rất có tinh thần chủ nghĩa lãng mạn.

Thành Nam thành Bắc đều có chiến sự, có thật nhiều người chết trận nơi hoang dã, thi thể không được mai táng liền bị quạ mổ.

Thay ta nói với quạ: "Trước khi ăn thịt những chiến sĩ chết ở quê người như chúng ta, xin hãy vì chúng ta mà khóc than vài tiếng!
Chết trận nơi hoang dã sẽ không có ai mai táng cho chúng ta, những thi thể sao có thể thoát khỏi miệng của các ngươi được?"
Nước sông trong vắt đang không ngừng chảy xuôi, cỏ lau rậm rạp vì thế mà hiện ra càng thêm tươi tốt.

Tuấn mã thiện chiến đều hi sinh trong chiến đấu, chỉ có ngựa tồi còn ở trên chiến trường bồi hồi gào thét.

Tại cây cầu trực tiếp xây dựng doanh trại bộ đội công sự, vậy người dân hai bên bờ Nam Bắc làm sao qua lại?
Không có người thu hoạch hoa mầu các ngươi ăn cái gì? Dù muốn trở thành trung thần bảo vệ quốc gia cũng không thể thực hiện!
Tưởng nhớ những chiến sĩ trung thành bảo vệ tổ quốc, những tướng sĩ trung lương thật khiến người hoài niệm.

Ngày mới sáng lên bọn họ đã vội vàng đi đánh giặc, nhưng đến tối lại không thể trở về.

Phía trên trích dẫn từ Baidu, tôi chỉ copy rồi chỉnh sửa một chút thôi..


Bình Luận (0)
Comment