Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[BHTT] [Editing] Tục mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy - Chương 10: Sao có thể kết huyết khế.

Chương 10: Sao có thể kết huyết khế.

Quỷ lột da nhận được da liền dừng lại chưa đi thêm bước nào, toàn thân trắng như người giấy, không có tóc, không xiêm y, thân hình xiêu vẹo, nào giống dáng vẻ của người thường.

Dung Ly cầm bút trúc, vẫn không dám thở mạnh, sợ quỷ lột da này đột nhiên phục hồi tinh thần lại, xé da của nàng.

Nữ tử ngồi trên ghế kéo lụa đen xuống, hờ hững nói: "Ngươi chỉ cần mỗi nửa tháng cho nó một bộ da người mới, nó sẽ nghe ngươi sai khiến."


Dung Ly im lặng, gân cốt căng chặt, cũng đâu phải muốn sai khiến thứ này. Quỷ lột da mang da vào nên thật sự thuận mắt hơn không ít, nghiêng đầu giống kẻ ngốc.

"Ngươi bảo nó lui, nó sẽ biết lui." Nữ tử lại nói.

Dung Ly miệng khô lưỡi khô, đầu lưỡi chống kẽ răng, cổ họng như dính vào nhau, tạm thời không biết làm sao phát ra tiếng. Nàng hé môi, nói thử rất nhỏ: "Lui xa chút."

Quỷ lột da thật đúng là lui ra xa, dựa vào tường không nhúc nhích. Lúc này Dung Ly mới tin, nắm chặt bút trúc nhìn qua nử tử đang ngồi thẳng lưng.

Lụa đen trên tóc đã bị lấy xuống, một vài sợi tóc rũ bên má, phần tóc dài đến thắt lưng được tết thành bím tóc rời rạc.

Bím tóc hai màu trắng đen đan xen, màu trắng hình như cũng là tóc của nàng ấy.

"Bút này...... Là của ngươi?" Dung Ly thở nhẹ.

Nữ tử xoay người, im lặng không lên tiếng nhìn nàng, ánh đèn rọi lên nửa bên mặt, khuôn mặt rất đẹp, giữa mày điểm một nốt chu sa, lông mi thon dài như cánh hạc, đẹp đến......


Thực sự sắc bén.

Dung Ly hiếm khi ra phủ, ngay cả người bình thường cũng chưa tiếp xúc nhiều, huống chi là quỷ có bộ dáng này. Nàng sửng sốt trong chớp mắt, tay cầm bút trúc không khỏi vuốt ve vết khắc trên đó.

Nàng tự biết nhìn chằm chằm như vậy không được thỏa đáng cho lắm, ánh mắt hơi di chuyển, kiềm chế kinh ngạc trong lòng, nói: "Ngươi là Hoa......"

Nàng còn chưa nói xong liền bị một giọng nói lạnh lùng đánh gãy, "Nói cẩn thận."

Dung Ly thu lại đầu lưỡi để trên răng, nuốt vào một âm còn lại.

Hoa Túc.

Nàng đọc tên này ba lần, những hiện tượng kỳ lạ xảy ra, cuối cùng còn đưa quỷ lột da tới, xem ra quỷ này thật sự khó lường.

Hoa Túc thò tay giấu ở trong tay áo ra, ngón tay trắng gầy ngoắc một cái, như muốn gọi thứ gì trở về.

Ngay sau đó giữa mày Dung Ly đau xót, khí lạnh rót vào trong đầu nàng từ từ chui ra bên ngoài, khí lạnh râm mát kia làm đông cứng nỗi sợ hãi của nàng.


Sau khi khí lạnh rút hết, cả người nàng chùng xuống, hai chân mềm nhũn vô lực, đầu óc vốn đang tỉnh táo trở nên hỗn độn, trái tim đập loạn xạ trong lòng ngực, không khỏi ngưỡng người ra, nằm lên trên giường.

Bên chân, Tiểu Phù vẫn gục đầu nằm yên, không có một cử động.

Dung Ly thở phì phò, cả người đã không thể vơ vét được một chút sức lực nào nữa, cơ thể nặng nề không dậy nổi, hai cánh tay trắng gầy để trên giường run run, miễn cưỡng có thể ngẩng đầu nhìn qua Hoa Túc.

Hoa Túc đến gần, chậm rãi cúi người, tóc mái như mây khói, làm khuôn mặt cực kỳ sắc bén của nàng ấy thêm vài phần mê ly.

Dung Ly cau mày, cố hết sức nâng đầu dậy, nhưng thật sự gắng gượng không nổi, cái ót để xuống đệm giường, đành phải nằm yên nhìn quỷ này đến gần nàng.

Vốn tưởng rằng quỷ này đi tới muốn lấy tánh mạng của nàng, không ngờ, Hoa Túc chỉ kéo tay cầm bút của nàng lên. Hai ngón tay thon dài nắm cổ tay nàng, dùng tư thế như vậy đánh giá bút trúc mà nàng đang cầm trong tay.
Hai ngón tay lạnh căm căm, khác biệt với thể xác của người phàm.

Đôi mắt của Hoa Túc gần dán lên bút trúc, sau khi xem xét rõ ràng, buông cánh tay mềm như rắn nước của Dung Ly xuống.

Nhẹ nắm nhẹ buông, như thể đang đối đãi với một thứ dễ vỡ.

"Ngươi đã kết huyết khế* với bút trúc." Hoa Túc nhàn nhạt nói.

(*Kết hiệp ước bằng máu.)

"Huyết khế là thế nào?" Dung Ly nằm ngửa nhìn nàng ấy, tóc tai lộn xộn, rất giống bị người khinh dễ.

"Đi cùng đến chết, chỉ cho ngươi dùng." Hoa Túc nói giọng điệu thường thường.

Dung Ly kinh ngạc, "Không phải bút này của ngươi sao, sao...... Lại kết khế với ta?"

Hoa Túc im lặng không đáp, đôi mắt nhìn chằm chằm, dáng vẻ kiêu ngạo đó cực giống người ngồi ở vị trí cao. Nốt chu sa giữa mày đỏ rực lửa, không giống yêu quỷ đoạt mạng người, dường như chỉ ngoắc một cái, là có thể lệnh người dâng mạng lên.
Sau một lúc lâu, nàng ấy mới nói: "Trời xui đất khiến."

Dung Ly ngẩng đầu nhìn nàng ấy, hơi thở dồn dập. Hoa Túc chậm rãi ngồi xuống, bím tóc rũ trên đệm giường, tóc đen nửa trắng, càng thêm quỷ quyệt.

"Ngươi muốn lấy cây bút này về?" Dung Ly hỏi.

Hoa Túc không tức không bực, gật đầu nói: "Nhưng chỉ có một biện pháp để làm kết khế biến mất."

"Biện pháp gì?" Dung Ly mơ hồ có chút lo lắng, mưu tính với quỷ như chôn nửa thân xác vào hoàng thổ, thật sự không có phần thắng.

Quả nhiên, Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Lấy tánh mạng của ngươi."

Hơi thở Dung Ly đình trệ.

"Người phàm hẳn không thể kết khế được, cho dù dương thọ sắp hết cũng không được." Hoa Túc nói cực kỳ bình thản, như mấy chục năm sống trên đời của người phàm ở trong mắt nàng ấy đều không đáng giá nhắc tới. Nàng ấy lại kéo tay Dung Ly lên, lần này không phải nhìn bút trúc, mà là nhìn về miệng vết thương trên ngón tay cái của Dung Ly.
Trong lòng Dung Ly không muốn chết, ngực nàng phập phồng, chóng mặt choáng váng suy xét làm thế nào mới có thể thoát khỏi quỷ này, đáy lòng thầm nghĩ, hay là ném đi.

Hoa Túc thấy ánh mắt nàng né tránh, khẽ nói: "Không ném được, cho dù ngươi đi cách xa vạn dặm, nó cũng sẽ về đến bên cạnh ngươi."

Dung Ly buông lỏng năm ngón tay, cổ tay còn bị Hoa Túc nắm nhẹ, bút trúc rơi trên đệm giường.

"Vật của quỷ thần, đến là vạn hạnh cũng là bất hạnh, phải chết để hóa giải." Hoa Túc nghiêng đầu, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vết thương còn chưa kết vẩy trên tay Dung Ly.

Dung Ly nằm một lát, thân thể hơi tốt lên một chút, rốt cuộc cũng thở được bình ổn, nhưng nàng nào dám rút tay về, sợ bị quỷ này bẻ gãy tay nàng.

Giống bị người chặt chẽ khống chế, nàng nằm yên ngoan ngoãn, có vài phần tương tự khi ở trước mặt Dung Trường Đình cùng Mông Nguyên. Lông mi nàng khẽ run nói: "Ngươi định làm thế nào?"
"Một người phàm làm sao có thể kết khế với bút trúc." Hoa Túc không đáp, nắm cổ tay của nàng tự mình nói, "Hay kỳ thật ngươi không phải là người phàm?"

Dung Ly rũ mắt xuống, trong lòng gợn sóng phập phồng, nàng sống lại một đời, cũng không biết mình còn tính là người phàm hay không.

Cân nhắc một lúc lâu, nàng ngước mắt lên, ánh mắt trong trẻo, vô cùng đáng thương, "Nếu ngươi phải dùng bút này, nhưng tạm thời chưa muốn lấy mạng của ta, ta cũng không thoát khỏi bút này được, không bằng như vậy, khi ngươi cần dùng bút thì nói với ta, ta vẽ tranh không tốt, nhưng tóm lại sẽ không quá kém, có lẽ việc ngươi muốn ta làm sẽ có liên quan với cây bút này."

Trong mắt Hoa Túc không thấy ý cười, lại gật đầu, lạnh nhạt nói: "Ngươi thật thông minh."

"Thân thể ta yếu đuối, quan tài xuống mồ đã chuẩn bị sẵn, hẳn là không dùng được bao lâu thì ngươi đã có thể lấy bút này về." Dung Ly nói: "Chỉ đáng tiếc, thời gian của ta không nhiều, sợ đến khi vào quan tài, ngươi cũng chưa kịp suy nghĩ cẩn thận vì sao ta có thể kết khế với bút được."
Tiếng nói và tình cảm phong phú, khiến người xúc động.

"Ngươi không có lựa chọn nào khác." Hoa Túc nắm cổ tay nàng.

Dung Ly hiểu rõ.

Hoa Túc đột nhiên cúi người, đôi môi nhiễm chu sa hơi hé mở, như muốn đến bên tai nàng nói chuyện.

Nhưng......

Trong nháy mắt, Dung Ly tựa như bị đánh đòn cảnh cáo, ngón tay nàng lành lạnh, vết thương chưa khép lại bị ngậm lấy vừa vặn, cả người lập tức mềm mại, một ngọn lửa đột nhiên lan từ trái tim đến cổ họng.

Nàng kinh ngạc trừng mắt, chỉ thấy Hoa Túc ngậm ngón tay nàng, môi hồng như nhiễm máu.

"Ngươi......"

Tuy nàng sống một đời, nhưng rốt cuộc vẫn là cô nương chưa xuất giá, cũng chưa từng động lòng với ai, việc thân mật thế này ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới bao giờ.

Hoa Túc hé miệng, buông đầu ngón tay trắng gầy của nàng ra, vẻ mặt bất biến nói: "Máu này không có gì hiếm lạ."
Dung Ly bỗng dưng rụt tay về, cảm giác ướt lạnh kia giống được khảm bên trên.

"Ngủ, trời sắp hửng sáng." Hoa Túc ngồi bên mép giường, kéo chắn gấm phủ trên đầu Tiểu Phù lên, chỉ cong ngón tay một cái, chăn gấm nặng trĩu như bị gió nâng, chầm chậm đắp lên người Dung Ly.

Dung Ly chưa kịp nói chuyện, chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, sau đó ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Phù bưng thau đồng vào phòng, đứng ở mép giường nhỏ giọng hô: "Cô nương, cô nương nên tỉnh dậy."

Dung Ly mở to mắt, thấy vẻ mặt Tiểu Phù lo lắng đang vắt khăn lông, biểu hiện muốn nói lại thôi.

Khăn lông vắt khô kia bùm một tiếng rơi vào thau, Tiểu Phù vội vàng vớt lên, lại vắt một lần nữa.

Mỗi lúc Dung Ly tỉnh dậy đều không có sức, luôn phải nằm một lát mới ngồi dậy nổi, việc đêm qua như hồng thủy rót vào trong đầu, nàng vốn còn có chút ngơ ngác, sau khi nhớ lại mọi việc, ánh mắt đột nhiên tỉnh táo.
Tiểu Phù cắn môi dưới, ấp úng nói: "Cô nương, hình như phòng của chúng ta lại bị quỷ ám."

Dung Ly nghĩ thầm còn không phải sao, nàng bỗng nín thở, cứng ngắc xoay cổ nhìn qua cửa sổ, thấy song cửa sổ đã bị phá không ra hình dáng gì, bàn trang điểm lộn xộn, như có ăn trộm vào phòng.

Ánh mắt chuyển động, nàng lại từ bàn trang điểm nhìn xuống mặt đất, may mà...... Một vết máu cũng chẳng thấy. Chỉ là, trong lúc vô ý một thứ kỳ quái lọt vào đáy mắt.

Con ngươi Dung Ly run lên, thấy quỷ lột da đang dựa vào tường đứng thẳng bất động, đôi mắt nó vô thần, hai tay buông bên người, cơ thể hơi xiêu vẹo, bởi vì đêm qua nàng vẽ vội vàng nên chưa được tốt.

Tiểu Phù nói tiếp: "Ta tỉnh dậy liền nhìn thấy cửa sổ bị phá hỏng rồi, ban đầu còn tưởng rằng có ăn trộm vào phủ, nhưng hỏi tỳ nữ khác ở Lan viện, phòng của các phu nhân đều không bị hư hại gì, chỉ mỗi nơi của chúng ta loạn thành thế này."
Tiểu Phù không nhìn thấy quỷ lột da, lo lắng sốt ruột vắt khô khăn đưa cho cô nương nhà mình, "Nếu không phải có trộm, chẳng phải chính là...... có quỷ?"

Dung Ly lau mặt, lại nhìn qua bên cạnh bàn gỗ, trông thấy...... Quỷ mặc áo choàng đen che hết cả người kia đang cầm ly sứ, một đoạn bím tóc lộ ra từ trong áo, dúm dúm tóc trắng quấn quanh trong đó, như mái tóc đen trộn lẫn sợi chỉ trắng.

Tiểu Phù cho rằng cô nương sợ hãi, vội vàng nói: "Lão gia đã biết được việc này, buổi trưa liền đi mời đại sư tới làm phép, cô nương đừng sợ, Tiểu Phù nhất định một tấc cũng không rời."

Dung Ly ngơ ngẩn gật đầu, ngón tay giấu dưới chăn gấm hơi co lại.

Tiểu Phù nhìn theo ánh mắt nàng, khi nàng ấy quay đầu, Hoa Túc đã buông ly sứ. Ly trà màu xanh lá để bên mép bàn, nước trà trong ly vẫn còn đong đưa.
Tiểu Phù run rẩy kinh ngạc nói: "Cái ly kia vừa rồi không phải đặt cạnh bình trà sao?"

-------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

=3=

Cảm thấy đáng sợ không, mức độ này có thể tiếp thu sao

Bình Luận (0)
Comment